Thật lâu sau Văn Liễm mới quay người lại, kéo gạt tàn qua ném điếu thuốc vào. Gương mặt anh lạnh lùng, ném xong cũng không động, bầu không khí trong phòng làm việc bị đè nén đến tột độ.
Lý Tòng nhìn mặt sếp, nghĩ đến khoảng thời gian sau khi cô Hạ Ngôn rời đi, ban đầu sếp phát điên sau đè nén lại được rồi là bình tĩnh, dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, đã thật lâu anh chưa bước chân vào biệt thự Tinh Hà, cho tất cả những người có liên quan đến Hạ Ngôn nghỉ việc, hoặc có thể là anh muốn khi gặp lại Hạ Ngôn lần nữa, tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Lý Tòng nghi hoặc nói: “Sếp, cô Hạ Ngôn có vẻ không có ý định sẽ đợi anh.”
Cô ấy thực sự không cần anh nữa rồi.
Văn Liễm đưa tay lên nới lỏng cổ áo, nghiêng đầu qua nhìn Lý Tòng, “Cô ấy với tên kia đã kết hôn chưa?”
Trái tim Lý Tòng run lên, vài giây sau lấy điện thoại lên xem, lắc đấu, “Không có, không kết hôn.”
Văn Liễm giống như thả lỏng một chút, anh dựa vào bàn làm việc, phất tay, “Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Lý Tòng đi ra rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa khép lại, Văn Liễm mò tìm bật lửa, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, khói thuốc hòa vào không khí, vài giây sau, anh dập thuốc rồi đi đến giá treo áo, lấy áo khoác và chìa khoá, mở cửa bước ra ngoài.
Lý Tòng thấy anh đi ra, giật mình: “Sếp.”
Văn Liễm: “Huỷ cuộc họp hôm nay đi, về việc thăng chức để Văn Trạch Lệ giải quyết.”
Lý Tòng: “Vâng.”
Văn Liễm nói xong liền đi thang máy xuống hầm để xe.
Anh ngồi lên xe, nổ máy, chiếc Bently màu đen đi đến cạnh nhà hát ở đường trung tâm.
Văn Liễm xuống xe bước vào.
Trên tầng hai có mấy người đang nói chuyện, nghe thấy có tiếng động bèn ngẩng đầu lên.
Văn Liễm bước vào cửa, mắt nhìn về phía Hạ Ngôn đang đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với công ty phụ trách trang trí.
Lâm Tiếu Nhi khẽ cong môi.
Văn Liễm liếc qua nhìn, Lâm Tiếu Nhi ho khan một tiếng, giả bộ không quen biết.
Hạ Ngôn nhìn anh một cái, nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay đứa bé.
Hạ Tri Kỳ dán vào người Hạ Ngôn, tròn mắt nhìn Văn Liễm, người của công ty phụ trách trang trí nhìn một lớn một nhỏ giống hệt nhau, tưởng rằng đây là chồng của khách hàng, một trong số họ cười nói: “Cô Hạ, chồng cô thật đẹp trai.”
Giọng Hạ Ngôn rất bình tĩnh: “Anh ấy không phải chồng tôi.”
Hạ Tri Kỳ ngẩng đầu nói: “Bác trai.”
Công ty trang trí ngây ra, nhìn qua Văn Liễm theo phản xạ.
Văn Liễm nhướng mắt nhìn Hạ Ngôn: “Nhóc không phải con anh, em cảm thấy người khác sẽ tin sao?”
Hạ Ngôn khựng lại, cô kéo Hạ Tri Kỳ ra sau lưng mình, đôi mắt lạnh lùng nhìn Văn Liễm, hai người nhìn nhau, không khí ngập mùi thuốc súng, cảm xúc nơi đáy mắt Văn Liễm ùa lên, thật lâu sau mới thu lại rồi chuyển chủ đề, nhìn vào đồng hồ nói: “Trưa nay cùng ăn cơm đi, để anh đặt nhà hàng.”
