“BA BA!”
Bổ nhào vào lòng Cố Khê, dường như Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể bất khóc bất cứ lúc nào.
Không rõ mọi chuyện nên Cố Khê ôm chặt hai con trai, cười nhẹ, nói: “Mới có hai tháng không gặp ba ba mà đã khóc nhè rồi sao?”
“Ba, con nhớ ba.”
“Ba, con luôn nghĩ về ba, rất rất nhớ ba.”
Không chỉ bởi vì hơn hai tháng không được gặp ba, không phải chỉ vậy đâu. Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm chặt ba mình, chôn trong lòng Cố Khê, bật khóc thành tiếng.
Một người đi đến trước mặt Cố Khê, cùng ôm cậu và hai con trai vào lòng.
Thân thể Cố Khê khẽ run, rồi mới phản ứng lại, ôm chầm lấy đối phương: “Tô Nam, vất vả rồi.” Cậu chủ động khiến Triển Tô Nam rất phấn khích.
“Chăm sóc bọn trẻ sao gọi là vất vả được.” Hai tay Triển Tô Nam khẽ dùng sức, giọng nói khàn khàn. Mùi hương trên người Cố Khê khiến hắn thật an tâm, nhưng cũng làm cho hắn đau đớn, làm cho hắn hoài niệm.
Để hai người ôm nhau một lúc, Kiều Thiệu Bắc rất hợp thời lên tiếng: “Về nhà thôi.”
Triển Tô Nam buông Cố Khê ra, hai cậu nhóc thế nhưng vẫn không chịu buông ba ba, vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
Cố Khê nhíu mày, xoa đầu chúng: “Nào, đừng khóc nữa, không phải đã được nhìn thấy ba ba rồi sao?”
Trong lòng biết rõ sự tình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mỗi người nhanh chân nhanh tay bế một đứa, vỗ về chúng, ngoài miệng nói: “Được rồi, được rồi. Về nhà thôi.”
***
Ngụy Hải Trung đi đón Nghê Hồng Nhạn. Kiều Thiệu Bắc lái xe.
Trong xe, Kiều Thiệu Bắc đang cầm bánh lái, Triển Tô Nam không chút ngại ngần ôm Cố Khê; còn Dương Dương và Nhạc Nhạc thì một đứa ngồi vào lòng ba Triển, một đứa ghé người vào ba ba. Cố Khê cười bất đắc dĩ vì độ bám người của hai con trai, ngày nào chúng cũng tuyên bố sẽ làm một nam tử hán, nhưng kết quả mới xa cậu có hai tháng đã mè nheo khóc lóc thế này.
Triển Tô Nam ‘báo cáo’ với Cố Khê về cuộc sống và tình hình học tập trong hai tháng này của hắn và các con, vịn cớ đó để dời đi lực chú ý của con trai. Dương Dương và Nhạc Nhạc dính ba ba hơn nửa ngày rồi mới áp chế được đau xót trong lòng, dừng khóc.
Ô tô tiến vào khu biệt thự, tuy trên mặt còn nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng Dương Dương Nhạc Nhạc lập tức ngó đầu ra ngoài cửa xe, liên tục há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi vào đến tòa nhà, hai đứa kêu lên đầy sợ hãi. Liếc nhìn ba ba, từ thương tâm biến thành kinh hỉ.
Dừng xe, Triển Tô Nam xuống mở cửa, Dương Dương và Nhạc Nhạc vọt ra ngoài, mấy người Cố Khê ở phía sau gọi to: “Tới gặp ông bà trước đã.”
Hai đôi mắt trừng lớn nhìn ngó mọi thứ, Dương Dương và Nhạc Nhạc vội vã chạy vào biệt thự, gọi to: “Ông nội, bà nội, chúng cháu đến rồi!”
“DƯƠNG DƯƠNG NHẠC NHẠC!” Một cô gái vừa tan tầm chạy đến, vui mừng ôm lấy hai đứa, “Dương Dương Nhạc Nhạc, cuối cùng các em cũng đã đến.”
“Chị.”
“Mau vào nhà đi, có đói bụng không? Có khát không?”
“Ông bà đâu ạ?”
“Ở phòng khách chờ các em đó.”
“Oa, căn nhà này thật đẹp! Anh, anh xem nè! Sàn nhà có thể soi thấy mặt em đó!”
