Váy Hạ Thần

Chương 9 - Anh chỉ có một mình em

/92


Thẩm Đường phát hiện lời âu yếm của Tường Thành Duật như thể cô là chốn về cuối cùng của riêng anh vậy.

Mặc kệ như thế nào, nửa đêm anh đến gặp cô đã làm cô cực kỳ ngạc nhiên lại có chút vui vẻ rồi.

"Anh chờ một chút, em thay quần áo."

Thẩm Đường cúp điện thoại rồi thay váy dài.

Sợ đánh thức ông nội nên cô cẩn thận mở cửa, nhón chân mà đi ra ngoài.

Đèn của homestay đều đã tắt, ngoài tiếng sóng biển ra thì cả làng chài nhỏ đặc biệt im lặng.

Nương theo ánh trăng, Thẩm Đường bước nhanh qua sân. Tưởng Thành Duật đứng ở cổng cách bụi hoa và hàng rào gỗ nhìn cô.

Ven đường đậu hai chiếc xe, tài xế không xuống.

Thẩm Đường từ bên trong mở cổng hàng rào gỗ, cánh cổng này là đồ trang trí, dây thường xuân leo đầy phía trước.

Tay Tưởng Thành Duật vắt lên hàng rào, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cô, "Tưởng em sẽ kích động chạy thẳng vào lòng anh chứ."

Tóc dài của Thẩm Đường bị gió biển thổi loạn, bay bay ngăn tầm mắt cô nhìn Tưởng Thành Duật.

"Nếu không có cổng gỗ này, nói không chừng em còn có thể bổ nhào vào anh đấy." Cô lấy ngón tay chải tóc rồi vén chúng ra sau đầu.

Gió lớn nên lòng bàn tay vẫn phải giữ tóc.

Khóe miệng cô nhếch lên nhìn anh, tất cả đèn ven đường bờ biển đều thu vào mắt cô.

Ánh sáng tràn đầy màu sắc nhưng mà bên ngoài lại vắng lặng.

"Lần này NG*, làm lại." Cô nói.

(NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. Nguồn: google)

Tưởng Thành Duật vẫn chưa phản ứng được đây là ý gì thì Thẩm Đường đã lùi vào trong sân.

Cô hướng về phía anh chạy tới. Gặp gió, làn váy dài tung bay.

Tưởng Thành Duật lúc này mới thấy rõ, cô đi chân trần.

Sợ tiếng của dép lê to nên cô không đi dép đã vội chạy ra mở cửa cho anh.

Tưởng Thành Duật cúi người đón cô, đem cô ôm lên.

Gió biển thổi, hai người hôn sâu.

Hôn xong, Thẩm Đường ôm cổ anh để bình phục hơi thở.

Luôn có cảm giác không thực như trong những giấc mơ vậy.

Tưởng Thành Duật để cô xuống: "Đừng lộn xộn, bên này đều là hòn đá nhỏ." Anh hướng về phía xe hơi lấy vali.

Thẩm Đường đi vào cửa, đứng trên bậc thang trong sân.

Sóng biển gào thét làm cuồn cuộn những bọt sóng trước mắt.

Ngón tay cô nhẹ nhàng đẩy đẩy lá dây thường xuân rồi lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Thành Duật. Thành phố đầy sao sáng này cũng chưa bằng một phần vạn người đàn ông này đây.

Tưởng Thành Duật dặn dò tài xế vài câu rồi hai chiếc xe theo thứ tự rời đi, còn anh thì mang theo vali quay lại.

Sợ đánh thức khách ở trọ nên chỉ có thể nhấc vali lên.

Thẩm Đường đi phía sau rồi khóa cửa sân từ bên trong.

Giống như một tên trộm, Tưởng Thành Duật rón ra rón rén sợ ông nội đột nhiên tỉnh dậy rồi từ bên trong nhìn anh.

Tới phòng khách, Thẩm Đường chỉ chỉ gian phòng ngủ bên tay trái.

Tưởng Thành Duật nắm tay nắm cửa nhẹ nhàng mở ra.

Khóa trái cửa phòng ngủ, hai người đều nhẹ nhõm thở một hơi.

Tưởng Thành Duật để vali bên cửa sổ, nhìn quanh phòng ngủ. Phong cách trang trí so với biệt thự ở Bắc Kinh của anh cũng không khác lắm, ngay cả vách tường cũng dùng một phong cách.

Nhà tự xây rộng rãi gần bằng với biệt thự rồi.