“Cô Lâm, cô cũng đi cùng đi.” Anh nói với Lâm Tiếu Nhi.
Hạ Ngôn nhìn sang Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi ho một tiếng, bà đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, khẽ vuốt tóc cô: “Cậu Văn biết chị cũng rất bình thường, chị cũng biết cậu ấy, đều trong giới hào môn cả, mọi người đều biết cậu ấy đang theo đuổi em, còn biết…”
Bà ghé sát qua Hạ Ngôn: “Cậu ấy tình nguyện làm người tình của em.”
“Đàn ông tệ bạc như này ấy à, phải chà đạp một chút.”
Ánh mắt dịu dàng của Lâm Tiếu Nhi như khích lệ cô, Hạ Ngôn cảm thấy hơi hoảng hốt, chưa bao giờ cảm thấy như vậy khi ở cạnh Triệu Lệ Vận. Lâm Tiếu Nhi khiến cô có cảm giác dù cho có làm gì cũng sẽ được ủng hộ vô điều kiện.
Cô thu lại ánh mắt, nói với nhân viên công ty trang trí: “Hôm nay đến đây đi, chúng ta cứ trang trí theo như đã bàn, chiều nay có bắt đầu thi công được không?”
Người đại diện phía họ nói: “Được, cô cứ yên tâm, nhưng vẫn cần cô đến xem xem vật liệu.”
Hạ Ngôn: “Được, cảm ơn anh.”
Tiễn công ty trang trí ra về. Lâm Tiếu Nhi cười dắt tay Hạ Tri Kỳ, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào, Thất Thất muốn ăn gì đây?”
Hạ Tri Kỳ ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn quay người muốn lấy hợp đồng, nhưng Văn Liễm lại nhanh hơn cô một bước, anh khom lưng cầm hợp đồng lên, đi ở phía sau họ.
Từ Mạn bước chậm nên đi ở bên cạnh Văn Liễm.
Văn Liễm liếc qua hợp đồng, giọng anh rất trầm, giả vờ tự nhiên mà hỏi, “Cô Từ, Hạ Tri Kỳ có một người bố nuôi sao?”
Từ Mạn giật mình, bà nhìn sang Văn Liễm.
Văn Liễm đút tay vào túi quần, không nhìn bà, sườn mặt hơi cứng nhắc.
Từ Mạn nói: “Có, chuyện nhỏ này đối với cậu Văn mà nói, rất dễ để điều tra được.”
“Sao lâu vậy rồi mới biết?” Giọng bà mang theo chút nghi hoặc.
Văn Liễm không đáp.
Anh rất cao, Từ Mạn chỉ nhìn thấy bả vai anh nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt ấy, bà mỉm cười, “Trước kia không điều tra có phải là cảm thấy cho dù Hạ Ngôn rời đi rồi, mấy năm nay lại mang thai sinh con nên bên cạnh sẽ không xuất hiện người đàn ông khác? Hoặc là do cậu Văn cảm thấy trong lòng Hạ Ngôn vẫn còn cậu sao?”
Văn Liễm dừng lại, cúi đầu nhìn Từ Mạn.
Khí thế của anh rất mạnh mẽ, Từ Mạn khẽ bị dọa, nhưng bà vẫn cười: “Đừng quá tự tin, cậu Văn à, trái tim của phụ nữ ấy, chết tâm rồi là thực sự chết tâm, không phải chỉ nói miệng mà thôi, cậu cũng đừng ép cô ấy quá, nếu không…”
Nếu không.
Nếu không cô ấy sẽ lại rời đi.
Từ Mạn không nói gì thêm.
Sườn mặt Văn Liễm căng lên, ánh mắt âm u vô định.
Vài giây sau anh đi nhanh về phía trước, đến cửa xe khom lưng ôm Hạ Tri Kỳ lên, đứa bé bị dọa sợ, dãy dụa khỏi lòng anh.
