“Bẩm công chúa, người của thuộc hạ phát hiện một gã nhân sĩ giang hồ toàn thân trọng thương, chỉ sợ sắp không sống nổi…”
“Nếu đã không sống được thì đưa hắn tới một chỗ nào đó, đào cho hắn một cái hố tử tế là được rồi, còn tới đây quấy rầy câu chuyện của công chúa làm gì?” Tần Hải hướng về tên tướng sĩ ngạc nhiên.
Thương Lang quân là thuộc hạ dưới quyền Tần Hải, hắn biết nếu không có việc tối quan trọng thì nhất định bọn họ sẽ không tùy tiện tới quấy rầy. Trong chuyện này nhất định còn ẩn tình gì đó. Hắn hỏi chỉ là để dẫn dắt lời nói cho thuộc hạ của mình mà thôi.
Xuất Vân công chúa đương nhiên không phải ngu ngốc, nàng xuất thân từ hoàng thất, là người ít nhiều có tâm cơ, biết đằng sau khẳng định còn có chuyện gì đó, trên mặt lúc này biểu lộ vô cùng tò mò.
“Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa tới nâng hắn dậy thì đã nghe hắn hắn biết sự tình quan trọng bên trong Hổ Khâu sơn mạch này. Thuộc hạ không dám tự làm chủ nên lập tức tới đây xin chỉ thị của công chúa và tướng quân.” Người này là chiến sĩ của Thương Lang quân đoàn, đối mặt với công chúa vô cùng cung kính nhưng hoàn toàn không bị dọa đến nói năng lộn xộn. Hắn kể rành mạch mọi chuyện, cũng không hề bỏ sót một chữ nào.
“Về Hổ Khâu sơn mạch?” Xuất Vân hỏi lại với ánh mắt vô cùng hứng thú: “Là chuyện gì trọng yếu, mau nói.”
Đám người của Xuất Vân lúc này đã ở trong Hổ Khâu sơn mạch, nhưng sự tình về sơn mạch này thì một chút cũng không biết. Mặc dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng bọn họ cũng chưa đạt tới tu vi có thể phi hành, chỉ có thể đi bộ mà thôi. Hiện tại nghe thấy báo như vậy, trong lòng không khỏi lên một trận hứng thú.
Triệu Bách Xuyên trong tay vẫn phe phẩy cây quạt, làm ra bộ vô cùng quan tâm.
“Chuyện này… Hay là công chúa và tướng quân nên tiến đến một chút, chỉ cần nghe được lời kể của hắn chắc chắn còn thấy muốn tin hơn nghe thuộc hạ kể lại.”
“Hảo, bản công chúa cũng muốn xem xem tên này tột cùng là có thể cho ta bất ngờ gì?” Xuất Vân không hề trách tội tên hộ vệ, ngược lại còn đồng ý xuống ngựa.
Xuất Vân đã quyết định thì còn ai dám trái lời nàng ta. Vì tên thị vệ nói rằng kẻ đó tính mạng đang như mành treo chuông, không biết lúc nào sẽ chết nên cả đoàn khẩn trương tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, một mảnh rừng trống xuất hiện trước mắt mọi người, ở giữa là một cái lều trại dựng tạm.
Ở bốn phía lúc này đều có thị vệ đứng gác, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Trước cửa cái lều trại có một cái cáng, trên đó có một nam tử trung niên, toàn thân đầy máu tươi, hơi thở vô cùng mong manh, như thể có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Người này đã hôm mê, nhưng thần sắc lại méo mó đầy khiếp đảm, nỗi khiếp đảm từ tận trong tim. Miệng hắn không ngừng khép mở, tựa hồ như muốn nói cái gì. Nếu cẩn thận nghe có thể nghe ra một vài câu nói mơ hồ.
Đám người Xuất Vân tiến lại nhìn người này, bốn phía đột ngột lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng nín thở thật lâu khi thấy tình trạng của hắn. Một âm thanh nhỏ đầy hoảng hốt từ trong miệng hắn phát ra:
“Chạy…. Chạy….”
“Chó sói… Có chó sói, nhiều chó sói lắm!!”
“Đã chết… Chết hết rồi. Hắc hổ lớn quá! Hắc hổ thành tinh rồi!!”
