Edit: Tiểu Tuyền
Mộc Thanh vén rèm lên chui ra ngoài, đứng ở đó nhìn một vòng chung quanh. Cô thấy chỗ mình mới đi ra ngoài là một giải đất nằm ngoài mảnh đất cư ngụ của bộ tộc, cách túp liều của thủ lĩnh mà ngày hôm qua cô ở hơi xa một chút. Có lẽ người trong bộ tộc để cho những người trẻ tuổi thân thể cường tráng ở phía ngoài, còn thủ lĩnh cùng một vài người lớn tuổi thể lực yếu ở phía trong, như vậy vạn nhất ban đêm có địch nhân hoặc là dã thú tập kích, cũng là một loại bảo vệ đối với người ở bên trong.
Mộc Thanh nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ đang khom lưng ở trên một đống lửa đốt nấu thứ gì đó, phía bên ngoài bình gốm đang bốc lên một làn sương trắng, mà ở bên cạnh còn có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, cô đang do dự không biết có nên mặt dày đi qua đó xin chút đồ ăn gì không, thì người phụ nữ kia đã ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Mộc Thanh vội vàng đi tới. Người phụ nữ đó đã đưa cho cô một cái chén xem ra giống như là cháo rau dại. Mộc Thanh đợi nó hơi nguội một chút rồi uống một hớp, cũng giống như một ít thịt nướng mà mấy ngày hôm trước cô ăn được, mùi vị nhạt nhẽo, không có tí muối nào. Nhưng được như thế này cô cũng đã mãn nguyện, một người mà sau mấy ngày liên tiếp chỉ ăn quả dại cùng thịt thô, thì chén cháo rau này đối với đầu lưỡi của cô mà nói, đã tương đối mỹ vị rồi. Cô gần như là tham lam uống cạn sạch súp, liếm một viên vàng vàng cuối cùng nhìn sơ qua giống như là hạt ngô ở đáy chén sứ thô.
Cô vẫn còn rất đói, chỉ có đều không tiện để biểu hiện ra, cô hướng về phía người đàn bà kia mỉm cười gật đầu một cái, đang muốn để chén xuống, thì người phụ nữ kia đã cười ha hả, nhận lấy chén trong tay cô, dùng một ống trúc nhỏ màu vàng từ trong bình gốm múc ra một chén khác đưa cho cô, rồi chỉ xuống một thứ gì đó đen thùi nằm trong phiến lá đặt ở trên mặt đất.
Mộc Thanh nhận lấy, chú ý cái vật bên cạnh có bộ dáng không giống chiếc đũa là bao, nó chỉ là mấy nhánh cây lớn nhỏ không đều nhau. Cô liền cầm một nhánh cây đâm xuống vật đó, đâm rách lớp da cháy đen bên ngoài xong, liền có chút vui mừng khi phát hiện nó có bộ dạng giống như là khoai tây hoặc là khoai lang. Đợi cô lột bỏ lớp da đi rồi đưa vào trong miệng cắn một cái, liền hủy bỏ ý nghĩ mới vừa rồi của mình. Mấy cái cục này hẳn là tương tự với rể khoai ở hiện đại, nhưng ăn vào miệng thì thô ráp hơn rất nhiều, nhai đến miếng cuối cùng ở trong miệng, còn mang theo chút vị đắng nhàn nhạt.
Mộc Thanh ăn hai miếng rễ khoai xong, chịu đựng mà đem tất cả nuốt xuống, lại uống cạn sạch món cháo trong chén, lúc này mới cảm thấy có chút no. Trong dạ dày cũng ấm áp và thư thích vô cùng. Mặc dù người phụ nữ kia nghe không hiểu lời của cô nói, nhưng cô vẫn mở miệng nói cám ơn.
Người phụ nữ vừa cười , vừa dùng ngón tay chỉ vào cái liều mà cô vừa bước ra, trong miệng nói một chuỗi từ ngữ. Mộc Thanh quay đầu liếc mắt nhìn lại, cũng không thấy cái gì khác thường, chờ quay đầu về thì đột nhiên có chút hiểu , chẳng lẽ là Ly Mang trước khi rời đi đã dặn dò qua người phụ nữ này, cho nên lúc này mình mới có đồ để ăn chắc bụng sao? Hoặc là, cô nghĩ đến nếu như không phúc hậu mà nói…, hắn có thể có còn dặn dò qua người phụ nữ này là phải trông chừng mình.
Cô hướng người phụ nữ thân thiện gật đầu một cái, tỏ vẻ mình đã biết.
Sáng nay mặc dù Ly Mang đã công khai đem cô mang trở về, nhưng mà Mộc Thanh vẫn có chút lo lắng là mình sẽ gặp phải gã thủ lĩnh nữa. Người mà hiện tại cô không muốn thấy nhất chính là ông ta. Mới vừa rồi cô phải đi ra ngoài là bởi vì bị đói bụng đến khó chịu, hiện tại đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô cũng không muốn ở tại cái nơi mà mình không rõ là có thiện ý hay địch ý với mình mà đi dạo tới dạo lui.
Cô sờ sờ mặt cô bé đứng ở trước mặt đang có chút ngạc nhiên mà nhìn mình , cô khẽ cười cười xong, sau đó trở về túp liều vừa rồi mình đi ra.
Cô bé rất gầy, toàn thân trần như nhộng, nhưng lại có một đôi mắt trắng đen rõ ràng, so với ánh mắt của những đứa bé cô đã gặp được ở thế giới bên ngoài, cũng trong suốt thuần khiết như vậy.
Mộc Thanh ở lì trong liều, vẫn nhịn đến khi mặt trời ngã một chút ít về phía Tây.