Văn Liễm cúi đầu nhìn nhóc, giọng rất trầm: “Lên xe thôi, Thất Thất.”
Hạ Tri Kỳ nhìn chằm chằm vào người đàn ông anh tuấn trước mặt, chớp chớp mắt, hai bố con gần nhau như vậy, Hạ Ngôn đưa tay muốn bế con nhưng Văn Liễm lại tránh đi, tay còn tại đưa qua ôm eo cô, dịu dàng: “Lên xe trước, được không em?”
Hạ Ngôn nhìn anh.
Văn Liễm dỗ dành: “Lên xe? Nhé?”
Đôi môi Hạ Ngôn khẽ mấp máy, cô cúi người lên xe, Văn Liễm mới đặt con vào lòng cô. Hạ Tri Kỳ lập tức ghé qua, ôm chặt Hạ Ngôn.
Lâm Tiếu Nhi ôi chao một tiếng.
Văn Liễm đứng thẳng lên, nói: “Cô Lâm cũng ngồi cùng xe của tôi đi.”
Ánh mắt anh mang theo sự khẩn cầu.
Lâm Tiếu Nhi ngây ra.
Gì vậy?
Chú nhỏ đang cầu xin bà sao?
Trời đất ơi, bà không dám tin.
Vài giây sau, bà mỉm cười, chân dẫm lên đôi giày cao gót: “Vậy làm phiền cậu Văn rồi.”
Nói xong bà ngồi lên ghế lái phụ.
Văn Liễm nhìn sang Từ Mạn: “Mời cô Từ.”
Lúc này giọng điệu cứng ngắc hơn rất nhiều.
Hoàn toàn khác với giọng dỗ dành Hạ Ngôn lên xe như vừa rồi.
Rất nhanh sau đó chiếc Bentley đã nổ máy, Văn Liễm lấy máy tính bảng đưa qua hàng ghế sau cho Hạ Ngôn, “Em chọn đồ ăn cho con trước.”
Hạ Ngôn đưa tay nhận lấy.
Hạ Tri Kỳ vừa nhìn thấy máy tính bảng, “Ultraman!”
Trong nhà cũng có máy tính bảng, thỉnh thoảng Hạ Tri Kỳ cũng được xem Ultraman trên đó, vì vậy vừa thấy đôi mắt đã sáng lên, Hạ Ngôn cầm máy tính bảng qua, dịu dàng nói: “Cái này không xem được, không phải của nhà mình.”
Hạ Tri Kỳ ‘Ỏ’ một tiếng.
Lúc dừng đèn đỏ, người đàn ông ngồi ở ghế lái đưa tay qua, Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, Văn Liễm nhìn cô nói: “Đưa máy tính bảng cho anh.”
Hạ Ngôn đưa cho anh, Văn Liễm ngón tay lướt trên màn hình, một lát sau đã mở ra một video, là phim Ultraman.
Anh đưa qua.
Hạ Tri Kỳ lập tức sáng mắt lên, muốn đưa tay nhận lấy.
Hạ Ngôn nắm lấy tay con trai, “Ở trong xe không được xem Ultraman, sẽ hỏng mắt đấy.”
Cánh tay người đàn ông khựng lại, vài giây sau anh nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cũng nhìn anh, Văn Liễm khẽ kéo cổ áo, quay người lại đưa máy tính bảng cho Lâm Tiếu Nhi: “Phiền chị gọi món trước.”
Nói rồi anh lại lái xe.
Lâm Tiếu Nhi nhận lấy, vừa rồi Hạ Ngôn và chú nhỏ đưa qua liếc lại, bà đều thấy rõ, chú nhỉ rõ ràng đang muốn lấy lòng con trai.
Nhưng Hạ Ngôn lại không tiếp nhận.
Bà mỉm cười, quay người hỏi: “Hạ Ngôn, em thích ăn gì?”
