Ở phụ cận Nhất Tuyền Thiên, khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Đám tu sĩ tụ tập lại thành từng nhóm, xì xào bàn tán, cũng có người là trải một tấm da thú trên mặt đất, bày ra các loại vật phẩm để buôn bán, hoặc đơn giản chỉ là nhắm mắt tĩnh tu, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong đám người lúc nhúc đó, dưới một cây đại thụ, ba gã đại hán bề ngoài thô dã, thật thà chất phác không để ý hình tượng mà ngồi dưới đất chảy nước miếng nhìn thịt thỏ đang nướng toả ra mùi thơm mê người.
Ba người này không phải huynh đệ Tần thị dở hơi thì là ai?
“Lão đại, ta cảm thấy chuyện này dường như là có âm mao!...”
Người vừa nói chuyện là em út Tần Hiến. Nhìn hắn lúc này thiếu mất hai cái răng cửa, khi nói chuyện không ngừng bị gió thổi qua, thành ra lời nói bị biến dạng, rất buồn cười.
“Âm mao con mẹ ngươi ấy! Lần trước gặp con gấu chó kia, ta muốn cùng lên, ngươi lại muốn một mình xông lên, bây giờ thì tốt rồi, hai cái răng cửa đều mất sạch, âm mưu biến thành âm mao.” Lão đại Tần Si nghe được lời nói của Tần Hiến liền nhảy dựng lên, tiện tay bạt tai hắn một cái.
“Lão đại, ngươi đừng nóng giận. Lần trước cũng là do lão tam nghe người ta nói gấu chó có khí lực cực lớn, hắn không phục nên mới muốn tỷ thí. Dù sao cũng không xảy ra việc gì lớn.” Lão nhị Tần Thắng nuốt nước miếng một cái, nói: “Bất quá, những người này muốn đối phó một con yêu hổ, chúng ta nên giúp bên nào? Nghe nói thịt lão hổ rất ngon.” Nói đoạn, ánh mắt hắn giống hệt loài sói, nước miếng từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Lão đại nghe được, tức giận nói: “ Còn phải nói, mẫu thân đã dặn dò qua, nhiều người không thể khi dễ ít người, phải bênh vực kẻ yếu.”
Ba kẻ dở hơi này vì thấy thú vị nên cũng theo chân đại bộ phận tu sĩ chạy tới đây. Ngay cả bọn hắn cũng đến thì có thể tưởng tượng, tu sĩ tụ tập trong này nhiều như thế nào. Muôn hình muôn vẻ, ai ai lời nói cũng đều xoay quanh Thông Linh La Bàn và yêu hổ.
Cả một đám đều vô cùng chờ mong việc dụ yêu hổ ra mặt.
Chỉ chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
“Ngao!”
Vì đại bộ phận tu sĩ vào núi đều tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên nên trong Nam Man Sơn Mạch bỗng chỗc trở lại yên tĩnh như trước. Đột nhiên, ở chỗ sâu nhất trong dãy núi phát ra một tiếng hổ gầm.
Tiếng gầm hệt như một hồi sấm rền vang, bao trùm toàn bộ dãy núi, bên trong còn ẩn chứa cả khí thế thôn thiên. Không thể nghi ngờ, đó chính là uy thế của hổ vương.
“Ngươi có nghe thấy gì không? Là tiếng hổ gầm, thật sự quá bá đạo, nhất định là của yêu hổ.” Tu sĩ trong Nhất Tuyền Thiên cảm nhận được khí thế kinh người trong tiếng hổ gầm, cả một đám mặt mày biến sắc.
“Yêu hổ thực sự bị dẫn tới Nhất Tuyền Thiên.”
“Xem khí thế, xem ra là một con yêu thú, không dễ đối phó a.”
Trong lúc nhất thời, trong đám tu sĩ không ít người đã có tâm tư thối lui.
