Vì Anh Thật Ngốc

Chương 15

/22


Trời con trai gì mà mất lịch sự dữ vậy >" Đầu Bailey lại đau, cơn đau giật tung cô, cô ko thể kìm chế nó nữa, cô bật khóc. Đừng tưởng Bailey khóc vì Minh Nhật, là do cô đau quá, đau dữ dội đến ko thể kiểm soát. Hai thằng em họ Bin và Bôn hoảng hốt khi thấy chị mình. Tụi nó kêu "mom....mom...." í ối.

...

Cô Hương vội gọi bác sĩ đến. Buổi tối hôm đó cả quán cứ nháo nhào lên. Quân và Giang cũng tới. Giang lo lắng ra mặt nhưng anh ta trông trầm ngâm, đôi chân mày cứ nhíu lại. Quân thì khác, anh ta đứng ngồi ko yên cứ đi tới đi lui. Tâm kể cho 2 anh nghe tường tận câu chuyện. Giang chống khủy tay xuống bàn, ôm đầu rồi đứng phát dậy bỏ về.

Reng...reng....Minh Nhật nhắm nghiền đôi mắt....tay lọ mọ tìm điện thoại của mình. Anh ta đang say giấc nồng.

-Alô

-Tôi Giang. Cuối tuần gặp nhau nha, tôi có chuyện muốn nói với ông!

-Tôi cũng có chuyện muốn nói đây. Gặp ở đâu?

-Ông ở khách sạn nào ?

-Vậy thứ 7 , đến coffee của "Sullivans Hotel", 9h, tôi đợi.

-OK!

...

...

"Mốt là cuối tuần, tranh thủ gặp hắn ta tí rồi qua "Curtin" sau cũng được. Mình nhớ My My quá đi mất! Nói gì với cô ấy đây nhỉ? Mình sẽ gọi một tiếng "Bánh Dâu", lâu quá rồi có được gọi thế đâu. "Bánh Dâu....Bánh Dâu...".Hồi hộp quá đi mất. Sao cô ấy lại nói dối mình tên là My My chi nhỉ? Chuyện này còn nhiều điều lấp lửng quá! Hey da, dù sao cũng sắp được gặp Bánh Dâu rồi....vui chết đi được.... Nhưng chẳng phải mình đã không cần quan tâm chuyện My My là ai nữa rồi sao ? Tại sao mình lại còn nghĩ cô ấy là Bảo nữa cơ chứ ? Đúng rồi, My My là ai cũng được, miễn bây giờ mình cảm thấy yêu cô ấy là được. Mà cái con bé phiền phức ở "Nhật quán", mình có hơi quá đáng với cô ta ko? Thôi cũng kệ. Ai mượn cô ta là con gái gì mà tự nhiên phát ớn."

---

-Hey Trường Giang, tôi ở đây.

-Lâu rồi ko gặp, cậu khỏe chứ?

-Ko khỏe lắm nhưng cũng ko có vấn đề bệnh tật gì?

-Cái cách ăn nói của cậu sao chẳng thay đổi gì thế này.

"Thế mà ko hiểu sao cô ấy lại luôn chọn cậu".

-Minh Thy với Quốc sao rồi?

-Chắc cuối năm sau cưới.

Rồi cả 2 cùng im lặng, nhâm nhi tách cà phê nóng. Chẳng ai hiểu họ đang nghĩ gì.

-Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi.-Trường Giang mở lời.

-Chuyện.... Mà ko phải hôm kia ông gọi hẹn tôi sao. Ông nói trước luôn đi.

-Ok, tôi ko thích vòng vo, đi thằng vào vấn đề luôn nha!

Cả 2 đều nghiêm nghị, 4 mắt nhìn nhau, ko khí lúc này căng thẳng ko thể tả.

-Cậu sang đây làm gì?

-Tôi tìm một người.

-Là Ngọc Bảo?

-Sao ông biết?

Trường Giang nở một nụ cười méo xẹo như biết trước được câu trả lời và thái độ anh ta thì ko hài lòng cho lắm.

-Vậy thì cậu về nước đi!

-Tại sao?

-Coi như tôi van xin cậu cũng được, cậu về Việt Nam đi. Có được ko ?

-??

