Can đảm lắm! Em không chơi ngực độn!
Một ông hoàng đang ngồi trong phòng khách. Đôi chân dài miên man nghênh ngang bắt chéo trên mặt bàn, tấm lưng rộng thư thái ngả ra sau, cánh tay gác hờ lên thành ghế sô fa. Jay nghiêng đầu, đôi mắt chiếu tướng cô gái nhỏ đang bình tĩnh cầm giấy ăn lau sạch máu dính trên điện thoại. Tia mất hồn lẩn khuất sâu trong đôi ngươi đen láy, cổ tay ửng đỏ hay viền môi đang mim mím… hết thảy đều lọt thỏm trong tầm mắt Jay, người có tính soi mói thiên bẩm.
Hm, một cô bé nhỏ con như này lại khiến gã đàn ông to xác thế kia lõa máu?!
Do lớp áo đông cồng kềnh và sức lực yếu xìu, Thiên Ly đã dùng di động nện gã ba bốn phát liên tiếp, trán gã mới bê bết máu đến thế. Đặt người bình thường vào tình huống của Thiên Ly, kẻ sợ hãi sẽ quay lưng tháo chạy, kẻ giật tột theo phản xạ sẽ táng gã một phát duy nhất rồi bỏ đi. Nán lại đánh đập gã chỉ những người đàn ông khỏe mạnh nóng nảy.
Nhưng, Thiên Ly đã thế.
Hành động tấn công tố cáo những sợi dây thần kinh của Thiên Ly đã hoàn toàn bung khỏi tầm kiểm soát. Cô bé đã đánh mất lý trí bởi định kiến sâu sắc, sự thù ghét thâm trầm với thành phần bệnh hoạn như gã. Có thể tuổi thơ cô bé đã từng trơ mắt chứng kiến người bên cạnh mình bị tên biến thái hành xác, hoặc chính cô bé đã từng bất lực chịu đựng.
Với khoảng cách rõ rệt giữa chiều cao lẫn tầm vóc, nếu như gã không đứng đực mặt như phỗng thì khả năng Thiên Ly có thể chạm vào sợi tóc của gã là con số 0. Điều này có nghĩa một cú đạp vào chỗ kín khiến gã choáng váng khụy xuống, cô bé dễ dàng táng gã và ngừng lại khi bị bắt lấy cổ tay.
Jay tự dưng bật cười.
– Hay ho lắm ư? – Thiên Ly xặng giọng, lừ mắt ném cho Jay cái lườm nguýt sắc lẻm.
– Đổi di động không?
Chủ đề đột ngột bị bẻ ngoặt như chiếc xe hơi bỗng phi xuống bờ ruộng. Não Thiên Ly trì trễ trong mấy giây, ngẩng nhìn chuyên gia nói mỉa. Oh, nét mặt rất ư nghiêm túc, nhưng nếu cô gật đầu, dám cá khóe miệng anh ta sẽ nhếch thành một nụ cười ranh mãnh, cợt nhả ví von di động cô có thể dùng phòng thân thay súng ống. Thiên Ly chả thèm đáp, lẳng lặng tiếp tục dùng ống tay áo chà chà di động.
Chàng trai lai đột nhiên vươn tay giật phắt di động khỏi Thiên Ly, anh thảy nó lên không trung rồi chụp gọn trong lòng bàn tay. Vừa làm những cú tung bắt ngẫu hứng, anh vừa nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ:
– Mỗi ngày đều dùng chiếc di động này, mỗi ngày em sẽ đều nhớ tới điệu cười mèo Cheshire của gã. Và khiến em khó chịu nhất là em đã mất lý trí thế nào. Em muốn thế?
Mất-lý-trí. Mấy từ gọn lỏn nhưng như mũi kim đâm thẳng dây thần kinh ở đầu ngón tay, khiến cả cơ thể Thiên Ly phải run lên. Sau một thoáng nín thinh, cô khẽ cười nhạt:
– Còn hơn dùng di động anh, mỗi ngày em sẽ nhớ anh! Đó mới là điều em không muốn nhất trong những điều không muốn! – Giọng Thiên Ly đứt gọn tựa những lằn roi da lạnh lẽo.
