Editor: May + Beta: Mia
Đêm giao thừa ít xe cộ qua lại, khoảng thời gian này, hầu như cũng không có ai bôn ba bên ngoài.
Xe của Triệu Cảnh Hàng làm cho con đường dài này thêm chút màu sắc, chẳng qua tuyết trên đường dày đặc, anh lái xe cũng chậm hơn.
“Có muốn đổi tôi lái xe không?” Thẩm Thu ngồi ở ghế phụ, bất ngờ nói.
Triệu Cảnh Hàng mỉm cười: “Trong điều kiện đường xá như thế này, em lái xe với tốc độ như vậy là muốn cả hai chúng ta chết ở đây sao.”
Thẩm Thu nghẹn ở cổ: “Tôi cũng có thể lái xe rất chậm, biết chưa.”
Triệu Cảnh Hàng không tin cô cho lắm: “Được thôi, ngồi cho chắc vào.”
“Ồ.”
Triệu Cảnh Hàng liếc cô một cái, có thể có chút bất mãn, nhưng lúc này, anh đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà cách đây không lâu, cặp mặt đó của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Triệu Cảnh Hàng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô vội vã cầm ô đi sau lưng anh, trái tim anh lại dịu dàng trở lại.
Anh không hỏi thêm tại sao lúc đó cô lại nói không muốn về nhà, vì anh nghĩ, chắc anh cũng đoán được phần nào, ai mà không muốn về nhà vào một ngày như vậy, trừ phi bản thân không thích gia đình đó.
Triệu Cảnh Hàng chợt hiểu rằng chú mèo hoang nhỏ này cũng giống như anh, có nhà mà không muốn về, chỉ muốn tránh xa.
Vì vậy, anh vui khi đưa cô đi, và thậm chí còn vui hơn khi được ở bên cô một lúc.
“Trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa……” Từ thành phố Lâm trở về phải mất ba giờ đồng hồ, đoạn đường cao tốc phía trước có nhiều khúc quanh co, bây giờ tuyết lại rơi, lái xe lại càng khó hơn.
“Không phải em thích tuyết sao.” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu: “Đâu có đâu.”
Triệu Cảnh Hàng: “Hôm đó ở ngoài cửa hàng tiện lợi, không phải em muốn chơi tuyết sao?”
Thẩm Thu bị lộ tẩy tâm tư, ho nhẹ một tiếng: “Lâu lâu mới thấy một lần nên có chút mới mẻ, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn không ngừng rơi, nên thấy cũng bình thường.”
Triệu Cảnh Hàng: “Em đúng thật là kén chọn.”
Thẩm Thu nghĩ rằng người kén chọn nhất là anh, còn không biết xấu hổ mà nói ai khác.
Thẩm Thu: “Anh vội vã trở về như vậy là ngày mai có chuyện gì sao?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Có cuộc họp.”
Thẩm Thu: “Nhưng mai là mùng một Tết.”
“Mấy người nước ngoài cũng không có nghỉ Tết Trung Quốc.”
Thẩm Thu phản ứng lại: “Ồ, cũng phải.”
Trong xe bật chút nhạc nhẹ, mặc dù lái xe rất chậm, nhưng hai người đang nói chuyện, một hỏi một đáp, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
“Đúng là lái xe đến nơi vắng vẻ cũng khó khăn.” Triệu Cảnh Hàng chán ghét nói.
Thẩm Thu: “Do tuyết đó…… Ngày thường con đường này cũng rất dễ đi.”
“Em thường xuyên lái xe về à? Không phải đi tàu cao tốc sao?”
Thẩm Thu: “…… thỉnh thoảng cũng đi xe.”
Thực ra, cô ngồi xe nhiều hơn, vì có những lúc đi cùng Triệu Tu Diên và chú Lý.
Dù sao cũng từng đi đi lại lại, cũng chưa từng nghe chú Lý nói con đường này không dễ đi, hôm nay lái xe cũng không dễ, thật sự chỉ là do tuyết rơi dày đặc mà thôi.
Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, bảng chỉ đường cho thấy còn khoảng một km nữa là lên đường cao tốc.
