Đêm đen không một tiếng động buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần bao trùm khắp vạn vật. Cả thành phố bắt đầu sáng rực lên trong ánh đền điện rực rỡ đầy màu sắc. Dã Lâm xoa xoa cục u nhỏ trên đầu, quyến luyến thu hồi tầm mắt khỏi bầu trời sao đẹp đẽ. Đã 7 giờ, cô phải làm bài tập.
Mà nhắc đến bài tập, Dã Lâm lại không khỏi nhớ đến tấm ảnh dẫn đến thảm án hồi sáng, dục vọng gọi Duy Khiêm đến véo má một trận lại rục rịch. Nhưng dù sao thím Phương cũng đã mắng nó rồi, cô không còn lý do gì bám riết không buông chuyện này nữa, chả có phong phạm hot girl độ lượng gì sất.
Tự an ủi mình một hồi, Dã Lâm đeo lên tai nghe, mở một bản nhạc ballad yêu thích, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập. Chừng tám rưỡi, chuông báo tin nhắn facebook đến vang lên, là Diệu An.
“Mọt: Đang làm gì đấy?”
“Missing You: Làm bài tập nè.”
Dã Lâm nhanh chóng đáp trả, tiếp tục cặm cụi viết nốt vài dòng cuối cùng.
“Mọt: Thím siêng dữ. Báo tin buồn này?”
“Missing You: Không phải chuyện Nhật Duy chứ?”
“Mọt: Chuẩn. Tư liệu cậu cần về Nhật Duy ít đến đáng thương, ngoại trừ những cái đã sẵn có ai cũng biết ra, còn lại thì chịu. Ở trường, cậu ta quá trầm, ngoài đi học hoặc lao động cậu ta mới vác xác đến, đa số toàn ở nhà chả biết làm gì. Nếu không phải lúc trước có đứa bắt gặp nhân viên tiếp tân khách sạn Quốc Khánh gọi cậu ta là cậu chủ, chả ai biết cậu ta là thiếu gia nhà giàu đâu.”
“Missing You: TT^TT Thế còn mấy tin đã sẵn có thì sao?” Khách sạn Quốc Khách gì gì đó, Dã Lâm biểu thị mình chả biết và cũng chả quan tâm.
“Mọt: Biết khách sạn Quốc Khánh không mợ?”
“Missing You: No and I don’t care”
“Mọt: Cậu không sợ cậu ta nghĩ cậu giả vờ ngây thơ à?” Diệu An nói một câu làm lòng Dã Lâm đau như cắt. Nếu cô biết kẻ nào đã truyền vào đầu óc Nhật Duy mấy loại suy nghĩ kỳ quái đó, cô nhất định sẽ tẩn gã một trận cho đỡ ức.
“Missing You: Thế nếu lỡ tớ biết, cậu ta cũng có thể bẻ ngược rằng vì tớ biết nên tớ mới làm mấy trò dở hơi thu hút cậu ta” Dã Lâm không cam lòng bấm chữ.
“Mọt: Chuẩn, thế nên chả có đứa con gái nào chịu tiếp cận cậu ta khi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có cậu là nhọ, vừa vào lớp đã vấp, khó sống. Nghe nói hồi lớp 10, có chị khối 12 tỏ tình với cậu ta. Biết cậu ta nói gì không?”
Dã Lâm chiếu một ít hiểu biết của mình về Nhật Duy ngẫm nghĩ một chút rồi bấm đại vài chữ.
“Missing You: Chị không thấy chị luống tuổi rồi à, phải hơm?”
“Mọt: Ấu, cậu thông minh lên nhiều rồi đấy. Cậu ta nói thế thật, trước một đám con trai. Cô chị khối 12 mất mặt quá sau đó thấy cậu ta là né. Tên này tính cách vừa thối vừa độc miệng. Cậu phải cẩn thận.”
“Missing You: Vậy nói cho tớ một chút thông tin có sẵn đi”
“Mọt: Đầu tiên là đẹp trai, nhan sắc của cậu cũng thuộc loại thượng đẳng, chỉ cần cậu chú ý tỉa tót một chút, đừng làm cậu ta bắt gặp khoảnh khắc xấu đui xấu đớn là được.”