Có phòng tắm độc lập, phòng để quần áo, bên cửa sổ còn có sofa và bàn trang điểm.

"Phòng vừa mới sửa sang lại sao?" Anh hạ giọng hết sức.

"Năm ngoái sửa lại một lần." Thẩm Đường đi dép vào, "Không có việc gì đâu, anh nói chuyện bình thường là được, lúc sửa phòng đã làm cách âm rồi."

Tưởng Thành Duật nói về nhà họ, vừa rồi xe đến đây liền thấy phòng nhà họ nhiều, sân cũng lớn. "Nhà em sao xây nhiều phòng vậy?"

Thẩm Đường: "Có tiền mà."

"........"

Anh bị cô làm cho nghẹn lời, Thẩm Đường cười đi ra, "Nhà bên cạnh kia cũng là nhà của em đó."

Vốn dĩ phòng ở của nhà cô so với anh thấy còn nhiều hơn. Tưởng Thành Duật vô ý nói: "Bên kia là ba em ở sao?"

Về ba mẹ cô, có lần trên mạng bát quái, cô nói qua với anh một câu, nói sau khi ly hôn từng người đều có gia đình mới còn cô ở cùng với ông nội.

"Cũng là cho người ta thuê để buôn bán. Ba em...." Từ ba này gọi lên thật xa lạ. "Bọn họ không ở Thâm Quyến, không nói chuyện này nữa."

Tưởng Thành Duật cảm giác quan hệ của cô và ba mẹ không tốt, cô không muốn nói anh sẽ tự nhiên không hỏi.

Vừa rồi đi chân trần chạy ra, Thẩm Đường liền đi dép đến phòng tắm rửa chân.

Tưởng Thành Duật lấy áo ngủ và đồ dùng hàng ngày trong vali ra, anh cởi áo vest để lên lưng ghế, cằm hơi nâng lên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Thẩm Đường rửa sạch chân đi ra, làn váy dài quấn bên chân.

Cô ngồi ở mép giường, tay để sau lưng chống lên giường, bộ dáng thả lỏng. Cô nhìn Tưởng Thành Duật cởi cúc áo: "Sao nửa đêm anh lại từ Quảng Châu đến Thâm Quyến vậy?"

"Giải quyết phiền phức cho người bạn làm ăn xong, bên đó cũng không có việc gì để ở lại." Mặc dù ở trên tin nhắn đã giải thích qua nhưng Tưởng Thành Duật vẫn ở trước mặt cô nói thêm một lần, "Chính là người bạn trong đại viện lúc nhỏ."

"Em biết." Thẩm Đường nói: "Trước anh có nói qua rồi."

Tưởng Thành Duật tháo đồng hồ ra để lên trên tủ đầu giường, "Anh cũng chỉ có một mình em, dấm chua của phụ nữ khác, chắc là em không có cơ hội ăn đâu."

Anh vô ý nói một câu cũng khiến trong lòng người ta gợn sóng.

Thẩm Đường không hề rối rắm anh cố ý đến Quảng Châu, "Hôm nay anh mới về nước sao?"

"Ừ, lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh được."

Đoán được ở nơi này điều kiện có hạn, không có dịch vụ phòng tổng thống nên anh tự mình chuẩn bị dép lê.

Thay dép xong Tưởng Thành Duật lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Chờ Tưởng Thành Duật tắm xong đi ra, chỉ có đèn tường bên cạnh anh là đang sáng. Trên tủ đầu giường có thêm một ly nước ấm, một cuốn sách, còn có một lọ melatonin.

Thẩm Đường đã nằm trên giường, trên mặt đeo cái bịt mắt nằm yên ổn, chăn để lại hơn phân nửa cho anh.

Tưởng Thành Duật uống một nửa ly nước ấm, còn melatonin thì không ăn.

Anh lấy cái bịt mắt của cô, "Em ngủ được sao?"

Thẩm Đường cười, "Đây là giường của em, sao em lại không ngủ được chứ?"

Tưởng Thành Duật hôn cô, hôn một đường từ cổ xuống phía dưới.



Xa nhau một khoảng thời gian, cô biết hôn phía dưới như vậy khẳng định là không có cách nào kiềm chế được rồi.

"Trong nhà cái gì cũng không có."

Cô không biết anh sẽ đến nên cũng không có chuẩn bị gì.

Tưởng Thành Duật nói với giọng khàn khàn: "Không phải anh còn có miệng với tay sao."

