Viễn Khê

Chương 129 - Chương 128

/147


Lời nói của đêm kia như là một lời thổ lộ, ít nhất Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã cho là như thế. Hai người đàn ông sắp lại làm ba ba, ở ngay thời điểm đó lại có được lời “thổ lộ” của người yêu, đã khiến cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cực kỳ hạnh phúc, bộ dáng đó làm cho Rex nhìn thấy mà nổi cả da gà. Hai người đã từ bỏ ý định thắt ống dẫn tinh, làm cho Cố Khê thờ phào một hơi, giai đoạn cuộc sống an thai hoàn toàn tiến vào quỹ đạo. Mỗi ngày như mọi ngày vẫn gọi điện thoại và gọi video, bụng của Cố Khê dưới sự mong chờ của mọi người từng ngày từng ngày nhô lên cao, may mắn có Angela châm cứu trị liệu và massage mỗi ngày, nên phần eo của Cố Khê vẫn miễn cưỡng chịu đựng được sức nặng của hai bé con.

Kỳ hạn nôn nghén khó chịu cũng đã trôi qua, chờ đợi Cố Khê là những thử thách còn gian nan hơn. Tuy hai bé con phát triển so với những cặp sinh đôi bình thường kém hơn một tý, nhưng chung quy bé con vẫn nằm yên trong bụng Cố Khê. Khi bé con càng lúc càng lớn, thẳng đến một khắc Cố Khê lâm bồn kia, thì mặc kệ là Cố Khê hay là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều cực kỳ khẩn trương. Nhất là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, bọn họ quá lo lắng, lo lắng hết thảy mọi phản ứng mà Cố Khê có trong khoảng thời gian này.

Dưới sự giúp đỡ của Sophie – con gái nuôi của Rex – Angela càng thêm hoàn thiện phòng sinh của cậu. Hiện tại, với tình huống thân thể của Cố, bé con có thể bị sinh non, hoặc khó sinh, thậm chí những tình huống nguy hiểm khác cũng có thể phát sinh. Vì thế, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tham gia lớp huấn luyện của Angela, chuẩn bị đỡ đẻ cho Cố Khê, đến lúc đó hai người chính là trợ thủ đặc biệt của Angela. Hơn nữa có hai người ở bên cạnh Cố Khê, Cố Khê càng thêm an tâm. Đối với chuyện hai người sẽ đỡ đẻ cho mình, Cố Khê từng có do dự, bất quá cũng chỉ do dự trong một ngày, lấy thái độ hiện tại của hai người đối với cậu mà xem – hai người này tuyệt đối sẽ không để cho cậu vào phòng sinh một mình.

Hôm nay, Tom và Thomas từ đảo huấn luyện trở về. Vừa vặn mấy ngày nay tinh thần và thân thể của Cố Khê đều rất tốt, nên tối nay cậu muốn tự mình nấu một bữa cơm chiêu đãi hai đứa nhỏ này. Angela cũng đã hơn 3 tháng không gặp con trai, sau khi Cố Khê ngủ trưa dậy, hai người cùng tới phòng bếp. Angela muốn làm mì, Cố Khê ở một bên chỉ dẫn cho cậu cách vầm nhân bánh, sau khi Angela vầm nhân bánh xong, Cố Khê và cậu cùng nhau làm sủi cảo. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Rex ngồi ở một bên pha trò, nói chuyện phiếm, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thoải mái.

Bụng Angela vẫn chưa có tin tức, từ sau khi trở về từ Doanh Hải, Rex vẫn luôn điều trị thân thể. Bị ảnh hưởng của Cố Khê, Angela đối với chuyện đứa nhỏ cũng không còn nóng vội nữa, ngoài ra, nếu hiện tại cậu có thai, thì cậu sẽ không thể hỗ trợ giúp đỡ cho Cố Khê, cho nên hiện tại không có thai vẫn tốt hơn.

Thời gian nháy mắt đã tới tháng 7, hôm kia Dương Dương và Nhạc Nhạc đã được nghỉ hè. Hiện tại, hai đứa nhỏ được ông cụ an bài cho tham gia huấn luyện trụ cột, từ trên mặt con trai Cố Khê có thể nhìn ra bọn nó cực kỳ yêu thích. Là con trai thì sẽ luôn hướng tới những loại hoạt động như thế, nhất là được bộ đội đặc chủng ở trong quân đội tự mình chỉ đạo, Dương Dương và Nhạc Nhạc lại tìm được một việc khiến bọn nó yêu thích. Bất quá ông cụ và bà cụ rất đau lòng, nếu không phải bọn nhỏ kiên trì, bọn họ căn bản không nỡ để cháu nội đi chịu khổ.

