Sau khi tỉnh táo lại từ cơn kích tình điên cuồng, những nụ hôn cùng những cử chỉ vuốt ve trên thân thể Cố Khê đều lộ vài phần vụng về, đúng như người nào đó nói, hắn không hề có kinh nghiệm. Cố Khê không hiểu điều này, cậu hoàn toàn để mặc cho Kiều Thiệu Bắc liếm tới liếm lui, sờ soạng đủ nơi trên cơ thể mình như một chú cún nhỏ. Nhũ tiêm ẩm ướt, người đang nằm trên cậu còn có vẻ bứt rứt khó chịu, không ngừng rên rỉ.
Cố Khê gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay bóp ga giường, không dám chủ động chạm vào Kiều Thiệu Bắc. Nụ hôn ướt át một đường trượt dần xuống, lại tới điểm giữa hai chân cậu, Cố Khê bất giác khép chặt chân theo bản năng. Thật sự, không cảm thấy mình xấu sao…… Thật sự, cảm thấy nơi đó của mình rất dễ nhìn sao?
“Ưm……” Tính khí đặc trưng của đàn ông bị hàm trụ, hai tay Cố Khê bấu víu vào người Kiều Thiệu Bắc, cậu thấy lâng lâng. Tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của cậu, Kiều Thiệu Bắc rời đi, lại dùng lưỡi ‘an ủi’ nhụy hoa xinh đẹp, đầy dụ hoặc kia, cổ vũ ‘cô bé’ đó mau mau mở ra.
“Tiểu Hà, có đau không?”
Cố Khê lắc đầu, cậu không dám mở miệng, cậu không dám phát ra tiếng kêu của bản thân. Đầu lưỡi ‘yêu nghiệt’ khiến cậu điên đảo cuối cùng cũng chịu dừng lại, Cố Khê chưa kịp thả lỏng thì một thứ còn nóng, còn đáng sợ hơn đầu lưỡi đã đặt ngay cửa nhụy hoa… Trong tích tắc, Cố Khê ngừng thở, lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung.
Ra lệnh ngầm cho ‘người anh em’ của mình tuyệt đối không thể hấp tấp như hồi nãy, Kiều Thiệu Bắc từ từ tiến nhập vào trong nhụy hoa mềm mại kia. Toi rồi, máu xông thẳng lên mũi. Ngửa đầu, hít sâu mấy hơi, Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê, cố gắng phân tán lực chú ý. Cố Khê vốn đang không hít thở, bị hắn hôn điên cuồng thế này càng có nguy cơ ngất bất cứ lúc nào.
Nhụy hoa mềm mại bị dương vật thô to khai mở, hô hấp của Cố Khê cứ đứt quãng, đầu đã sớm bị chập mạch, đơ rồi.
Sau khi Kiều Thiệu Bắc vào sâu, hắn cúi đầu, ở xương quai xanh của Cố Khê lưu lại một dấu hôn hồng rực. Dương vật của Kiều Thiệu Bắc cuối cùng đã gian nan hoàn toàn tiến nhập vào sâu trong nhụy hoa của Cố Khê. Mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau, Kiều Thiệu Bắc hôn trấn an người nọ vì đau đớn mà nhăn nhó, một tay vuốt ve thân thể gầy gò, khêu gợi hứng tình của cậu, kiên nhẫn chờ đợi cậu thích ứng. Khi cảm nhận thấy tiếng rên rỉ của Cố Khê càng ngày càng rõ ràng, Kiều Thiệu Bắc chậm rãi chuyển động.
Đây là…… Cảm giác gì thế này…… Cố Khê cắn tay mình, tay còn lại vịn vào bả vai đầy mồ hôi của Kiều Thiệu Bắc, từng trận tê dại theo mỗi đợt va chạm ở nơi nhụy hoa phóng thẳng lên trí não cậu; lúc đi ngang qua trái tim, còn tê dại một luồng điện kích thích. Mười hai…… Không, mấy ngày nữa là đủ mười ba năm…… Một đêm kia vào mười ba năm trước khá mơ hồ, không nhớ rõ được mọi chuyện, nhưng giờ phút này, cậu lại hy vọng mình đang say rượu.
“Ưm…… Ưm……”
Khớp hàm gần như không thể khép lại, Cố Khê bịt miệng mình, nhưng ngay sau đó, cái tay bị người nào đó cương ngạnh kéo ra.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà……”
“A a – Ưm ưm — a –”
Bên tai là tiếng dã thú thở dốc ồ ồ càng khiến thân thể Cố Khê không ngừng run rẩy, run rẩy. Nhụy hoa chỉ đau đớn lúc ban đầu, còn bây giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi mật hoa. Dương vật ra vào trong cơ thể cậu càng thêm không kiêng nể, kịch liệt đâm vào hoa tâm. Tầm mắt Cố Khê càng ngày càng mơ hồ; não bộ đứt đoạn, ngọc trụ phấn nộn đang e thẹn ứa lệ, nhụy hoa đang bị ‘chà đạp’ cũng phun ra càng nhiều mật nước.
Giây tiếp theo bỗng chốc nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Kiều Thiệu Bắc, hắn rút ra cực nhanh khỏi thân thể Cố Khê, thầm kêu một tiếng không xong.
Cố Khê kịch liệt thở dốc, ngọc trụ và nhụy hoa đồng thời đạt tới cao trào đã khiến toàn thân cậu tê liệt. Còn Kiều Thiệu Bắc thì đang bối rối rút khăn giấy lau đi chất lỏng của mình lưu lại ở nhụy hoa, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Tiểu Hà, sao bây giờ? Anh… hình như đã bắn vào bên trong em rồi.”
Cái gì…… Sao là sao? Đầu óc Cố Khê còn đang lơ mơ.
Kiều Thiệu Bắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nâng cả người Cố Khê mềm nhũn dậy: “Tiểu Hà, em quỳ xuống đi, anh bắn vào trong em rồi.”
Cố Khê miễn cưỡng cong chân ngồi xuống, ngón tay của Kiều Thiệu Bắc sờ vào trong nhụy hoa, muốn đẩy hết chất lỏng ra ngoài. Cố Khê vô lực tựa vào lòng Kiều Thiệu Bắc, đè tay hắn lại, thở hổn hển nói: “Đừng…… Có điểm, không thoải mái……” Đầu ngón tay Kiều Thiệu Bắc hơi thô ráp, khiến cậu có chút đau.
