Tôn Kiều Diễm không nghĩ tới người đến gặp cô vào lúc này lại là Khúc Hải Tần chứ không phải Khấu Quân Khiêm. Cô cũng ngạc nhiên không ngờ tiểu mỹ nhân đang đứng ngoài cửa kia lại xinh đẹp duyên dáng đến vậy.
“Khấu Quân Khiêm không biết tôi đến tìm cô” Khúc Hải Tần lễ phép hỏi “Tôi có thể vào nhà không?”
Tôn Kiều Diễm nhún nhún vai, dẫu biết hai người cũng không có chuyện gì để nói nhưng nhìn đĩa xoài đông lạnh trên tay cô bé cô vẫn nghiêng người cho cô bé vào cửa.
Nghe nói cô ấy có khả năng nhìn thấy hồn ma, lại thu nhận được không ít hồn ma lai vãng, đến Khấu Quân Khiêm cũng bị cô làm cho tức chết, Khúc Hải Tần thực sự ước muốn được giống như cô.
“Tôi muốn hỏi cô một chuyện” Khấu Quân Khiêm từng nói cô ấy rất lợi hại vậy hỏi cô chắc chắn không sai.
“Cô hỏi đi” Tôn Kiều Diễm không biết rút từ đâu cái nĩa nhanh chóng nhấm nháp đồ ăn ngon. Có thức ăn việc gì cũng dễ giải quyết.
“Tôi muốn hỏi, nếu bên cạnh anh ấy luôn có một hồn ma theo sát liệu có ảnh hưởng gì không?”
“Tất nhiên” Tôn Kiều Diễm cũng không giông dài trực tiếp trả lời “ Người mang dương khí, ma mang âm khí, tiếp xúc ngắn ngày thì không ảnh hưởng quá lớn nhưng nếu thời gian bên nhau càng lâu đối với anh ta mà nói thật sự không tốt. Nếu bất lợi, vận thế sa sút, thậm chí còn có thể sinh bệnh tật, nhẹ thì gặp nhiều xui xẻo nặng thì đổ máu. ”
Cho nên nếu cô còn tiếp tục ở bên anh sẽ ảnh hưởng đến vận khí và sức khỏe của anh ư?
“Không có…biện pháp nào hay sao?”
“Không có” âm dương bất đồng muốn không bị ảnh hưởng không có khả năng đó.
“Tôi hiểu rồi. . cảm ơn cô” Sau khi đã có được đáp án Khúc Hải Tần đứng dậy cáo từ.
Thấy cô như vậy Tôn Kiều Diễm cũng không nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng là cắn người miệng mềm.
“Cô cũng đừng nghĩ nhiều, đều do anh ta tự nguyện, dù sao người này cũng chẳng có vận số đại phú đại quý gì”
Khúc Hải Tần chỉ mỉm cười ko lên tiếng xoay người về nhà.
Khấu Quân Khiêm đã tỉnh ngủ đang nấu cháo trong bếp. Mới sáng sớm anh đã cảm thấy toàn thân uể oải, đầu óc choáng váng, đến bệnh viện bác sĩ nói chắc là do cảm mạo. Ngày thường anh khỏe như trâu quanh năm suốt tháng rất ít khi bị bệnh, không hiểu sao hai ngày nay lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn nằm ì trên giường làm bệnh nhân.
“Để đó tôi làm cho anh đi nghỉ ngơi đi” cô muốn đến giúp anh nhưng lại bị anh trừng mắt liền vội thu tay về.
“Cô ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi yên cho tôi, tránh xa vòi nước một chút”
Anh nấu cháo xong, tự mình uống thuốc sau đó mới về giường nằm nghỉ. Ngay khi anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên. Cô từ ban công tầng hai nhìn thấy người ngoài cửa.
“Khấu Quân Khiêm tỉnh dậy mau Diệp Dung Hoa đến tìm anh kìa”Cô chạy nhanh vào phòng đánh thức anh dậy.
“Thì cô ra mở cửa đi”
“Không được” Khúc Hải Tần kiên quyết kéo anh dậy, tranh thủ giúp anh chỉnh trang lại đầu tóc lộn xộn “Nhanh lên, anh có dậy hay không thì bảo”. Nếu bỏ lỡ cô ấy chắc chắn anh sẽ hối hận.
“Dậy rồi đây…” Khấu Quân Khiêm mơ mơ màng màng xuống giường, được cô hộ tống xuống cầu thang, đến áo khoác cũng do cô mặc thêm cho anh “Hi! Dung Hoa” một nửa thần chí của anh vẫn còn đang giằng co với chu công.
“Nghe nói anh bị bệnh nên em đến xem tình hình thế nào” Diệp Dung Hoa nhìn anh một hồi rồi nói “Trông sắc mặt anh kém quá”
“Lâu lắm không bị bệnh, thỉnh thoảng bị một chút mới chứng minh ông trời công bằng chứ”
Diệp Dung Hoa tức giận cười liếc mắt nhìn anh “Toàn nói điềm gở!Anh không khỏe thì về giường nằm đi em đi nấu canh chút mang lên phòng cho anh. ”
“Cũng được” anh ngoan ngoãn về phòng, thái độ hết sức bình thản hoàn toàn không coi cô là người ngoài. Anh uống xong canh thì người ra mồ hôi. Cô vào phòng tắm lấy khăn mặt giúp anh lau đi.
“Canh em nấu rất ngon” anh đúng là không nhìn lầm người, cô thực sự chính là mẫu phụ nữ đảm đang, được cô chăm sóc cảm giác…rất hạnh phúc.
Anh lộ vẻ mặt say mê, ngây ngô cười. Cô bật cười “Anh mau ngủ đi”
Giúp anh đắp chăn, nhìn anh từ từ chìm vào giấc ngủ lúc này cô mới có thời gian đánh giá bài trí trong phòng. Liếc mắt một cái bức vẽ trong góc phòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Đó chính là cô!
