Anh thích tôi?! Từ thích của anh ấy à?
Bạn thích thời tiết đẹp chứ? Bạn thích ngày cuối tuần không? Bạn thích chạy bộ mỗi sớm mai chứ? Bạn thích thạch dừa không?
Đêm buông thõng trên phố mưa. Sắc trời một mảng đen kịt, tựa hồ mảnh trăng lưỡi liềm và các vì sao chớp tắt đã núp kĩ, hỉ hả chơi trò trốn tìm cùng nhân gian. Mưa râm ran, dòng chảy dềnh dàng đớp lấy những cọng cỏ dập nát nằm dạt trên lối đi ướt sũng, các loài hoa rũ xuống như ngủ gục, ủ ê thở ra mùi hương ngai ngái. rả rích, tiếng tí tách trên cành lá, lộp độp trên ghế đá, bộp bộp trên mái nhà tạo nên làn điệu sống động chạm ngõ các khu phố đã lên đèn.
Mái đầu ẩm dè dặt thò ra khỏi khe cửa phòng tắm, dáo dác nhìn ngó chung quanh như chuột nhắt Jerry đang canh chừng mèo Tom. Trong bộ thể thao khô ráo, Thiên Ly nhon nhón bàn chân trần, chậm chạp mò mẫm từng bước hệt cô nàng ham tiệc tùng đang định lẻn đi lúc bố mẹ ngủ. Thiên Ly đang ở nhà người khác, cụ thể là nhà Jay, thầm kín hơn là nhà chàng trai luôn trú ngụ trong quả tim mười sáu tuổi, sự ngượng ngùng khiến răng cô ê ẩm.
Từ lúc được Jay dắt tới trong bộ dạng nhàu nhĩ khi bị mưa dập tơi tả, tất tần tật mọi hành động của Thiên Ly đều cứng ngắc, rời rạc như rô bốt yếu pin. Cô không động tới chiếc khăn tắm Jay tự tiện trùm lên đầu cô, dù nó mới tinh, mami luôn mua trữ một xấp cho cậu con trai lười sắm sửa. Cô không mặc chiếc áo ngủ cộc tay mà Jay lục tung cả tủ đồ mới ưng ý, anh nói nội y Thiên Ly đã ướt rượt, màu xám của áo sẽ đảm bảo cô thả rông mà vẫn kín đáo. Cô mặc lại bộ đồ trong tiết thể dục ban sớm, chịu khó dùng máy sấy thổi tóc qua loa để nước không rỉ ướt lưng như lúc ở nhà. Không vội tắm gội, trước tiên Thiên Ly tranh thủ giặt đồ lót bằng nước nóng, vắt kĩ đến nỗi tay ửng đỏ, ran rát đau. Nhờ hơi nóng phả ra từ hệ thống lò sưởi, lúc Thiên Ly tắm táp xong xuôi, hai mảnh vải bé tí hin tàm tạm khô, đủ để mặc không gây khó chịu.
Khăn cô lau người, lỡ Jay không biết phân biệt, mà cô tự ném đi đồ cô Debbie mua cho anh thì quá hỗn láo. Máy sấy cô sấy khô nội y, Jay lại dùng sấy mái tóc undercut… Không! Dừng lại mau! Đừng nghĩ nữa! Đầu mới chỉ khuếch ra hai hình dung nho nhỏ, Thiên Ly đã muốn chết giấc.
Lần theo chuỗi thanh âm lách xuống bếp, Thiên Ly chắp tay sau lưng hệt bà cụ non, khẽ nghiêng đầu, ghim ánh mắt tò mò ngồ ngộ lên người Jay như thể đang quan sát đứa con nít bày trò. Chàng trai lai chưa thay đồ, mùi mưa man mát vương hơi đất ẩm còn vướng víu trong thớ vải. Anh xắn tay áo để lộ dòng chữ xăm chất lừ nơi cổ tay, mấy chiếc cúc bị cởi bung như khiêu khích phụ nữ ghì lấy cổ áo hơi xốc xệch của anh, in dấu hôn đỏ chót lên vùng xương đòn hấp dẫn. Jay dốc thẳng chai nước khoáng lít rưỡi vào tô mì ăn liền, rồi tống hỗn hợp mì lềnh phềnh + gia vị tóe lọe + chất lỏng trắng nhợt vào lò vi sóng.
