Alex và Louis đồng thời quay đầu lại nhìn người kia.
Người đàn ông đặt ly nước chanh lên bàn nhỏ bên cạnh, đứng lên đi tới chỗ hai người.
Năm nay Khấu Sâm đã bốn mươi ba, dáng người không lộ vẻ già chút nào, rèn luyện lâu dài giúp cho ông ta không có chút da nhăn hay thịt thừa, so với bạn cùng lứa tuổi mà nói, ông ta còn giữ được vóc người vô cùng hoàn mỹ.
Cái tuổi này, chính là thời điểm đàn ông dễ dàng tỏa ra mị lực nhất, so với thiếu niên lông bông, thì tăng thêm một phần khí chất giàu có lại chín chắn.
Lúc giơ tay nhấc chân, mùi vị đàn ông tản ra.
Alex và Louis nhìn nhau một cái, sau đó “bủm” một tiếng, ném Lục Mạn Mạn xuống nước.
Lục Mạn Mạn: …
Hai người cha đồng thời đứng thẳng lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, Louis lễ độ hỏi: “Tiên sinh, ông có chuyện gì sao?”
“Cô bé.” Đầu ngón tay của Khấu Sâm giương lên, chỉ theo hướng Lục Mạn Mạn đang chật vật bò lên ướt như chuột lột: “Cô bé và các người, quan hệ gì?”
Alex giải thích: “Con bé là dưỡng nữ của chúng tôi.”
Lục Mạn Mạn nhảy dựng lên, nghiêng đầu trút hết nước trong lỗ ta ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Đúng, dưỡng nữ, không phải ruột.”
Ruột sẽ không đối xử như vậy với cô, hừ!
Khấu Sâm lại hỏi: “Thành niên?”
“Thành niên.”
Ông ta nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn, bên trong con ngươi màu quả phỉ có gợn sóng cuồn cuộn: “Ừ…Người Trung Quốc?”
Hành động và câu hỏi của ông ta đã vượt ra khỏi phạm vi người xa lạ có lễ độ, nhưng mà Louis suy đoán ông ấy có lẽ cũng xuất phát từ cảm giác muốn bảo vệ và trách nhiệm trời sinh của đàn ông, cho nên ông ấy vẫn kiên nhẫn giải thích: “Con bé là con gái người gốc Hoa chúng tôi nhận nuôi hợp pháp, mẹ con bé bất ngờ qua đời, bây giờ con bé là quốc tịch Mỹ, tiên sinh ông còn có vấn đề gì không?”
“Mẹ đã qua đời…” Khấu Sâm lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo mấy phần không tốt: “Anh nói là nhận nuôi hợp pháp?”
“Không sai, là hợp pháp.”
Hợp pháp, Khấu Sâm cười nhạt trong lòng. Từ góc độ ông thấy, cô bé và bọn họ chung sống quá mức thân mật, cho dù là quan hệ cha con gái như ruột thịt, nhưng chung quy cũng không có quan hệ máu mủ, cứ không kiêng dè mà sống chung như vậy, điều này đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Khấu Sâm.
Ông là người đã từng trải qua một đời đói khổ, cũng vì vậy, tư tưởng mới và quan niệm cũ va chạm trong thời đại lớn, ông cũng từng tùy ý thoải mái mà đi qua nhiệt huyết thanh xuân của mình, ông chưa bao giời nghĩ mình là lão già bảo thủ, so với lão già bảo thủ chân chính Nguyên Diễn Chi mà nói, ông tiến bộ hơn rất nhiều. Nói đùa, trước kia ông còn chơi rock and roll đấy.
Nhưng không biết tại sao, chuyện này đột nhiên chạm đến nghịch lân [1] của ông ấy.
[1] Nghịch lân (逆鳞): “Lân” nghĩa là cái vảy, “Nghịch lân” nghĩa là chạm vào vảy con rồng. Mỗi con rồng đều có điểm yếu là cái vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó cũng sẽ bị rồng giết chết.
Ông cảm thấy vô cùng vô cùng hoang đường.
Khấu Sâm tự nhận, mình không phải thích xen vào việc của người khác, nếu đổi là những người khác, có lẽ sẽ làm như không thấy, nhưng mà cô bé này…
Giống hệt cô lúc còn đi học, đôi mắt như thu thủy kia, hàng mày lá liễu, đôi môi anh đào bóng bóng… Gần như chính là từng đao từng đao phỏng theo mà khắc, từng đao từng đao, khắc vào trong lòng của ông.