Cô đi đến bức vẽ cẩn thận quan sát. Anh vẽ rất đẹp mỗi nét vẽ đều bộc lộ chính xác thần thái của cô, thật tinh tế, thật chuyên chú. Bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy sẽ đều cảm động. Cô biết anh có tình cảm với mình, cô cũng không bài xích cùng anh nói chuyện yêu đương. Nếu tình cảm của anh đã như nước chảy thành sông, ở bên nhau cũng không thể không được. Cô tin anh chắc chắn sẽ là người chồng, người cha tốt. Chỉ là anh luôn luôn không tỏ thái độ rõ ràng với cô, cho nên cô cũng không biết phải làm thế nào. Nên nói như thế nào? Đây cũng là một loại trực giác của phụ nữ cô cho rằng anh cũng không phải thực sự yêu cô, trong lòng dường như vẫn giữ lại vài phần tình cảm, thái độ hết sức bình thản. Cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy bức vẽ này có lẽ cô đã quá đa nghi chăng?Thì ra trong mắt anh luôn luôn chỉ có mình cô.
Hàng xóm ở đây đồn rằng anh đang sống cùng một người phụ nữ khác. Nửa đêm họ thường xuyên nhìn thấy bóng hai người từ ngoài ban công. Mọi người sớm đã coi cô và anh là một đôi nên trước mặt cô thường hay nói bóng gió, nói nếu không phải anh có người khác thì chắc chắn bị ma ám, khuyên cô nên cẩn thận. bây giờ nhìn lại, phòng tắm chỉ có đồ của anh, các gian phòng khác cũng không thấy đồ dùng của phụ nữ, đúng chuẩn chỗ ở của đàn ông độc thân.
Cô có thể khẳng định anh không chung sống cùng ai, tất cả chỉ là lời đồn đại, càng làm cho con phố Khởi Tình này thêm phần ma quái. Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường ôn nhu nở nụ cười. Trong khoảng thời gian Khấu Quân Khiêm bị bệnh, mỗi ngày Diệp Dung Hoa đều tới chăm sóc anh. Nếu không phải mang canh dinh dưỡng đến thì cũng thay anh vào bếp làm thức ăn, anh được cô chăm sóc hết sức cẩn thận. Tuy rằng không hiểu được vì sao nhưng Khấu Quân Khiêm có cảm giác giữa cô và anh đã không còn khoảng cách. Cô đối với anh tốt đến nỗi anh có phần thụ sủng nhược kinh. Sau đó anh cũng đã khỏe lại, vào một buổi chiều cô đột nhiên nói
“Tháng sau là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của ba mẹ em, chúng mình cùng nhau đến được không?”
Cha mẹ kỷ niệm ngày cưới , không phải cả gia đình sẽ tụ họp hay sao, cô lại mở lời muốn anh cùng đi không lẽ…. . Anh mở lớn mắt không dám tin “Em. . ý của em là …. ”
Có phải như vậy không?Cô đã đồng ý ở bên anh?Cho nên mới muốn anh ra mắt cha mẹ mình, muốn được họ cho phép, là như vậy sao?
Cô thẹn thùng cười“Đúng vậy! Anh đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý” đồng ý đến không thể đồng ý hơn. Anh vui vẻ cười to, ôm chầm lấy cô. “Khụ…nhẹ tay một chút” người đàn ông thô lỗ này, ôm cô như vậy vài lần chắc sẽ bị nội thương mất.
Sau khi tiễn Diệp Dung Hoa ra về, anh nhảy nhót muốn chia sẻ tin vui này với Khúc Hải Tần mới phát hiện cô không có trong phòng. Anh hoài nghi về phòng ngủ tìm cô “Tiểu Tần”
Bức vẽ không hiểu sao lại lăn đến phía dưới chân bàn.
Chậc!!!đây rồi. Anh mở giấy vẽ ra lúc này cô mới từ từ hiện thân.
“ Tôi lại làm gì đắc tội với cô à?”
Mỗi lần chọc cô tức giận cô đều trốn trong bức vẽ, tự cuốn mình lăn vào trong góc không thèm để ý tới anh. Giận dỗi ý hệt trẻ con. Nhưng mà gần đây anh thực sự rất an phận, để cô khỏi ghét bỏ tất cả quần áo đều đem giặt sạch sẽ. Diệp Dung Hoa đến nhìn thấy toàn quần áo mới.
“Không có” cô cầm tất đến bên giường lặng lặng đi vào, sau đó không nói thêm gì quay mặt sang một bên.
“Vậy sao phải trốn đi?”
“Diệp Dung Hoa mà nhìn thấy sẽ hiểu lầm” cho nên mỗi lần Diệp Dung Hoa đến cô đều cố ý tránh đi, còn đem giấu hết bức vẽ vào một góc, tránh cô ấy hiểu lầm trong lòng anh có người khác.
Khấu Quân Khiêm vuốt tóc cô, để cô chịu ủy khuất như vậy, phải trốn vào một góc. Trước kia anh không phát hiện hóa ra cô lại biết nghĩ cho người khác đến như vậy khiến cho người ta thực đau lòng.
“Tôi sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy, từ sau cô không cần tránh đi nữa” anh không nỡ để cô chịu thiệt thòi.
“Không được” cô ngay lập tức phản đối “Anh cho rằng cô ấy can đảm như vậy sao? Không sợ dọa cô ấy chạy mất à?”
“Nhưng mà…cô ấy nói muốn tôi đến nhà cô ấy, muốn giới thiệu tôi với ba mẹ mình” nếu không có việc ngoài ý muốn thì tiếp theo bọn họ sẽ chính thức yêu nhau. Nghĩ xa hơn một chút, sau này bọn họ kết hôn chả nhẽ cô cứ như vậy trốn đi hay sao?