Tạm thời gác lại chuyện của đám tu sĩ đó. Dời sang địa phương khác, cách Vạn Yêu Cốc không xa, tại một ngọn núi nhỏ. Kỳ thực cũng không thể nói là ngọn núi, chỉ có thể coi là một gồ núi tương đối cao mà thôi.
Trên gồ núi, khắp nơi bao trùm một tầng cỏ xanh mơn mởn. Đứng ngạo nghễ ở đó là một con Hắc Hổ cao chừng năm trượng, nghển cổ thét dài một tiếng.
“Đế đại ca, lần này toàn bộ yêu thú trong Nam Man liên hợp lại, khẳng định sức mạnh rất kinh người, nhất định phải đem đám tu tiên giả kia đuổi ra.”
Bên cạnh hắn một con chim nhỏ màu hồng có vẻ rất sung sướng, bay tới bay lui vừa ríu ra ríu rít kêu, thanh âm thanh thúy vui tai.
“Chu nhi, ngươi không nên xem thường người tu tiên. Hiện tại toàn bộ bọn chúng đã tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên, nếu đem cỗ lực lượng này hội tụ lại sẽ là một cỗ thế lực cường đại, tuyệt đối không thể khinh thị. Lần này, điều chúng ta muốn là cho đám tu tiên giả một sự giáo huấn, để bọn chúng biết sợ mà rời khỏi Nam Man.”
Đế Thích Thiên tỉnh táo nhìn chim hồng tước bay loạn trước mắt.
Ba ngày nay, một chút hắn cũng không dừng lại, liên tiếp chạy qua chạy lại trong Nam Man. Vì muốn thuyết phục yêu thú trong sơn mạch, hắn đã xuất ra toàn bộ thủ đoạn. Chạy đến phía tây, chưa kịp mở miệng đã cùng Hắc Viên Vương kịch liệt đánh nhau một hồi. Đến Hoàng Kim Sư Vương ở phía đông cũng giống hệt như thế.
Bất quá, khi hắn thuật lại tất cả tình huống trong núi, lại giống như lúc trước nói chuyện cùng Minh Nha Vương đem việc tu tiên giả tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên làm áp lực, tỏ ý muốn liên hợp thì hai con Yêu thú kia cũng không thể không nghe.
Cuối cùng, đến phía nam hắn nhìn thấy một con hạc trắng như tuyết cực lớn. Ở bên người Bạch hạc là một con chim hồng tước đang không ngừng khuyên bảo, hy vọng Đan Đính Hạc Vương có thể ra tay trừng trị tu sĩ trong núi. Có điều Hạc Vương cũng không bị lời nói của nàng làm cho dao động, khiến chim hồng tước hờn hờn tủi tủi một phen.
Vừa lúc Đế Thích Thiên đến, chỉ bằng vài ba câu nói đã khiến cho Hạc Vương dao động. Chiến tích này khiến chim hồng tước phục sát đất, cho nên sau khi hắn rời đi, chim hồng tước cũng đuổi theo, ở bên tai ríu ra ríu rít, một lúc sau liền gọi Đế Thích Thiên là “Đế đại ca”
“Sợ cái gì chứ, lần này Đế đại ca ngài mời toàn bộ yêu thú trong Nam Man đến. Quạ đen thối kia bộ dáng kinh tởm vô cùng nhưng rất lợi hại, còn có lực lượng Đại tinh tinh rất mạnh, thêm vào Kim sử tử cùng Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, còn sợ không đánh lại đám tu tiên giả đáng giận kia sao?” Chim hồng tước từ trên một tảng đá lớn vung cánh bay xuống, lớn tiếng kêu lên, hai con mắt toả ánh sáng cuồng nhiệt, hệt như nàng đã chứng kiến đám tu sĩ bị đánh tan tác.
Nghe nàng nói, thắng lợi là điều tất nhiên!
“Bất luận là kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.” Đế Thích Thiên đứng ở trên gò núi, quay đầu nhìn bốn phương, mắt lộ ra một đạo tinh quang nói: “Bọn họ đến rồi.”
“Oa!”
