Cả người Khương Bách Vạn kẹp lấy cái hộp trong tay mình theo bản năng, vươn tay trái ra muốn đỡ lấy món đồ gốm đang rơi xuống, đáng tiếc là đầu ngón tay chỉ có thể chạm qua món đồ gốm một, chính mình thì ngã ra sàn nhà, trơ mắt nhìn cái bình vô cùng quý giá rơi xuống bên cạnh vị trí đài chủ trì, vỡ tan thành mấy mảnh.
Khương Bách Vạn thoáng nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm lạnh lùng nhìn Lâm Lệ một, ánh mắt kia cực kỳ giống Ninh Hành, không hổ là người một nhà, mấy trò đùa giỡn người khác cũng giống nhau như đúc.
Người dưới đài hét ầm lên, quán trưởng Lâm thất thần đứng trên bục, một chốc thì nhìn hai người đang chật vật quỳ rạp trên sàn nhà, một chốc lại đưa mắt nhìn người quyên tặng là Ninh Nhất Kiệm đứng cạnh đó.
Khương Bách Vạn vội vàng đứng lên kiểm tra chén đấu thải trong hộp, phát hiện chúng vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Kiệm, cậu ta dường như rất thờ ơ đối với món đồ gốm bị vỡ kia, định tiến lên một bước đỡ cô đứng dậy nhưng lại nhịn xuống được, đổi thành vẻ mặt bất lực mà quay sang đối diện với quán trưởng Lâm.
Một khắc kia, Khương Bách Vạn thật sự cảm thấy được, cậu ta là có âm mưu từ trước, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết người đứng đằng sau hạ độc thủ là ai.
Lâm Lệ chịu đựng đau đớn run rẩy đứng lên, há hốc mồm nhìn món đồ gốm đã bị vỡ nát, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Vừa rồi cô ta nghe thấy rất rõ ràng, giá thị trường của món đồ gốm này không bằng với cặp chén đấu thải kia nhưng cũng gần 200 vạn, vừa rồi cho dù Khương Bách Vạn không lấy cặp chén đấu thải thì cứ theo tính cách và lòng dạ đầy mưu mô của cô ta, cô ta cũng sẽ giành bưng món đồ gốm có giá rẻ hơn này.
Trời tính không bằng người tính, cái này chính là gậy ông đập lưng ông.
Đầu óc Lâm Lệ trống rỗng, dường như đã quên mất chính mình đã từng giở trò quỷ muốn hại Khương Bách Vạn vừa bị mất việc vừa phải cõng trên lưng món nợ mấy nghìn vạn. Đến khi loại chuyện này xảy ra trên chính người mình, cảm giác cuộc sống bỗng chốc mất hết ý nghĩa khiến cô ta nghẹt thở, cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ, rõ ràng là tấm thảm rất bằng phẳng, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra là thứ gì khiến cho mình bị vấp ngã... Chẳng lẽ là vì không quen đi giày cao gót sao?
Mặc dù có người nhắc đi nhắc lại toái toái bình an *, quán trưởng Lâm vẫn cảm thấy rất tức giận, mặt cũng đã thành màu xanh đen luôn rồi. Quán trưởng Lâm đang băn khoăn không biết phải xử lý thế nào thì Ninh Nhất Kiệm đã nhanh nhẹn đi lên giữ tay ông ta, nói: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thật đáng tiếc, lễ chúc mừng vẫn nên được tiếp tục, còn đồ gốm này phải xử lý thế nào thì đợi lát nữa nói sau. Có được không?
* toái toái bình an: vào ngày Tết Nguyên đán, người ta hạn chế mắng chửi hoặc nói điều không hay, cho nên nếu trẻ con trong nhà làm vỡ bát đĩa gì đó, người ta sẽ nói câu này với ý rằng cái bát đĩa vỡ mang theo xui xẻo ra đi, cả năm sẽ được may mắn.
Quán trưởng Lâm nghĩ thầm, Ninh Nhất Kiệm không hổ là người thừa kế tập đoàn Ngự Thông, món đồ gần 200 vạn bị vỡ tan mà vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ giống như vừa làm rơi vỡ một ly thủy tinh một, hai nghìn. Ông ta nghiêm mặt gật gật đầu, kiên trì hoàn thành bài diễn thuyết, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc 'viên mãn'.
Lâm Lệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo quán trưởng và Ông Hồ Tân vào phòng hội nghị, Khương Bách Vạn không kịp thay quần áo, vội vàng đuổi theo Ninh Nhất Kiệm, cậu ta vẫy tay, cười nói: Tôi với cô đều biết rõ, tai vách mạch rừng, không nói chuyện nhiều với cô nữa. Tôi phải đi xử lý chuyện bồi thường đây.