Cô giống như người nhà của anh, là một phần không thể tách rời. Tuy rằng thân phận đặc biệt nhưng Diệp Dung Hoa nên hiểu được sau này trong sinh hoạt của anh nhất định sẽ có sự tồn tại của Khúc Hải Tần.
“Không sao cả, tôi sẽ tự giải quyết” cô nói.
“Được” anh cũng không truy vấn cô giải quyết thế nào, tín nhiệm để cô xử lý. Nói ra thật mất mặt nhưng Khúc Hải Tần thông minh hơn anh rất nhiều, nếu không có cô anh cũng không theo đuổi được Diệp Dung Hoa, khó trách cô chê anh chỉ được cái mẽ ngoài.
“AAA Shit” từ ngày ở bên Diệp Dung Hoa, Khấu Quân Khiêm cảm thấy mình ít nhiều cũng bị cô ảnh hưởng. Anh không còn ăn nói tùy tiện như trước nữa, cảm thấy bản thân có khí chất hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay anh lại phải ăn nói thô tục lần nữa.
“Mẹ khiếp! chuyện gì vậy…a. a. a. a” tiếng mắng chửi giây lát chuyển thành kêu rên “Anh đi chậm một chút đau quá!”
“Thực xin lỗi” Lâm Giang thay anh mở cửa, cẩn thận dìu anh vào nhà.
“Tôi phải về đi làm, anh ở một mình không sao chứ?”
“Yên tâm! anh cứ về đi” còn có tiểu Hải Tần đáng yêu của anh chăm sóc anh cơ mà haha! Tuy nhiên điều này không cần phải nói cho Lâm Giang biết.
Đợi khách đi rồi Khúc Hải Tần mới hiện thân.
“Không phải anh chỉ đi mua nước tương thôi sao? Làm sao lại biến thành như vậy?” một chân bị bó thành to tướng thoạt nhìn rất đau đớn, cô bất giác nhăn mặt nhíu mày. Khấu Quân Khiêm cảm xúc nhất thời bộc phát, giơ tay vuốt ve hai hàng lông mày đang nhăn lại của cô, lại bị cô đẩy ra “Anh đứng đắn một chút đi, rốt cuộc sao lại thành thế này?”
“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Cô không phải vừa mới bảo tôi ra cửa hàng của Lâm Giang mua nước tương sao? Lúc tôi đến, đang cúi đầu tìm tiền lẻ không ngờ bên trong lại có cướp”
“Anh vì giúp người ta nên bị thương?” theo tính tình của anh khả năng này rất lớn.
“Như vậy thì đã tốt” ít nhất còn anh hùng, đổ máu vì chính nghĩa, anh cũng không buồn như bây giờ. Nhưng sự thật là….
“Tôi căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa thì bọn cướp đã đang bị khống chế. Hắn bị đá văng con dao trên tay trúng cẳng chân tôi, vết thương khá lớn nhưng không đến nỗi nghiêm trọng” vì thế anh ngoài ý muốn trở thành nạn nhân duy nhất trong vụ cướp này.
“Anh nói vậy mà cũng nói được” còn tưởng rằng cùng Diệp Dung Hoa hẹn hò anh phải học được nhiều điều, ai ngờ khí chất người này lại kém như vậy thật đến phật tổ cũng không cứu được.
“Đến mua nước tương cũng bị vạ lây. Đen đủi quá!” cái hàng nước tương này phong thủy chắc chắn có vấn đề.
Khúc Hải Tần vẻ mặt chợt cứng đờ.
Người đàn ông thô lỗ như trâu này lại không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn tiếp tục lảm nhảm
“Bệnh còn chưa khỏi hẳn nay lại gặp họa đổ máu thế này. Gầy đây thực mẹ nó đen đủi!Ở đâu xem bói tôi phải đi sửa vận mới được”
“Thực ra…chỉ cần tôi biến mất là được…” cô cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
“Sao cơ? Cô nói gì tôi không nghe rõ?”Khấu Quân Khiêm quoáy quoáy lỗ tai. Tự nhiên thì nói bé như muỗi kêu?Cô không cần khảo nghiệm thính giác của anh đâu nha.
“Khấu Quân Khiêm anh đã bao h nghĩ rằng sự tồn tại của tôi có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận khí của anh hay không?”
Anh trừng mắt liếc cô “Cô đang nói cái quỷ gì vậy?”
Quả nhiên không nghĩ tới!Cô cười khổ
“Anh không nghĩ gần đây anh toàn gặp chuyện xui xẻo có thể là do tôi hay sao?Anh biết không, chúng ta như bây h…âm khí ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con người, có người ốm đau quanh năm, có người làm ăn lụi bại, có người…. ”
“Được rồi, cô đừng nói nữa” anh đột nhiên quát “Chuyện này không liên quan đến cô! Chẳng phải cô luôn luôn ở tại căn phòng này. Trước kia tôi không biết đến sự tồn tại của cô, cũng đâu có bị làm sao”
“Lúc đó tôi không dựa dẫm vào anh, hiện tại không giống như vậy nữa. Là anh đem tôi lưu lại, mỗi lần vẽ đều là dùng linh khí của anh nuôi dưỡng tôi, cho tôi hình thể, nói không chừng chính anh cũng bị hao tổn phúc khí, dù sao cũng không phù hợp với quy luật…. ”
“Không có chuyện đó” anh không nghĩ ngợi lập tức phản bác.
“Nếu thực sự là như vậy thì sao?” là cô hại anh, anh có còn muốn tiếp tục giữ cô lại nữa hay không?.
“Tôi đã nói ko có khả năng đó, cô nói thế nào cũng vậy thôi”
“Vì sao ko tin tôi, đây là cô Tôn…” Khúc Hải Tần còn muốn tranh cãi nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cô đột nhiên hiểu ra, một câu cũng không thốt nên lời.