Tiếng reo hân hoan của Nhạc Nhạc văng vẳng khắp nhà, Cố Khê lắc đầu, xuống xe. Nét mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lẫn lộn chua xót và vui sướng. Hai người rất mực ăn ý, cùng cầm tay Cố Khê, nói: “Vào nhà thôi.”
Người giúp việc chưa tan tầm nên khi vào đến nhà, Cố Khê khéo léo rút tay lại, có mặt người ngoài khiến cậu vẫn chưa thể tự nhiên được. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng không buồn bực mấy, muốn Cố Khê hoàn toàn thoải mái còn cần thêm một thời gian ngắn nữa, ngày đó cũng mau thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy một căn biệt thự chân chính, có cả vườn hoa rộng lớn, gara cùng bể bơi, Dương Dương và Nhạc Nhạc khỏi nói có bao kích động, bao hưng phấn. Căn biệt thự xinh đẹp thế này chúng chỉ mới được nhìn trên TV thôi đó!
Khi thấy được bờ tường tràn ngập ảnh của ba ba, hai đứa suýt bật khóc. Cũng may ba ba và ông bà nội ở dưới nhà, hai cậu nhóc lén lút nhìn ngắm từng bức ảnh, lặng lẽ rơi nước mắt, chúng vì ‘mẹ’ mình rơi lệ.
***
Bọn nhỏ đã trở lại, bầu không khí trong nhà trở nên vô cùng náo nhiệt. Triển Tô Nam ngồi trên sofa hỏi han tình hình sức khỏe của ông bà Từ gia, Kiều Thiệu Bắc ngồi bên cạnh trả lời, tán chuyện; còn Cố Khê và Mạn Mạn thì trong bếp làm vằn thắn. Lo lắng Nghê Hồng Nhạn mang thai cần kiêng khem nên cậu chuẩn bị thêm ba món rau trộn khai vị.
Vừa gói xong sủi cảo thì Ngụy Hải Trung đưa Nghê Hồng Nhạn đến.
Mọi người đều biết hiện giờ Nghê Hồng Nhạn đang mang thai nên đều coi cô như bảo bối để che chở. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy Cố Khê làm quá sức nên ép cậu tới phòng khách nghỉ ngơi, thầm nghĩ có lẽ mấy hôm nữa Cố Khê cũng sẽ giống như Nghê Hồng Nhạn.
Ở trên lầu khôi phục lại bình tĩnh, Dương Dương Nhạc Nhạc mới chịu xuống nhà ngồi trò chuyện cùng ông bà, thúc thúc và dì Hồng Nhạn. Khi biết dì Hồng Nhạn đang có em bé trong bụng, hai đứa lập tức bám Cố Khê, ôm chặt lấy ba ba. Cố Khê dở khóc dở cười, bóp yêu chóp mũi chúng. Tất nhiên Dương Dương và Nhạc Nhạc không thể tâm sự nỗi niềm với ba ba được. Chuyện cũng đã rồi, kệ mọi người chê cười thì chúng cũng quyết dính lấy ba ba.
Sủi cảo được bày trên bàn, Ngụy Hải Trung rất không khách sáo gắp một miếng cho thẳng vào mồm, vì nóng quá còn phải hà hơi, nhưng vẫn tấm tắc khen ngon, khiến mọi người cười to khoái trá.
Cố khê gắp mấy miếng sủi cảo cho vào bát rau, đứng dậy tới ngồi bên cạnh cha nuôi để bón cho ông ăn.
Nhìn cậu tỉ mỉ chăm sóc Từ lão gia như vậy, nhìn thấy nét cười hạnh phúc trên mặt hai ông bà, trong lòng mỗi người đều có những cảm nghĩ riêng.
“Ba, ba ăn sủi cảo đi.” Dương Dương gắp một miếng sủi cảo đưa đến miệng ba ba. Cố Khê nhai, nói: “Con cũng ăn đi, chốc nữa ba ba ăn.”
“Ba, con và anh sẽ bón cho ba.” Sau khi thấy ba ba đã nuốt xuống, Nhạc Nhạc lại thổi nguội thêm một miếng sủi cảo nữa, đưa đến bên miệng Cố Khê.
Chỉ đơn thuần cảm thấy lần này hai con trai đặc biệt bám mình, Cố Khê vẫn thoải mái ăn sủi cảo do con trai đưa tới, rồi khuyên: “Các con cứ ăn đi, ba phải giúp ông nội ăn cơm. Nghe lời đi nhé.”