Kiều Thiệu Bắc ôm chặt Cố Khê, thanh âm run run: “Tiểu Hà, sao bây giờ, anh bắn vào mất rồi, em, em có khả năng mang thai, không……”
Trong phút chốc, Cố Khê tỉnh táo lại từ cơn mê muội, bối rối nhìn Kiều Thiệu Bắc đang rất khẩn trương, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại; thản nhiên nói: “Có thì có, không sao đâu.”
Kiều Thiệu Bắc nhìn xoáy vào Cố Khê, sự nôn nóng trong mắt dần biến thành niềm vui mừng như điên. Giây tiếp theo, hắn áp đảo Cố Khê, hôn sâu. Phản ứng của Kiều Thiệu Bắc khiến đáy lòng Cố Khê vừa dâng lên một chút buồn phiền đã lập tức tiêu tán.
Sau nụ hôn đặc biệt dịu dàng này, cậu nghe thấy Kiều Thiệu Bắc thủ thỉ: “Tiểu Hà, không chăm sóc được em khi em mang thai, không chứng kiến quá trình hai con trai lớn lên là nuối tiếc cả đời của anh và Tô Nam. Tiểu Hà, anh không phải không muốn em mang thai; mà trái lại, anh cực kỳ khát vọng. Nhưng anh lại rất sợ, sợ thân thể em không chịu đựng được……”
Lần đầu tiên trong đêm nay, Cố Khê chủ động ôm Kiều Thiệu Bắc, nói: “Cơ thể của em không nghiêm trọng như hai anh nghĩ đâu, nếu có thai thì hãy sinh nó ra, đừng nghĩ nhiều.”
Hết mực ân cần với Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc đắp kín chăn cho cậu, rồi đi thẳng tới phòng tắm. Một lát sau, hắn ôm Cố Khê đang thiu thiu ngủ vào bồn nước nóng lớn trong phòng tắm, rồi đi ra ngoài đổi ga giường, khóe miệng ngoác ra cười đến tận mang tai.
***
Chạy vào phòng ăn, cầm một quả trứng, một bắp ngô, đang chuẩn bị đi làm, Từ Mạn Mạn đột ngột ngoái đầu nhìn, thắc mắc: “Tiểu thúc ăn xong rồi ạ?”
Ngồi trên bàn ăn, đang cùng Từ nãi nãi dùng bữa sáng, Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Tiểu thúc cháu còn đang ngủ, hôm nay tôi sẽ đưa bà nội tới bệnh viện, có muốn tiện đường qua công ty luôn không?”
Nghĩ đến tiểu thúc vất vả mấy hôm nay, hoàn toàn không nhận ra nụ cười của Kiều Thiệu Bắc trông giống con mèo vừa ăn vụng đến thế nào, Từ Mạn Mạn không chút nghi ngờ, nói: “Không cần ạ. Cháu đi đây, tạm biệt bà nội, tạm biệt Kiều thúc.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Kiều Thiệu Bắc thay Cố Khê dặn dò.
“Biết rồi ạ.”
Nhét một hộp sữa vào túi, Từ Mạn Mạn chạy. Từ nãi nãi lo lắng hỏi: “Thiệu Bắc, Tiểu Hà không phải sinh bệnh chứ, cháu hãy khuyên thằng bé đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Kiều Thiệu Bắc áp chế vui mừng trong lòng, nói: “Em ấy không phải sinh bệnh đâu ạ. Hôm nay công ty cháu không có việc nên muốn Tiểu Hà được ngủ nhiều hơn một lát.”
“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Từ nãi nãi không khỏi tự trách: “Bác và ông nó làm phiền Tiểu Hà quá, nếu không có hai bác, cuộc sống của nó chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức không tán thành: “Bác gái, người già như kho báu trong gia đình, bác và bác trai chính là hai kho báu đáng quý nhất. Tiểu Hà vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, bác và bác Từ chính là thân sinh của cậu ấy. Sau này, cậu ấy ở đâu thì các bác phải ở đấy, nếu không Tiểu Hà sẽ bất an.”
Trong lòng Từ nãi nãi giật thót một cái. Lời này là ý gì?
Kiều Thiệu Bắc hít một hơi thật sâu, trực tiếp ngả bài: “Bác gái, bác và bác trai, chắc cũng đoán được phần nào chuyện giữa hai bọn cháu và Tiểu Hà rồi.”
Từ nãi nãi gật đầu, căng thẳng, bà nhắm mắt lại.
Kiều Thiệu Bắc dừng một lát, nói tiếp: “Tiểu Hà ở lại Doanh Hải đều là điều tốt nhất cho em ấy và hai đứa bé. Cho nên lần này chúng cháu không tính đưa Tiểu Hà trở về, Dương Dương Nhạc Nhạc cũng đồng ý học cấp 2 tại Doanh Hải rồi.”
Từ nãi nãi thẫn thờ gật đầu, trong lòng đầy bứt rứt. Cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Kiều Thiệu Bắc ôm Từ nãi nãi như đang ôm chính mẹ ruột mình, chân thành nói: “Bác gái, hai bác cũng ở lại Doanh Hải đi ạ.”
“Gì?” Đang thương xót, Từ nãi nãi lập tức giật bắn người.
Kiều Thiệu Bắc nói: “Cả hai bác ở lại Doanh Hải đi ạ, hãy cùng sống với bọn cháu.”
“Gì cơ?!” Từ nãi nãi cả kinh, đũa trong tay rớt thẳng xuống đất.