Ra là như vậy? tôi sẽ vì chuyện đó mà vứt bỏ cô sao? Đây mới là tâm tư của anh. Không phải anh không tin mà là không thể thừa nhận, sợ cô sẽ khó chịu, sẽ tự trách.
Tâm đột nhiêu đau xót, cô rất muốn khóc nhưng cô không có nước mắt, muốn khóc cũng không thể khóc được. Người đàn ông này đang dùng phương thức của mình che chở cho cô, đem cô che chắn dưới đôi cánh của anh. Cho dù sự tồn tại của cô có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh, thì anh vẫn sẽ giữ cô lại, cả đời vận khí không tốt cũng không bận tâm. Nhưng nếu có một ngày anh không cần cô nữa, cô cũng không có chỗ nào để đi…anh kiên định bảo vệ cô, mạnh mẽ mà ôn nhu, làm cho cô hết sức cảm động.
“Vì sao?” cô oán trách, vì sao không để cô gặp anh sớm hơn?
Cô chưa từng gặp người đàn ông nào giống anh, dùng phương thức như vậy che chở cô. Cô luôn luôn không muốn đối mặt với tình cảm của mình, chỉ cho phép bản thân suy nghĩ làm thế nào giúp anh theo đuổi hạnh phúc mà anh muốn. Mỗi ngày trôi qua cô phát hiện ra người đàn ông này ngày càng đáng yêu. Cô đành cố gắng áp chế suy nghĩ khác trong lòng. Anh đã có người trong mộng, anh muốn theo đuổi Diệp Dung Hoa cho nên cô phải giúp anh…Nhưng mà một lần lại một lần, ở những thời điểm lơ đãng, anh luôn dùng hành động, lời nói làm cho cô động lòng. Nếu gặp anh sớm hơn, cô có lẽ sẽ thoải mái nói ra tình cảm của mình nhưng hiện tại…. Không nói đến anh đã yêu Diệp Dung Hoa, cô ngay cả khi anh ngã bệnh muốn thay anh nấu cháo cũng không làm được thì còn có thể nói cái gì?Cô chỉ có thể đem bản thân cuốn cuốn cuốn, lui về góc tường, không để cho ai phát hiện ra sau đó an tĩnh mà xem anh âu yếm, cười vui với người con gái khác. Vĩnh viễn không được để ai biết.
Nửa đêm, Khấu Quân Khiêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt…
“Uống đi” cô ngồi ngay ngắn bên giường không nói câu nào chỉ sâu kín nhìn anh chăm chú.
“Cô làm gì vậy?” nữa đêm ngồi bên giường anh, muốn dọa chết anh hay sao! Nếu không phải trái tim anh đã được cô huấn luyện trở nên mạnh mẽ, nếu không vừa tỉnh dậy liền thấy cô thực sự sẽ bị dọa đến mức đái ra quần.
“Anh ngủ là việc của anh, tôi cũng đâu có gọi anh dậy”
“Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy ngủ được mới là lạ” hàng xóm tung tin nữa đêm trong nhà anh xuất hiện bóng dáng của phụ nữ lúc ẩn lúc hiện, cô không trở về tổ của mình nghỉ ngơi, nửa đêm ở bên giường anh đi tới đi lui làm cái gì!
“Tôi đang nghiên cứu khuôn mặt ngu ngốc của anh. Anh biết không, chẳng hiểu sao đầu năm nay người khôn khéo xuất hiện rất nhiều, người ngu ngốc lại chẳng thấy đâu. ” Cô cũng không còn nhiều thời gian để nhìn nữa. Phụ nữ khi yêu trong mắt đều tràn ngập tình ý, chỉ có kẻ ngốc mới không hay biết gì, thật là ngốc muốn chết.
“…” quên đi, nghĩ nhiều cô chỉ thêm đau đầu.
Anh lật người tiếp tục ngủ, cô lại nói…. ”Khấu Quân Khiêm tôi muốn ngủ giường” Yêu cầu bốc đồng của cô không ngờ lại được anh dung túng.
“Được” anh gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy, lấy gối chuẩn bị đi ra bên ngoài ngủ.
“Không cần như vậy, tôi ngủ bên cạnh anh cũng được, nhưng anh không được gác chân qua đâu đấy”
“Được” anh không suy xét nhiều, khẽ dịch người qua một bên, chưa được một nửa giường đã gục đầu ngủ tiếp “Ngủ ngon”
Chưa đến mười giây bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Tên này đúng là đầu óc đơn giản, ăn ngon lại ngủ, một chút phiền não cũng không có. Khúc Hải Tần nhẹ nhàng nở nụ cười, không nằm qua bên phải mà nhẹ nhàng gối lên bả vai anh. Khấu Quân Khiêm theo bản năng điểu chỉnh tư thế ngủ, trực tiếp đem cô kéo vào lòng miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa “Hải Tần ngoan nào…. ”
Cô nở nụ cười. Trong giấc mơ của anh có cô sao? Như vậy là đủ rồi. Ít nhất ngay cả trong lúc ngủ mơ anh cũng không quên cô. Anh từng nói anh là con một, không có ai cùng anh trưởng thành. Anh luôn mơ ước có một cô em gái giống như búp bê thì tốt quá. Anh nhất định sẽ rất chiều chuộng , toàn lực bảo vệ cô không bị đàn ông xấu bên ngoài khó dễ. Rồi cô xuất hiện thỏa mãn khát vọng của anh. Anh thực sự rất sủng cô, đem toàn bộ ảo tưởng tình cảm dành cho em gái đều cho cô. Anh thật tình đối với cô quá tốt, cho dù đã có Diệp Dung Hoa, cho dù tương lại có kết hôn, cũng vẫn vì cô mà giữ lại một phần tình cảm, bất luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ để cô rời xa mình.