Trong thời gian một ngày này, đầu tiên là cô nằm trên miếng da thú trải dưới đất suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không thể không thừa nhận tình thế trước mắt quả thật hỏng bét, cô nghĩ không ra kế tiếp nên làm như thế nào mới tốt. Sau đó cô lại nghĩ tới tên bạn trai mà mình vừa đá cách nay không lâu, sao khi biết cô bị sét đánh mất đi tin tức, rốt cuộc hắn có thể vì cô mà cảm thấy một chút khổ sở hay không? Rồi sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi bậc dậy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô và tất cả con mồi hiện tại đã thuộc về Ly Mang. Như vậy kế tiếp, thậm chí ngay sau khi mặt trời xuống núi hôm nay, cô có nhất định phải phát sinh quan hệ nam nữ cùng hắn hay không?
Tối hôm trước, hắn đè cô xuống rồi sau đó bỏ qua. Cho đến nay cô có chút nghĩ mãi mà không rõ tại sao giữa đường hắn bỗng dừng lại. Là bởi vì trong lòng hắn đã nhận định cô là con mồi tốt nhất nên lần đầu tiên phải hiến tặng cho thủ lĩnh, vì vậy mới không có mạnh mẽ phát sinh quan hệ cùng cô? Hoặc là. . . . . . Cô thậm chí ác ý mà suy đoán, có phải bởi vì chính mình bốc mùi hôi do ở trong rừng mấy ngày không có tắm, nên chỗ đó cũng có mùi khó ngửi, đây mới là nguyên nhân hắn buông tha cho cô?
Cô vì ý nghĩ này của mình mà cảm nhận được một trận thú vị đầy vui sướng, không nhịn được mà tự mình cười toe toét.
Màn cửa da thú bị cái tay nhỏ bé vén lên. Tiến vào chính là cái cô bé mới vừa rồi.
Cô bé dường như có chút sợ cô, nhưng trong cặp mắt nhìn về phía cô lại tràn ngập tò mò.
Mộc Thanh lúc này mới phát hiện một cái chân của cô bé hơi cà thọt, bước chân đi có chút cao thấp không đều nhau.
Trong lòng cô tràn đầy thương tiếc, cô từ trên mặt đất ngồi dậy, hướng về phía cô bé đi tới, sau đó bế cô bé đưa lên cao.
Lực cánh tay của cô rất yếu, bình thường hít đất cũng không chịu nỗi ba cái. Nhưng mà cô bé này lại quá nhẹ, cô chỉ mất tí sức là có thể nâng cô bé qua đỉnh đầu.
Cô bé tựa hồ chẳng bao giờ chơi đùa loại trò chơi này với người lớn, nên ban đầu có chút sợ, nhưng chỉ một lúc sau liền cười khanh khách lên, cười rất là vui vẻ.
Mộc Thanh đem cô bé bỏ vào trên da thú. Thấy cô bé đang nhìn mình với một đôi mắt tràn đầy mong đợi, cô suy nghĩ một chút, liền đi ra phía ngoài vách liều rút ra một cuộn dây nhỏ rồi đi vào. Phía trên kia dây treo rất nhiều, thoạt nhìn các phụ nữ từng ở nơi này khi có thời gian nhàn rỗi đã dùng tay chà nghiền vỏ cây hoặc dây mây cho nó mềm hơn.
Mộc Thanh đem sợi dây đan lại, sau đó dạy cô bé chơi trò chơi thắt kết dây thừng. Mộc Thanh kiên nhẫn dạy cô bé, lập đi lập lại từng cách chơi một, cô bé sau nhiều lần thấy cô biểu diễn, cuối cùng từ đầu đến đuôi đã học xong khoản mười loại thắt dây mà Mộc Thanh đã dạy. Cô bé lộ ra vẻ thập phần vui vẻ, vừa cùng Mộc Thanh chơi, vừa không ngừng cười khanh khách.
Mộc Thanh từ trước đến nay vẫn cho rằng mình là một người không có lòng kiên nhẫn. Nhưng hiện tại cô phát hiện mình thật ra rất có kiên nhẫn . Ít nhất hiện tại, cô vừa cùng cô bé này mặt đối mặt ngồi dưới đất, chơi dây thừng ít nhất hơn hai giờ đồng hồ.
Phụ nữ kia bỗng từ bên đường chạy tới, kêu một tiếng Do Do sau đó vén màn cửa da thú lên nhìn một hồi, biểu hiện trên mặt dường như có chút vui vẻ.
Do Do hẳn là tên củacôbé này.
Vào lúc ánh mặt trời khẽ nghiên về phía tây, chiếu những tia sáng vào trong liều, thì Mộc Thanh đột nhiên nghe thấy phía ngoài vang lên một loạt tiếng kèn trầm thấp .
Cô cùng Do Do đồng thời ngưng động tác trên tay. Cô bé đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, hướng về phía Mộc Thanh huyên thuyên nói gì đó, rồi vẻ mặt hưng phấn mà lôi kéo cô đi ra ngoài.
Thời điểm Mộc Thanh đi ra ngoài, cô kinh ngạc phát hiện miếng đất trống ở chính giữa khu quần cư, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập từng nhóm đàn ông và phụ nữ, thoạt nhìn có chút như dốc toàn bộ lực lượng, lục tục không ngừng có nhiều người đi vào gia nhập hơn. Giữa đất trống trên cái cọc ở dưới cây đại thụ, là gã thủ lĩnh đang đứng vững trên nó.
Mộc Thanh cứng người.
Cô nhìn thấy cái ống dòm của mình hiện đang đeo trên cổ của thủ lĩnh .
Cô bị Do Do lôi kéo, hướng trong đám người nhích tới gần một chút, lúc này mới nhìn thấy bên tay trái và tay phải của thủ lĩnh đang đứng hai người. Một người là Ly Mang, kẻ còn lại là một người đàn ông thoạt nhìn có chút cường tráng, rất là trẻ tuổi.