Miệng Thiên Ly suýt rớt, mắt tròn xoe hãi hùng:
– Khiếp! Thế anh cũng ăn được á?
– Vâng em, no là được!
Jay thủng thẳng đáp, giọng hờn hờn. Anh giơ tay lần lượt mở toang các cánh cửa tủ, vội đóng sầm khi thấy rặt toàn ly, cốc, chén hay cà phê, trà, chè. Chẳng biết quái gì về vị trí đồ đạc, Jay-của-hâmmy lục lọi lung tung hết cả lên như tên trộm. Từ lúc cắt rốn, Jay-của-hâmmy đã luôn được người này người nọ dâng đồ ăn thức uống đến tận miệng. Hơn hai mươi năm sinh sống, NHỮNG món Jay-của-hâmmy tự lo lót được là mì, miến, bún, phở, cháo, hủ tiếu… ăn liền. Gian bếp đối với Jay-của-hâmmy cứ lạ hoắc lạ hươ hệt nơi khỉ khô nào đó anh hiếm khi tạt qua.
Sự thông minh bẩm sinh chiếm 45 %, sự tôi luyện với tần suất cao độ chiếm lĩnh 55 % còn lại. Hiện tại, bộ óc triệu đô có khả năng cóp nhặt dữ liệu dễ ợt như cắm một chiếc USB, ấn Ctrl C rồi nhập Ctrl V thật gọn lẹ. Trong trí nhớ siêu phàm của Jay, thông tin không phải là những cái tên lác đác, các con số lẻ tẻ, vài mốc thời gian rạch ròi, mà nó là một đống khổng lồ có thể chia mục lục hẳn hoi như bách khoa toàn thư. Đừng bao giờ thách Jay đọc vanh vách một bài thơ sau cái lướt mắt thoáng qua, hãy thách anh ta chỉ ra chiếc máy hút bụi nằm đâu trong chính ngôi nhà đã hứng mưa che nắng cho anh ta hơn chục năm qua…
Một tiếng tách nhảy phóc khỏi lò vi sóng, báo cáo tô mì thần thánh đã chín.
Vớ lấy hộp đựng hạt yến mạch lắc lắc vài cái, Jay thẳng thừng quăng bộp vào sọt rác. Rỗng! Tìm tòi chán chê nhưng chẳng bới ra nổi món đồ có thể nhét bụng, Jay khẽ hắt ra tiếng thở buồn bực, vươn tay vò đầu cô gái nhỏ với khóe miệng hơi nhếch:
– Ăn tạm mì nhé! Anh đi tắm đây!
– Vậy không có gì cho anh à? – Thiên Ly vội níu bóng lưng cao ngất bằng tông giọng sốt ruột.
– Anh uống nhiều nước là được ấy!
Jay khịt mũi hệt bé cún bị lạnh, vừa quay bước vừa đưa tay cởi nốt loạt cúc áo còn lại. Lúc mở cửa phòng tắm, Jay lột phăng áo phi vèo một đường ( và hẳn sẽ đáp thẳng vào sọt đựng quần áo bẩn ), anh mặc mỗi jeans bò Ricky Straight Men, toàn bộ phần thân trần đô con phô ra trước đôi mắt đen lấp lánh đầy lân tinh. Làn da rám nắng khỏe khoắn, tấm lưng dài săn chắc, bờ vai rộng vạm vỡ khiến các cô nàng chỉ muốn xông tới ngoạm, gặm, cắn, xé anh như miếng đùi gà vàng rộm.
Riêng cái bĩu môi nửa trẻ con nửa khinh đời của Jay đã đủ cuỗm sạch tim thiếu nữ, thế mà ở anh còn hội tụ vẻ đẹp lai miễn chê, thể hình hoàn mĩ, tính tình bí hiểm, thành tích chất chồng, thông thái đủ thứ. Một khi đã lỡ bị ánh nhìn xanh lơ hớp hồn, sẽ yêu dai dẳng chàng trai này cả đời.
Còn lại một mình ngơ ngẩn trong căn bếp sáng choang phảng phất mùi mì ăn liền, Thiên Ly chợt rùng mình, đôi vai gầy mòn so lại trong dúm dó. Cơn rét lạnh túa ra từ thẳm sâu đáy tâm hồn mục rựa lao đi ôm bủa lấy cơ thể gầy guộc thiếu dinh dưỡng, thiếu chất sống, thiếu tình yêu. Hàng mi bẽ bàng cụp xuống phủ lên đôi ngươi buồn rượi tựa mảnh thu úa nát.