Văn Liễm nắm chặt vô lăng: “Chọn cho cô ấy một phần salad ức gà trước.”
Lâm Tiếu Nhi hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng chọn món, chú nhỏ lại biết Hạ Ngôn thích ăn gì, nhưng Hạ Ngôn lại nói với Lâm Tiếu Nhi: “Cháu ăn gì cũng được ạ.”
Lâm Tiếu Nhi: “…”
Ôi chao.
Chú nhỏ có làm gì Hạ Ngôn cũng không cảm động.
Bà còn chưa thấy chú nhỏ như vậy bao giờ, mở mang tầm mắt quá đi mất. Lâm Tiếu Nhi kìm nén lại, cười nói: “Không thể gì cũng được được, nhất định phải chọn món mình thích, Hạ Ngôn, chúng ta cùng xem.”
Bà vừa nói vừa nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn trên wechat.
Lâm Tiếu Nhi: [Chú nhỏ, cậu đừng mong chị giúp cậu nói tốt cho cậu, chị sẽ không nói đâu.]
Lúc dừng đèn đỏ, Văn Liễm cầm điện thoại lên xem, ngón tay khựng lại.
Vài giây sau đặt điện thoại xuống.
–
Không lâu sau họ đã đến nhà hàng.
Văn Liễm đặt một phòng bao, bốn người lớn một trẻ em cùng bước vào.
Lâm Tiếu Nhi rất nhiệt tình lại cởi mở, bà lấy ghế trẻ em cho Hạ Tri Kỳ, còn muốn bón đồ ăn cho đứa nhỏ. Hạ Ngôn cười, những việc này trước kia đều là do cô tự mình làm, Văn Liễm dịu dàng nhìn người phụ nữ đang đút cơm cho con.
Ánh mắt anh thâm sâu thêm vài phần.
Lúc này điện thoại của Hạ Ngôn vang lên, là tin nhắn wechat, cơ mặt Văn Liễm lập tức căng lên, nhìn cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi gửi qua.
Cạch.
Văn Liễm đặt đũa xuống.
Vài giây sau, anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay Hạ Ngôn, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hạ Ngôn giãy dụa theo phản xạ, Văn Liễm đột nhiên cúi người, đặt tay lên lưng ghế của cô, ghé sát vào tai cô nói: “Nếu em không sợ con sẽ thấy những cảnh tượng không hay thì cứ giãy dụa.”
Anh nói xong, Hạ Ngôn nghiêng đầu qua nhìn.
Trong đôi mắt người đàn ông như có bão táp ập đến, cô nhìn con trai đang ăn cơm, đứng lên.
Văn Liễm kéo cô đi nhanh vào phòng nghỉ của phòng bao, anh kéo cửa ra, sau đó đè cô lên cánh cửa.
Cô dựa vào cửa, ánh mắn nhàn nhạt, dây buộc tóc đã bị tuột mất khi ở trên đường đến đây, lúc này mái tóc đang xõa xuống vai cô.
Văn Liễm chống tay lên đỉnh đầu cô, nhìn cô chằm chằm.
Hạ Ngôn: “Anh muốn nói gì?”
Văn Liễm nhìn vào đôi mắt cô, đột nhiên nhớ tới lời Từ Mạn nói ngày hôm nay, yết hầu anh khẽ cuộn, vài giây sau, anh nuốt xuống lời định nói.
Bờ môi mỏng dán lên môi cô, “Không muốn nói gì cả, chỉ muốn hôn em.”
Nói xong anh chặn đôi môi đỏ của cô lại.
Hạ Ngôn hơi ngẩng đầu lên, Văn Liễm trực tiếp giữ cổ cô hôn thật sâu, thật mạnh.
Hạ Ngôn tránh đi vài lần, nhưng đều bị giữ chặt lại.
Cô tát mạnh lên mặt anh, “Anh phát điên cái gì vậy?”
