Thì nhóm người kia cuối cùng cũng đã đi ra ngoài…
Dẫn đầu là một thiếu nữ không quá mười sáu tuổi, làn da như bạch ngọc không chút tì vết, vóc dáng hoàn mỹ kết hợp với một thân trang phục tinh xảo làm cho người ta có ảo tưởng như đang ngắm một tuyệt tác trứ danh chốn cung đình. Tuy nàng chưa đến tuổi trưởng thành nhưng cơ thể đã phát triển đầy đặn, những chỗ cần nhô, những đường nét nhấp nhô cùng đường cong gợi cảm mang đến một mỹ cảm bất đồng ở mỗi người.
Lại thêm từ người nàng luôn tự nhiên toát ra một thứ khí chất cao quý, những thứ này hỗn hợp lại một chỗ làm cho người ta có một cổ ý vị độc đáo, thân thể so với những nữ tử thành thục cũng không kém hơn chút nào, dung mạo đúng khuynh quốc tuyệt sắc.
Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện trong mắt thiếu nữ này mơ hồ có chút giảo hoạt, chứng tỏ thiếu nữ này cũng không thuộc loại hiền thục gì cho lắm, có một chút tính cách tinh nghịch.
Theo bên cạnh nàng có hai nam tử, bên trái nàng là một nam tử diện mạo anh tuấn, trên cầm một chiếc quạt giấy, khóe miệng lúc nào cũng giữ một nụ cười thản nhiên, làm cho người đối diện luôn cảm thấy hữu hảo, bất tri bất giác đối với hắn liền nảy sinh cảm giác thân cận. Cùng với bộ thanh sắc cẩm y trên người chứng tỏ hắn ta có thân phận không bình thường.
Vị nam tử bên phải tuổi cũng xấp xỉ mười tám, mười chín, bên hông đeo một thanh bảo kiếm được đính thêm hai viên bảo thạch kỳ dị trên thân kiếm. Người này cùng với nam tử bên trái hoàn toàn bất đồng, vẻ mặt làm người khác không nhận ra được chút nào hỉ nộ, trên thân thỉnh thoảng còn phát ra một thứ khí tức lăng lệ, ánh mắt nhìn về phía nữ tử phía trước luôn có một tia nóng bổng.
Cuối cùng là một thị nữ vận trang phục bình thường, với độ tuổi chỉ khoảng mười tám, trong tay cầm theo một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, có vẻ như không phải là một thị nữ bình thường. Đi theo phía sau bọn họ mà chỉ vang lên những tiếng bước chân rất khẽ. Còn ánh mắt thì không lúc nào rời khỏi vị thiếu nữ phía trước.
Nghe cách bọn họ đàm luận có thể hiểu được vị thiếu nữ dẫn đầu kia chính là tiểu công chúa của Sở quốc, cho nên một trong hai gã nam tử nhất định có một người họ Tần, câu nói mong đợi cuối cùng của vị thiếu nữ dẫn đầu chính là dành cho nam tử này…
“Xuất Vân công chúa.” Tên thanh niên có khí tức lăng lệ bên phải, trầm giọng nói: “Ta từng hỏi thăm từ các thợ săn có kinh nghiệm trong thôn, Hổ Khâu sơn mạch này kéo dài không dưới vạn dặm, chẳng những bị bao quanh bởi cây cối rậm rạp mà bên trong con sinh ra không ít hung cầm, dã thú lại thêm không ít độc vật…”
“Nga, mấy người thợ săn nói thế nào ?” Xuất Vân công chúa hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.
“Tần Hải, ngươi cũng không cần phải giấu giếm nữa, nghe được tin tức gì cứ trực tiếp nói thẳng là tốt nhất. Chỉ là một cái Hổ Khâu sơn mạch, chắc chẳng có gì gây khó dễ cho chúng ta được.” Tên thanh niên với vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, cầm quạt giấy u nhã phất phơ vài cái.
Tần Hải liếc hắn, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu rồi nói: “Trịnh Bách Xuyên, mặc dù ngươi là đệ tử của Liên Vân tông, nhưng hiện tại ngươi bất quá chỉ là luyện khí tứ tầng, so với cao thủ trong giang hồ thế tục cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, có nhiều chỗ không phải ngươi có khả năng tùy tiện ra vào, rủi mất đi tính mạng thì có hối hận cũng đã muộn.”