Con trai ở Doanh Hải đang cố gắng trưởng thành, Cố Khê ở Seattle cũng cố gắng an thai. Nhìn Cố Khê ngồi ở bên cạnh bàn, khóe miệng mỉm cười, một bên làm sủi cảo với Angela, một bên nói chuyện phiếm, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là nụ cười tươi sói cùng thỏa mãn. So với hơn 1 năm trước, lúc bọn họ vừa nhìn thấy Cố Khê thì khí sắc cùng tinh thần của người này đều đã biến hóa hoàn toàn, nếu đầu tóc bạc của người này cũng có thể biến mất toàn bộ, thì bọn họ sẽ càng thêm thỏa mãn.

“Cha! Ba ba! Chú Cố!”

Hai đạo thanh âm của trẻ con cắt ngang câu chuyện của mấy người đang nói với nhau, Cố Khê và Angela dừng tay lại, liền nhìn thấy hai cái đầu nhỏ bóng lưởng đang từ bên ngoài chạy ào vào phòng, trên đầu đầy mồ hôi nhễ nhãi.

“Tom, Thomas.”

Rex đứng lên, liền thấy hai “con khỉ nhỏ” lao thẳng về phía hắn.

“Ba ba!”

Rex cường tráng ôm lấy con trai vừa nhào đến, rồi đu luôn trên người hắn, hắn hôn con trai, rồi nói: “So với ba ba mong muốn còn nhanh hơn.”

Cho ba ba một cái hôn lên hai gò má, Tom và Thomas nhảy xuống khỏi người ba ba, tỏ ra ngoan hiền mà đi đến trước mặt cha, rồi ôm cha một cái: “Cha, tụi con đã trở lại.”

Tiếp theo, bọn nó ngoan ngoãn kêu Cố Khê một tiếng: “Chú Cố.”

Rồi sau đó, bọn nó cười ‘ha hả’ nhào vào trên người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Chú Triển, chú Kiều.”

“Đã về rồi, cũng trở thành khỉ núi rồi.” Sờ sờ cái đầu trụi lủi của hai đứa nhỏ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thoải mái thể hiện sự nhiệt tình của mình.

Tom sờ sờ đầu, nói: “Như vậy mới mát mẻ, chỗ kia nóng muốn chết.”

“Chú Triển, chú Kiều, khi nào Triêu Dương và Triêu Nhạc mới đến?” Thomas tương đối quan tâm điều này.

“Bọn nó muốn qua kỳ nghỉ hè mới đến đây.”

“A, còn lâu vậy sao.”

“Tom, Thomas, các con bẩn quá.” Angela thật vui khi nhìn thấy con trai, nhưng vẫn không nhịn được mà phải lên tiếng, con trai vừa tiến vào cũng kéo theo mùi mồ hôi tiến vào, đừng nói Cố Khê chịu không nổi, ngay cả chính cậu cũng chịu không nổi.

“A, tụi con đi tắm đây.”

Phóng xuống khỏi người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Tom và Thomas nhanh như chớp chạy đi. Hai con khỉ núi tựa như gió ào tới, rồi lại tựa như gió ào đi. Angela bất đắc dĩ mà lắc đầu, cậu vẫn hy vọng bọn nhỏ có thể im lặng một chút. Rex vẫn đang cười ‘ha ha’, hắn đã sớm quen với tính cách như khỉ núi của bọn nhỏ.

Cố Khê vẫn không nói gì, sau khi hơi hơi mỉm cười thì tiếp tục cúi đầu làm sủi cảo, vừa rồi Tom và Thomas đột nhiên chạy ào vào đã dọa cậu giật mình. Cũng không phải cậu nhát gan, mà là đột nhiên cứ như thế bị bọn nhỏ nhìn thấy bộ dáng bụng bự của cậu, cậu còn chưa chuẩn bị tốt. Cậu vốn đang nghĩ – sau khi Tom và Thomas trở về thì phải biểu hiện thế nào, nhưng không nghĩ tới hai đứa nhỏ không hề có chút kinh ngạc nào, tựa hồ bộ dáng này của cậu thực sự rất bình thường, rất bình thường.

