Trong tình cảnh này, Hạ Ngôn ôm bó hoa trong tay, Văn Liễm hôn cô, ai không biết giữa họ có sự vướng mắc thì cho rằng rất đẹp, mỹ nam và mỹ nữ, cặp đôi hoàn hảo.
Rất nhanh, đã có người ồn ào, muốn họ uống rượu giao bôi.
Văn Liễm đứng thẳng người, khóe môi mỉm cười, nhận lấy ly rượu trên bàn, lắc nhẹ, vòng tay ôm lấy eo cô: “Hửm?”
Hạ Ngôn giương mắt, nhìn anh nói: “Người khác ầm ĩ, anh nhất định phải uống sao?”
Văn Liễm nhướng mày, nhìn vào mắt cô. Vài giây sau, thấy cô không muốn uống, anh mím đôi môi mỏng, sau đó khẽ nâng cằm, uống hết ly rượu.
Đôi mắt dài và hẹp vẫn luôn nhìn cô.
Anh uống rượu như vậy, rất đẹp trai, khiến không ít phụ nữ xung quanh phải ngắm nhìn. Hạ Ngôn nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó cô đưa tay nhận lấy ly rượu từ tay người khác.
Cô nghiêng đầu, một ngụm uống cạn.
Hai người không uống rượu giao bôi mà nhìn nhau uống như một cuộc thi thầm lặng giữa nam và nữ.
Những người ban nãy ồn ào đòi họ uống rượu giao bôi đều cho rằng cảnh này thật đặc sắc và lần lượt vỗ tay tán thưởng. Văn Liễm dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu lấp kín môi cô.
Mớm rượu cho cô.
Hạ Ngôn hơi hé môi, uống hết lượng rượu mà anh đút cho.
Trong quá trình đó, đầu lưỡi của họ vô tình dây dưa.
Việc chuyền rượu cực nhanh này lại khơi dậy một tràng pháo tay khác.
Những cuộc nghị luận cũng theo đó mà truyền đến.
“Thật là được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Văn Liễm như thế này.”
“Trước đây anh ta chưa bao giờ như thế này à?”
“Còn phải hỏi sao, bất cứ khi nào anh ta tham dự tiệc đều uy nghiêm đến mức không ai dám đến gần. Hơn nữa, các cô gái về cơ bản đều bị phớt lờ khi đến bắt chuyện với anh ta. Chúng tôi đều nghĩ rằng anh ta hoặc là nuôi một con chim hoàng yến riêng, hoặc là trời sinh cấm dục.”
“Chim hoàng yến ư? Không phải cậu nói trước đây thật sự có thật sao?”
“Hình như là có, nhưng đã chạy mất rồi.”
Về phần thảo luận của hai người trước mặt, Hạ Ngôn vốn là chim hoàng yến lại nhìn rất tự nhiên, nhưng Văn Liễm lại đang nhìn chằm chằm Hạ Ngôn rồi quét mắt đến chỗ cách đó không xa.
Chỉ trong chớp mắt
Những người đang nghị luận đều im bặt, trông có vẻ sợ sệt.
Một lúc sau, một số tiếng xì xầm lại vang lên.
“Họ thật xứng đôi.”
“Không, Hạ Ngôn thật xinh đẹp.”
“Cặp đôi trời sinh.”
“Nghe nói Văn Liễm đang theo đuổi Hạ Ngôn, Hạ Ngôn liệu có đồng ý không?”
“Vẫn chưa, còn đang trong quá trình theo đuổi, xem ra trong vòng có rất nhiều người biết chuyện, cũng đang xem kịch hay.”
“Nếu phải nói, thực sự đẹp đôi.”
Nói cách khác, ai đã biết những chuyện này đều coi là điều hiển nhiên. Hạ Ngôn không hề động tâm, đúng lúc cô giáo Khương gọi Hạ Ngôn qua.
Hạ Ngôn rời khỏi vòng tay Văn Liễm, quay người đi về phía cô giáo Khương.
Văn Liễm hai tay trống rỗng.