“Ách…” Trịnh Bách Xuyên nghe vậy mặt hơi biến sắc, ‘ba’ một tiếng liền gấp quạt lại, bất quá hắn cũng ko có lập tức phản bác.
“Theo các thợ săn trong vùng cho biết, trong Hổ Khâu sơn mạch có vô số phi cầm tẩu thú, đa số đều kết thành quần thể, bọn chúng hầu như sẽ chẳng bỏ qua cho nhân loại nào tiến vào sơn mạch, mỗi năm đều có vài người chết được phát hiện ở khu ngoại vi sơn mạch. Vì vậy, có rất ít người đủ đảm lược dám tiến vào sơn mạch. Ta còn nghe nói có người từng gặp mãnh hổ cùng những đàn sói đông đúc bên trong sơn mạch.” Tần Hải kể những tin tức nghe được về sơn mạch, một chút để ý đến Trịnh Bách Xuyên cũng không có.
“Có mãnh hổ ?” Xuất Vân công chúa nghe nói đến bách thú chi vương chẳng nhưng không hề e ngại, ngược lại hai mắt liền tỏa sáng lộ ra một tia giảo hoạt, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú. Thoạt nhìn đây có lẽ không phải là một nữ tử an phận.
“Có lang quần ?” Trịnh Bách Xuyên sắc mặt chợt biến, hiển nhiên hắn chú ý đến tin tức này nhiều hơn.
Phải biết rẳng chuyện đáng sợ nhất trong sơn lâm chính là bị bao vây bởi một quần lang, mọi người đều biết lang là loại động vật quần cư, mỗi khi xuất hiện đều là chung một nhóm trên trăm con là bình thường, có khi lên tới ngàn con. Một con lang thì chẳng có gì đáng sợ nhưng nếu gặp phải một đàn thì cho dù là lão hổ thì cũng phải né tránh.
Một khi đụng độ, cho dù mạnh mẽ cỡ nào cũng khó tránh rơi vào tình cảnh ‘song quyền nan địch tứ thủ’. Cho dù thực lực có mạnh nhưng nếu vẫn chưa tiến vào cảnh giới cao thâm của tu tiên giả, thì một khi đối mặt cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Trong cảnh giới tu tiên có phân chia từ thấp đến cao, chia làm: luyện khí, trúc cơ, kết đan, còn phía sau tạm thời khoan bàn đến.
Chỉ mỗi giai đoạn đầu tiên luyện khí (nghĩa là luyện tinh hóa khí), cũng đã chia làm mười hai tầng, nếu cơ thể không có linh căn thì không cách nào tu luyện được công pháp ở giai đoạn luyện khí chứ đừng nói ở những giai đoạn sau, chính là cho dù có cấp cho ngươi công pháp thì ngươi căn bản cũng chẳng có cách nào luyện thành.
Đạo lý rất đơn giản.
Cái mà người giang hồ tu luyện là võ công, thành tựu là chân khí, mà nói tới võ công, chỉ cần có chút thiên phú thì bất kỳ ai cũng sẽ có thành tựu, khác nhau chỉ là thành tựu cao thấp bất đồng thôi. Võ công là một loại phương pháp không ngừng kích thích tiềm năng cơ thể của con người, không bị ảnh hưởng bởi quá nhiều nhân tố.
Còn tu tiên giả luyện khí chính là dựa vào linh căn trong cơ thể để hấp thu thiên địa linh khí cho nên tu luyện ra chính là linh lực, khác nhau hoàn toàn so với chân khí, cho nên người không có linh căn, căn bản không thể nào cảm thụ được thiên địa linh khí ở xung quanh do đó cũng sẽ chẳng hấp thụ được, càng không cần phải nói bước trên con đường tu tiên.
Từ đó có thể thấy tu tiên cũng không phải chuyện đơn giản, điều kiện ban đầu của bản thân chính là tối quan trọng.
Linh căn có cao có thấp, linh căn thượng hạng khi hấp thu thiên địa linh khí tốc độ so với mạt hạng linh căn sẽ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, giả dụ như một người có linh căn kém cõi cần phải tu luyện một tháng, thì người có linh căn thượng hạn chỉ cần tu luyện trong một ngày, thậm chí là nữa ngày là có thể sánh ngang, chỉ vậy là đủ biết tốc độ chênh lệch khó có thể đo lường được.