Mặt của Ly Mang phần lớn đều bị râu tóc che kín, nên Mộc Thanh chỉ có thể từ vóc người cùng da thịt căng cứng của hắn để phán đoán, hắn không phải là quá già. Nhưng người đàn ông này thì không giống, trên mặt của hắn cơ hồ là không có râu gì để che đậy, liếc một cái là có thể nhìn ra tuổi của hắn cùng hùng tâm bừng bừng trên mặt hắn.
Trước mắt, ở chỗ này Mộc Thanh chỉ mới nhìn thấy công cụ tiên tiến nhất chính là đồ đá hoặc là đồ xương. Cô suy đoán râu mép trên mặt hắn chẳng lẽ cũng là dùng đao đá cạo từ từ?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà nhìn về phía Ly Mang ở bên cạnh.
Nếu như hắn ngày nào đó cũng muốn đưa mặt ra…, cô có thể nhắc nhở hắn dùng dao găm Thụy Sĩ mà hắn đoạt của cô để thay thế đao đá cạo râu.
Ánh mắt của cô cùng Ly Mang ở trong đám người gặp nhau.
Mộc Thanh liền nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, nhìn về phía đám người bên cạnh hắn.
Đám người này thoạt nhìn không khác gì hợp chợ. Mộc Thanh đại khái suy đoán, tổng cộng không tới hai trăm người, đàn ông so với phụ nữ thì nhiều hơn một chút, mà người có tuổi giống như thủ lĩnh cũng không nhiều.
Thủ lĩnh đứng ở trên mặt cọc gỗ, hướng phía đám người bên dưới phất tay, trong sân lớn như thế lập tức yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ông ta. Ông ta bắt đầu nói chuyện, chờ ông ta nói xong rồi, trong đám người liền nổi lên tiếng hoan hô vang dội. Sau đó, Mộc Thanh nhìn thấy một số người hướng trong sân mang theo chút ít con mồi đi vào, có con mồi tươi mới còn thấm đầy máu, cũng có con mồi đã bị lột da, từng người một liền đem chúng xếp ở bên cạnh Ly Mang cùng người tuổi trẻ kia, rất nhanh đã được xếp thành hai đống. Mộc Thanh thấy cái đống bên cạnh Ly Mang, phần lớn chính là con mồi mấy ngày hôm trước đã cùng cô chở về chung một thuyền, bao gồm cả đầu quái điểu có dáng vóc to cùng đầu rắn nữa. Cô đoán chừng thân thể quái điểu và một ít con mồi khác đã bị lột da, cắt thành miếng thịt để phơi lâu rồi.
Do Do ở bên cạnh cô càng không ngừng ra dấu để giải thích, Mộc Thanh ừ mấy tiếng, nhưng nhìn vẫn có chút không hiểu. Cho đến khi nàng thấy đám người kia từ từ di động, trên tay mỗi người đều cầm một hòn đá nhỏ, sau đó theo thứ tự hướng về phía dưới chân Ly Mang hoặc là người tuổi trẻ kia để một hòn đá.
Rất nhanh, cục đá ở trước mặt hai người đã xếp thành một ngọn núi nho nhỏ, thoạt nhìn thì cái đống đá của Ly Mang cao hơn chút ít.
Sắc mặt của Ly Mang không nhìn ra buồn vui gì, nhưng thần sắc của người tuổi trẻ bên cạnh đã dần dần có chút thay đổi.
Khi người phụ nữ cuối cùng đem hòn đá để xuống, chính là người phụ nữ hôm nay cho Mộc Thanh ăn, cũng là mẹ của Do Do, thời điểm cô ấy đem cục đá trên tay bỏ vào trước mặt Ly Mang, Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh đột nhiên phát ra một trận cười khanh khách vui vẻ, mọi người cơ hồ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô bé.
Mộc Thanh thấy thủ lĩnh kia cũng nhìn cô, thì trong lòng có chút khẩn trương.
Rất nhanh cô nghĩ cô đã chân chính tránh được một kiếp rồi. Vì thủ lĩnh đó chỉ nhìn cô một cái liền thu hồi ánh mắt, bộ dạng cho thấy ông ta không quá hứng thú.
Cô nghĩ Ly Mang hẳn đã dùng ống dòm của cô để thuyết phục thủ lĩnh đem cô và con mồi một lần nữa trả lại cho hắn.
Đồ đó vốn thuộc về chính cô, lại đem cô từ trên tay một người đàn ông đổi sang tay một người đàn ông khác.
Cô đột nhiên cảm thấy rất là hoang đường.
Đám người rất nhanh không hề nhìn về phía cô nữa. Lực chú ý của mọi người đều bị hai đống đá ở giữa hấp dẫn.
Có người tiến lên, đem hai đống đá dựa theo số 10 mà chia làm từng đống nhỏ, cuối cùng đã đếm đống đá trước mặt Ly Mang so với trước mặt người trẻ tuổi nhiều ra hai đống, ngoài ra còn dư lại bốn hòn đá nữa.
Bất kể là bọn họ lựa chọn một người trong hai người đàn ông này làm cái gì, thì rất rõ ràng, Ly Mang đã thắng được.
Rất nhanh, Mộc Thanh rốt cục hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Thủ lĩnh để cho Ly Mang cũng đứng lên trên mặt cọc gỗ lớn, từ trên đầu mình rút ra một cọng lông vũ, lè lưỡi liếm qua, rồi từ từ điểm trên trán Ly Mang một cái.
Sau đó, người ở phía dưới vang lên một trận hoan hô, nhiệt liệt giống như là hoan nghênh dũng sĩ chiến thắng trở về vậy.