Cho dù…chỉ là em gái.
“Khấu Quân Khiêm không biết tôi đến tìm cô” Khúc Hải Tần lễ phép hỏi “Tôi có thể vào nhà không?”
Tôn Kiều Diễm nhún nhún vai, dẫu biết hai người cũng không có chuyện gì để nói nhưng nhìn đĩa xoài đông lạnh trên tay cô bé cô vẫn nghiêng người cho cô bé vào cửa.
Nghe nói cô ấy có khả năng nhìn thấy hồn ma, lại thu nhận được không ít hồn ma lai vãng, đến Khấu Quân Khiêm cũng bị cô làm cho tức chết, Khúc Hải Tần thực sự ước muốn được giống như cô.
“Tôi muốn hỏi cô một chuyện” Khấu Quân Khiêm từng nói cô ấy rất lợi hại vậy hỏi cô chắc chắn không sai.
“Cô hỏi đi” Tôn Kiều Diễm không biết rút từ đâu cái nĩa nhanh chóng nhấm nháp đồ ăn ngon. Có thức ăn việc gì cũng dễ giải quyết.
“Tôi muốn hỏi, nếu bên cạnh anh ấy luôn có một hồn ma theo sát liệu có ảnh hưởng gì không?”
“Tất nhiên” Tôn Kiều Diễm cũng không giông dài trực tiếp trả lời “ Người mang dương khí, ma mang âm khí, tiếp xúc ngắn ngày thì không ảnh hưởng quá lớn nhưng nếu thời gian bên nhau càng lâu đối với anh ta mà nói thật sự không tốt. Nếu bất lợi, vận thế sa sút, thậm chí còn có thể sinh bệnh tật, nhẹ thì gặp nhiều xui xẻo nặng thì đổ máu. ”
Cho nên nếu cô còn tiếp tục ở bên anh sẽ ảnh hưởng đến vận khí và sức khỏe của anh ư?
“Không có…biện pháp nào hay sao?”
“Không có” âm dương bất đồng muốn không bị ảnh hưởng không có khả năng đó.
“Tôi hiểu rồi. . cảm ơn cô” Sau khi đã có được đáp án Khúc Hải Tần đứng dậy cáo từ.
Thấy cô như vậy Tôn Kiều Diễm cũng không nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng là cắn người miệng mềm.
“Cô cũng đừng nghĩ nhiều, đều do anh ta tự nguyện, dù sao người này cũng chẳng có vận số đại phú đại quý gì”
Khúc Hải Tần chỉ mỉm cười ko lên tiếng xoay người về nhà.
Khấu Quân Khiêm đã tỉnh ngủ đang nấu cháo trong bếp. Mới sáng sớm anh đã cảm thấy toàn thân uể oải, đầu óc choáng váng, đến bệnh viện bác sĩ nói chắc là do cảm mạo. Ngày thường anh khỏe như trâu quanh năm suốt tháng rất ít khi bị bệnh, không hiểu sao hai ngày nay lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn nằm ì trên giường làm bệnh nhân.
“Để đó tôi làm cho anh đi nghỉ ngơi đi” cô muốn đến giúp anh nhưng lại bị anh trừng mắt liền vội thu tay về.
“Cô ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi yên cho tôi, tránh xa vòi nước một chút”
Anh nấu cháo xong, tự mình uống thuốc sau đó mới về giường nằm nghỉ. Ngay khi anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên. Cô từ ban công tầng hai nhìn thấy người ngoài cửa.
“Khấu Quân Khiêm tỉnh dậy mau Diệp Dung Hoa đến tìm anh kìa”Cô chạy nhanh vào phòng đánh thức anh dậy.
“Thì cô ra mở cửa đi”
“Không được” Khúc Hải Tần kiên quyết kéo anh dậy, tranh thủ giúp anh chỉnh trang lại đầu tóc lộn xộn “Nhanh lên, anh có dậy hay không thì bảo”. Nếu bỏ lỡ cô ấy chắc chắn anh sẽ hối hận.
“Dậy rồi đây…” Khấu Quân Khiêm mơ mơ màng màng xuống giường, được cô hộ tống xuống cầu thang, đến áo khoác cũng do cô mặc thêm cho anh “Hi! Dung Hoa” một nửa thần chí của anh vẫn còn đang giằng co với chu công.
“Nghe nói anh bị bệnh nên em đến xem tình hình thế nào” Diệp Dung Hoa nhìn anh một hồi rồi nói “Trông sắc mặt anh kém quá”
“Lâu lắm không bị bệnh, thỉnh thoảng bị một chút mới chứng minh ông trời công bằng chứ”
Diệp Dung Hoa tức giận cười liếc mắt nhìn anh “Toàn nói điềm gở!Anh không khỏe thì về giường nằm đi em đi nấu canh chút mang lên phòng cho anh. ”
“Cũng được” anh ngoan ngoãn về phòng, thái độ hết sức bình thản hoàn toàn không coi cô là người ngoài. Anh uống xong canh thì người ra mồ hôi. Cô vào phòng tắm lấy khăn mặt giúp anh lau đi.
“Canh em nấu rất ngon” anh đúng là không nhìn lầm người, cô thực sự chính là mẫu phụ nữ đảm đang, được cô chăm sóc cảm giác…rất hạnh phúc.
Anh lộ vẻ mặt say mê, ngây ngô cười. Cô bật cười “Anh mau ngủ đi”
Giúp anh đắp chăn, nhìn anh từ từ chìm vào giấc ngủ lúc này cô mới có thời gian đánh giá bài trí trong phòng. Liếc mắt một cái bức vẽ trong góc phòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Đó chính là cô!
