Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Chân của Cao Vũ Sanh không thể xuống giường được trong vòng một tháng, đi vệ sinh, tắm rửa, thay quần áo đều cần giúp. Vốn có dịch vụ cao cấp do phòng bệnh cung cấp, chỉ là Cao Vũ Sanh không thích người khác đụng vào hắn, Địch Thần không thể làm gì khác hơn là chăm sóc hắn một tấc cũng không rời.
"Sắp tới Mông Mông sẽ không đến nhà trẻ, ba tụi anh ở trong phòng bệnh này vậy, dù sao đến nhà trẻ chỉ cũng chỉ có chơi." Địch Thần ngồi trong phòng khách của phòng suite gọi điện cho Phương Sơ Dương, phòng khách của căn phòng này thông với phòng ngủ, ngồi trên sô pha trong phòng khách cũng có thể thấy hai đứa nhóc kia.
Cao Vũ Sanh đã xử lý xong công việc, đang chơi game với Địch Mông Mông, mỗi người cầm một cái tay cầm chơi game, đang chơi đua xe rất nghiêm túc chăm chú.
"Tôi đọc tin tức rồi, còn có một sát thủ dùng súng bắn đinh nữa, nhìn qua... đội..." Phương Sơ Dương bên kia đang xuất phát tới chỗ núi, tín hiệu không được tốt, âm thanh đứt quãng.
Đuôi lông mày của Địch Thần chợt giật: "Tin tức?"
Phương Sơ Dương bên kia ơ ơ vài câu, nghe không rõ lắm. Nhưng mà Địch Thần đoán là đang mắng anh, nói anh tin tức lớn như thế mà cũng không biết, kiểu kiểu vậy, tuy là không nghe được, nhưng mắng lại cái đã rồi tính tiếp: "Mẹ nó, chú đang mắng anh đúng không. Ai như chú cái tên không tập trung đi làm, đi công tác phá án mà còn nghịch điện thoại!"
Phương Sơ Dương chỉ giải thích một chút về nội dung tin tức: "..."
"Tít tít tít," đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng bận. Địch Thần chép miệng một cái, cũng không biết là bị mất tín hiệu hay Phương Sơ Dương trực tiếp cúp luôn.
Địch Thần nhún nhún vai, mở tin tức nhìn thoáng qua.
[Tiểu thư nhà giàu bị tấn công, súng bắn đinh trí mạng xuyên thẳng qua cửa sổ xe!] Tiêu đề làm người kinh sợ, thu hút một lượng lớn người xem.
Bởi vì xảy ra ở ngã tư đường phố sầm uất, có rất nhiều người chứng kiến, có người còn đăng lên mạng ngay lúc đó. Cho nên, dù Cao Văn Tranh có muốn dùng quan hệ công chúng để giấu giếm thì cũng không giấu được. Mà những trang mạng lớn, chỉ cách một ngày thì đều đăng tin.
Những trang tin tức mạng này, từ trước đến giờ viết không đi vào chi tiết lắm, không dám viết hết, sợ ảnh hưởng đến tình tiết vụ án hoặc là dính dáng đến vấn đề riêng tư. Nhưng trên trang mạng xã hội thì khác, Địch Thần mở mạng xã hội lên, người qua đường đăng video với các góc quay khác nhau lên tràn lan.
Địch Thần mở video có lượt xem nhiều nhất ra xem, là người qua đường trên lối đi bộ quay lại.
Video bắt đầu quay từ lúc chiếc xe taxi kia bắt đầu tẩu thoát.
"Mẹ nó, vừa nãy trong cái xe taxi kia có người nổ súng với xe con!"
Âm thanh trong video rất ồn ào, có thể thấy ngã tư đường đã rối loạn lên. Chủ xe xung quanh còn tưởng là cái gì kinh khủng tập kích, đều xuống xe chạy đi, cảnh tượng có chút hỗn loạn, đường bị kẹt xe không nghi ngờ gì nữa. Cửa sổ xe của Bạch Duệ nát thành mạng nhện, đợi xe taxi rời khỏi, hắn nhanh chóng xuống xe kéo Cao Văn Tranh đã bị doạ ngốc ra.
...
Mặt Cao Văn Tranh bị chụp trúng, hai anh chàng của cư dân mạng vạn năng tìm ra được thân phận của cô.