***
Ánh sáng trong phòng rất leo lắt, Cố Khê uể oải tỉnh giấc; một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, cậu phải đờ đẫn mất một lúc mới nhớ ra hôm qua phát sinh chuyện gì. Trong lòng không rõ tư vị, cảm giác ở hạ thân nhắc nhở cậu những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật. Vẫn cố chấp với suy nghĩ thân thể mình xấu xí, cho dù trong mắt Kiều Thiệu Bắc lại là ‘đẹp’, người nọ hôn môi, vuốt ve và tiến vào trong cậu không chút miễn cưỡng; cho dù cả quá trình đêm qua cậu không dám nhìn, nhưng cậu có thể cảm nhận được, cảm nhận được người nọ hưng phấn, kích động ra sao. Tảng đá chôn giấu trong đáy lòng suốt ba mươi năm qua cứ như vậy được giải thoát, Cố Khê nhất thời không thể thích ứng. Nếu, khi đó cậu nói rõ với hai người bọn họ sự thật, thì có lẽ, mười ba năm này……
Cố Khê nhắm mắt, nơi đêm qua bị xâm nhập như phát hỏa, vết sẹo kia lại càng ẩn ẩn đau đớn, chỗ đó dù sao cũng hơi khác biệt so với bộ phận của nữ giới. Cứ liều lĩnh cùng Thiệu Bắc làm…… Cố Khê trùm chăn che mặt. Buông thả…… quá…… A! Mấy giờ rồi! Nghĩ đến chuyện còn đưa mẹ nuôi đến bệnh viện, Cố Khê vội vã xuống giường, khóe mắt liếc thấy mẩu giấy, cậu quay đầu lại. Trên chiếc gối nằm của Kiều Thiệu Bắc, có một mẩu giấy nhỏ, cậu cầm lên đọc.
‘ Tiểu Hà, hôm nay anh đưa bác gái đến bệnh viện, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Trên tủ đầu giường có thuốc, nhớ uống đấy, là bổ máu. Anh đã dặn người giúp việc nấu cơm trưa, trưa nay đợi anh và bác gái về cùng nhau ăn cơm nhé.
Thiệu Bắc của em.’
Tim đập thình thịch, tầm mắt Cố Khê lưu chuyển quanh bốn chữ ‘Thiệu Bắc của em’. Cầm mảnh giấy, Cố Khê lại nằm xuống, vẫn cảm thấy hoảng hốt. Cứ như thế……làm thôi.
***
Huyện Phổ Hà, Triển Tô Nam bưng đĩa thức ăn đã làm xong từ bếp ra, hướng lên tầng gọi lớn: “Dương Dương Nhạc Nhạc, ăn cơm nào.” Hai đứa trẻ đang làm bài thi lập tức buông bút, đáp lời: “Con xuống đây.”
Chạy xuống nhà, trước tiên hai cậu nhóc rửa tay rồi mới giúp ba Triển bưng cơm canh ra. Ba người ngồi xuống bàn ăn, Dương Dương xới cho ba Triển một chén cơm, rồi xới tiếp cho Nhạc Nhạc một bát, cuối cùng mới đến mình. Nhạc Nhạc múc cho ba Triển một bát canh, rồi cầm đũa gắp một miếng trứng cho vào miệng ăn.
“Cẩn thận, nóng đấy.”
“Hô hô.”
Nhạc Nhạc hà hơi, nhai hai ba lần đã ‘giải quyết’ xong miếng trứng. Làm bài thi suốt một buổi sáng nên bây giờ bụng rất đói bụng. Hiện tại đang đảm đương chức vụ vú em, Triển Tô Nam ân cần gắp cho Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi đứa một miếng trứng rán, nói: “Chiều nay ba cùng các con chơi game được không?”
“Vâng ạ.” Nhạc Nhạc gật đầu.
Dương Dương nói: “Ba, bọn con làm xong bốn bài thi sáng nay rồi, lát ba giúp bọn con kiểm tra nhé.”
“Cơm nước xong ba sẽ xem.”
“Vâng ạ.”
Thật là một cuộc đối thoại bình dị, nhưng lại thỏa mãn được niềm khát vọng từ lâu của Triển Tô Nam. Dương Dương và Nhạc Nhạc đã không đi học nữa rồi, chúng giờ chẳng còn tâm tư nào ngồi trên lớp nghe thầy giáo giảng bài, hơn nữa, cứ đến trường học là hai đứa lại nhớ ba ba da diết. Phải hơn một tuần sau, chúng mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn chưa thể bình tâm nhìn ảnh chụp của ba ba, nghe giọng nói của ba ba. Chỉ cần nhìn thấy, nghe thấy là Dương Dương và Nhạc Nhạc lại chực khóc. Cũng may Cố Khê bề bộn nhiều việc, mỗi lần gọi điện đều trò chuyện vội vàng mấy câu rồi cúp, bằng không mọi chuyện chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Việc Dương Dương Nhạc Nhạc xin nghỉ học dài hạn không thể qua mắt được người nhà Từ gia, Triển Tô Nam nói với mấy người đó rằng chúng chuẩn bị tới Doanh Hải học nên phải ở nhà học tăng cường, cũng dặn mọi người đừng nói cho Cố Khê biết, muốn chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ. Chính vì thế, lúc gọi điện thoại, người nhà Từ gia mới không để lộ hết mọi chuyện.
Được Kiều Thiệu Bắc phái tới đây, Tả Thanh Vĩ hiện đã thay Triển Tô Nam tới trường dạy học, còn Hồng Kiến Bân và Trang Phi Phi phụ trách thành lập dự án xây dựng nhà máy thực phẩm. Triển Tô Nam để ba người đó ở khách sạn, còn hắn ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc hai con trai bảo bối.
Từ khi biết mình được ba ba sinh ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc không bước chân ra cửa lần nào. Trình độ học ở trường Doanh Hải rất khác biệt so với trường ở huyện, nên hai đứa càng cần mẫn học thêm, chuẩn bị tiếp nhận chương trình học của trung học Khôn Hành. Những lúc rảnh rỗi thì cùng ba Triển xem phim, chơi game hoặc ngồi trong lòng ba xem thị trường cổ phiếu. Mỗi ngày, Kiều Thiệu Bắc đều vụng trộm gọi điện cho hai con trai bé nhỏ, lấy thân phận là cha ruột để buôn chuyện với Dương Dương Nhạc Nhạc, nghe chúng tỷ tê, tâm sự. Cha con năm người, chỉ mỗi Cố Khê là chẳng hay biết chuyện gì.
***
Ăn cơm xong, Triển Tô Nam đi chấm bài thi cho hai con trai, còn Dương Dương và Nhạc Nhạc đi rửa bát, đây là ước định của chúng và ba Triển. Hai đứa đang làm thử những đề thi thử của trung học Khôn Hành năm năm gần đây. Triển Tô Nam vì sự thông minh của bọn trẻ mà giật mình, chúng chỉ hơi yếu về ngữ văn và Tiếng Anh, chỉ yếu chút xíu, còn đâu những môn khác đều rất xuất sắc.