Cô đi đến bức vẽ cẩn thận quan sát. Anh vẽ rất đẹp mỗi nét vẽ đều bộc lộ chính xác thần thái của cô, thật tinh tế, thật chuyên chú. Bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy sẽ đều cảm động. Cô biết anh có tình cảm với mình, cô cũng không bài xích cùng anh nói chuyện yêu đương. Nếu tình cảm của anh đã như nước chảy thành sông, ở bên nhau cũng không thể không được. Cô tin anh chắc chắn sẽ là người chồng, người cha tốt. Chỉ là anh luôn luôn không tỏ thái độ rõ ràng với cô, cho nên cô cũng không biết phải làm thế nào. Nên nói như thế nào? Đây cũng là một loại trực giác của phụ nữ cô cho rằng anh cũng không phải thực sự yêu cô, trong lòng dường như vẫn giữ lại vài phần tình cảm, thái độ hết sức bình thản. Cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy bức vẽ này có lẽ cô đã quá đa nghi chăng?Thì ra trong mắt anh luôn luôn chỉ có mình cô.
Hàng xóm ở đây đồn rằng anh đang sống cùng một người phụ nữ khác. Nửa đêm họ thường xuyên nhìn thấy bóng hai người từ ngoài ban công. Mọi người sớm đã coi cô và anh là một đôi nên trước mặt cô thường hay nói bóng gió, nói nếu không phải anh có người khác thì chắc chắn bị ma ám, khuyên cô nên cẩn thận. bây giờ nhìn lại, phòng tắm chỉ có đồ của anh, các gian phòng khác cũng không thấy đồ dùng của phụ nữ, đúng chuẩn chỗ ở của đàn ông độc thân.
Cô có thể khẳng định anh không chung sống cùng ai, tất cả chỉ là lời đồn đại, càng làm cho con phố Khởi Tình này thêm phần ma quái. Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường ôn nhu nở nụ cười. Trong khoảng thời gian Khấu Quân Khiêm bị bệnh, mỗi ngày Diệp Dung Hoa đều tới chăm sóc anh. Nếu không phải mang canh dinh dưỡng đến thì cũng thay anh vào bếp làm thức ăn, anh được cô chăm sóc hết sức cẩn thận. Tuy rằng không hiểu được vì sao nhưng Khấu Quân Khiêm có cảm giác giữa cô và anh đã không còn khoảng cách. Cô đối với anh tốt đến nỗi anh có phần thụ sủng nhược kinh. Sau đó anh cũng đã khỏe lại, vào một buổi chiều cô đột nhiên nói
“Tháng sau là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của ba mẹ em, chúng mình cùng nhau đến được không?”
Cha mẹ kỷ niệm ngày cưới , không phải cả gia đình sẽ tụ họp hay sao, cô lại mở lời muốn anh cùng đi không lẽ…. . Anh mở lớn mắt không dám tin “Em. . ý của em là …. ”
Có phải như vậy không?Cô đã đồng ý ở bên anh?Cho nên mới muốn anh ra mắt cha mẹ mình, muốn được họ cho phép, là như vậy sao?
Cô thẹn thùng cười“Đúng vậy! Anh đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý” đồng ý đến không thể đồng ý hơn. Anh vui vẻ cười to, ôm chầm lấy cô. “Khụ…nhẹ tay một chút” người đàn ông thô lỗ này, ôm cô như vậy vài lần chắc sẽ bị nội thương mất.
Sau khi tiễn Diệp Dung Hoa ra về, anh nhảy nhót muốn chia sẻ tin vui này với Khúc Hải Tần mới phát hiện cô không có trong phòng. Anh hoài nghi về phòng ngủ tìm cô “Tiểu Tần”
Bức vẽ không hiểu sao lại lăn đến phía dưới chân bàn.
Chậc!!!đây rồi. Anh mở giấy vẽ ra lúc này cô mới từ từ hiện thân.
“ Tôi lại làm gì đắc tội với cô à?”
Mỗi lần chọc cô tức giận cô đều trốn trong bức vẽ, tự cuốn mình lăn vào trong góc không thèm để ý tới anh. Giận dỗi ý hệt trẻ con. Nhưng mà gần đây anh thực sự rất an phận, để cô khỏi ghét bỏ tất cả quần áo đều đem giặt sạch sẽ. Diệp Dung Hoa đến nhìn thấy toàn quần áo mới.
“Không có” cô cầm tất đến bên giường lặng lặng đi vào, sau đó không nói thêm gì quay mặt sang một bên.
“Vậy sao phải trốn đi?”
“Diệp Dung Hoa mà nhìn thấy sẽ hiểu lầm” cho nên mỗi lần Diệp Dung Hoa đến cô đều cố ý tránh đi, còn đem giấu hết bức vẽ vào một góc, tránh cô ấy hiểu lầm trong lòng anh có người khác.
Khấu Quân Khiêm vuốt tóc cô, để cô chịu ủy khuất như vậy, phải trốn vào một góc. Trước kia anh không phát hiện hóa ra cô lại biết nghĩ cho người khác đến như vậy khiến cho người ta thực đau lòng.
“Tôi sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy, từ sau cô không cần tránh đi nữa” anh không nỡ để cô chịu thiệt thòi.
“Không được” cô ngay lập tức phản đối “Anh cho rằng cô ấy can đảm như vậy sao? Không sợ dọa cô ấy chạy mất à?”
“Nhưng mà…cô ấy nói muốn tôi đến nhà cô ấy, muốn giới thiệu tôi với ba mẹ mình” nếu không có việc ngoài ý muốn thì tiếp theo bọn họ sẽ chính thức yêu nhau. Nghĩ xa hơn một chút, sau này bọn họ kết hôn chả nhẽ cô cứ như vậy trốn đi hay sao?