Gương mặt Minh Nhật lộ rõ những dấu hỏi to đùng.Anh ta nói tiếp.

-Tôi ko làm được. Tôi xa cô ấy quá lâu rồi. Và tôi vẫn luôn yêu cô ấy trong suốt quãng thời giang tôi tuyệt vọng. Giờ tôi ko để vụt mất cô ấy lần thứ 2 đâu.

-Anh nghĩ anh còn xứng đáng để yêu Bảo ?

-Tại sao ko ?

.........

24

-Vì yêu anh mà cô ấy đã quên mất bản thân mình là ai, quên cái tên "Bánh Dâu", quên cả cha mẹ, họ hàng, cả tôi và cả anh... Cô ấy đã phải khó khăn như thế nào để thích nghi với một cuộc sống dường như là hoàn toàn mới. Và giờ đây, cô ấy đã quỵ ngã khi Tâm nhắc tên anh. Cô ấy bị một phần kí ức ùa về mà ko tài nào hiểu tường tận đó là gì. Anh nghĩ anh có thể ở bên cô ấy ?

-Anh nói gì ? Tôi ko hiểu ? Là sao ? Sao lại có Tâm ? Có phải Tâm làm phục vụ ở "Nhật quán" ???

-Anh ko hiểu hay giả vờ ko hiểu? Sau cái vụ tông xe mà anh gây ra, Bảo đã mất trí nhớ. Bác sĩ nói ko được cho cô ấy tiếp xúc với những gì liên quan đến quá khứ sẽ làm bệnh tình nặng hơn. Phải để cho cố ấy ở một nơi mới, càng yên bình càng tốt. Rồi cô ấy sẽ từ từ nhớ lại mọi chuyện.

-....

-Ba của Bảo đã đưa cô ấy ra Phan Thiết ở nhà em gái ông ta. Một năm sau 3 mẹ con cô Hương cùng Bảo sang Úc định cư. Và tôi đã gặp em ấy! Cái cách mà Bảo nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nó ngây thơ, trong vắt nhưng lại làm tôi như bị ai xé tim gan. Tôi hoàn thành khóa học bổng của mình nhưng lại ko trở về Việt Nam làm việc. Vì ở đây có em. Rồi Zac liên lạc với ba Ngọc Bảo, anh ta sang đây thăm em. Một tháng sau anh ta quay lại và làm việc ở đây luôn. Zac tên Quân, ông nội anh ta là bạn chí cốt của ông nội Bảo ở Bến Tre. Quân cứ hay nhắc chuyện ở dưới quê bắt cá, tắm sông, ăn cá rô nướng của bà nội Ngọc Bảo... Với hy vọng giúp em nhớ ra được chút gì đó. Nhưng ko! Tôi đã mừng thầm. Cứ coi như là tôi ngu xuẩn, tôi ích kỉ nhưng ít ra, khi Bảo ko nhớ gì, tôi còn chút cơ hội. Cái ngày mà Hoài Anh khoe 2 người sẽ đi đầm sen, Bảo đã khóc nhiều. Bảo trách anh, em nói sao Hoài Anh lại có chiếc nhẫn giống anh đã tặng Bảo... Rồi lại nói Bảo chỉ yêu mình anh. Lúc đó tôi ước gì em cho tôi một chút tình cảm dù chỉ bằng 1/2 anh thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện.



Trường Giang đột nhiên ngừng lại. Khóe mắt hơi cay, anh hớp một ngụm cà phê. Cà phê đen, rất đắng, ai cũng biết điều này. Nhưng sao giờ đây Giang lại thấy nó nhạt nhẽo quá...

Minh Nhật vẫn ngồi đấy, im lặng, 2 tay đặt lên đùi, mắt hơi cuối nhìn chăm chăm vào ly cà phê. Đầu anh muốn tổ tung mặc dù nó đang rất trống rỗng... Ùm...khó nghĩ đến mức ko biết nghĩ về gì.

-...

-Nhưng anh biết ko? Tại sao dù khi có anh hay ko có anh. Em vẫn ko thể giành chút tình cảm nào cho tôi dù chỉ là một chút thôi, cả Quân cũng thế.

-...