Đôi mắt xanh lơ bám riết Thiên Ly. Jay cứ giữ ánh nhìn chằm chằm cho đến khi bàn tay Thiên Ly dần lạnh ngắt, ngỡ anh đã đào bới ra được cả những tàn tro tuổi thơ cô luôn chôn chặt, hay tóm được cả nhân cách quỷ dị ẩn nấp tinh ranh bên trong. Chàng trai thanh tao chợt đi tới, ngay khi Thiên Ly sắp bật dậy khỏi ghế.
Pink đặt vào tay Jay ly sữa có chút váng trắng đục, đem cho Thiên Ly tách trà xanh trong vắt, và tự thưởng mình cốc chè hoa quả được nhỏ vài giọt rượu rum như thức uống truyền thống của Séc. Anh thả lỏng mình trên chiếc sofa đơn, cạnh chiếc mà Huk đang lim dim, còn Boo Boo cuộn tròn ngủ thiu thiu ngay cạnh bụng Huk. Liếc cô gái nhỏ đang chu miệng thổi mấy sợi trà dạt về phía thành cốc, chất giọng vuột ra từ môi Pink mượt tựa mảnh vải nhung vuốt qua tai người nghe:
– Anthony đâu? Em đi một mình nên gọi trước cho anh chứ?
– Valentine, em đinh ninh anh ở nhà xem hoạt hình! – Thiên Ly tiu nghỉu, những đầu ngón chân co lại trong đôi tất ẩm do xỏ đôi giày vải trái khoáy với tiết trời cóng lạnh.
Tín đồ màu hồng cười hiền khô xoa xoa mái đầu vốn xù sẵn của cô bé, thay vì mấp máy môi nói ” Ổn cả rồi! “. Anh với tay lấy điều khiển bật tivi thông minh lục tìm những bộ phim viễn tưởng về quái vật.
Jay liếm viền môi lem sữa, động tác của đứa trẻ nhưng lại toát ra sức cuốn hút khủng khiếp. Anh đặt chiếc ly rỗng lên bàn, búng về phía Thiên Ly cái nhướn mi biếng nhác:
– Giới tính em đúng như trên giấy tờ?
– Tại sao?
– Mấy cô bé tuổi như em luôn mê mệt anh! Em thì không! – Jay nhún nhún vai.
Thiên Ly thở hắt, chỉ chỉ ngón trỏ lên thái dương đầy bất đắc dĩ:
– Jay, anh ủ bệnh lâu lắm rồi đấy!
Chàng trai triệu đô bĩu môi.
Cô gái nhỏ đanh đá gườm mắt.
Khi Pink nhấc người đi tắt bóng, Jay bỗng nhiên nhoài sang kê đầu lên đùi Thiên Ly rất tự nhiên, anh thu chân về duỗi dài trên chiếc sô fa lớn, khoanh tay nhìn lên gương mặt sửng sốt của Thiên Ly, khép hờ mắt trái với vẻ buồn ngủ:
– Anh nằm chút, không sao chứ?
Thiên Ly thô bạo dùng cả hai tay xô mạnh đầu Jay nhưng sức nặng trên đùi chẳng hề di dịch, cứ như bị khúc gỗ đè ngang chân. Cúi nhìn chàng trai lai đang thản nhiên lim dim, Thiên Ly nổi đóa nắm tóc anh giật liền mấy phát. Jay ném cho cô tia nhìn cáu kỉnh, tóm bàn tay cô đưa đến miệng gặm mạnh như miếng bánh donut. Đột nhiên anh trở mình, thong thả đặt tay sau gáy quan sát đôi lông mày đang nhăn lại ngán ngẩm của Thiên Ly. Đôi mắt ma mãnh bắn ánh nhìn thẳng tắp lên chóp mũi cô bé, Jay nhênh nhếch miệng:
– Từ cổ em trở lên, anh thấy cực rõ ràng. Không gì cản tầm mắt!
Ngẫm một lát Thiên Ly mới hiểu hết lời của ông trùm xỏ xiên, còn Pink thì cười phì một cách nhanh chóng, kín đáo đảo mắt qua phần ngực bằng phẳng như đám trẻ tiểu học. Thiên Ly sầm mặt vớ chiếc gối tựa vuông sau lưng ấn mạnh lên khuôn mặt đang nở rộ nét giễu cợt. Jay không thèm chống cự, mà bật ra hẳn giọng cười trầm thấp.