Bị anh ôm hôn như vậy, Thẩm Đường cũng muốn anh.

Đèn tường chói mắt, cô sờ soạng cái bịt mắt.

Trước mắt liền hiện ra một mảnh đen tối.

Thân thể như nổi lên mặt biển, con sóng lớn lật úp, cô rơi vào môi lưỡi anh.

Sóng yên gió lặng là một giờ sau.

Tưởng Thành Duật đơn giản tắm qua, đem ánh sáng của đèn chỉnh đến mức thấp nhất. Anh bị lệch múi giờ còn chưa có điều chỉnh được liền dựa vào đầu giường cầm kịch bản xem.

Thẩm Đường xoay người đối mặt với Tưởng Thành Duật, trên mặt vẫn bịt mắt nên không cảm nhận được ánh sáng, cũng không biết Tưởng Thành Duật đang nhìn cô và chỉ đọc hai trang 《 Đầu hạ năm ấy》.

Tưởng Thành Duật đưa tay ra, khoác lên đầu vai cô, "Sao còn chưa ngủ?"

"Trước khi anh đến em đã ngủ một giấc, cũng không phải là buồn ngủ lắm." Nói xong, Thẩm Đường chống khuỷu tay ngồi dậy.

Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Đổi tư thế khác xem có thể ngủ được hay không." Thẩm Đường gối đầu lên ngực anh, tay ôm lấy eo anh, "Khi nào anh quay về Bắc Kinh?"

"Tạm thời chưa về. Ở đây với em ba năm ngày."

Thẩm Đường gật đầu, nếu muốn ở cùng cô ba năm ngày thì ra vào phòng ngủ cô cũng không tiện.

"Ngày mai em đặt homestay cho anh, anh Thẩm nhất định sẽ giữ phòng lại, có khi bạn bè lại đây chơi nên ở rất tiện." Ngày mai cô sẽ đi đặt phòng.

Tưởng Thành Duật lật sang tờ khác, "Đặt cũng được, anh đến cũng đến rồi, dù sao cũng phải cùng ông nội đối mặt. Đến lúc đó anh lấy thân phận là khách du lịch cùng ông nói chuyện vào ban ngày còn buổi tối còn đến chỗ em ở."

Nói đến nhà lầu phía trước để mở homestay, "Sao em không cùng ông nội ở nhà lầu phía trước? Mở cửa sổ ra là có thể ngắm biển khơi rồi."

Thẩm Đường: "Nhìn từ nhỏ đến lớn, không mới mẻ gì."

Nhà họ cách bờ biển chỉ có mấy chục thước, lúc ăn cơm cũng có thể ngắm biển. Hồi nhỏ cô không kết bạn chơi đùa, anh Thẩm so với cô lớn hơn tám tuổi, khi đó cô biết anh Thẩm đã có thể phụ giúp gia đình những việc vặt rồi.

Lúc nhàm chán, cô mang cái ghế dựa nhỏ ngồi trước cửa nhìn sóng biển, chơi cát.

Khi đó ở đây không có bãi cát mềm, không ai đến du lịch, bờ biển đều là thuyền đánh cá trong thôn.

Ông nội cũng có một chiếc thuyền.

Đến tuổi đi học, ông nội cho cô lên thành phố học.

Lúc ấy quá nhỏ, cô sợ nơi xứ người xa lạ nên muốn ở trong thôn học. Ông nội nói, ba cô tìm trường học cho cô nên nhất định phải lên thành phố học.

Như thế về sau mới có thể thay đổi tương lai.

Cô hỏi ông nội, ba mẹ bận xong sẽ đến thăm cô sao?

Vẻ mặt ông nội trầm mặc bây giờ cô vẫn nhớ rõ, ông nội lừa cô nói ba nhất định sẽ đến thăm cô.

Câu 'ba nhất định sẽ đến thăm cô' kia trở thành ước mơ của cô trước khi học sơ trung*.

(Sơ trung tương đương với cấp 2 bên mình nhưng bên đó bắt đầu từ lớp 7 – 9.)

Đến khi học sơ trung cô mới hoàn toàn tỉnh mộng, ba mẹ không phải bận mà là họ không cần cô.

Thẩm Đường dừng lại suy nghĩ, lên tiếng nói với Tưởng Thành Duật: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tưởng Thành Duật vòng tay ôm cô.

Thẩm Đường không biết bản thân đã ngủ khi nào, bên tai nghe tiếng Tưởng Thành Duật lật trang càng ngày càng xa.