“Chút nữa thì ổn rồi, sắp tới đường cao tốc rồi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thu nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe tải, thoạt nhìn còn tưởng rằng không có chuyện gì, dù sao cũng xa nên cũng không nhìn rõ, nhưng khi đến gần cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mà Triệu Cảnh Hàng lái xe đã nhận ra điều gì đó không ổn sớm hơn cô.
Ở trên đường như vậy, xe tải đi quá nhanh rồi! Ngay phía trước nó còn có một chỗ rẽ nhỏ, cứ chạy như thế, chắc chắn nó sẽ bị trượt.
“Chiếc xe đó ——”
“Thẩm Thu! Ngồi chắc!” Triệu Cảnh Hàng hét lên.
Thẩm Thu căng thẳng, còn chưa kịp đáp lại, thì thấy chiếc xe tải đang quẹo vào góc cua và lao về phía họ với tốc độ cực nhanh!
Chiếc xe tải rõ ràng là không thể dừng lại được!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, giây trước họ còn đang nhàn nhã nghe nhạc, giây này đã gặp phải tai nạn.
Chiếc xe tải đó quá lớn và nặng, Triệu Cảnh Hàng biết nếu nó cứ thế mà đâm thẳng chắc chắn họ sẽ bị nghiền nát mất.
Mặt anh lạnh ngắt, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc anh bẻ tay lái, cọ xát vào thân xe tải!
Bánh xe cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh lạ, nhưng chiếc xe tải vẫn không có tín hiệu dừng lại, đẩy xe của họ ra bên ngoài một cách thô bạo—
Cú đà rất lớn khiến sắc mặt hai người trong xe trở nên tái mét, nhưng trong thời tiết, tình hình giao thông này lại thêm đà của xe tải thì dù xe có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi.
“A—” Thẩm Thu nhất thời kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi và cảm giác mất đi trọng lượng!
Ầm!
Sau khi bị văng ra khỏi đường, chiếc xe lao thẳng xuống dưới đường núi, cuối cùng không một âm thanh nào phát ra nữa, chiếc xe bị mắc kẹt vào khóm cây trong thung lũng.
Va chạm này làm cho Thẩm Thu choáng váng, hai mắt cô tối sầm lại một lúc lâu, mới mơ hồ nghe thấy bên tai có người gọi mình.
“Thẩm Thu, Thẩm Thu! Tỉnh dậy đi!”
Thẩm Thu gắng sức tỉnh lại, giãy giụa một lát cuối cùng cũng nhìn thấy người bên cạnh.
“Triệu Cảnh Hàng….”
“Em không sao chứ?” Triệu Cảnh Hàng hai mắt tối sầm, trên trán có vết máu.
“Tôi không sao.” Thẩm Thu yếu ớt mở mắt nhìn lên trán của anh, “Chảy máu rồi kìa, anh không sao chứ.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ nhíu mày: “Không sao.”
Hai người nhìn nhau, vào lúc này, trong mắt của hai người đều nhìn thấy số phận không thể giải thích được.
“Còn chỗ nào đau không?” Triệu Cảnh Hàng im lặng hồi lâu, hỏi.
“Vẫn ổn…… Có chuyện gì vậy.”
Thẩm Thu sờ sờ cánh tay cô, giương mắt nhìn về phía trước, sau đó cô mới nhận ra trước kính có rất nhiều cành cây, không rõ cái gì hết.
Vì thế cô quay sang nhìn cửa kính ô tô bên cạnh.
“Đừng nhìn!” Triệu Cảnh Hàng trách mắng.
Nhưng Thẩm Thu đã quay đầu lại, ở đây chỉ có một thân cây, cho nên từ thân cây cô đã nhìn thấy rất rõ khoảng không bên dưới.
Thẩm Thu liền hiểu ra, xe của bọn họ bị đụng phải rơi từ trên cao xuống, đại nạn không chết và chiếc xe bị treo lơ lửng ở đây.
“……”
Thẩm Thu khẽ quay lại nhìn Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng tưởng cô sợ hãi, vừa định trấn an cô một câu, lại nghe cô nói: “Cậu chủ, anh là quạ tinh chuyển thế đấy à.”