“Mọt: Tiếp theo học giỏi, nhất là các môn tự nhiên. Thường ngày cậu cẩn thận đừng lộ ngốc là OK”
“Mọt: Cậu ta rất sạch sẽ, chú trọng sự ngăn nắp. Cậu bớt vất đồ lung tung làm ngứa mắt cậu ta đi nhé.”
“Mọt: Cậu ta chơi thể thao cũng rất giỏi. Cậu yếu thì đừng ra gió, yên phận không chơi trội là pass.”
“Mọt: Này, đâu rồi?” Diệu An tua một tràng thì thấy đầu bên kia vắng lặng, bèn phanh gấp dò hỏi.
Cơ mà, bây giờ Dã Lâm không có thời gian trả lời, cô đang bận chiến đấu với Boss cuối.
-Cậu vào đây lúc nào vậy? – Liếc mắt nhìn cách cửa phòng khép hờ đằng sau lưng Boss, Dã Lâm khó chịu hỏi. Cái tên đáng ghét này thình lình nhổ tai nghe cô xuống, khiến cô giật mình suýt ngất. Cô nhát gan yếu đuối lắm có biết không hở. Tim cô vẫn đang đập thình thịch thình thịch đây nè.
-Tôi đã gõ cửa 3 lần – Chiêu Phong chẳng có chút hối lỗi nào khi chưa xin phép đã vào phòng người khác, lạnh nhạt đáp trả, ngữ điệu đều đều không rõ cảm xúc.
-Nhưng tôi vẫn chưa cho phép cậu vào phòng – Dã Lâm chết rồi vẫn còn dãy dụa nói. Gì chứ phòng đối với con gái rất quan trọng. – Lỡ lúc cậu vào tôi đang thay áo quần thì sao?
-Trong trường hợp đó, cậu hẳn phải đáp trả tôi sớm. – Chiêu Phong không chút nao núng nói, lời lẽ còn vô cùng hợp lý. – Mà nếu tôi vô tình nhìn thấy, tôi cũng sẽ không nói cho người khác.
Cậu dám làm thế tôi sẽ chọc tiết cậu. Dã Lâm hận hận nghĩ. Cũng tại cô quên khóa chốt trong cửa phòng, không trách ai được.
-Vậy cậu tìm tôi làm gì? – Dã Lâm nhanh chóng đi vào vấn đề. Cứ mỗi lần cô gặp Chiêu Phong, y như rằng cô lại xui xẻo. Đảm bảo gấu tên này đang trù cô.
-Đưa đồ - Chiêu Phong quay đầu về phía chiếc giường gỗ trắng trắng kẻ dọc màu xanh da trời của Dã Lâm,
Chiêu Phong không đáp lời, đầu hơi quay về phía chiếc giường công chúa màu trắng duy nhất trong phòng. Dã Lâm tò mò đưa mắt dõi theo.
Trên tấm ra trải giường màu hồng phấn sến súa mà thím Phương chuẩn bị cho cô, có một đống áo quần chất thành ngọn núi nhỏ, lẫn lẫn lộn lộn chắc biết của ai lại ai.
Dã Lâm thộn mặt một hồi, mới sực nhớ ra từ khi cô về Việt Nam, ngoại trừ rửa chén hỗ trợ thím Phương nấu cơm ra, mấy việc nhà vụn vặt cô đều quên làm, chỉ lo ăn chơi học ngủ suốt mấy ngày.
Dã Lâm lúng túng sờ sờ mũi. Dù gì cô cũng đã 16 tuổi, đã lớn rồi, mấy chuyện như thế nên tự chủ động làm mới phải.
-Xin lỗi, bấy lâu tôi quên mất.
-Chút nói với mẹ tôi một tiếng
Chiêu Phong coi như tạm chấp nhận đáp trả một tiếng rồi dẫn đầu tư đến bên giường Dã Lâm, tự nhiên ngồi xuống. Bốn cái chân giường ngắn cũn vô tình làm tôn lên cặp chân biết bao kẻ trông mà thèm của hắn càng thêm dài miên man.