Năm giờ sáng, Tưởng Thành Duật buồn ngủ.

Kịch bản xem được một nửa, anh tắt đèn đi ngủ.

Bờ biển trở nên náo nhiệt, chật kín người đón bình minh.

Ông nội có thói quen ngủ sớm dậy sớm, bình minh lên thì ông chạy xe điện quanh thôn một vòng, mỗi ngày đều như thế.

Homestay nhà anh Thẩm cũng mở cửa sớm, "Ông nội, hôm nay ông muốn ra ngoài sao?"

Ông nội: "Dù sao cũng ngủ không được, Đường Đường còn không biết khi nào mới dậy."

Ông chạy ra ngoài một đoạn lại trở về, dặn dò anh Thẩm, "Đường Đường ăn không bao nhiêu, buổi trưa các người không cần phải cố ý thêm đồ ăn, có cái gì ăn cái đó, nó không kén chọn."

Anh Thẩm đáp lời.

Ở đây bọn họ mở homestay bao nhiêu năm, Thẩm Đường lại không cần tiền thuê nhà, bọn họ liền chăm sóc ông cụ một ngày ba bữa, Thẩm Đường mỗi lần trở về cũng ăn cơm với nhà bọn họ.

- --

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật ngủ thẳng đến mười rưỡi mới dậy, ngày nghỉ đầu tiên, tâm tình sung sướng lại thả lỏng.

Thẩm Đường nhìn kịch bản bị úp xuống trên tủ đầu giường, tối hôm qua cô chuẩn bị cho Tưởng Thành Duật cuốn sách kia ngược lại không có dấu vết nào đã xem.

"Sao bây giờ anh thích xem kịch bản vậy?"

Lần trước ở Bắc Kinh cũng vậy, xem《 Sanh tiêu》cô quay vào tháng sau.

Tưởng Thành Duật hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Kịch bản này không tồi, khi nào thì quay?"

Mấy ngày hôm trước cô từ chối chị Lý rất dứt khoát, lúc này không hiểu sao lại do dự, trong đầu hiện ra cuốn sổ của ông nội.

"Vẫn chưa có ý định nhận bộ này."

Cô đổi váy ra ngoài, "Em đi mua điểm tâm cho anh, anh ở trong phòng đừng đi ra ngoài."

"Ừm, biết rồi."

Thẩm Đường khóa cửa phòng ngủ, rút chìa khóa ra.

Cửa phòng ngủ của ông nội mở, phòng khách không có ai, bình điện của xe ba bánh để ở trong sân.

Thẩm Đường đi đến sân mới thấy ông nội, cô bước nhanh hơn.

Ông nội đang ngồi ven đường trước sân, nhìn bọn nhỏ chơi đùa trên biển, ánh mắt trống rỗng.

Cực kỳ giống cô hồi nhỏ, ngồi nhìn như thế nào cũng không thấy đường biển, ngóng trông ba mẹ đến thăm cô, có khi ngồi tận mấy tiếng.

"Ông nội."

"Dậy rồi à." Ông nội quay đầu, trên khuôn mặt đầy vết nhăn nở nụ cười.

Thẩm Đưởng nửa ngồi xổm, ghé lên đầu gối ông nội, "Ông nội đang nhìn cái gì vậy ạ?"

"Xem náo nhiệt." Ông nội nở nụ cười, "Ông già rồi, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, có lẽ sống cũng làm không được rồi. Qua một ngày ít một ngày."

"Ông nội—"

"Được được, không nói chuyện này nữa."



Thẩm Đường buồn nhất là khi nghe đến chuyện này, nhưng ông nội lại lớn tuổi rồi, bất giác cảm thấy không còn nhiều thời gian, cô không yên tâm.

Ngón tay cô cào lòng bàn tay, đấu tranh một phen.

"Ông nội, tháng năm năm sau con có thể về Thâm Quyến quay phim, để tháng sau con đi thử vai không biết có thể diễn được không, nếu nhận bộ phim này, ông có thể thường xuyên đi tham ban con rồi." Còn có thể nhìn Trần Nam Kính.

Ông nội vừa nghe cháu gái muốn quay phim ở Thâm Quyến, liên tục nói được, còn chưa kịp vui vẻ ông lại lo lắng: "Ông nội như thế này, có thể làm mất mặt con không?"

"Ông nội nói cái gì đâu không!"