Ngủ trưa dậy, Triển Tô Nam cùng hai con trai chơi game, những máy chơi game hắn và Kiều Thiệu Bắc mua cho bọn nhỏ đều được đóng gói gửi tới đây. Vừa tiếp xúc với thứ mới mẻ này, Dương Dương và Nhạc Nhạc khó tránh khỏi ham mê, nhưng chúng chỉ mê mẩn mấy ngày, giờ nếu không phải thời gian thư giãn thì sẽ không chơi bậy bạ. Trong lòng chúng đều có một mục tiêu rất kiên định, vì mục tiêu này, hai cậu nhóc có thể cưỡng lại bất cứ cám dỗ nào. Đây là điều mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa rất tự hào mà cũng vừa rất đau lòng.
***
Tầm 9 rưỡi tối, Kiều Thiệu Bắc đúng giờ gọi về, lại cùng bọn nhỏ tâm sự một lát rồi hắn nhỏ giọng nói với Triển Tô Nam: “Có chuyện quan trọng muốn kể với cậu.”
Triển Tô Nam vừa nghe thế, xoa đầu hai đứa, đuổi khéo chúng: “Các con đi tắm đi.”
Trong lòng biết ba Triển và ba Kiều có chuyện bí mật muốn nói với nhau, Dương Dương Nhạc Nhạc tự giác cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
“Ok, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tắm rồi, có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Thiệu Bắc cong môi cười: “Tô Nam, tôi nói cậu nghe một việc, cậu phải thật bình tĩnh đấy nhé.”
“Nói đi.” Tưởng là chuyện không tốt, Triển Tô Nam nhăn nhó.
“Tôi cùng Tiểu Hà, make love (làm tình) rồi.”
“CÁI GÌ?!”
Triển Tô Nam đứng bật dậy từ sofa, rồi hắn nghe đối phương rất khoái trá kể lể: “Tiểu Hà tuy vẫn chưa thoải mái lắm, nhưng em ấy không đẩy tôi ra. À, đúng như Rex nói, em ấy rất dễ bị thương.”
Hô hấp Triển Tô Nam lập tức trở nên nặng nề: “Cậu muốn làm tôi chảy máu mũi chết đúng không?”
“Ha ha ha……” Kiều Thiệu Bắc rất vô sỉ cười to trong điện thoại, rồi nghiêm mặt nói: “Tiểu Hà vẫn lo lắng hai chúng ta liệu có thật tình chấp nhận cơ thể em ấy không, hay liệu có ngại việc cùng ở chung với em ấy. Hôm qua là tình thế đặc biệt, tôi chỉ muốn mau chóng em ấy an tâm, muốn em ấy không tránh né chúng ta nữa nên mới hành động như vậy. Về sau tôi sẽ không đụng vào Tiểu Hà nữa, đợi cậu trở về.”
“Giờ tôi đang muốn trở về ngay tức khắc.” Giọng Triển Tô Nam khàn đặc.
Kiều Thiệu Bắc không đành lòng, nói: “Nếu không, chúng ta thương lượng với Tiểu Hà để bọn trẻ tới đây trước, đợi lúc thi thì chúng sẽ về.”
Triển Tô Nam áp chế dục hỏa không ngừng bùng lên, nói: “Bây giờ còn chưa được, bọn nhỏ ngoài mặt thì không có việc gì nhưng trong lòng chưa bình tâm được đâu. Tôi sẽ nhẫn, đợi chúng thi xong thì dẫn hai đứa trở về. Giờ, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới chỉ nghe thấy giọng nói của Tiểu Hà là đã bật khóc, nếu gặp mặt thì càng khó ứng phó. Tôi không sao, đã nhẫn nại được nhiều năm như thế, chịu đựng thêm một hai tháng có là gì đâu.”
“Tô Nam, thực xin lỗi.” Kiều Thiệu Bắc cảm thấy rất tội lỗi.
Triển Tô Nam bật cười, nói: “Hai ta còn phải khách khí thế sao? Giờ tôi yên tâm rồi, Tiểu Hà đã tiếp nhận cậu, cũng sẽ tiếp nhận cả tôi nữa. Kế hoạch theo đuổi em ấy đã có một bước tiến lớn, thật đáng giá chúc mừng.”
“Nhưng, tối qua có một việc ngoài ý muốn.” Kiều Thiệu Bắc miệng khô lưỡi khô.
“Cậu làm Tiểu Hà bị thương?”
Kiều Thiệu Bắc khụt khịt mũi: “Kinh nghiệm tôi không đủ…… nên bắn vào, bên trong Tiểu Hà. Tuy không phải toàn bộ, nhưng có chút ít.”
Triển Tô Nam hít một hơi lạnh: “Vậy, nếu nếu…..”
“Tiểu Hà nói có thì sinh.”
“……”
“Sao giờ, Tô Nam, tôi rất sợ hãi. Vạn nhất Tiểu Hà có…… Tôi sợ với sức khỏe hiện tại của Tiểu Hà sẽ không trụ được.”
“Thiệu Bắc, có phải cậu đang bức tôi ngay đêm nay lao về Doanh Hải không? Cậu thật quá đáng! Cậu ăn Tiểu Hà còn chưa tính, thế mà còn…! Tôi nói cho cậu biết, trước khi tôi về, cậu phải nhịn xuống cho tôi!”
Triển Tô Nam bốc hỏa, Dương Dương Nhạc Nhạc đã giống y đúc Kiều Thiệu Bắc, nếu lần này Tiểu Hà lại mang thai thì hắn, hắn khóc chết mất.
Kiều Thiệu Bắc liên tiếp đáp ứng trong điện thoại, vội vã giải thích, rồi trấn an Triển Tô Nam: “Không bắn vào nhiều đâu, chắc sẽ không dính ngay, tôi cũng đâu còn trẻ trung như năm đó, sức sống của tinh trùng không cao như vậy.”
“Xì! Tôi chảy máu mũi rồi! Cậu còn già mồm!”
“Ha ha ha, được được được, tôi không nói nữa. À, Tiểu Hà nấu tổ yến ngon lắm, tôi đi múc tổ yến cho em ấy đây, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
“Cậu phải chăm sóc Tiểu Hà cẩn thận! Lỡ như, lỡ như……”
“Sau này mỗi ngày tôi sẽ đưa bác gái đến bệnh viện, không để Tiểu Hà mệt nhọc nữa. Cúp máy nhé.”
