Viễn Khê

Chương 49 - Chương 48

/147


Lúc Kiều Thiệu Bắc đưa hai con trai vào bệnh viện thì Cố Khê đã nằm ngủ trên giường, bên tay trái đang cắm kim truyền nước.

Nhìn sắc mặt ba ba tái nhợt, suy yếu nằm đó, Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng lo lắng. Đã có kết quả xét nghiệm, nhận được ánh mắt ra hiệu của hai người nọ, Ngụy Hải Trung kéo Từ Mạn Mạn cùng Trang Phi Phi, mang theo cả hai đứa bé đi ra ngoài ăn cơm, có một số việc tốt nhất vẫn đừng nên cho lũ trẻ và Từ Mạn Mạn biết.

Cầm tấm phim chụp vùng ngực của Cố Khê, Nghê Hồng Nhạn gọi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ra ngoài, sắc mặt nặng nề. Nóng lòng muốn biết kết quả kiểm tra, Triển Tô Nam nhíu mày, Kiều Thiệu Bắc khẩn trương nhìn Nghê Hồng Nhạn, lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nghê Hồng Nhạn giơ tấm phim chụp ra trước ánh sáng, rất chuyên nghiệp nói: “ Tuy kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu đều có dấu hiệu của cảm mạo thông thường dẫn đến phát sốt, nhưng với tình hình trước mắt của Tiểu Hà thì nguyên nhân chủ yếu là do lao lực lâu ngày sinh thành bệnh. Vấn đề lớn nhất bây giờ là, xương ngực của Tiểu Hà có một chỗ bị lệch vị trí. Từ phim chụp cho thấy, đây là do vết thương cũ gây ra, hơn nữa đã bị lệch một thời gian khá lâu rồi. Tiểu Hà luôn ho khan không chỉ đơn giản do bệnh viêm khí quản đâu mà cũng chủ yếu bởi xương ngực bị lệch.”

Nói xong, Nghê Hồng Nhạn chỉ vào hai vị trí lồi ra rõ rệt trên tấm phim âm bản, lại giải thích thêm: “Hải Trung nói Tiểu Hà từng bị người đánh, lúc ấy xương ngực của em ấy nhất định đã bị gãy hoặc bị rạn. Hiện giờ cũng không còn kịp tới bệnh viện điều trị nữa rồi, xương ngực đã hoàn toàn bị biến dạng. Nếu chỉ mới bị thì còn có thể thông qua giải phẫu để chữa trị, nhưng giờ, một cuộc phẫu thuật với Tiểu Hà chính là tra tấn, thời gian quá lâu rồi, xương cậu ấy đã phát triển hoàn thiện, hoặc có thể hiểu là đã nó đã hoàn toàn cố định.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bóp chặt tay, nhất là Triển Tô Nam, sự hối hận gần như nhấn chìm hắn. Nghê Hồng Nhạn cũng không chịu được khi thấy bọn hắn thống khổ như thế, nói: “Ai cũng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh, giờ hối hận cũng vô dụng, không bằng cùng nhau ngẫm xem giải quyết sao, việc quan trọng nhất là đưa Tiểu Hà về Doanh Hải, điều kiện chữa trị ở nơi này kém quá. Chỉ cần dinh dưỡng của Cố Khê đều đặn, không bị mệt nhọc, thân thể dần dần khỏe lên, thông qua hóa trị và uống thuốc, vị trí lệch xương của em ấy không phải là không có hi vọng chữa khỏi. Huống hồ chị chỉ chuyên về khoa nhi, chưa chắc nói đã chuẩn xác, chị tính đưa tấm phim chụp này về Doanh Hải, tới gặp một số chuyên gia chỉnh hình xem sao.”

“Chị dâu, chị nhất định phải giúp bọn em chữa khỏi bệnh cho Tiểu Hà.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cảm kích nắm tay của Nghê Hồng Nhạn, cầu xin.