Kỳ thật, tại giai đoạn luyện khí kỳ, nhất là người đang ở luyện khí sơ kỳ thì nói thẳng ra thực lực so với võ lâm cao thủ cũng không sai biệt lắm, như Trịnh Bách Xuyên hiện tại là luyện khí tứ tầng thì thực lực chân chánh cũng chỉ ngang ngửa với nhất lưu cao thủ trong giang hồ thôi. Căn bản chẳng hề có chút kỹ năng cường hãn nào của tu tiên giả cả, nếu gặp phải đàn sói chỉ cần một chút không cẩn thận liền lập tức táng thân nơi miệng sói.
“Công chúa, nếu Hổ Khâu sơn mạch nguy hiểm như vậy, chi bằng chúng ta đi du ngoạn những nơi khác một chút rồi trở về, chớ nên mạo hiểm vào trong đó, người thấy sao ?” Thị nữ cầm kiếm cũng thoáng biến sắc vội mở miệng khuyên can.
“Không !” Xuất Vân công chúa thẳng thừng cự tuyệt, nói: “Vất vả lắm ta mới được xuất cung một lần, bổn công chúa cũng không muốn lần này tay không trở về, chẳng phải nói trong núi còn có lão hổ sao ? Lần này bằng mọi giá phải bắt lão hổ này về làm lễ vật cho phụ hoàng.” Nghe nói đến lão hổ đã làm trong lòng nàng tràn đầy hứng thú nên lần này đời nào chịu trở về dễ dàng như vậy.
“Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng, có lẽ Hổ Khâu sơn mạch sẽ có nguy hiểm nhưng lần này đi cùng chúng ta còn có ba trăm Thương Lang quân đã từng trãi nghiệm qua chiến trường, mỗi một binh sĩ đều được cha ta dùng phương pháp thiết huyết để huấn luyện thành hổ lang chi sĩ, chỉ cần chuẩn bị thật kỹ thì đến khi tiến vào trong rừng cũng không cần quá lo lắng nữa.
Nói đến Thương Lang quân, Tần Hải không khỏi lộ ra ánh mắt tự tin cùng kiêu ngạo. Tựa hồ, chi quân đội này mang đến cho người niềm tin vô cùng vững chắc.
Xuất Vân công chúa nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Như vậy đành phải nhờ Tần đại ca rồi, dù sao Tần đại ca cũng có linh căn, đợi khi nào lão tổ tông ở Liên Vân tông tới, ta sẽ cầu lão tổ tông tiến cử Tần đại ca vào tông nội.”
Xuất thân từ hoàng thất, dù Xuất Vân công chúa vẫn còn là một tiểu công chúa, nhưng vẫn biết không ít thủ đoạn, một lời hứa ra liền đánh trúng ngay trọng tâm.
Tần Hải nghe vậy ánh mắt thoáng phát sáng, bất quá sau đó liền lập tức thu liễm, cung kính nói: “Đa tạ công chúa thành toàn, cho dù Tần Hải ta có vào Liên Vân tông đi nữa nhưng vẫn sẽ bảo vệ bên cạnh người như cũ.” Trong lòng hắn thầm nghĩ, “Có thể tu tiên hay không không trọng yếu, miễn là vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh nàng, ngày ngày đều có thể nhìn thấy nàng vậy là tốt rồi.”
Sau khi thương nghị xong, cả nhóm bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị các thứ để vào núi, những thứ cần chuẩn bị cũng không ít, thời gian ở trong núi cũng không biết sẽ mất bao lâu, cho nên lều trại nhất định phải có, lại thêm thức ăn, nước uống cùng vài thứ vật phẩm cần thiết…
Lúc này, Đế Thích Thiên cũng không biết bản thân mình đang chuẩn bị phải đối mặt với đầy rẫy nguy cơ…
Bên trong sơn động lúc này có một hắc sắc hổ vương đang uy nghi nằm đó, trên thân từng phân bì mao đều bóng mượt vô bỉ, lại thêm tử sắc tự “vương” ngay giữa trán càng tô thêm điểm thêm uy thế nhiếp nhân của nó.
Một tầng khí thể nhàn nhạt hắc sắc phát ra từ cơ thể hắc hổ (là đệ đó, phải đổi tên nhân vật chính thành Lý Hắc Hổ mới đúng – DG), trên thân hắc hổ dường như có một cổ hấp lực làm cho thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng đều hội tụ vào cơ thể hắn.