Triệu Cảnh Hàng không ngờ rằng vào lúc này cô gái này lại có thể thốt ra câu nói như vậy: “Em nói cái gì.”
“Vừa nãy trên đường có nói, chúng ta sẽ chết ở đây, kết quả đã trở thành sự thật rồi. “
Triệu Cảnh Hàng lời nói đều bị kẹt lại, cũng bị cô làm cho tức điên: “… Như này vẫn chưa chết!”
Thẩm Thu: “Tôi nghĩ, cũng nhanh thôi.”
“Tốt nhất là em nên câm miệng.”
Thẩm Thu thở dài, lựa chọn không muốn gặp xui xẻo nữa.
Nhưng mà, trong vụ va chạm vừa rồi, toàn thân cô đau nhức như muốn rụng rời: “Chiếc xe tải đó sao rồi …”
“Trượt mất rồi.” Triệu Cảnh Hàng nhìn xuống muốn lấy điện thoại, nhưng điện thoại lại không có chút tín hiệu nào. “Nếu tôi tìm được chiếc xe đó, hắn ta sẽ chết chắc.”
Thẩm Thu không biết xấu hổ nói có thể chúng ta sẽ chết trước hắn, nhưng chỉ nói: “Báo cảnh sát chưa, gọi người tới cứu chúng ta.”
Triệu Cảnh Hàng: “Đợi em nói, chắc trời cũng sáng luôn rồi.”
“……Ồ.”
“Không có tín hiệu, em nhìn của em xem.”
Thẩm Thu cầm điện thoại lên, “Cũng không có tín hiệu.”
Triệu Cảnh Hàng ném điện thoại lên bàn điều khiển: “Hay rồi, thế chờ chết đi.”
Thẩm Thu bất đắc dĩ: “… Không cho tôi nói từ này, anh lại tự mình nói ra từ này làm gì.”
Triệu Cảnh Hàng giọng giễu cợt: “Sợ?”
Thẩm Thu ngả người ra sau, khẽ thở dài: “Cứ như thế mà chết … cũng thảm quá đi.”
Ngoài miệng thì nói chết thê thảm, nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, cô dường như không hề lộ ra vẻ hoảng sợ nào.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc nãy khi đối mặt với cái chết, adrenalin(*) của Triệu Cảnh Hàng tăng mạnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy có chút thú vị.
(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)
“Em không sợ chết sao?” Anh quay đầu, nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Thu suy nghĩ một chút: “Tôi … sợ chết chứ.”
“Sao tôi lại thấy em không sợ hãi chút nào.”
“Anh mới không sợ ấy.”
Triệu Cảnh Hàng đột nhiên nở nụ cười: “Tôi sợ, rất sợ là đằng khác. Nhưng nghĩ lại khi chết vẫn có người chết cùng, lại dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Thu liền phẫn nộ trợn to hai mắt: “Cậu chủ, anh không phải nói thích tôi sao, sao anh lại muốn tôi đi vào chỗ chết”
“Tôi không nói em đi vào chỗ chết.” Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, trong bóng tối, vệt máu trên trán hiện lên thật dị thường rất khó coi, “Đây chẳng phải là cùng nhau chết sao?
“…”
Thẩm Thu biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, cô biết chắc điều đó, Triệu Cảnh Hàng cũng hiểu rõ điều này.
Nhưng anh không hề tỏ ra hoảng sợ chút nào, cho nên mới nói con người này của anh, thực ra rất đáng sợ.
“Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?” Thẩm Thu cảm thấy có gió thổi qua, cây lá trước mặt đung đưa xào xạc.
Triệu Cảnh Hàng: “Tùy tình hình.”
“… Chắc sẽ có mà, có thể có người sẽ phát hiện ra mà anh không thấy đó.”
Triệu Cảnh Hàng: “Có thể.”
Thẩm Thu lại nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào. Họ gọi đất không nghe kêu trời không thấu, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tài xế xe tải sẽ báo cảnh sát và người của Triệu Cảnh Hàng sẽ phát hiện ra bọn họ.
