Nói cách khác, chính là trợ lý của trợ lý.
Không sai, bà chủ của Lại Hiểu Sương chính là Chu Bội Bội. Giản Duy vẫn rất bội phục, cô ấy và mình làm bạn nhiều năm như vậy, còn có thể bấm bụng đi hầu hạ một người có vẻ ngoài giống y hệt mình.
Co được dãn được như thế, tuyệt đối là người làm được việc lớn.
Hai người còn định nói gì đó, trên lầu trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa, khiến bốn bề nhất thời yên tĩnh.
Mọi người đều ngẩng đầu, gần như muốn xuyên qua trần nhà thấy rõ tình huống bên trên, Lại Hiểu Sương bỗng nhiên phản ứng lại: “F*ck, ai lại chọc tới vị thái hậu lão phật gia kia rồi! Muốn chơi mình sao!” Mắng xong, cô ấy bước nhanh chạy về hướng cầu thang.
Giản Duy đại khái đã đoán được “Thái hậu lão phật gia” trong miệng cô ấy là ai, chỉ chần chừ một giây, cũng cất bước đi theo.
Lầu hai ít người hơn so với lầu một, một cái hòm lớn nằm ở trên mặt đất, có lẽ chính là nguồn gốc của tiếng vang lớn vừa rồi. Cái nắp bật mở, đồ vật bên trong văng hết ra, trên đất một đống bừa bộn, rất nhiều người đang ngồi xổm ở bên cạnh thu thập.
Giản Duy thuận mắt nhìn sang, trước cái hòm một mét, soi rõ bóng người trên sàn, một đôi chân đi giày cao gót màu đen được làm thủ công.
Tầm mắt hướng lên trên một chút. Mắt cá chân xinh xắn, hai chân vắt chéo một cách tao nhã, làn váy đỏ tươi rạng rỡ. Lại hướng lên tiếp, là khuôn mặt khéo léo tinh xảo.
Khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Nữ ngôi sao – Chu Bội Bội ngồi ở trên ghế xoay màu đen, đang vô cùng buồn chán nghịch móng tay thạch anh.
Đám người ngồi xổm cạnh chân cô ta, giống như hành lễ quỳ lạy. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính sau lưng chiếu vào, cả người Chu Bội Bội dường như phát sáng, mỹ mạo không giống người thường.
Giản Duy nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đây là lần đầu tiên ở trong đời thực cô nhìn thấy Chu Bội Bội, mặc dù đã bắt đầu từ bốn năm trước, cái tên này càng ngày càng ảnh hưởng đến cuộc sống của Giản Duy.
Người thật của cô ta gầy hơn so với trên ti vi rất nhiều, gò má hơi hóp vào. Đối với người bình thường Giản Duy đã được tính là thon thả, trông Chu Bội Bội lại gầy đến mức có phần yếu ớt.
Nhìn như vậy, sự khác nhau giữa hai người lại nhiều hơn chút, khó trách đám Giang Ngật có thể nhìn ra chỗ không đúng nhanh hơn cả fan.
Cũng hít một vào ngụm khí lạnh, còn có Lại Hiểu Sương. Cô ấy bắt bản thân phải nở nụ cười đi tới: “Có chuyện gì vậy cô Chu? Vừa rồi ở phía dưới nghe được một vài âm thanh, là do chúng em không làm tốt chỗ nào sao ạ?”
Dường như Chu Bội Bội giờ mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn về phía Lại Hiểu Sương: “Cái gì? À, ý cô là cái hòm kia hả, không phải là tôi lấy.” Cô ta cong môi cười ngọt ngào một tiếng: “Sao, có phải cô cảm thấy, tôi là loại người giận lên một cái là đập phá đồ đạc? Định đổ cho tôi cái tội sao lớn kênh kiệu?”
Lại Hiểu Sương sững sờ, vội nói: “Không, đương nhiên không phải vậy. Em chỉ là…”
“Là nó, tôi vì bắt nó, không cẩn thận mới đụng vào cái hòm…” Một cô gái khác chen vào trong đám người, trong lòng còn ôm một con mèo: “Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi.”
Mặt Lại Hiểu Sương biến sắc: “Con mèo này là?”
