Nói xong, đôi mắt phượng hơi hơi hướng về phía trước nhíu nhíu, ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ phong lưu, rõ ràng trong lời nói chứa nhiều ý tứ.
Như Mặc căn bản nghe không hiểu, nhanh chóng rời khỏi mặt nước, thẳng hướng trên mặt đất quỳ nói: “Vương gia thứ tội.”
Y trên người không một y phục, mái tóc ướt sũng, khuôn mặt lại bình tĩnh không biến sắc, một chút cũng không lộ ra vẻ ngượng ngùng, trong tay thậm chí còn nắm chặt thanh trường kiếm.
Triệu Băng liền tiến lên từng bước, cười hỏi: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả tắm rửa trong tay cũng mang theo binh khí?”
Như Mặc thấp đầu, nghiêm túc trả lời: “Thuộc hạ phải bảo hộ Vương gia an toàn.”
“Đứng lên đi.” Triệu Băng không khỏi cười ra tiếng, vội đỡ Như Mặc đứng dậy, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve hồng ngân trên ngực, cố đè thấp thanh âm, hỏi: “Ngươi thân thể thế nào? Có còn đau hay không?”
“Đã không còn vấn đề gì. Vương gia có phải hay không đã đói bụng ? Thuộc hạ đi kiếm ít quả rừng mang về.” Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, động tác nhanh chóng đã mặc xong quần áo.
Triệu Băng tay vẫn cứng đơ ở giữa không trung, sắc mặt đại biến, khóe miệng hơi giật giật.
Phong lưu thủ đoạn của hắn… lại một lần nữa bị lơ đi không thương tiếc .
Sách, xem ra tối hôm qua còn chưa ra đủ sức, lần sau nên cố gắng tiếp tục hơn mới được.
Trong khi Triệu Băng còn mãi suy nghiĩ về những “lần sau”, Như Mực đã theo phụ cận đem mấy dã quả sai trĩu trên cây hái xuống, một chủ một tớ cùng ăn đến no căng rồi lại tiếp tục chạy.
Như Mặc ngày hôm qua một hơi giải quyết sạch hai nhóm sát thủ, cho nên đoạn đường kế tiếp không gặp bất cứ phiền toái nào cả. Chỉ mấy ngày công phu, liền thuận lợi đến Lương Châu. Bọn họ hai người ở trong thành tha thẩn vài vòng, mới vừa rồi đi theo ám ký tìm được một tòa tòa nhà lớn —— ngoài tấm biển thượng kim chói mắt “Triệu phủ”, mặt ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong cũng là đình thai lầu các, rường cột chạm trổ, bố trí thập phần xa hoa.
Triệu Băng vừa mới tiến vào đại môn, đã thấy một đám nô tỳ với trang phục sặc sỡ vội vã chạy đến, đồng loạt quỳ xuống đất, cùng kêu lên: “Khấu kiến Vương gia.”
“Ân.” Triệu Băng khoát tay, vừa đi vào bên trong phủ, vừa phân phó “Gọi người mau chuẩn bị, bổn vương phải tắm rửa thay quần áo.”
Vừa dứt lời, mọi người bắt đầu bận rộn với công việc.
Triệu Băng dọc theo đường đi phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất cho đến lúc này mới hoàn toàn yên tâm mà nghỉ ngơi, nhất nhất đều mặc cho chúng mỹ tỳ hầu hạ mộc dục, dùng bữa, sau đó thư thư thái thái mà nằm hưởng lạc trên nhuyễn tháp, ngoắc gọi quản gia. Mặc dù bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn lo nghĩ gì nữa, lại chợt nhớ tới nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho, vừa mở miệng liền hỏi: “Đã có tin tức gì của tiểu Thất chưa ?”
“Khởi bẩm Vương gia, hành tung của Thất hoàng tử sớm đã tìm hiểu rõ ràng, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Thất hoàng tử gần đây trên giang hồ đã kết giao với một vị bằng hữu, thân phận người này có điểm đáng nghi.”
Triệu Băng hơi giật mình, ngoắc ngoắc ngón tay.
Quản gia lập tức đưa người về phía trước, ghé sát vào lỗ tai hắn mà nói.
Lạc Hoa cung.
Triệu Băng đem ba chữ này lặp lại một lần, khẽ xoay thượng ngọc ban chỉ trên tay, mí mắt khẽ động.
Thật sự là oan nghiệt.
