Ngay cả bố mẹ Văn ngồi ở đối diện thì họ cũng nghe thấy được những gì đứa trẻ nói mớ trong giấc ngủ. Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Văn Liễm, thấy người đàn ông này vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra được nông sâu.
Văn Liễm chống khuỷu tay lên đầu gối, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Giang trấn tốt như vậy sao?”
Hạ Ngôn cụp mắt xuống, chạm phải ánh mắt của anh.
Nhìn thấy sự ghen tuông trong đó.
Hạ Ngôn kiên định nhìn anh.
Nhìn nhau hồi lâu, Văn Liễm cuối cùng cũng chịu thua, anh giơ tay vuốt tóc Hạ Ngôn rồi vén tóc ra sau tai. Động tác rất dịu dàng.
Bố mẹ Văn đều nhìn thấy.
Chưa kể một người đàn ông như Văn Liễm, thoạt nhìn đã không thể với tới, khí chất khiến người ta không dám tới gần, vừa nhìn đã biết đây là một người thích kiểm soát.
Nhưng sự dịu dàng cũng thực sự khiến người khác không chống đỡ được.
Các y tá đi ngang qua đều đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
*
Hạ Tri Kỳ trước đây thường ngủ trưa rất lâu, nhưng lần này giấc ngủ không ổn định, cậu bé đã mở mắt mấy lần. Nhìn thấy con trai như vậy, Hạ Ngôn biết ngủ tiếp cũng không có tác dụng gì.
Cô ôm Hạ Tri Kỳ ngồi dậy.
Cậu bé dụi dụi mắt, dựa vào vai Hạ Ngôn. Văn Liễm cúi đầu bấm điện thoại di động, mấy phút sau, cửa thang máy mở ra, A Thanh xách một túi nước khoáng đi vào.
Đầu tiên anh ta lấy hai chai đưa cho bố mẹ Văn.
Bố Văn dừng một chút, lập tức nói: “Cám ơn.”
Sau đó, A Thanh quay người lấy ra một bình sữa, Văn Liễm cầm lấy, nhét ống hút vào đưa cho Hạ Tri Kỳ vẫn đang dụi mắt, ánh mắt Hạ Tri Kỳ bị sữa hấp dẫn, chăm chú nhìn vào đó. Sau đó cậu bé nhìn mẹ, Hạ Ngôn nói: “Con uống đi.”
Sau đó Hạ Tri Kỳ mới đưa tay nhận lấy.
Cậu bé tò mò nhìn A Thanh, người mặc đồ đen cao lớn đứng sau.
Văn Liêm tùy ý mở nắp chai nước ngọt đưa cho Hạ Ngôn, sau đó hỏi Hạ Tri Kỳ: “Con có muốn chơi với chú ấy một lúc không?”
Chú là đang nói A Thanh.
Một thanh niên còn trẻ tuổi như A Thanh đột nhiên được thăng cấp lên làm chú, có chút khó tin.
Nhưng bé con này là con trai của ông chủ, mà cậu ta cũng chỉ nhỏ hơn ông chủ một chút nên gọi là chú cũng được. Hạ Tri Kỳ lại ngẩng đầu nhìn A Thanh.
A Thanh cười lớn.
“Cậu chủ nhỏ, chú dẫn cháu xuống lầu chơi nhé? Dưới lầu có cầu trượt.”
Hai mắt Hạ Tri Kỳ sáng lên, nhưng cũng không dám tuỳ tiện đồng ý, lại nhìn mẹ, Hạ Ngôn sao có thể không nhìn ra con trai đang suy nghĩ cái gì, ở đây mặc dù yên tĩnh, nhưng vẫn có chút bức bối. Vốn dĩ cô cũng không muốn Hạ Tri Kỳ tới đây, cô nói: “Đi đi, chơi một lúc nữa hãy lên.”
Hạ Tri Kỳ vui vẻ rời khỏi Hạ Ngôn.
A Thanh cúi xuống định dắt cậu bé.
Nhưng sau lại phát hiện đứa trẻ quá thấp.
Vì vậy anh trực tiếp ôm Hạ Tri Kỳ đi tới thang máy.
Hạ Ngôn vừa uống nước vừa nhìn con trai bước vào thang máy, những người xung quanh Văn Liễm, kể cả chính anh, đều cao lớn nam tính.
Hạ Tri Kỳ cũng ngưỡng mộ loại khí chất này.