“Tôi đặc biệt tìm đến, đóng ‘Bé Mập’.”Cô gái nói ra rất tự nhiên.
Bé Mập là một nhân vật có trong kịch bản, thú cưng của Hạ Y Nhiên – nữ chính do Chu Bội Bội thủ vai. Trước đoàn phim đã tìm được một con, đáng tiếc sau nửa tiếng nhìn thấy con mèo, Chu Bội Bội liền nói với phó đạo diễn không thể diễn cùng nó, phiền kịch tổ tìm một con khác.
Giản Duy hơi chau mày. Cô còn nhớ rõ, việc tìm mèo này, là do Lại Hiểu Sương chịu trách nhiệm. Cô ấy còn nghĩ dựa vào chiêu này để đọ sức với Chu Bội Bội mà!
Giản Duy cảm thấy thú vị, đây là có người tranh việc, nhưng nhìn từ thái độ của Chu Bội Bội, hình như cũng không mấy hài lòng về chuyện này.
Quả nhiên, cô gái ôm mèo đi lên trước nói: “Bội Bội, chị thật sự không nhìn lại một chút sao? Đây là em đặc biệt mượn từ nhà anh rể, cũng đẹp mà, chị ôm nó lên hình chắc chắn rất xinh!”
Cô gái tên Bạch Lộ, là trợ lý mới của Chu Bội Bội. Bình quân ba tháng cô ta lại đổi một trợ lý, cô gái trước mắt mới vừa đầy hai tháng, vô cùng nóng lòng lung lạc lòng boss, mới cứng rắn đoạt lại việc tìm mèo.
Nhưng cô ta vẫn xem nhẹ độ khó của việc lấy lòng Chu Bội Bội.
Liếc mắt nhìn con mèo một cái, vẻ mặt của Chu Bội Bội lãnh đạm: “Đẹp sao? Cũng bình thường. Còn không gần gũi với người, nó không cho chị sờ, chị có thể làm gì với nó? Mang đi mang đi.”
Bạch Lộ âm thầm kêu khổ. Thực ra lúc Chu Bội Bội vừa mới nhìn thấy nó, cũng cảm thấy hứng thú, chẳng qua khi cô ta vừa định ôm nó một lúc, con mèo nhỏ bị kinh hãi, hét lên một tiếng tránh ra chạy trốn.
“Mấy em thú cưng này đều như vậy, sợ người lạ, chị cho nó thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ thân thiết với chị …”
Chu Bội Bội cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
Mắt thấy bầu không khí lúng túng, Lại Hiểu Sương đột nhiên mở miệng: “Chị Lộ, cái này là chị không biết rồi, cũng không phải là tất cả mèo đều sợ người lạ, cô Chu rõ ràng chỉ muốn nó hoạt bát thôi. Hơn nữa nói đến mấy em thú cưng xinh xắn, nó đúng là không được đẹp cho lắm, hiện tại trên weibo có rất nhiều thú cưng đáng yêu, em nào cũng đáng yêu hơn chú mèo phơi nắng này.”
Bạch Lộ bị cô ấy chọc trúng thì dựng lông mày lên, bên cạnh cũng có người phụ họa: “A tôi biết, weibo của tôi có follow vài cái. Hiểu Sương, ý của cô là chúng ta đi liên lạc với chủ tài khoản có chút tiếng tăm trên mạng này, xem có thể mời được một người hay không?”
“Không cần phải quăng lưới rộng. Cô Chu nổi tiếng như thế, chúng ta chọn thú cưng cho cô ấy, đương nhiên cũng phải tìm em nào nổi tiếng nhất.” Lại Hiểu Sương nói.
Cô gái sửng sốt: “Ý cô là…”
Lại Hiểu Sương cười híp mắt nói: “Đương nhiên là ‘Tròn Ung Ủng’.”
Cái tên cổ quái này vừa xuất hiện, phân nửa các cô gái ở đây lại lộ ra vẻ mặt thì ra là thế. Có từng nghe qua không, người bên cạnh liền thấp giọng giải thích: “Chính là một con mèo vô cùng nổi tiếng, weibo gần trăm vạn người follow, có thể nói là đứng top 3 thú cưng đáng yêu nổi tiếng nhất weibo.”
/212
|