Một đời thầm lặng yêu thương chàng trai kia ư?
Chàng trai đã huỵch toẹt ” Anh thích hâmmy lắm! “, dễ dàng và đơn giản chẳng khác gì ” Anh thích thịt bò khô cực kỳ! “. Này, không thích hâmmy mới kỳ quặc đấy nhé! Bà Sussan lúc còn sống, bố Thừa Nhân, mẹ Debbie, Pink, Filip,… những nhân vật chủ chốt trong đời Jay đều rất mến cô bé con rụt rè, trầm tính nhưng luôn âm thầm quan tâm, lặng lẽ lo lắng, im ỉm săn sóc cho người khác. Hệt như thể tất thảy những người thân cận Jay đều cùng theo dõi một kênh truyền hình. Họ vô tình nói tốt về Thiên Ly, Jay vô tình nghe rặt những điều đẹp đẽ về Thiên Ly.
” Ngày… tháng… năm…
Anh buông lơi lời thích giữa phố mưa, đau từa tựa nhát dao chết tiệt hơn một năm về trước.
Anh bảo hãy cùng lập lại ký ức. Tôi nghe, tôi xóa sổ đêm giáng sinh anh miễn cưỡng nghe lời bố, vội nhét bừa tôi vào phòng khách sạn anh thuê cho cô bồ siêu mẫu như bố thí suất ăn thừa cho gã ăn mày nghèo hèn. Tôi nằm co trên sôfa, thậm chí không dám liếc chiếc ga giường nhàu nát còn lưu nguyên si dấu vết cuộc mây mưa của anh và cô ả. Tôi dám cá anh biết chắc bà Sussan, bố mẹ anh, Pink rất muốn anh đưa tôi về đó ăn chung tàn dư giáng sinh cùng họ. Nhưng anh chúa ghét phải rước một đứa ất ơ như tôi đây bước chân vào mái ấm của anh. Mà, nếu như đêm đó anh ngỏ ý đưa tôi về thì tôi cũng lắc đầu nguây nguẩy như hồi chiều. Tôi sợ tôi vấy bẩn ngôi nhà gia giáo nơi anh lớn lên.
Ah ha, tôi có ký ức mới nhé.
Anh thích tôi?! Từ thích của anh ấy à?
Bạn thích thời tiết đẹp chứ? Bạn thích ngày cuối tuần không? Bạn thích chạy bộ mỗi sớm mai chứ? Bạn thích thạch dừa không?
Anh thích tôi kiểu đại trà, vô vị, tầm thường, nhạt nhòa thế đấy! Ký ức mới mỉa mai làm sao, tôi được xếp chung với vô vàn những THỨ anh thích.
Nên vui mà, ừ, vui lên nào, vui đi, phải vui chứ!
Tôi đâu còn bị anh lạnh lùng ruồng bỏ như lúc thoi thóp trong bệnh viện, vì người đàn bà của anh sinh điên sau lần sẩy thai. Cái thai của ông bồ người Ý, thế nhưng anh im lặng khi Natalie đổ thừa là con anh, hai người còn sắm sanh đống đồ em bé. Có lẽ, mà không, chắc chắn anh biết đến bố tôi.
Bố sẽ dập chết Natalie!
Thế nên anh đeo ngay vẻ mặt máu lạnh, ngông cuồng, thú tính. Anh sẵn sàng chơi đến cùng với những kẻ dám động vào người phụ nữ của anh. Thậm chí, anh còn dằn mặt tôi cơ! Kiểu như ” Natalie đâm mày đấy, nít ranh! Mày cứ khóc rống, bù lu bù loa lên với cảnh sát đi, kêu bố mày kiện đi, nhưng làm quái gì được Natalie của tao? “. Tôi đã im thin thít trốn trong chăn vì sợ anh nhìn thấy dấu vết tôi bị gã đánh đập, anh sẽ tra ra ngọn ngành sự việc, sẽ xót thương tôi, sẽ bắt gã trả giá.
Tôi thích câu chuyện cười này nhất luôn đấy! Tôi đọc đi đọc lại đã hàng trăm lần, cứ đến đoạn con bé ảo tưởng kia hồi hộp giữ rịt mép chăn, sợ cái anh nó thích giật ra, tôi lại cười chảy nước mắt. Đáng đời!