Quả nhiên là cố ý.
Cũng quá ngoan độc rồi.
Khương Bách Vạn ngồi ở bên ngoài, Ông Hồ Tân kêu cô đi vào. Cô vào đến nơi, nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm đang ngồi bên trong với vẻ mặt châm biếm, Lâm Lệ thì đôi mắt đỏ ửng, rưng rưng nước mắt. Ông Hồ Tân nói với cô, Lâm Lệ nói là lúc cô ta ngã xuống thì tay cô cũng có chạm phải món đồ gốm, bọn họ đã đặc biệt kiểm tra lại camera theo dõi, mặc dù không thể quay được tại sao Lâm Lệ bị ngã như vậy, nhưng có chụp được cảnh món đồ gốm bị cô chạm vào trước khi rơi xuống đất, cho nên cô cũng có trách nhiệm phải bồi thường.
Lâm Lệ đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn cô, lau nước mắt một, nói: Bách Vạn, tớ biết cậu là có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện, thật sự xin lỗi... d~đ`l^q'd0n
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, máu đổ dồn lên đầu, vừa muốn giải thích thì Ninh Nhất Kiệm đã đứng lên nói: Tôi chỉ đang làm từ thiện, món đồ gốm này có giá thị trường là 182 vạn, thư giám định và hóa đơn giao dịch đều có. Về vấn đề bồi thường, tôi cũng không muốn nháo đến tận tòa án chỉ để phán quyết xem người nào bồi thường bao nhiêu phần trăm, chi bằng như vậy, hai người mỗi người một nửa, 91 vạn. Nói xong còn liếc mắt ra hiệu với Khương Bách Vạn.
Con mắt Khương Bách Vạn đảo đảo, lập tức che mắt giả bộ bật khóc, còn khóc rất lợi hại.
Lúc này mà còn không tỏ vẻ mình yếu đuối thì sẽ bị thiệt thòi lớn.
Quán trưởng Lâm tiễn Ninh Nhất Kiệm, sóng gió cứ như vậy mà chìm xuống, bởi vì cả hai người đều đang khóc, cho nên mọi người đều nhao nhao tiến lên an ủi. Rõ ràng số người an ủi Lâm Lệ nhiều hơn, các đồng nghiệp còn đề nghị quyên góp tiền cho Lâm Lệ.
Này! Sao lại không có người nào quyên góp cho tôi hả! Trái tim Khương Bách Vạn buốt lạnh, nhân cơ hội này mà chuồn ra trước. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ninh Nhất Kiệm đang đợi cô ở phía sau trạm xe buýt. Để đề phòng bị người ta nhìn thấy, cậu ta và Khương Bách Vạn ngồi vào hàng ghế sau, đi thẳng vào vấn đề, nói: Tôi không ngờ rằng cô sẽ 'anh hùng cứu mỹ nhân', vấn đề bồi thường cô đừng lo lắng. Chú nhỏ của tôi đã nói rồi, toàn bộ tổn thất của 'hành động' lần này, chú ấy sẽ lo.
Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy? Khương Bách Vạn nghi hoặc nói.
Ninh Nhất Kiệm nghĩ nghĩ, cười gian một, sau đó ra vẻ đứng đắn nói: Bởi vì chú ấy muốn đi Na Uy, trước khi đi muốn làm giúp cô một chuyện tốt, chỉnh cái người họ Lâm kia một phen. Sau này hai người tách ra, Lâm Lệ gánh trên lưng mấy chục vạn tiền nợ cũng sẽ không dám gài bẫy cô nữa.
Anh ấy... Trái tim Khương Bách Vạn vốn vừa được hâm nóng lên một chút, bây giờ lại trầm xuống.
Chú nhỏ của tôi đúng là rất chu đáo, phải không? Ninh Nhất Kiệm nhìn khuôn mặt biến sắc của cô, còn cố ý nói thêm: Vé máy bay cũng đã đặt rồi, trưa nay sẽ đi.
Anh ấy không nói cho tôi biết! Khương Bách Vạn nổi lên kích động.
Không phải chứ? Ninh Nhất Kiệm kinh hãi, che miệng lại: Xem ra là tôi lắm lời rồi, thì ra là chú ấy muốn không từ mà biệt... Này! Cô đi đâu thế?
Cái công việc này bà đây không cần nữa! Khương Bách Vạn nhảy xuống xe, chạy vào bên trong bảo tàng, đi thẳng đến văn phòng bộ phận nhân sự, vừa thở vừa tuyên bố: Tôi muốn thôi việc!! Tôi... Tôi mặc kệ hết!