Dương Dương kéo em trai về chỗ, cầm bát của mình chuyên tâm ăn sủi cảo, nó ăn rất nhanh, nhồm nhoàm từng miếng. Nhạc Nhạc hiểu ý, cũng chăm chú ăn phần của mình.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận tối lại đầy bụng khó tiêu.” Cố khê dặn dò.
“Vâng.” Hai cậu nhóc cố gắng nhai kỹ, mau chóng nuốt xuống.
“Tiểu Hà, vỏ bánh thật ngon.” Tối nay ăn uống rất ngon miệng, Nghê Hồng Nhạn vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt: “Từ sau lần đến Phổ Hà được nếm thử sủi cảo của em làm thì chị đã thề là sẽ không bao giờ đến mấy quán bán sủi cảo ở Doanh Hải nữa. Chưa nói đến chuyện đắt hơn rất nhiều, mà hương vị so với Tiểu Hà làm còn kém xa. Sủi cảo của Tiểu Hà là tuyệt nhất. ”
Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội nói: “Em và Tô Nam tính đầu tư mở một quán bán sủi cảo, Tiểu Hà phụ trách nấu nướng, giờ đang bắt đầu các công đoạn chuẩn bị.” Rồi hắn ngẩng đầu nói với Dương Dương Nhạc Nhạc: “Ba Kiều định dùng tiền mừng tuổi của các con đầu tư. Cuối năm sẽ chia hoa hồng theo tỷ lệ phần trăm, coi như phần đó cho các con tiêu vặt. Các con cũng phải tham gia quản lý cửa hàng đó nhé. Cuối tuần và ngày lễ, ngày nghỉ cũng phải đến quán hỗ trợ.”
“CON ĐỒNG Ý!” Dương Dương giơ tay.
“CON CŨNG ĐỒNG Ý.” Nhạc Nhạc giơ cả hai tay.
Ngụy Hải Trung bất mãn: “Này này này, các em không tốt chút nào. Chuyện tốt như thế sao không để anh một chân?”
Kiều Thiệu Bắc cười to, nói: “Anh Hải Trung, phần anh sao có thể thiếu được? Em đã sớm tính cả anh rồi.”
“Vậy còn được.” Ngụy Hải Trung an tâm ăn sủi cảo.
Cố khê cũng thương lượng với cha nuôi: “Ba, tiền của ba và mẹ gửi ngân hàng, con cũng muốn đầu tư vào cửa hàng sủi cảo, được chứ ạ?”
Từ lão gia lập tức gật đầu: “Con, cứ tự, quyết định.”
Từ nãi nãi nói: “Tiểu Hà, phần của ba mẹ, con cứ tùy ý. Mẹ và ông ấy nghe theo con.”
“Vâng.”
Cố Khê lau khóe miệng cho cha nuôi, dằm miếng sủi cảo thành từng miếng nhỏ, rồi mới đút cho Từ lão gia. Đợi ông chậm rãi nuốt xuống thì cậu lại tiếp tục đút miếng thứ hai. Từ lão gia ăn rất chậm nhưng Cố Khê không vồn vã, cậu rất nhẫn nại đút cho ông.
Nghê Hồng Nhạn vuốt bụng mình, hy vọng đứa nhỏ của mình sau này lớn lên cũng có thể hiếu thuận với cô và Ngụy Hải Trung như thế.
Dương Dương và Nhạc Nhạc ăn xong, mỗi đứa uống một bát canh thật lớn, nhanh chóng lau miệng.
“Ba, để con đút cho ông nội. Ba đi ăn cơm đi.” Dương Dương đứng dậy, nói.
Nhạc Nhạc giành bát trong tay Cố Khê: “Ba, để con và anh giúp ông nội ăn cơm.”
“Tiểu Hà, con, đi ăn, đi.” Từ lão gia giục Cố Khê.
Biết hai con trai có kinh nghiệm chăm sóc ông bà nội, Cố Khê nghĩ ngợi một lúc rồi đưa đũa cho Nhạc Nhạc, nhượng lại chỗ ngồi, dặn dò: “Đừng đút nhanh quá, đợi ông nội nuốt hết thì đút tiếp.”
“Con biết ạ.”
Dương Dương ngồi xuống, cầm đũa và bát trong tay em trai, Nhạc Nhạc vào bếp lấy một chén canh nhỏ để đút cho Từ lão gia.