Tiểu thư của tập đoàn Cửu Dật, gặp chuyện bị ám sát hư hư thực thực. Tình huống chỉ có trong phim chiếu trên TV nay lại xảy ra ở trong hiện thực! Tin tức như thế vừa ra, trong nháy mắt đưa tới sự quan tâm phô thiên cái địa.
"Chị em hot rồi." Địch Thần cầm điện thoại đi tới bên giường, nhìn Cao Vũ Sanh đang trong trận nghỉ ngơi trong game.
Địch Mông Mông lại gần, vịn cánh tay của Cao Vũ Sanh: "Hot gì?"
Địch Thần đuổi bé đi như đuổi ruồi: "Con nít không hiểu đừng nó nói leo."
Cao Vũ Sanh nghiêng đầu dùng cằm nhẹ nhàng chỉ ngăn tủ cách đó không xa, chỗ đó để các loại đồ ăn vặt mà sáng nay thư ký Trịnh đưa tới, ý nói bạn nhỏ Mông Mông tự mình đi lấy.
Trước đồ ăn vặt và game, Tiểu Địch tiên sinh hình thành ăn ý tự nhiên với mợ, lập tức im lặng xuống giường, "bạch bạch bạch" đi tới ngăn trữ đồ.
Địch Thần không chú ý tới tương tác giữa hai người, chỉ lo chia sẻ tin tức buồn cười này cho Cao Vũ Sanh: "Cư dân mạng giỏi thật, em đọc chút đi, này cũng có thể đủ để quay một bộ sóng gió nhà giàu rồi."
Mọi người vẫn luôn tò mò đối với cái gọi là cuộc sống của "người giàu," Cửu Dật cũng thật sự là một thương hiệu lớn có tiếng trong nước. Tò mò khiến người siêng năng, mọi người phát huy tinh thần bát quái không sợ khổ không sợ mệt mà quật ba thước đất, lôi hết tất cả tin tức có liên quan đến nhà họ Cao ra.
[Thụ Lê: A, ba đứa con nhà họ Cao đều không cùng một mẹ! Quả nhiên phú hào là thích lập hậu cung.]
[Tiểu Huân Tử: Đại tiểu thư này bị tấn công, không biết có phải là tranh đoạt gia nghiệp không? Não bổ cẩu huyết trạch đấu trăm ngàn từ.]
[Đi Ngang Qua Không Đạo Lý: Gia nghiệp nhà này mà cũng cần tranh? Chắc chắn là để lại cho tiểu Cao tổng của tụi tui!]
[Mặc Quy: Tiểu Cao tổng là ai, Cao Vũ Sanh?]
[Chủ Công: Nếu để lại cho Cao Vũ Sanh thì sao chị của cậu ta lại bị đuổi giết?]
[Liễu Mộc Não Não: Không phải còn có một người em trai à, chắc chắn là em trai mướn sát thủ.]
Trước đây nhà họ Cao vẫn rất khiêm tốn, người nhà này rất ít khi lộ mặt, chỉ là hai năm gần đây do Cao Vũ Sanh hay lọt vào phạm vi của công chúng. Hiện giờ bản đồ Tiêu Điểm cũng rất nổi tiếng, công chúng tự nhiên cho rằng Cao Vũ Sanh là người ưu tú nhất trong ba người con.
[Kỳ Kỳ: Phá án rồi. Cha chuẩn bị truyền gia nghiệp cho Cao Vũ Sanh, chị gái là con cả, nắm quyền ở Cửu Dật mấy năm nên cũng được chia không ít. Mà em trai mới thành niên còn đang học đại học rất khó tìm được chỗ tốt, liền hoặc là không làm, trước hết giết chị gái rồi giết anh trai sau.]
Cứ thế quần quật cả đêm, cũng có một người viết ra một quyển tiểu thuyết.
"Phân tích của bọn họ sai rồi, nếu như em phải thừa kế gia nghiệp, không phải sẽ giết em trước sao?" Cao Vũ Sanh không giải thích được.
"Chỗ này em không hiểu rồi, tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết tuyệt đối sẽ không bị thủ đoạn thế này làm bị thương. Huống chi, bên cạnh em còn có một anh vệ sĩ đẹp trai nữa!" Địch Thần vênh váo đắc ý, tìm tới một weibo được anh nhấn like.
Vị cư dân mạng cơ trí này phân tích vì sao người bị thương trước là chị gái.