Văn Liễm khựng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, anh đưa tay cởi cổ áo, “Tối nay tìm lấy một chỗ, anh phục vụ em? Nhé?”
Lý Tòng nhìn mặt sếp, nghĩ đến khoảng thời gian sau khi cô Hạ Ngôn rời đi, ban đầu sếp phát điên sau đè nén lại được rồi là bình tĩnh, dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, đã thật lâu anh chưa bước chân vào biệt thự Tinh Hà, cho tất cả những người có liên quan đến Hạ Ngôn nghỉ việc, hoặc có thể là anh muốn khi gặp lại Hạ Ngôn lần nữa, tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Lý Tòng nghi hoặc nói: “Sếp, cô Hạ Ngôn có vẻ không có ý định sẽ đợi anh.”
Cô ấy thực sự không cần anh nữa rồi.
Văn Liễm đưa tay lên nới lỏng cổ áo, nghiêng đầu qua nhìn Lý Tòng, “Cô ấy với tên kia đã kết hôn chưa?”
Trái tim Lý Tòng run lên, vài giây sau lấy điện thoại lên xem, lắc đấu, “Không có, không kết hôn.”
Văn Liễm giống như thả lỏng một chút, anh dựa vào bàn làm việc, phất tay, “Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Lý Tòng đi ra rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa khép lại, Văn Liễm mò tìm bật lửa, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, khói thuốc hòa vào không khí, vài giây sau, anh dập thuốc rồi đi đến giá treo áo, lấy áo khoác và chìa khoá, mở cửa bước ra ngoài.
Lý Tòng thấy anh đi ra, giật mình: “Sếp.”
Văn Liễm: “Huỷ cuộc họp hôm nay đi, về việc thăng chức để Văn Trạch Lệ giải quyết.”
Lý Tòng: “Vâng.”
Văn Liễm nói xong liền đi thang máy xuống hầm để xe.
Anh ngồi lên xe, nổ máy, chiếc Bently màu đen đi đến cạnh nhà hát ở đường trung tâm.
Văn Liễm xuống xe bước vào.
Trên tầng hai có mấy người đang nói chuyện, nghe thấy có tiếng động bèn ngẩng đầu lên.
Văn Liễm bước vào cửa, mắt nhìn về phía Hạ Ngôn đang đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với công ty phụ trách trang trí.
Lâm Tiếu Nhi khẽ cong môi.
Văn Liễm liếc qua nhìn, Lâm Tiếu Nhi ho khan một tiếng, giả bộ không quen biết.
Hạ Ngôn nhìn anh một cái, nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay đứa bé.
Hạ Tri Kỳ dán vào người Hạ Ngôn, tròn mắt nhìn Văn Liễm, người của công ty phụ trách trang trí nhìn một lớn một nhỏ giống hệt nhau, tưởng rằng đây là chồng của khách hàng, một trong số họ cười nói: “Cô Hạ, chồng cô thật đẹp trai.”
Giọng Hạ Ngôn rất bình tĩnh: “Anh ấy không phải chồng tôi.”
Hạ Tri Kỳ ngẩng đầu nói: “Bác trai.”
Công ty trang trí ngây ra, nhìn qua Văn Liễm theo phản xạ.
Văn Liễm nhướng mắt nhìn Hạ Ngôn: “Nhóc không phải con anh, em cảm thấy người khác sẽ tin sao?”
Hạ Ngôn khựng lại, cô kéo Hạ Tri Kỳ ra sau lưng mình, đôi mắt lạnh lùng nhìn Văn Liễm, hai người nhìn nhau, không khí ngập mùi thuốc súng, cảm xúc nơi đáy mắt Văn Liễm ùa lên, thật lâu sau mới thu lại rồi chuyển chủ đề, nhìn vào đồng hồ nói: “Trưa nay cùng ăn cơm đi, để anh đặt nhà hàng.”
“Cô Lâm, cô cũng đi cùng đi.” Anh nói với Lâm Tiếu Nhi.