Ông đột nhiên nổi giận.
“Tôi không biết luật pháp nước Mỹ của các người là gì! Hai người đàn ông lớn nhận nuôi một cô bé, lại còn có thể hợp pháp, khó có thể tưởng tượng, hoang đường!”
Alex khẽ cau mày, kiềm chế tức giận, lễ độ ứng đối: “Tiên sinh, nếu như ngài nghi ngờ luật pháp của chúng tôi, có thể đi khiếu nại, nhưng mà bây giờ có thể mời ông tránh ra.”
Khấu Sâm không nhúc nhích, ông nhìn Lục Mạn Mạn, càng nhìn, thì khí chất giữa hàng lông mày, khiến ông run rẩy.
“Tiên sinh.” Louis phát hiện Khấu Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Mạn Mạn, ông khoác khăn lông lên người cô, chặt chẽ gói kín cô lại, sau đó kéo cô trở về phía sau mình.
“Tiên sinh, xin ông chú ý…”
Nhưng Louis còn chưa nói hết, khóe miệng liền nhận một quyền cứng rắn của Khấu Sâm.
Tai nạn khiến cho người khác không kịp phòng bị, cả người Louis lảo đảo ngã ra sau, may mà Lục Mạn Mạn ở sau lưng đỡ ông ấy.
“Screw you!”
Lục Mạn Mạn tuôn ra một câu thô tục đồng thời hướng về phía Khấu Sâm mà xông tới, Khấu Sâm không ngờ cô bé này lại có sức lực lớn như vậy, ông ta bị cô đẩy ra, thiếu chút nữa ngã vào hồ bơi.
Dĩ nhiên Alex cũng giận đến đỏ mặt, người đàn ông này lại dám đụng đến Louis ngay trước mặt ông, điều này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ấy, ông vén tay áo lên muốn tiến lên đánh nhau.
Đám người bảo vệ khách sạn bên ngoài cấp tốc chạy tới, kéo mấy người ra.
Louis dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, ngăn Alex lại: “Honey, bình tĩnh một chút.”
Alex thở hổn hển, hung dữ trợn mắt nhìn Khấu Sâm, mặc dù có thể giữ lý trí, nhưng mà Lục Mạn Mạn hoàn toàn giống như điên lên, túm lấy khuỷu tay của Khấu Sâm cắn một cái, vô cùng tức giận.
Louis vừa mới vượt qua khói mù tinh thần, lại gặp phải người điên không biết phân tốt xấu động thủ đánh người, Lục Mạn Mạn không thể chịu đựng được, cô phải thay Louis lấy lại công bằng!
Tay của Khấu Sâm, để cho cô tàn nhẫn cắn ra máu. Ông chịu đựng hít sâu, lại không làm gì với cô.
Vẫn là Alex kéo Lục Mạn Mạn nóng nảy ra.
Cổ tay của Khấu Sâm bị cắn rách da, có máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Lục Mạn Mạn lau sạch vết máu ở khóe miệng, hung dữ trừng ông ta, nhưng mà Khấu Sâm lại không có nửa phần thù địch với Lục Mạn Mạn, cho dù bị cô tàn nhẫn cắn một cái, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như cũ, lại mạnh mẽ.
“Chuyện gì cũng từ từ.” Lão Lưu thân tín của Khấu Sâm cũng nghe tin chạy tới, hòa giải mâu thuẫn của đám người: “Đừng đánh nhau, có chuyện gì ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.”
Lục Mạn Mạn chỉ Khấu Sâm, trừng mắt nói: “Vừa tới đã không phân biệt tốt xấu mà đánh người, ông là du côn sao!”
Hay, lúc còn trẻ, thật đúng là vậy.
Khóe miệng của Khấu Sâm vẫn còn giương lên độ cong của nụ cười mỉm, mang theo chút ý tứ.
Alex không chịu nổi ánh mắt tên kia nhìn Lục Mạn Mạn, liền kéo cô ra phía sau mình, ngăn cách tầm mắt sâu thẳm của ông ta, lúc này ánh mắt của Khấu Sâm liền lạnh đi mấy phần.