[Mọi người đã quên rồi à, không phải bên người tiểu Cao tổng còn có anh trai vệ sĩ xúc đất cực kỳ lợi hại sao? Thần binh ba lớp giáng xuống, tay không chụp được đứa nhỏ, thế thì sao sát thủ lại gần được.]
Cao Vũ Sanh không ngờ tới là còn có một kiểu giải thích thế nữa, không nhịn được cười: "Không sai, có ca ca đẹp trai."
Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn anh, Địch Thần nhịn không được nhìn lại. Anh đang đứng, dưới góc độ này Cao Vũ Sanh nhìn qua vô cùng dễ thương, được ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào, chiếu đến thật xù xù.
"Tinh tinh tinh ——" Điện thoại nội tuyến ở đầu giường vang lên, Địch Thần ho nhẹ một tiếng xoay người nhấn nghe.
Người ngồi ở bàn lễ tân gọi tới: "Chào anh, hiện tại có anh Cao Mục Địch tới thăm."
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, tiểu bá vương nhà họ Cao giết người không chớp mắt trong miệng cư dân mạng, thế mà lúc này lại tới thăm. Địch Thần không muốn để cho tên ồn ào kia đi vào, nhưng Cao Vũ Sanh đồng ý: "Để cho cậu ta vào đi, không cho phép có người đi cùng."
Địch Thần bế Địch Mông Mông đang đắm chìm trong một đống đồ ăn vặt lên, bế qua bên phòng nhỏ cách vách.
Một phút đồng hồ sau, Cao Mục Địch nổi giận đùng đùng, "rầm" một tiếng đẩy cửa đi vào. Tiểu Cao thiếu gia vẫn là bộ dáng trước kia, mặc quần rách mô đen, tóc màu rực rỡ đeo bông tai đen. Dùng cách nói của Địch Thần, nếu không phải bộ quần áo này vô cùng đắt tiền, hắn chính là nhà quê kết hợp với phong cách HKT.
"Đúng là chân bị đập gãy à." Cao Mục Địch thấy cái chân cố định trên giường, dường như có chút ngoài ý muốn, trừng mười giây xong mới phun được một câu như vậy.
Cái thằng này, nói chuyện kiểu gì đó. Địch Thần có chút không vui, ngăn em trai nhà họ Cao cố gắng tiến lên lại, mời hắn ngồi xuống ghế sô pha ở chỗ xa xa.
"Bỏ ra." Cao Mục Địch đẩy vệ sĩ vướng bận một cái, phát hiện không thể đẩy không được, "Cao Vũ Sanh, nói vệ sĩ này của anh tránh ra."
Cao Vũ Sanh mắt điếc tai ngơ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn em trai đang giương nanh múa vuốt: "Không muốn ngồi à, thế thì cậu đứng chỗ đó nói đi."
Cao Mục Địch căm hận lại đẩy Địch Thần một cái, kết quả lại đẩy mình lui về sau nửa bước: "Anh nói với cha cái gì, vì sao ông ấy lại đánh mẹ tôi?"
Hả?
Địch Thần vô cùng kinh ngạc, mẹ kế bị Cao Chấn Trạch đánh?
Hai mắt Cao Vũ Sanh tối sầm lại: "Chuyện khi nào?"
"Đêm qua!" Mấy ngày nay, tiểu Cao thiếu gia sống rất không vui vẻ gì, ngồi chồm hổm mấy ngày trong đồn cảnh sát về lại bị cha giam lại, vất vả lắm mới bỏ lệnh cấm thì cha mẹ lại đánh nhau. Thấy trên mặt mẹ mình có dấu bàn tay bước từ thư phòng ra, lúc đó Cao Mục Địch muốn chạy tới bệnh viện lý luận với Cao Vũ Sanh, bị mẹ hắn sống chết ngăn lại.
"Tôi biết rồi." Cao Vũ Sanh lấy điện thoại để trên bàn, mặt trầm như nước nhanh chóng gõ gì đó trên laptop.
Cao Mục Địch đợi một lát, phát hiện cũng không còn nói câu gì nữa, người bị hắn chất vấn chỉ nói một câu "Đã biết," lập tức nổi điên: "Con mẹ nó mày có ý gì?"
"Ý chính là, cậu nói hết thì có thể đi rồi." Địch Thần dùng tay làm dấu mời, đưa hắn ra ngoài.
"Con mẹ nó!" Cao Mục Địch oa oa kêu loạn bị vệ sĩ Địch xách ra khỏi phòng bệnh.