Một tiếng kêu chói tai ở phương bắc vang lên. Rất nhanh, một cỗ khí tức âm lãnh nồng đậm xuất hiện. Chỉ thấy, một con Minh Nha lớn từ trên cao bay xuống, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, trên thân nồng đậm tử khí. Phía sau là cả một bầy minh nha đông nghịt, như đám mây đen tràn tới.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Nha Vương, cả đám quạ đen đậu trên một khối bàn thạch cực lớn, không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Đế Thích Thiên.
“Quạ đen thối, bản cô nương biết ngươi không phải tảng đá không có tình cảm, việc lần trước ta hào phóng tha thứ cho ngươi!” Chim hồng tước thấy Minh Nha Vương đến, phấn chấn không thôi, bay tới trước mặt hắn ríu ra ríu rít.
Lúc trước, Đế Thích Thiên ra hạn ba ngày, nếu đáp ứng thì nghe theo tiếng hổ gầm mà đến. Hiện tại hắn đã tới, ý nghĩa cũng rất rõ ràng.
“Hào!”
Trên không trung lại vang lên một tiếng kêu to. Không âm lãnh và tử vong như Minh Nha Vương, mà trong tiếng kêu này ẩn chứa một loại khí tức cao quý cùng thanh tịnh. Một đám mây trắng từ trên trời sà xuống.
“Hạc tỷ tỷ cũng đến.” Chim hồng tước lại kêu lên.
Kẻ mới đến đúng là một trong năm Đại Yêu thú ở Nam Man, Đan Đính Hạc Vương. Chỉ thấy, một thân mình trắng như tuyết, trên đỉnh đầu lộ ra một điểm chu đan, bạch hạc ưu nhã đậu xuống một khối bàn thạch khác, đồng thời cũng thu hồi đôi cánh rộng chừng mấy thước của mình.
Đế Thích Thiên cũng không vì cản tượng vừa rồi mà động dung. Hắn nhớ rõ, ở kiếp trước từng xem qua một số sách thần thoại, trong đó thường xuyên xuất hiện truyền thuyết tiên hạc, kỳ thực chính là bạch hạc. Bạch hạc là biểu tượng của hạnh phúc, cát tường, trường thọ cùng trung trinh, cho nên thường được thần tiên dùng làm toạ kỵ.
Điều này nói rõ thân phận cao quý của Bạch hạc.
“Hạc Vương đã đến, mời nghỉ ngơi một lát. Còn mấy vị Yêu vương còn chưa tới kịp.” Đế Thích Thiên khẽ gật đầu với Đan Đính Hạc Vương.
Ngữ khí không hề lộ ra điểm thấp kém, ngược lại trực tiếp đem chính mình đặt ở vị trí cao hơn bọn họ một chút.
Không phải là hắn tự ngạo, mà là bản thân hắn có thực lực. Mở ra Thiên Phẩm Yêu Phủ, lại có yêu vụ, Âm ba công cùng các loại thủ đoạn, khiến cho thực lực của hắn không kém cỏi hơn bất cứ yêu thú nào. Ngẫm lại cũng biết, nếu như hắn không có thực lực tương đối, vương giả như Minh Nha Vương há lại nghe hắn sao?
Mặc kệ là tính toán gì, thực lực vẫn là cốt lõi của mọi thứ.
“Ầm ầm!”
Mặt đất lay động kịch liệt một hồi, chỉ nghe trong núi có tiếng bước chân dồn dập, liên tiếp vang lên. Mỗi bước đều làm cho mặt đất rung động kích liệt. Một con đại tinh tinh khoảng chừng hơn mười thước đang đi thẳng về phía trước, không hề có ý né tránh cây cối, thân hình cường tráng đụng vào tàng cây, đem những cây đại thụ chia năm xẻ bảy, ngã trái ngã phải.
Một thân khí tức hung hãn như bão tố, mạnh mẽ xông thẳng một đường tới gò núi. Khí thế sấm sét cùng với bộ dạng hung ác, chỉ sợ bất luận tu sĩ nào dưới Trúc Cơ Kỳ đối mặt với hắn đều không kìm nổi mà quỳ rạp xuống.