– Can đảm lắm! Em không chơi ngực độn!
– Im lặng! – Thiên Ly gằn giọng hung dữ, giở gối lên, trừng mắt dọa – Có tin em hắt trà lên người anh không thế?
Jay gật, khẩy một nụ cười trêu người rồi ngoảnh nhìn cục bông đang nằm ngửa phơi ra chiếc bụng tròn, bốn chân nhỏ xíu giật nhẹ như đang lon ton chạy nhảy trong giấc mơ. Huk nhanh nhạy ngểnh tai nghe ngóng mỗi khi âm nhạc trong bộ phim biến đổi sang tiết tấu cao trào. Jay dần khép mi trước những thước phim gay cấn, mùi hương dễ chịu từ tóc cô gái nhỏ quẩn quanh sống mũi, mấy sợi đen nhánh chạm khẽ da mặt tạo ra cơn ngưa ngứa.
Quên hẳn chiếc ti vi to đùng treo ngay trước mặt, Thiên Ly cúi đầu ngắm Jay ngủ. Đầy ngẫu nhiên, cô và chàng trai cô yêu đang kề sát nhau trong căn phòng ấm vào lễ tình nhân. Cánh tay Thiên Ly nâng lên chưa đầy một inch đã vội hạ xuống, ghìm mình khỏi vuốt má Jay.
Chợt di động Thiên Ly rung lên liên hồi.
Bằng chất giọng đứt quãng nặng nề những hơi thở dốc, Anthony thông báo xe đang bị nhóm bạn cũ đồi bại giữ mất. Tin xấu là chúng không định trả lại, tin tốt là tóc bạch kim còn lết được sau trận đòn tơi tả.
—–
Vắng bóng lâu quá ~ Thời gian tới mình sẽ chăm chỉ hơn nhé ;) Tại mình bị nhiễm trinh thám, nên cứ nghĩ đến một fic trinh thám thôi ~~ Suýt nữa cho Jay làm điệp viên hoặc đặc vụ liên bang rồi ~~
Một ông hoàng đang ngồi trong phòng khách. Đôi chân dài miên man nghênh ngang bắt chéo trên mặt bàn, tấm lưng rộng thư thái ngả ra sau, cánh tay gác hờ lên thành ghế sô fa. Jay nghiêng đầu, đôi mắt chiếu tướng cô gái nhỏ đang bình tĩnh cầm giấy ăn lau sạch máu dính trên điện thoại. Tia mất hồn lẩn khuất sâu trong đôi ngươi đen láy, cổ tay ửng đỏ hay viền môi đang mim mím… hết thảy đều lọt thỏm trong tầm mắt Jay, người có tính soi mói thiên bẩm.
Hm, một cô bé nhỏ con như này lại khiến gã đàn ông to xác thế kia lõa máu?!
Do lớp áo đông cồng kềnh và sức lực yếu xìu, Thiên Ly đã dùng di động nện gã ba bốn phát liên tiếp, trán gã mới bê bết máu đến thế. Đặt người bình thường vào tình huống của Thiên Ly, kẻ sợ hãi sẽ quay lưng tháo chạy, kẻ giật tột theo phản xạ sẽ táng gã một phát duy nhất rồi bỏ đi. Nán lại đánh đập gã chỉ những người đàn ông khỏe mạnh nóng nảy.
Nhưng, Thiên Ly đã thế.
Hành động tấn công tố cáo những sợi dây thần kinh của Thiên Ly đã hoàn toàn bung khỏi tầm kiểm soát. Cô bé đã đánh mất lý trí bởi định kiến sâu sắc, sự thù ghét thâm trầm với thành phần bệnh hoạn như gã. Có thể tuổi thơ cô bé đã từng trơ mắt chứng kiến người bên cạnh mình bị tên biến thái hành xác, hoặc chính cô bé đã từng bất lực chịu đựng.
Với khoảng cách rõ rệt giữa chiều cao lẫn tầm vóc, nếu như gã không đứng đực mặt như phỗng thì khả năng Thiên Ly có thể chạm vào sợi tóc của gã là con số 0. Điều này có nghĩa một cú đạp vào chỗ kín khiến gã choáng váng khụy xuống, cô bé dễ dàng táng gã và ngừng lại khi bị bắt lấy cổ tay.