/Hết chương 96/
Chân của Cao Vũ Sanh không thể xuống giường được trong vòng một tháng, đi vệ sinh, tắm rửa, thay quần áo đều cần giúp. Vốn có dịch vụ cao cấp do phòng bệnh cung cấp, chỉ là Cao Vũ Sanh không thích người khác đụng vào hắn, Địch Thần không thể làm gì khác hơn là chăm sóc hắn một tấc cũng không rời.
"Sắp tới Mông Mông sẽ không đến nhà trẻ, ba tụi anh ở trong phòng bệnh này vậy, dù sao đến nhà trẻ chỉ cũng chỉ có chơi." Địch Thần ngồi trong phòng khách của phòng suite gọi điện cho Phương Sơ Dương, phòng khách của căn phòng này thông với phòng ngủ, ngồi trên sô pha trong phòng khách cũng có thể thấy hai đứa nhóc kia.
Cao Vũ Sanh đã xử lý xong công việc, đang chơi game với Địch Mông Mông, mỗi người cầm một cái tay cầm chơi game, đang chơi đua xe rất nghiêm túc chăm chú.
"Tôi đọc tin tức rồi, còn có một sát thủ dùng súng bắn đinh nữa, nhìn qua... đội..." Phương Sơ Dương bên kia đang xuất phát tới chỗ núi, tín hiệu không được tốt, âm thanh đứt quãng.
Đuôi lông mày của Địch Thần chợt giật: "Tin tức?"
Phương Sơ Dương bên kia ơ ơ vài câu, nghe không rõ lắm. Nhưng mà Địch Thần đoán là đang mắng anh, nói anh tin tức lớn như thế mà cũng không biết, kiểu kiểu vậy, tuy là không nghe được, nhưng mắng lại cái đã rồi tính tiếp: "Mẹ nó, chú đang mắng anh đúng không. Ai như chú cái tên không tập trung đi làm, đi công tác phá án mà còn nghịch điện thoại!"
Phương Sơ Dương chỉ giải thích một chút về nội dung tin tức: "..."
"Tít tít tít," đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng bận. Địch Thần chép miệng một cái, cũng không biết là bị mất tín hiệu hay Phương Sơ Dương trực tiếp cúp luôn.
Địch Thần nhún nhún vai, mở tin tức nhìn thoáng qua.
[Tiểu thư nhà giàu bị tấn công, súng bắn đinh trí mạng xuyên thẳng qua cửa sổ xe!] Tiêu đề làm người kinh sợ, thu hút một lượng lớn người xem.
Bởi vì xảy ra ở ngã tư đường phố sầm uất, có rất nhiều người chứng kiến, có người còn đăng lên mạng ngay lúc đó. Cho nên, dù Cao Văn Tranh có muốn dùng quan hệ công chúng để giấu giếm thì cũng không giấu được. Mà những trang mạng lớn, chỉ cách một ngày thì đều đăng tin.
Những trang tin tức mạng này, từ trước đến giờ viết không đi vào chi tiết lắm, không dám viết hết, sợ ảnh hưởng đến tình tiết vụ án hoặc là dính dáng đến vấn đề riêng tư. Nhưng trên trang mạng xã hội thì khác, Địch Thần mở mạng xã hội lên, người qua đường đăng video với các góc quay khác nhau lên tràn lan.
Địch Thần mở video có lượt xem nhiều nhất ra xem, là người qua đường trên lối đi bộ quay lại.
Video bắt đầu quay từ lúc chiếc xe taxi kia bắt đầu tẩu thoát.
"Mẹ nó, vừa nãy trong cái xe taxi kia có người nổ súng với xe con!"
Âm thanh trong video rất ồn ào, có thể thấy ngã tư đường đã rối loạn lên. Chủ xe xung quanh còn tưởng là cái gì kinh khủng tập kích, đều xuống xe chạy đi, cảnh tượng có chút hỗn loạn, đường bị kẹt xe không nghi ngờ gì nữa. Cửa sổ xe của Bạch Duệ nát thành mạng nhện, đợi xe taxi rời khỏi, hắn nhanh chóng xuống xe kéo Cao Văn Tranh đã bị doạ ngốc ra.
...
Mặt Cao Văn Tranh bị chụp trúng, hai anh chàng của cư dân mạng vạn năng tìm ra được thân phận của cô.