-o0o-
Trong đám người lúc nhúc đó, dưới một cây đại thụ, ba gã đại hán bề ngoài thô dã, thật thà chất phác không để ý hình tượng mà ngồi dưới đất chảy nước miếng nhìn thịt thỏ đang nướng toả ra mùi thơm mê người.
Ba người này không phải huynh đệ Tần thị dở hơi thì là ai?
“Lão đại, ta cảm thấy chuyện này dường như là có âm mao!...”
Người vừa nói chuyện là em út Tần Hiến. Nhìn hắn lúc này thiếu mất hai cái răng cửa, khi nói chuyện không ngừng bị gió thổi qua, thành ra lời nói bị biến dạng, rất buồn cười.
“Âm mao con mẹ ngươi ấy! Lần trước gặp con gấu chó kia, ta muốn cùng lên, ngươi lại muốn một mình xông lên, bây giờ thì tốt rồi, hai cái răng cửa đều mất sạch, âm mưu biến thành âm mao.” Lão đại Tần Si nghe được lời nói của Tần Hiến liền nhảy dựng lên, tiện tay bạt tai hắn một cái.
“Lão đại, ngươi đừng nóng giận. Lần trước cũng là do lão tam nghe người ta nói gấu chó có khí lực cực lớn, hắn không phục nên mới muốn tỷ thí. Dù sao cũng không xảy ra việc gì lớn.” Lão nhị Tần Thắng nuốt nước miếng một cái, nói: “Bất quá, những người này muốn đối phó một con yêu hổ, chúng ta nên giúp bên nào? Nghe nói thịt lão hổ rất ngon.” Nói đoạn, ánh mắt hắn giống hệt loài sói, nước miếng từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Lão đại nghe được, tức giận nói: “ Còn phải nói, mẫu thân đã dặn dò qua, nhiều người không thể khi dễ ít người, phải bênh vực kẻ yếu.”
Ba kẻ dở hơi này vì thấy thú vị nên cũng theo chân đại bộ phận tu sĩ chạy tới đây. Ngay cả bọn hắn cũng đến thì có thể tưởng tượng, tu sĩ tụ tập trong này nhiều như thế nào. Muôn hình muôn vẻ, ai ai lời nói cũng đều xoay quanh Thông Linh La Bàn và yêu hổ.
Cả một đám đều vô cùng chờ mong việc dụ yêu hổ ra mặt.
Chỉ chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
“Ngao!”
Vì đại bộ phận tu sĩ vào núi đều tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên nên trong Nam Man Sơn Mạch bỗng chỗc trở lại yên tĩnh như trước. Đột nhiên, ở chỗ sâu nhất trong dãy núi phát ra một tiếng hổ gầm.
Tiếng gầm hệt như một hồi sấm rền vang, bao trùm toàn bộ dãy núi, bên trong còn ẩn chứa cả khí thế thôn thiên. Không thể nghi ngờ, đó chính là uy thế của hổ vương.
“Ngươi có nghe thấy gì không? Là tiếng hổ gầm, thật sự quá bá đạo, nhất định là của yêu hổ.” Tu sĩ trong Nhất Tuyền Thiên cảm nhận được khí thế kinh người trong tiếng hổ gầm, cả một đám mặt mày biến sắc.
“Yêu hổ thực sự bị dẫn tới Nhất Tuyền Thiên.”
“Xem khí thế, xem ra là một con yêu thú, không dễ đối phó a.”
Trong lúc nhất thời, trong đám tu sĩ không ít người đã có tâm tư thối lui.
Tạm thời gác lại chuyện của đám tu sĩ đó. Dời sang địa phương khác, cách Vạn Yêu Cốc không xa, tại một ngọn núi nhỏ. Kỳ thực cũng không thể nói là ngọn núi, chỉ có thể coi là một gồ núi tương đối cao mà thôi.
