Cô mở điện thoại. Có tới mấy chục cuộc gọi nhỡ. Toàn là của Mai. “Chắc nó lo lắng cho mình lắm” – Ly nghĩ thầm, thở dài.
Và chỉ có duy nhất một cuộc gọi từ người khác ngoài Mai. 1 cuộc gọi nhỡ từ Hoàng. Tại sao lại chỉ là một?
Cơn đau đầu lại quay về. Cô vỗ vỗ đầu. Những chuyện tối qua… lần lượt lướt qua đầu cô.
Và cả cái buổi đi bơi đáng nguyền rủa đó. Thảo nào, cái tên Huy cứ làm cô thấy quen quen. Hóa ra đây là người đã bị cô ném nước đá vào đầu.
-Hơn 5 phút rồi. Cô lề mề quá đấy - Huy đã chờ xe dưới sân nhà nãy giờ, vừa cầm đồng hồ lên vừa ra vẻ ta đây
-Hôm trước ăn nước đá của tôi có thích lắm không?
-Cuối cùng thì cô cũng chịu nhớ ra tôi rồi đấy hả? Tôi còn tưởng đồ nhạt nhẽo như cô đâu có nhớ cái gì đâu chứ.
Vừa mệt, vừa nể tình anh ta có “cứu ” mình, với lại cả cái vụ nước đá, cô không nói gì thêm. Suốt quãng đường ngồi trên xe máy mà hai người không nói gì với nhau. Thực ra Huy cũng đã cố hỏi vài câu cho đỡ trống, nhưng cô chỉ im lặng. Cô im đến nỗi anh còn phải ngờ vực không hiểu cô ấy có còn ở trên xe không.
Xe lao vun vút. Chiều Hà Nội vẫn mát rượi và đầy nắng. Nhưng cô chỉ còn một cảm giác duy nhất, mà đáng lẽ nó không nên có vào khoảnh khắc mà hoa phượng đang đỏ rực đầy khát khao như thế kia.
Hoa phượng như đốt cháy cô, để lại những vết bỏng rát buốt.
-Để tôi xuống ở đây.
-Tạm biệt. Mà cô cho tôi biết tên đi. – Huy bỗng hỏi 1 câu ngớ ngẩn.
-Không cần thiết. Tạm biệt!
Ly toan bước đi, nhưng dừng lại, nói mà không quay mặt qua.
-À, dù sao cũng cảm ơn…
Rồi đi thẳng.
Huy vẫn ngây người đứng đó.
Trong anh đang đọng lại những cảm giác khó tả.
Về tới nhà, khi trở vào với căn phòng và cái giường êm ái của mình, cô mới như tĩnh lại. Rõ ràng đêm qua cô đã đánh mất chính mình. Tại sao cô lại phải vật vã như thế trong khi cô còn chưa rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện? tất cả có thể là hiểu lầm mà thôi. Cô còn chưa nghe Hoàng giải thích gì cơ mà. Ly lại bắt đầu trở lại bình tĩnh và hành động theo những gì mà cô vẫn thường làm. Cô phải biết rõ mọi chuyện trước khi tất cả đi quá xa.
“Tút…tút”
Tới khi cuộc gọi gần kết thúc, Hoàng mới dám bắt máy.
-Tớ nghe…
-Gặp tớ. Chỗ cũ.
-Ừ…..
Và cô dập máy. Ly những tưởng Hoàng sẽ nói rất nhiều, hỏi han xem đêm qua mình ra sao… nhưng không. Tất cả chỉ là những câu nói ngập ngừng tội lỗi.
……..
Dạ Khúc café lại một buổi chiều vắng khách.
Ly nhìn Hoàng. Nhưng Hoàng lại ngó lơ đi chỗ khác. Thật không giống bình thường với những cặp đôi đang yêu.
Ly vẫn nhìn Hoàng yên lặng như vậy. Cô hiểu Hoàng đang suy nghĩ nên nói gì với mình.