Anh đút tay vào túi quần, Phó Lâm Viễn ở bên kia nâng ly hướng về phía anh, Văn Liễm nhướng mày đi về phía anh ta, Phó Lâm Viễn nhìn từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Bức tranh sơn dầu duy nhất còn sót lại đã bị đốt cháy sao? Thật đáng tiếc.”
Văn Liễm nhấp môi, nhìn dáng hình mảnh mai trong đám người, nói: “Không đáng tiếc.”
Phó Lâm Viễn: “Đó là cả thanh xuân của cậu.”
Văn Liễm cầm ly rượu xoay một vòng, cũng không trả lời.
Phó Lâm Viễn mỉm cười, không hỏi nữa.
*
Cô vừa rời khỏi Văn Liễm, Khương Vân liền đi tới, đi bên cạnh Hạ Ngôn, cô nhìn Hạ Ngôn nói: “Hai người hiện tại… là bạn trai và bạn gái sao?”
Hạ Ngôn: “Không.”
Khương Vân: “Vậy là quan hệ gì?”
Hạ Ngôn mỉm cười không trả lời.
Khương Vân lại vô cùng cảm khái: “Tớ rất mừng cho cậu, tớ đang nghĩ tối nay nếu những người trong đoàn múa đó đến thì tốt rồi, thấy cậu và Văn Liễm công khai như vậy, chẳng khác gì đang tát mạnh vào mặt bọn họ.”
Tất nhiên Hạ Ngôn sẽ không mời những người trong Đoàn múa Đường Dịch, và tốt nhất là họ đừng bao giờ tiếp xúc với nhau nữa. Cô cụp mắt xuống, không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Tớ không còn quan tâm nữa.”
Cô đã từng hy vọng Văn Liễm sẽ đưa cô ra ngoài và cho mọi người biết về mối quan hệ của họ. Nhưng hiện tại, cô không quan tâm đến những thứ này nữa, bởi vì đã không còn quan tâm đến vị trí bên cạnh Văn Liễm nữa.
Khương Vân lại không hiểu lời nói của Hạ Ngôn.
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào video vừa quay và nói: “Nhìn xem, hai người rất hợp nhau.”
Hạ Ngôn xem video.
Sau đó, cô mỉm cười: “Đổi lại là một người đàn ông khác, cũng vẫn xứng đôi.”
Khương Vân ồ lên một tiếng.
Sau đó cô ấy lại ghen tỵ nói: “Hạ Ngôn, bây giờ cậu tự tin thật đấy.”
“Tớ cũng hy vọng mình có thể tìm thấy sự tự tin mà mình từng có trước đó.”
Hạ Ngôn nói: “Cậu có thể.”
“Nào, nào, Hạ Ngôn, em có weibo không?” Cô giáo Giang nhìn thấy Hạ Ngôn đến gần liền hỏi. Hạ Ngôn đứng yên, lấy điện thoại ra: “Có ạ.”
“Chúng ta thêm bạn bè đi.”
Sau đó, một số giáo viên, bao gồm cả Lâm Tiếu Nhi, cũng cùng nhau thêm vào, Lâm Tiếu Nhi sau khi thêm xong thì gửi cho Văn Liễm một tin nhắn WeChat.
Lâm Tiếu Nhi: Chú nhỏ, cậu không đăng ký weibo à?
Sau khi gửi xong, bà nhìn Văn Liễm ở bên đó, Văn Liễm đang dựa vào quầy bar trò chuyện với Phó Lâm Viễn, thấy điện thoại có tin nhắn, anh cầm máy nhìn xem, sau đó lại cất điện thoại vào, nhưng không có trả lời. Lâm Tiểu Nhi trợn mắt, chú nhỏ này thật “vô tri”, bảo sao phải theo đuổi lại vợ.
Phó Lâm Viễn chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “Sao đột nhiên cậu lại nảy ra ý định đốt tranh sơn dầu?”
Văn Liễm dừng một chút, cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Sau vài giây.
Nghĩ đến bức tranh sơn dầu và sợi dây đỏ mà Hạ Tình cầm trên tay, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Lý Tòng nói rất đúng.