“Tay em đau à?” Văn Liễm nắm lấy tay Hạ Ngôn, nhẹ nhàng bóp cổ tay cho cô, cô có làn da trắng, mát xa một hồi, làn da đã ửng hồng.
Hạ Ngôn khôi phục tinh thần, nói: “Không sao, tôi thường xuyên phải ôm thằng bé, cũng quen rồi.”
Văn Liễm hơi nhướng mày.
*
Khoa sản phụ của bệnh viện quân đội cũng rất nổi tiếng, gần khoa nội trú có khu vui chơi dành cho trẻ em, A Thanh là một người đàn ông cao lớn, sau khi bế Hạ Tri Kỳ lên, Hạ Tri Kỳ tự mình trượt xuống, vui vẻ mà hét lên sung sướng. A Thanh đứng dậy, cầm điện thoại di động chụp vài bức ảnh rồi gửi cho Văn Liễm.
Đợi Hạ Tri Kỳ chơi xong.
A Thanh bế cậu bé đến trên ghế ngồi xuống, sau đó mở chai nước trái cây đưa vào tay cậu, Hạ Tri Kỳ vừa đung đưa đôi chân ngắn vừa uống nước.
Văn Liễm: Chụp ảnh khá đấy.
Văn Liễm: Trông có chút giống với tôi hồi nhỏ.
Những lời này tuy đơn giản nhưng không hiểu sao trong lòng A Thanh lại có chút dao động, anh ngồi cạnh Hạ Tri Kỳ, bấm vào bức ảnh chụp Văn Liễm mặc áo đen, sau đó đặt cùng với ảnh của Hạ Tri Kỳ, bấm vào chỉ cho đứa bé xem, “Thất Thất, ảnh nào là cháu?”
Hạ Tri Kỳ giơ bàn tay nhỏ bé lên.
Bức ảnh A Thanh chọn để so sánh hai bố con quả thật quá giống nhau.
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Tri Kỳ trượt qua trái lại phải, cậu không thể quyết định được, may mắn thay, cậu nhận ra bộ quần áo mình mặc hôm nay nên tự bấm vào.
A Thanh mỉm cười và hỏi: “Cháu có thấy người này rất giống cháu không?”
Hạ Tri Kỳ cắn ống hút và gật đầu.
A Thanh: “Chú ấy sẽ là bố của cháu, được không?”
Hạ Tri Kỳ ngước mắt nhìn A Thanh, không hiểu tại sao.
A Thanh: “Thất Thất không muốn có bố sao?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu.
Mấy giây sau, cậu bé lại lắc đầu: “Cháu có bố nuôi.”
A Thanh: “….”
Tại sao đứa trẻ này lại khó lừa như vậy?
Hạ Tri Kỳ đặt sữa xuống rồi xuống ghế nhưng vẫn muốn chơi tiếp. A Thanh không hoàn thành nhiệm vụ nên phải cất điện thoại di động và tiếp tục chơi đùa với cậu bé một cách nghiêm túc.
*
Nửa giờ sau.
A Thanh bế cậu bé ra khỏi thang máy, Hạ Tri Kỳ chơi đùa đến toát mồ hôi, chạy về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đứng dậy khỏi ghế, bế con lên.
Hạ Tri Kỳ vui vẻ ôm cổ Hạ Ngôn nói: “Vui lắm.”
Hạ Ngôn mỉm cười, lấy tay lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.
“Con có cảm ơn chú không?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu rồi quay lại nhìn A Thanh, khuôn mặt A Thanh đầy ý cười, khiến bố mẹ Văn nhìn nhau, sao cậu bé này đột nhiên trông khác lạ thế?
Sau này bố Văn nhận ra rằng ông chỉ đang quan sát những gì người khác đang làm.
Văn Liễm liếc nhìn A Thanh.
A Thanh cố nén một nụ cười nhỏ, gật đầu cung kính rồi rời đi. Văn Liễm cầm khăn giấy đi tới, lau mồ hôi trên lưng Hạ Tri Kỳ từ sau cổ áo. Hạ Tri Kỳ chỉ nhìn vào bức ảnh, cậu bé không ngừng nhìn Văn Liễm, trong đầu nghĩ về từ “bố”, Văn Liễm nhìn vào mắt Hạ Tri Kỳ.
Đôi mắt của hai bố con giống hệt nhau.
Chỉ là cảm xúc bên trong là khác nhau.
Một cái là sâu không thấy đáy, cái kia là vô cùng trong trẻo.
“Chơi với chú có vui không?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu.
Văn Liễm liền nói: “Ở nhà bố còn có hai anh trai, lát nữa để bọn họ chơi với con được không?”