Hạ Ngôn nhìn sang Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi ho một tiếng, bà đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, khẽ vuốt tóc cô: “Cậu Văn biết chị cũng rất bình thường, chị cũng biết cậu ấy, đều trong giới hào môn cả, mọi người đều biết cậu ấy đang theo đuổi em, còn biết…”
Bà ghé sát qua Hạ Ngôn: “Cậu ấy tình nguyện làm người tình của em.”
“Đàn ông tệ bạc như này ấy à, phải chà đạp một chút.”
Ánh mắt dịu dàng của Lâm Tiếu Nhi như khích lệ cô, Hạ Ngôn cảm thấy hơi hoảng hốt, chưa bao giờ cảm thấy như vậy khi ở cạnh Triệu Lệ Vận. Lâm Tiếu Nhi khiến cô có cảm giác dù cho có làm gì cũng sẽ được ủng hộ vô điều kiện.
Cô thu lại ánh mắt, nói với nhân viên công ty trang trí: “Hôm nay đến đây đi, chúng ta cứ trang trí theo như đã bàn, chiều nay có bắt đầu thi công được không?”
Người đại diện phía họ nói: “Được, cô cứ yên tâm, nhưng vẫn cần cô đến xem xem vật liệu.”
Hạ Ngôn: “Được, cảm ơn anh.”
Tiễn công ty trang trí ra về. Lâm Tiếu Nhi cười dắt tay Hạ Tri Kỳ, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào, Thất Thất muốn ăn gì đây?”
Hạ Tri Kỳ ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn quay người muốn lấy hợp đồng, nhưng Văn Liễm lại nhanh hơn cô một bước, anh khom lưng cầm hợp đồng lên, đi ở phía sau họ.
Từ Mạn bước chậm nên đi ở bên cạnh Văn Liễm.
Văn Liễm liếc qua hợp đồng, giọng anh rất trầm, giả vờ tự nhiên mà hỏi, “Cô Từ, Hạ Tri Kỳ có một người bố nuôi sao?”
Từ Mạn giật mình, bà nhìn sang Văn Liễm.
Văn Liễm đút tay vào túi quần, không nhìn bà, sườn mặt hơi cứng nhắc.
Từ Mạn nói: “Có, chuyện nhỏ này đối với cậu Văn mà nói, rất dễ để điều tra được.”
“Sao lâu vậy rồi mới biết?” Giọng bà mang theo chút nghi hoặc.
Văn Liễm không đáp.
Anh rất cao, Từ Mạn chỉ nhìn thấy bả vai anh nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt ấy, bà mỉm cười, “Trước kia không điều tra có phải là cảm thấy cho dù Hạ Ngôn rời đi rồi, mấy năm nay lại mang thai sinh con nên bên cạnh sẽ không xuất hiện người đàn ông khác? Hoặc là do cậu Văn cảm thấy trong lòng Hạ Ngôn vẫn còn cậu sao?”
Văn Liễm dừng lại, cúi đầu nhìn Từ Mạn.
Khí thế của anh rất mạnh mẽ, Từ Mạn khẽ bị dọa, nhưng bà vẫn cười: “Đừng quá tự tin, cậu Văn à, trái tim của phụ nữ ấy, chết tâm rồi là thực sự chết tâm, không phải chỉ nói miệng mà thôi, cậu cũng đừng ép cô ấy quá, nếu không…”
Nếu không.
Nếu không cô ấy sẽ lại rời đi.
Từ Mạn không nói gì thêm.
Sườn mặt Văn Liễm căng lên, ánh mắt âm u vô định.
Vài giây sau anh đi nhanh về phía trước, đến cửa xe khom lưng ôm Hạ Tri Kỳ lên, đứa bé bị dọa sợ, dãy dụa khỏi lòng anh.
Văn Liễm cúi đầu nhìn nhóc, giọng rất trầm: “Lên xe thôi, Thất Thất.”