-Nhưng tôi sẽ vẫn yêu em! Ở bên cạnh bảo vệ em dù trái tim em có thuộc về một nơi nào khác. Bảo đã quên anh, hãy để cô ấy mãi mãi quên anh! Đừng làm cô ấy phải đau thêm một lần nữa. Câu chuyện anh muốn nói với tôi để sau đi. Chào anh!

...

Minh Nhật vẫn ngồi đấy..

1h…2h…3h…trôi qua… Anh vẫn ngồi đấy.

Quái! Chuyện gì đang diễn ra với anh thế này? Là sao? Rốt cuộc là sao? Anh rối bời đến chẳng còn tâm trạng để đến “Curtin U”.

Anh ra phố, lên một chiếc du thuyền sông Swan. Anh ngồi ở mạn thuyền, nhìn mông lung nhưng chẳng thấy thứ gì.

Anh suy nghĩ về Bảo, về chuyện của Bảo mà Trường Giang vừa kể, về My My! Anh sắp tìm gặp My My, nói rằng đã biết cô là Ngọc Bảo thì Trường Giang xuất hiện với cái mới là sự thật ấy! Vậy My My là ai? Bảo mất trí nhớ? Bailey là Bảo? Cô gái phiền phức ấy là Bảo? Là Bánh Dâu bé bỏng của anh? Tại sao linh cảm lại ko mách bảo anh điều này? Anh sang Úc làm gì? Tìm gặp My hay tìm gặp Bảo? Tình cảm anh giành cho My ra sao? Đầu anh quay mồng mồng. Qủa thật anh yêu cô bé Ngọc Bảo ngây ngô, ngốc nghếch nhưng cũng muốn bảo vệ My My hiền hoà. Ở bên Bảo anh thấy cuộc đời tươi đẹp hơn, tràn ngập tiếng cười hơn. Bảo đã làm thay đổi một hotboy chảnh choẹ, lạnh lùng như anh thành một cậu nhóc tinh nghịch hay chọc phá người khác. Ngay cả những lúc giận anh nhất, Bảo vẫn quá đỗi ngây thơ. Còn với My, anh lại chững chạc hơn. Ở cạnh My anh thấy thật yên bình. Anh ko “bệnh hoạn”, ko “biến thái” như Bảo từng nói. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng chăm sóc My My, còn My My thì tiếp thêm cho anh nghị lực sống. Một nghị lực sống làm cậu ấm là anh thức tỉnh, nể phục.

Tại sao 2 người con gái giống nhau lại làm anh cư xử khác nhau đến thế ?

.

Trời chạng vạng tối, du thuyền cập bến, hành khách lần lượt rời boong tàu, duy chỉ còn mình anh. Ông quản lý kêu 4, 5 lần anh mới giật mình. Anh đánh liều đến “Nhật quán”.



-A…anh Will –Tâm mừng rỡ khi thấy Minh Nhật.

-Có chị Bailey ở nhà không em ?

-Anh đến thăm chị hả ? Yeah.

-Có ko nhóc ?

-Để em dẫn anh vô !

-Mà đừng gọi anh là William nữa, không chị Bailey lại bị gì, nghe chưa!

-Yes Sir



“Cốc…cốc…cốc…”

-Chị Bailey có anh W….à có bạn chị đến thăm!

-Sam hả? Kêu chỉ vô đi.

-Em nói anh cơ mà =.=’



-Chào cô!

-Ơ anh là ai?

Câu hỏi có vẽ đơn giản nhưng làm Minh Nhật chợt thắt lòng lại, trước mặt anh là Ngọc Bảo! Thật sự là Ngọc Bảo bằng da bằng thịt ko nhầm lẫn vào đâu được! Mái tóc đen dài, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, làn da trắng hồng… Cô có khác My My, chỉ là sau 5 năm, Minh Nhật có chút nhầm lẫn. Nhưng sao, cô hoàn toàn quên anh luôn vậy T_T, Minh Nhật cố kìm long dù tim anh thì như bị ai cứa .

-À tôi là bạn thằng Giang đó!

-À e nhớ ra rồi. Anh đến thăm em à ?

-Ơ…đi ăn rồi sẵn tiện vào thăm luôn –Minh Nhật nói dối - Em cứ nằm đó đi.

-Anh ghét em lắm mà ta!

-Ơ ….tôi….xin lỗi….Em khoẻ chưa? Chuyền gì vậy?