Chiêu Phong cúi đầu nhìn đống áo quần, vài lọm tóc đen óng hơi dài rủ xuống nom rất mềm mại, khơi dậy trong lòng Dã Lâm một mảnh ngứa ngáy. Cơ mà, đây không phải là đầu chó của Duy Khiêm, cô khônc thể tùy tiện sờ sờ được, sẽ bị bồ hắn trù cho chết mất.
Đè xuống thứ dục vọng 'tà ác', Dã Lâm chậm rãi đi đến chỗ Chiêu Phong, đúng dịp bắt gặp bàn tay tuyệt đẹp của hắn moi ra từ trong đống áo quần một chiếc quần chip nam màu xanh nõn chuối.
Dã Lâm cứng ngắc phanh tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn dần phiếm hồng, cả cơ thể nóng bừng lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Quần chip nằm riêng lẻ là một chuyện, quần chip ở trên tay giai đẹp lain là một chuyênn khác, rất khiến người ta liên tưởng vớ vẩn có được hay không.
Chiêu Phong thấy biểu hiện của Dã Lâm, đôi lông mày như một nét cong nhẹ trong thư pháp khẽ nhíu lại.
-Ôi hôm nay trời đêm thật đẹp. - Dã Lâm sợ đối phương thẹn quá trút giận lên đầu mịn bèn lanh lẹ chuyển đề tài. Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa giảm xuống mức độ bình thường.
-Dã Lâm, lại đây - Giọng nói Chiêu Phong vẫn trầm thấp như thường, rất khó đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
Dã Lâm bình tĩnh đến gần, nghiêm túc thanh lọc tâm hồn chuẩn bị lắng nghe.
Chiêu Phong cầm lấy một bàn tay trái của Dã Lâm, đặt vào một thứ gì đó mềm mềm.
Dã Lâm còn chưa kịp đắm chìm trong xúc cảm mát lạnh tê dại truyền từ đầu ngón tay đối phương, thì đã bị một màu xanh nón chuối quen thuộc bắt lấy toàn bộ tâm trí. Cô phản xạ quẳng thứ xanh xanh xuống đất, mặt lần thứ hai đỏ lên rồi.
-Cậu... cậu...- Dã Lâm nhìn thái độ bình thản của cái tên đẹp trai chết người phía đối diện, khó khăn lắm mới phun được một câu - Biến thái.
Chiêu Phong liếc mắt nhìn Dã Lâm một cái, tự mình rời giường nhặt chiếc quần chip tội nghiệp trên mặt đất, bước đến gần Dã Lâm.
Dã Lâm đề phòng lùi ra sau vài bước.
-Đem cái này đưa cho Duy Khiêm – Chiêu Phong lần thứ hai cưỡng ép đặt chiếc quần chip vào tay Dã Lâm, ngữ khí nhàn nhạt mê hoặc đến tận xương.
Động tác chuẩn bị ném xa của Dã Lâm đột ngột dừng lại, cô trố mắt nhìn Chiêu Phong, nhanh miệng hỏi một câu ngu ngốc.
-Của Duy Khiêm à?
-Thế cậu nghĩ của ai? – Chiêu Phong nheo đôi mắt, con ngươi đen sâu thẳm phản chiếu ánh huỳnh quang phía xa, đẹp lộng lẫy nhưng cũng nguy hiểm chết người.
-Ha hả - Dã Lâm cười lạt – Tôi chỉ không ngờ mắt thẩm mỹ của tên nhóc kia kém đến thế.
Nói xong, Dã Lâm mang theo mỹ danh gửi trả quần chip cho Duy Khiêm, lúng túng chạy vọt ra ngoài.
Thoát khỏi tầm mắt dò xét của ai kia, Dã Lâm dừng chân lại, hai tay banh ra chiếc quần chip nhỏ nhăn nhúm, quan sát hai mặt trái phải một lượt. Quần chip là thuần một màu xanh nõn chuối, chỉ may cũng màu xanh nón chuối, không có thêm hình trang trí nào cả, đơn điệu vô cùng.