“Ừ.”
Cúp máy, trái tim Triển Tô Nam đập thình thịch, nuốt ực một cái, đưa tay bịt mũi. Thật sự chảy máu mũi rồi.
Cố Khê gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay bóp ga giường, không dám chủ động chạm vào Kiều Thiệu Bắc. Nụ hôn ướt át một đường trượt dần xuống, lại tới điểm giữa hai chân cậu, Cố Khê bất giác khép chặt chân theo bản năng. Thật sự, không cảm thấy mình xấu sao…… Thật sự, cảm thấy nơi đó của mình rất dễ nhìn sao?
“Ưm……” Tính khí đặc trưng của đàn ông bị hàm trụ, hai tay Cố Khê bấu víu vào người Kiều Thiệu Bắc, cậu thấy lâng lâng. Tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của cậu, Kiều Thiệu Bắc rời đi, lại dùng lưỡi ‘an ủi’ nhụy hoa xinh đẹp, đầy dụ hoặc kia, cổ vũ ‘cô bé’ đó mau mau mở ra.
“Tiểu Hà, có đau không?”
Cố Khê lắc đầu, cậu không dám mở miệng, cậu không dám phát ra tiếng kêu của bản thân. Đầu lưỡi ‘yêu nghiệt’ khiến cậu điên đảo cuối cùng cũng chịu dừng lại, Cố Khê chưa kịp thả lỏng thì một thứ còn nóng, còn đáng sợ hơn đầu lưỡi đã đặt ngay cửa nhụy hoa… Trong tích tắc, Cố Khê ngừng thở, lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung.
Ra lệnh ngầm cho ‘người anh em’ của mình tuyệt đối không thể hấp tấp như hồi nãy, Kiều Thiệu Bắc từ từ tiến nhập vào trong nhụy hoa mềm mại kia. Toi rồi, máu xông thẳng lên mũi. Ngửa đầu, hít sâu mấy hơi, Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê, cố gắng phân tán lực chú ý. Cố Khê vốn đang không hít thở, bị hắn hôn điên cuồng thế này càng có nguy cơ ngất bất cứ lúc nào.
Nhụy hoa mềm mại bị dương vật thô to khai mở, hô hấp của Cố Khê cứ đứt quãng, đầu đã sớm bị chập mạch, đơ rồi.
Sau khi Kiều Thiệu Bắc vào sâu, hắn cúi đầu, ở xương quai xanh của Cố Khê lưu lại một dấu hôn hồng rực. Dương vật của Kiều Thiệu Bắc cuối cùng đã gian nan hoàn toàn tiến nhập vào sâu trong nhụy hoa của Cố Khê. Mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau, Kiều Thiệu Bắc hôn trấn an người nọ vì đau đớn mà nhăn nhó, một tay vuốt ve thân thể gầy gò, khêu gợi hứng tình của cậu, kiên nhẫn chờ đợi cậu thích ứng. Khi cảm nhận thấy tiếng rên rỉ của Cố Khê càng ngày càng rõ ràng, Kiều Thiệu Bắc chậm rãi chuyển động.
Đây là…… Cảm giác gì thế này…… Cố Khê cắn tay mình, tay còn lại vịn vào bả vai đầy mồ hôi của Kiều Thiệu Bắc, từng trận tê dại theo mỗi đợt va chạm ở nơi nhụy hoa phóng thẳng lên trí não cậu; lúc đi ngang qua trái tim, còn tê dại một luồng điện kích thích. Mười hai…… Không, mấy ngày nữa là đủ mười ba năm…… Một đêm kia vào mười ba năm trước khá mơ hồ, không nhớ rõ được mọi chuyện, nhưng giờ phút này, cậu lại hy vọng mình đang say rượu.
“Ưm…… Ưm……”
Khớp hàm gần như không thể khép lại, Cố Khê bịt miệng mình, nhưng ngay sau đó, cái tay bị người nào đó cương ngạnh kéo ra.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà……”
“A a – Ưm ưm — a –”
Bên tai là tiếng dã thú thở dốc ồ ồ càng khiến thân thể Cố Khê không ngừng run rẩy, run rẩy. Nhụy hoa chỉ đau đớn lúc ban đầu, còn bây giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi mật hoa. Dương vật ra vào trong cơ thể cậu càng thêm không kiêng nể, kịch liệt đâm vào hoa tâm. Tầm mắt Cố Khê càng ngày càng mơ hồ; não bộ đứt đoạn, ngọc trụ phấn nộn đang e thẹn ứa lệ, nhụy hoa đang bị ‘chà đạp’ cũng phun ra càng nhiều mật nước.
Giây tiếp theo bỗng chốc nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Kiều Thiệu Bắc, hắn rút ra cực nhanh khỏi thân thể Cố Khê, thầm kêu một tiếng không xong.
Cố Khê kịch liệt thở dốc, ngọc trụ và nhụy hoa đồng thời đạt tới cao trào đã khiến toàn thân cậu tê liệt. Còn Kiều Thiệu Bắc thì đang bối rối rút khăn giấy lau đi chất lỏng của mình lưu lại ở nhụy hoa, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Tiểu Hà, sao bây giờ? Anh… hình như đã bắn vào bên trong em rồi.”
Cái gì…… Sao là sao? Đầu óc Cố Khê còn đang lơ mơ.
Kiều Thiệu Bắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nâng cả người Cố Khê mềm nhũn dậy: “Tiểu Hà, em quỳ xuống đi, anh bắn vào trong em rồi.”
Cố Khê miễn cưỡng cong chân ngồi xuống, ngón tay của Kiều Thiệu Bắc sờ vào trong nhụy hoa, muốn đẩy hết chất lỏng ra ngoài. Cố Khê vô lực tựa vào lòng Kiều Thiệu Bắc, đè tay hắn lại, thở hổn hển nói: “Đừng…… Có điểm, không thoải mái……” Đầu ngón tay Kiều Thiệu Bắc hơi thô ráp, khiến cậu có chút đau.
Kiều Thiệu Bắc ôm chặt Cố Khê, thanh âm run run: “Tiểu Hà, sao bây giờ, anh bắn vào mất rồi, em, em có khả năng mang thai, không……”
Trong phút chốc, Cố Khê tỉnh táo lại từ cơn mê muội, bối rối nhìn Kiều Thiệu Bắc đang rất khẩn trương, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại; thản nhiên nói: “Có thì có, không sao đâu.”