Angela nhìn về phía Cố Khê cũng mỉm cười, rồi cậu nói với Rex: “Con và Cố Khê phải nấu cơm, các người đi ra ngoài đi, Tom và Thomas mà quay trở lại, phòng bếp sẽ rất ồn ào.”

“Ok, chúng ta đi ra ngoài, không cần cố sức nha, bé bảo bối.” Rex dẫn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài với hắn.

“Tiểu Hà, đừng quá cố sức.” Dặn dò Cố Khê một tiếng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi theo Rex ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, Angela liền mở miệng nói: “Rex đều lưu lại hình ảnh tôi mang thai từ 6 tháng sau, hơn nữa cũng cho Tom và Thomas xem qua, cho nên đối với bộ dáng anh mang thai, bọn nó cũng không xa lạ.”

Cố Khê kinh ngạc, Angela mang theo một chút tiếc nuối mà nói: “Khi đó tôi nghĩ Rex muốn đẩy tôi cho người khác, nên rất khó chịu, rồi lại phát hiện mình mang thai, cũng lo lắng cha không thể chấp nhận, nên tôi liền rời đi. Mọi chuyện sau đó hẳn là Tô Nam và Thiệu Bắc cũng đã kể cho anh nghe, cho nên Rex chỉ có thể lưu lại hình ảnh tôi mang thai từ 6 tháng sau, vì thế cha vẫn luôn thấy tiếc.”

Cố Khê cúi đầu nhìn bụng của mình, bé con đã 5 tháng, từ khi bụng của cậu nhô lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng thường xuyên chụp ảnh cho cậu, nhưng cậu lại không muốn bọn họ giữ lại những ảnh chụp đó.

Angela nói: “Tôi đã từng rất để ý thân thể của mình, để ý đến nổi không tiếc hủy diệt cả bản thân, bất quá sau đó tôi đã rất may mắn, may mắn có thể gặp được Rex, là cha cho tôi một cuộc đời mới.”

“Angela…” Trong lòng Cố Khê run lên.

Trên mặt Angela là hạnh phúc: “Có lẽ cả đời tôi đều không thể thích ứng với thế giới này, nhưng chỉ cần có Rex và bọn nhỏ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không sợ hãi, vì bọn họ là tất cả của tôi. Cố Khê, đối với anh mà nói – Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với 4 đứa nhỏ cũng là tất cả của anh.”

Là tất cả của cậu sao? Bọn nhỏ thì không thể nghi ngờ, nhưng hai người kia … Cố Khê gói một cái sủi cảo, thả xuống; rồi lại gói một cái sủi cảo, thả xuống; tiếp tục gói một cái sủi cảo, thả xuống… Qua một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Angela, rồi hơi hơi gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Lại gói thêm một cái sủi cảo, Cố Khê thử bày ra nỗi lòng của mình trước mặt đồng loại: “Tôi vẫn chưa từng nói yêu hoặc thích với bọn họ, vẫn luôn nói không nên lời. Giữa chúng tôi đã xảy ra quá nhiều chuyện… Cho nên cuối cùng vẫn không sao nói ra được.”

“Không cần phải gượng ép.” Angela học Cố Khê gói một cái sủi cảo nhìn khá đẹp, “Yêu hoặc thích, có vài người quen nói ra miệng, cũng có vài người cảm thấy quá gượng ép. Trước kia, tôi cũng nói không nên lời, nếu Rex là người có tính cách khác, tôi nghĩ cả đời tôi cũng nói không nên lời. Cố Khê, anh cùng Tô Nam và Thiệu Bắc chính là yêu nhau, chúng tôi có thể nhìn ra được, như thế đủ rồi.”

“Angela, cám ơn cậu.” Lời nói của Angela đã tiêu trừ đi một ít áy náy trong lòng Cố Khê, cậu biết hai người kia đã chờ cậu nói những lời này từ rất lâu rồi, thế nhưng cậu vẫn luôn nói không nên lời.

“Anh chịu sinh con cho bọn họ, đã chứng minh hết thảy.”

Cố Khê nở nụ cười, lại cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, cậu khát vọng, khát vọng có thể tiếp tục sinh con cho bọn họ.