“Hai người đàn ông các người nhận nuôi một cô bé, sớm chiều sống chung, quan hệ thân mật, tôi thật sự không thể tiếp nhận.” Khấu Sâm vừa dùng khăn giấy đè vết thương chảy máu ở cổ tay, nhướng mày hỏi Lục Mạn Mạn: “Cha mẹ ruột của cô đâu?”
“Có quan hệ gì với ông!” Lục Mạn Mạn không hòa nhã gì với ông ta: “Tôi ăn cơm nhà ông hay sao mà ông quản rộng như vậy chứ?”
Lục Mạn Mạn thậm chí kể cả Alex, đều không thể nghe ra ý trong lời nói của Khấu Sâm, nhưng mà Louis đã hiểu, cho nên vẻ mặt của ông chìm xuống.
Tư tưởng bẩn thỉu như vậy, lại bị người ngoài tùy tiện nói ra như vậy, ông không cách nào tiếp nhận…
“Tiên sinh, tôi tên Louis, người này là bạn đời của tôi Alex, Mạn Mạn là con gái chung của chúng tôi.” Louis đứng ra, bình tĩnh mà lễ độ nói: “Đầu tiên cảm ơn ngài quan tâm đến con gái tôi. Thứ hai, tôi và Alex là quan hệ hôn nhân hợp pháp, Mạn Mạn nhà chúng tôi cũng được nhận nuôi thông qua thủ tục hợp pháp, mỗi tháng nhà thờ và cơ quan nhận nuôi đều sẽ cử chuyên gia đến kiểm tra đánh giá, hơn nữa hàng xóm láng giềng cũng kiểm tra thăm hỏi, ghi lại tư liệu sinh hoạt của con bé cho mục đích lưu trữ.”
“Cho nên ngài có thể hoàn toàn yên tâm, không có mối quan hệ nào khác giữa chúng tôi vượt qua cha và con gái, hành động thân mật cũng chỉ ở trong phạm vi cha con. Cuối cùng, hy vọng ngài không được tiếp tục hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi, bởi vì loại buộc tội thô lỗ này, sẽ tạo thành rắc rối và tổn thương cho chúng tôi.”
Louis đúng mực nói hết những lời này, rồi kéo Alex và Lục Mạn Mạn đang kích động rời đi, Lục Mạn Mạn còn chưa muốn dễ dàng bỏ qua cho ông ta, lại bị Louis kiên quyết kéo đi.
Trong căn phòng gió hiu hiu, Lục Mạn Mạn nằm trên tấm tatami [2], lăn qua lộn lại, rầu rĩ không vui.
[2]
Alex hỏi mượn hộp dụng cụ y tế ở quầy lễ tân, giúp Louis bôi thuốc nước lên vết bầm trên khóe miệng.
“Ss…”
Alex đau lòng nói: “Ông cái người này, sao người nào cũng muốn làm hại ông chứ, ông thật sự là thích bị ngược đãi thể chất sao.”
Louis bất đặc dĩ cười: “Tôi làm sao biết.”
“Ôi, sau này tôi phải giám sát ông thật tốt, nửa bước không rời.”
“Vậy tôi là tù nhân của ông rồi.” Louis thoải mái đùa giỡn, định xoa dịu tâm tình của Alex.
“Hừ, không phải nói người Nhật đều rất lễ độ sao, cái tên vừa nãy là sao.” Alex thở phì phò nói: “Giống như chó điên tùy tiện cắn người, thật nên báo cảnh sát, để cho cảnh sát bắt hắn lại.”
Lục Mạn Mạn nằm ngửa, nghiêng đầu nói với Alex: “Không phải người Nhật, tên kia là người Trung Quốc.”
“Làm sao con biết?”
“Vừa nãy bạn hắn chạy tới, con nghe được hắn khẽ nói một câu tiếng Trung, hình như là ‘Khấu tổng không nên kích động’ gì đó.”
“Bất kể là nước nào, đánh người là hắn ta không đúng.”
Còn không đợi Lục Mạn Mạn nói, Louis đột nhiên mở miệng: “Mạn Mạn, con có nghĩ tới về nước tìm người thân không.”
Lời vừa nói ra, Lục Mạn Mạn và Alex đồng thời kinh ngạc: “Ba nói cái gì!”
Lời người đàn ông kia nói, Alex và Lục Mạn Mạn không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà trong đầu Louis vẫn đang suy nghĩ, tựa như khói mù không tan vậy.