Tiểu thư của tập đoàn Cửu Dật, gặp chuyện bị ám sát hư hư thực thực. Tình huống chỉ có trong phim chiếu trên TV nay lại xảy ra ở trong hiện thực! Tin tức như thế vừa ra, trong nháy mắt đưa tới sự quan tâm phô thiên cái địa.
"Chị em hot rồi." Địch Thần cầm điện thoại đi tới bên giường, nhìn Cao Vũ Sanh đang trong trận nghỉ ngơi trong game.
Địch Mông Mông lại gần, vịn cánh tay của Cao Vũ Sanh: "Hot gì?"
Địch Thần đuổi bé đi như đuổi ruồi: "Con nít không hiểu đừng nó nói leo."
Cao Vũ Sanh nghiêng đầu dùng cằm nhẹ nhàng chỉ ngăn tủ cách đó không xa, chỗ đó để các loại đồ ăn vặt mà sáng nay thư ký Trịnh đưa tới, ý nói bạn nhỏ Mông Mông tự mình đi lấy.
Trước đồ ăn vặt và game, Tiểu Địch tiên sinh hình thành ăn ý tự nhiên với mợ, lập tức im lặng xuống giường, "bạch bạch bạch" đi tới ngăn trữ đồ.
Địch Thần không chú ý tới tương tác giữa hai người, chỉ lo chia sẻ tin tức buồn cười này cho Cao Vũ Sanh: "Cư dân mạng giỏi thật, em đọc chút đi, này cũng có thể đủ để quay một bộ sóng gió nhà giàu rồi."
Mọi người vẫn luôn tò mò đối với cái gọi là cuộc sống của "người giàu," Cửu Dật cũng thật sự là một thương hiệu lớn có tiếng trong nước. Tò mò khiến người siêng năng, mọi người phát huy tinh thần bát quái không sợ khổ không sợ mệt mà quật ba thước đất, lôi hết tất cả tin tức có liên quan đến nhà họ Cao ra.
[Thụ Lê: A, ba đứa con nhà họ Cao đều không cùng một mẹ! Quả nhiên phú hào là thích lập hậu cung.]
[Tiểu Huân Tử: Đại tiểu thư này bị tấn công, không biết có phải là tranh đoạt gia nghiệp không? Não bổ cẩu huyết trạch đấu trăm ngàn từ.]
[Đi Ngang Qua Không Đạo Lý: Gia nghiệp nhà này mà cũng cần tranh? Chắc chắn là để lại cho tiểu Cao tổng của tụi tui!]
[Mặc Quy: Tiểu Cao tổng là ai, Cao Vũ Sanh?]
[Chủ Công: Nếu để lại cho Cao Vũ Sanh thì sao chị của cậu ta lại bị đuổi giết?]
[Liễu Mộc Não Não: Không phải còn có một người em trai à, chắc chắn là em trai mướn sát thủ.]
Trước đây nhà họ Cao vẫn rất khiêm tốn, người nhà này rất ít khi lộ mặt, chỉ là hai năm gần đây do Cao Vũ Sanh hay lọt vào phạm vi của công chúng. Hiện giờ bản đồ Tiêu Điểm cũng rất nổi tiếng, công chúng tự nhiên cho rằng Cao Vũ Sanh là người ưu tú nhất trong ba người con.
[Kỳ Kỳ: Phá án rồi. Cha chuẩn bị truyền gia nghiệp cho Cao Vũ Sanh, chị gái là con cả, nắm quyền ở Cửu Dật mấy năm nên cũng được chia không ít. Mà em trai mới thành niên còn đang học đại học rất khó tìm được chỗ tốt, liền hoặc là không làm, trước hết giết chị gái rồi giết anh trai sau.]
Cứ thế quần quật cả đêm, cũng có một người viết ra một quyển tiểu thuyết.
"Phân tích của bọn họ sai rồi, nếu như em phải thừa kế gia nghiệp, không phải sẽ giết em trước sao?" Cao Vũ Sanh không giải thích được.
"Chỗ này em không hiểu rồi, tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết tuyệt đối sẽ không bị thủ đoạn thế này làm bị thương. Huống chi, bên cạnh em còn có một anh vệ sĩ đẹp trai nữa!" Địch Thần vênh váo đắc ý, tìm tới một weibo được anh nhấn like.
Vị cư dân mạng cơ trí này phân tích vì sao người bị thương trước là chị gái.