Trong lúc vô tình, sự ghét bỏ của Văn Liễm dành cho Hạ Tình đã lên đến đỉnh điểm.
*
Ba người phụ nữ đã tạo thành một vở kịch, huống chi ở đây có nhiều người phụ nữ, cùng xướng tuồng. Hạ Ngôn vừa đến chỗ của bọn họ, liền không thể rời đi, cũng bị mời uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, yến tiệc kết thúc, cô đã ngà ngà say, quay người lại, một bàn tay to lớn vòng qua eo cô, Văn Liễm liếc nhìn ly rượu trong tay cô.
“Em đã uống bao nhiêu rồi?”
Eo Hạ Ngôn có chống đỡ, cô đặt ly rượu xuống, xoa xoa trán nói: “Bảy, tám ly.”
Văn Liễm: “Thật sự có thể uống được.”
Trước đây cô rất ít khi đụng đến rượu, thỉnh thoảng anh cũng dỗ cô uống vài ly rượu vang đỏ khi ở nhà dùng bữa. Bây giờ thấy cô bắt đầu uống rượu mạnh, Văn Liễm cúi người, đỡ chân cô, ôm ngang người cô lên.
Đi tới cửa, Hạ Ngôn chợt cảm thấy choáng váng, đầu ngón tay xoa xoa, đôi môi đỏ mọng thật đẹp. Văn Liễm sải bước ra khỏi cửa, Lý Tòng mở cửa xe, Văn Liễm đi tới bên cạnh xe, dừng lại một chút, hỏi: “Tri Kỳ đâu?”
Hạ Ngôn buông tay ra, mở mắt, nhìn anh mấy giây, nói: “Tôi đã bảo cô Từ đưa thằng bé về nhà trước.”
Bữa tiệc không thích hợp với Hạ Tri Kỳ, vừa lúc cô mua cho con một bộ đồ chơi xếp hình, cô Từ đã đưa đứa nhỏ về nhà chơi. Văn Liễm nghe vậy, gật đầu, sau đó cúi người đặt cô vào ghế sau, Hạ Ngôn chỉnh lại váy, ngồi vững vàng, dựa người về phía sau. Văn Liễm cũng lên xe, đóng cửa lại.
Anh hiếm khi mặc sơ mi đen, nên khi mặc trông càng đẹp mắt, tối nay anh đến rất vội vàng, không mặc áo khoác hay cà vạt, cổ áo hơi mở, tạo thành vẻ hoang dã, phóng khoáng.
Anh nghiêng đầu, đúng lúc thấy cô đang nhìn mình với đôi mắt mờ sương.
Hạ Ngôn nhìn anh vài giây.
Sau đó gọi lớn: “Văn Liễm.”
Giọng nói vừa phát ra, trước mặt tối sầm, Văn Liễm giữ cằm, chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại. Hạ Ngôn nhắm mắt, đắm chìm trong nụ hôn của anh, vách ngăn của xe đã nâng lên, mấy phút sau, Hạ Ngôn choàng qua cổ, ngồi lên đùi anh, nghiêng đầu, vòng qua cổ.
Đầu ngón tay của anh có những khớp xương rất rõ ràng.
Chạm vào làn da trắng ngần của cô, mang theo cảm giác ham muốn.
Chiếc xe đi thẳng xuống tầng 1 của khách sạn Nhã Các. Văn Liễm lấy áo khoác khoác lên người cô, bế cô ra khỏi xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa vào cửa liền đặt cô lên giường, đè lên người cô, mười phút sau, Hạ Ngôn lật người, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Văn Liễm ôm eo, nhìn cô.
Mái tóc dài của Hạ Ngôn xõa xuống vai, đầu gối cô chống lên giường nhìn anh, Văn Liễm cũng nhìn cô vài giây, đứng dậy, chặn môi cô lại.
Giành lại thế chủ động.
Trong lúc dây dưa.
Điện thoại reo lên nhiều lần.
Cứ reo lên, lại tắt.
Cứ reo lên, lại tắt.