Còn bản thân cô … Hôm nay cô đột nhiên biến mất, hẳn là không có ai biết đến.
Những người khác đã gửi tin nhắn chúc mừng, vì vậy hôm nay họ sẽ không liên lạc với nhau nữa.
Chú Lý và dì giúp việc cũng đã về nhà đón Tết hết rồi, hưởng ấm áp riêng phần mình.
A Diên anh ấy hẳn rất bận, chắc chắn sẽ không có thời gian hỏi lại xem cô tối nay thế nào.
Vì vậy, nếu như hôm nay cô chết ở đây, thì phải đến ngày hôm sau hoặc là muộn hơn họ mới có biết được.
Cũng không biết, họ sẽ có cảm giác gì khi biết cô đã qua đời rồi……
“Em đang nghĩ gì vậy.” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu định thần lại, nói trong vô thức, “Tôi đang nghĩ, liệu tôi chết rồi có ai buồn không.”
Triệu Cảnh Hàng hơi sửng sốt.
Thẩm Thu quay lại nhìn anh: “Anh chết chắc sẽ có nhiều người buồn lắm nhỉ.”
Triệu Cảnh Hàng cau mày: “Ví dụ như?”
Thẩm Thu: “Ví dụ như … ông anh?”
Triệu Cảnh Hàng mỉm cười: “Ông tôi cũng sắp chết rồi còn đâu, mà dù tôi có chết hay không, thì ông ấy cũng có người nối nghiệp.”
“Còn ba anh, hoặc những người thân khác của anh.”
Trong ánh mắt của Triệu Cảnh Hàng có phần lạnh lùng: “Tôi chết rồi, ba tôi có thể tìm một đứa con trai khác ở bên ngoài dễ dàng hơn. Còn những người thân khác, em nói chắc là đám người Triệu Tử Diệu đi? Bọn họ không đốt pháo ăn mừng đã khách sáo lắm rồi.”
Thẩm Thu ồ một tiếng, thế nhưng lại có một cảm giác thấu hiểu và thông cảm.
Có chút thái quá rồi...... Anh là đại thiếu gia nhà họ Triệu cao cao tại thượng, thế nhưng cô cảm thấy anh cũng đáng thương như cô.
“Thẩm Thu, em lại nghĩ gì nữa vậy.”
Thẩm Thu lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, tôi đang nghĩ, xe chết máy không tỏa nhiệt nữa, bắt đầu thấy lạnh rồi.”
……
“Khoác vào.”
Chỉ chốc lát, một chiếc áo khoác đắp lên mặt, vừa dày vừa nặng, cũng rất ấm nữa.
Thẩm Thu kéo chiếc áo xuống, thấy Triệu Cảnh Hàng đã ném áo khoác ngoài của mình ở ghế sau cho cô.
Lúc nãy anh lái xe đã cởi áo khoác ra, bên trong cũng không quá dày.
Thẩm Thu lúc này cũng mặc áo khoác nhưng có thể cảm nhận được cái lạnh, huống chi bây giờ anh còn như thế này.
Thẩm Thu: “Anh tự mình mặc đi.”
“Không lạnh, mặc cho ấm vào.” Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói.
Trên quần áo có mùi của anh.
Thẩm Thu nhắm mắt, trong khoảnh khắc đó có chút mê man.
Nếu không có ai đến cứu họ, họ sẽ chết, không chết vì lật xe, thì trong thời tiết rét như cắt thế này thì cũng chết vì lạnh.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, khả năng chết cóng ước chừng có khả năng xảy ra nhiều hơn…..
“Tôi nghĩ nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, trời sẽ ngày càng lạnh hơn” Thẩm Thu nói.
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi biết.”
Thẩm Thu: “Vậy cái áo này…”
“Trước khi có người đến cứu, em đừng có chết cóng là được.” Triệu Cảnh Hàng quay lại nhìn cô nói: “Không phải em vừa hỏi, khi em chết đi có ai buồn không hay sao?”.
“……Ừ?”
Triệu Cảnh Hàng chậm rãi gài chặt nút áo cho cô, trong giọng nói mang theo chút chua xót: “Có, tôi sẽ buồn.”