Hạ Tri Kỳ nghe vậy, hai mắt sáng lên, gật đầu mạnh hơn.
Nếu Hạ Ngôn không đoán ra được ý định hối lộ Hạ Tri Kỳ của Văn Liễm thì cô đúng là kẻ ngốc. Cô nheo mắt nhìn anh, Văn Liễm giơ tay chỉnh lại cổ áo, nghiêng người hôn lên môi cô, mơ hồ nói: “Thật ngọt.”
Lời nói vừa dứt.
Ngay khi ánh đèn trong phòng mổ mờ đi, bố mẹ Văn đứng dậy đi về phía cửa phòng mổ. Hạ Ngôn phớt lờ Văn Liễm, ôm Hạ Tri Kỳ trong vòng tay rồi cũng chạy tới.
Văn Liễm đứng ở nơi đó.
Sau vài giây, anh xắn tay áo lên.
Cũng bước tới.
Giám đốc Lưu cởi mũ, bước ra ngoài, nhìn họ rồi gật đầu.
Chốc lát sau.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc của Văn Liễm có chút phức tạp.
Anh hừ lạnh một tiếng.
Thật tốt khi còn sống.
Con người đôi khi cũng như vậy, khó tránh khỏi có những lúc suy nghĩ ích kỷ.
Văn Vũ Phàm được đẩy ra ngoài, thuốc mê còn chưa hết nên chưa tỉnh lại. Hạ Tri Kỳ thấp giọng gọi mấy lần, anh không trả lời, cậu bé có chút bất mãn nhìn mẹ.
Hạ Ngôn xoa xoa tóc nói: “Không sao, lát nữa bố nuôi của con sẽ tỉnh lại.”
Hạ Tri Kỳ ừm một tiếng.
Nhưng trước khi Văn Vũ Phàm tỉnh lại, Từ Mạn đã gọi điện cho Hạ Ngôn, nói rằng có khách đến, là cô Giang và nhóm của cô ấy. Hạ Ngôn đành nói lời tạm biệt với bố mẹ Văn.
Cô dự định đợi đến khi Văn Vũ Phàm tỉnh lại rồi mới quay về.
Văn Liễm cầm túi xách nhỏ lên, nói: “Anh đưa em về.”
Vừa rồi anh cũng không nhìn qua Văn Vũ Phàm, chỉ nghe tin tức.
Hạ Ngôn không từ chối.
Đi xuống cầu thang.
A Thanh lái xe tới.
Văn Liễm mở cửa xe cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cúi người ngồi vào, ôm Hạ Tri Kỳ vào lòng.
Văn Liễm liền theo sau đi vào.
Xe khởi động.
Hạ Tri Kỳ ngồi trong lòng Hạ Ngôn, đối mặt với Văn Liễm, Văn Liễm thấy cậu bé chán nản liền cầm lấy máy tính bảng đặt vào tay cậu. Hạ Tri Kỳ cúi đầu nhìn Văn Liễm.
Vài giây sau.
Hạ Tri Kỳ nói: “Chú nhỏ nói.”
“Chú trông giống bố.”
Lời này vừa nói ra.
Trong xe chợt im lặng.
A Thanh siết chặt tay lái, thậm chí không dám nhìn vào gương chiếu hậu.
“…”
Dựa vào đâu.
Đứa trẻ này có thể lên án anh như vậy?
Hạ Ngôn theo bản năng nhìn Văn Liễm.
Vẻ mặt Văn Liêm cực kỳ bình tĩnh, xoa xoa đầu Hạ Tri Kỳ nói: “Con cảm thấy giống sao?”
Hạ Tri Kỳ: “…”
Vài giây sau.
Cậu bé lắc đầu.
Văn Liễm: “…”
Hạ Ngôn bây giờ mới thấy buồn cười nhưng cố nhịn, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Văn Liễm nheo mắt lại.
Anh lại nhìn đứa trẻ trong ngực cô.
Nếu không có bóng đèn này.
Anh sẽ bước tới và cướp đi nụ cười của cô.
Đến đoàn múa, Văn Liễm mở cửa xe cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn ôm con trai đi ra, cô nhìn Văn Liễm đang giơ tay chỉnh lại cổ áo, cảm thấy có chút áy náy.
Nhìn thấy Hạ Ngôn đi vào đại sảnh.
Anh liếc nhìn A Thanh.
A Thanh: “….”
Văn Liễm bình tĩnh nói: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
A Thanh: “….”