Khí thể hắc sắc ngoài thân chính là yêu khí của Đế Thích Thiên bước đầu sơ tụ, tuy có phần hơi nhạt nhưng nói lên hắn đã bước những bước đầu trên con đường tu yêu. Yêu khí quanh thân như hình với bóng thủy chung vẫn đi theo hắn. Độ đậm đặc của yêu khí cũng sẽ thuận theo trình độ tu vi của hắn mà tăng trưởng theo.
Tâm thần Đế Thích Thiên lúc này sớm đã tiến vào trong cơ thể, âm thầm vận chuyển “Hổ Khiếu Công”, một dòng yêu lực đen nhánh đang nhanh chóng vận chuyển dọc theo kinh mạch trong thân thể.
Trong cơ thể hắn, những kinh mạch phía trên kéo dài từ đầu đến đuôi sớm đã thông suốt, ngay cả kinh mạch tại hai chi trước cũng đã được đả thông.
Yêu lực trong cơ thể vận chuyển liên tục, thiên địa linh khí bên ngoài khi tiến vào cơ thể liền theo kinh mạch dung nhập dòng yêu lực, làm cho nó không ngừng tăng trưởng. Sau lần dị biến phát sinh, kinh mạch trong cơ thể hắn đã to hơn không ít, có thể thấy rõ luồng yêu lực đang vận chuyển chỉ to bằng một nữa đường kính của kinh mạch. Cho nên cũng không thể vận hành thông suốt toàn thân mà chỉ có quán thông ở phần chi trước.
“Ngao ! !”
Không biết trãi qua bao lâu, bổng nhiên hai mắt Đế Thích Thiên mở ra, đồng thời tiếng gầm trầm thấp từ hổ khẩu phát ra vang dội
Ánh mắt tuy đã toát ra một chút nhân tính nhưng vẫn chưa thể xóa được vẻ lạnh lùng vốn có của dã thú.
“Bá !”
Đế Thích Thiên nhanh chóng chồm dậy, hai chân sau đạp mạnh xuống đất, hướng bên ngoài cửa động phóng vút đi, chạy tới một cây đại thụ thô to bên trái cửa động, bèn nhảy bật lên dùng chân phải trước vồ thẳng tới.
Dẫn đầu là một thiếu nữ không quá mười sáu tuổi, làn da như bạch ngọc không chút tì vết, vóc dáng hoàn mỹ kết hợp với một thân trang phục tinh xảo làm cho người ta có ảo tưởng như đang ngắm một tuyệt tác trứ danh chốn cung đình. Tuy nàng chưa đến tuổi trưởng thành nhưng cơ thể đã phát triển đầy đặn, những chỗ cần nhô, những đường nét nhấp nhô cùng đường cong gợi cảm mang đến một mỹ cảm bất đồng ở mỗi người.
Lại thêm từ người nàng luôn tự nhiên toát ra một thứ khí chất cao quý, những thứ này hỗn hợp lại một chỗ làm cho người ta có một cổ ý vị độc đáo, thân thể so với những nữ tử thành thục cũng không kém hơn chút nào, dung mạo đúng khuynh quốc tuyệt sắc.
Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện trong mắt thiếu nữ này mơ hồ có chút giảo hoạt, chứng tỏ thiếu nữ này cũng không thuộc loại hiền thục gì cho lắm, có một chút tính cách tinh nghịch.
Theo bên cạnh nàng có hai nam tử, bên trái nàng là một nam tử diện mạo anh tuấn, trên cầm một chiếc quạt giấy, khóe miệng lúc nào cũng giữ một nụ cười thản nhiên, làm cho người đối diện luôn cảm thấy hữu hảo, bất tri bất giác đối với hắn liền nảy sinh cảm giác thân cận. Cùng với bộ thanh sắc cẩm y trên người chứng tỏ hắn ta có thân phận không bình thường.
Vị nam tử bên phải tuổi cũng xấp xỉ mười tám, mười chín, bên hông đeo một thanh bảo kiếm được đính thêm hai viên bảo thạch kỳ dị trên thân kiếm. Người này cùng với nam tử bên trái hoàn toàn bất đồng, vẻ mặt làm người khác không nhận ra được chút nào hỉ nộ, trên thân thỉnh thoảng còn phát ra một thứ khí tức lăng lệ, ánh mắt nhìn về phía nữ tử phía trước luôn có một tia nóng bổng.
