Chương 8:
Bà của Amelie đã dạy cô nhiều điều khi cô lớn lên. Bất chấp việc Amelie gần như bị coi là một tên ngốc này đang lắng nghe. Cô ấy thường nói trực giác của một phù thủy không bao giờ được bỏ qua. Nếu cảm thấy có chuyện tồi tệ sắp xảy ra với mình thì đừng cố suy nghĩ gì cả mà hãy nhanh chóng chạy đi.
‘Chạy đi... Đúng, mình phải chạy...’
Cô vẫn chưa chết.
Đây như là một cơn ác mộng vậy. Cái đầu nhỏ xíu của cô quay nhanh. Để tồn tại trong thiên nhiên khắc nghiệt, những con vật nhỏ bé đã phải tìm cách thoát ra khỏi những tình huống như thế này.
‘Giả vờ chết'
Amelie nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Cô ấy đã diễn một màn trình diễn lớn. Mí mắt của cô ấy nhấp nháy, trông giống như một con chim chết thực sự. Bá tước quên mất cách thở khi nhìn cô. Nếu Renee không nhận ra và giữ cha cô lại thì bá tước đã mất hết lý trí mà lao vào rồi.
Amelie từ từ chớp mắt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Serwon. Nếu một con chim khỏe mạnh bị chết trong tay anh ta, anh ta sẽ bỏ đi vì nó bẩn thỉu và thô thiển
Dự đoán của cô ấy đã đúng. Những ngón tay đang ôm chặt lấy cô buông lỏng ra. Amelie đã không bỏ lỡ khoảng cách. Cô nhanh chóng đập cánh.
Thoát khỏi...
Amelie hét lên một tiếng “A”. Serwon phản ứng nhanh chóng và bắt lấy cô ấy. Bàn tay to lớn của anh không chịu nhúc nhích. Cô không thể cử động, cảm giác như đang ở trong một nhà tù chật hẹp.
‘Sao ngươi dám làm điều này ở trước mặt ta hả?’
Amelie nghĩ điều đó là không công bằng. Sau đó bá tước cẩn thận bước ra. Trán ông ấy đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt đến nỗi máu sẽ ngừng lưu thông. Serwon rất đáng sợ nhưng ông ấy không thể lùi bước khi cứu con gái mình.
“ Ngài hãy thả con chim đó ra đi ạ”.
Đôi mắt của Serwon hướng về Bá tước. Anh ta có vẻ hơi khó hiểu điều gì đó. Mọi người trong biệt thự tái mặt khi chứng kiến tình cảnh này. Căng thẳng bao trùm căn phòng, chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra.
“Binh sĩ của ra đi đường dài cũng mệt rồi. Bá tước hãy sắp xếp cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi đi”.
“Bệ hạ, đó là một loài chim rất quý đối với chúng tôi. Xin hãy thả nó đi.”
Renee cũng nói chen vào lời của cha. Ánh mắt của Serwon chuyển sang cô ấy.
“ Cô là một kiếm sĩ đúng không?”
“....Dạ đúng là tôi là kiếm sĩ.”
Miệng ông ép thành một đường mỏng. Khi vẻ mặt của ông ấy nới lỏng, sự căng thẳng cũng giảm bớt nhưng Amelia lo lắng hơn bao giờ hết.
Theo nguyên tác, Serwon là kẻ không những tàn nhẫn mà còn rất đa nghi. Chỉ cần là thứ mà khiến anh ta lo lắng thì anh ta sẽ nhổ tận gốc thứ đó. Renee là một nữ kiếm sĩ xuất chúng nhưng với Serwon điều đó có nghĩa là cô ấy là một món đồ chơi xả stress tuyệt vời.
‘Không. Tuyệt đối không.’
Tình huống bất ngờ này khiến Amelie nhớ lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết.
Bá tước và Renee ... và Amelie. Ba người họ buộc phải xa nhau nhưng họ chắc chắn là một gia đình. Họ tôn trọng và muốn bảo vệ lẫn nhau. Vừa rồi, họ đã liều mạng đứng lên chống lại Serwon.
Amelie không thể chịu đựng được khi thấy họ gặp nguy hiểm. Vì vậy, cô ấy đã mổ vào tay Serwon bằng mỏ của mình. Anh nhìn xuống cô với một biểu hiện không bị ảnh hưởng. Trong thời gian đó, cô ấy nhìn đi nhìn lại giữa bá tước và Renee.
‘Đừng bao giờ, thậm chí đừng cố đến gần hơn.’
Cô hy vọng rằng những suy nghĩ của cô sẽ được chuyển tải đến họ. Bá tước chùn bước khi nhận ra ý nghĩa của hành động của cô. Renee cúi đầu thật sâu khi cắn môi. Đó là để che giấu sự tức giận của cô.
“Ta sẽ mang nó đến phòng của ta.”
“Còn các binh sĩ sẽ đi theo những người hầu đến chỗ nghỉ ngơi.”
Serwon gật đầu. Khi cô thấy khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng đó, Amelie thở phào nhẹ nhõm.
Serwon được Bá tước dẫn về phòng của mình. Amelie yên nghỉ như một món đồ trân quý trong tay Serwon và bị anh ta giam cầm. Phía sau anh ta, các binh sĩ của anh ta theo sau thành một hàng. Cạch, âm thanh như một sợi dây xích trói chặt cô.
/322
|