Những từ ngữ không liền mạch đó không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng người này. Có lẽ trước khi rơi vào trạng thái này, hắn đã phải trải qua một đả kích vô cùng trầm trọng khiến thần trí cũng mất đi, chỉ mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ khó hiểu. Đại phu đã xem qua thân thể hắn, xương cốt bên trong đã gẫy vô số, kinh mạch toàn bộ bị chấn nát, trên người có nhiều vết cào của móng vuốt. Kinh khủng nhất là vết thương sau lưng, dường như đó mới chính là vết thương trí mạng khiến hắn rơi vào tình trạng hiện giờ. Nhìn qua hình dạng của trảo ấn, rõ ràng không phải do con người gây ra mà là của động vật.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên ở đây sẽ nhận ra kẻ nằm trên cáng không phải ai khác, chính là kẻ đã liều mạng đào tẩu, cũng chính là kẻ đã nhận một trảo kinh khủng của hắn- Mao Nhất Đao.
Mao Nhất Đao này quả nhiên là sống dai. Một trảo cuối cùng kia Đế Thích Thiên dùng toàn bộ yêu lực trong cơ thể mình, tuy rằng lúc thoát ly thân thể uy lực sẽ giảm đi một chút, nhưng rõ ràng là không đáng kể. Dù sao hắn cũng đang ở Hổ Khiếu Công tầng hai, sắp chân chính trở thành yêu thú, trong thú tộc cũng là vô cùng hiếm hoi. Thế nhưng một trảo đó lại không thể giết chết Mao Nhất Đao tại chỗ, mà còn giúp hắn kích phát sinh lực cuối cùng, chạy tới tận đây mới ngã xuống. Điều này có thể thấy được Mao Nhất Đao trong giang hồ cũng là một cao thủ.
Nhưng dù sao yêu lực của Đế Thích Thiên cũng không phải để đập ruồi, dù có chạy trốn được tới đây nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi lưỡi hái của tử thần.
Không bao lâu sau, Mao Nhất Đao cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ám ảnh và đau đớn.
Chỉ là đám người Xuất Vân công chúa nghe những lời thốt ra cuối cùng của hắn lại cảm thấy vô cùng chấn động trong lòng.
Người sắp chết sẽ luôn nói thật. Theo như lời nói của Mao Nhất Đao, bọn họ có thể dễ dàng đoán ra câu chuyện. Mao Nhất Đao này có lẽ đã dẫn theo một đám người tiến vào Hổ Khâu sơn mạch. Nhưng bọn họ vận khí quá không tốt, đã không tìm được dị bảo, lại còn gặp phải bầy sói. Bị bầy sói vây công, không chết thì cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Lời nói cuối cùng nào là nhắc đến hắc hổ, rồi nào là hổ thành tinh. Có lẽ trước khi chết hắn đã gặp một hắc hổ, hơn nữa hắc hổ này có thể rất không đơn giản, bằng không Mao Nhất Đao sẽ không kêu là hổ tinh.
“Trong Hổ Khâu sơn mạch quả nhiên có hổ.” Xuất Vân hưng phấn nói: “Thật quá tốt. Ta nhất định phải tìm ra nó, không biết có gì khác so với hổ bình thường không? Ta còn chưa từng nhìn qua hổ thành tinh a.”
Trước đây từng có ý nghĩ bắt lấy một con hổ, hiện tại nàng biết ở nơi này thậm chí còn có một con hổ không tầm thường nên rất nóng lòng muốn thử xem hắc hổ này kì dị ở chỗ nào?”
“Chúc mừng công chúa.” Lúc này Triệu Bách Xuyên đột nhiên hướng Xuất Vân chúc mừng. Nhìn thần sắc của hắn cũng không phải là đang nịnh hót, rõ ràng là đang thập phần vui sướng.
Vừa nhìn những vết thương trên người Mao Nhất Đao, hắn bèn đứng dậy vui vẻ mở miệng nói ra câu này.
“Có cái gì mà hay ho chứ?” Tần Hải nhíu mày không chút khách khí phản bác: “Chỉ là một lão hổ, cho người bắt đem ra ngoài là xong. Vấn đề chính là chưa tìm ra tung tích của dị bảo.” Nói xong vẻ mặt hắn lộ ra một tia khinh thường.