Cô giống như người nhà của anh, là một phần không thể tách rời. Tuy rằng thân phận đặc biệt nhưng Diệp Dung Hoa nên hiểu được sau này trong sinh hoạt của anh nhất định sẽ có sự tồn tại của Khúc Hải Tần.
“Không sao cả, tôi sẽ tự giải quyết” cô nói.
“Được” anh cũng không truy vấn cô giải quyết thế nào, tín nhiệm để cô xử lý. Nói ra thật mất mặt nhưng Khúc Hải Tần thông minh hơn anh rất nhiều, nếu không có cô anh cũng không theo đuổi được Diệp Dung Hoa, khó trách cô chê anh chỉ được cái mẽ ngoài.
“AAA Shit” từ ngày ở bên Diệp Dung Hoa, Khấu Quân Khiêm cảm thấy mình ít nhiều cũng bị cô ảnh hưởng. Anh không còn ăn nói tùy tiện như trước nữa, cảm thấy bản thân có khí chất hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay anh lại phải ăn nói thô tục lần nữa.
“Mẹ khiếp! chuyện gì vậy…a. a. a. a” tiếng mắng chửi giây lát chuyển thành kêu rên “Anh đi chậm một chút đau quá!”
“Thực xin lỗi” Lâm Giang thay anh mở cửa, cẩn thận dìu anh vào nhà.
“Tôi phải về đi làm, anh ở một mình không sao chứ?”
“Yên tâm! anh cứ về đi” còn có tiểu Hải Tần đáng yêu của anh chăm sóc anh cơ mà haha! Tuy nhiên điều này không cần phải nói cho Lâm Giang biết.
Đợi khách đi rồi Khúc Hải Tần mới hiện thân.
“Không phải anh chỉ đi mua nước tương thôi sao? Làm sao lại biến thành như vậy?” một chân bị bó thành to tướng thoạt nhìn rất đau đớn, cô bất giác nhăn mặt nhíu mày. Khấu Quân Khiêm cảm xúc nhất thời bộc phát, giơ tay vuốt ve hai hàng lông mày đang nhăn lại của cô, lại bị cô đẩy ra “Anh đứng đắn một chút đi, rốt cuộc sao lại thành thế này?”
“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Cô không phải vừa mới bảo tôi ra cửa hàng của Lâm Giang mua nước tương sao? Lúc tôi đến, đang cúi đầu tìm tiền lẻ không ngờ bên trong lại có cướp”
“Anh vì giúp người ta nên bị thương?” theo tính tình của anh khả năng này rất lớn.
“Như vậy thì đã tốt” ít nhất còn anh hùng, đổ máu vì chính nghĩa, anh cũng không buồn như bây giờ. Nhưng sự thật là….
“Tôi căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa thì bọn cướp đã đang bị khống chế. Hắn bị đá văng con dao trên tay trúng cẳng chân tôi, vết thương khá lớn nhưng không đến nỗi nghiêm trọng” vì thế anh ngoài ý muốn trở thành nạn nhân duy nhất trong vụ cướp này.
“Anh nói vậy mà cũng nói được” còn tưởng rằng cùng Diệp Dung Hoa hẹn hò anh phải học được nhiều điều, ai ngờ khí chất người này lại kém như vậy thật đến phật tổ cũng không cứu được.
“Đến mua nước tương cũng bị vạ lây. Đen đủi quá!” cái hàng nước tương này phong thủy chắc chắn có vấn đề.
Khúc Hải Tần vẻ mặt chợt cứng đờ.
Người đàn ông thô lỗ như trâu này lại không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn tiếp tục lảm nhảm
“Bệnh còn chưa khỏi hẳn nay lại gặp họa đổ máu thế này. Gầy đây thực mẹ nó đen đủi!Ở đâu xem bói tôi phải đi sửa vận mới được”
“Thực ra…chỉ cần tôi biến mất là được…” cô cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
“Sao cơ? Cô nói gì tôi không nghe rõ?”Khấu Quân Khiêm quoáy quoáy lỗ tai. Tự nhiên thì nói bé như muỗi kêu?Cô không cần khảo nghiệm thính giác của anh đâu nha.
“Khấu Quân Khiêm anh đã bao h nghĩ rằng sự tồn tại của tôi có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận khí của anh hay không?”
Anh trừng mắt liếc cô “Cô đang nói cái quỷ gì vậy?”
Quả nhiên không nghĩ tới!Cô cười khổ
“Anh không nghĩ gần đây anh toàn gặp chuyện xui xẻo có thể là do tôi hay sao?Anh biết không, chúng ta như bây h…âm khí ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con người, có người ốm đau quanh năm, có người làm ăn lụi bại, có người…. ”
“Được rồi, cô đừng nói nữa” anh đột nhiên quát “Chuyện này không liên quan đến cô! Chẳng phải cô luôn luôn ở tại căn phòng này. Trước kia tôi không biết đến sự tồn tại của cô, cũng đâu có bị làm sao”
“Lúc đó tôi không dựa dẫm vào anh, hiện tại không giống như vậy nữa. Là anh đem tôi lưu lại, mỗi lần vẽ đều là dùng linh khí của anh nuôi dưỡng tôi, cho tôi hình thể, nói không chừng chính anh cũng bị hao tổn phúc khí, dù sao cũng không phù hợp với quy luật…. ”
“Không có chuyện đó” anh không nghĩ ngợi lập tức phản bác.
“Nếu thực sự là như vậy thì sao?” là cô hại anh, anh có còn muốn tiếp tục giữ cô lại nữa hay không?.
“Tôi đã nói ko có khả năng đó, cô nói thế nào cũng vậy thôi”
“Vì sao ko tin tôi, đây là cô Tôn…” Khúc Hải Tần còn muốn tranh cãi nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cô đột nhiên hiểu ra, một câu cũng không thốt nên lời.