Tôi hâm mộ tình yêu của anh dành cho Natalie, cả cách yêu cố chấp, lì lợm, bất cần, ngang bướng của anh. Tôi đã biết lần ở sân vận động Brno, tôi ngu dốt, nông cạn cỡ nào khi câng mặt tuyên bố với Pink một là sẽ tống cổ tình đơn phương, hai sẽ giành giật.
Anh cứ yêu mụ ta và hạnh phúc đi nhé!
Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục lặng lẽ yêu anh, hôm nay nhiều hơn hôm qua một tý, ngày mai nhiều hơn hôm nay một tỷ. Từ nay tôi sẽ đứng nép bên đời anh thôi, anh không ngoái đầu, vĩnh viễn không thấy ánh mắt tôi luôn bám riết gót giày của anh. Mà tôi thì không và sẽ mãi mãi không có những tố chất của vài cô nàng có thể cùng anh chơi đùa trong một thoáng.
Tạm biệt những lần anh ngoảnh đầu nhìn tôi. Anh vô tình, tôi cố ý.
Cố ý ghé nhà Pink chơi hoài, ngóng anh đến, bĩu môi khinh tôi không tập nổi guitar. Cố ý bám càng Pink đến sân bóng, theo dõi anh chơi thể thao, đợi anh thả phịch người trên ghế, chìa khăn nhờ tôi lau gáy cho anh. Cố ý ôm về Boo Boo những khi Pink vắng nhà, hóng anh đến ôm ấp, hôn hít, cắn yêu cún con, tiện thể nhéo mũi, ngắt má, bẹo cằm tôi. Cố ý nấu những món ngon lạ gửi Filip đưa sang nhà bố mẹ anh, chờ anh tạt qua trả tô bát, bẹo má tôi một phát rõ đau thay lời cảm ơn…
Nếu anh biết, anh sẽ trốn biến khỏi con người ghê tởm như tôi, đúng không?
Tạm biệt nhé!
Cảm ơn anh vì món mì. ”
Gấp lại cuốn nhật ký. Thiên Ly lẳng lặng rời nhà Jay lúc nửa kim đồng hồ nhích sang số bốn, khi Jay đang ngủ gục trên bàn học. Dưới nền trời tối như hũ nút, một bóng người gầy nhẳng đeo chiếc ba lô to kềnh thinh lặng bước đi trên con đường dài hun hút, biển sương mù chắn kín lối.
Suốt nửa năm ròng rã sau đó, Jay không hề gặp lại Thiên Ly duy nhất một lần nào nữa. Bóng dáng nho nhỏ, mái tóc đen láy và đôi mắt im lặng của cô bé dường như đã bốc hơi tựa theo cơn mưa xối xả hôm đó…
————-
Khi viết NHỮNG DÒNG NÀY là 4 giờ 1 sáng, viết rất lâu, rất dài. Tuần này chỉ có duy nhất một chap vị gió thôi! Không biết có phải mình tự cao không, nhưng chap này có lẽ sẽ đưa đẩy và đọng nhiều cảm xúc cho các bạn hơn hẳn những chap khác, một tuần ko ra chap mới thì vẫn không quên vị gió được.
Đừng trách Jay, Jay chưa yêu cô bé con được. Mối quan tâm của anh đang đặt nơi khác và Thiên Ly cũng có một cuộc chiến đang đợi. Jay chưa dành tình cảm cho Thiên Ly, một số bạn nói Jay nên giúp Thiên Ly. Ừm, nếu giờ giúp, thì với tư cách một luật sư tương lai giúp một đứa trẻ là nạn nhân trong vụ ấu dâm thôi. Huống hồ, các bạn còn không lí do tại sao Jay Vũ chọn nghề luật sư?
Jay dắt Boo Boo dạo chơi từ đầu đến chap này đấy thôi. ~~ Bản chất có lộ thoáng qua, nhưng nó là những chi tiết hết sức nhỏ nhặt, mà còn phải suy thêm nữa. ~~
chap rồi từ thích của Jay làm nhiều bạn hố quá! ~~ hắn với đứa con Boo Boo béo ú, rõ là heo mà cứ vờ làm cún con, hai bố con nhà hắn là lừa tình nhất fic đấy ~~
chúc các bạn thi tốt nha
Bạn thích thời tiết đẹp chứ? Bạn thích ngày cuối tuần không? Bạn thích chạy bộ mỗi sớm mai chứ? Bạn thích thạch dừa không?