Chọc cho cháu gái mất hứng, ông nội vội vã cam đoan, "Ông nội chắc chắn sẽ đi thăm con, xem Đường Đường nhà chúng ta diễn như thế nào chứ."

"Ông nội vào nhà đi, bên ngoài nắng rồi." Thẩm Đường đứng lên, "Con đi dạo một chút rồi mua hải sản về ăn."

Đi đến chỗ yên tĩnh, Thẩm Đường gọi điện thoại cho chị Lý.

"Em sẽ đi thử vai."

Người đại diện sửng sốt, lập tức vui vẻ ra mặt, "Nghĩ thông suốt rồi hả?"

Thẩm Đường không hé răng.

Không phải nghĩ thông suốt, lại làm sao có thể nghĩ thông suốt. Chẳng qua là muốn tạo một cơ hội, để ông nội gặp đứa con của mình nhiều hơn vào cuối đời.

"Vậy chị sẽ liên hệ đạo diễn Chu cho em. Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Cúp điện thoại, Thẩm Đường đi dạo quanh bờ biển, đem vành nón kéo xuống thật thấp, che mặt, cởi sandal đi ra biển.

Trong lòng không thể nói rõ được là khó chịu như nào.

Cô đi dọc theo ven biển, bên cạnh khách du lịch bơi lội ngày càng ít, mãi cho đến nơi không có ai thì cô gửi tin nhắn cho chủ biên của tạp chí mới xin số điện thoại của Trần Nam Kính.

Trần Nam Kính đã thực hiện một bộ phim làm riêng cho con gái mình là Trần Nhất Nặc, còn cô cuối cùng cũng là vội vàng vô góp vui.

Điện thoại được nối máy trong vài giây.

"Đường Đường?"

Thẩm Đường cũng không khó hiểu khi Trần Nam Kính có số của cô vì mấy năm trước Trần Nam Kính đã gọi qua nói chuyện. Cô trực tiếp kéo số ông ta vào danh sách đen.

Chẳng quan tâm đến cô hơn hai mươi năm, ngay cả nhận cũng không muốn nhận cô, bây giờ lại giả mù sa mưa áy náy nhưng chỉ có bản thân ông ta là cảm động thôi.

"Bộ phim《 Đầu hạ năm ấy》, tôi muốn diễn."

Vì đó là buổi casting công khai nên cô đảm bảo rằng mình có thể diễn.

Như vậy ông nội mới có cơ hội đi tham ban.

Trần Nam Kính sợ mình nghe nhầm, "Con muốn diễn?"

Giọng Thẩm Đường lạnh lùng: "Làm sao, không được?"

"Được, đương nhiên là được. Đường Đường, ba...."

Nói được một nửa, Thẩm Đường cúp điện thoại.

Trần Nam Kính còn muốn gọi lại, hỏi cô khi nào có rảnh thì qua đây thử vai. Điện thoại thông thì ông ta lại sợ từ chối buổi thử vai.

Ban nãy ông ta nhận điện thoại có chút kích động, chọn từ ngữ thật cẩn thận, về sau lại chưa nói xong đã bị cúp máy, tất cả biểu cảm của ông ta đều rơi vào mắt Chu Minh Khiêm.

Hôm nay Chu Minh Khiêm hẹn Trần Nam Kính để thảo luận về tiến độ dự án《 Đầu hạ năm ấy》, việc tư của người khác anh ta không có tò mò, cầm ly uống nước.

Trần Nam Kính hoàn hồn, nhìn về phía Chu Minh Khiêm, "Thẩm Đường là con gái tôi cùng với vợ trước, chắc cậu đã nghe qua tin đồn đó của tôi, không phải là tin đồn đâu mà là thật."

Những lời này giống như tiếng sấm vang, đỉnh đầu Chu Minh Khiêm vang dội khiến anh ta thiếu chút nữa không cầm chắc ly nước.

Anh ta giả bộ bình tĩnh, "Thẩm Đường?"

"Phải."

Chu Minh Khiêm liền uống mấy ngụm nước xoa dịu bầu không khí: "Tôi không phải là biết có hơi nhiều rồi?"

Trần Nam Kính cười không nổi, trong lòng đủ loại tư vị giống như sóng lớn quay cuồng, "Đường Đường muốn diễn bộ phim này."

Trước kia Chu Minh Khiêm xem xong kịch bản liền tự động xuất hiện khuôn mặt Thẩm Đường. Lúc đầu anh ta đã nghĩ sẽ dùng Thẩm Đường nên đã đem kịch bản chuyển cho người đại diện của Thẩm Đường.