Nghê Hồng Nhạn vỗ vỗ tay hai người, không khỏi cảm thông: “Trước mắt, các em cần phải mau chóng nghĩ cách để Tiểu Hà đáp ứng quay về Doanh Hải, chỉ cần trở lại đó thì rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết. Thân thể Tiểu Hà bị ngoại thương quá nghiêm trọng, lại một thân một mình nuôi hai đứa trẻ chịu khổ mười mấy năm, muốn em ấy hoàn toàn khỏe mạnh không phải một sớm một chiều là có thể làm được. Các em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Có thể chỉ mất vài năm nhưng cũng có thể là mấy chục năm.”

Hai người cắn chặt miệng, gật đầu thật mạnh, đó là tội lỗi mà bọn hắn phải dành cả đời để sửa lại. Do dự một lát, Nghê Hồng Nhạn hạ giọng nói: “Việc của Từ gia chị không tiện nhiều lời, nhưng về chị hai của Tiểu Hà…… Sau này các em vẫn nên lưu tâm nhiều một chút. Vốn Tiểu Hà nên nghỉ ngơi trong phòng, không nên đứng ngoài chịu gió lạnh, không nên tức giận như vậy thì có lẽ giờ em ấy đã không sốt tới tận 40 độ, cứ sốt lên sốt xuống thế này rất hại người.”

“Em biết, lần này là sơ sẩy của chúng em, sau này bọn em tuyệt đối sẽ không để chị ta tới gây chuyện với Tiểu Hà nữa.” Hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa khi ở nhà Từ gia, Kiều Thiệu Bắc lạnh lùng nói.

Nghê Hồng Nhạn lại nói: “Chị thấy chàng trai tên Hoài Chí kia vốn không phải là người có năng lực, chuyện việc làm của cậu ta nhất định phải giải quyết dứt điểm, nếu không Tiểu Hà sẽ rất khó xử, nhưng các em cũng phải cân nhắc công việc phù hợp với thực lực của cậu ta, không thì sau này Tiểu Hà lại phải khổ tâm lo lắng.”

Triển Tô Nam đáp: “Chị dâu, chị cứ yên tâm, bọn em sẽ giải quyết triệt để chuyện này.”

Nghê Hồng Nhạn yên lòng: “Chị không nói thêm gì nữa, hai em vào trong chăm sóc Tiểu Hà đi. Chị đi tìm Mạn Mạn, nhân tiện hỏi Mạn Mạn và Dương Dương Nhạc Nhạc kỹ hơn về tình hình sức khỏe của Cố Khê, chị đoán chắc Tiểu Hà không nói thật hết mọi chuyện với chị. ”

“Vâng, làm phiền chị.”

“Khách sáo với chị cái gì.”

Cất tấm phim chụp vào túi xách, Nghê Hồng Nhạn bước đi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng ngoài hành lang một lúc lâu, áp chế ân hận xuống sâu đáy lòng, hai người chấn chỉnh lại biểu tình trên mặt rồi mới đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đi vào.

Hai người ngồi hai bên sườn giường bệnh, bên tay đang truyền dịch của Cố Khê dị thường lạnh lẽo, Kiều Thiệu Bắc đem tay cậu đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình, còn tay kia của hắn xoa bóp cổ tay đang đông cứng vì kim đâm. Uống thuốc xong, trán Cố Khê toát mồ hôi, Triển Tô Nam vò khăn lau mồ hôi cho cậu, tầm mắt thấy rõ một vết sẹo trên trán Cố Khê.