Dã Lâm nghĩ không ra, tại sao một tên xoi mói như Duy Khiêm lại có thể ‘sủng ái’ chiếc quần chip này như vậy. Nếu là cô, em ấy đã nằm chễm chệ trong bãi xử lý rác thải rồi. Thôi, dù sao Duy Khiêm mới 10 tuổi, còn nhỏ chán, nó mặc cái gì chả được. Mà nếu tên nhóc này muốn cưa gái, mặc cái quần này ra đường cũng không tồi, đảm bảo 100 người hết 99 người sẽ bị gam màu xanh chói lọi này bắt lấy tầm mắt, không thể không quay đầu chiêm ngưỡng nhé.
Dã Lâm thở dài một cái rồi nở nụ cười nhẹ, thuần túy là nụ cười nhẹ, không mang chút ý xấu nào hết. Tuy vậy, trong mắt Duy Khiêm lại không phải thế. Kết hợp với màu sắc bắt mắt của chiếc quần chip quen thuộc trên tay Dã Lâm, Duy Khiêm cảm nhận được ác ý ngùn ngụt tỏa ra từ vị ‘Xương gà’ ngu ngốc kia.
-Biến thái. – Bất chợ, như một cơn gió, Duy Khiêm lao nhanh về phía Dã Lâm, giật mạnh chiếc quần chip rồi chạy đến cách đó 3 mét, quát lên một tiếng. Đôi mắt nó vằn lên những vệt máu đỏ li ti, cả người run run, coi bộ tức không nhẹ.
Dã Lâm sững người vài giây rồi nhìn bộ dạng hung ác của đối phương, nhanh chóng làm ra giải thích.
-Duy Khiêm, chị chỉ đến đưa đồ cho em mà thôi.
-Ngụy biện! – Duy Khiêm cứng đầu cứng cổ cãi lại, hận hận cắn đôi môi nhỏ hồng, lời nói toát ra từ kẽ răng – Tôi thấy bộ mặt thật của chị rồi, tôi sẽ mách mẹ cho xem!
Không đợi Dã Lâm gọi lại, Duy Khiêm đã chạy xuống tầng dưới, có vẻ quyết tâm đi mách mẹ thật.
Dã Lâm mệt mỏi day day huyệt thái dương. Chẳng nhẽ đời trước cô sống ác quá, nên đời này mới gặp đụng phải tiểu nhân Duy Khiêm này?
Cảm ơn mọi người đã đón đọc ^^
Mà nhắc đến bài tập, Dã Lâm lại không khỏi nhớ đến tấm ảnh dẫn đến thảm án hồi sáng, dục vọng gọi Duy Khiêm đến véo má một trận lại rục rịch. Nhưng dù sao thím Phương cũng đã mắng nó rồi, cô không còn lý do gì bám riết không buông chuyện này nữa, chả có phong phạm hot girl độ lượng gì sất.
Tự an ủi mình một hồi, Dã Lâm đeo lên tai nghe, mở một bản nhạc ballad yêu thích, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập. Chừng tám rưỡi, chuông báo tin nhắn facebook đến vang lên, là Diệu An.
“Mọt: Đang làm gì đấy?”
“Missing You: Làm bài tập nè.”
Dã Lâm nhanh chóng đáp trả, tiếp tục cặm cụi viết nốt vài dòng cuối cùng.
“Mọt: Thím siêng dữ. Báo tin buồn này?”
“Missing You: Không phải chuyện Nhật Duy chứ?”
“Mọt: Chuẩn. Tư liệu cậu cần về Nhật Duy ít đến đáng thương, ngoại trừ những cái đã sẵn có ai cũng biết ra, còn lại thì chịu. Ở trường, cậu ta quá trầm, ngoài đi học hoặc lao động cậu ta mới vác xác đến, đa số toàn ở nhà chả biết làm gì. Nếu không phải lúc trước có đứa bắt gặp nhân viên tiếp tân khách sạn Quốc Khánh gọi cậu ta là cậu chủ, chả ai biết cậu ta là thiếu gia nhà giàu đâu.”
“Missing You: TT^TT Thế còn mấy tin đã sẵn có thì sao?” Khách sạn Quốc Khách gì gì đó, Dã Lâm biểu thị mình chả biết và cũng chả quan tâm.
“Mọt: Biết khách sạn Quốc Khánh không mợ?”