Kiều Thiệu Bắc nhìn xoáy vào Cố Khê, sự nôn nóng trong mắt dần biến thành niềm vui mừng như điên. Giây tiếp theo, hắn áp đảo Cố Khê, hôn sâu. Phản ứng của Kiều Thiệu Bắc khiến đáy lòng Cố Khê vừa dâng lên một chút buồn phiền đã lập tức tiêu tán.
Sau nụ hôn đặc biệt dịu dàng này, cậu nghe thấy Kiều Thiệu Bắc thủ thỉ: “Tiểu Hà, không chăm sóc được em khi em mang thai, không chứng kiến quá trình hai con trai lớn lên là nuối tiếc cả đời của anh và Tô Nam. Tiểu Hà, anh không phải không muốn em mang thai; mà trái lại, anh cực kỳ khát vọng. Nhưng anh lại rất sợ, sợ thân thể em không chịu đựng được……”
Lần đầu tiên trong đêm nay, Cố Khê chủ động ôm Kiều Thiệu Bắc, nói: “Cơ thể của em không nghiêm trọng như hai anh nghĩ đâu, nếu có thai thì hãy sinh nó ra, đừng nghĩ nhiều.”
Hết mực ân cần với Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc đắp kín chăn cho cậu, rồi đi thẳng tới phòng tắm. Một lát sau, hắn ôm Cố Khê đang thiu thiu ngủ vào bồn nước nóng lớn trong phòng tắm, rồi đi ra ngoài đổi ga giường, khóe miệng ngoác ra cười đến tận mang tai.
***
Chạy vào phòng ăn, cầm một quả trứng, một bắp ngô, đang chuẩn bị đi làm, Từ Mạn Mạn đột ngột ngoái đầu nhìn, thắc mắc: “Tiểu thúc ăn xong rồi ạ?”
Ngồi trên bàn ăn, đang cùng Từ nãi nãi dùng bữa sáng, Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Tiểu thúc cháu còn đang ngủ, hôm nay tôi sẽ đưa bà nội tới bệnh viện, có muốn tiện đường qua công ty luôn không?”
Nghĩ đến tiểu thúc vất vả mấy hôm nay, hoàn toàn không nhận ra nụ cười của Kiều Thiệu Bắc trông giống con mèo vừa ăn vụng đến thế nào, Từ Mạn Mạn không chút nghi ngờ, nói: “Không cần ạ. Cháu đi đây, tạm biệt bà nội, tạm biệt Kiều thúc.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Kiều Thiệu Bắc thay Cố Khê dặn dò.
“Biết rồi ạ.”
Nhét một hộp sữa vào túi, Từ Mạn Mạn chạy. Từ nãi nãi lo lắng hỏi: “Thiệu Bắc, Tiểu Hà không phải sinh bệnh chứ, cháu hãy khuyên thằng bé đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Kiều Thiệu Bắc áp chế vui mừng trong lòng, nói: “Em ấy không phải sinh bệnh đâu ạ. Hôm nay công ty cháu không có việc nên muốn Tiểu Hà được ngủ nhiều hơn một lát.”
“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Từ nãi nãi không khỏi tự trách: “Bác và ông nó làm phiền Tiểu Hà quá, nếu không có hai bác, cuộc sống của nó chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức không tán thành: “Bác gái, người già như kho báu trong gia đình, bác và bác trai chính là hai kho báu đáng quý nhất. Tiểu Hà vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, bác và bác Từ chính là thân sinh của cậu ấy. Sau này, cậu ấy ở đâu thì các bác phải ở đấy, nếu không Tiểu Hà sẽ bất an.”
Trong lòng Từ nãi nãi giật thót một cái. Lời này là ý gì?
Kiều Thiệu Bắc hít một hơi thật sâu, trực tiếp ngả bài: “Bác gái, bác và bác trai, chắc cũng đoán được phần nào chuyện giữa hai bọn cháu và Tiểu Hà rồi.”
Từ nãi nãi gật đầu, căng thẳng, bà nhắm mắt lại.
Kiều Thiệu Bắc dừng một lát, nói tiếp: “Tiểu Hà ở lại Doanh Hải đều là điều tốt nhất cho em ấy và hai đứa bé. Cho nên lần này chúng cháu không tính đưa Tiểu Hà trở về, Dương Dương Nhạc Nhạc cũng đồng ý học cấp 2 tại Doanh Hải rồi.”
Từ nãi nãi thẫn thờ gật đầu, trong lòng đầy bứt rứt. Cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Kiều Thiệu Bắc ôm Từ nãi nãi như đang ôm chính mẹ ruột mình, chân thành nói: “Bác gái, hai bác cũng ở lại Doanh Hải đi ạ.”
“Gì?” Đang thương xót, Từ nãi nãi lập tức giật bắn người.
Kiều Thiệu Bắc nói: “Cả hai bác ở lại Doanh Hải đi ạ, hãy cùng sống với bọn cháu.”
“Gì cơ?!” Từ nãi nãi cả kinh, đũa trong tay rớt thẳng xuống đất.
***
Ánh sáng trong phòng rất leo lắt, Cố Khê uể oải tỉnh giấc; một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, cậu phải đờ đẫn mất một lúc mới nhớ ra hôm qua phát sinh chuyện gì. Trong lòng không rõ tư vị, cảm giác ở hạ thân nhắc nhở cậu những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật. Vẫn cố chấp với suy nghĩ thân thể mình xấu xí, cho dù trong mắt Kiều Thiệu Bắc lại là ‘đẹp’, người nọ hôn môi, vuốt ve và tiến vào trong cậu không chút miễn cưỡng; cho dù cả quá trình đêm qua cậu không dám nhìn, nhưng cậu có thể cảm nhận được, cảm nhận được người nọ hưng phấn, kích động ra sao. Tảng đá chôn giấu trong đáy lòng suốt ba mươi năm qua cứ như vậy được giải thoát, Cố Khê nhất thời không thể thích ứng. Nếu, khi đó cậu nói rõ với hai người bọn họ sự thật, thì có lẽ, mười ba năm này……
Cố Khê nhắm mắt, nơi đêm qua bị xâm nhập như phát hỏa, vết sẹo kia lại càng ẩn ẩn đau đớn, chỗ đó dù sao cũng hơi khác biệt so với bộ phận của nữ giới. Cứ liều lĩnh cùng Thiệu Bắc làm…… Cố Khê trùm chăn che mặt. Buông thả…… quá…… A! Mấy giờ rồi! Nghĩ đến chuyện còn đưa mẹ nuôi đến bệnh viện, Cố Khê vội vã xuống giường, khóe mắt liếc thấy mẩu giấy, cậu quay đầu lại. Trên chiếc gối nằm của Kiều Thiệu Bắc, có một mẩu giấy nhỏ, cậu cầm lên đọc.