Kiều Thiệu Bắc cũng thấy được, hắn sờ lên vết sẹo đó, hít thở nặng nhọc. Triển Tô Nam đứng lên, nhẹ nhàng gạt bớt tóc mái của Cố Khê ra, kiểm tra xem đầu cậu có vết thương nào nữa hay không. Trong đầu lóe lên cảnh tượng Cố Khê bị Triển Tô Phàm đánh vào đầu, trong mắt Kiều Thiệu lại bùng lên cơn thịnh nộ. Tuy sự việc đã qua đi mười hai năm, nhưng hiện tại, mỗi giây mỗi phút, bọn hắn đều bị tra tấn bởi nỗi thống khổ và hối hận, thời gian lại phảng phất như quay về mười hai năm trước đây…..

Lại lau mồ hôi cho Cố Khê, Triển Tô Nam cố gắng điều tiết hơi thở trầm trọng của mình, sau hơn nửa ngày, hắn khàn khàn nói: “Trên trán Tiểu Hà có hai vết sẹo đỏ sậm, rất giống vết thương cũ.”

Kiều Thiệu Bắc cúi đầu, qua một lát hắn mới nâng người nhìn chỗ Triển Tô Nam chỉ: “Mau chóng nghĩ ra biện pháp để Tiểu Hà nguyện ý cùng chúng ta về Doanh Hải thôi.”

Triển Tô Nam dùng sức vò mạnh khăn mặt, gật đầu, nhìn Cố Khê nói: “Doanh Hải là nơi khiến Tiểu Hà thương tâm, tôi e em ấy chết cũng không muốn trở về. Em ấy sợ sẽ gây phiền toái cho chúng ta; theo cái đà này, với tính cách của Tiểu Hà thì lại càng không muốn dựa dẫm vào tôi và cậu, nếu không nhờ Dương Dương và Nhạc Nhạc, ngay cả cơ hội chuộc lỗi, chúng ta cũng không có.”

“Cho nên mới nói, cần nghĩ biện pháp để Tiểu Hà cam tâm tình nguyện theo chúng ta.” Lông mày Kiều Thiệu Bắc nhăn vào thành chữ xuyên (川). Cũng phải tranh thủ nghĩ ra cơ hội để bọn hắn sắm sửa cho Cố Khê một ít đồ đạc mới được. Nếu không phải bọn hắn mặt dày cố chấp thì căn bản Cố Khê sẽ không chịu nhận áo lông và bộ quần áo trong bằng nhung. Hai người nhìn Cố Khê, trong lòng nôn nóng không thôi, lại đau lòng vạn phần, nỗi ân hận tự trách cứ tồn đọng mãi trong lòng bọn hắn.

Qua một lát, Triển Tô Nam hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc sao rồi?”

“Không có việc gì.” Biểu tình trên mặt Kiều Thiệu Bắc dửng dưng, giọng điệu thản nhiên nói: “Có bác trai bác gái che chở chúng, nhất quyết không cho hai đứa đi xin lỗi. Anh hai giáo huấn Quách Nguyệt Nga rồi. Tôi hứa hẹn với chị ta là sẽ giải quyết chuyện của Hoài Chí, nhưng cậu ta bằng cấp rất thấp, đến công ty của tôi hoặc cậu đều quá khó khăn, chờ một thời gian nữa thì tính tiếp. Trước cứ cam đoan với chị ta cho xong chuyện, tôi nghĩ chị ta cũng không còn lá gan đến mở miệng hỏi Tiểu Hà nữa đâu. Chuyện trước kia, tôi không chấp chị ta làm gì, nhưng việc hôm nay chị ta quá phận rồi, không thể không cho chị ta một bài học. Chị ta là chị dâu, lại là người nhà Từ gia, ỷ vào việc Tiểu Hà chỉ là con nuôi nên chị ta mới dám không kiêng nể như thế; hôm nay chị ta còn khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc ủy khuất, tôi cũng phải cho chị ta nếm mùi lo lắng bồn chồn mấy ngày mới được.”

“Ừm, hôm nay chị ta rất quá quắt, chúng ta chỉ là người ngoài không tiện nói nhiều, mà đã thế thân phận của Tiểu Hà lại không thể so đo mấy chuyện vặt vãnh này với chị ta. Nhưng chị ta khiến bệnh tình của Tiểu Hà nặng hơn, lại khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc tủi thân, việc này không thể cho qua dễ dàng được.”