Dựa vào đâu chứ.
Chủ yếu do chính con trai của anh, quá khó đối phó.
Văn Liễm chống khuỷu tay lên đầu gối, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Giang trấn tốt như vậy sao?”
Hạ Ngôn cụp mắt xuống, chạm phải ánh mắt của anh.
Nhìn thấy sự ghen tuông trong đó.
Hạ Ngôn kiên định nhìn anh.
Nhìn nhau hồi lâu, Văn Liễm cuối cùng cũng chịu thua, anh giơ tay vuốt tóc Hạ Ngôn rồi vén tóc ra sau tai. Động tác rất dịu dàng.
Bố mẹ Văn đều nhìn thấy.
Chưa kể một người đàn ông như Văn Liễm, thoạt nhìn đã không thể với tới, khí chất khiến người ta không dám tới gần, vừa nhìn đã biết đây là một người thích kiểm soát.
Nhưng sự dịu dàng cũng thực sự khiến người khác không chống đỡ được.
Các y tá đi ngang qua đều đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
*
Hạ Tri Kỳ trước đây thường ngủ trưa rất lâu, nhưng lần này giấc ngủ không ổn định, cậu bé đã mở mắt mấy lần. Nhìn thấy con trai như vậy, Hạ Ngôn biết ngủ tiếp cũng không có tác dụng gì.
Cô ôm Hạ Tri Kỳ ngồi dậy.
Cậu bé dụi dụi mắt, dựa vào vai Hạ Ngôn. Văn Liễm cúi đầu bấm điện thoại di động, mấy phút sau, cửa thang máy mở ra, A Thanh xách một túi nước khoáng đi vào.
Đầu tiên anh ta lấy hai chai đưa cho bố mẹ Văn.
Bố Văn dừng một chút, lập tức nói: “Cám ơn.”
Sau đó, A Thanh quay người lấy ra một bình sữa, Văn Liễm cầm lấy, nhét ống hút vào đưa cho Hạ Tri Kỳ vẫn đang dụi mắt, ánh mắt Hạ Tri Kỳ bị sữa hấp dẫn, chăm chú nhìn vào đó. Sau đó cậu bé nhìn mẹ, Hạ Ngôn nói: “Con uống đi.”
Sau đó Hạ Tri Kỳ mới đưa tay nhận lấy.
Cậu bé tò mò nhìn A Thanh, người mặc đồ đen cao lớn đứng sau.
Văn Liêm tùy ý mở nắp chai nước ngọt đưa cho Hạ Ngôn, sau đó hỏi Hạ Tri Kỳ: “Con có muốn chơi với chú ấy một lúc không?”
Chú là đang nói A Thanh.
Một thanh niên còn trẻ tuổi như A Thanh đột nhiên được thăng cấp lên làm chú, có chút khó tin.
Nhưng bé con này là con trai của ông chủ, mà cậu ta cũng chỉ nhỏ hơn ông chủ một chút nên gọi là chú cũng được. Hạ Tri Kỳ lại ngẩng đầu nhìn A Thanh.
A Thanh cười lớn.
“Cậu chủ nhỏ, chú dẫn cháu xuống lầu chơi nhé? Dưới lầu có cầu trượt.”
Hai mắt Hạ Tri Kỳ sáng lên, nhưng cũng không dám tuỳ tiện đồng ý, lại nhìn mẹ, Hạ Ngôn sao có thể không nhìn ra con trai đang suy nghĩ cái gì, ở đây mặc dù yên tĩnh, nhưng vẫn có chút bức bối. Vốn dĩ cô cũng không muốn Hạ Tri Kỳ tới đây, cô nói: “Đi đi, chơi một lúc nữa hãy lên.”
Hạ Tri Kỳ vui vẻ rời khỏi Hạ Ngôn.
A Thanh cúi xuống định dắt cậu bé.
Nhưng sau lại phát hiện đứa trẻ quá thấp.
Vì vậy anh trực tiếp ôm Hạ Tri Kỳ đi tới thang máy.
Hạ Ngôn vừa uống nước vừa nhìn con trai bước vào thang máy, những người xung quanh Văn Liễm, kể cả chính anh, đều cao lớn nam tính.
Hạ Tri Kỳ cũng ngưỡng mộ loại khí chất này.
“Tay em đau à?” Văn Liễm nắm lấy tay Hạ Ngôn, nhẹ nhàng bóp cổ tay cho cô, cô có làn da trắng, mát xa một hồi, làn da đã ửng hồng.