‘ Tiểu Hà, hôm nay anh đưa bác gái đến bệnh viện, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Trên tủ đầu giường có thuốc, nhớ uống đấy, là bổ máu. Anh đã dặn người giúp việc nấu cơm trưa, trưa nay đợi anh và bác gái về cùng nhau ăn cơm nhé.
Thiệu Bắc của em.’
Tim đập thình thịch, tầm mắt Cố Khê lưu chuyển quanh bốn chữ ‘Thiệu Bắc của em’. Cầm mảnh giấy, Cố Khê lại nằm xuống, vẫn cảm thấy hoảng hốt. Cứ như thế……làm thôi.
***
Huyện Phổ Hà, Triển Tô Nam bưng đĩa thức ăn đã làm xong từ bếp ra, hướng lên tầng gọi lớn: “Dương Dương Nhạc Nhạc, ăn cơm nào.” Hai đứa trẻ đang làm bài thi lập tức buông bút, đáp lời: “Con xuống đây.”
Chạy xuống nhà, trước tiên hai cậu nhóc rửa tay rồi mới giúp ba Triển bưng cơm canh ra. Ba người ngồi xuống bàn ăn, Dương Dương xới cho ba Triển một chén cơm, rồi xới tiếp cho Nhạc Nhạc một bát, cuối cùng mới đến mình. Nhạc Nhạc múc cho ba Triển một bát canh, rồi cầm đũa gắp một miếng trứng cho vào miệng ăn.
“Cẩn thận, nóng đấy.”
“Hô hô.”
Nhạc Nhạc hà hơi, nhai hai ba lần đã ‘giải quyết’ xong miếng trứng. Làm bài thi suốt một buổi sáng nên bây giờ bụng rất đói bụng. Hiện tại đang đảm đương chức vụ vú em, Triển Tô Nam ân cần gắp cho Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi đứa một miếng trứng rán, nói: “Chiều nay ba cùng các con chơi game được không?”
“Vâng ạ.” Nhạc Nhạc gật đầu.
Dương Dương nói: “Ba, bọn con làm xong bốn bài thi sáng nay rồi, lát ba giúp bọn con kiểm tra nhé.”
“Cơm nước xong ba sẽ xem.”
“Vâng ạ.”
Thật là một cuộc đối thoại bình dị, nhưng lại thỏa mãn được niềm khát vọng từ lâu của Triển Tô Nam. Dương Dương và Nhạc Nhạc đã không đi học nữa rồi, chúng giờ chẳng còn tâm tư nào ngồi trên lớp nghe thầy giáo giảng bài, hơn nữa, cứ đến trường học là hai đứa lại nhớ ba ba da diết. Phải hơn một tuần sau, chúng mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn chưa thể bình tâm nhìn ảnh chụp của ba ba, nghe giọng nói của ba ba. Chỉ cần nhìn thấy, nghe thấy là Dương Dương và Nhạc Nhạc lại chực khóc. Cũng may Cố Khê bề bộn nhiều việc, mỗi lần gọi điện đều trò chuyện vội vàng mấy câu rồi cúp, bằng không mọi chuyện chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Việc Dương Dương Nhạc Nhạc xin nghỉ học dài hạn không thể qua mắt được người nhà Từ gia, Triển Tô Nam nói với mấy người đó rằng chúng chuẩn bị tới Doanh Hải học nên phải ở nhà học tăng cường, cũng dặn mọi người đừng nói cho Cố Khê biết, muốn chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ. Chính vì thế, lúc gọi điện thoại, người nhà Từ gia mới không để lộ hết mọi chuyện.
Được Kiều Thiệu Bắc phái tới đây, Tả Thanh Vĩ hiện đã thay Triển Tô Nam tới trường dạy học, còn Hồng Kiến Bân và Trang Phi Phi phụ trách thành lập dự án xây dựng nhà máy thực phẩm. Triển Tô Nam để ba người đó ở khách sạn, còn hắn ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc hai con trai bảo bối.
Từ khi biết mình được ba ba sinh ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc không bước chân ra cửa lần nào. Trình độ học ở trường Doanh Hải rất khác biệt so với trường ở huyện, nên hai đứa càng cần mẫn học thêm, chuẩn bị tiếp nhận chương trình học của trung học Khôn Hành. Những lúc rảnh rỗi thì cùng ba Triển xem phim, chơi game hoặc ngồi trong lòng ba xem thị trường cổ phiếu. Mỗi ngày, Kiều Thiệu Bắc đều vụng trộm gọi điện cho hai con trai bé nhỏ, lấy thân phận là cha ruột để buôn chuyện với Dương Dương Nhạc Nhạc, nghe chúng tỷ tê, tâm sự. Cha con năm người, chỉ mỗi Cố Khê là chẳng hay biết chuyện gì.
***
Ăn cơm xong, Triển Tô Nam đi chấm bài thi cho hai con trai, còn Dương Dương và Nhạc Nhạc đi rửa bát, đây là ước định của chúng và ba Triển. Hai đứa đang làm thử những đề thi thử của trung học Khôn Hành năm năm gần đây. Triển Tô Nam vì sự thông minh của bọn trẻ mà giật mình, chúng chỉ hơi yếu về ngữ văn và Tiếng Anh, chỉ yếu chút xíu, còn đâu những môn khác đều rất xuất sắc.