Sắc mặt của Triển Tô Nam cũng chẳng khá hơn là bao. Bọn hắn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng hôm nay cả Cố Khê lẫn bọn nhỏ đều bị Quách Nguyệt Nga gây sự, bọn hắn đương nhiên không thoải mái. Nếu Quách Nguyệt Nga là người biết phân phải trái, cậu Từ Hoài Chí kia hiểu chuyện giống Từ Mạn Mạn thì vấn đề bằng cấp hay trình độ có là gì đâu, chỉ cần một câu thôi là bọn hắn thừa sức sắp xếp một công việc ngon lành trong công ty mình.

Tiếp, hai người im lặng, lẳng lặng ngồi đó nhìn Cố Khê, phút chốc lau mồ hôi cho cậu. Bác sĩ yêu cầu phải truyền 3 bình dịch mà chưa truyền xong bình thứ 2 Cố Khê đã tỉnh giấc. Hai người lập tức đứng lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hà, em muốn uống nước không?”

Vừa tỉnh lại, Cố Khê có điểm choáng váng, mơ mơ màng màng nhìn hai người trong chốc lát, rồi định ngồi dậy. Hai người nhanh tay đỡ lấy cậu, hỏi: “Sao thế? Em muốn lấy gì, để bọn anh lấy cho.”

Suy yếu thở hổn hển, Cố Khê nói: “Đi…đi nhà vệ sinh.”

“Em đừng động, vừa mới ra mồ hôi, cẩn thận lại cảm lạnh.” Vì muốn Cố Khê nằm thoải mái nên lúc truyền dịch, Triển Tô Nam đã giúp cậu cởi áo khoác. Một tay ôm Cố Khê để tránh cho cậu cảm lạnh, một tay với lấy áo khoác, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc mặc vào cho Cố Khê. Tay trái cậu đang đâm kim, không có cách nào lồng tay vào áo được, Triển Tô Nam liền nhanh trí buộc cái tay đó vào, Kiều Thiệu Bắc treo bình dịch vào cây treo, rồi hắn xốc chăn lên, giúp Cố Khê ngồi dậy.

“Tô Nam.” Đưa cây treo bình truyền dịch cho Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc ngồi xổm xuống, đi giày cho Cố Khê.

Cố Khê nhất thời bừng tỉnh, vội nói: “Để tự tôi đi.”

“Xong ngay thôi.” Kiều Thiệu Bắc giữ chặt hai chân đang né tránh của Cố Khê, đi giày cho cậu. Tất của Cố Khê có vài chỗ vá lại, cậu càm thấy rất ngượng ngùng. Kiều Thiệu Bắc đương nhiên nhìn thấy, hắn sẽ không chê cười Cố Khê, chỉ vô cùng đau lòng. Sắc mặt duy trì vẻ bình tĩnh đi giày cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc đứng lên cầm lại cây treo bình truyền dịch, ngay sau đó, Triển Tô Nam trực tiếp bế thẳng Cố Khê dậy, khiến cậu hoảng hốt.

“TÔ NAM!!!”

“Không có việc gì, bên ngoài không có ai.”

Làm bộ không rõ ý tứ của Cố Khê, Triển Tô Nam ôm Cố Khê bước nhanh tới cửa, Kiều Thiệu Bắc mở cửa, vì khẩn trương mà khuôn mặt của Cố Khê có phần hồng hơn. Cậu nhỏ giọng nài nỉ: “Tô Nam! Anh buông tôi ra, để tự tôi đi!”

“Không sao đâu, không có ai mà.” Lén lút nhìn trái phải, Triển Tô Nam ôm Cố Khê nhanh chóng đến phòng vệ sinh, Kiều Thiệu Bắc đi bên cạnh cũng mở miệng trấn an: “Không có mấy ai nằm viện cả, không sợ bị nhìn thấy đâu.”