Kỳ thật Cố Khê đã quá lo lắng. Tuy Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thực khát vọng có thể nghe Cố Khê nói 3 chữ kia, nhưng bọn họ đều rất hiểu tính cách của Cố Khê, muốn người này nói ra ba chữ kia thì rất gượng ép. Người này không giống như bọn họ – bịa chuyện không cần bản thảo. Trước đây, da mặt của người này đã rất mỏng, hiện tại lại càng mỏng hơn. Huống chi giữa bọn họ đã từng xảy ra những chuyện như vậy, Cố Khê chịu trở về bên cạnh bọn họ thì bọn họ đã phải cười trộm rồi, bọn họ làm sao còn dám có những yêu cầu dư thừa khác, chớ nói chi hiện tại Cố Khê đang mang trong mình bé con của bọn họ.

Tom và Thomas đã trở về, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy bọn nó mà càng thêm nhớ Dương Dương và Nhạc Nhạc đang ở Doanh Hải. Nghĩ đến con trai, trong lòng hai người tràn đầy kiêu ngạo cùng áy náy. Đứa nhỏ ở lại Doanh Hải một nửa là vì giúp bọn họ chăm sóc cho cha mẹ. Từ sau khi cháu nội dọn tới ở với hai ông cụ, mặc kệ là tinh thần hay là thân thể đều trở nên cực kỳ tốt, 2 ngày trước, kết quả kiểm tra sức khỏe của hai ông cụ vừa được gừi tới, trừ bỏ một ít bệnh tật râu ria mà tất cả người già đều dính phải ra, thì tất cả đều rất khỏe mạnh, thậm chí ông cụ còn mập lên một chút, cho nên hiện tại mỗi ngày đều hô hào muốn giảm béo, sợ bản thân béo ú sẽ dẫn tới những bệnh tật khác.

Con trai lại cao lên, theo độ tăng trưởng này của con trai, thì sau này chiều cao sẽ tuyệt đối chuẩn mực, bất quá hai đứa nhỏ có chút đau lòng quần áo giày dép bọn nó vừa mới mua, cũng chưa mặc được mấy lần. Dưới sự đề nghị của Cố Khê, Dương Dương và Nhạc Nhạc đem quần áo giày dép mà bọn nó không thể mặc được, đều cho đi làm từ thiện.

Vừa mới gói sủi cảo xong, ngoài phòng bếp đã truyền đến tiếng kêu của hai con khỉ núi: “Chú Cố, Chú Cố.”

Da đầu của con hai khỉ núi vẫn còn ẩm ướt, bọn nó chạy ào vào phòng bếp, cách Cố Khê khoảng 5 bước chân thì dừng lại. Trong mắt hai đứa nhỏ không hề có chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy một người gọi là chú lại có bụng bự như thế, trên mặt bọn nó chỉ có khẩn cầu.

Tom mở miệng trước: “Chú Cố, Triêu Dương và Triêu Nhạc đã nghỉ hè rồi đúng không?”

“Đúng vậy, bọn nó đã nghỉ hè.”

“Chú Cố, con và Tom muốn tới Doanh Hải tìm bọn họ, có được không?” Thomas yêu cầu trực tiếp.

Cố Khê sửng sốt, rồi mới cười nói: “Đương nhiên là có thể, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất nhớ các con. Các con có thời gian rãnh không?”

“A! Chú Cố muôn năm! Có có có, tụi con cũng đã nghỉ, có rất nhiều thời gian.” Hoan hô một tiếng, hai đứa nhóc tựa như khỉ núi phóng chạy ra ngoài, miệng thì hét lớn: “Ba ba, ba ba, chú Cố đồng ý rồi, đồng ý rồi.”

Trong phòng bếp, Angela thở dài, Cố Khê cười nhẹ ra tiếng, rất nhanh, Rex đi tới đây, trên mặt là ảo não: “Bé bảo bối, Tom và Thomas muốn đi Doanh Hải tìm Triêu Dương và Triêu Nhạc chơi, cha…”

Trước khi Angela mở miệng, Cố Khê đã nói: “Chỉ cần hai người đồng ý, cứ để bọn nó đi đi.”

Cố Khê đồng ý, Angela cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: “Nói cho bọn nó biết đến bên kia phải nghiêm túc đàng hoàng.”

“OK, cha sẽ nói với bọn nó.”

Hôn Angela một cái, Rex đi ra ngoài. Nhìn thấy Rex và Angela, Cố Khê giống như thấy được cuộc sống sau này của cậu cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, sau này, con trai của bọn họ cũng sẽ giống như Tom và Thomas chạy tới chạy lui khắp nơi, bọn họ thì ở nhà chờ bọn nhỏ trở về.