Ngủ trưa dậy, Triển Tô Nam cùng hai con trai chơi game, những máy chơi game hắn và Kiều Thiệu Bắc mua cho bọn nhỏ đều được đóng gói gửi tới đây. Vừa tiếp xúc với thứ mới mẻ này, Dương Dương và Nhạc Nhạc khó tránh khỏi ham mê, nhưng chúng chỉ mê mẩn mấy ngày, giờ nếu không phải thời gian thư giãn thì sẽ không chơi bậy bạ. Trong lòng chúng đều có một mục tiêu rất kiên định, vì mục tiêu này, hai cậu nhóc có thể cưỡng lại bất cứ cám dỗ nào. Đây là điều mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa rất tự hào mà cũng vừa rất đau lòng.
***
Tầm 9 rưỡi tối, Kiều Thiệu Bắc đúng giờ gọi về, lại cùng bọn nhỏ tâm sự một lát rồi hắn nhỏ giọng nói với Triển Tô Nam: “Có chuyện quan trọng muốn kể với cậu.”
Triển Tô Nam vừa nghe thế, xoa đầu hai đứa, đuổi khéo chúng: “Các con đi tắm đi.”
Trong lòng biết ba Triển và ba Kiều có chuyện bí mật muốn nói với nhau, Dương Dương Nhạc Nhạc tự giác cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
“Ok, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tắm rồi, có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Thiệu Bắc cong môi cười: “Tô Nam, tôi nói cậu nghe một việc, cậu phải thật bình tĩnh đấy nhé.”
“Nói đi.” Tưởng là chuyện không tốt, Triển Tô Nam nhăn nhó.
“Tôi cùng Tiểu Hà, make love (làm tình) rồi.”
“CÁI GÌ?!”
Triển Tô Nam đứng bật dậy từ sofa, rồi hắn nghe đối phương rất khoái trá kể lể: “Tiểu Hà tuy vẫn chưa thoải mái lắm, nhưng em ấy không đẩy tôi ra. À, đúng như Rex nói, em ấy rất dễ bị thương.”
Hô hấp Triển Tô Nam lập tức trở nên nặng nề: “Cậu muốn làm tôi chảy máu mũi chết đúng không?”
“Ha ha ha……” Kiều Thiệu Bắc rất vô sỉ cười to trong điện thoại, rồi nghiêm mặt nói: “Tiểu Hà vẫn lo lắng hai chúng ta liệu có thật tình chấp nhận cơ thể em ấy không, hay liệu có ngại việc cùng ở chung với em ấy. Hôm qua là tình thế đặc biệt, tôi chỉ muốn mau chóng em ấy an tâm, muốn em ấy không tránh né chúng ta nữa nên mới hành động như vậy. Về sau tôi sẽ không đụng vào Tiểu Hà nữa, đợi cậu trở về.”
“Giờ tôi đang muốn trở về ngay tức khắc.” Giọng Triển Tô Nam khàn đặc.
Kiều Thiệu Bắc không đành lòng, nói: “Nếu không, chúng ta thương lượng với Tiểu Hà để bọn trẻ tới đây trước, đợi lúc thi thì chúng sẽ về.”
Triển Tô Nam áp chế dục hỏa không ngừng bùng lên, nói: “Bây giờ còn chưa được, bọn nhỏ ngoài mặt thì không có việc gì nhưng trong lòng chưa bình tâm được đâu. Tôi sẽ nhẫn, đợi chúng thi xong thì dẫn hai đứa trở về. Giờ, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới chỉ nghe thấy giọng nói của Tiểu Hà là đã bật khóc, nếu gặp mặt thì càng khó ứng phó. Tôi không sao, đã nhẫn nại được nhiều năm như thế, chịu đựng thêm một hai tháng có là gì đâu.”
“Tô Nam, thực xin lỗi.” Kiều Thiệu Bắc cảm thấy rất tội lỗi.
Triển Tô Nam bật cười, nói: “Hai ta còn phải khách khí thế sao? Giờ tôi yên tâm rồi, Tiểu Hà đã tiếp nhận cậu, cũng sẽ tiếp nhận cả tôi nữa. Kế hoạch theo đuổi em ấy đã có một bước tiến lớn, thật đáng giá chúc mừng.”
“Nhưng, tối qua có một việc ngoài ý muốn.” Kiều Thiệu Bắc miệng khô lưỡi khô.
“Cậu làm Tiểu Hà bị thương?”
Kiều Thiệu Bắc khụt khịt mũi: “Kinh nghiệm tôi không đủ…… nên bắn vào, bên trong Tiểu Hà. Tuy không phải toàn bộ, nhưng có chút ít.”
Triển Tô Nam hít một hơi lạnh: “Vậy, nếu nếu…..”
“Tiểu Hà nói có thì sinh.”
“……”
“Sao giờ, Tô Nam, tôi rất sợ hãi. Vạn nhất Tiểu Hà có…… Tôi sợ với sức khỏe hiện tại của Tiểu Hà sẽ không trụ được.”
“Thiệu Bắc, có phải cậu đang bức tôi ngay đêm nay lao về Doanh Hải không? Cậu thật quá đáng! Cậu ăn Tiểu Hà còn chưa tính, thế mà còn…! Tôi nói cho cậu biết, trước khi tôi về, cậu phải nhịn xuống cho tôi!”
Triển Tô Nam bốc hỏa, Dương Dương Nhạc Nhạc đã giống y đúc Kiều Thiệu Bắc, nếu lần này Tiểu Hà lại mang thai thì hắn, hắn khóc chết mất.
Kiều Thiệu Bắc liên tiếp đáp ứng trong điện thoại, vội vã giải thích, rồi trấn an Triển Tô Nam: “Không bắn vào nhiều đâu, chắc sẽ không dính ngay, tôi cũng đâu còn trẻ trung như năm đó, sức sống của tinh trùng không cao như vậy.”
“Xì! Tôi chảy máu mũi rồi! Cậu còn già mồm!”
“Ha ha ha, được được được, tôi không nói nữa. À, Tiểu Hà nấu tổ yến ngon lắm, tôi đi múc tổ yến cho em ấy đây, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
“Cậu phải chăm sóc Tiểu Hà cẩn thận! Lỡ như, lỡ như……”
“Sau này mỗi ngày tôi sẽ đưa bác gái đến bệnh viện, không để Tiểu Hà mệt nhọc nữa. Cúp máy nhé.”
“Ừ.”
Cúp máy, trái tim Triển Tô Nam đập thình thịch, nuốt ực một cái, đưa tay bịt mũi. Thật sự chảy máu mũi rồi.
/147
|