Đêm giao thừa ít xe cộ qua lại, khoảng thời gian này, hầu như cũng không có ai bôn ba bên ngoài.
Xe của Triệu Cảnh Hàng làm cho con đường dài này thêm chút màu sắc, chẳng qua tuyết trên đường dày đặc, anh lái xe cũng chậm hơn.
“Có muốn đổi tôi lái xe không?” Thẩm Thu ngồi ở ghế phụ, bất ngờ nói.
Triệu Cảnh Hàng mỉm cười: “Trong điều kiện đường xá như thế này, em lái xe với tốc độ như vậy là muốn cả hai chúng ta chết ở đây sao.”
Thẩm Thu nghẹn ở cổ: “Tôi cũng có thể lái xe rất chậm, biết chưa.”
Triệu Cảnh Hàng không tin cô cho lắm: “Được thôi, ngồi cho chắc vào.”
“Ồ.”
Triệu Cảnh Hàng liếc cô một cái, có thể có chút bất mãn, nhưng lúc này, anh đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà cách đây không lâu, cặp mặt đó của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Triệu Cảnh Hàng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô vội vã cầm ô đi sau lưng anh, trái tim anh lại dịu dàng trở lại.
Anh không hỏi thêm tại sao lúc đó cô lại nói không muốn về nhà, vì anh nghĩ, chắc anh cũng đoán được phần nào, ai mà không muốn về nhà vào một ngày như vậy, trừ phi bản thân không thích gia đình đó.
Triệu Cảnh Hàng chợt hiểu rằng chú mèo hoang nhỏ này cũng giống như anh, có nhà mà không muốn về, chỉ muốn tránh xa.
Vì vậy, anh vui khi đưa cô đi, và thậm chí còn vui hơn khi được ở bên cô một lúc.
“Trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa……” Từ thành phố Lâm trở về phải mất ba giờ đồng hồ, đoạn đường cao tốc phía trước có nhiều khúc quanh co, bây giờ tuyết lại rơi, lái xe lại càng khó hơn.
“Không phải em thích tuyết sao.” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu: “Đâu có đâu.”
Triệu Cảnh Hàng: “Hôm đó ở ngoài cửa hàng tiện lợi, không phải em muốn chơi tuyết sao?”
Thẩm Thu bị lộ tẩy tâm tư, ho nhẹ một tiếng: “Lâu lâu mới thấy một lần nên có chút mới mẻ, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn không ngừng rơi, nên thấy cũng bình thường.”
Triệu Cảnh Hàng: “Em đúng thật là kén chọn.”
Thẩm Thu nghĩ rằng người kén chọn nhất là anh, còn không biết xấu hổ mà nói ai khác.
Thẩm Thu: “Anh vội vã trở về như vậy là ngày mai có chuyện gì sao?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Có cuộc họp.”
Thẩm Thu: “Nhưng mai là mùng một Tết.”
“Mấy người nước ngoài cũng không có nghỉ Tết Trung Quốc.”
Thẩm Thu phản ứng lại: “Ồ, cũng phải.”
Trong xe bật chút nhạc nhẹ, mặc dù lái xe rất chậm, nhưng hai người đang nói chuyện, một hỏi một đáp, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
“Đúng là lái xe đến nơi vắng vẻ cũng khó khăn.” Triệu Cảnh Hàng chán ghét nói.
Thẩm Thu: “Do tuyết đó…… Ngày thường con đường này cũng rất dễ đi.”
“Em thường xuyên lái xe về à? Không phải đi tàu cao tốc sao?”
Thẩm Thu: “…… thỉnh thoảng cũng đi xe.”
Thực ra, cô ngồi xe nhiều hơn, vì có những lúc đi cùng Triệu Tu Diên và chú Lý.
Dù sao cũng từng đi đi lại lại, cũng chưa từng nghe chú Lý nói con đường này không dễ đi, hôm nay lái xe cũng không dễ, thật sự chỉ là do tuyết rơi dày đặc mà thôi.
Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, bảng chỉ đường cho thấy còn khoảng một km nữa là lên đường cao tốc.