Ông thở dài một tiếng: “Chính là… mẹ của Mạn Mạn xảy ra chuyện bất trắc ở Mỹ, nhưng mà ở Trung Quốc nhất định sẽ có người thân khác, chỉ cần điều tra theo manh mối của mẹ con bé, thật ra thì tìm được người thân cũng không khó.”
Lục Mạn Mạn không biết nói cái gì cho phải, đầu óc của Alex cũng có chút lờ mờ: “Sao… sao lại đột nhiên nói muốn tìm người thân?”
“Con gái bây giờ đã trưởng thành, chúng ta không thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh con bé, con bé nên biết người thân của mình, nói không chừng còn có anh em chị em, sau này chúng ta không có ở đây, dù sao cũng không đến mức bơ vơ không nơi nương tựa.”
“Sau khi tìm được người thân của Mạn Mạn… Mạn Mạn sẽ phải rời khỏi chúng ta sao?”
Lục Mạn Mạn xông tới ôm eo Louis, cố chấp nói: “Con không tìm người thân gì cả, hai người chính là người thân của con!”
Louis bất đắc dĩ vỗ lưng của cô một cái: “Tìm được người thân của mình, cũng không có nghĩa sẽ phải rời hai ba, nhưng mà trên thế giới nhiều hơn một mối quan hệ máu mủ, sẽ nhiều hơn một người quan tâm con.”
Alex cau mày nhìn Louis, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không mở miệng, lời của Louis có lý, ông không thể nào phản bác, nhưng về tình cảm mà nói, ông thật sự không hy vọng Lục Mạn Mạn tìm được cha mẹ ruột của mình, ông không nỡ để con gái nhà mình đi theo gia đình khác, Lục Mạn Mạn và Louis, là toàn bộ cuộc sống của ông.
***
Bên trong căn phòng tổng thống sang trọng kia, Khấu Sâm ngồi trên ghế salon trắng, có chuyên gia chăm sóc y tế băng bó vết thương cổ tay cho ông.
Nhớ lại dáng vẻ của tiểu nha đầu vừa nãy xông tới, giống như con báo nhỏ nổi cơn điên, cắn một cái ở cổ tay ông, liều chết không buông, trong ánh mắt tràn đầy căm hận.
Nghĩ lại, mặt mũi của cô bé so với Trọng Thanh năm đó… thật sự có mấy phần giống, nhưng mà tính tình của tiểu nha đầu dường như càng dữ dội hơn Trọng Thanh, vẻ kiêu ngạo và cố chấp, xuất phát từ thiên tính.
Ông bây giờ thật sự đã già rồi, ông trời lại muốn đùa giỡn với ông, để cho ông ở độ tuổi này ở nơi này, gặp được Trọng Thanh thời trẻ.
Lão Lưu ngồi trên ghế salon đối diện, nhìn chằm chằm vào Khấu Sâm đang trầm mặc, khó tin nói: “Hôm nay anh sao lại kích động như vậy?”
“Con bé và cố nhân của tôi, quá giống.” Trong đôi mắt sâu xa của Khấu Sâm nổi lên gợn sóng khó mà dằn xuống: “Qúa giống.”
Lưu Trạch nhíu mày: “Đừng nói là mối tình đầu của ngài.”
Khấu Sâm không nói chuyện, đốt điếu thuốc.
“Không phải chứ… Thật đúng là vị kia…” Lưu Trạch khó tin: “Nói thật, Khấu tổng, ngài nổi tiếng trong giới là người đàn ông tốt lo cho gia đình, đời này oanh oanh yến yến gì đó có thể gần gũi với ngài, nhưng cũng đừng lật thuyền trong cống [3] với cô gái nhỏ ở độ tuổi này!”
[3] Lật thuyền trong cống (阴沟里翻船): ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.
“Nói bậy nói bạ cái gì.” Khấu Sâm nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là trông giống mà thôi, con bé không thể nào là cô ấy.”
“Dĩ nhiên không thể nào.” Lão Lưu vỗ đùi nói: “Tiểu nha đầu kia nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, cho dù thật sự có quan hệ gì, vậy cũng chỉ có thể là con của vị mối tình đầu kia của ngài thôi, không thể nào chính người đó!”
Đầu ngón tay dập tàn thuốc của Khấu Sâm đột nhiên dừng một lát.