Hai tiếng rưỡi sau, Văn Liễm vuốt mái tóc ướt nhẹp của cô, với tay lấy điện thoại di động. Bởi vì nó đã vang lên rất nhiều lần, Hạ Ngôn đột nhiên đưa tay ra, giành lấy trước mặt anh. Văn Liễm ngừng lại, nhìn cô chằm chằm, Hạ Ngôn tựa vào gối, nói: “Anh đi tắm rửa trước đi.”
Văn Liễm trực tiếp bế cô lên: “Chúng ta tắm cùng nhau.”
Nói xong anh đi về phía phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Hạ Ngôn mặc áo choàng đi ra khỏi phòng tắm, đầu ngón tay phiếm hồng cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, kiểm tra cuộc gọi. Cô đã tỉnh táo, lập tức gọi lại, vừa đi về phía ban công nhỏ vừa đẩy cửa ra.
Lúc này Văn Liễm từ phòng tắm đi ra, những giọt nước chảy xuống theo cần cổ, anh nheo mắt nhìn cô cầm điện thoại đi ra ban công.
Bước đến bàn cà phê, anh lấy điếu thuốc ra rồi cúi đầu châm lửa.
Làn khói còn vương vấn, che đi màu lông mày và đôi mắt sắc sảo của anh.
Anh cắn điếu thuốc rồi đẩy cửa ban công ra.
Âm thanh khá lớn, Hạ Ngôn cầm điện thoại, quay đầu nhìn anh rồi quay đi, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng, “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi, em có cần anh gửi cái gì qua không?”
Giọng nói của Hạ Ngôn rất dịu dàng: “Không, anh nhớ đi kiểm tra thường xuyên đấy.”
“Đừng lo lắng.” Giọng nam ở đầu bên kia khẽ mỉm cười. Văn Liễm vừa cắn thuốc vừa đi tới, ôm eo Hạ Ngôn, quay người lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô.
Hạ Ngôn giãy giụa.
Văn Liễm không để cho cô vùng vẫy.
Hạ Ngôn nheo mắt lại.
Văn Liễm kéo chân cô.
Một lúc sau.
Hạ Ngôn giật mình, lập tức vội vàng nói với Văn Vũ Phàm: “Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng lo lắng cho em.”
Ngay khi lời nói kết thúc.
Cô cúp máy.
Văn Liễm ấn người vào ban công.
Anh tắt điếu thuốc, nắm lấy cổ tay cô.
Một lúc sau, đã làm cho cô không nói nên lời.
Hạ Ngôn hận đến mức cắn anh thật mạnh.
Cắn chảy máu.
Văn Liễm bế cô lên, mở cửa ban công rồi trở về phòng. Lại hai tiếng nữa trôi qua, Hạ Ngôn mặc quần áo xong, xách một túi nhỏ đi về phía cửa.
Văn Liễm cởi áo khoác khoác lên vai cô.
Hạ Ngôn kéo áo khoác của anh xuống, ném trở lại ghế sofa, cô dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực anh: “Dạo tới tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Văn Liễm thấp giọng hỏi: “Khi nào mới có thể gặp lại?”
Hạ Ngôn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn anh.
“Tuỳ vào tâm trạng của tôi.”
Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài.
Đi xuống cầu thang, Văn Liễm ra hiệu cho vệ sĩ lái xe tới, Hạ Ngôn liếc anh một cái, nhưng cũng lên xe, trước khi cúi người vào trong, Văn Liễm ôm lấy eo cô kéo lại: “Văn Vũ Phàm và em có mối quan hệ gì?”
Hạ Ngôn đứng thẳng lên, cô hỏi: “Anh có tư cách hỏi sao?”
Sắc mặt Văn Liễm tối sầm lại.
Cô đẩy anh ra, lên xe, bảo tài xế lái đi. Văn Liễm đứng đó nhìn chiếc taxi chạy đi, anh nheo mắt lại, sau đó mở cửa ngồi vào chiếc Mercedes.
Vệ sĩ rất nhạy bén, đuổi theo xe taxi.
Hạ Ngôn khoanh tay, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Người tài xế taxi liếc nhìn chiếc Mercedes phía sau, ho khan rồi thành thật mà lái xe, liếc nhìn nữ hành khách ngồi ở ghế sau.