“Chút nữa thì ổn rồi, sắp tới đường cao tốc rồi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thu nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe tải, thoạt nhìn còn tưởng rằng không có chuyện gì, dù sao cũng xa nên cũng không nhìn rõ, nhưng khi đến gần cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mà Triệu Cảnh Hàng lái xe đã nhận ra điều gì đó không ổn sớm hơn cô.
Ở trên đường như vậy, xe tải đi quá nhanh rồi! Ngay phía trước nó còn có một chỗ rẽ nhỏ, cứ chạy như thế, chắc chắn nó sẽ bị trượt.
“Chiếc xe đó ——”
“Thẩm Thu! Ngồi chắc!” Triệu Cảnh Hàng hét lên.
Thẩm Thu căng thẳng, còn chưa kịp đáp lại, thì thấy chiếc xe tải đang quẹo vào góc cua và lao về phía họ với tốc độ cực nhanh!
Chiếc xe tải rõ ràng là không thể dừng lại được!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, giây trước họ còn đang nhàn nhã nghe nhạc, giây này đã gặp phải tai nạn.
Chiếc xe tải đó quá lớn và nặng, Triệu Cảnh Hàng biết nếu nó cứ thế mà đâm thẳng chắc chắn họ sẽ bị nghiền nát mất.
Mặt anh lạnh ngắt, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc anh bẻ tay lái, cọ xát vào thân xe tải!
Bánh xe cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh lạ, nhưng chiếc xe tải vẫn không có tín hiệu dừng lại, đẩy xe của họ ra bên ngoài một cách thô bạo—
Cú đà rất lớn khiến sắc mặt hai người trong xe trở nên tái mét, nhưng trong thời tiết, tình hình giao thông này lại thêm đà của xe tải thì dù xe có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi.
“A—” Thẩm Thu nhất thời kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi và cảm giác mất đi trọng lượng!
Ầm!
Sau khi bị văng ra khỏi đường, chiếc xe lao thẳng xuống dưới đường núi, cuối cùng không một âm thanh nào phát ra nữa, chiếc xe bị mắc kẹt vào khóm cây trong thung lũng.
Va chạm này làm cho Thẩm Thu choáng váng, hai mắt cô tối sầm lại một lúc lâu, mới mơ hồ nghe thấy bên tai có người gọi mình.
“Thẩm Thu, Thẩm Thu! Tỉnh dậy đi!”
Thẩm Thu gắng sức tỉnh lại, giãy giụa một lát cuối cùng cũng nhìn thấy người bên cạnh.
“Triệu Cảnh Hàng….”
“Em không sao chứ?” Triệu Cảnh Hàng hai mắt tối sầm, trên trán có vết máu.
“Tôi không sao.” Thẩm Thu yếu ớt mở mắt nhìn lên trán của anh, “Chảy máu rồi kìa, anh không sao chứ.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ nhíu mày: “Không sao.”
Hai người nhìn nhau, vào lúc này, trong mắt của hai người đều nhìn thấy số phận không thể giải thích được.
“Còn chỗ nào đau không?” Triệu Cảnh Hàng im lặng hồi lâu, hỏi.
“Vẫn ổn…… Có chuyện gì vậy.”
Thẩm Thu sờ sờ cánh tay cô, giương mắt nhìn về phía trước, sau đó cô mới nhận ra trước kính có rất nhiều cành cây, không rõ cái gì hết.
Vì thế cô quay sang nhìn cửa kính ô tô bên cạnh.
“Đừng nhìn!” Triệu Cảnh Hàng trách mắng.
Nhưng Thẩm Thu đã quay đầu lại, ở đây chỉ có một thân cây, cho nên từ thân cây cô đã nhìn thấy rất rõ khoảng không bên dưới.
Thẩm Thu liền hiểu ra, xe của bọn họ bị đụng phải rơi từ trên cao xuống, đại nạn không chết và chiếc xe bị treo lơ lửng ở đây.
“……”
Thẩm Thu khẽ quay lại nhìn Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng tưởng cô sợ hãi, vừa định trấn an cô một câu, lại nghe cô nói: “Cậu chủ, anh là quạ tinh chuyển thế đấy à.”