Người đàn ông đặt ly nước chanh lên bàn nhỏ bên cạnh, đứng lên đi tới chỗ hai người.
Năm nay Khấu Sâm đã bốn mươi ba, dáng người không lộ vẻ già chút nào, rèn luyện lâu dài giúp cho ông ta không có chút da nhăn hay thịt thừa, so với bạn cùng lứa tuổi mà nói, ông ta còn giữ được vóc người vô cùng hoàn mỹ.
Cái tuổi này, chính là thời điểm đàn ông dễ dàng tỏa ra mị lực nhất, so với thiếu niên lông bông, thì tăng thêm một phần khí chất giàu có lại chín chắn.
Lúc giơ tay nhấc chân, mùi vị đàn ông tản ra.
Alex và Louis nhìn nhau một cái, sau đó “bủm” một tiếng, ném Lục Mạn Mạn xuống nước.
Lục Mạn Mạn: …
Hai người cha đồng thời đứng thẳng lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, Louis lễ độ hỏi: “Tiên sinh, ông có chuyện gì sao?”
“Cô bé.” Đầu ngón tay của Khấu Sâm giương lên, chỉ theo hướng Lục Mạn Mạn đang chật vật bò lên ướt như chuột lột: “Cô bé và các người, quan hệ gì?”
Alex giải thích: “Con bé là dưỡng nữ của chúng tôi.”
Lục Mạn Mạn nhảy dựng lên, nghiêng đầu trút hết nước trong lỗ ta ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Đúng, dưỡng nữ, không phải ruột.”
Ruột sẽ không đối xử như vậy với cô, hừ!
Khấu Sâm lại hỏi: “Thành niên?”
“Thành niên.”
Ông ta nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn, bên trong con ngươi màu quả phỉ có gợn sóng cuồn cuộn: “Ừ…Người Trung Quốc?”
Hành động và câu hỏi của ông ta đã vượt ra khỏi phạm vi người xa lạ có lễ độ, nhưng mà Louis suy đoán ông ấy có lẽ cũng xuất phát từ cảm giác muốn bảo vệ và trách nhiệm trời sinh của đàn ông, cho nên ông ấy vẫn kiên nhẫn giải thích: “Con bé là con gái người gốc Hoa chúng tôi nhận nuôi hợp pháp, mẹ con bé bất ngờ qua đời, bây giờ con bé là quốc tịch Mỹ, tiên sinh ông còn có vấn đề gì không?”
“Mẹ đã qua đời…” Khấu Sâm lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo mấy phần không tốt: “Anh nói là nhận nuôi hợp pháp?”
“Không sai, là hợp pháp.”
Hợp pháp, Khấu Sâm cười nhạt trong lòng. Từ góc độ ông thấy, cô bé và bọn họ chung sống quá mức thân mật, cho dù là quan hệ cha con gái như ruột thịt, nhưng chung quy cũng không có quan hệ máu mủ, cứ không kiêng dè mà sống chung như vậy, điều này đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Khấu Sâm.
Ông là người đã từng trải qua một đời đói khổ, cũng vì vậy, tư tưởng mới và quan niệm cũ va chạm trong thời đại lớn, ông cũng từng tùy ý thoải mái mà đi qua nhiệt huyết thanh xuân của mình, ông chưa bao giời nghĩ mình là lão già bảo thủ, so với lão già bảo thủ chân chính Nguyên Diễn Chi mà nói, ông tiến bộ hơn rất nhiều. Nói đùa, trước kia ông còn chơi rock and roll đấy.
Nhưng không biết tại sao, chuyện này đột nhiên chạm đến nghịch lân [1] của ông ấy.
[1] Nghịch lân (逆鳞): “Lân” nghĩa là cái vảy, “Nghịch lân” nghĩa là chạm vào vảy con rồng. Mỗi con rồng đều có điểm yếu là cái vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó cũng sẽ bị rồng giết chết.
Ông cảm thấy vô cùng vô cùng hoang đường.
Khấu Sâm tự nhận, mình không phải thích xen vào việc của người khác, nếu đổi là những người khác, có lẽ sẽ làm như không thấy, nhưng mà cô bé này…
Giống hệt cô lúc còn đi học, đôi mắt như thu thủy kia, hàng mày lá liễu, đôi môi anh đào bóng bóng… Gần như chính là từng đao từng đao phỏng theo mà khắc, từng đao từng đao, khắc vào trong lòng của ông.