Cuối cùng là một thị nữ vận trang phục bình thường, với độ tuổi chỉ khoảng mười tám, trong tay cầm theo một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, có vẻ như không phải là một thị nữ bình thường. Đi theo phía sau bọn họ mà chỉ vang lên những tiếng bước chân rất khẽ. Còn ánh mắt thì không lúc nào rời khỏi vị thiếu nữ phía trước.
Nghe cách bọn họ đàm luận có thể hiểu được vị thiếu nữ dẫn đầu kia chính là tiểu công chúa của Sở quốc, cho nên một trong hai gã nam tử nhất định có một người họ Tần, câu nói mong đợi cuối cùng của vị thiếu nữ dẫn đầu chính là dành cho nam tử này…
“Xuất Vân công chúa.” Tên thanh niên có khí tức lăng lệ bên phải, trầm giọng nói: “Ta từng hỏi thăm từ các thợ săn có kinh nghiệm trong thôn, Hổ Khâu sơn mạch này kéo dài không dưới vạn dặm, chẳng những bị bao quanh bởi cây cối rậm rạp mà bên trong con sinh ra không ít hung cầm, dã thú lại thêm không ít độc vật…”
“Nga, mấy người thợ săn nói thế nào ?” Xuất Vân công chúa hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.
“Tần Hải, ngươi cũng không cần phải giấu giếm nữa, nghe được tin tức gì cứ trực tiếp nói thẳng là tốt nhất. Chỉ là một cái Hổ Khâu sơn mạch, chắc chẳng có gì gây khó dễ cho chúng ta được.” Tên thanh niên với vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, cầm quạt giấy u nhã phất phơ vài cái.
Tần Hải liếc hắn, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu rồi nói: “Trịnh Bách Xuyên, mặc dù ngươi là đệ tử của Liên Vân tông, nhưng hiện tại ngươi bất quá chỉ là luyện khí tứ tầng, so với cao thủ trong giang hồ thế tục cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, có nhiều chỗ không phải ngươi có khả năng tùy tiện ra vào, rủi mất đi tính mạng thì có hối hận cũng đã muộn.”
“Ách…” Trịnh Bách Xuyên nghe vậy mặt hơi biến sắc, ‘ba’ một tiếng liền gấp quạt lại, bất quá hắn cũng ko có lập tức phản bác.
“Theo các thợ săn trong vùng cho biết, trong Hổ Khâu sơn mạch có vô số phi cầm tẩu thú, đa số đều kết thành quần thể, bọn chúng hầu như sẽ chẳng bỏ qua cho nhân loại nào tiến vào sơn mạch, mỗi năm đều có vài người chết được phát hiện ở khu ngoại vi sơn mạch. Vì vậy, có rất ít người đủ đảm lược dám tiến vào sơn mạch. Ta còn nghe nói có người từng gặp mãnh hổ cùng những đàn sói đông đúc bên trong sơn mạch.” Tần Hải kể những tin tức nghe được về sơn mạch, một chút để ý đến Trịnh Bách Xuyên cũng không có.
“Có mãnh hổ ?” Xuất Vân công chúa nghe nói đến bách thú chi vương chẳng nhưng không hề e ngại, ngược lại hai mắt liền tỏa sáng lộ ra một tia giảo hoạt, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú. Thoạt nhìn đây có lẽ không phải là một nữ tử an phận.
“Có lang quần ?” Trịnh Bách Xuyên sắc mặt chợt biến, hiển nhiên hắn chú ý đến tin tức này nhiều hơn.
Phải biết rẳng chuyện đáng sợ nhất trong sơn lâm chính là bị bao vây bởi một quần lang, mọi người đều biết lang là loại động vật quần cư, mỗi khi xuất hiện đều là chung một nhóm trên trăm con là bình thường, có khi lên tới ngàn con. Một con lang thì chẳng có gì đáng sợ nhưng nếu gặp phải một đàn thì cho dù là lão hổ thì cũng phải né tránh.
Một khi đụng độ, cho dù mạnh mẽ cỡ nào cũng khó tránh rơi vào tình cảnh ‘song quyền nan địch tứ thủ’. Cho dù thực lực có mạnh nhưng nếu vẫn chưa tiến vào cảnh giới cao thâm của tu tiên giả, thì một khi đối mặt cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Trong cảnh giới tu tiên có phân chia từ thấp đến cao, chia làm: luyện khí, trúc cơ, kết đan, còn phía sau tạm thời khoan bàn đến.