Triệu Cảnh Hàng không ngờ rằng vào lúc này cô gái này lại có thể thốt ra câu nói như vậy: “Em nói cái gì.”
“Vừa nãy trên đường có nói, chúng ta sẽ chết ở đây, kết quả đã trở thành sự thật rồi. “
Triệu Cảnh Hàng lời nói đều bị kẹt lại, cũng bị cô làm cho tức điên: “… Như này vẫn chưa chết!”
Thẩm Thu: “Tôi nghĩ, cũng nhanh thôi.”
“Tốt nhất là em nên câm miệng.”
Thẩm Thu thở dài, lựa chọn không muốn gặp xui xẻo nữa.
Nhưng mà, trong vụ va chạm vừa rồi, toàn thân cô đau nhức như muốn rụng rời: “Chiếc xe tải đó sao rồi …”
“Trượt mất rồi.” Triệu Cảnh Hàng nhìn xuống muốn lấy điện thoại, nhưng điện thoại lại không có chút tín hiệu nào. “Nếu tôi tìm được chiếc xe đó, hắn ta sẽ chết chắc.”
Thẩm Thu không biết xấu hổ nói có thể chúng ta sẽ chết trước hắn, nhưng chỉ nói: “Báo cảnh sát chưa, gọi người tới cứu chúng ta.”
Triệu Cảnh Hàng: “Đợi em nói, chắc trời cũng sáng luôn rồi.”
“……Ồ.”
“Không có tín hiệu, em nhìn của em xem.”
Thẩm Thu cầm điện thoại lên, “Cũng không có tín hiệu.”
Triệu Cảnh Hàng ném điện thoại lên bàn điều khiển: “Hay rồi, thế chờ chết đi.”
Thẩm Thu bất đắc dĩ: “… Không cho tôi nói từ này, anh lại tự mình nói ra từ này làm gì.”
Triệu Cảnh Hàng giọng giễu cợt: “Sợ?”
Thẩm Thu ngả người ra sau, khẽ thở dài: “Cứ như thế mà chết … cũng thảm quá đi.”
Ngoài miệng thì nói chết thê thảm, nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, cô dường như không hề lộ ra vẻ hoảng sợ nào.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc nãy khi đối mặt với cái chết, adrenalin(*) của Triệu Cảnh Hàng tăng mạnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy có chút thú vị.
(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)
“Em không sợ chết sao?” Anh quay đầu, nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Thu suy nghĩ một chút: “Tôi … sợ chết chứ.”
“Sao tôi lại thấy em không sợ hãi chút nào.”
“Anh mới không sợ ấy.”
Triệu Cảnh Hàng đột nhiên nở nụ cười: “Tôi sợ, rất sợ là đằng khác. Nhưng nghĩ lại khi chết vẫn có người chết cùng, lại dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Thu liền phẫn nộ trợn to hai mắt: “Cậu chủ, anh không phải nói thích tôi sao, sao anh lại muốn tôi đi vào chỗ chết”
“Tôi không nói em đi vào chỗ chết.” Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, trong bóng tối, vệt máu trên trán hiện lên thật dị thường rất khó coi, “Đây chẳng phải là cùng nhau chết sao?
“…”
Thẩm Thu biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, cô biết chắc điều đó, Triệu Cảnh Hàng cũng hiểu rõ điều này.
Nhưng anh không hề tỏ ra hoảng sợ chút nào, cho nên mới nói con người này của anh, thực ra rất đáng sợ.
“Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?” Thẩm Thu cảm thấy có gió thổi qua, cây lá trước mặt đung đưa xào xạc.
Triệu Cảnh Hàng: “Tùy tình hình.”
“… Chắc sẽ có mà, có thể có người sẽ phát hiện ra mà anh không thấy đó.”
Triệu Cảnh Hàng: “Có thể.”
Thẩm Thu lại nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào. Họ gọi đất không nghe kêu trời không thấu, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tài xế xe tải sẽ báo cảnh sát và người của Triệu Cảnh Hàng sẽ phát hiện ra bọn họ.