Đêm buông thõng trên phố mưa. Sắc trời một mảng đen kịt, tựa hồ mảnh trăng lưỡi liềm và các vì sao chớp tắt đã núp kĩ, hỉ hả chơi trò trốn tìm cùng nhân gian. Mưa râm ran, dòng chảy dềnh dàng đớp lấy những cọng cỏ dập nát nằm dạt trên lối đi ướt sũng, các loài hoa rũ xuống như ngủ gục, ủ ê thở ra mùi hương ngai ngái. rả rích, tiếng tí tách trên cành lá, lộp độp trên ghế đá, bộp bộp trên mái nhà tạo nên làn điệu sống động chạm ngõ các khu phố đã lên đèn.
Mái đầu ẩm dè dặt thò ra khỏi khe cửa phòng tắm, dáo dác nhìn ngó chung quanh như chuột nhắt Jerry đang canh chừng mèo Tom. Trong bộ thể thao khô ráo, Thiên Ly nhon nhón bàn chân trần, chậm chạp mò mẫm từng bước hệt cô nàng ham tiệc tùng đang định lẻn đi lúc bố mẹ ngủ. Thiên Ly đang ở nhà người khác, cụ thể là nhà Jay, thầm kín hơn là nhà chàng trai luôn trú ngụ trong quả tim mười sáu tuổi, sự ngượng ngùng khiến răng cô ê ẩm.
Từ lúc được Jay dắt tới trong bộ dạng nhàu nhĩ khi bị mưa dập tơi tả, tất tần tật mọi hành động của Thiên Ly đều cứng ngắc, rời rạc như rô bốt yếu pin. Cô không động tới chiếc khăn tắm Jay tự tiện trùm lên đầu cô, dù nó mới tinh, mami luôn mua trữ một xấp cho cậu con trai lười sắm sửa. Cô không mặc chiếc áo ngủ cộc tay mà Jay lục tung cả tủ đồ mới ưng ý, anh nói nội y Thiên Ly đã ướt rượt, màu xám của áo sẽ đảm bảo cô thả rông mà vẫn kín đáo. Cô mặc lại bộ đồ trong tiết thể dục ban sớm, chịu khó dùng máy sấy thổi tóc qua loa để nước không rỉ ướt lưng như lúc ở nhà. Không vội tắm gội, trước tiên Thiên Ly tranh thủ giặt đồ lót bằng nước nóng, vắt kĩ đến nỗi tay ửng đỏ, ran rát đau. Nhờ hơi nóng phả ra từ hệ thống lò sưởi, lúc Thiên Ly tắm táp xong xuôi, hai mảnh vải bé tí hin tàm tạm khô, đủ để mặc không gây khó chịu.
Khăn cô lau người, lỡ Jay không biết phân biệt, mà cô tự ném đi đồ cô Debbie mua cho anh thì quá hỗn láo. Máy sấy cô sấy khô nội y, Jay lại dùng sấy mái tóc undercut… Không! Dừng lại mau! Đừng nghĩ nữa! Đầu mới chỉ khuếch ra hai hình dung nho nhỏ, Thiên Ly đã muốn chết giấc.
Lần theo chuỗi thanh âm lách xuống bếp, Thiên Ly chắp tay sau lưng hệt bà cụ non, khẽ nghiêng đầu, ghim ánh mắt tò mò ngồ ngộ lên người Jay như thể đang quan sát đứa con nít bày trò. Chàng trai lai chưa thay đồ, mùi mưa man mát vương hơi đất ẩm còn vướng víu trong thớ vải. Anh xắn tay áo để lộ dòng chữ xăm chất lừ nơi cổ tay, mấy chiếc cúc bị cởi bung như khiêu khích phụ nữ ghì lấy cổ áo hơi xốc xệch của anh, in dấu hôn đỏ chót lên vùng xương đòn hấp dẫn. Jay dốc thẳng chai nước khoáng lít rưỡi vào tô mì ăn liền, rồi tống hỗn hợp mì lềnh phềnh + gia vị tóe lọe + chất lỏng trắng nhợt vào lò vi sóng.