Chỉ mỗi giai đoạn đầu tiên luyện khí (nghĩa là luyện tinh hóa khí), cũng đã chia làm mười hai tầng, nếu cơ thể không có linh căn thì không cách nào tu luyện được công pháp ở giai đoạn luyện khí chứ đừng nói ở những giai đoạn sau, chính là cho dù có cấp cho ngươi công pháp thì ngươi căn bản cũng chẳng có cách nào luyện thành.
Đạo lý rất đơn giản.
Cái mà người giang hồ tu luyện là võ công, thành tựu là chân khí, mà nói tới võ công, chỉ cần có chút thiên phú thì bất kỳ ai cũng sẽ có thành tựu, khác nhau chỉ là thành tựu cao thấp bất đồng thôi. Võ công là một loại phương pháp không ngừng kích thích tiềm năng cơ thể của con người, không bị ảnh hưởng bởi quá nhiều nhân tố.
Còn tu tiên giả luyện khí chính là dựa vào linh căn trong cơ thể để hấp thu thiên địa linh khí cho nên tu luyện ra chính là linh lực, khác nhau hoàn toàn so với chân khí, cho nên người không có linh căn, căn bản không thể nào cảm thụ được thiên địa linh khí ở xung quanh do đó cũng sẽ chẳng hấp thụ được, càng không cần phải nói bước trên con đường tu tiên.
Từ đó có thể thấy tu tiên cũng không phải chuyện đơn giản, điều kiện ban đầu của bản thân chính là tối quan trọng.
Linh căn có cao có thấp, linh căn thượng hạng khi hấp thu thiên địa linh khí tốc độ so với mạt hạng linh căn sẽ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, giả dụ như một người có linh căn kém cõi cần phải tu luyện một tháng, thì người có linh căn thượng hạn chỉ cần tu luyện trong một ngày, thậm chí là nữa ngày là có thể sánh ngang, chỉ vậy là đủ biết tốc độ chênh lệch khó có thể đo lường được.
Kỳ thật, tại giai đoạn luyện khí kỳ, nhất là người đang ở luyện khí sơ kỳ thì nói thẳng ra thực lực so với võ lâm cao thủ cũng không sai biệt lắm, như Trịnh Bách Xuyên hiện tại là luyện khí tứ tầng thì thực lực chân chánh cũng chỉ ngang ngửa với nhất lưu cao thủ trong giang hồ thôi. Căn bản chẳng hề có chút kỹ năng cường hãn nào của tu tiên giả cả, nếu gặp phải đàn sói chỉ cần một chút không cẩn thận liền lập tức táng thân nơi miệng sói.
“Công chúa, nếu Hổ Khâu sơn mạch nguy hiểm như vậy, chi bằng chúng ta đi du ngoạn những nơi khác một chút rồi trở về, chớ nên mạo hiểm vào trong đó, người thấy sao ?” Thị nữ cầm kiếm cũng thoáng biến sắc vội mở miệng khuyên can.
“Không !” Xuất Vân công chúa thẳng thừng cự tuyệt, nói: “Vất vả lắm ta mới được xuất cung một lần, bổn công chúa cũng không muốn lần này tay không trở về, chẳng phải nói trong núi còn có lão hổ sao ? Lần này bằng mọi giá phải bắt lão hổ này về làm lễ vật cho phụ hoàng.” Nghe nói đến lão hổ đã làm trong lòng nàng tràn đầy hứng thú nên lần này đời nào chịu trở về dễ dàng như vậy.
“Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng, có lẽ Hổ Khâu sơn mạch sẽ có nguy hiểm nhưng lần này đi cùng chúng ta còn có ba trăm Thương Lang quân đã từng trãi nghiệm qua chiến trường, mỗi một binh sĩ đều được cha ta dùng phương pháp thiết huyết để huấn luyện thành hổ lang chi sĩ, chỉ cần chuẩn bị thật kỹ thì đến khi tiến vào trong rừng cũng không cần quá lo lắng nữa.
Nói đến Thương Lang quân, Tần Hải không khỏi lộ ra ánh mắt tự tin cùng kiêu ngạo. Tựa hồ, chi quân đội này mang đến cho người niềm tin vô cùng vững chắc.