Ông đột nhiên nổi giận.
“Tôi không biết luật pháp nước Mỹ của các người là gì! Hai người đàn ông lớn nhận nuôi một cô bé, lại còn có thể hợp pháp, khó có thể tưởng tượng, hoang đường!”
Alex khẽ cau mày, kiềm chế tức giận, lễ độ ứng đối: “Tiên sinh, nếu như ngài nghi ngờ luật pháp của chúng tôi, có thể đi khiếu nại, nhưng mà bây giờ có thể mời ông tránh ra.”
Khấu Sâm không nhúc nhích, ông nhìn Lục Mạn Mạn, càng nhìn, thì khí chất giữa hàng lông mày, khiến ông run rẩy.
“Tiên sinh.” Louis phát hiện Khấu Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Mạn Mạn, ông khoác khăn lông lên người cô, chặt chẽ gói kín cô lại, sau đó kéo cô trở về phía sau mình.
“Tiên sinh, xin ông chú ý…”
Nhưng Louis còn chưa nói hết, khóe miệng liền nhận một quyền cứng rắn của Khấu Sâm.
Tai nạn khiến cho người khác không kịp phòng bị, cả người Louis lảo đảo ngã ra sau, may mà Lục Mạn Mạn ở sau lưng đỡ ông ấy.
“Screw you!”
Lục Mạn Mạn tuôn ra một câu thô tục đồng thời hướng về phía Khấu Sâm mà xông tới, Khấu Sâm không ngờ cô bé này lại có sức lực lớn như vậy, ông ta bị cô đẩy ra, thiếu chút nữa ngã vào hồ bơi.
Dĩ nhiên Alex cũng giận đến đỏ mặt, người đàn ông này lại dám đụng đến Louis ngay trước mặt ông, điều này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ấy, ông vén tay áo lên muốn tiến lên đánh nhau.
Đám người bảo vệ khách sạn bên ngoài cấp tốc chạy tới, kéo mấy người ra.
Louis dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, ngăn Alex lại: “Honey, bình tĩnh một chút.”
Alex thở hổn hển, hung dữ trợn mắt nhìn Khấu Sâm, mặc dù có thể giữ lý trí, nhưng mà Lục Mạn Mạn hoàn toàn giống như điên lên, túm lấy khuỷu tay của Khấu Sâm cắn một cái, vô cùng tức giận.
Louis vừa mới vượt qua khói mù tinh thần, lại gặp phải người điên không biết phân tốt xấu động thủ đánh người, Lục Mạn Mạn không thể chịu đựng được, cô phải thay Louis lấy lại công bằng!
Tay của Khấu Sâm, để cho cô tàn nhẫn cắn ra máu. Ông chịu đựng hít sâu, lại không làm gì với cô.
Vẫn là Alex kéo Lục Mạn Mạn nóng nảy ra.
Cổ tay của Khấu Sâm bị cắn rách da, có máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Lục Mạn Mạn lau sạch vết máu ở khóe miệng, hung dữ trừng ông ta, nhưng mà Khấu Sâm lại không có nửa phần thù địch với Lục Mạn Mạn, cho dù bị cô tàn nhẫn cắn một cái, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như cũ, lại mạnh mẽ.
“Chuyện gì cũng từ từ.” Lão Lưu thân tín của Khấu Sâm cũng nghe tin chạy tới, hòa giải mâu thuẫn của đám người: “Đừng đánh nhau, có chuyện gì ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.”
Lục Mạn Mạn chỉ Khấu Sâm, trừng mắt nói: “Vừa tới đã không phân biệt tốt xấu mà đánh người, ông là du côn sao!”
Hay, lúc còn trẻ, thật đúng là vậy.
Khóe miệng của Khấu Sâm vẫn còn giương lên độ cong của nụ cười mỉm, mang theo chút ý tứ.
Alex không chịu nổi ánh mắt tên kia nhìn Lục Mạn Mạn, liền kéo cô ra phía sau mình, ngăn cách tầm mắt sâu thẳm của ông ta, lúc này ánh mắt của Khấu Sâm liền lạnh đi mấy phần.