Vấn đề không phải là bị nhìn thấy hay không, qua lớp áo nhung mỏng của Triển Tô Nam, Cố Khê có thể cảm nhận rõ rệt một luồng khí nóng tỏa ra từ nơi cậu đang tiếp xúc với cơ thể của hắn. Cậu làm gì có cơ hội cự tuyệt, nhà vệ sinh đã ngay trước mắt kia. Triển Tô Nam buông Cố Khê xuống, giúp cậu đứng vững, Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng, di chuyển cây treo vào.

“Bọn anh đợi em bên ngoài.” Kéo khóa áo cho Cố Khê, hai người rất biết ý lùi về sau, đứng ngoài cửa.

Đứng ở trong phòng vệ sinh nhìn hai người nọ khuất bóng, trong đầu Cố Khê không biết có phải vì sinh bệnh hay không mà hoàn toàn trống rỗng, còn hơi choáng váng nữa. Bình tĩnh bình tĩnh lại nào, Cố Khê đi vào một buồng vệ sinh, đóng cửa lại, tay phải vụng về kéo quần xuống, tim đập nhanh hơn bình thường.

Gác ngoài cửa, trong lòng hai người kia cũng không bình tĩnh chút nào, Kiều Thiệu Bắc vô thức tìm thuốc lá trong người rồi mới chợt nhớ ra mình đang cai thuốc. Nhịn không được áp tai vào cửa nghe ngóng bên trong, nghe thấy tiếng xả nước, hai người đồng thời xoay người bước vào. Kiều Thiệu Bắc vỗ vai Triển Tô Nam, Triển Tô Nam hiểu ý. Đợi trong chốc lát, cửa buồng vệ sinh mở. Vừa ngó đầu ra đã thấy ngay hai người đàn ông cao hơn 1m9 đứng trước mặt mình, đầu tiên thân thể Cố Khê khẽ run, rồi lập tức nói: “Tôi tự mình đi về.”

Kiều Thiệu Bắc dìu Cố Khê ra, Triển Tô Nam cầm lấy cây treo bình truyền dịch. Sợ bọn họ sẽ cưỡng ép ôm mình trở về, Cố Khê còn cố nói thêm: “Tự tôi đi là được rồi.”

“Em còn đang toát mồ hôi, đừng để trúng gió.” Kiều Thiệu Bắc đang cầm tay Cố Khê, đột nhiên ôm lấy thắt lưng cậu, mắt Cố Khê trừng lớn, còn chưa kịp phản đối thì hai chân đã rời khỏi mặt đất, tay chới với theo phản xạ ôm chặt cổ Kiều Thiệu Bắc.

“THIỆU BẮC!” Mặt Cố Khê lập tức đỏ bừng.

“Tô Nam ôm em đi, thì anh sẽ ôm em về.”

“……” Cố Khê há hốc mồm, nói không nên lời.

Kiều Thiệu Bắc cười đặc biệt ôn nhu với Cố Khê, Triển Tô Nam nhanh chóng khoác áo vào cho cậu, hai người như trẻ con trộm được kẹo, miệng dẻo quẹo nói chuyện với Cố Khê, còn chân thì bước đều ra khỏi nhà vệ sinh, thái độ kiên quyết — muốn ôm cậu.

Dọc đường đi cứ thấp thỏm lo sợ, chẳng hiểu về phòng bệnh lúc nào, thân thể được đặt yên trên giường, áo khoác bị cởi, giầy cũng bị cởi, Cố Khê suy yếu vô lực, không hề đủ sức phản kháng, nằm xuống giường, đáy mắt là hình ảnh hai khuôn mặt cười hớn hở. Sau đó, mắt cậu bị bàn tay ấm áp của Kiều Thiệu Bắc che kín.