Jay tự dưng bật cười.
– Hay ho lắm ư? – Thiên Ly xặng giọng, lừ mắt ném cho Jay cái lườm nguýt sắc lẻm.
– Đổi di động không?
Chủ đề đột ngột bị bẻ ngoặt như chiếc xe hơi bỗng phi xuống bờ ruộng. Não Thiên Ly trì trễ trong mấy giây, ngẩng nhìn chuyên gia nói mỉa. Oh, nét mặt rất ư nghiêm túc, nhưng nếu cô gật đầu, dám cá khóe miệng anh ta sẽ nhếch thành một nụ cười ranh mãnh, cợt nhả ví von di động cô có thể dùng phòng thân thay súng ống. Thiên Ly chả thèm đáp, lẳng lặng tiếp tục dùng ống tay áo chà chà di động.
Chàng trai lai đột nhiên vươn tay giật phắt di động khỏi Thiên Ly, anh thảy nó lên không trung rồi chụp gọn trong lòng bàn tay. Vừa làm những cú tung bắt ngẫu hứng, anh vừa nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ:
– Mỗi ngày đều dùng chiếc di động này, mỗi ngày em sẽ đều nhớ tới điệu cười mèo Cheshire của gã. Và khiến em khó chịu nhất là em đã mất lý trí thế nào. Em muốn thế?
Mất-lý-trí. Mấy từ gọn lỏn nhưng như mũi kim đâm thẳng dây thần kinh ở đầu ngón tay, khiến cả cơ thể Thiên Ly phải run lên. Sau một thoáng nín thinh, cô khẽ cười nhạt:
– Còn hơn dùng di động anh, mỗi ngày em sẽ nhớ anh! Đó mới là điều em không muốn nhất trong những điều không muốn! – Giọng Thiên Ly đứt gọn tựa những lằn roi da lạnh lẽo.
Đôi mắt xanh lơ bám riết Thiên Ly. Jay cứ giữ ánh nhìn chằm chằm cho đến khi bàn tay Thiên Ly dần lạnh ngắt, ngỡ anh đã đào bới ra được cả những tàn tro tuổi thơ cô luôn chôn chặt, hay tóm được cả nhân cách quỷ dị ẩn nấp tinh ranh bên trong. Chàng trai thanh tao chợt đi tới, ngay khi Thiên Ly sắp bật dậy khỏi ghế.
Pink đặt vào tay Jay ly sữa có chút váng trắng đục, đem cho Thiên Ly tách trà xanh trong vắt, và tự thưởng mình cốc chè hoa quả được nhỏ vài giọt rượu rum như thức uống truyền thống của Séc. Anh thả lỏng mình trên chiếc sofa đơn, cạnh chiếc mà Huk đang lim dim, còn Boo Boo cuộn tròn ngủ thiu thiu ngay cạnh bụng Huk. Liếc cô gái nhỏ đang chu miệng thổi mấy sợi trà dạt về phía thành cốc, chất giọng vuột ra từ môi Pink mượt tựa mảnh vải nhung vuốt qua tai người nghe:
– Anthony đâu? Em đi một mình nên gọi trước cho anh chứ?
– Valentine, em đinh ninh anh ở nhà xem hoạt hình! – Thiên Ly tiu nghỉu, những đầu ngón chân co lại trong đôi tất ẩm do xỏ đôi giày vải trái khoáy với tiết trời cóng lạnh.
Tín đồ màu hồng cười hiền khô xoa xoa mái đầu vốn xù sẵn của cô bé, thay vì mấp máy môi nói ” Ổn cả rồi! “. Anh với tay lấy điều khiển bật tivi thông minh lục tìm những bộ phim viễn tưởng về quái vật.
Jay liếm viền môi lem sữa, động tác của đứa trẻ nhưng lại toát ra sức cuốn hút khủng khiếp. Anh đặt chiếc ly rỗng lên bàn, búng về phía Thiên Ly cái nhướn mi biếng nhác:
– Giới tính em đúng như trên giấy tờ?
– Tại sao?