Trên gồ núi, khắp nơi bao trùm một tầng cỏ xanh mơn mởn. Đứng ngạo nghễ ở đó là một con Hắc Hổ cao chừng năm trượng, nghển cổ thét dài một tiếng.
“Đế đại ca, lần này toàn bộ yêu thú trong Nam Man liên hợp lại, khẳng định sức mạnh rất kinh người, nhất định phải đem đám tu tiên giả kia đuổi ra.”
Bên cạnh hắn một con chim nhỏ màu hồng có vẻ rất sung sướng, bay tới bay lui vừa ríu ra ríu rít kêu, thanh âm thanh thúy vui tai.
“Chu nhi, ngươi không nên xem thường người tu tiên. Hiện tại toàn bộ bọn chúng đã tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên, nếu đem cỗ lực lượng này hội tụ lại sẽ là một cỗ thế lực cường đại, tuyệt đối không thể khinh thị. Lần này, điều chúng ta muốn là cho đám tu tiên giả một sự giáo huấn, để bọn chúng biết sợ mà rời khỏi Nam Man.”
Đế Thích Thiên tỉnh táo nhìn chim hồng tước bay loạn trước mắt.
Ba ngày nay, một chút hắn cũng không dừng lại, liên tiếp chạy qua chạy lại trong Nam Man. Vì muốn thuyết phục yêu thú trong sơn mạch, hắn đã xuất ra toàn bộ thủ đoạn. Chạy đến phía tây, chưa kịp mở miệng đã cùng Hắc Viên Vương kịch liệt đánh nhau một hồi. Đến Hoàng Kim Sư Vương ở phía đông cũng giống hệt như thế.
Bất quá, khi hắn thuật lại tất cả tình huống trong núi, lại giống như lúc trước nói chuyện cùng Minh Nha Vương đem việc tu tiên giả tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên làm áp lực, tỏ ý muốn liên hợp thì hai con Yêu thú kia cũng không thể không nghe.
Cuối cùng, đến phía nam hắn nhìn thấy một con hạc trắng như tuyết cực lớn. Ở bên người Bạch hạc là một con chim hồng tước đang không ngừng khuyên bảo, hy vọng Đan Đính Hạc Vương có thể ra tay trừng trị tu sĩ trong núi. Có điều Hạc Vương cũng không bị lời nói của nàng làm cho dao động, khiến chim hồng tước hờn hờn tủi tủi một phen.
Vừa lúc Đế Thích Thiên đến, chỉ bằng vài ba câu nói đã khiến cho Hạc Vương dao động. Chiến tích này khiến chim hồng tước phục sát đất, cho nên sau khi hắn rời đi, chim hồng tước cũng đuổi theo, ở bên tai ríu ra ríu rít, một lúc sau liền gọi Đế Thích Thiên là “Đế đại ca”
“Sợ cái gì chứ, lần này Đế đại ca ngài mời toàn bộ yêu thú trong Nam Man đến. Quạ đen thối kia bộ dáng kinh tởm vô cùng nhưng rất lợi hại, còn có lực lượng Đại tinh tinh rất mạnh, thêm vào Kim sử tử cùng Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, còn sợ không đánh lại đám tu tiên giả đáng giận kia sao?” Chim hồng tước từ trên một tảng đá lớn vung cánh bay xuống, lớn tiếng kêu lên, hai con mắt toả ánh sáng cuồng nhiệt, hệt như nàng đã chứng kiến đám tu sĩ bị đánh tan tác.
Nghe nàng nói, thắng lợi là điều tất nhiên!
“Bất luận là kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.” Đế Thích Thiên đứng ở trên gò núi, quay đầu nhìn bốn phương, mắt lộ ra một đạo tinh quang nói: “Bọn họ đến rồi.”
“Oa!”