Hạ Ngôn khôi phục tinh thần, nói: “Không sao, tôi thường xuyên phải ôm thằng bé, cũng quen rồi.”
Văn Liễm hơi nhướng mày.
*
Khoa sản phụ của bệnh viện quân đội cũng rất nổi tiếng, gần khoa nội trú có khu vui chơi dành cho trẻ em, A Thanh là một người đàn ông cao lớn, sau khi bế Hạ Tri Kỳ lên, Hạ Tri Kỳ tự mình trượt xuống, vui vẻ mà hét lên sung sướng. A Thanh đứng dậy, cầm điện thoại di động chụp vài bức ảnh rồi gửi cho Văn Liễm.
Đợi Hạ Tri Kỳ chơi xong.
A Thanh bế cậu bé đến trên ghế ngồi xuống, sau đó mở chai nước trái cây đưa vào tay cậu, Hạ Tri Kỳ vừa đung đưa đôi chân ngắn vừa uống nước.
Văn Liễm: Chụp ảnh khá đấy.
Văn Liễm: Trông có chút giống với tôi hồi nhỏ.
Những lời này tuy đơn giản nhưng không hiểu sao trong lòng A Thanh lại có chút dao động, anh ngồi cạnh Hạ Tri Kỳ, bấm vào bức ảnh chụp Văn Liễm mặc áo đen, sau đó đặt cùng với ảnh của Hạ Tri Kỳ, bấm vào chỉ cho đứa bé xem, “Thất Thất, ảnh nào là cháu?”
Hạ Tri Kỳ giơ bàn tay nhỏ bé lên.
Bức ảnh A Thanh chọn để so sánh hai bố con quả thật quá giống nhau.
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Tri Kỳ trượt qua trái lại phải, cậu không thể quyết định được, may mắn thay, cậu nhận ra bộ quần áo mình mặc hôm nay nên tự bấm vào.
A Thanh mỉm cười và hỏi: “Cháu có thấy người này rất giống cháu không?”
Hạ Tri Kỳ cắn ống hút và gật đầu.
A Thanh: “Chú ấy sẽ là bố của cháu, được không?”
Hạ Tri Kỳ ngước mắt nhìn A Thanh, không hiểu tại sao.
A Thanh: “Thất Thất không muốn có bố sao?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu.
Mấy giây sau, cậu bé lại lắc đầu: “Cháu có bố nuôi.”
A Thanh: “….”
Tại sao đứa trẻ này lại khó lừa như vậy?
Hạ Tri Kỳ đặt sữa xuống rồi xuống ghế nhưng vẫn muốn chơi tiếp. A Thanh không hoàn thành nhiệm vụ nên phải cất điện thoại di động và tiếp tục chơi đùa với cậu bé một cách nghiêm túc.
*
Nửa giờ sau.
A Thanh bế cậu bé ra khỏi thang máy, Hạ Tri Kỳ chơi đùa đến toát mồ hôi, chạy về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đứng dậy khỏi ghế, bế con lên.
Hạ Tri Kỳ vui vẻ ôm cổ Hạ Ngôn nói: “Vui lắm.”
Hạ Ngôn mỉm cười, lấy tay lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.
“Con có cảm ơn chú không?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu rồi quay lại nhìn A Thanh, khuôn mặt A Thanh đầy ý cười, khiến bố mẹ Văn nhìn nhau, sao cậu bé này đột nhiên trông khác lạ thế?
Sau này bố Văn nhận ra rằng ông chỉ đang quan sát những gì người khác đang làm.
Văn Liễm liếc nhìn A Thanh.
A Thanh cố nén một nụ cười nhỏ, gật đầu cung kính rồi rời đi. Văn Liễm cầm khăn giấy đi tới, lau mồ hôi trên lưng Hạ Tri Kỳ từ sau cổ áo. Hạ Tri Kỳ chỉ nhìn vào bức ảnh, cậu bé không ngừng nhìn Văn Liễm, trong đầu nghĩ về từ “bố”, Văn Liễm nhìn vào mắt Hạ Tri Kỳ.
Đôi mắt của hai bố con giống hệt nhau.
Chỉ là cảm xúc bên trong là khác nhau.
Một cái là sâu không thấy đáy, cái kia là vô cùng trong trẻo.
“Chơi với chú có vui không?”
Hạ Tri Kỳ gật đầu.
Văn Liễm liền nói: “Ở nhà bố còn có hai anh trai, lát nữa để bọn họ chơi với con được không?”
Hạ Tri Kỳ nghe vậy, hai mắt sáng lên, gật đầu mạnh hơn.