"Tính cách bên trong của diễn viên kia là chú bảo biên kịch dựa theo Thẩm Đường mà viết?"

Trần Nam Kính không phủ nhận nhưng cũng chỉ là dựa theo tính cách của cô mà viết chứ cũng không hy vọng xa vời rằng cô có thể đóng phim của ông ta.

Chu Minh Khiêm không hiểu: "Đã là phim của cô ấy thì sao không thể nói trực tiếp với cô ấy?"

Trần Nam Kính cũng là bất đắc dĩ: "Con bé sẽ không chịu nhận. Trước kia gọi điện thoại cho con bé, nó lại đem số điện thoại của tôi vào danh sách đen. Con bé nhân gấp mười lần quỹ giáo dục và nuôi dưỡng tôi cho nó khi còn nhỏ rồi chuyển toàn bộ hết cho tôi và năm ngoái."

Cô trả lại cho ông ta rồi nhắn: Tiền lúc trước, tôi đã thanh toán xong cho ông, không hề thiếu ông một đồng nào. Tất cả những ai nợ tôi, một ngày nào đó tôi sẽ khiến các người phải trả gấp đôi.

Đấu tranh hồi lâu, Trần Nam Kinh nhờ Chu Minh Khiêm: "Đến lúc đó phiền cậu nói với dì Phàn rằng cậu kiên trì muốn dùng Thẩm Đường, dù gì cũng là buổi casting công khai."

Chu Minh Khiêm rốt cục cũng hiểu vì cái gì mà Trần Nam Kính nói bí mật lớn của bản thân ông cho mình nghe rồi. Thì ra là muốn anh ta đối phó với Phàn Ngọc.

Phàn Ngọc là vợ hiện tại của Trần Nam Kính, mẹ của Trần Nhất Nặc.

"Dì Phàn biết Thẩm Đường là con gái của chú rồi sao?"

"Ừ. Trước khi kết hôn tôi đã thẳng thắn nói rồi." Hai tay Trần Nam Kính gắt gao nắm vào nhau: "Dì Phàn cậu không cho tôi và Thẩm Đường tiếp cận gần, sợ lúc đó dư luận xôn xao sẽ liên lụy đến Nhất Nặc bị dân mạng chế giễu, nói không chừng ngay cả trong giới giải trí cũng không trụ được."

Trầm mặc một hồi.

"Nếu như bị truyền thông biết Thẩm Đường là con gái tôi, bọn họ còn không đào ba thước tìm cho ra vợ trước của tôi là ai. Mẹ Thẩm Đường.... Bà ấy có cuộc sống an ổn của mình, không hy vọng bị kẻ nào đến quấy rầy, bao gồm cả Thẩm Đường."

"Cho nên tôi sẽ không nhận Đường Đường, ngay cả ba tôi.... Đã nhiều năm tôi đều không trở về thăm ông."

Nếu như, đổi lại là anh ta, có một người ba ích kỷ và một người mẹ nhẫn tâm như vậy, anh ta sẽ như thế nào? Chu Minh Khiêm không dám tưởng tượng. Chuyện của Trần Nam Kính và Thẩm Đường, anh ta là người ngoài, không biết bình luận như thế nào nên chỉ có thể yên lặng uống nước.

Một ly uống xong lại tiếp một ly.

- --

Sóng biển dữ dội làm ướt làn váy.

Thẩm Đường đứng dưới biển một lát rồi trở về.

Tưởng Thành Duật gọi điện thoại tới, "Tiệm cơm ở thôn các em làm ăn phát đạt vậy sao? Em xếp hàng sắp hơn một tiếng rồi, còn bao lâu mới đến lượt?"

Thẩm Đường: "Nhanh thôi, em gói rất nhiều đồ ăn ngon cho anh."

Cô bước nhanh về hướng bờ biển.

Kim ốc tàng kiều, cô xém chút nữa quên mất kiều kiều này.

Tưởng Thành Duật buông điện thoại, tiếp tục xem kịch bản.

Sau khi Thẩm Đường ra ngoài anh liền đi tắm, bây giờ ngay cả tóc cũng đã khô mà cô còn chưa về.

Không quá mấy phút, có người gõ cửa.

Tưởng Thành Duật tưởng Thẩm Đường nên anh đứng dậy đi mở cửa.

"Đường Đường...."

Cùng lúc tiếng ông nội gọi là cửa phòng ngủ được mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai người đều sửng sốt.

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status