Mộc Thanh suy đoán, người trong khu quần cư, giờ phút này hẳn là dựa theo một phương thức truyền thống, để chọn lựa một người kế nhiệm, trước khi thủ lĩnh tuổi già sức yếu. Nhưng mà người kế nhiệm này cũng không có gánh vác chức trách thủ lĩnh vào lúc này, mà phải đợi thủ lĩnh trước kia chết đi. Đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh chỉ nhổ một vài cọng lông vũ đeo lên trên đầu Ly Mang mà không phải là đem toàn bộ đưa qua.
Mấy ngày hôm trước, lúc Ly Mang đi ra ngoài săn thú đã gặp phải cô, người tuổi trẻ kia hẳn cũng đã hành động như hắn. Tựa như thi đua giữa vận động viên mà Mộc Thanh đã biết vậy, xem ai có thể ở trong thời gian quy định đạt được càng nhiều con mồi, cộng thêm uy vọng thường ngày, cuối cùng mới do toàn thể tộc nhân lựa chọn ra thủ lĩnh kế nhiệm thích hợp nhất trong suy nghĩ của bọn họ.
Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh lộ ra vẻ thật vui mừng, tránh thoát khỏi tay Mộc Thanh hướng ở giữa khập khễnh chạy đi, trong miệng không ngừng phát ra âm điệu Ly Mang.
Ly Mang nghe được, tách ra khỏi đám người bước nhanh về phía Do Do, sau đó một tay đem cô bé bế lên, giơ cao khỏi đầu, giống như hôm nay Mộc Thanh đã làm vậy
Do Do phá lên cười.
Ánh mắt của Mộc Thanh cùng Ly Mang gặp nhau lần nữa.
Lần này, cô từ trong mắt của hắn thấy được một tia sáng khoái trá.
Hắn đối với chiến thắng hôm nay của bản thân, chắc là hết sức sung sướng.
Mộc Thanh mím miệng, xoay người hướng túp liều của hắn đi vào.
Vào lúc bóng đêm phủ xuống, Mộc Thanh núp ở phía sau rèm da thú, nhìn phía ngoài nổi lên từng đống từng đống lửa, bên trên còn nướng các loại thịt, từng nhóm người vây quanh đống lửa cao giọng cười nói. Xem ra giống như đang ăn mừng thủ lĩnh hạ nhiệm đã ra đời. Bên người Tiểu Bàn Nữu, vây tụ không ít nam tử trẻ tuổi, bộ dáng của Tiểu Bàn Nữu thoạt nhìn rất sung sướng.
Mộc Thanh sung sướng không nỗi. Cô lại cảm thấy đói bụng rồi. Buổi sáng ăn hai chén cháo cùng mấy cái rễ khoai, sớm đã bị dịch dạ dày của cô tiêu hóa hết.
Cô không hề nhìn nữa, xoay người trở về nằm chết dí trên tấm da thú. Nằm mới là phương pháp tiết kiệm thể lực nhất.
Thời điểm cô đang nuốt nước bọt, thì màn cửa bị vén lên rồi một cái bóng nho nhỏ tiến vào.
Là Do Do.
Cô bé đưa cho cô một lá cây gói lại, bên trong là một cục thịt nướng chín còn nóng, và mấy cái quả dại.
Mộc Thanh nhận lấy xong, đang muốn ôm lấy Do Do hôn một cái, thì cô bé hướng cô đưa ra một cái tay.
Mượn ánh lửa ở phía ngoài nhìn xem, Mộc Thanh mơ hồ nhìn thấy đó một vật có màu nâu, không biết là cái gì.
Cô có chút chần chờ nhìn Do Do, nhưng cô bé lại phát ra trận tiếng cười như chuông bạc, đem vật đó đưa đến bên miệng cô.
Mộc Thanh có chút không quá nguyện ý nếm thử, nhưng ở dưới ánh mắt lấp lánh của cô bé, đành phải lè lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống.
Cô nếm thấy mùi vị ngọt ngào thơm thơm khá kỳ hoặc. Đây là mùi vị mà mấy ngày qua trừ mùi vị chua ngọt mà quả dại mang đến ra, thì đầu lưỡi của cô lần đầu nếm được mùi vị vui thích này.
Hẳn là một phần mật ong rừng lấy từ tổ ong.
Mộc Thanh không biết nơi này tại sao phải kép kín đến tìm không ra một chút tung tích của nền văn minh hiện đại. Cô lúc trước có xem du ký, họ nói cho dù là bộ lạc Châu Phi nguyên thủy trong rừng, thì cư dân bản xứ trong đó cũng sớm bị văn minh hiện đại ăn mòn, tỷ như đồng hồ đeo tay vân vân. Nhưng nơi này, những món đồ mà cô ăn được ngay cả vị mặn cũng không có. Ở nơi này ngay cả vị mặn cơ bản nhất cũng không có thể nếm ra, như vậy vị ngọt này trân quý đến bực nào, cô tự nhiên là rõ ràng .
Cô hơi liếm xuống một cái nữa, rồi gật đầu cười, làm ra bộ dạng rất ngon, sau đó đem tay Do Do khép lại đẩy trở lại khóe miệng của cô bé.
Do Do do dự một chút, lúc này mới tự mình lè lưỡi liếm mấy cái, trong cổ họng phát ra tiếng ừ, đó là âm thanh thỏa mãn.
Do Do đem miếng tổ ong kia liếm đến không còn chút ngọt nào, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Mộc Thanh ăn hết khối thịt nướng kia, phát giác so với lần trước thì mềm hơn chút ít. Mấy ngày trở lại đây, cô đã có chút ít thói quen đem miếng thịt nhạt nhẽo nhai nát ở trong miệng, sau đó nuốt xuống thực quản. Lại ăn hết quả dại, Mộc Thanh lúc này mới ngồi ở trên da thú, lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó cô cảm thấy ngồi xuống đất lâu như vậy, chân có chút tê dại, cho nên nằm xuống.