Nếu Hạ Ngôn không đoán ra được ý định hối lộ Hạ Tri Kỳ của Văn Liễm thì cô đúng là kẻ ngốc. Cô nheo mắt nhìn anh, Văn Liễm giơ tay chỉnh lại cổ áo, nghiêng người hôn lên môi cô, mơ hồ nói: “Thật ngọt.”
Lời nói vừa dứt.
Ngay khi ánh đèn trong phòng mổ mờ đi, bố mẹ Văn đứng dậy đi về phía cửa phòng mổ. Hạ Ngôn phớt lờ Văn Liễm, ôm Hạ Tri Kỳ trong vòng tay rồi cũng chạy tới.
Văn Liễm đứng ở nơi đó.
Sau vài giây, anh xắn tay áo lên.
Cũng bước tới.
Giám đốc Lưu cởi mũ, bước ra ngoài, nhìn họ rồi gật đầu.
Chốc lát sau.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc của Văn Liễm có chút phức tạp.
Anh hừ lạnh một tiếng.
Thật tốt khi còn sống.
Con người đôi khi cũng như vậy, khó tránh khỏi có những lúc suy nghĩ ích kỷ.
Văn Vũ Phàm được đẩy ra ngoài, thuốc mê còn chưa hết nên chưa tỉnh lại. Hạ Tri Kỳ thấp giọng gọi mấy lần, anh không trả lời, cậu bé có chút bất mãn nhìn mẹ.
Hạ Ngôn xoa xoa tóc nói: “Không sao, lát nữa bố nuôi của con sẽ tỉnh lại.”
Hạ Tri Kỳ ừm một tiếng.
Nhưng trước khi Văn Vũ Phàm tỉnh lại, Từ Mạn đã gọi điện cho Hạ Ngôn, nói rằng có khách đến, là cô Giang và nhóm của cô ấy. Hạ Ngôn đành nói lời tạm biệt với bố mẹ Văn.
Cô dự định đợi đến khi Văn Vũ Phàm tỉnh lại rồi mới quay về.
Văn Liễm cầm túi xách nhỏ lên, nói: “Anh đưa em về.”
Vừa rồi anh cũng không nhìn qua Văn Vũ Phàm, chỉ nghe tin tức.
Hạ Ngôn không từ chối.
Đi xuống cầu thang.
A Thanh lái xe tới.
Văn Liễm mở cửa xe cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cúi người ngồi vào, ôm Hạ Tri Kỳ vào lòng.
Văn Liễm liền theo sau đi vào.
Xe khởi động.
Hạ Tri Kỳ ngồi trong lòng Hạ Ngôn, đối mặt với Văn Liễm, Văn Liễm thấy cậu bé chán nản liền cầm lấy máy tính bảng đặt vào tay cậu. Hạ Tri Kỳ cúi đầu nhìn Văn Liễm.
Vài giây sau.
Hạ Tri Kỳ nói: “Chú nhỏ nói.”
“Chú trông giống bố.”
Lời này vừa nói ra.
Trong xe chợt im lặng.
A Thanh siết chặt tay lái, thậm chí không dám nhìn vào gương chiếu hậu.
“…”
Dựa vào đâu.
Đứa trẻ này có thể lên án anh như vậy?
Hạ Ngôn theo bản năng nhìn Văn Liễm.
Vẻ mặt Văn Liêm cực kỳ bình tĩnh, xoa xoa đầu Hạ Tri Kỳ nói: “Con cảm thấy giống sao?”
Hạ Tri Kỳ: “…”
Vài giây sau.
Cậu bé lắc đầu.
Văn Liễm: “…”
Hạ Ngôn bây giờ mới thấy buồn cười nhưng cố nhịn, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Văn Liễm nheo mắt lại.
Anh lại nhìn đứa trẻ trong ngực cô.
Nếu không có bóng đèn này.
Anh sẽ bước tới và cướp đi nụ cười của cô.
Đến đoàn múa, Văn Liễm mở cửa xe cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn ôm con trai đi ra, cô nhìn Văn Liễm đang giơ tay chỉnh lại cổ áo, cảm thấy có chút áy náy.
Nhìn thấy Hạ Ngôn đi vào đại sảnh.
Anh liếc nhìn A Thanh.
A Thanh: “….”
Văn Liễm bình tĩnh nói: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
A Thanh: “….”
Dựa vào đâu chứ.
Chủ yếu do chính con trai của anh, quá khó đối phó.
/95
|