Rất xinh đẹp.
Có đàn ông theo đuổi cũng là chuyện bình thường…
Rất nhanh, đã có người ồn ào, muốn họ uống rượu giao bôi.
Văn Liễm đứng thẳng người, khóe môi mỉm cười, nhận lấy ly rượu trên bàn, lắc nhẹ, vòng tay ôm lấy eo cô: “Hửm?”
Hạ Ngôn giương mắt, nhìn anh nói: “Người khác ầm ĩ, anh nhất định phải uống sao?”
Văn Liễm nhướng mày, nhìn vào mắt cô. Vài giây sau, thấy cô không muốn uống, anh mím đôi môi mỏng, sau đó khẽ nâng cằm, uống hết ly rượu.
Đôi mắt dài và hẹp vẫn luôn nhìn cô.
Anh uống rượu như vậy, rất đẹp trai, khiến không ít phụ nữ xung quanh phải ngắm nhìn. Hạ Ngôn nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó cô đưa tay nhận lấy ly rượu từ tay người khác.
Cô nghiêng đầu, một ngụm uống cạn.
Hai người không uống rượu giao bôi mà nhìn nhau uống như một cuộc thi thầm lặng giữa nam và nữ.
Những người ban nãy ồn ào đòi họ uống rượu giao bôi đều cho rằng cảnh này thật đặc sắc và lần lượt vỗ tay tán thưởng. Văn Liễm dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu lấp kín môi cô.
Mớm rượu cho cô.
Hạ Ngôn hơi hé môi, uống hết lượng rượu mà anh đút cho.
Trong quá trình đó, đầu lưỡi của họ vô tình dây dưa.
Việc chuyền rượu cực nhanh này lại khơi dậy một tràng pháo tay khác.
Những cuộc nghị luận cũng theo đó mà truyền đến.
“Thật là được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Văn Liễm như thế này.”
“Trước đây anh ta chưa bao giờ như thế này à?”
“Còn phải hỏi sao, bất cứ khi nào anh ta tham dự tiệc đều uy nghiêm đến mức không ai dám đến gần. Hơn nữa, các cô gái về cơ bản đều bị phớt lờ khi đến bắt chuyện với anh ta. Chúng tôi đều nghĩ rằng anh ta hoặc là nuôi một con chim hoàng yến riêng, hoặc là trời sinh cấm dục.”
“Chim hoàng yến ư? Không phải cậu nói trước đây thật sự có thật sao?”
“Hình như là có, nhưng đã chạy mất rồi.”
Về phần thảo luận của hai người trước mặt, Hạ Ngôn vốn là chim hoàng yến lại nhìn rất tự nhiên, nhưng Văn Liễm lại đang nhìn chằm chằm Hạ Ngôn rồi quét mắt đến chỗ cách đó không xa.
Chỉ trong chớp mắt
Những người đang nghị luận đều im bặt, trông có vẻ sợ sệt.
Một lúc sau, một số tiếng xì xầm lại vang lên.
“Họ thật xứng đôi.”
“Không, Hạ Ngôn thật xinh đẹp.”
“Cặp đôi trời sinh.”
“Nghe nói Văn Liễm đang theo đuổi Hạ Ngôn, Hạ Ngôn liệu có đồng ý không?”
“Vẫn chưa, còn đang trong quá trình theo đuổi, xem ra trong vòng có rất nhiều người biết chuyện, cũng đang xem kịch hay.”
“Nếu phải nói, thực sự đẹp đôi.”
Nói cách khác, ai đã biết những chuyện này đều coi là điều hiển nhiên. Hạ Ngôn không hề động tâm, đúng lúc cô giáo Khương gọi Hạ Ngôn qua.
Hạ Ngôn rời khỏi vòng tay Văn Liễm, quay người đi về phía cô giáo Khương.
Văn Liễm hai tay trống rỗng.
Anh đút tay vào túi quần, Phó Lâm Viễn ở bên kia nâng ly hướng về phía anh, Văn Liễm nhướng mày đi về phía anh ta, Phó Lâm Viễn nhìn từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Bức tranh sơn dầu duy nhất còn sót lại đã bị đốt cháy sao? Thật đáng tiếc.”