Cô vẫn không dám ngủ. Cô đang chờ Ly Mang trở lại, sau đó suy đoán chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
Mộc Thanh vén rèm lên chui ra ngoài, đứng ở đó nhìn một vòng chung quanh. Cô thấy chỗ mình mới đi ra ngoài là một giải đất nằm ngoài mảnh đất cư ngụ của bộ tộc, cách túp liều của thủ lĩnh mà ngày hôm qua cô ở hơi xa một chút. Có lẽ người trong bộ tộc để cho những người trẻ tuổi thân thể cường tráng ở phía ngoài, còn thủ lĩnh cùng một vài người lớn tuổi thể lực yếu ở phía trong, như vậy vạn nhất ban đêm có địch nhân hoặc là dã thú tập kích, cũng là một loại bảo vệ đối với người ở bên trong.
Mộc Thanh nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ đang khom lưng ở trên một đống lửa đốt nấu thứ gì đó, phía bên ngoài bình gốm đang bốc lên một làn sương trắng, mà ở bên cạnh còn có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, cô đang do dự không biết có nên mặt dày đi qua đó xin chút đồ ăn gì không, thì người phụ nữ kia đã ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Mộc Thanh vội vàng đi tới. Người phụ nữ đó đã đưa cho cô một cái chén xem ra giống như là cháo rau dại. Mộc Thanh đợi nó hơi nguội một chút rồi uống một hớp, cũng giống như một ít thịt nướng mà mấy ngày hôm trước cô ăn được, mùi vị nhạt nhẽo, không có tí muối nào. Nhưng được như thế này cô cũng đã mãn nguyện, một người mà sau mấy ngày liên tiếp chỉ ăn quả dại cùng thịt thô, thì chén cháo rau này đối với đầu lưỡi của cô mà nói, đã tương đối mỹ vị rồi. Cô gần như là tham lam uống cạn sạch súp, liếm một viên vàng vàng cuối cùng nhìn sơ qua giống như là hạt ngô ở đáy chén sứ thô.
Cô vẫn còn rất đói, chỉ có đều không tiện để biểu hiện ra, cô hướng về phía người đàn bà kia mỉm cười gật đầu một cái, đang muốn để chén xuống, thì người phụ nữ kia đã cười ha hả, nhận lấy chén trong tay cô, dùng một ống trúc nhỏ màu vàng từ trong bình gốm múc ra một chén khác đưa cho cô, rồi chỉ xuống một thứ gì đó đen thùi nằm trong phiến lá đặt ở trên mặt đất.
Mộc Thanh nhận lấy, chú ý cái vật bên cạnh có bộ dáng không giống chiếc đũa là bao, nó chỉ là mấy nhánh cây lớn nhỏ không đều nhau. Cô liền cầm một nhánh cây đâm xuống vật đó, đâm rách lớp da cháy đen bên ngoài xong, liền có chút vui mừng khi phát hiện nó có bộ dạng giống như là khoai tây hoặc là khoai lang. Đợi cô lột bỏ lớp da đi rồi đưa vào trong miệng cắn một cái, liền hủy bỏ ý nghĩ mới vừa rồi của mình. Mấy cái cục này hẳn là tương tự với rể khoai ở hiện đại, nhưng ăn vào miệng thì thô ráp hơn rất nhiều, nhai đến miếng cuối cùng ở trong miệng, còn mang theo chút vị đắng nhàn nhạt.
Mộc Thanh ăn hai miếng rễ khoai xong, chịu đựng mà đem tất cả nuốt xuống, lại uống cạn sạch món cháo trong chén, lúc này mới cảm thấy có chút no. Trong dạ dày cũng ấm áp và thư thích vô cùng. Mặc dù người phụ nữ kia nghe không hiểu lời của cô nói, nhưng cô vẫn mở miệng nói cám ơn.
Người phụ nữ vừa cười , vừa dùng ngón tay chỉ vào cái liều mà cô vừa bước ra, trong miệng nói một chuỗi từ ngữ. Mộc Thanh quay đầu liếc mắt nhìn lại, cũng không thấy cái gì khác thường, chờ quay đầu về thì đột nhiên có chút hiểu , chẳng lẽ là Ly Mang trước khi rời đi đã dặn dò qua người phụ nữ này, cho nên lúc này mình mới có đồ để ăn chắc bụng sao? Hoặc là, cô nghĩ đến nếu như không phúc hậu mà nói…, hắn có thể có còn dặn dò qua người phụ nữ này là phải trông chừng mình.
Cô hướng người phụ nữ thân thiện gật đầu một cái, tỏ vẻ mình đã biết.
Sáng nay mặc dù Ly Mang đã công khai đem cô mang trở về, nhưng mà Mộc Thanh vẫn có chút lo lắng là mình sẽ gặp phải gã thủ lĩnh nữa. Người mà hiện tại cô không muốn thấy nhất chính là ông ta. Mới vừa rồi cô phải đi ra ngoài là bởi vì bị đói bụng đến khó chịu, hiện tại đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô cũng không muốn ở tại cái nơi mà mình không rõ là có thiện ý hay địch ý với mình mà đi dạo tới dạo lui.
Cô sờ sờ mặt cô bé đứng ở trước mặt đang có chút ngạc nhiên mà nhìn mình , cô khẽ cười cười xong, sau đó trở về túp liều vừa rồi mình đi ra.
Cô bé rất gầy, toàn thân trần như nhộng, nhưng lại có một đôi mắt trắng đen rõ ràng, so với ánh mắt của những đứa bé cô đã gặp được ở thế giới bên ngoài, cũng trong suốt thuần khiết như vậy.
Mộc Thanh ở lì trong liều, vẫn nhịn đến khi mặt trời ngã một chút ít về phía Tây.