Đi làm chưa được bao lâu, thời gian thử việc cũng chưa qua, Khương Bách Vạn bị Ninh Hành xào như xào mực hai lần, cuối cùng cũng chủ động làm một con mực biết
Khương Bách Vạn thoáng nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm lạnh lùng nhìn Lâm Lệ một, ánh mắt kia cực kỳ giống Ninh Hành, không hổ là người một nhà, mấy trò đùa giỡn người khác cũng giống nhau như đúc.
Người dưới đài hét ầm lên, quán trưởng Lâm thất thần đứng trên bục, một chốc thì nhìn hai người đang chật vật quỳ rạp trên sàn nhà, một chốc lại đưa mắt nhìn người quyên tặng là Ninh Nhất Kiệm đứng cạnh đó.
Khương Bách Vạn vội vàng đứng lên kiểm tra chén đấu thải trong hộp, phát hiện chúng vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Kiệm, cậu ta dường như rất thờ ơ đối với món đồ gốm bị vỡ kia, định tiến lên một bước đỡ cô đứng dậy nhưng lại nhịn xuống được, đổi thành vẻ mặt bất lực mà quay sang đối diện với quán trưởng Lâm.
Một khắc kia, Khương Bách Vạn thật sự cảm thấy được, cậu ta là có âm mưu từ trước, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết người đứng đằng sau hạ độc thủ là ai.
Lâm Lệ chịu đựng đau đớn run rẩy đứng lên, há hốc mồm nhìn món đồ gốm đã bị vỡ nát, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Vừa rồi cô ta nghe thấy rất rõ ràng, giá thị trường của món đồ gốm này không bằng với cặp chén đấu thải kia nhưng cũng gần 200 vạn, vừa rồi cho dù Khương Bách Vạn không lấy cặp chén đấu thải thì cứ theo tính cách và lòng dạ đầy mưu mô của cô ta, cô ta cũng sẽ giành bưng món đồ gốm có giá rẻ hơn này.
Trời tính không bằng người tính, cái này chính là gậy ông đập lưng ông.
Đầu óc Lâm Lệ trống rỗng, dường như đã quên mất chính mình đã từng giở trò quỷ muốn hại Khương Bách Vạn vừa bị mất việc vừa phải cõng trên lưng món nợ mấy nghìn vạn. Đến khi loại chuyện này xảy ra trên chính người mình, cảm giác cuộc sống bỗng chốc mất hết ý nghĩa khiến cô ta nghẹt thở, cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ, rõ ràng là tấm thảm rất bằng phẳng, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra là thứ gì khiến cho mình bị vấp ngã... Chẳng lẽ là vì không quen đi giày cao gót sao?
Mặc dù có người nhắc đi nhắc lại toái toái bình an *, quán trưởng Lâm vẫn cảm thấy rất tức giận, mặt cũng đã thành màu xanh đen luôn rồi. Quán trưởng Lâm đang băn khoăn không biết phải xử lý thế nào thì Ninh Nhất Kiệm đã nhanh nhẹn đi lên giữ tay ông ta, nói: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thật đáng tiếc, lễ chúc mừng vẫn nên được tiếp tục, còn đồ gốm này phải xử lý thế nào thì đợi lát nữa nói sau. Có được không?
* toái toái bình an: vào ngày Tết Nguyên đán, người ta hạn chế mắng chửi hoặc nói điều không hay, cho nên nếu trẻ con trong nhà làm vỡ bát đĩa gì đó, người ta sẽ nói câu này với ý rằng cái bát đĩa vỡ mang theo xui xẻo ra đi, cả năm sẽ được may mắn.
Quán trưởng Lâm nghĩ thầm, Ninh Nhất Kiệm không hổ là người thừa kế tập đoàn Ngự Thông, món đồ gần 200 vạn bị vỡ tan mà vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ giống như vừa làm rơi vỡ một ly thủy tinh một, hai nghìn. Ông ta nghiêm mặt gật gật đầu, kiên trì hoàn thành bài diễn thuyết, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc 'viên mãn'.
Lâm Lệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo quán trưởng và Ông Hồ Tân vào phòng hội nghị, Khương Bách Vạn không kịp thay quần áo, vội vàng đuổi theo Ninh Nhất Kiệm, cậu ta vẫy tay, cười nói: Tôi với cô đều biết rõ, tai vách mạch rừng, không nói chuyện nhiều với cô nữa. Tôi phải đi xử lý chuyện bồi thường đây.
Quả nhiên là cố ý.
Cũng quá ngoan độc rồi.