Miệng Thiên Ly suýt rớt, mắt tròn xoe hãi hùng:
– Khiếp! Thế anh cũng ăn được á?
– Vâng em, no là được!
Jay thủng thẳng đáp, giọng hờn hờn. Anh giơ tay lần lượt mở toang các cánh cửa tủ, vội đóng sầm khi thấy rặt toàn ly, cốc, chén hay cà phê, trà, chè. Chẳng biết quái gì về vị trí đồ đạc, Jay-của-hâmmy lục lọi lung tung hết cả lên như tên trộm. Từ lúc cắt rốn, Jay-của-hâmmy đã luôn được người này người nọ dâng đồ ăn thức uống đến tận miệng. Hơn hai mươi năm sinh sống, NHỮNG món Jay-của-hâmmy tự lo lót được là mì, miến, bún, phở, cháo, hủ tiếu… ăn liền. Gian bếp đối với Jay-của-hâmmy cứ lạ hoắc lạ hươ hệt nơi khỉ khô nào đó anh hiếm khi tạt qua.
Sự thông minh bẩm sinh chiếm 45 %, sự tôi luyện với tần suất cao độ chiếm lĩnh 55 % còn lại. Hiện tại, bộ óc triệu đô có khả năng cóp nhặt dữ liệu dễ ợt như cắm một chiếc USB, ấn Ctrl C rồi nhập Ctrl V thật gọn lẹ. Trong trí nhớ siêu phàm của Jay, thông tin không phải là những cái tên lác đác, các con số lẻ tẻ, vài mốc thời gian rạch ròi, mà nó là một đống khổng lồ có thể chia mục lục hẳn hoi như bách khoa toàn thư. Đừng bao giờ thách Jay đọc vanh vách một bài thơ sau cái lướt mắt thoáng qua, hãy thách anh ta chỉ ra chiếc máy hút bụi nằm đâu trong chính ngôi nhà đã hứng mưa che nắng cho anh ta hơn chục năm qua…
Một tiếng tách nhảy phóc khỏi lò vi sóng, báo cáo tô mì thần thánh đã chín.
Vớ lấy hộp đựng hạt yến mạch lắc lắc vài cái, Jay thẳng thừng quăng bộp vào sọt rác. Rỗng! Tìm tòi chán chê nhưng chẳng bới ra nổi món đồ có thể nhét bụng, Jay khẽ hắt ra tiếng thở buồn bực, vươn tay vò đầu cô gái nhỏ với khóe miệng hơi nhếch:
– Ăn tạm mì nhé! Anh đi tắm đây!
– Vậy không có gì cho anh à? – Thiên Ly vội níu bóng lưng cao ngất bằng tông giọng sốt ruột.
– Anh uống nhiều nước là được ấy!
Jay khịt mũi hệt bé cún bị lạnh, vừa quay bước vừa đưa tay cởi nốt loạt cúc áo còn lại. Lúc mở cửa phòng tắm, Jay lột phăng áo phi vèo một đường ( và hẳn sẽ đáp thẳng vào sọt đựng quần áo bẩn ), anh mặc mỗi jeans bò Ricky Straight Men, toàn bộ phần thân trần đô con phô ra trước đôi mắt đen lấp lánh đầy lân tinh. Làn da rám nắng khỏe khoắn, tấm lưng dài săn chắc, bờ vai rộng vạm vỡ khiến các cô nàng chỉ muốn xông tới ngoạm, gặm, cắn, xé anh như miếng đùi gà vàng rộm.
Riêng cái bĩu môi nửa trẻ con nửa khinh đời của Jay đã đủ cuỗm sạch tim thiếu nữ, thế mà ở anh còn hội tụ vẻ đẹp lai miễn chê, thể hình hoàn mĩ, tính tình bí hiểm, thành tích chất chồng, thông thái đủ thứ. Một khi đã lỡ bị ánh nhìn xanh lơ hớp hồn, sẽ yêu dai dẳng chàng trai này cả đời.
Còn lại một mình ngơ ngẩn trong căn bếp sáng choang phảng phất mùi mì ăn liền, Thiên Ly chợt rùng mình, đôi vai gầy mòn so lại trong dúm dó. Cơn rét lạnh túa ra từ thẳm sâu đáy tâm hồn mục rựa lao đi ôm bủa lấy cơ thể gầy guộc thiếu dinh dưỡng, thiếu chất sống, thiếu tình yêu. Hàng mi bẽ bàng cụp xuống phủ lên đôi ngươi buồn rượi tựa mảnh thu úa nát.