Văn Liễm nhấp môi, nhìn dáng hình mảnh mai trong đám người, nói: “Không đáng tiếc.”
Phó Lâm Viễn: “Đó là cả thanh xuân của cậu.”
Văn Liễm cầm ly rượu xoay một vòng, cũng không trả lời.
Phó Lâm Viễn mỉm cười, không hỏi nữa.
*
Cô vừa rời khỏi Văn Liễm, Khương Vân liền đi tới, đi bên cạnh Hạ Ngôn, cô nhìn Hạ Ngôn nói: “Hai người hiện tại… là bạn trai và bạn gái sao?”
Hạ Ngôn: “Không.”
Khương Vân: “Vậy là quan hệ gì?”
Hạ Ngôn mỉm cười không trả lời.
Khương Vân lại vô cùng cảm khái: “Tớ rất mừng cho cậu, tớ đang nghĩ tối nay nếu những người trong đoàn múa đó đến thì tốt rồi, thấy cậu và Văn Liễm công khai như vậy, chẳng khác gì đang tát mạnh vào mặt bọn họ.”
Tất nhiên Hạ Ngôn sẽ không mời những người trong Đoàn múa Đường Dịch, và tốt nhất là họ đừng bao giờ tiếp xúc với nhau nữa. Cô cụp mắt xuống, không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Tớ không còn quan tâm nữa.”
Cô đã từng hy vọng Văn Liễm sẽ đưa cô ra ngoài và cho mọi người biết về mối quan hệ của họ. Nhưng hiện tại, cô không quan tâm đến những thứ này nữa, bởi vì đã không còn quan tâm đến vị trí bên cạnh Văn Liễm nữa.
Khương Vân lại không hiểu lời nói của Hạ Ngôn.
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào video vừa quay và nói: “Nhìn xem, hai người rất hợp nhau.”
Hạ Ngôn xem video.
Sau đó, cô mỉm cười: “Đổi lại là một người đàn ông khác, cũng vẫn xứng đôi.”
Khương Vân ồ lên một tiếng.
Sau đó cô ấy lại ghen tỵ nói: “Hạ Ngôn, bây giờ cậu tự tin thật đấy.”
“Tớ cũng hy vọng mình có thể tìm thấy sự tự tin mà mình từng có trước đó.”
Hạ Ngôn nói: “Cậu có thể.”
“Nào, nào, Hạ Ngôn, em có weibo không?” Cô giáo Giang nhìn thấy Hạ Ngôn đến gần liền hỏi. Hạ Ngôn đứng yên, lấy điện thoại ra: “Có ạ.”
“Chúng ta thêm bạn bè đi.”
Sau đó, một số giáo viên, bao gồm cả Lâm Tiếu Nhi, cũng cùng nhau thêm vào, Lâm Tiếu Nhi sau khi thêm xong thì gửi cho Văn Liễm một tin nhắn WeChat.
Lâm Tiếu Nhi: Chú nhỏ, cậu không đăng ký weibo à?
Sau khi gửi xong, bà nhìn Văn Liễm ở bên đó, Văn Liễm đang dựa vào quầy bar trò chuyện với Phó Lâm Viễn, thấy điện thoại có tin nhắn, anh cầm máy nhìn xem, sau đó lại cất điện thoại vào, nhưng không có trả lời. Lâm Tiểu Nhi trợn mắt, chú nhỏ này thật “vô tri”, bảo sao phải theo đuổi lại vợ.
Phó Lâm Viễn chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “Sao đột nhiên cậu lại nảy ra ý định đốt tranh sơn dầu?”
Văn Liễm dừng một chút, cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Sau vài giây.
Nghĩ đến bức tranh sơn dầu và sợi dây đỏ mà Hạ Tình cầm trên tay, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Lý Tòng nói rất đúng.
Trong lúc vô tình, sự ghét bỏ của Văn Liễm dành cho Hạ Tình đã lên đến đỉnh điểm.