-Không có gì để nói với tớ hay sao? – Ly vẫn điềm tĩnh
Và chỉ có duy nhất một cuộc gọi từ người khác ngoài Mai. 1 cuộc gọi nhỡ từ Hoàng. Tại sao lại chỉ là một?
Cơn đau đầu lại quay về. Cô vỗ vỗ đầu. Những chuyện tối qua… lần lượt lướt qua đầu cô.
Và cả cái buổi đi bơi đáng nguyền rủa đó. Thảo nào, cái tên Huy cứ làm cô thấy quen quen. Hóa ra đây là người đã bị cô ném nước đá vào đầu.
-Hơn 5 phút rồi. Cô lề mề quá đấy - Huy đã chờ xe dưới sân nhà nãy giờ, vừa cầm đồng hồ lên vừa ra vẻ ta đây
-Hôm trước ăn nước đá của tôi có thích lắm không?
-Cuối cùng thì cô cũng chịu nhớ ra tôi rồi đấy hả? Tôi còn tưởng đồ nhạt nhẽo như cô đâu có nhớ cái gì đâu chứ.
Vừa mệt, vừa nể tình anh ta có “cứu ” mình, với lại cả cái vụ nước đá, cô không nói gì thêm. Suốt quãng đường ngồi trên xe máy mà hai người không nói gì với nhau. Thực ra Huy cũng đã cố hỏi vài câu cho đỡ trống, nhưng cô chỉ im lặng. Cô im đến nỗi anh còn phải ngờ vực không hiểu cô ấy có còn ở trên xe không.
Xe lao vun vút. Chiều Hà Nội vẫn mát rượi và đầy nắng. Nhưng cô chỉ còn một cảm giác duy nhất, mà đáng lẽ nó không nên có vào khoảnh khắc mà hoa phượng đang đỏ rực đầy khát khao như thế kia.
Hoa phượng như đốt cháy cô, để lại những vết bỏng rát buốt.
-Để tôi xuống ở đây.
-Tạm biệt. Mà cô cho tôi biết tên đi. – Huy bỗng hỏi 1 câu ngớ ngẩn.
-Không cần thiết. Tạm biệt!
Ly toan bước đi, nhưng dừng lại, nói mà không quay mặt qua.
-À, dù sao cũng cảm ơn…
Rồi đi thẳng.
Huy vẫn ngây người đứng đó.
Trong anh đang đọng lại những cảm giác khó tả.
Về tới nhà, khi trở vào với căn phòng và cái giường êm ái của mình, cô mới như tĩnh lại. Rõ ràng đêm qua cô đã đánh mất chính mình. Tại sao cô lại phải vật vã như thế trong khi cô còn chưa rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện? tất cả có thể là hiểu lầm mà thôi. Cô còn chưa nghe Hoàng giải thích gì cơ mà. Ly lại bắt đầu trở lại bình tĩnh và hành động theo những gì mà cô vẫn thường làm. Cô phải biết rõ mọi chuyện trước khi tất cả đi quá xa.
“Tút…tút”
Tới khi cuộc gọi gần kết thúc, Hoàng mới dám bắt máy.
-Tớ nghe…
-Gặp tớ. Chỗ cũ.
-Ừ…..
Và cô dập máy. Ly những tưởng Hoàng sẽ nói rất nhiều, hỏi han xem đêm qua mình ra sao… nhưng không. Tất cả chỉ là những câu nói ngập ngừng tội lỗi.
……..
Dạ Khúc café lại một buổi chiều vắng khách.
Ly nhìn Hoàng. Nhưng Hoàng lại ngó lơ đi chỗ khác. Thật không giống bình thường với những cặp đôi đang yêu.
Ly vẫn nhìn Hoàng yên lặng như vậy. Cô hiểu Hoàng đang suy nghĩ nên nói gì với mình.
-Không có gì để nói với tớ hay sao? – Ly vẫn điềm tĩnh
/33
|