Trong thời gian một ngày này, đầu tiên là cô nằm trên miếng da thú trải dưới đất suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không thể không thừa nhận tình thế trước mắt quả thật hỏng bét, cô nghĩ không ra kế tiếp nên làm như thế nào mới tốt. Sau đó cô lại nghĩ tới tên bạn trai mà mình vừa đá cách nay không lâu, sao khi biết cô bị sét đánh mất đi tin tức, rốt cuộc hắn có thể vì cô mà cảm thấy một chút khổ sở hay không? Rồi sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi bậc dậy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô và tất cả con mồi hiện tại đã thuộc về Ly Mang. Như vậy kế tiếp, thậm chí ngay sau khi mặt trời xuống núi hôm nay, cô có nhất định phải phát sinh quan hệ nam nữ cùng hắn hay không?
Tối hôm trước, hắn đè cô xuống rồi sau đó bỏ qua. Cho đến nay cô có chút nghĩ mãi mà không rõ tại sao giữa đường hắn bỗng dừng lại. Là bởi vì trong lòng hắn đã nhận định cô là con mồi tốt nhất nên lần đầu tiên phải hiến tặng cho thủ lĩnh, vì vậy mới không có mạnh mẽ phát sinh quan hệ cùng cô? Hoặc là. . . . . . Cô thậm chí ác ý mà suy đoán, có phải bởi vì chính mình bốc mùi hôi do ở trong rừng mấy ngày không có tắm, nên chỗ đó cũng có mùi khó ngửi, đây mới là nguyên nhân hắn buông tha cho cô?
Cô vì ý nghĩ này của mình mà cảm nhận được một trận thú vị đầy vui sướng, không nhịn được mà tự mình cười toe toét.
Màn cửa da thú bị cái tay nhỏ bé vén lên. Tiến vào chính là cái cô bé mới vừa rồi.
Cô bé dường như có chút sợ cô, nhưng trong cặp mắt nhìn về phía cô lại tràn ngập tò mò.
Mộc Thanh lúc này mới phát hiện một cái chân của cô bé hơi cà thọt, bước chân đi có chút cao thấp không đều nhau.
Trong lòng cô tràn đầy thương tiếc, cô từ trên mặt đất ngồi dậy, hướng về phía cô bé đi tới, sau đó bế cô bé đưa lên cao.
Lực cánh tay của cô rất yếu, bình thường hít đất cũng không chịu nỗi ba cái. Nhưng mà cô bé này lại quá nhẹ, cô chỉ mất tí sức là có thể nâng cô bé qua đỉnh đầu.
Cô bé tựa hồ chẳng bao giờ chơi đùa loại trò chơi này với người lớn, nên ban đầu có chút sợ, nhưng chỉ một lúc sau liền cười khanh khách lên, cười rất là vui vẻ.
Mộc Thanh đem cô bé bỏ vào trên da thú. Thấy cô bé đang nhìn mình với một đôi mắt tràn đầy mong đợi, cô suy nghĩ một chút, liền đi ra phía ngoài vách liều rút ra một cuộn dây nhỏ rồi đi vào. Phía trên kia dây treo rất nhiều, thoạt nhìn các phụ nữ từng ở nơi này khi có thời gian nhàn rỗi đã dùng tay chà nghiền vỏ cây hoặc dây mây cho nó mềm hơn.
Mộc Thanh đem sợi dây đan lại, sau đó dạy cô bé chơi trò chơi thắt kết dây thừng. Mộc Thanh kiên nhẫn dạy cô bé, lập đi lập lại từng cách chơi một, cô bé sau nhiều lần thấy cô biểu diễn, cuối cùng từ đầu đến đuôi đã học xong khoản mười loại thắt dây mà Mộc Thanh đã dạy. Cô bé lộ ra vẻ thập phần vui vẻ, vừa cùng Mộc Thanh chơi, vừa không ngừng cười khanh khách.
Mộc Thanh từ trước đến nay vẫn cho rằng mình là một người không có lòng kiên nhẫn. Nhưng hiện tại cô phát hiện mình thật ra rất có kiên nhẫn . Ít nhất hiện tại, cô vừa cùng cô bé này mặt đối mặt ngồi dưới đất, chơi dây thừng ít nhất hơn hai giờ đồng hồ.
Phụ nữ kia bỗng từ bên đường chạy tới, kêu một tiếng Do Do sau đó vén màn cửa da thú lên nhìn một hồi, biểu hiện trên mặt dường như có chút vui vẻ.
Do Do hẳn là tên củacôbé này.
Vào lúc ánh mặt trời khẽ nghiên về phía tây, chiếu những tia sáng vào trong liều, thì Mộc Thanh đột nhiên nghe thấy phía ngoài vang lên một loạt tiếng kèn trầm thấp .
Cô cùng Do Do đồng thời ngưng động tác trên tay. Cô bé đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, hướng về phía Mộc Thanh huyên thuyên nói gì đó, rồi vẻ mặt hưng phấn mà lôi kéo cô đi ra ngoài.
Thời điểm Mộc Thanh đi ra ngoài, cô kinh ngạc phát hiện miếng đất trống ở chính giữa khu quần cư, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập từng nhóm đàn ông và phụ nữ, thoạt nhìn có chút như dốc toàn bộ lực lượng, lục tục không ngừng có nhiều người đi vào gia nhập hơn. Giữa đất trống trên cái cọc ở dưới cây đại thụ, là gã thủ lĩnh đang đứng vững trên nó.
Mộc Thanh cứng người.
Cô nhìn thấy cái ống dòm của mình hiện đang đeo trên cổ của thủ lĩnh .
Cô bị Do Do lôi kéo, hướng trong đám người nhích tới gần một chút, lúc này mới nhìn thấy bên tay trái và tay phải của thủ lĩnh đang đứng hai người. Một người là Ly Mang, kẻ còn lại là một người đàn ông thoạt nhìn có chút cường tráng, rất là trẻ tuổi.