Còn bản thân cô … Hôm nay cô đột nhiên biến mất, hẳn là không có ai biết đến.
Những người khác đã gửi tin nhắn chúc mừng, vì vậy hôm nay họ sẽ không liên lạc với nhau nữa.
Chú Lý và dì giúp việc cũng đã về nhà đón Tết hết rồi, hưởng ấm áp riêng phần mình.
A Diên anh ấy hẳn rất bận, chắc chắn sẽ không có thời gian hỏi lại xem cô tối nay thế nào.
Vì vậy, nếu như hôm nay cô chết ở đây, thì phải đến ngày hôm sau hoặc là muộn hơn họ mới có biết được.
Cũng không biết, họ sẽ có cảm giác gì khi biết cô đã qua đời rồi……
“Em đang nghĩ gì vậy.” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu định thần lại, nói trong vô thức, “Tôi đang nghĩ, liệu tôi chết rồi có ai buồn không.”
Triệu Cảnh Hàng hơi sửng sốt.
Thẩm Thu quay lại nhìn anh: “Anh chết chắc sẽ có nhiều người buồn lắm nhỉ.”
Triệu Cảnh Hàng cau mày: “Ví dụ như?”
Thẩm Thu: “Ví dụ như … ông anh?”
Triệu Cảnh Hàng mỉm cười: “Ông tôi cũng sắp chết rồi còn đâu, mà dù tôi có chết hay không, thì ông ấy cũng có người nối nghiệp.”
“Còn ba anh, hoặc những người thân khác của anh.”
Trong ánh mắt của Triệu Cảnh Hàng có phần lạnh lùng: “Tôi chết rồi, ba tôi có thể tìm một đứa con trai khác ở bên ngoài dễ dàng hơn. Còn những người thân khác, em nói chắc là đám người Triệu Tử Diệu đi? Bọn họ không đốt pháo ăn mừng đã khách sáo lắm rồi.”
Thẩm Thu ồ một tiếng, thế nhưng lại có một cảm giác thấu hiểu và thông cảm.
Có chút thái quá rồi...... Anh là đại thiếu gia nhà họ Triệu cao cao tại thượng, thế nhưng cô cảm thấy anh cũng đáng thương như cô.
“Thẩm Thu, em lại nghĩ gì nữa vậy.”
Thẩm Thu lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, tôi đang nghĩ, xe chết máy không tỏa nhiệt nữa, bắt đầu thấy lạnh rồi.”
……
“Khoác vào.”
Chỉ chốc lát, một chiếc áo khoác đắp lên mặt, vừa dày vừa nặng, cũng rất ấm nữa.
Thẩm Thu kéo chiếc áo xuống, thấy Triệu Cảnh Hàng đã ném áo khoác ngoài của mình ở ghế sau cho cô.
Lúc nãy anh lái xe đã cởi áo khoác ra, bên trong cũng không quá dày.
Thẩm Thu lúc này cũng mặc áo khoác nhưng có thể cảm nhận được cái lạnh, huống chi bây giờ anh còn như thế này.
Thẩm Thu: “Anh tự mình mặc đi.”
“Không lạnh, mặc cho ấm vào.” Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói.
Trên quần áo có mùi của anh.
Thẩm Thu nhắm mắt, trong khoảnh khắc đó có chút mê man.
Nếu không có ai đến cứu họ, họ sẽ chết, không chết vì lật xe, thì trong thời tiết rét như cắt thế này thì cũng chết vì lạnh.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, khả năng chết cóng ước chừng có khả năng xảy ra nhiều hơn…..
“Tôi nghĩ nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, trời sẽ ngày càng lạnh hơn” Thẩm Thu nói.
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi biết.”
Thẩm Thu: “Vậy cái áo này…”
“Trước khi có người đến cứu, em đừng có chết cóng là được.” Triệu Cảnh Hàng quay lại nhìn cô nói: “Không phải em vừa hỏi, khi em chết đi có ai buồn không hay sao?”.
“……Ừ?”
Triệu Cảnh Hàng chậm rãi gài chặt nút áo cho cô, trong giọng nói mang theo chút chua xót: “Có, tôi sẽ buồn.”
/49
|