-Em đau đầu mà uống thuốc hoài ko bớt nên phải chuyền.

-Chắc em ghét tôi lắm !

-Sao em lại phải ghét anh chứ !?

-Em đúng là đồ ngốc !

-Sau này em mà về Việt Nam, anh dẫn em đi Suối Tiên nghen! Em thích đi Suối Tiên lắm! Zô Zen chơi nữa, tự dưng muốn dô Zen chơi bữa cho đã á. Em thích trò đua xe với bắn ma. Em thấy nhiều bạn Việt Nam chụp hình trên facebook lắm nên thấy thích. Anh có thích ko?

-Uh tôi cũng thích lắm nhưng tôi thích nhất là đi đu quay ở Suối Tiên.

-Ngộ hen. Con trai mà cũng thích đi đu quay –Nó khẽ cười.

Minh Nhật lại đau nhói.

-Mà anh tên gì, tên Việt Nam ấy ?

-M…Phong…gọi là Phong đi…

-^^ Em thích tên này á ^^

“Bảo ơi em thật sự ko nhớ anh sao T_T…. Thấy em xem anh xa lạ một cách vô tư thế này……anh thật sự……đau lắm Bảo à….”

-Em thích đi Nhật à ?

-Ơ dạ ko.

-Vậy sao lại đặt tên nhà hàng như thế ?

-Em cũng ko biết nữa, chắc là do tiềm thức mách bảo !

Minh Nhật khẽ nắm tay nó. Im lặng.

-Sao anh lại nắm tay em ?

-Tôi muốn truyền sức mạnh cho em, giúp em mau khỏi bệnh, có được ko?

-Tự nhiên em thấy nhức đầu quá anh Phong ơi! Em đang truyền thuốc mà! Sau lại đau thế này!

-Em có sao ko Bảo? Để tôi gọi bác sĩ !

-Đừng anh !

-Tôi đã nói cậu đừng gặp Bảo nữa mà!-Trường Giang ở đâu xông thẳng vào phòng nó.

-Anh Giang, sao anh vào phòng em mà ko gõ cửa? Anh Phong là bạn anh mà, sao lại ko được gặp em?

-Cái gì….Phong…? Nhưng em đang bị bệnh, anh ko muốn em bị ai quấy rầy!

-Anh thật quá đáng – Nó làm mặt giận.

-Thôi đừng giận anh! Phong cậu về được rồi đó!

-Hôm nào anh Phong lại tới chơi nha. Em sẽ nấu những món em thích đãi anh hihi…

-Sao đãi tôi mà lại món em thích nhỉ?

-Hihi kệ, có canh chua cá lóc nè, mì xào hải sản, rau muống luộc, cá sốt cà… Em làm mấy món này ngon lắm đó !

-Cậu về đi Phong !

Minh Nhật ứa một giọt nước mắt, anh vội quay đi mà ko kịp chào tạm biệt.

Cái cảm giác quen thuộc ở đầu lưỡi mà anh bắt gặp ở “Nhật quán” ngay lần đầu là đây sao? Những món ăn Bảo vừa nói…anh đã một thời mê mẩn chúng…lúc Bảo còn ở nhà anh đó, ngày nào mà nó ko phụ chị Linh nấu ăn, nêm nếm. Bảo vốn thích việc bếp núc mà! T__T

“Trường Giang nói cũng đúng. Cái cảm giác khi em nhìn với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nó ngây thơ trong vắt nhưng lại làm tim ta như bị bóp nát…” Mắt anh lại ngấn đỏ…

Thế mới biết cái nỗi đau vì tình nó ghê gớm đến nhường nào.

-Minh Nhật…-Trường Giang gọi khi anh rời “Nhật quán” chừng trăm mét.

-Tôi xin lỗi, vì ngày hôm nay.-Minh Nhật nói buồn.

-Bỏ đi, sau này cậu đừng gặp cô ấy nữa.

-…

-Chào cậu.-Trường Giang trở vào.



Sáng nay là chủ nhật, may mà vẫn còn thời gian đến “Curtin U”. Dù sao thì cũng giải quyết chuyện này cho rõ ràng. Minh Nhật đến tìm gặp My My. Cô khá bất ngờ nhưng cũng khá vui khi thấy anh xuất hiện ở Úc thế này.