“Hai người đàn ông các người nhận nuôi một cô bé, sớm chiều sống chung, quan hệ thân mật, tôi thật sự không thể tiếp nhận.” Khấu Sâm vừa dùng khăn giấy đè vết thương chảy máu ở cổ tay, nhướng mày hỏi Lục Mạn Mạn: “Cha mẹ ruột của cô đâu?”
“Có quan hệ gì với ông!” Lục Mạn Mạn không hòa nhã gì với ông ta: “Tôi ăn cơm nhà ông hay sao mà ông quản rộng như vậy chứ?”
Lục Mạn Mạn thậm chí kể cả Alex, đều không thể nghe ra ý trong lời nói của Khấu Sâm, nhưng mà Louis đã hiểu, cho nên vẻ mặt của ông chìm xuống.
Tư tưởng bẩn thỉu như vậy, lại bị người ngoài tùy tiện nói ra như vậy, ông không cách nào tiếp nhận…
“Tiên sinh, tôi tên Louis, người này là bạn đời của tôi Alex, Mạn Mạn là con gái chung của chúng tôi.” Louis đứng ra, bình tĩnh mà lễ độ nói: “Đầu tiên cảm ơn ngài quan tâm đến con gái tôi. Thứ hai, tôi và Alex là quan hệ hôn nhân hợp pháp, Mạn Mạn nhà chúng tôi cũng được nhận nuôi thông qua thủ tục hợp pháp, mỗi tháng nhà thờ và cơ quan nhận nuôi đều sẽ cử chuyên gia đến kiểm tra đánh giá, hơn nữa hàng xóm láng giềng cũng kiểm tra thăm hỏi, ghi lại tư liệu sinh hoạt của con bé cho mục đích lưu trữ.”
“Cho nên ngài có thể hoàn toàn yên tâm, không có mối quan hệ nào khác giữa chúng tôi vượt qua cha và con gái, hành động thân mật cũng chỉ ở trong phạm vi cha con. Cuối cùng, hy vọng ngài không được tiếp tục hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi, bởi vì loại buộc tội thô lỗ này, sẽ tạo thành rắc rối và tổn thương cho chúng tôi.”
Louis đúng mực nói hết những lời này, rồi kéo Alex và Lục Mạn Mạn đang kích động rời đi, Lục Mạn Mạn còn chưa muốn dễ dàng bỏ qua cho ông ta, lại bị Louis kiên quyết kéo đi.
Trong căn phòng gió hiu hiu, Lục Mạn Mạn nằm trên tấm tatami [2], lăn qua lộn lại, rầu rĩ không vui.
[2]
Alex hỏi mượn hộp dụng cụ y tế ở quầy lễ tân, giúp Louis bôi thuốc nước lên vết bầm trên khóe miệng.
“Ss…”
Alex đau lòng nói: “Ông cái người này, sao người nào cũng muốn làm hại ông chứ, ông thật sự là thích bị ngược đãi thể chất sao.”
Louis bất đặc dĩ cười: “Tôi làm sao biết.”
“Ôi, sau này tôi phải giám sát ông thật tốt, nửa bước không rời.”
“Vậy tôi là tù nhân của ông rồi.” Louis thoải mái đùa giỡn, định xoa dịu tâm tình của Alex.
“Hừ, không phải nói người Nhật đều rất lễ độ sao, cái tên vừa nãy là sao.” Alex thở phì phò nói: “Giống như chó điên tùy tiện cắn người, thật nên báo cảnh sát, để cho cảnh sát bắt hắn lại.”
Lục Mạn Mạn nằm ngửa, nghiêng đầu nói với Alex: “Không phải người Nhật, tên kia là người Trung Quốc.”
“Làm sao con biết?”
“Vừa nãy bạn hắn chạy tới, con nghe được hắn khẽ nói một câu tiếng Trung, hình như là ‘Khấu tổng không nên kích động’ gì đó.”
“Bất kể là nước nào, đánh người là hắn ta không đúng.”
Còn không đợi Lục Mạn Mạn nói, Louis đột nhiên mở miệng: “Mạn Mạn, con có nghĩ tới về nước tìm người thân không.”
Lời vừa nói ra, Lục Mạn Mạn và Alex đồng thời kinh ngạc: “Ba nói cái gì!”
Lời người đàn ông kia nói, Alex và Lục Mạn Mạn không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà trong đầu Louis vẫn đang suy nghĩ, tựa như khói mù không tan vậy.