“Missing You: No and I don’t care”
“Mọt: Cậu không sợ cậu ta nghĩ cậu giả vờ ngây thơ à?” Diệu An nói một câu làm lòng Dã Lâm đau như cắt. Nếu cô biết kẻ nào đã truyền vào đầu óc Nhật Duy mấy loại suy nghĩ kỳ quái đó, cô nhất định sẽ tẩn gã một trận cho đỡ ức.
“Missing You: Thế nếu lỡ tớ biết, cậu ta cũng có thể bẻ ngược rằng vì tớ biết nên tớ mới làm mấy trò dở hơi thu hút cậu ta” Dã Lâm không cam lòng bấm chữ.
“Mọt: Chuẩn, thế nên chả có đứa con gái nào chịu tiếp cận cậu ta khi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có cậu là nhọ, vừa vào lớp đã vấp, khó sống. Nghe nói hồi lớp 10, có chị khối 12 tỏ tình với cậu ta. Biết cậu ta nói gì không?”
Dã Lâm chiếu một ít hiểu biết của mình về Nhật Duy ngẫm nghĩ một chút rồi bấm đại vài chữ.
“Missing You: Chị không thấy chị luống tuổi rồi à, phải hơm?”
“Mọt: Ấu, cậu thông minh lên nhiều rồi đấy. Cậu ta nói thế thật, trước một đám con trai. Cô chị khối 12 mất mặt quá sau đó thấy cậu ta là né. Tên này tính cách vừa thối vừa độc miệng. Cậu phải cẩn thận.”
“Missing You: Vậy nói cho tớ một chút thông tin có sẵn đi”
“Mọt: Đầu tiên là đẹp trai, nhan sắc của cậu cũng thuộc loại thượng đẳng, chỉ cần cậu chú ý tỉa tót một chút, đừng làm cậu ta bắt gặp khoảnh khắc xấu đui xấu đớn là được.”
“Mọt: Tiếp theo học giỏi, nhất là các môn tự nhiên. Thường ngày cậu cẩn thận đừng lộ ngốc là OK”
“Mọt: Cậu ta rất sạch sẽ, chú trọng sự ngăn nắp. Cậu bớt vất đồ lung tung làm ngứa mắt cậu ta đi nhé.”
“Mọt: Cậu ta chơi thể thao cũng rất giỏi. Cậu yếu thì đừng ra gió, yên phận không chơi trội là pass.”
“Mọt: Này, đâu rồi?” Diệu An tua một tràng thì thấy đầu bên kia vắng lặng, bèn phanh gấp dò hỏi.
Cơ mà, bây giờ Dã Lâm không có thời gian trả lời, cô đang bận chiến đấu với Boss cuối.
-Cậu vào đây lúc nào vậy? – Liếc mắt nhìn cách cửa phòng khép hờ đằng sau lưng Boss, Dã Lâm khó chịu hỏi. Cái tên đáng ghét này thình lình nhổ tai nghe cô xuống, khiến cô giật mình suýt ngất. Cô nhát gan yếu đuối lắm có biết không hở. Tim cô vẫn đang đập thình thịch thình thịch đây nè.
-Tôi đã gõ cửa 3 lần – Chiêu Phong chẳng có chút hối lỗi nào khi chưa xin phép đã vào phòng người khác, lạnh nhạt đáp trả, ngữ điệu đều đều không rõ cảm xúc.
-Nhưng tôi vẫn chưa cho phép cậu vào phòng – Dã Lâm chết rồi vẫn còn dãy dụa nói. Gì chứ phòng đối với con gái rất quan trọng. – Lỡ lúc cậu vào tôi đang thay áo quần thì sao?
-Trong trường hợp đó, cậu hẳn phải đáp trả tôi sớm. – Chiêu Phong không chút nao núng nói, lời lẽ còn vô cùng hợp lý. – Mà nếu tôi vô tình nhìn thấy, tôi cũng sẽ không nói cho người khác.
Cậu dám làm thế tôi sẽ chọc tiết cậu. Dã Lâm hận hận nghĩ. Cũng tại cô quên khóa chốt trong cửa phòng, không trách ai được.