Hạ Tri Kỳ nhìn chằm chằm vào người đàn ông anh tuấn trước mặt, chớp chớp mắt, hai bố con gần nhau như vậy, Hạ Ngôn đưa tay muốn bế con nhưng Văn Liễm lại tránh đi, tay còn tại đưa qua ôm eo cô, dịu dàng: “Lên xe trước, được không em?”
Hạ Ngôn nhìn anh.
Văn Liễm dỗ dành: “Lên xe? Nhé?”
Đôi môi Hạ Ngôn khẽ mấp máy, cô cúi người lên xe, Văn Liễm mới đặt con vào lòng cô. Hạ Tri Kỳ lập tức ghé qua, ôm chặt Hạ Ngôn.
Lâm Tiếu Nhi ôi chao một tiếng.
Văn Liễm đứng thẳng lên, nói: “Cô Lâm cũng ngồi cùng xe của tôi đi.”
Ánh mắt anh mang theo sự khẩn cầu.
Lâm Tiếu Nhi ngây ra.
Gì vậy?
Chú nhỏ đang cầu xin bà sao?
Trời đất ơi, bà không dám tin.
Vài giây sau, bà mỉm cười, chân dẫm lên đôi giày cao gót: “Vậy làm phiền cậu Văn rồi.”
Nói xong bà ngồi lên ghế lái phụ.
Văn Liễm nhìn sang Từ Mạn: “Mời cô Từ.”
Lúc này giọng điệu cứng ngắc hơn rất nhiều.
Hoàn toàn khác với giọng dỗ dành Hạ Ngôn lên xe như vừa rồi.
Rất nhanh sau đó chiếc Bentley đã nổ máy, Văn Liễm lấy máy tính bảng đưa qua hàng ghế sau cho Hạ Ngôn, “Em chọn đồ ăn cho con trước.”
Hạ Ngôn đưa tay nhận lấy.
Hạ Tri Kỳ vừa nhìn thấy máy tính bảng, “Ultraman!”
Trong nhà cũng có máy tính bảng, thỉnh thoảng Hạ Tri Kỳ cũng được xem Ultraman trên đó, vì vậy vừa thấy đôi mắt đã sáng lên, Hạ Ngôn cầm máy tính bảng qua, dịu dàng nói: “Cái này không xem được, không phải của nhà mình.”
Hạ Tri Kỳ ‘Ỏ’ một tiếng.
Lúc dừng đèn đỏ, người đàn ông ngồi ở ghế lái đưa tay qua, Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, Văn Liễm nhìn cô nói: “Đưa máy tính bảng cho anh.”
Hạ Ngôn đưa cho anh, Văn Liễm ngón tay lướt trên màn hình, một lát sau đã mở ra một video, là phim Ultraman.
Anh đưa qua.
Hạ Tri Kỳ lập tức sáng mắt lên, muốn đưa tay nhận lấy.
Hạ Ngôn nắm lấy tay con trai, “Ở trong xe không được xem Ultraman, sẽ hỏng mắt đấy.”
Cánh tay người đàn ông khựng lại, vài giây sau anh nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cũng nhìn anh, Văn Liễm khẽ kéo cổ áo, quay người lại đưa máy tính bảng cho Lâm Tiếu Nhi: “Phiền chị gọi món trước.”
Nói rồi anh lại lái xe.
Lâm Tiếu Nhi nhận lấy, vừa rồi Hạ Ngôn và chú nhỏ đưa qua liếc lại, bà đều thấy rõ, chú nhỉ rõ ràng đang muốn lấy lòng con trai.
Nhưng Hạ Ngôn lại không tiếp nhận.
Bà mỉm cười, quay người hỏi: “Hạ Ngôn, em thích ăn gì?”
Văn Liễm nắm chặt vô lăng: “Chọn cho cô ấy một phần salad ức gà trước.”