Một đời thầm lặng yêu thương chàng trai kia ư?
Chàng trai đã huỵch toẹt ” Anh thích hâmmy lắm! “, dễ dàng và đơn giản chẳng khác gì ” Anh thích thịt bò khô cực kỳ! “. Này, không thích hâmmy mới kỳ quặc đấy nhé! Bà Sussan lúc còn sống, bố Thừa Nhân, mẹ Debbie, Pink, Filip,… những nhân vật chủ chốt trong đời Jay đều rất mến cô bé con rụt rè, trầm tính nhưng luôn âm thầm quan tâm, lặng lẽ lo lắng, im ỉm săn sóc cho người khác. Hệt như thể tất thảy những người thân cận Jay đều cùng theo dõi một kênh truyền hình. Họ vô tình nói tốt về Thiên Ly, Jay vô tình nghe rặt những điều đẹp đẽ về Thiên Ly.
” Ngày… tháng… năm…
Anh buông lơi lời thích giữa phố mưa, đau từa tựa nhát dao chết tiệt hơn một năm về trước.
Anh bảo hãy cùng lập lại ký ức. Tôi nghe, tôi xóa sổ đêm giáng sinh anh miễn cưỡng nghe lời bố, vội nhét bừa tôi vào phòng khách sạn anh thuê cho cô bồ siêu mẫu như bố thí suất ăn thừa cho gã ăn mày nghèo hèn. Tôi nằm co trên sôfa, thậm chí không dám liếc chiếc ga giường nhàu nát còn lưu nguyên si dấu vết cuộc mây mưa của anh và cô ả. Tôi dám cá anh biết chắc bà Sussan, bố mẹ anh, Pink rất muốn anh đưa tôi về đó ăn chung tàn dư giáng sinh cùng họ. Nhưng anh chúa ghét phải rước một đứa ất ơ như tôi đây bước chân vào mái ấm của anh. Mà, nếu như đêm đó anh ngỏ ý đưa tôi về thì tôi cũng lắc đầu nguây nguẩy như hồi chiều. Tôi sợ tôi vấy bẩn ngôi nhà gia giáo nơi anh lớn lên.
Ah ha, tôi có ký ức mới nhé.
Anh thích tôi?! Từ thích của anh ấy à?
Bạn thích thời tiết đẹp chứ? Bạn thích ngày cuối tuần không? Bạn thích chạy bộ mỗi sớm mai chứ? Bạn thích thạch dừa không?
Anh thích tôi kiểu đại trà, vô vị, tầm thường, nhạt nhòa thế đấy! Ký ức mới mỉa mai làm sao, tôi được xếp chung với vô vàn những THỨ anh thích.
Nên vui mà, ừ, vui lên nào, vui đi, phải vui chứ!
Tôi đâu còn bị anh lạnh lùng ruồng bỏ như lúc thoi thóp trong bệnh viện, vì người đàn bà của anh sinh điên sau lần sẩy thai. Cái thai của ông bồ người Ý, thế nhưng anh im lặng khi Natalie đổ thừa là con anh, hai người còn sắm sanh đống đồ em bé. Có lẽ, mà không, chắc chắn anh biết đến bố tôi.
Bố sẽ dập chết Natalie!
Thế nên anh đeo ngay vẻ mặt máu lạnh, ngông cuồng, thú tính. Anh sẵn sàng chơi đến cùng với những kẻ dám động vào người phụ nữ của anh. Thậm chí, anh còn dằn mặt tôi cơ! Kiểu như ” Natalie đâm mày đấy, nít ranh! Mày cứ khóc rống, bù lu bù loa lên với cảnh sát đi, kêu bố mày kiện đi, nhưng làm quái gì được Natalie của tao? “. Tôi đã im thin thít trốn trong chăn vì sợ anh nhìn thấy dấu vết tôi bị gã đánh đập, anh sẽ tra ra ngọn ngành sự việc, sẽ xót thương tôi, sẽ bắt gã trả giá.
Tôi thích câu chuyện cười này nhất luôn đấy! Tôi đọc đi đọc lại đã hàng trăm lần, cứ đến đoạn con bé ảo tưởng kia hồi hộp giữ rịt mép chăn, sợ cái anh nó thích giật ra, tôi lại cười chảy nước mắt. Đáng đời!