“Vẫn là sinh con gái tốt hơn.” Angela đột nhiên toát ra một câu như thế.

Cố Khê nở nụ cười, lên tiếng cổ vũ: “Sẽ có.”

“Tôi nhất định sẽ sinh một đứa con gái.” Angela định ra cho mình một mục tiêu.

“A…” Cố Khê sờ sờ bụng, không biết con gái sẽ giống cậu hay là giống Tô Nam.

Buổi tối, Cố Khê nấu 6 món, còn cùng Angela gói mấy nồi sủi cảo, Tom và Thomas giống như đã vài năm chưa được ăn no, thiếu điều ngay cả chén đĩa cũng nhai luôn. Cố Khê hầm canh giò hầu như bị tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả Rex lia đũa gắp thức ăn đến nổi không kịp ngồi xuống. Cố Khê nấu cơm ăn quá ngon, nếu không phải hiện tại thân thể của cậu không cho phép, Rex tuyệt đối sẽ mặt dày mày dạn mà yêu cầu Cố Khê – mỗi ngày nấu cho hắn và Angela 2 món để ăn cho đã thèm.

Nhìn Rex cùng Tom và Thomas ăn như heo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cảm thấy thật hạnh phúc. Bất quá điều này cũng không thể trách Angela, từ nhỏ cậu đã được Rex nâng trong lòng bàn tay, ngay cả uống nước đều phải có người đúc tới tận miệng cậu, chớ nói chi để cho cậu xuống bếp. Không bị Rex làm hư chỉ có thể nói Angela là thiên sứ.

Mặc dù Cố Khê là ông bầu, nhưng cậu ăn không nhiều, việc ăn uống của cậu bị khống chế rất nghiêm khắc, thứ nhất là vì phát triển của bé con, thứ hai là không để cho thân thể của cậu tạo thành gánh nặng quá lớn, tình huống hiện tại của cậu kiêng kị nhất là ăn uống quá độ. Mỗi ngày, Cố Khê ăn làm 6 bữa, sau khi ăn xong sẽ tản bộ 40 phút, thắt lưng của cậu không thể đi lâu hơn.

Buổi cơm tối chấm dứt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng đi tản bộ với Cố Khê, Angela lên lầu thu dọn hành lý cho con trai, hai tên nhóc cực kỳ khẩn cấp muốn ngày mai sẽ bay tới Doanh Hải tìm Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gọi điện thoại cho cấp dưới của mỗi người an bài mọi việc, sau khi Tom và Thomas đến Doanh Hải sẽ ở một chỗ với Dương Dương và Nhạc Nhạc, nếu bọn nó muốn cũng có thể tham gia huấn luyện chung với Dương Dương và Nhạc Nhạc, bốn đứa nhỏ ở cùng một chỗ nhất định sẽ rất náo nhiệt. Ông Triển và ông Kiều thực hoan nghênh Tom và Thomas đến chơi, bọn họ cũng biết hai đứa nhỏ này được sinh ra giống như cháu nội của bọn họ, nên càng thêm yêu thích. Vui mừng nhất phải là Dương Dương và Nhạc Nhạc, đồng loại của bọn nó sẽ đến đây.

Cố Khê đi mệt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu cậu tới ghế ở vườn hoa ngồi xuống nghỉ ngơi, có người hầu bưng trà bánh hoa quả tới. Trong vườn hoa, gió hơi se lạnh, nhưng sau khi có thai, nhiệt độ cơ thể của Cố Khê có chút hơi cao, nên nhiệt độ như vậy lại khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống hai bên Cố Khê, đề tài câu chuyện của ba người tự nhiên sẽ không rời khỏi bé con sắp chào đời. Tay hai người theo thói quen đặt lên trên bụng của Cố Khê, đã 5 tháng mà bé con trong bụng vẫn chưa chuyển động, ba người rất lo lắng.

“Tiểu Hà, hôm nay mệt không?” Kiều Thiệu Bắc lại hỏi lần nữa. Sau khi Cố Khê mang thai, hai người đã không cho phép cậu bước vào phòng bếp, hôm nay người này làm đồ ăn, còn đứng ở trong phòng bếp lâu như vậy, bọn họ vẫn rất lo lắng.