Một tiếng kêu chói tai ở phương bắc vang lên. Rất nhanh, một cỗ khí tức âm lãnh nồng đậm xuất hiện. Chỉ thấy, một con Minh Nha lớn từ trên cao bay xuống, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, trên thân nồng đậm tử khí. Phía sau là cả một bầy minh nha đông nghịt, như đám mây đen tràn tới.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Nha Vương, cả đám quạ đen đậu trên một khối bàn thạch cực lớn, không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Đế Thích Thiên.
“Quạ đen thối, bản cô nương biết ngươi không phải tảng đá không có tình cảm, việc lần trước ta hào phóng tha thứ cho ngươi!” Chim hồng tước thấy Minh Nha Vương đến, phấn chấn không thôi, bay tới trước mặt hắn ríu ra ríu rít.
Lúc trước, Đế Thích Thiên ra hạn ba ngày, nếu đáp ứng thì nghe theo tiếng hổ gầm mà đến. Hiện tại hắn đã tới, ý nghĩa cũng rất rõ ràng.
“Hào!”
Trên không trung lại vang lên một tiếng kêu to. Không âm lãnh và tử vong như Minh Nha Vương, mà trong tiếng kêu này ẩn chứa một loại khí tức cao quý cùng thanh tịnh. Một đám mây trắng từ trên trời sà xuống.
“Hạc tỷ tỷ cũng đến.” Chim hồng tước lại kêu lên.
Kẻ mới đến đúng là một trong năm Đại Yêu thú ở Nam Man, Đan Đính Hạc Vương. Chỉ thấy, một thân mình trắng như tuyết, trên đỉnh đầu lộ ra một điểm chu đan, bạch hạc ưu nhã đậu xuống một khối bàn thạch khác, đồng thời cũng thu hồi đôi cánh rộng chừng mấy thước của mình.
Đế Thích Thiên cũng không vì cản tượng vừa rồi mà động dung. Hắn nhớ rõ, ở kiếp trước từng xem qua một số sách thần thoại, trong đó thường xuyên xuất hiện truyền thuyết tiên hạc, kỳ thực chính là bạch hạc. Bạch hạc là biểu tượng của hạnh phúc, cát tường, trường thọ cùng trung trinh, cho nên thường được thần tiên dùng làm toạ kỵ.
Điều này nói rõ thân phận cao quý của Bạch hạc.
“Hạc Vương đã đến, mời nghỉ ngơi một lát. Còn mấy vị Yêu vương còn chưa tới kịp.” Đế Thích Thiên khẽ gật đầu với Đan Đính Hạc Vương.
Ngữ khí không hề lộ ra điểm thấp kém, ngược lại trực tiếp đem chính mình đặt ở vị trí cao hơn bọn họ một chút.
Không phải là hắn tự ngạo, mà là bản thân hắn có thực lực. Mở ra Thiên Phẩm Yêu Phủ, lại có yêu vụ, Âm ba công cùng các loại thủ đoạn, khiến cho thực lực của hắn không kém cỏi hơn bất cứ yêu thú nào. Ngẫm lại cũng biết, nếu như hắn không có thực lực tương đối, vương giả như Minh Nha Vương há lại nghe hắn sao?
Mặc kệ là tính toán gì, thực lực vẫn là cốt lõi của mọi thứ.
“Ầm ầm!”
Mặt đất lay động kịch liệt một hồi, chỉ nghe trong núi có tiếng bước chân dồn dập, liên tiếp vang lên. Mỗi bước đều làm cho mặt đất rung động kích liệt. Một con đại tinh tinh khoảng chừng hơn mười thước đang đi thẳng về phía trước, không hề có ý né tránh cây cối, thân hình cường tráng đụng vào tàng cây, đem những cây đại thụ chia năm xẻ bảy, ngã trái ngã phải.
Một thân khí tức hung hãn như bão tố, mạnh mẽ xông thẳng một đường tới gò núi. Khí thế sấm sét cùng với bộ dạng hung ác, chỉ sợ bất luận tu sĩ nào dưới Trúc Cơ Kỳ đối mặt với hắn đều không kìm nổi mà quỳ rạp xuống.
-o0o-
/158
|