Cô vẫn giữ nguyên tư thế, tay với ra sau, mò vào hư không. Bởi vì hụt mấy lần, có chút buồn cười. Cô gái cùng bạn trai liếc mắt nhìn nhau, yên lặng đem khăn giấy đưa tới. Giản Duy rút lấy thật nhanh, đưa lưng về phía bọn họ lau mặt, sau đó lau tóc. Đồng thời tay kia thăm dò vào trong túi, lấy ra một cái khẩu trang mới, đeo lên thật nhanh.
Cô gái: “… Khẩu trang của bạn còn nhiều thật.”
Giản Duy xoay người lại, tóc mái ẩm ướt, hỗn độn dính trên trán. Có điều cô rất trấn định, đeo xong khẩu trang, tựa như tìm lại bản thân, thâm trầm nói: “Ừm, đề phòng khói bụi.”
Lúc máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Bắc Kinh, đã là chín giờ tối.
Suốt hành trình Giản Duy đều lo lắng đề phòng, giờ phút này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa đi lấy hành lý, vừa gọi điện thoại.
Đầu kia điện thoại là bạn của Giản Duy – Lại Hiểu Sương, hẹn tối nay tới đón cô: “Bảo bối, đoàn phim có chuyện nên tao tới muộn, mày ở sân bay chờ một lát, muộn nhất là nửa tiếng nữa, nhất định tao sẽ có mặt!”
Giản Duy: “Tao không làm được! Bắc Kinh rộng lớn của chúng mày thật là đáng sợ! Bây giờ tao cảm thấy ngước mắt không thân, bốn bề khốn đốn, tao muốn tìm một chỗ trốn đi!”
Lại Hiểu Sương vui sướng: “À chuyện mày ở sân bay Song Lưu bị chụp, liên quan gì đến Bắc Kinh chứ, đừng nghĩ lung tung.”
Giản Duy lại sụp đổ: “Huhu, mày cũng xem ảnh rồi hả? Tao ở cửa khẩu an ninh kiểm tra giống như con khỉ bị chụp ảnh, đã nói không phải là Chu Bội Bội, những người kia vẫn cứ chụp…”
Cô nhớ lại bốn tiếng trước, cô đứng ở chỗ cửa kiểm tra an ninh của sân bay Song Lưu, mắt điện tử muốn chụp hình, Giản Duy chậm rãi tháo khẩu trang xuống. Sau khi lộ mặt trong không khí, bốn phía bắt đầu xôn xao như thủy triều, hành khách đã thông qua kiểm tra an ninh lần lượt quay đầu lại, người xếp hàng đằng sau hướng lên phía trước nhìn quanh, cúi đầu cũng nghe thấy tiếng bàn tán.
Nhân viên kiểm tra là một cô gái vừa tròn hai mươi, nhìn cô, rồi lại nhìn thẻ căn cước trong tay, kinh ngạc đến mức giọng nói cũng biến đổi: “… Giản Duy???”
Cô thật sự rất muốn đáp lại cô ấy một câu: “Đúng, Giản Duy. Không phải Chu Bội Bội.”
Lại Hiểu Sương: “Tao cảm thấy đoàn đội của Chu Bội Bội nhất định cũng rất mơ hồ, rõ ràng hôm nay không có đi Song Lưu, lại có ảnh chụp tung lên mạng, còn có nhân chứng nhìn thấy tận mắt bày tỏ thật sự thấy cô ấy, ha ha ha cười chết tao rồi!”
Giản Duy: “Đồng tình đâu? Quan tâm đâu? Tao với mày có còn là bạn bè không!”
Con mèo nhỏ xù lông, Lại Hiểu Sương cũng không gấp, ho nhẹ một tiếng, cười xấu xa đáp: “Mày cũng đừng oán hận. Nếu không nhờ phúc của tao, sao mày có cơ hội được nhìn thấy người nào đó mà mày tâm tâm niệm niệm?”