“Ngủ tiếp đi, bác sĩ nói em cần ngủ nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Môi giật giật, Cố Khê nhắm hai mắt lại, nhưng cái tay kia mãi không chịu rời đi. Bờ mi dài khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê thở dài khe khẽ, mở miệng: “Các anh, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, đừng để ý bọn anh, muốn ăn gì à?”

Lắc đầu, cảm thấy không có khẩu vị, Cố Khê thả lỏng thân người. Bàn tay để trên mắt cậu bỏ xuống, Cố Khê nhịn không được mở to mắt, liền thấy hai người ngồi bên giường, ngắm cậu ngủ. Một cảm xúc khác thường đang lưu chuyển giữa ba người, vây họ lại với nhau. Khi thấy Triển Tô Nam cúi đầu, Cố Khê vội vàng nhắm mắt, khẽ quay mặt đi, hô hấp đình trệ.

Nụ hôn vẫn hạ xuống, dừng ngay trên mắt cậu, mang theo khí nóng bức người.

“Ngủ đi, còn một bình dịch nữa cơ.”

Cố Khê không lên tiếng, nhắm chặt hai mắt, để sự mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ ý thức mình.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không làm thêm bất cứ hành động ‘xấu’ nào nữa, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hơi thở của Cố Khê dần dần đều đặn, hai mắt nhắm chặt cũng chậm rãi thả lỏng, cậu đã say giấc. Triển Tô Nam lén lút chui tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay luôn lạnh lẽo của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục xoa bóp làm ấm tay đang chọc kim của cậu; có thể bình yên nắm tay Cố Khê thế này, trong lòng bọn hắn đã muôn vàn hạnh phúc…

***

Giữa trưa, Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi mang cơm tới, Cố Khê còn đang ngủ, cậu thật quá mệt mỏi. Cả đêm không ngủ lại khóc một trận nên Dương Dương và Nhạc Nhạc sang nhà bác cả ngủ, có Nghê Hồng Nhạn và Ngụy Hải Trung trông hai đứa.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có khẩu vị ăn cơm, Cố Khê còn phải truyền nốt nửa bình dịch nữa, Từ Mạn Mạn cùng Trang Phi Phi không ở lại lâu, hai người kia ăn xong thì cô và Trang Tử cũng cầm lồng giữ nhiệt ra về.

***

Chưa gì đầu năm trong nhà đã xảy ra chuyện, trong lòng Từ lão gia và Từ nãi nãi vô cùng tức giận. Ngay khi Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung đưa hai đứa trẻ đi, Từ lão gia đã hung hăng giáo huấn Từ Khâu Thuật và Quách Nguyệt Nga một trận. Giữa trưa hai người cũng không dám trở về nhà, Quách Nguyệt Nga tự mình làm bữa cơm nhận sai với bố mẹ chồng. Từ lão gia cùng Từ nãi nãi tiếp nhận bữa cơm do con dâu nấu, nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn chút nào, người con dâu này liệu có thể sửa tính được không thì còn phải để hai ông bà tiếp tục quan sát.

Vợ chồng Từ Khâu Lâm cũng không đi, thứ nhất là để xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong nhà, thứ hai cũng là chờ Cố Khê trở về, xem tình hình của cậu ra sao.

Sau khi ăn cơm xong, Từ lão gia và Từ nãi nãi ngồi trong phòng khách đợi Cố Khê trở về. Đợi đến tầm hai giờ trưa thì bên ngoài có tiếng xe ô tô, Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật nhanh chân đứng dậy đi ra ngoài, Lý Trân Mai cùng Quách Nguyệt Nga dìu bố mẹ chồng ra theo.