Ông thở dài một tiếng: “Chính là… mẹ của Mạn Mạn xảy ra chuyện bất trắc ở Mỹ, nhưng mà ở Trung Quốc nhất định sẽ có người thân khác, chỉ cần điều tra theo manh mối của mẹ con bé, thật ra thì tìm được người thân cũng không khó.”
Lục Mạn Mạn không biết nói cái gì cho phải, đầu óc của Alex cũng có chút lờ mờ: “Sao… sao lại đột nhiên nói muốn tìm người thân?”
“Con gái bây giờ đã trưởng thành, chúng ta không thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh con bé, con bé nên biết người thân của mình, nói không chừng còn có anh em chị em, sau này chúng ta không có ở đây, dù sao cũng không đến mức bơ vơ không nơi nương tựa.”
“Sau khi tìm được người thân của Mạn Mạn… Mạn Mạn sẽ phải rời khỏi chúng ta sao?”
Lục Mạn Mạn xông tới ôm eo Louis, cố chấp nói: “Con không tìm người thân gì cả, hai người chính là người thân của con!”
Louis bất đắc dĩ vỗ lưng của cô một cái: “Tìm được người thân của mình, cũng không có nghĩa sẽ phải rời hai ba, nhưng mà trên thế giới nhiều hơn một mối quan hệ máu mủ, sẽ nhiều hơn một người quan tâm con.”
Alex cau mày nhìn Louis, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không mở miệng, lời của Louis có lý, ông không thể nào phản bác, nhưng về tình cảm mà nói, ông thật sự không hy vọng Lục Mạn Mạn tìm được cha mẹ ruột của mình, ông không nỡ để con gái nhà mình đi theo gia đình khác, Lục Mạn Mạn và Louis, là toàn bộ cuộc sống của ông.
***
Bên trong căn phòng tổng thống sang trọng kia, Khấu Sâm ngồi trên ghế salon trắng, có chuyên gia chăm sóc y tế băng bó vết thương cổ tay cho ông.
Nhớ lại dáng vẻ của tiểu nha đầu vừa nãy xông tới, giống như con báo nhỏ nổi cơn điên, cắn một cái ở cổ tay ông, liều chết không buông, trong ánh mắt tràn đầy căm hận.
Nghĩ lại, mặt mũi của cô bé so với Trọng Thanh năm đó… thật sự có mấy phần giống, nhưng mà tính tình của tiểu nha đầu dường như càng dữ dội hơn Trọng Thanh, vẻ kiêu ngạo và cố chấp, xuất phát từ thiên tính.
Ông bây giờ thật sự đã già rồi, ông trời lại muốn đùa giỡn với ông, để cho ông ở độ tuổi này ở nơi này, gặp được Trọng Thanh thời trẻ.
Lão Lưu ngồi trên ghế salon đối diện, nhìn chằm chằm vào Khấu Sâm đang trầm mặc, khó tin nói: “Hôm nay anh sao lại kích động như vậy?”
“Con bé và cố nhân của tôi, quá giống.” Trong đôi mắt sâu xa của Khấu Sâm nổi lên gợn sóng khó mà dằn xuống: “Qúa giống.”
Lưu Trạch nhíu mày: “Đừng nói là mối tình đầu của ngài.”
Khấu Sâm không nói chuyện, đốt điếu thuốc.
“Không phải chứ… Thật đúng là vị kia…” Lưu Trạch khó tin: “Nói thật, Khấu tổng, ngài nổi tiếng trong giới là người đàn ông tốt lo cho gia đình, đời này oanh oanh yến yến gì đó có thể gần gũi với ngài, nhưng cũng đừng lật thuyền trong cống [3] với cô gái nhỏ ở độ tuổi này!”
[3] Lật thuyền trong cống (阴沟里翻船): ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.
“Nói bậy nói bạ cái gì.” Khấu Sâm nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là trông giống mà thôi, con bé không thể nào là cô ấy.”
“Dĩ nhiên không thể nào.” Lão Lưu vỗ đùi nói: “Tiểu nha đầu kia nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, cho dù thật sự có quan hệ gì, vậy cũng chỉ có thể là con của vị mối tình đầu kia của ngài thôi, không thể nào chính người đó!”
Đầu ngón tay dập tàn thuốc của Khấu Sâm đột nhiên dừng một lát.
/124
|