Triệu Bách Xuyên nghe những lời chỉ trích của Tần Vũ cũng không buồn để ý, ngược lại còn cười nói: “Là Tần huynh chưa biết thôi. Vừa rồi ta kiểm tra trên người kẻ kia, phát hiện ra một chút sự tình.”
“Chuyện gì?” Xuất Vân tò mò nhìn hắn hỏi.
Triệu Bách Xuyên thấy công chúa chú ý đến mình thì nụ cười càng thêm tươi, mở quạt ra, nhẹ nhàng lắc vài cái rồi nói: “Công chúa, ta vừa mới từ trên miệng vết thương của hắn phát hiện ra yêu khí.”
“Yêu khí?” Đám người Tần Hải nghe vậy không khỏi nhíu mày.
“Ý của ngươi là nơi này thật sự có một con hổ thành tinh?” Xuất Vân ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn. Hiển nhiên nàng hiểu được yêu khí đại biểu cho cái gì.
“Ha ha, không sai, theo như lời nói của tên kia, cũng theo yêu khí trên miệng vết thương mà thấy khẳng định nơi này có một con hổ thành tinh, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành tu luyện bằng cách hấp thu nguyệt tinh hoa và linh khí thiên địa.”
Triệu Bách Xuyên dù sao cũng xuất thân tại môn phái tu tiên, hiểu biết so với những kẻ ở đây có hơn một chút, hiện tại vừa nói đã khiến cho kẻ khác vô cùng chú ý. Hắn lại nói tiếp: “Đang trong quá trình hấp thu nguyệt tinh hoa, đã xuất hiện linh tính, ở trong thế giới tu tiên gọi loại động vật này là tinh quái. Tuy nhiên trí tuệ của chúng cũng chưa cao, đối phó hoàn toàn không khó. Hơn nữa, nếu có thể đem chúng thu phục đem làm sủng vật thì đúng là một cái đại hỷ.”
“Nếu có thể biến nó thành linh thú của mình, tương lai tung hoành trong thế giới tu tiên hẳn là vô cùng có lợi. Nếu chúng đạt được tu vi cao, có thể kết xuất nội đan, tương đương với thực lực của Kết Đan Kỳ trong thế giới chúng ta. Sức chiến đấu cũng vì thế vô cùng kinh khủng.” Triệu Bách Xuyên hưng phấn nói: “Bản thân có linh thú bên cạnh không khác gì có bảo vật. Chỉ là linh thú vốn là vô cùng quý hiếm.”
Đúng như thế, thử nghĩ nếu có một linh thú kết đan ở bên cạnh thì khác nào có thêm một cao thủ Kết Đam kỳ hỗ trợ mình. Chẳng phải nếu một đấu một thì mình chính là chiến tiện nghi sao?
Nhưng trên thế giới, động vật có linh tính vốn vô cùng hiếm hoi, mà linh thú trong thế giới tu tiên cũng vô cùng hiếm hoi. Huống hồ, bồi dưỡng cho linh thú phát triển lên hoàn toàn không đơn giản. Nếu không biết cách thì rất khó đào tạo ra được một linh thú cường đại. Linh thú vốn có giá trên trời, với người tu tiên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Ở tu tiên giới có một môn phái là Vạn Thú tông, chuyên bồi dưỡng linh thú, đi khắp nơi tìm các loài động vật có linh tính, đem chúng về bồi dưỡng nên. Mỗi một thú bán ra từ đây đều có giá trên trời. Một tông môn nhỏ mà hiện nay Vạn Thú tông đã trở thành nhất lưu tông phái, trong môn phái cao thủ như mây.
Hơn nữa, cũng có không ít cao thủ tán tu, vì muốn tìm kiếm cho mình một linh thú thích hợp mà đồng ý gia nhập vào Vạn Thú tông, khiến cho tông môn này càng lúc thực lực càng cao.
Xuất Vân nghe hắn nói, trong mắt cũng xuất ra một ý nghĩ, nhất định phải bắt cho được hắc hổ trong Hổ Khâu sơn mạch này về làm sủng vật của mình.
“Tần đại ca, dị bảo để sau hãy tìm, lập tức cho người đi kiếm hắc hổ này. Bản công chúa phải bắt nó làm linh thú mới được.” Xuất Vân chớp chớp mắt hướng Tần Hải nói, trong giọng nói hàm chứa sự ra lệnh, không thể không tuân theo.