– Mấy cô bé tuổi như em luôn mê mệt anh! Em thì không! – Jay nhún nhún vai.
Thiên Ly thở hắt, chỉ chỉ ngón trỏ lên thái dương đầy bất đắc dĩ:
– Jay, anh ủ bệnh lâu lắm rồi đấy!
Chàng trai triệu đô bĩu môi.
Cô gái nhỏ đanh đá gườm mắt.
Khi Pink nhấc người đi tắt bóng, Jay bỗng nhiên nhoài sang kê đầu lên đùi Thiên Ly rất tự nhiên, anh thu chân về duỗi dài trên chiếc sô fa lớn, khoanh tay nhìn lên gương mặt sửng sốt của Thiên Ly, khép hờ mắt trái với vẻ buồn ngủ:
– Anh nằm chút, không sao chứ?
Thiên Ly thô bạo dùng cả hai tay xô mạnh đầu Jay nhưng sức nặng trên đùi chẳng hề di dịch, cứ như bị khúc gỗ đè ngang chân. Cúi nhìn chàng trai lai đang thản nhiên lim dim, Thiên Ly nổi đóa nắm tóc anh giật liền mấy phát. Jay ném cho cô tia nhìn cáu kỉnh, tóm bàn tay cô đưa đến miệng gặm mạnh như miếng bánh donut. Đột nhiên anh trở mình, thong thả đặt tay sau gáy quan sát đôi lông mày đang nhăn lại ngán ngẩm của Thiên Ly. Đôi mắt ma mãnh bắn ánh nhìn thẳng tắp lên chóp mũi cô bé, Jay nhênh nhếch miệng:
– Từ cổ em trở lên, anh thấy cực rõ ràng. Không gì cản tầm mắt!
Ngẫm một lát Thiên Ly mới hiểu hết lời của ông trùm xỏ xiên, còn Pink thì cười phì một cách nhanh chóng, kín đáo đảo mắt qua phần ngực bằng phẳng như đám trẻ tiểu học. Thiên Ly sầm mặt vớ chiếc gối tựa vuông sau lưng ấn mạnh lên khuôn mặt đang nở rộ nét giễu cợt. Jay không thèm chống cự, mà bật ra hẳn giọng cười trầm thấp.
– Can đảm lắm! Em không chơi ngực độn!
– Im lặng! – Thiên Ly gằn giọng hung dữ, giở gối lên, trừng mắt dọa – Có tin em hắt trà lên người anh không thế?
Jay gật, khẩy một nụ cười trêu người rồi ngoảnh nhìn cục bông đang nằm ngửa phơi ra chiếc bụng tròn, bốn chân nhỏ xíu giật nhẹ như đang lon ton chạy nhảy trong giấc mơ. Huk nhanh nhạy ngểnh tai nghe ngóng mỗi khi âm nhạc trong bộ phim biến đổi sang tiết tấu cao trào. Jay dần khép mi trước những thước phim gay cấn, mùi hương dễ chịu từ tóc cô gái nhỏ quẩn quanh sống mũi, mấy sợi đen nhánh chạm khẽ da mặt tạo ra cơn ngưa ngứa.
Quên hẳn chiếc ti vi to đùng treo ngay trước mặt, Thiên Ly cúi đầu ngắm Jay ngủ. Đầy ngẫu nhiên, cô và chàng trai cô yêu đang kề sát nhau trong căn phòng ấm vào lễ tình nhân. Cánh tay Thiên Ly nâng lên chưa đầy một inch đã vội hạ xuống, ghìm mình khỏi vuốt má Jay.
Chợt di động Thiên Ly rung lên liên hồi.
Bằng chất giọng đứt quãng nặng nề những hơi thở dốc, Anthony thông báo xe đang bị nhóm bạn cũ đồi bại giữ mất. Tin xấu là chúng không định trả lại, tin tốt là tóc bạch kim còn lết được sau trận đòn tơi tả.
—–
Vắng bóng lâu quá ~ Thời gian tới mình sẽ chăm chỉ hơn nhé ;) Tại mình bị nhiễm trinh thám, nên cứ nghĩ đến một fic trinh thám thôi ~~ Suýt nữa cho Jay làm điệp viên hoặc đặc vụ liên bang rồi ~~
/67
|