Mặt của Ly Mang phần lớn đều bị râu tóc che kín, nên Mộc Thanh chỉ có thể từ vóc người cùng da thịt căng cứng của hắn để phán đoán, hắn không phải là quá già. Nhưng người đàn ông này thì không giống, trên mặt của hắn cơ hồ là không có râu gì để che đậy, liếc một cái là có thể nhìn ra tuổi của hắn cùng hùng tâm bừng bừng trên mặt hắn.
Trước mắt, ở chỗ này Mộc Thanh chỉ mới nhìn thấy công cụ tiên tiến nhất chính là đồ đá hoặc là đồ xương. Cô suy đoán râu mép trên mặt hắn chẳng lẽ cũng là dùng đao đá cạo từ từ?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà nhìn về phía Ly Mang ở bên cạnh.
Nếu như hắn ngày nào đó cũng muốn đưa mặt ra…, cô có thể nhắc nhở hắn dùng dao găm Thụy Sĩ mà hắn đoạt của cô để thay thế đao đá cạo râu.
Ánh mắt của cô cùng Ly Mang ở trong đám người gặp nhau.
Mộc Thanh liền nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, nhìn về phía đám người bên cạnh hắn.
Đám người này thoạt nhìn không khác gì hợp chợ. Mộc Thanh đại khái suy đoán, tổng cộng không tới hai trăm người, đàn ông so với phụ nữ thì nhiều hơn một chút, mà người có tuổi giống như thủ lĩnh cũng không nhiều.
Thủ lĩnh đứng ở trên mặt cọc gỗ, hướng phía đám người bên dưới phất tay, trong sân lớn như thế lập tức yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ông ta. Ông ta bắt đầu nói chuyện, chờ ông ta nói xong rồi, trong đám người liền nổi lên tiếng hoan hô vang dội. Sau đó, Mộc Thanh nhìn thấy một số người hướng trong sân mang theo chút ít con mồi đi vào, có con mồi tươi mới còn thấm đầy máu, cũng có con mồi đã bị lột da, từng người một liền đem chúng xếp ở bên cạnh Ly Mang cùng người tuổi trẻ kia, rất nhanh đã được xếp thành hai đống. Mộc Thanh thấy cái đống bên cạnh Ly Mang, phần lớn chính là con mồi mấy ngày hôm trước đã cùng cô chở về chung một thuyền, bao gồm cả đầu quái điểu có dáng vóc to cùng đầu rắn nữa. Cô đoán chừng thân thể quái điểu và một ít con mồi khác đã bị lột da, cắt thành miếng thịt để phơi lâu rồi.
Do Do ở bên cạnh cô càng không ngừng ra dấu để giải thích, Mộc Thanh ừ mấy tiếng, nhưng nhìn vẫn có chút không hiểu. Cho đến khi nàng thấy đám người kia từ từ di động, trên tay mỗi người đều cầm một hòn đá nhỏ, sau đó theo thứ tự hướng về phía dưới chân Ly Mang hoặc là người tuổi trẻ kia để một hòn đá.
Rất nhanh, cục đá ở trước mặt hai người đã xếp thành một ngọn núi nho nhỏ, thoạt nhìn thì cái đống đá của Ly Mang cao hơn chút ít.
Sắc mặt của Ly Mang không nhìn ra buồn vui gì, nhưng thần sắc của người tuổi trẻ bên cạnh đã dần dần có chút thay đổi.
Khi người phụ nữ cuối cùng đem hòn đá để xuống, chính là người phụ nữ hôm nay cho Mộc Thanh ăn, cũng là mẹ của Do Do, thời điểm cô ấy đem cục đá trên tay bỏ vào trước mặt Ly Mang, Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh đột nhiên phát ra một trận cười khanh khách vui vẻ, mọi người cơ hồ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô bé.
Mộc Thanh thấy thủ lĩnh kia cũng nhìn cô, thì trong lòng có chút khẩn trương.
Rất nhanh cô nghĩ cô đã chân chính tránh được một kiếp rồi. Vì thủ lĩnh đó chỉ nhìn cô một cái liền thu hồi ánh mắt, bộ dạng cho thấy ông ta không quá hứng thú.
Cô nghĩ Ly Mang hẳn đã dùng ống dòm của cô để thuyết phục thủ lĩnh đem cô và con mồi một lần nữa trả lại cho hắn.
Đồ đó vốn thuộc về chính cô, lại đem cô từ trên tay một người đàn ông đổi sang tay một người đàn ông khác.
Cô đột nhiên cảm thấy rất là hoang đường.
Đám người rất nhanh không hề nhìn về phía cô nữa. Lực chú ý của mọi người đều bị hai đống đá ở giữa hấp dẫn.
Có người tiến lên, đem hai đống đá dựa theo số 10 mà chia làm từng đống nhỏ, cuối cùng đã đếm đống đá trước mặt Ly Mang so với trước mặt người trẻ tuổi nhiều ra hai đống, ngoài ra còn dư lại bốn hòn đá nữa.
Bất kể là bọn họ lựa chọn một người trong hai người đàn ông này làm cái gì, thì rất rõ ràng, Ly Mang đã thắng được.
Rất nhanh, Mộc Thanh rốt cục hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Thủ lĩnh để cho Ly Mang cũng đứng lên trên mặt cọc gỗ lớn, từ trên đầu mình rút ra một cọng lông vũ, lè lưỡi liếm qua, rồi từ từ điểm trên trán Ly Mang một cái.
Sau đó, người ở phía dưới vang lên một trận hoan hô, nhiệt liệt giống như là hoan nghênh dũng sĩ chiến thắng trở về vậy.