“Nếu đã không sống được thì đưa hắn tới một chỗ nào đó, đào cho hắn một cái hố tử tế là được rồi, còn tới đây quấy rầy câu chuyện của công chúa làm gì?” Tần Hải hướng về tên tướng sĩ ngạc nhiên.
Thương Lang quân là thuộc hạ dưới quyền Tần Hải, hắn biết nếu không có việc tối quan trọng thì nhất định bọn họ sẽ không tùy tiện tới quấy rầy. Trong chuyện này nhất định còn ẩn tình gì đó. Hắn hỏi chỉ là để dẫn dắt lời nói cho thuộc hạ của mình mà thôi.
Xuất Vân công chúa đương nhiên không phải ngu ngốc, nàng xuất thân từ hoàng thất, là người ít nhiều có tâm cơ, biết đằng sau khẳng định còn có chuyện gì đó, trên mặt lúc này biểu lộ vô cùng tò mò.
“Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa tới nâng hắn dậy thì đã nghe hắn hắn biết sự tình quan trọng bên trong Hổ Khâu sơn mạch này. Thuộc hạ không dám tự làm chủ nên lập tức tới đây xin chỉ thị của công chúa và tướng quân.” Người này là chiến sĩ của Thương Lang quân đoàn, đối mặt với công chúa vô cùng cung kính nhưng hoàn toàn không bị dọa đến nói năng lộn xộn. Hắn kể rành mạch mọi chuyện, cũng không hề bỏ sót một chữ nào.
“Về Hổ Khâu sơn mạch?” Xuất Vân hỏi lại với ánh mắt vô cùng hứng thú: “Là chuyện gì trọng yếu, mau nói.”
Đám người của Xuất Vân lúc này đã ở trong Hổ Khâu sơn mạch, nhưng sự tình về sơn mạch này thì một chút cũng không biết. Mặc dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng bọn họ cũng chưa đạt tới tu vi có thể phi hành, chỉ có thể đi bộ mà thôi. Hiện tại nghe thấy báo như vậy, trong lòng không khỏi lên một trận hứng thú.
Triệu Bách Xuyên trong tay vẫn phe phẩy cây quạt, làm ra bộ vô cùng quan tâm.
“Chuyện này… Hay là công chúa và tướng quân nên tiến đến một chút, chỉ cần nghe được lời kể của hắn chắc chắn còn thấy muốn tin hơn nghe thuộc hạ kể lại.”
“Hảo, bản công chúa cũng muốn xem xem tên này tột cùng là có thể cho ta bất ngờ gì?” Xuất Vân không hề trách tội tên hộ vệ, ngược lại còn đồng ý xuống ngựa.
Xuất Vân đã quyết định thì còn ai dám trái lời nàng ta. Vì tên thị vệ nói rằng kẻ đó tính mạng đang như mành treo chuông, không biết lúc nào sẽ chết nên cả đoàn khẩn trương tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, một mảnh rừng trống xuất hiện trước mắt mọi người, ở giữa là một cái lều trại dựng tạm.
Ở bốn phía lúc này đều có thị vệ đứng gác, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Trước cửa cái lều trại có một cái cáng, trên đó có một nam tử trung niên, toàn thân đầy máu tươi, hơi thở vô cùng mong manh, như thể có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Người này đã hôm mê, nhưng thần sắc lại méo mó đầy khiếp đảm, nỗi khiếp đảm từ tận trong tim. Miệng hắn không ngừng khép mở, tựa hồ như muốn nói cái gì. Nếu cẩn thận nghe có thể nghe ra một vài câu nói mơ hồ.
Đám người Xuất Vân tiến lại nhìn người này, bốn phía đột ngột lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng nín thở thật lâu khi thấy tình trạng của hắn. Một âm thanh nhỏ đầy hoảng hốt từ trong miệng hắn phát ra:
“Chạy…. Chạy….”
“Chó sói… Có chó sói, nhiều chó sói lắm!!”
“Đã chết… Chết hết rồi. Hắc hổ lớn quá! Hắc hổ thành tinh rồi!!”