Ra là như vậy? tôi sẽ vì chuyện đó mà vứt bỏ cô sao? Đây mới là tâm tư của anh. Không phải anh không tin mà là không thể thừa nhận, sợ cô sẽ khó chịu, sẽ tự trách.
Tâm đột nhiêu đau xót, cô rất muốn khóc nhưng cô không có nước mắt, muốn khóc cũng không thể khóc được. Người đàn ông này đang dùng phương thức của mình che chở cho cô, đem cô che chắn dưới đôi cánh của anh. Cho dù sự tồn tại của cô có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh, thì anh vẫn sẽ giữ cô lại, cả đời vận khí không tốt cũng không bận tâm. Nhưng nếu có một ngày anh không cần cô nữa, cô cũng không có chỗ nào để đi…anh kiên định bảo vệ cô, mạnh mẽ mà ôn nhu, làm cho cô hết sức cảm động.
“Vì sao?” cô oán trách, vì sao không để cô gặp anh sớm hơn?
Cô chưa từng gặp người đàn ông nào giống anh, dùng phương thức như vậy che chở cô. Cô luôn luôn không muốn đối mặt với tình cảm của mình, chỉ cho phép bản thân suy nghĩ làm thế nào giúp anh theo đuổi hạnh phúc mà anh muốn. Mỗi ngày trôi qua cô phát hiện ra người đàn ông này ngày càng đáng yêu. Cô đành cố gắng áp chế suy nghĩ khác trong lòng. Anh đã có người trong mộng, anh muốn theo đuổi Diệp Dung Hoa cho nên cô phải giúp anh…Nhưng mà một lần lại một lần, ở những thời điểm lơ đãng, anh luôn dùng hành động, lời nói làm cho cô động lòng. Nếu gặp anh sớm hơn, cô có lẽ sẽ thoải mái nói ra tình cảm của mình nhưng hiện tại…. Không nói đến anh đã yêu Diệp Dung Hoa, cô ngay cả khi anh ngã bệnh muốn thay anh nấu cháo cũng không làm được thì còn có thể nói cái gì?Cô chỉ có thể đem bản thân cuốn cuốn cuốn, lui về góc tường, không để cho ai phát hiện ra sau đó an tĩnh mà xem anh âu yếm, cười vui với người con gái khác. Vĩnh viễn không được để ai biết.
Nửa đêm, Khấu Quân Khiêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt…
“Uống đi” cô ngồi ngay ngắn bên giường không nói câu nào chỉ sâu kín nhìn anh chăm chú.
“Cô làm gì vậy?” nữa đêm ngồi bên giường anh, muốn dọa chết anh hay sao! Nếu không phải trái tim anh đã được cô huấn luyện trở nên mạnh mẽ, nếu không vừa tỉnh dậy liền thấy cô thực sự sẽ bị dọa đến mức đái ra quần.
“Anh ngủ là việc của anh, tôi cũng đâu có gọi anh dậy”
“Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy ngủ được mới là lạ” hàng xóm tung tin nữa đêm trong nhà anh xuất hiện bóng dáng của phụ nữ lúc ẩn lúc hiện, cô không trở về tổ của mình nghỉ ngơi, nửa đêm ở bên giường anh đi tới đi lui làm cái gì!
“Tôi đang nghiên cứu khuôn mặt ngu ngốc của anh. Anh biết không, chẳng hiểu sao đầu năm nay người khôn khéo xuất hiện rất nhiều, người ngu ngốc lại chẳng thấy đâu. ” Cô cũng không còn nhiều thời gian để nhìn nữa. Phụ nữ khi yêu trong mắt đều tràn ngập tình ý, chỉ có kẻ ngốc mới không hay biết gì, thật là ngốc muốn chết.
“…” quên đi, nghĩ nhiều cô chỉ thêm đau đầu.
Anh lật người tiếp tục ngủ, cô lại nói…. ”Khấu Quân Khiêm tôi muốn ngủ giường” Yêu cầu bốc đồng của cô không ngờ lại được anh dung túng.
“Được” anh gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy, lấy gối chuẩn bị đi ra bên ngoài ngủ.
“Không cần như vậy, tôi ngủ bên cạnh anh cũng được, nhưng anh không được gác chân qua đâu đấy”
“Được” anh không suy xét nhiều, khẽ dịch người qua một bên, chưa được một nửa giường đã gục đầu ngủ tiếp “Ngủ ngon”
Chưa đến mười giây bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Tên này đúng là đầu óc đơn giản, ăn ngon lại ngủ, một chút phiền não cũng không có. Khúc Hải Tần nhẹ nhàng nở nụ cười, không nằm qua bên phải mà nhẹ nhàng gối lên bả vai anh. Khấu Quân Khiêm theo bản năng điểu chỉnh tư thế ngủ, trực tiếp đem cô kéo vào lòng miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa “Hải Tần ngoan nào…. ”
Cô nở nụ cười. Trong giấc mơ của anh có cô sao? Như vậy là đủ rồi. Ít nhất ngay cả trong lúc ngủ mơ anh cũng không quên cô. Anh từng nói anh là con một, không có ai cùng anh trưởng thành. Anh luôn mơ ước có một cô em gái giống như búp bê thì tốt quá. Anh nhất định sẽ rất chiều chuộng , toàn lực bảo vệ cô không bị đàn ông xấu bên ngoài khó dễ. Rồi cô xuất hiện thỏa mãn khát vọng của anh. Anh thực sự rất sủng cô, đem toàn bộ ảo tưởng tình cảm dành cho em gái đều cho cô. Anh thật tình đối với cô quá tốt, cho dù đã có Diệp Dung Hoa, cho dù tương lại có kết hôn, cũng vẫn vì cô mà giữ lại một phần tình cảm, bất luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ để cô rời xa mình.
Cho dù…chỉ là em gái.
/16
|