*
Ba người phụ nữ đã tạo thành một vở kịch, huống chi ở đây có nhiều người phụ nữ, cùng xướng tuồng. Hạ Ngôn vừa đến chỗ của bọn họ, liền không thể rời đi, cũng bị mời uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, yến tiệc kết thúc, cô đã ngà ngà say, quay người lại, một bàn tay to lớn vòng qua eo cô, Văn Liễm liếc nhìn ly rượu trong tay cô.
“Em đã uống bao nhiêu rồi?”
Eo Hạ Ngôn có chống đỡ, cô đặt ly rượu xuống, xoa xoa trán nói: “Bảy, tám ly.”
Văn Liễm: “Thật sự có thể uống được.”
Trước đây cô rất ít khi đụng đến rượu, thỉnh thoảng anh cũng dỗ cô uống vài ly rượu vang đỏ khi ở nhà dùng bữa. Bây giờ thấy cô bắt đầu uống rượu mạnh, Văn Liễm cúi người, đỡ chân cô, ôm ngang người cô lên.
Đi tới cửa, Hạ Ngôn chợt cảm thấy choáng váng, đầu ngón tay xoa xoa, đôi môi đỏ mọng thật đẹp. Văn Liễm sải bước ra khỏi cửa, Lý Tòng mở cửa xe, Văn Liễm đi tới bên cạnh xe, dừng lại một chút, hỏi: “Tri Kỳ đâu?”
Hạ Ngôn buông tay ra, mở mắt, nhìn anh mấy giây, nói: “Tôi đã bảo cô Từ đưa thằng bé về nhà trước.”
Bữa tiệc không thích hợp với Hạ Tri Kỳ, vừa lúc cô mua cho con một bộ đồ chơi xếp hình, cô Từ đã đưa đứa nhỏ về nhà chơi. Văn Liễm nghe vậy, gật đầu, sau đó cúi người đặt cô vào ghế sau, Hạ Ngôn chỉnh lại váy, ngồi vững vàng, dựa người về phía sau. Văn Liễm cũng lên xe, đóng cửa lại.
Anh hiếm khi mặc sơ mi đen, nên khi mặc trông càng đẹp mắt, tối nay anh đến rất vội vàng, không mặc áo khoác hay cà vạt, cổ áo hơi mở, tạo thành vẻ hoang dã, phóng khoáng.
Anh nghiêng đầu, đúng lúc thấy cô đang nhìn mình với đôi mắt mờ sương.
Hạ Ngôn nhìn anh vài giây.
Sau đó gọi lớn: “Văn Liễm.”
Giọng nói vừa phát ra, trước mặt tối sầm, Văn Liễm giữ cằm, chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại. Hạ Ngôn nhắm mắt, đắm chìm trong nụ hôn của anh, vách ngăn của xe đã nâng lên, mấy phút sau, Hạ Ngôn choàng qua cổ, ngồi lên đùi anh, nghiêng đầu, vòng qua cổ.
Đầu ngón tay của anh có những khớp xương rất rõ ràng.
Chạm vào làn da trắng ngần của cô, mang theo cảm giác ham muốn.
Chiếc xe đi thẳng xuống tầng 1 của khách sạn Nhã Các. Văn Liễm lấy áo khoác khoác lên người cô, bế cô ra khỏi xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa vào cửa liền đặt cô lên giường, đè lên người cô, mười phút sau, Hạ Ngôn lật người, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Văn Liễm ôm eo, nhìn cô.
Mái tóc dài của Hạ Ngôn xõa xuống vai, đầu gối cô chống lên giường nhìn anh, Văn Liễm cũng nhìn cô vài giây, đứng dậy, chặn môi cô lại.
Giành lại thế chủ động.
Trong lúc dây dưa.
Điện thoại reo lên nhiều lần.
Cứ reo lên, lại tắt.
Cứ reo lên, lại tắt.
Hai tiếng rưỡi sau, Văn Liễm vuốt mái tóc ướt nhẹp của cô, với tay lấy điện thoại di động. Bởi vì nó đã vang lên rất nhiều lần, Hạ Ngôn đột nhiên đưa tay ra, giành lấy trước mặt anh. Văn Liễm ngừng lại, nhìn cô chằm chằm, Hạ Ngôn tựa vào gối, nói: “Anh đi tắm rửa trước đi.”