Cái tên Xú tiểu tử này rời nhà trốn đi cũng được thôi, sao lại còn cố tình trêu chọc cái tên nguy hiểm nhất, ngày sau quả thật không hiểu mọi việc như thế nào mới tốt.
Hắn hít thở dài, phất tay bảo hạ nhân lui xuống, nhíu mày trầm tư. Một lúc sau, đột nhiên nhớ tới một việc —— từ khi bước chân vào phủ, hắc y vẫn theo bên người đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Như Mực tuy rằng võ công cao cường, nhưng lẽ nào lại ngơ ngác để lạc đường chăng?
Vừa nghĩ vừa đảo mắt xung quanh, giương giọng kêu lên: “Như Mặc.”
Vừa nói xong, liền thấy một bóng đen khinh khinh phiêu phiêu từ trên xà nhà nhảy xuống, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Có thuộc hạ.”
Triệu Băng vì sự xuất hiện bất ngờ của Như Mặc mà hoảng sợ, hỏi: “Ngươi xuất quỷ nhập thần?”
“Thuộc hạ xưa nay vẫn làm như vậy để bảo hộ Vương gia .”
Triệu Băng mị hí con mắt, lúc này mới hiểu được vì sao Như Mặc đã theo bên người hai năm, mà vẫn chẳng thể nhớ rõ tướng mạo của y. Vì thế cúi đầu cười cười, kéo tay Như Mặc, thuận thế đem người này kéo vào trong lòng.
“Ngươi về sau chỉ cần ở bên cạnh ta, không cần ở trên xà nhà làm gì nữa .”
“Vương gia?” Như Mặc lắp bắp kinh hãi, bật thốt lên nói, “Thuộc hạ thân là ám vệ, tốt nhất vẫn là ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ…”
“Hư, ” Triệu Băng liền đưa một ngón tay lên chặn lấy môi Như Mặc, vẫn là cười, “Bổn vương đã quyết như vậy, ngươi dám không nghe theo?”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nở nụ cười nhẹ, nguyên lai cũng chỉ muốn đùa với Như Mặc một chút mà thôi.
Nào ngờ, Như Mặc liền biến sắc, cũng không quản việc đang nằm ở trong lòng Triệu Băng cùng với tư thế mờ ám, ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Triệu Băng vì bộ dạng quá mức nghiêm túc này mà cười rộ lên, nhịn không được đem người ở trong lòng ôm càng chặt hơn, ở trên má y hôn một cái, nói: “Hảo ngoan, phần thưởng của ngươi.”
Khi nói chuyện, hai tay không an phận bắt đầu sờ loạn.
Như Mặc trên mặt vẫn không có biểu tình, thật tĩnh lặng , đạm mạc như nước.
Vài ngày ở chung với nhau, Triệu Băng sớm đã quen với thái độ này của Như Mặc, mặc dù có chút phiền não, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng nổi, từng chút một hôn lên bờ môi mềm mại ngọt ngào kia.
Đang đến đoạn cao trào, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận gõ cửa.
Nguyên lai quản gia tìm hiểu được Thất hoàng tử lúc này đang ở một thanh lâu tầm hoan mua vui, liền vội vàng chạy tới bẩm báo Vương gia.
Triệu Băng nhớ tới chính mình đang mang nhiệm vụ trên người, thật sự không thể để bản thân quá mức phóng túng, đành phải đưa tay lên nhu nhu thái dương, đem Như Mặc ở trong lòng ly khai. Một lúc sau, chậm rãi đứng lên, cười nói: “Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, không bằng chúng ta cùng đi dạo quanh một vòng trên phố đi.”
Hắn vốn là dung nhan tuấn mỹ, hiện giờ cười như vậy, càng thêm vẻ phong lưu tuấn tú, tiêu sái đến cực điểm.
Như Mặc giật mình, ngây người một lát mới biết Triệu Băng đang hướng chính mình mà nói, vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng đáp ứng: “… Vâng “
Một mặt nói, một mặt bất động thanh sắc mà nắm chặt trường kiếm bên hông, con ngươi đen láy phát ra nhiều điểm hàn quang, sát ý nghiêm nghị. Cũng chỉ là đi dạo phố mà thôi, mà y lại bày ra dáng vẻ muốn bảo vệ chu toàn cho mình, thật sự đáng yêu.
Triệu Băng cảm thấy thật thú vị, bất giác nắm lấy tay y, tiến đến môi hôn một cái. Rồi sau đó liền như vậy cầm tay Như Mặc mà kéo đi, bước ra đến cửa, trên mặt tươi cười không ngừng.
/32
|