Lâm Tiếu Nhi hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng chọn món, chú nhỏ lại biết Hạ Ngôn thích ăn gì, nhưng Hạ Ngôn lại nói với Lâm Tiếu Nhi: “Cháu ăn gì cũng được ạ.”
Lâm Tiếu Nhi: “…”
Ôi chao.
Chú nhỏ có làm gì Hạ Ngôn cũng không cảm động.
Bà còn chưa thấy chú nhỏ như vậy bao giờ, mở mang tầm mắt quá đi mất. Lâm Tiếu Nhi kìm nén lại, cười nói: “Không thể gì cũng được được, nhất định phải chọn món mình thích, Hạ Ngôn, chúng ta cùng xem.”
Bà vừa nói vừa nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn trên wechat.
Lâm Tiếu Nhi: [Chú nhỏ, cậu đừng mong chị giúp cậu nói tốt cho cậu, chị sẽ không nói đâu.]
Lúc dừng đèn đỏ, Văn Liễm cầm điện thoại lên xem, ngón tay khựng lại.
Vài giây sau đặt điện thoại xuống.
–
Không lâu sau họ đã đến nhà hàng.
Văn Liễm đặt một phòng bao, bốn người lớn một trẻ em cùng bước vào.
Lâm Tiếu Nhi rất nhiệt tình lại cởi mở, bà lấy ghế trẻ em cho Hạ Tri Kỳ, còn muốn bón đồ ăn cho đứa nhỏ. Hạ Ngôn cười, những việc này trước kia đều là do cô tự mình làm, Văn Liễm dịu dàng nhìn người phụ nữ đang đút cơm cho con.
Ánh mắt anh thâm sâu thêm vài phần.
Lúc này điện thoại của Hạ Ngôn vang lên, là tin nhắn wechat, cơ mặt Văn Liễm lập tức căng lên, nhìn cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi gửi qua.
Cạch.
Văn Liễm đặt đũa xuống.
Vài giây sau, anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay Hạ Ngôn, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hạ Ngôn giãy dụa theo phản xạ, Văn Liễm đột nhiên cúi người, đặt tay lên lưng ghế của cô, ghé sát vào tai cô nói: “Nếu em không sợ con sẽ thấy những cảnh tượng không hay thì cứ giãy dụa.”
Anh nói xong, Hạ Ngôn nghiêng đầu qua nhìn.
Trong đôi mắt người đàn ông như có bão táp ập đến, cô nhìn con trai đang ăn cơm, đứng lên.
Văn Liễm kéo cô đi nhanh vào phòng nghỉ của phòng bao, anh kéo cửa ra, sau đó đè cô lên cánh cửa.
Cô dựa vào cửa, ánh mắn nhàn nhạt, dây buộc tóc đã bị tuột mất khi ở trên đường đến đây, lúc này mái tóc đang xõa xuống vai cô.
Văn Liễm chống tay lên đỉnh đầu cô, nhìn cô chằm chằm.
Hạ Ngôn: “Anh muốn nói gì?”
Văn Liễm nhìn vào đôi mắt cô, đột nhiên nhớ tới lời Từ Mạn nói ngày hôm nay, yết hầu anh khẽ cuộn, vài giây sau, anh nuốt xuống lời định nói.
Bờ môi mỏng dán lên môi cô, “Không muốn nói gì cả, chỉ muốn hôn em.”
Nói xong anh chặn đôi môi đỏ của cô lại.
Hạ Ngôn hơi ngẩng đầu lên, Văn Liễm trực tiếp giữ cổ cô hôn thật sâu, thật mạnh.
Hạ Ngôn tránh đi vài lần, nhưng đều bị giữ chặt lại.
Cô tát mạnh lên mặt anh, “Anh phát điên cái gì vậy?”
Văn Liễm khựng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, anh đưa tay cởi cổ áo, “Tối nay tìm lấy một chỗ, anh phục vụ em? Nhé?”
/95
|