Văn Liễm trực tiếp bế cô lên: “Chúng ta tắm cùng nhau.”
Nói xong anh đi về phía phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Hạ Ngôn mặc áo choàng đi ra khỏi phòng tắm, đầu ngón tay phiếm hồng cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, kiểm tra cuộc gọi. Cô đã tỉnh táo, lập tức gọi lại, vừa đi về phía ban công nhỏ vừa đẩy cửa ra.
Lúc này Văn Liễm từ phòng tắm đi ra, những giọt nước chảy xuống theo cần cổ, anh nheo mắt nhìn cô cầm điện thoại đi ra ban công.
Bước đến bàn cà phê, anh lấy điếu thuốc ra rồi cúi đầu châm lửa.
Làn khói còn vương vấn, che đi màu lông mày và đôi mắt sắc sảo của anh.
Anh cắn điếu thuốc rồi đẩy cửa ban công ra.
Âm thanh khá lớn, Hạ Ngôn cầm điện thoại, quay đầu nhìn anh rồi quay đi, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng, “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi, em có cần anh gửi cái gì qua không?”
Giọng nói của Hạ Ngôn rất dịu dàng: “Không, anh nhớ đi kiểm tra thường xuyên đấy.”
“Đừng lo lắng.” Giọng nam ở đầu bên kia khẽ mỉm cười. Văn Liễm vừa cắn thuốc vừa đi tới, ôm eo Hạ Ngôn, quay người lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô.
Hạ Ngôn giãy giụa.
Văn Liễm không để cho cô vùng vẫy.
Hạ Ngôn nheo mắt lại.
Văn Liễm kéo chân cô.
Một lúc sau.
Hạ Ngôn giật mình, lập tức vội vàng nói với Văn Vũ Phàm: “Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng lo lắng cho em.”
Ngay khi lời nói kết thúc.
Cô cúp máy.
Văn Liễm ấn người vào ban công.
Anh tắt điếu thuốc, nắm lấy cổ tay cô.
Một lúc sau, đã làm cho cô không nói nên lời.
Hạ Ngôn hận đến mức cắn anh thật mạnh.
Cắn chảy máu.
Văn Liễm bế cô lên, mở cửa ban công rồi trở về phòng. Lại hai tiếng nữa trôi qua, Hạ Ngôn mặc quần áo xong, xách một túi nhỏ đi về phía cửa.
Văn Liễm cởi áo khoác khoác lên vai cô.
Hạ Ngôn kéo áo khoác của anh xuống, ném trở lại ghế sofa, cô dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực anh: “Dạo tới tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Văn Liễm thấp giọng hỏi: “Khi nào mới có thể gặp lại?”
Hạ Ngôn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn anh.
“Tuỳ vào tâm trạng của tôi.”
Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài.
Đi xuống cầu thang, Văn Liễm ra hiệu cho vệ sĩ lái xe tới, Hạ Ngôn liếc anh một cái, nhưng cũng lên xe, trước khi cúi người vào trong, Văn Liễm ôm lấy eo cô kéo lại: “Văn Vũ Phàm và em có mối quan hệ gì?”
Hạ Ngôn đứng thẳng lên, cô hỏi: “Anh có tư cách hỏi sao?”
Sắc mặt Văn Liễm tối sầm lại.
Cô đẩy anh ra, lên xe, bảo tài xế lái đi. Văn Liễm đứng đó nhìn chiếc taxi chạy đi, anh nheo mắt lại, sau đó mở cửa ngồi vào chiếc Mercedes.
Vệ sĩ rất nhạy bén, đuổi theo xe taxi.
Hạ Ngôn khoanh tay, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Người tài xế taxi liếc nhìn chiếc Mercedes phía sau, ho khan rồi thành thật mà lái xe, liếc nhìn nữ hành khách ngồi ở ghế sau.
Rất xinh đẹp.
Có đàn ông theo đuổi cũng là chuyện bình thường…
/95
|