Mở cửa, quả nhiên là Cố Khê đã về; Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa xuống xe, Từ nãi nãi đang định hỏi han tình hình sức khỏe của cậu, thì thấy Kiều Thiệu Bắc ôm một người bọc áo kín mít xuống xe. Kiều Thiệu Bắc vẫn không mặc áo khoác, áo khoác của hắn đang trên người Cố Khê; nhìn một lượt mấy người Từ nãi nãi rồi ôm Cố Khê lên thẳng lầu, Nhạc Nhạc chạy phía trước mở cửa. Dương Dương cầm tay bà nội, nhỏ giọng tỉ tê: “Bà nội, ba cháu còn đang ngủ.”

“Bác sĩ nói sao?” Đi theo sau Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, Từ nãi nãi lo lắng hỏi.

Nghê Hồng Nhạn thay Nhạc Nhạc đáp: “Tiểu Hà là do vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, lại bị trúng gió, sốt càng nặng, vừa mới hạ sốt thôi ạ, còn phải tiêm ba ngày nữa mới đỡ hoàn toàn thưa bác.”

Cô vừa dứt lời, Quách Nguyệt Nga đang đi cuối hàng không khỏi co rúm người, tuy không ai tiếp tục trách cứ cô ta nhưng ánh mắt của cả nhà đều mang ý như vậy.

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vào phòng, nhẹ nhàng đặt Cố Khê lên giường, Dương Dương và Nhạc Nhạc ở trong phòng hỗ trợ, những người khác đều đứng ở cửa sổ nhìn. Thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thuần thục cởi áo khoác cùng quần áo ngoài cho Cố Khê, nhìn bọn hắn đắp chăn cẩn thận cho cậu, nhìn bọn hắn lau đi tầng mồ hôi trên trán Cố Khê…. Nhìn bọn hắn chu đáo như vậy, Từ lão gia và Từ nãi nãi đã hoàn toàn yên lòng. Mấy người còn lại Từ Khâu Lâm cùng Từ Khâu Thuật với suy nghĩ vô cùng ‘đơn thuần’, hoàn toàn không suy nghĩ vớ vẩn còn cảm khái Cố Khê có được những người bạn thật tốt. =)))))))))

Từ lão gia hỏi Ngụy Hải Trung: “Ngày mai liệu Tiểu Hà còn phải đến bệnh viện nữa không?”

Ngụy Hải Trung trả lời: “Không cần nữa ạ. Hồng Nhạn là bác sĩ, ngày mai để cô ấy tiêm cho Tiểu Hà là được. Hiện giờ, em ấy chủ yếu cần nghỉ ngơi thật tốt, lúc không có bọn cháu ở đây thì phiền hai bác chú ý Cố Khê một chút, đừng để em ấy quá mệt nhọc.”

“Được, được rồi.” Từ lão gia và Từ nãi nãi liên tục gật đầu.

Cửa mở, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi ra, Dương Dương nói với những người bên ngoài: “Ông nội bà nội, bác cả dì cả, bác hai dì hai, mọi người đi xuống nhà nghỉ ngơi đi ạ, nơi này có chúng cháu và hai thúc thúc chăm sóc ba ba là được rồi.”

“Các cháu ăn cơm chưa?” Từ nãi nãi đau xót cháu trai.

“Ăn rồi ạ. Bà nội, bà mau về phòng đi, ngoài trời lạnh lắm.”

“Ừm, có chuyện gì thì cứ gọi bà nhé.”

“Vâng ạ.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc dìu ông bà nội xuống, tiễn hai ông bà tới tận cửa phòng rồi mới lên lầu. Vừa mới cãi vã với dì hai, tốt nhất chúng không nên ở cùng một phòng với dì ấy.

Trong phòng Cố Khê che rèm kín kẽ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại cởi quần dài của Cố Khê, muốn để cậu ngủ ngon hơn. Sau khi con trai quay lại phòng, bọn hắn mỗi người ôm lấy một đứa, lấy điện thoại của mình cho hai cậu nhóc nghịch, rồi cùng nhau đợi người quan trọng nhất của bọn hắn tỉnh giấc.

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status