Những từ ngữ không liền mạch đó không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng người này. Có lẽ trước khi rơi vào trạng thái này, hắn đã phải trải qua một đả kích vô cùng trầm trọng khiến thần trí cũng mất đi, chỉ mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ khó hiểu. Đại phu đã xem qua thân thể hắn, xương cốt bên trong đã gẫy vô số, kinh mạch toàn bộ bị chấn nát, trên người có nhiều vết cào của móng vuốt. Kinh khủng nhất là vết thương sau lưng, dường như đó mới chính là vết thương trí mạng khiến hắn rơi vào tình trạng hiện giờ. Nhìn qua hình dạng của trảo ấn, rõ ràng không phải do con người gây ra mà là của động vật.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên ở đây sẽ nhận ra kẻ nằm trên cáng không phải ai khác, chính là kẻ đã liều mạng đào tẩu, cũng chính là kẻ đã nhận một trảo kinh khủng của hắn- Mao Nhất Đao.
Mao Nhất Đao này quả nhiên là sống dai. Một trảo cuối cùng kia Đế Thích Thiên dùng toàn bộ yêu lực trong cơ thể mình, tuy rằng lúc thoát ly thân thể uy lực sẽ giảm đi một chút, nhưng rõ ràng là không đáng kể. Dù sao hắn cũng đang ở Hổ Khiếu Công tầng hai, sắp chân chính trở thành yêu thú, trong thú tộc cũng là vô cùng hiếm hoi. Thế nhưng một trảo đó lại không thể giết chết Mao Nhất Đao tại chỗ, mà còn giúp hắn kích phát sinh lực cuối cùng, chạy tới tận đây mới ngã xuống. Điều này có thể thấy được Mao Nhất Đao trong giang hồ cũng là một cao thủ.
Nhưng dù sao yêu lực của Đế Thích Thiên cũng không phải để đập ruồi, dù có chạy trốn được tới đây nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi lưỡi hái của tử thần.
Không bao lâu sau, Mao Nhất Đao cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ám ảnh và đau đớn.
Chỉ là đám người Xuất Vân công chúa nghe những lời thốt ra cuối cùng của hắn lại cảm thấy vô cùng chấn động trong lòng.
Người sắp chết sẽ luôn nói thật. Theo như lời nói của Mao Nhất Đao, bọn họ có thể dễ dàng đoán ra câu chuyện. Mao Nhất Đao này có lẽ đã dẫn theo một đám người tiến vào Hổ Khâu sơn mạch. Nhưng bọn họ vận khí quá không tốt, đã không tìm được dị bảo, lại còn gặp phải bầy sói. Bị bầy sói vây công, không chết thì cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Lời nói cuối cùng nào là nhắc đến hắc hổ, rồi nào là hổ thành tinh. Có lẽ trước khi chết hắn đã gặp một hắc hổ, hơn nữa hắc hổ này có thể rất không đơn giản, bằng không Mao Nhất Đao sẽ không kêu là hổ tinh.
“Trong Hổ Khâu sơn mạch quả nhiên có hổ.” Xuất Vân hưng phấn nói: “Thật quá tốt. Ta nhất định phải tìm ra nó, không biết có gì khác so với hổ bình thường không? Ta còn chưa từng nhìn qua hổ thành tinh a.”
Trước đây từng có ý nghĩ bắt lấy một con hổ, hiện tại nàng biết ở nơi này thậm chí còn có một con hổ không tầm thường nên rất nóng lòng muốn thử xem hắc hổ này kì dị ở chỗ nào?”
“Chúc mừng công chúa.” Lúc này Triệu Bách Xuyên đột nhiên hướng Xuất Vân chúc mừng. Nhìn thần sắc của hắn cũng không phải là đang nịnh hót, rõ ràng là đang thập phần vui sướng.
Vừa nhìn những vết thương trên người Mao Nhất Đao, hắn bèn đứng dậy vui vẻ mở miệng nói ra câu này.
“Có cái gì mà hay ho chứ?” Tần Hải nhíu mày không chút khách khí phản bác: “Chỉ là một lão hổ, cho người bắt đem ra ngoài là xong. Vấn đề chính là chưa tìm ra tung tích của dị bảo.” Nói xong vẻ mặt hắn lộ ra một tia khinh thường.