Hai người vào một quán cà phê nhỏ cạnh kí túc xá của My My.

-Em cám ơn anh !

-Cảm ơn anh cái gì ?

-Ơ…thì về chuyện của Việt, anh đã cứu em…- My My có vẽ con hơi sợ khi nhắc đến nỗi kinh hoàng của mọi đứa con gái ấy !

Minh Nhật cười xòa.

-Anh mới là người cám ơn em nè! Ko ngờ trợ lý đắc lực của anh lại câu kết cùng Hoài Anh và “ASPECE” hại anh. Trước kia cũng vì Hoài Anh mà Ngọc Bảo phải đau khổ như thế…

My My cười nhạt…

“Lúc nào trong suy nghĩ của anh cũng có Ngọc Bảo. Tại sao ko phải là em?”

.

.

-Sao em lại nói dối anh? Em cũng tên Bảo?

-Em xin lỗi, vì lúc mới gặp nhau, anh cư xử nóng nảy quá,em đành phải làm thế. Em nghĩ nếu nói mình cũng tên Bảo nhưng ko phải Ngọc Bão của anh, anh sẽ ko tin. Với lại tên ở nhà của em cũng là My My mà.

-Uh anh hiểu… Vậy mà em đã làm anh tưởng em là Ngọc Bảo thật… Anh định sang tìm gặp em nhưng trớ trêu anh đã vô tình thấy cô ấy !

“Thì ra anh sang tìm mình chỉ vì nghĩ mình là Ngọc Bảo của anh mà thôi! T_T… Mình mãi mãi……chẳng là gì…”

Có những nỗi buồn

Chẳng thể gọi tên

Có những nỗi đau

Chẳng thể xoa dịu…

Nana

-Vậy em chúc mừng anh nha !

-Nhưng cũng thật trớ trêu khi cô ấy lại bị mất trí nhớ. Đó là lỗi của anh năm xưa! Cô ấy ko hề nhớ anh, một chút cũng ko…-Minh Nhật chùn xuống…

.

Rồi cả hai đi vào im lặng, đi vào khoảng không của mỗi người… Trong khoảng không ấy, ai cũng mang một nỗi đau, một nỗi đau nặng trĩu, một nỗi đau vô hình nhưng đủ làm tan nát cõi long cả hai…

.

-Nếu ko có Ngọc Bảo……..anh có yêu em ko ?

My My bất ngờ hỏi làm Minh Nhật hơi lúng túng.

-Anh… Anh thật sự….muốn bảo vệ em… Khi em sang đây….anh thấy mình thiếu vắng, hụt hẫn…. Anh cảm thấy nhớ em…….

-Ko đâu anh à, tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Vì lúc đó anh đinh ninh em là Ngọc Bảo nên mới thế….-My My khẽ thở dài…

Một chuyện tình ** le…

-Anh….

-Anh có nhớ em từng nói anh ko thể yêu My My mà… Vì My My chỉ là cái bóng của người khác… Anh biết hôm đó My My ước gì ko? Em ước rằng mình đừng giống Ngọc Bảo nhưng hãy cho em một người yêu em như anh yêu Bảo….T_T… Chắc vì mình ko phải là tình nhân nên điểu ước ở đổi tình nhân ko thành hiện thực rồi anh nhỉ !......

-Em…em đừng khóc mà….

-Em thích anh đó Minh Nhật à….T_T – Nói đến đây My My thật sự vỡ òa…cô úp mặt xuống bàn khóc to… Cũng may đây là Úc, người Úc ko tò mò như người Việt Nam nên cũng chẳng ai để ý gì. Minh Nhật hơi bối rồi trước cảm xúc của My My… Anh lay lay vỗ nhẹ vào vai cô.

-Anh….anh cũng có tình cảm với em, thú thật là thế… Nhưng ko ko biết nó đủ để gọi là tình yêu chưa…. Anh có lỗi với em, với Ngọc Bảo…. Anh, ko ko biết mình phải làm sao nữa…

My My ngước dậy…đôi mắt đỏ hoe…

-Ngọc Bảo mất trí nhớ rồi….. Anh có thể quên luôn cô ấy mà yêu em có được ko? – My My ngập ngừng…

-Anh…..


/22

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status