Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời

Chương 9

/212


Trên sân khấu tối om, chỉ có một luồng ánh sáng trắng hắt xuống.

Chàng thanh niên áo trắng đứng giữa sân khấu, láng máng có thể nghe được tiếng hoan hô của người xem ở hiện trường, trước mặt anh là giá microphone màu đen, thân micro được phủ một màu sáng bạc.

Hình như anh cũng đang chờ đợi.

Ngoài sân vận động, thiếu nữ Giản Duy ngửa đầu, nhìn qua màn hình khổng lồ. Cô chỉ ngẫu nhiên đi qua, bị tiếng thét chói tai bên trong hấp dẫn, vô ý thức nhìn về phía màn hình, sau đó ở lại một lúc, bước chân không di chuyển được nữa.

Giản Duy không biết anh chàng này, nhưng cô biết tối nay trong sân vận động đang trực tiếp cuộc thi ca hát nổi tiếng toàn quốc, người này cũng là thí sinh.

Tim bất giác níu chặt, giống như là có dự cảm, bản thân sẽ thấy được thứ gì không nên thấy. Nhưng thứ này có thể là gì, cô lại không biết.

Chàng trai còn đứng ở nơi đó, giống như đứng ở trung tâm thế giới. Bốn bề tối om, chỉ có ở chỗ anh là hiện hữu ánh sáng.

Một giây sau, không hề báo trước, mấy chục chiếc đèn bạc nhỏ đồng thời thắp sáng, chấn động rơi xuống ngàn vạn ngôi sao.

Trên màn hình một tầng lầu cao, là gương mặt của chàng trai được phóng đại vô số lần, đôi mắt đang đóng chặt chậm rãi mở ra.

Dưới sân khấu bắt đầu thét chói tai, cái giá trống phát ra tiếng giòn vang, giống như kèn lệnh của cuộc chiến được kéo lên. Sân khấu yên lặng trong nháy mắt sống lại.

Cô nghe được tiếng hát của anh. Không phải là trực tiếp truyền ra, mà đến từ hiện trường, đến từ bên trong sân vận động ngoài trời.

Trầm thấp, lộ ra chút khàn khàn gợi cảm. Rất chân thật, thậm chí có lẫn tạp âm trong đó.

Những người xung quanh đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại cô và chàng thanh niên. Cả tiếng hát của anh nữa.

Trong sự hỗn độn đó, cặp mắt màu đen kia tỏa sáng, như lưỡi kiếm xuyên qua màn hình, đi sâu vào lòng người.

Hướng thẳng về phía Giản Duy.

Cô mở mắt.

Rèm cửa dài sát đất hé ra một khe hở, ánh mặt trời nói cho Giản Duy biết, bây giờ đã là sáng sớm.

Ngày thứ hai cô đến Bắc Kinh.

Đây là phòng trong khách sạn, Giản Duy nhìn sang giường bên cạnh, quả nhiên không một bóng người. Xem ra bản thân mơ mơ màng màng nghe được âm thanh không phải là mộng, Lại Hiểu Sương bị điện thoại công việc đánh thức, trời còn chưa sáng đã đi.

Cô xoa xoa mặt, trong đầu chợt lóe qua giấc mơ thực sự vừa rồi.

Chính là ánh mắt ấy, ánh mắt làm cho trái tim thiếu nữ của cô cứ như vậy mà trầm luân.

Giản Duy vẫn còn nhớ rõ ngày nào đó, cô cùng Giang Ngật không hẹn mà gặp. Trước đó, Giản Duy chưa từng yêu mến ngôi sao nào, lại ở một ánh nhìn ấy mà thay đổi tất cả mọi thứ.

Trên đường cái người đến người đi, cô đứng ở ven đường, trong tay còn cầm lon Sprite. Vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh, ngoài lon là một lớp bọt nước, tay cô cũng ướt, giọt nước theo đó chảy xuống, nhỏ lên sàn.

Giản Duy lại không hề hay biết, chỉ bình tĩnh nhìn qua màn hình lớn.

Anh đã nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, bờ môi mỉm cười, có một phần vạn giây như vậy, dường như bọn họ đang nhìn nhau.

Cho dù bảy năm đã trôi qua, Giản Duy vẫn như cũ có thể nhớ tới cái chớp mắt run rẩy kia, từ đầu ngón tay đến cánh tay đều nổi gai ốc. Đến cuối cùng, cô suýt nữa không cầm được lon, chất lỏng bên trong “rào rào” trút ra ngoài, làm ướt váy cô.

 


/212

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status