Xét thấy thái độ của cô ta đối với Tròn Ung ủng, chắc là sẽ không mặc kệ nó, Giản Duy cảm thấy tỷ lệ này rất lớn.
Nhưng mà cô vẫn thấy sốt ruột. Nếu Chu Bội Bội cũng như mình, quên mất lồng mèo, sau đó nó bị người khác mang đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, Giản Duy mặc kệ tất cả, đưa tay ấn chuông cửa. Cùng lắm thì lại bị mắng một trận, nếu như ở chỗ Chu Bội Bội cũng không tìm được Tròn Ung Ủng, mình phải nghĩ cách điều tra phòng giám sát thang máy.
Trong phòng im hơi lặng tiếng, cô lại ấn xuống một cái, giờ mới có giọng nói truyền đến từ bên cạnh, “Cô là…”
Giản Duy quay đầu lại, nhìn thấy một cậu thanh niên, là nhân viên phục vụ của khách sạn. Cô còn chưa kịp xin lỗi, đối phương đã cúi người chào trước, nói: “Cô Chu, tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”
Giản Duy: “…”
Cô định giải thích, đối phương đã tự động lĩnh ngộ: “Cô quên mang thẻ mở cửa phòng sao? Đừng gấp, ở chỗ tôi có, tôi mở giúp cô.”
Đại khái là phục vụ cho người nổi tiếng, cậu thanh niên đặc biệt tích cực, thậm chí Giản Duy còn hoài nghi cậu ta là fan của Chu Bội Bội.
“Cạch.” Cửa mở. Giản Duy cảm thấy rất vô lực, đã tiếp nhận số phận bị Chu Bội Bội chỉ mũi mắng, trong phòng lại truyền đến tiếng kêu chói tai.
Là Tròn Ung Ủng.
Lòng cô trong nháy mắt bị nhéo thành một nhúm, vài bước xông vào, chỉ thấy lồng mèo đặt ở cạnh ghế sofa, giống như là rơi từ trên xuống, Tròn Ung Ủng ở bên trong giãy giụa kịch liệt.
Giản Duy vội vã mở khóa ra, ôm mèo nhỏ vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an, “Cục cưng mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, không nên bỏ quên con. Đừng sợ, cục cưng đừng sợ …”
Tròn Ung Ủng chậm rãi yên tĩnh lại, Giản Duy thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt quan sát bốn phía. Cả căn phòng đều rất yên tĩnh, dường như vốn không có người ở, nhưng rõ ràng Tròn Ung Ủng do Chu Bội Bội mang về.
Thời gian ngắn như vậy, cô ta đi đâu?
“Cô Chu…”
Nhân viên phục vụ đột nhiên lên tiếng, Giản Duy thuận theo ánh mắt của cậu ta nhìn lại, chỉ thấy góc tường một mảnh hỗn độn.
Trên mặt thảm trắng, là một chiếc bình hoa bị ném vỡ, mảnh sứ vỡ cùng nước bên trong vãi đầy mặt đất. Vệt nước trên tường chưa khô, xem ra, bình hoa vừa bị người ta dùng sức ném, sau đó rơi xuống đất.
Chu Bội Bội ngã?
Lòng Giản Duy lộp bộp một cái, không hiểu sao vọt lên dự cảm xấu.
Xét thấy ngày đầu tiên đến đoàn phim gặp phải quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, cô đã nghiêm túc suy tính, rốt cuộc ngày thứ hai có nên đến trường quay không, dù sao Giản Duy thực sự rất sợ chạm mặt Chu Bội Bội. Ai ngờ, ngày thứ hai mới vừa ăn xong bữa sáng, đã nhận được một tin tức nặng ký – – Chu Bội Bội lại không tới trường quay.
Cô ngồi trong đám người, nghe Lý Mộng – chị gái bên thiết kế nói chuyện với Lại Hiểu Sương: “Có chuyện gì vậy, cô Chu vẫn không khỏe?”
Lại Hiểu Sương nói: “Em cũng không rõ lắm, hôm nay cô Chu vốn không gọi em lên. Nghe nói là chị Bạch Lộ đến xin nghỉ? Nói cô ấy có việc không quay được…”
Lý Mộng gật đầu:“Quên đi, có lẽ là bởi vì lễ trao giải tối nay, cô ấy cần có thời gian chuẩn bị.”
Tối nay, một trang web xem phim online nào đó tổ chức lễ trao giải “Ngu nhạc tân thế lực thịnh điển*“, mời rất nhiều minh tinh đến, Chu Bội Bội và Giang Ngật cũng nằm trong số đó. Là “chú gà” đang ăn khách, mấy tháng nay Chu Bội Bội đã góp mặt trong quá nhiều trường hợp cùng loại, lần nào cũng là tiêu điểm. Trái lại Giang Ngật, mặc dù cũng nhận được lời mời, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là đi cùng Chu Bội Bội, tuyên truyền cho phim truyền hình mới.
*Tạm dịch là lễ trao giải Thế lực mới của giới giải trí
Hai người họ đã sớm xin phép với đoàn phim, các phân cảnh đều chỉ sắp xếp vào buổi sáng, theo lý thuyết Chu Bội Bội không nên vắng mặt.
Giản Duy cau mày. Cô tự nói với bản thân, sự việc này không liên quan đến mình, chính cô cũng không giúp được gì, nhưng chuyện chứng kiến vào chập tối qua càng ngày càng rõ ràng, gần như khiến cô đứng ngồi không yên.
Đến thời gian cơm trưa, rốt cuộc Giản Duy không nhịn được, đi lên lầu hai.
Bởi vì Chu Bội Bội không tới, sáng nay chủ yếu quay các phân cảnh của Giang Ngật. Nhưng mà cho dù anh đang ở trước mắt, Giản Duy cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với anh. Lúc quay phim, cô không dám đến gần, anh quay hết phần trở về phòng nghỉ của mình, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy. Giang Ngật cũng chưa bao giờ đối xử đặc biệt với cô, liên tục chuyên tâm làm việc, có mấy lần đi đến đám đông vây xem, thậm chí cũng không hề chú ý tới Giản Duy.
Tất cả giống như lời khuyên của Lại Hiểu Sương, khoảng cách giữa hai người trở nên cực kỳ xa xôi, cho dù ở cùng một trường quay, cô cũng không có cách nào tiếp xúc với anh.
Cảm giác này khiến Giản Duy đột nhiên tỉnh táo lại. Cô đã đứng trước phòng nghỉ của Giang Ngật, chỉ cần đi tiếp vài bước, là có thể đẩy cửa nhìn thấy anh.
Nhưng Giản Duy lại lùi bước.
Hai ngày nay, cô đã gây cho anh quá nhiều phiền toái, vẫn nên quên đi, nói không chừng anh ấy còn nghĩ là mình cố ý, muốn ở bên anh ấy.
Vừa định xoay người, cửa phòng nghỉ lại mở ra , Lâm Hạo thấy cô cũng không bất ngờ, khẽ nói: “Cô Giản, mời vào.”
Giản Duy: “Dạ?”
Lâm Hạo nói: “Anh Ngật có chuyện muốn hỏi cô.”
/212
|