Cố Khê vừa cười vừa lắc đầu: “Không mệt, kỳ thật cũng không có làm gì, em cũng chỉ cầm muỗng nêm nếm thôi.” Thực tự nhiên mà sửa lại mái tóc bị gió thổi tung của Triển Tô Nam, Cố Khê nói: “Cơ thể của em mặc dù không quá khỏe mạnh, nhưng cũng không yếu ớt đến vậy, em sẽ không ép buộc bản thân, nếu không thoải mái em sẽ nói cho các anh biết.”

Kiều Thiệu Bắc khom người, hôn lên bụng Cố Khê: “Bảo bối nhỏ của chúng ta nhớ phải ngoan ngoãn, đừng làm cho ba ba quá cực khổ, biết chưa?”

Cố Khê cười ra tiếng. Triển Tô Nam cũng làm như thật mà khom người hôn lên phía bên kia bụng của Cố Khê: “Bảo bối nhỏ a, các con phải ăn thật ngoan, ngủ thật nhiều, để khỏe mạnh mà lớn lên, đừng để cho ba ba lo lắng nhé.”

Hai tay Cố Khê cầm lòng không nổi mà sờ lên đầu Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, hai người này là cha của các con cậu a… Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hôn bụng Cố Khê một cách thành kính, từ lòng bàn tay của Cố Khê, bọn họ có thể cảm nhận được tình cảm mà Cố Khê dành cho bọn họ.

“A!”

Đột nhiên, Cố Khê rên lên một tiếng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sợ tới mức ngẩng đầu lên: “Tiểu Hà!”

Cố Khê thở hổn hển hai hơi, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào bụng của mình.

“Tiểu Hà, xảy ra chuyện gì?”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sợ tới mức mặt đỏ rần, đưa tay muốn ôm Cố Khê. Đè tay hai người lại, Cố Khê nhìn chằm chằm vào bụng mình, ngạc nhiên trên mặt biến thành mừng rỡ.

“Vừa rồi hình như bé con chuyển động.”

“Bé con chuyển động?!”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng mất hồn. Cố Khê gật gật đầu, kéo tay hai người qua, đặt lên trên bụng mình: “Các anh cảm giác một chút.”

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lập tức ngừng thở, nhưng qua thật lâu, dưới lòng bàn tay cũng không có động tĩnh gì, hai người nhìn về phía Cố Khê. Đúng lúc này, Cố Khê lại rên lên một tiếng.

“Tiểu Hà!”

Tiếng gọi của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vang vọng khắp trang trại.

“Tiểu Hà! Động rồi! Thật sự động rồi!”

“Tiểu Hà! Bé con đã động rồi!”

“Ha ha ha, động rồi! Bảo bối nhỏ đã động rồi!”

Trong lúc nhất thời, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giống như vừa chiếm được vật gì đó rất quý hiếm mà ở trên bụng Cố Khê vừa sờ lại vừa hôn. Cố Khê bị vui sướng của hai người cuốn hút, trong mắt lưu chuyển ánh sáng hạnh phúc. Hai bé con – từ lúc bắt đầu đã khiến cho người ta lo lắng sợ hãi – thì vào đêm nay lần đầu tiên chuyển động trong bụng ba ba.

Bụng bị bé con va chạm khiến cho Cố Khê cảm thấy khó chịu, thế nhưng vào thời khắc này, cậu lại hy vọng bé con có thể chuyển động nhiều hơn. Bé con đang cố gắng lớn dần lên, động tác lúc này đây đã làm cho cậu cảm nhận rõ ràng hơn sức sống của bé con.

“Tiểu Hà, Tiểu Hà, lại động! Lại động!”

Đôi mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ướt át, sờ hai bé con này, bọn họ tựa hồ thấy được mười mấy năm trước, Dương Dương và Nhạc Nhạc của bọn họ ở trong bụng Cố Khê cũng rộn ràng hoạt bát như thế này.

“Tiểu Hà … Tiểu Hà …”

Hôn ‘ba ba’ của bọn nhỏ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại một lần nữa áp chế áy náy cùng hối hận đang trồi lên trong trái tim, làm sao đây, rất muốn vo tròn người này lại rồi nhập vào trong thân thể của mình, rất muốn … rất muốn.

“Đặt tên cho bé nhỏ đi…”

“Được.”

“Con trai họ Triển Kiều, con gái họ Kiều Triển.”

“Được.”

Thân thể bị ôm lên, Cố Khê ôm lấy cổ của một người, thả lỏng toàn thân mặc cho đối phương ôm cậu trở về phòng. Có lẽ, sau khi bé con được sinh ra, cậu sẽ có dũng khí nói ra ba chữ kia.

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status