Khương Bách Vạn ngồi ở bên ngoài, Ông Hồ Tân kêu cô đi vào. Cô vào đến nơi, nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm đang ngồi bên trong với vẻ mặt châm biếm, Lâm Lệ thì đôi mắt đỏ ửng, rưng rưng nước mắt. Ông Hồ Tân nói với cô, Lâm Lệ nói là lúc cô ta ngã xuống thì tay cô cũng có chạm phải món đồ gốm, bọn họ đã đặc biệt kiểm tra lại camera theo dõi, mặc dù không thể quay được tại sao Lâm Lệ bị ngã như vậy, nhưng có chụp được cảnh món đồ gốm bị cô chạm vào trước khi rơi xuống đất, cho nên cô cũng có trách nhiệm phải bồi thường.
Lâm Lệ đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn cô, lau nước mắt một, nói: Bách Vạn, tớ biết cậu là có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện, thật sự xin lỗi... d~đ`l^q'd0n
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, máu đổ dồn lên đầu, vừa muốn giải thích thì Ninh Nhất Kiệm đã đứng lên nói: Tôi chỉ đang làm từ thiện, món đồ gốm này có giá thị trường là 182 vạn, thư giám định và hóa đơn giao dịch đều có. Về vấn đề bồi thường, tôi cũng không muốn nháo đến tận tòa án chỉ để phán quyết xem người nào bồi thường bao nhiêu phần trăm, chi bằng như vậy, hai người mỗi người một nửa, 91 vạn. Nói xong còn liếc mắt ra hiệu với Khương Bách Vạn.
Con mắt Khương Bách Vạn đảo đảo, lập tức che mắt giả bộ bật khóc, còn khóc rất lợi hại.
Lúc này mà còn không tỏ vẻ mình yếu đuối thì sẽ bị thiệt thòi lớn.
Quán trưởng Lâm tiễn Ninh Nhất Kiệm, sóng gió cứ như vậy mà chìm xuống, bởi vì cả hai người đều đang khóc, cho nên mọi người đều nhao nhao tiến lên an ủi. Rõ ràng số người an ủi Lâm Lệ nhiều hơn, các đồng nghiệp còn đề nghị quyên góp tiền cho Lâm Lệ.
Này! Sao lại không có người nào quyên góp cho tôi hả! Trái tim Khương Bách Vạn buốt lạnh, nhân cơ hội này mà chuồn ra trước. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ninh Nhất Kiệm đang đợi cô ở phía sau trạm xe buýt. Để đề phòng bị người ta nhìn thấy, cậu ta và Khương Bách Vạn ngồi vào hàng ghế sau, đi thẳng vào vấn đề, nói: Tôi không ngờ rằng cô sẽ 'anh hùng cứu mỹ nhân', vấn đề bồi thường cô đừng lo lắng. Chú nhỏ của tôi đã nói rồi, toàn bộ tổn thất của 'hành động' lần này, chú ấy sẽ lo.
Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy? Khương Bách Vạn nghi hoặc nói.
Ninh Nhất Kiệm nghĩ nghĩ, cười gian một, sau đó ra vẻ đứng đắn nói: Bởi vì chú ấy muốn đi Na Uy, trước khi đi muốn làm giúp cô một chuyện tốt, chỉnh cái người họ Lâm kia một phen. Sau này hai người tách ra, Lâm Lệ gánh trên lưng mấy chục vạn tiền nợ cũng sẽ không dám gài bẫy cô nữa.
Anh ấy... Trái tim Khương Bách Vạn vốn vừa được hâm nóng lên một chút, bây giờ lại trầm xuống.
Chú nhỏ của tôi đúng là rất chu đáo, phải không? Ninh Nhất Kiệm nhìn khuôn mặt biến sắc của cô, còn cố ý nói thêm: Vé máy bay cũng đã đặt rồi, trưa nay sẽ đi.
Anh ấy không nói cho tôi biết! Khương Bách Vạn nổi lên kích động.
Không phải chứ? Ninh Nhất Kiệm kinh hãi, che miệng lại: Xem ra là tôi lắm lời rồi, thì ra là chú ấy muốn không từ mà biệt... Này! Cô đi đâu thế?
Cái công việc này bà đây không cần nữa! Khương Bách Vạn nhảy xuống xe, chạy vào bên trong bảo tàng, đi thẳng đến văn phòng bộ phận nhân sự, vừa thở vừa tuyên bố: Tôi muốn thôi việc!! Tôi... Tôi mặc kệ hết!
Đi làm chưa được bao lâu, thời gian thử việc cũng chưa qua, Khương Bách Vạn bị Ninh Hành xào như xào mực hai lần, cuối cùng cũng chủ động làm một con mực biết
/61
|