[Mọi người đã quên rồi à, không phải bên người tiểu Cao tổng còn có anh trai vệ sĩ xúc đất cực kỳ lợi hại sao? Thần binh ba lớp giáng xuống, tay không chụp được đứa nhỏ, thế thì sao sát thủ lại gần được.]
Cao Vũ Sanh không ngờ tới là còn có một kiểu giải thích thế nữa, không nhịn được cười: "Không sai, có ca ca đẹp trai."
Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn anh, Địch Thần nhịn không được nhìn lại. Anh đang đứng, dưới góc độ này Cao Vũ Sanh nhìn qua vô cùng dễ thương, được ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào, chiếu đến thật xù xù.
"Tinh tinh tinh ——" Điện thoại nội tuyến ở đầu giường vang lên, Địch Thần ho nhẹ một tiếng xoay người nhấn nghe.
Người ngồi ở bàn lễ tân gọi tới: "Chào anh, hiện tại có anh Cao Mục Địch tới thăm."
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, tiểu bá vương nhà họ Cao giết người không chớp mắt trong miệng cư dân mạng, thế mà lúc này lại tới thăm. Địch Thần không muốn để cho tên ồn ào kia đi vào, nhưng Cao Vũ Sanh đồng ý: "Để cho cậu ta vào đi, không cho phép có người đi cùng."
Địch Thần bế Địch Mông Mông đang đắm chìm trong một đống đồ ăn vặt lên, bế qua bên phòng nhỏ cách vách.
Một phút đồng hồ sau, Cao Mục Địch nổi giận đùng đùng, "rầm" một tiếng đẩy cửa đi vào. Tiểu Cao thiếu gia vẫn là bộ dáng trước kia, mặc quần rách mô đen, tóc màu rực rỡ đeo bông tai đen. Dùng cách nói của Địch Thần, nếu không phải bộ quần áo này vô cùng đắt tiền, hắn chính là nhà quê kết hợp với phong cách HKT.
"Đúng là chân bị đập gãy à." Cao Mục Địch thấy cái chân cố định trên giường, dường như có chút ngoài ý muốn, trừng mười giây xong mới phun được một câu như vậy.
Cái thằng này, nói chuyện kiểu gì đó. Địch Thần có chút không vui, ngăn em trai nhà họ Cao cố gắng tiến lên lại, mời hắn ngồi xuống ghế sô pha ở chỗ xa xa.
"Bỏ ra." Cao Mục Địch đẩy vệ sĩ vướng bận một cái, phát hiện không thể đẩy không được, "Cao Vũ Sanh, nói vệ sĩ này của anh tránh ra."
Cao Vũ Sanh mắt điếc tai ngơ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn em trai đang giương nanh múa vuốt: "Không muốn ngồi à, thế thì cậu đứng chỗ đó nói đi."
Cao Mục Địch căm hận lại đẩy Địch Thần một cái, kết quả lại đẩy mình lui về sau nửa bước: "Anh nói với cha cái gì, vì sao ông ấy lại đánh mẹ tôi?"
Hả?
Địch Thần vô cùng kinh ngạc, mẹ kế bị Cao Chấn Trạch đánh?
Hai mắt Cao Vũ Sanh tối sầm lại: "Chuyện khi nào?"
"Đêm qua!" Mấy ngày nay, tiểu Cao thiếu gia sống rất không vui vẻ gì, ngồi chồm hổm mấy ngày trong đồn cảnh sát về lại bị cha giam lại, vất vả lắm mới bỏ lệnh cấm thì cha mẹ lại đánh nhau. Thấy trên mặt mẹ mình có dấu bàn tay bước từ thư phòng ra, lúc đó Cao Mục Địch muốn chạy tới bệnh viện lý luận với Cao Vũ Sanh, bị mẹ hắn sống chết ngăn lại.
"Tôi biết rồi." Cao Vũ Sanh lấy điện thoại để trên bàn, mặt trầm như nước nhanh chóng gõ gì đó trên laptop.
Cao Mục Địch đợi một lát, phát hiện cũng không còn nói câu gì nữa, người bị hắn chất vấn chỉ nói một câu "Đã biết," lập tức nổi điên: "Con mẹ nó mày có ý gì?"
"Ý chính là, cậu nói hết thì có thể đi rồi." Địch Thần dùng tay làm dấu mời, đưa hắn ra ngoài.
"Con mẹ nó!" Cao Mục Địch oa oa kêu loạn bị vệ sĩ Địch xách ra khỏi phòng bệnh.
/Hết chương 96/
/132
|