Tôi hâm mộ tình yêu của anh dành cho Natalie, cả cách yêu cố chấp, lì lợm, bất cần, ngang bướng của anh. Tôi đã biết lần ở sân vận động Brno, tôi ngu dốt, nông cạn cỡ nào khi câng mặt tuyên bố với Pink một là sẽ tống cổ tình đơn phương, hai sẽ giành giật.
Anh cứ yêu mụ ta và hạnh phúc đi nhé!
Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục lặng lẽ yêu anh, hôm nay nhiều hơn hôm qua một tý, ngày mai nhiều hơn hôm nay một tỷ. Từ nay tôi sẽ đứng nép bên đời anh thôi, anh không ngoái đầu, vĩnh viễn không thấy ánh mắt tôi luôn bám riết gót giày của anh. Mà tôi thì không và sẽ mãi mãi không có những tố chất của vài cô nàng có thể cùng anh chơi đùa trong một thoáng.
Tạm biệt những lần anh ngoảnh đầu nhìn tôi. Anh vô tình, tôi cố ý.
Cố ý ghé nhà Pink chơi hoài, ngóng anh đến, bĩu môi khinh tôi không tập nổi guitar. Cố ý bám càng Pink đến sân bóng, theo dõi anh chơi thể thao, đợi anh thả phịch người trên ghế, chìa khăn nhờ tôi lau gáy cho anh. Cố ý ôm về Boo Boo những khi Pink vắng nhà, hóng anh đến ôm ấp, hôn hít, cắn yêu cún con, tiện thể nhéo mũi, ngắt má, bẹo cằm tôi. Cố ý nấu những món ngon lạ gửi Filip đưa sang nhà bố mẹ anh, chờ anh tạt qua trả tô bát, bẹo má tôi một phát rõ đau thay lời cảm ơn…
Nếu anh biết, anh sẽ trốn biến khỏi con người ghê tởm như tôi, đúng không?
Tạm biệt nhé!
Cảm ơn anh vì món mì. ”
Gấp lại cuốn nhật ký. Thiên Ly lẳng lặng rời nhà Jay lúc nửa kim đồng hồ nhích sang số bốn, khi Jay đang ngủ gục trên bàn học. Dưới nền trời tối như hũ nút, một bóng người gầy nhẳng đeo chiếc ba lô to kềnh thinh lặng bước đi trên con đường dài hun hút, biển sương mù chắn kín lối.
Suốt nửa năm ròng rã sau đó, Jay không hề gặp lại Thiên Ly duy nhất một lần nào nữa. Bóng dáng nho nhỏ, mái tóc đen láy và đôi mắt im lặng của cô bé dường như đã bốc hơi tựa theo cơn mưa xối xả hôm đó…
————-
Khi viết NHỮNG DÒNG NÀY là 4 giờ 1 sáng, viết rất lâu, rất dài. Tuần này chỉ có duy nhất một chap vị gió thôi! Không biết có phải mình tự cao không, nhưng chap này có lẽ sẽ đưa đẩy và đọng nhiều cảm xúc cho các bạn hơn hẳn những chap khác, một tuần ko ra chap mới thì vẫn không quên vị gió được.
Đừng trách Jay, Jay chưa yêu cô bé con được. Mối quan tâm của anh đang đặt nơi khác và Thiên Ly cũng có một cuộc chiến đang đợi. Jay chưa dành tình cảm cho Thiên Ly, một số bạn nói Jay nên giúp Thiên Ly. Ừm, nếu giờ giúp, thì với tư cách một luật sư tương lai giúp một đứa trẻ là nạn nhân trong vụ ấu dâm thôi. Huống hồ, các bạn còn không lí do tại sao Jay Vũ chọn nghề luật sư?
Jay dắt Boo Boo dạo chơi từ đầu đến chap này đấy thôi. ~~ Bản chất có lộ thoáng qua, nhưng nó là những chi tiết hết sức nhỏ nhặt, mà còn phải suy thêm nữa. ~~
chap rồi từ thích của Jay làm nhiều bạn hố quá! ~~ hắn với đứa con Boo Boo béo ú, rõ là heo mà cứ vờ làm cún con, hai bố con nhà hắn là lừa tình nhất fic đấy ~~
chúc các bạn thi tốt nha
/67
|