Xuất Vân công chúa nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Như vậy đành phải nhờ Tần đại ca rồi, dù sao Tần đại ca cũng có linh căn, đợi khi nào lão tổ tông ở Liên Vân tông tới, ta sẽ cầu lão tổ tông tiến cử Tần đại ca vào tông nội.”
Xuất thân từ hoàng thất, dù Xuất Vân công chúa vẫn còn là một tiểu công chúa, nhưng vẫn biết không ít thủ đoạn, một lời hứa ra liền đánh trúng ngay trọng tâm.
Tần Hải nghe vậy ánh mắt thoáng phát sáng, bất quá sau đó liền lập tức thu liễm, cung kính nói: “Đa tạ công chúa thành toàn, cho dù Tần Hải ta có vào Liên Vân tông đi nữa nhưng vẫn sẽ bảo vệ bên cạnh người như cũ.” Trong lòng hắn thầm nghĩ, “Có thể tu tiên hay không không trọng yếu, miễn là vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh nàng, ngày ngày đều có thể nhìn thấy nàng vậy là tốt rồi.”
Sau khi thương nghị xong, cả nhóm bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị các thứ để vào núi, những thứ cần chuẩn bị cũng không ít, thời gian ở trong núi cũng không biết sẽ mất bao lâu, cho nên lều trại nhất định phải có, lại thêm thức ăn, nước uống cùng vài thứ vật phẩm cần thiết…
Lúc này, Đế Thích Thiên cũng không biết bản thân mình đang chuẩn bị phải đối mặt với đầy rẫy nguy cơ…
Bên trong sơn động lúc này có một hắc sắc hổ vương đang uy nghi nằm đó, trên thân từng phân bì mao đều bóng mượt vô bỉ, lại thêm tử sắc tự “vương” ngay giữa trán càng tô thêm điểm thêm uy thế nhiếp nhân của nó.
Một tầng khí thể nhàn nhạt hắc sắc phát ra từ cơ thể hắc hổ (là đệ đó, phải đổi tên nhân vật chính thành Lý Hắc Hổ mới đúng – DG), trên thân hắc hổ dường như có một cổ hấp lực làm cho thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng đều hội tụ vào cơ thể hắn.
Khí thể hắc sắc ngoài thân chính là yêu khí của Đế Thích Thiên bước đầu sơ tụ, tuy có phần hơi nhạt nhưng nói lên hắn đã bước những bước đầu trên con đường tu yêu. Yêu khí quanh thân như hình với bóng thủy chung vẫn đi theo hắn. Độ đậm đặc của yêu khí cũng sẽ thuận theo trình độ tu vi của hắn mà tăng trưởng theo.
Tâm thần Đế Thích Thiên lúc này sớm đã tiến vào trong cơ thể, âm thầm vận chuyển “Hổ Khiếu Công”, một dòng yêu lực đen nhánh đang nhanh chóng vận chuyển dọc theo kinh mạch trong thân thể.
Trong cơ thể hắn, những kinh mạch phía trên kéo dài từ đầu đến đuôi sớm đã thông suốt, ngay cả kinh mạch tại hai chi trước cũng đã được đả thông.
Yêu lực trong cơ thể vận chuyển liên tục, thiên địa linh khí bên ngoài khi tiến vào cơ thể liền theo kinh mạch dung nhập dòng yêu lực, làm cho nó không ngừng tăng trưởng. Sau lần dị biến phát sinh, kinh mạch trong cơ thể hắn đã to hơn không ít, có thể thấy rõ luồng yêu lực đang vận chuyển chỉ to bằng một nữa đường kính của kinh mạch. Cho nên cũng không thể vận hành thông suốt toàn thân mà chỉ có quán thông ở phần chi trước.
“Ngao ! !”
Không biết trãi qua bao lâu, bổng nhiên hai mắt Đế Thích Thiên mở ra, đồng thời tiếng gầm trầm thấp từ hổ khẩu phát ra vang dội
Ánh mắt tuy đã toát ra một chút nhân tính nhưng vẫn chưa thể xóa được vẻ lạnh lùng vốn có của dã thú.
“Bá !”
Đế Thích Thiên nhanh chóng chồm dậy, hai chân sau đạp mạnh xuống đất, hướng bên ngoài cửa động phóng vút đi, chạy tới một cây đại thụ thô to bên trái cửa động, bèn nhảy bật lên dùng chân phải trước vồ thẳng tới.
/158
|