Nghe đến đây, tim Giản Duy đập mạnh: “Mày… Mày nhìn thấy anh ấy rồi?”
“Còn chưa đâu. Nhưng nghe phó đạo diễn nói, ngày mai nam chính sẽ vào đoàn, cho nên đêm nay anh ấy phải trở lại Bắc Kinh rồi. A, có khi hiện tại đã đến sân bay Bắc Kinh…”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, là thanh âm hưng phấn của các cô gái.
Giản Duy theo bản năng nhìn sang.
Đại sảnh sân bay biển người chen chúc, phía trên màn hình hiện lên tin tức từng chuyến bay một, từng chuỗi từng chuỗi con số khiến người ta nhìn mà lóa mắt. Người đón máy bay cũng chờ ở lối ra, cô rất nhanh phát hiện có một số người không đúng cho lắm.
Đều là thanh niên ngoài hai mươi, cùng mặc áo T-shirt ngắn tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Phần lớn là con gái, xen lẫn vài chàng trai, đếm sơ qua ít nhất phải từ hai mươi người trở lên.
Cô ngạc nhiên: “Đây là…”
“Hình như là fan đón máy bay.” Bên cạnh không biết ai đáp lời: “Đã đến được một lúc lâu, một nhóm toàn con gái đón thần tượng, ôi, nhìn đến là đông đúc!”
Người kia còn nói gì đó, giống như đang bàn luận hiện tại sao đổi ngôi quá nhanh, đến bản thân cũng không biết là ai.
Giản Duy không còn nghe rõ. Ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn qua phía trước, nhìn rõ bóng người tại đại sảnh sân bay, thân ảnh cao lớn gầy gò đó.
Mặc áo Polo màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang, trên cổ còn treo cái tai nghe cực lớn, có lẽ vừa rồi vẫn còn nghe nhạc, sau đó nhìn thấy fan mới cố ý tháo xuống.
Anh hơi cúi người, tay đút trong túi quần, giống như chú mèo lười nhác. Bởi vì quá cao, bị các cô gái vây quanh, vẫn như hạc giữa bầy gà.
Đám người xung quanh không ảnh hưởng đến bước chân anh, thoải mái đi lên phía trước, fan cũng rất hiểu chuyện, đi theo anh. Chỉ là hưng phấn vì cuối cùng cũng đợi được người, cả đám đều líu ríu nói gì đó.
Trong chốc lát, nửa cái sân bay đều nhìn qua phía họ.
Bọn họ càng đi càng xa, rất nhanh rời khỏi tầm mắt của Giản Duy.
Cô giống như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, chẳng cần suy nghĩ đã kéo vali đuổi theo.
Trong đầu có rất nhiều ý tưởng, đến cuối cùng toàn bộ lại hóa thành một – – lần này không nhờ phúc của Lại Hiểu Sương, mình cũng có thể nhìn thấy anh ấy!
Đáng tiếc cách nhau quá xa, đợi cô thở hồng hộc chạy đến mở miệng, quản lý đã đóng kín cửa xe. Tài xế còn chưa khởi động xe, fan vây quanh ở bên ngoài, định xuyên qua cửa sổ xe để nhìn thần tượng vài lần.
Giản Duy cũng chen lấn trong đám đông, bị đẩy tới đẩy lui, gần như không đứng vững được. Cuối cùng không cẩn thận giẫm phải chân người bên cạnh, đối phương tức giận nhìn sang, sau khi nhìn rõ mặt Giản Duy lại sững sờ.
Đột nhiên cô sinh ra dự cảm xấu. Vừa nâng tay sờ lên, hóa ra chẳng biết lúc nào, chiếc khẩu trang vì bị chen lấn rớt một nửa, nay đã lung lay sắp rớt còn mắc trên lỗ tai.
Cô gái chỉ tay về phía cô, không thể tin kêu lên: “Bội Bội Bội Bội – – Chu Bội Bội? !”
/212
|