-Vậy cậu tìm tôi làm gì? – Dã Lâm nhanh chóng đi vào vấn đề. Cứ mỗi lần cô gặp Chiêu Phong, y như rằng cô lại xui xẻo. Đảm bảo gấu tên này đang trù cô.
-Đưa đồ - Chiêu Phong quay đầu về phía chiếc giường gỗ trắng trắng kẻ dọc màu xanh da trời của Dã Lâm,
Chiêu Phong không đáp lời, đầu hơi quay về phía chiếc giường công chúa màu trắng duy nhất trong phòng. Dã Lâm tò mò đưa mắt dõi theo.
Trên tấm ra trải giường màu hồng phấn sến súa mà thím Phương chuẩn bị cho cô, có một đống áo quần chất thành ngọn núi nhỏ, lẫn lẫn lộn lộn chắc biết của ai lại ai.
Dã Lâm thộn mặt một hồi, mới sực nhớ ra từ khi cô về Việt Nam, ngoại trừ rửa chén hỗ trợ thím Phương nấu cơm ra, mấy việc nhà vụn vặt cô đều quên làm, chỉ lo ăn chơi học ngủ suốt mấy ngày.
Dã Lâm lúng túng sờ sờ mũi. Dù gì cô cũng đã 16 tuổi, đã lớn rồi, mấy chuyện như thế nên tự chủ động làm mới phải.
-Xin lỗi, bấy lâu tôi quên mất.
-Chút nói với mẹ tôi một tiếng
Chiêu Phong coi như tạm chấp nhận đáp trả một tiếng rồi dẫn đầu tư đến bên giường Dã Lâm, tự nhiên ngồi xuống. Bốn cái chân giường ngắn cũn vô tình làm tôn lên cặp chân biết bao kẻ trông mà thèm của hắn càng thêm dài miên man.
Chiêu Phong cúi đầu nhìn đống áo quần, vài lọm tóc đen óng hơi dài rủ xuống nom rất mềm mại, khơi dậy trong lòng Dã Lâm một mảnh ngứa ngáy. Cơ mà, đây không phải là đầu chó của Duy Khiêm, cô khônc thể tùy tiện sờ sờ được, sẽ bị bồ hắn trù cho chết mất.
Đè xuống thứ dục vọng 'tà ác', Dã Lâm chậm rãi đi đến chỗ Chiêu Phong, đúng dịp bắt gặp bàn tay tuyệt đẹp của hắn moi ra từ trong đống áo quần một chiếc quần chip nam màu xanh nõn chuối.
Dã Lâm cứng ngắc phanh tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn dần phiếm hồng, cả cơ thể nóng bừng lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Quần chip nằm riêng lẻ là một chuyện, quần chip ở trên tay giai đẹp lain là một chuyênn khác, rất khiến người ta liên tưởng vớ vẩn có được hay không.
Chiêu Phong thấy biểu hiện của Dã Lâm, đôi lông mày như một nét cong nhẹ trong thư pháp khẽ nhíu lại.
-Ôi hôm nay trời đêm thật đẹp. - Dã Lâm sợ đối phương thẹn quá trút giận lên đầu mịn bèn lanh lẹ chuyển đề tài. Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa giảm xuống mức độ bình thường.
-Dã Lâm, lại đây - Giọng nói Chiêu Phong vẫn trầm thấp như thường, rất khó đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
Dã Lâm bình tĩnh đến gần, nghiêm túc thanh lọc tâm hồn chuẩn bị lắng nghe.
Chiêu Phong cầm lấy một bàn tay trái của Dã Lâm, đặt vào một thứ gì đó mềm mềm.
Dã Lâm còn chưa kịp đắm chìm trong xúc cảm mát lạnh tê dại truyền từ đầu ngón tay đối phương, thì đã bị một màu xanh nón chuối quen thuộc bắt lấy toàn bộ tâm trí. Cô phản xạ quẳng thứ xanh xanh xuống đất, mặt lần thứ hai đỏ lên rồi.
-Cậu... cậu...- Dã Lâm nhìn thái độ bình thản của cái tên đẹp trai chết người phía đối diện, khó khăn lắm mới phun được một câu - Biến thái.