Mộc Thanh suy đoán, người trong khu quần cư, giờ phút này hẳn là dựa theo một phương thức truyền thống, để chọn lựa một người kế nhiệm, trước khi thủ lĩnh tuổi già sức yếu. Nhưng mà người kế nhiệm này cũng không có gánh vác chức trách thủ lĩnh vào lúc này, mà phải đợi thủ lĩnh trước kia chết đi. Đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh chỉ nhổ một vài cọng lông vũ đeo lên trên đầu Ly Mang mà không phải là đem toàn bộ đưa qua.
Mấy ngày hôm trước, lúc Ly Mang đi ra ngoài săn thú đã gặp phải cô, người tuổi trẻ kia hẳn cũng đã hành động như hắn. Tựa như thi đua giữa vận động viên mà Mộc Thanh đã biết vậy, xem ai có thể ở trong thời gian quy định đạt được càng nhiều con mồi, cộng thêm uy vọng thường ngày, cuối cùng mới do toàn thể tộc nhân lựa chọn ra thủ lĩnh kế nhiệm thích hợp nhất trong suy nghĩ của bọn họ.
Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh lộ ra vẻ thật vui mừng, tránh thoát khỏi tay Mộc Thanh hướng ở giữa khập khễnh chạy đi, trong miệng không ngừng phát ra âm điệu Ly Mang.
Ly Mang nghe được, tách ra khỏi đám người bước nhanh về phía Do Do, sau đó một tay đem cô bé bế lên, giơ cao khỏi đầu, giống như hôm nay Mộc Thanh đã làm vậy
Do Do phá lên cười.
Ánh mắt của Mộc Thanh cùng Ly Mang gặp nhau lần nữa.
Lần này, cô từ trong mắt của hắn thấy được một tia sáng khoái trá.
Hắn đối với chiến thắng hôm nay của bản thân, chắc là hết sức sung sướng.
Mộc Thanh mím miệng, xoay người hướng túp liều của hắn đi vào.
Vào lúc bóng đêm phủ xuống, Mộc Thanh núp ở phía sau rèm da thú, nhìn phía ngoài nổi lên từng đống từng đống lửa, bên trên còn nướng các loại thịt, từng nhóm người vây quanh đống lửa cao giọng cười nói. Xem ra giống như đang ăn mừng thủ lĩnh hạ nhiệm đã ra đời. Bên người Tiểu Bàn Nữu, vây tụ không ít nam tử trẻ tuổi, bộ dáng của Tiểu Bàn Nữu thoạt nhìn rất sung sướng.
Mộc Thanh sung sướng không nỗi. Cô lại cảm thấy đói bụng rồi. Buổi sáng ăn hai chén cháo cùng mấy cái rễ khoai, sớm đã bị dịch dạ dày của cô tiêu hóa hết.
Cô không hề nhìn nữa, xoay người trở về nằm chết dí trên tấm da thú. Nằm mới là phương pháp tiết kiệm thể lực nhất.
Thời điểm cô đang nuốt nước bọt, thì màn cửa bị vén lên rồi một cái bóng nho nhỏ tiến vào.
Là Do Do.
Cô bé đưa cho cô một lá cây gói lại, bên trong là một cục thịt nướng chín còn nóng, và mấy cái quả dại.
Mộc Thanh nhận lấy xong, đang muốn ôm lấy Do Do hôn một cái, thì cô bé hướng cô đưa ra một cái tay.
Mượn ánh lửa ở phía ngoài nhìn xem, Mộc Thanh mơ hồ nhìn thấy đó một vật có màu nâu, không biết là cái gì.
Cô có chút chần chờ nhìn Do Do, nhưng cô bé lại phát ra trận tiếng cười như chuông bạc, đem vật đó đưa đến bên miệng cô.
Mộc Thanh có chút không quá nguyện ý nếm thử, nhưng ở dưới ánh mắt lấp lánh của cô bé, đành phải lè lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống.
Cô nếm thấy mùi vị ngọt ngào thơm thơm khá kỳ hoặc. Đây là mùi vị mà mấy ngày qua trừ mùi vị chua ngọt mà quả dại mang đến ra, thì đầu lưỡi của cô lần đầu nếm được mùi vị vui thích này.
Hẳn là một phần mật ong rừng lấy từ tổ ong.
Mộc Thanh không biết nơi này tại sao phải kép kín đến tìm không ra một chút tung tích của nền văn minh hiện đại. Cô lúc trước có xem du ký, họ nói cho dù là bộ lạc Châu Phi nguyên thủy trong rừng, thì cư dân bản xứ trong đó cũng sớm bị văn minh hiện đại ăn mòn, tỷ như đồng hồ đeo tay vân vân. Nhưng nơi này, những món đồ mà cô ăn được ngay cả vị mặn cũng không có. Ở nơi này ngay cả vị mặn cơ bản nhất cũng không có thể nếm ra, như vậy vị ngọt này trân quý đến bực nào, cô tự nhiên là rõ ràng .
Cô hơi liếm xuống một cái nữa, rồi gật đầu cười, làm ra bộ dạng rất ngon, sau đó đem tay Do Do khép lại đẩy trở lại khóe miệng của cô bé.
Do Do do dự một chút, lúc này mới tự mình lè lưỡi liếm mấy cái, trong cổ họng phát ra tiếng ừ, đó là âm thanh thỏa mãn.
Do Do đem miếng tổ ong kia liếm đến không còn chút ngọt nào, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Mộc Thanh ăn hết khối thịt nướng kia, phát giác so với lần trước thì mềm hơn chút ít. Mấy ngày trở lại đây, cô đã có chút ít thói quen đem miếng thịt nhạt nhẽo nhai nát ở trong miệng, sau đó nuốt xuống thực quản. Lại ăn hết quả dại, Mộc Thanh lúc này mới ngồi ở trên da thú, lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó cô cảm thấy ngồi xuống đất lâu như vậy, chân có chút tê dại, cho nên nằm xuống.
Cô vẫn không dám ngủ. Cô đang chờ Ly Mang trở lại, sau đó suy đoán chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
/65
|