Triệu Bách Xuyên nghe những lời chỉ trích của Tần Vũ cũng không buồn để ý, ngược lại còn cười nói: “Là Tần huynh chưa biết thôi. Vừa rồi ta kiểm tra trên người kẻ kia, phát hiện ra một chút sự tình.”
“Chuyện gì?” Xuất Vân tò mò nhìn hắn hỏi.
Triệu Bách Xuyên thấy công chúa chú ý đến mình thì nụ cười càng thêm tươi, mở quạt ra, nhẹ nhàng lắc vài cái rồi nói: “Công chúa, ta vừa mới từ trên miệng vết thương của hắn phát hiện ra yêu khí.”
“Yêu khí?” Đám người Tần Hải nghe vậy không khỏi nhíu mày.
“Ý của ngươi là nơi này thật sự có một con hổ thành tinh?” Xuất Vân ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn. Hiển nhiên nàng hiểu được yêu khí đại biểu cho cái gì.
“Ha ha, không sai, theo như lời nói của tên kia, cũng theo yêu khí trên miệng vết thương mà thấy khẳng định nơi này có một con hổ thành tinh, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành tu luyện bằng cách hấp thu nguyệt tinh hoa và linh khí thiên địa.”
Triệu Bách Xuyên dù sao cũng xuất thân tại môn phái tu tiên, hiểu biết so với những kẻ ở đây có hơn một chút, hiện tại vừa nói đã khiến cho kẻ khác vô cùng chú ý. Hắn lại nói tiếp: “Đang trong quá trình hấp thu nguyệt tinh hoa, đã xuất hiện linh tính, ở trong thế giới tu tiên gọi loại động vật này là tinh quái. Tuy nhiên trí tuệ của chúng cũng chưa cao, đối phó hoàn toàn không khó. Hơn nữa, nếu có thể đem chúng thu phục đem làm sủng vật thì đúng là một cái đại hỷ.”
“Nếu có thể biến nó thành linh thú của mình, tương lai tung hoành trong thế giới tu tiên hẳn là vô cùng có lợi. Nếu chúng đạt được tu vi cao, có thể kết xuất nội đan, tương đương với thực lực của Kết Đan Kỳ trong thế giới chúng ta. Sức chiến đấu cũng vì thế vô cùng kinh khủng.” Triệu Bách Xuyên hưng phấn nói: “Bản thân có linh thú bên cạnh không khác gì có bảo vật. Chỉ là linh thú vốn là vô cùng quý hiếm.”
Đúng như thế, thử nghĩ nếu có một linh thú kết đan ở bên cạnh thì khác nào có thêm một cao thủ Kết Đam kỳ hỗ trợ mình. Chẳng phải nếu một đấu một thì mình chính là chiến tiện nghi sao?
Nhưng trên thế giới, động vật có linh tính vốn vô cùng hiếm hoi, mà linh thú trong thế giới tu tiên cũng vô cùng hiếm hoi. Huống hồ, bồi dưỡng cho linh thú phát triển lên hoàn toàn không đơn giản. Nếu không biết cách thì rất khó đào tạo ra được một linh thú cường đại. Linh thú vốn có giá trên trời, với người tu tiên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Ở tu tiên giới có một môn phái là Vạn Thú tông, chuyên bồi dưỡng linh thú, đi khắp nơi tìm các loài động vật có linh tính, đem chúng về bồi dưỡng nên. Mỗi một thú bán ra từ đây đều có giá trên trời. Một tông môn nhỏ mà hiện nay Vạn Thú tông đã trở thành nhất lưu tông phái, trong môn phái cao thủ như mây.
Hơn nữa, cũng có không ít cao thủ tán tu, vì muốn tìm kiếm cho mình một linh thú thích hợp mà đồng ý gia nhập vào Vạn Thú tông, khiến cho tông môn này càng lúc thực lực càng cao.
Xuất Vân nghe hắn nói, trong mắt cũng xuất ra một ý nghĩ, nhất định phải bắt cho được hắc hổ trong Hổ Khâu sơn mạch này về làm sủng vật của mình.
“Tần đại ca, dị bảo để sau hãy tìm, lập tức cho người đi kiếm hắc hổ này. Bản công chúa phải bắt nó làm linh thú mới được.” Xuất Vân chớp chớp mắt hướng Tần Hải nói, trong giọng nói hàm chứa sự ra lệnh, không thể không tuân theo.
/158
|