Chiêu Phong liếc mắt nhìn Dã Lâm một cái, tự mình rời giường nhặt chiếc quần chip tội nghiệp trên mặt đất, bước đến gần Dã Lâm.
Dã Lâm đề phòng lùi ra sau vài bước.
-Đem cái này đưa cho Duy Khiêm – Chiêu Phong lần thứ hai cưỡng ép đặt chiếc quần chip vào tay Dã Lâm, ngữ khí nhàn nhạt mê hoặc đến tận xương.
Động tác chuẩn bị ném xa của Dã Lâm đột ngột dừng lại, cô trố mắt nhìn Chiêu Phong, nhanh miệng hỏi một câu ngu ngốc.
-Của Duy Khiêm à?
-Thế cậu nghĩ của ai? – Chiêu Phong nheo đôi mắt, con ngươi đen sâu thẳm phản chiếu ánh huỳnh quang phía xa, đẹp lộng lẫy nhưng cũng nguy hiểm chết người.
-Ha hả - Dã Lâm cười lạt – Tôi chỉ không ngờ mắt thẩm mỹ của tên nhóc kia kém đến thế.
Nói xong, Dã Lâm mang theo mỹ danh gửi trả quần chip cho Duy Khiêm, lúng túng chạy vọt ra ngoài.
Thoát khỏi tầm mắt dò xét của ai kia, Dã Lâm dừng chân lại, hai tay banh ra chiếc quần chip nhỏ nhăn nhúm, quan sát hai mặt trái phải một lượt. Quần chip là thuần một màu xanh nõn chuối, chỉ may cũng màu xanh nón chuối, không có thêm hình trang trí nào cả, đơn điệu vô cùng.
Dã Lâm nghĩ không ra, tại sao một tên xoi mói như Duy Khiêm lại có thể ‘sủng ái’ chiếc quần chip này như vậy. Nếu là cô, em ấy đã nằm chễm chệ trong bãi xử lý rác thải rồi. Thôi, dù sao Duy Khiêm mới 10 tuổi, còn nhỏ chán, nó mặc cái gì chả được. Mà nếu tên nhóc này muốn cưa gái, mặc cái quần này ra đường cũng không tồi, đảm bảo 100 người hết 99 người sẽ bị gam màu xanh chói lọi này bắt lấy tầm mắt, không thể không quay đầu chiêm ngưỡng nhé.
Dã Lâm thở dài một cái rồi nở nụ cười nhẹ, thuần túy là nụ cười nhẹ, không mang chút ý xấu nào hết. Tuy vậy, trong mắt Duy Khiêm lại không phải thế. Kết hợp với màu sắc bắt mắt của chiếc quần chip quen thuộc trên tay Dã Lâm, Duy Khiêm cảm nhận được ác ý ngùn ngụt tỏa ra từ vị ‘Xương gà’ ngu ngốc kia.
-Biến thái. – Bất chợ, như một cơn gió, Duy Khiêm lao nhanh về phía Dã Lâm, giật mạnh chiếc quần chip rồi chạy đến cách đó 3 mét, quát lên một tiếng. Đôi mắt nó vằn lên những vệt máu đỏ li ti, cả người run run, coi bộ tức không nhẹ.
Dã Lâm sững người vài giây rồi nhìn bộ dạng hung ác của đối phương, nhanh chóng làm ra giải thích.
-Duy Khiêm, chị chỉ đến đưa đồ cho em mà thôi.
-Ngụy biện! – Duy Khiêm cứng đầu cứng cổ cãi lại, hận hận cắn đôi môi nhỏ hồng, lời nói toát ra từ kẽ răng – Tôi thấy bộ mặt thật của chị rồi, tôi sẽ mách mẹ cho xem!
Không đợi Dã Lâm gọi lại, Duy Khiêm đã chạy xuống tầng dưới, có vẻ quyết tâm đi mách mẹ thật.
Dã Lâm mệt mỏi day day huyệt thái dương. Chẳng nhẽ đời trước cô sống ác quá, nên đời này mới gặp đụng phải tiểu nhân Duy Khiêm này?
Cảm ơn mọi người đã đón đọc ^^
/18
|