Động tác của hai cậu nhóc thuần thục đút ông nội ăn. Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn cùng chứng kiến khỏi nói có bao nhiêu hâm mộ. Ngụy Hải Trung đấm nhẹ vào người Kiều Thiệu bắc và Triển Tô Nam, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
***
Cơm nước xong xuôi, Nghê Hồng Nhạn cùng Ngụy Hải Trung lập tức ra về. Từ Mạn Mạn ngồi trò chuyện với ông bà nội một lát rồi cũng lên lầu, giờ là đến lịch gọi điện tâm sự với người nào đó. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu Từ lão gia đi tản bộ trong vườn để tiêu cơm. Cố Khê ngồi lại bôi thuốc để xoa bóp lưng cho mẹ nuôi. Anh em Dương Nhạc thì đi tắm… Không khí trong biệt thự tuy im lặng nhưng rất ấm cúng, hài hòa.
Tiếng điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh trong nhà, trên tay Cố Khê đang dính đầy thuốc, vừa may đúng lúc hai con trai tắm rửa xong đi xuống, cậu vội vàng nói: “Dương Dương, nghe điện thoại đi con.”
Dương Dương đang mặc mỗi quần đùi áo may ô, vội chạy tới nhận điện: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai ạ?”
Đầu bên kia điện thoại không nghĩ sẽ là một đứa trẻ nhận máy, nhất thời sửng sốt.
Dương Dương nhìn điện thoại, lại hỏi: “Alo, xin hỏi tìm ai ạ?”
Đối phương đoán ra đứa bé này là ai, giọng nói rất hời hợt: “Tôi tìm Triển Tô Nam, cậu ta về chưa?”
“A, ngài …..”
Dương Dương che điện thoại hướng Nhạc Nhạc nói: “Điện thoại của ba Triển.”
Nhạc Nhạc lập tức chạy ra cửa nhà, gọi to: “Ba Triển, điện thoại —— ”
Dương Dương buông tay đang bịt ống nghe: “Ba Triển đang ở bên ngoài, sẽ vào ngay ạ, ngài…”
Đối phương nhăn mặt: “Ba Triển?”
“Vâng…” Nghe giọng điệu của đối phương có vẻ khó chịu, nét mặt Dương Dương không còn tươi cười nữa. Đúng lúc này Triển Tô Nam đi tới, Dương Dương lập tức giao điện thoại cho hắn, nhỏ giọng nói: “Ba Triển nè, có điện thoại.”
Xoa đầu Dương Dương, Triển Tô Nam hỏi: “Alo? Ai đấy?”
“Con thử nói xem ai?” Người trong điện thoại rất mất hứng.
“À.” Thấy được sự bất an trên mặt Dương Dương, Triển Tô Nam nói: “Con sẽ gọi lại sau.”
Không đợi đối phương đáp lời, hắn đã cúp máy. Nhìn ba Triển rời đi, Dương Dương mím môi, Cố Khê hỏi: “Sao vậy?”
Dương Dương lắc đầu, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ba, con và Nhạc Nhạc đêm nay muốn ngủ cùng ba.”
“Đêm nay ba Kiều sẽ ngủ cùng các con.” Một người thay Cố Khê trả lời, là Kiều Thiệu Bắc đang dìu Từ lão gia vào nhà. Hắn nói: “Suốt hai tháng nay ba Kiều không được gặp hai đứa nên đặc biệt nhớ các con. Đêm nay ngủ cùng ba đi, đêm mai các con ngủ cùng ba ba được không?”
Trong lòng Cố khê khẽ run, mượn động tác xoa bóp thắt lưng cho mẹ nuôi để che giấu sự bối rối.
Dương Dương và Nhạc Nhạc nghĩ, rồi gật đầu. “Vâng, đêm mai chúng con sẽ ngủ cùng ba ba.”
Đỡ Từ lão gia ngồi xuống ghế, Kiều Thiệu Bắc hỏi Cố Khê: “Ai gọi điện đến thế? Tô Nam đâu rồi?”
Cố Khê lắc đầu: “Không biết, Dương Dương cầm máy.”
Dương Dương lập tức nói: “Con cũng không biết, là của ba Triển.”
Chuyện gì mà khiến Tô Nam không muốn Cố Khê và bọn nhỏ nghe thấy? Kiều Thiệu Bắc nghĩ ngay tới một người. Thấy Dương Dương cúi đầu trầm tư, hắn đứng dậy cầm tay hai con trai, nói: “Để ba Kiều dẫn các con đi chọn phòng nhé.”
“Chọn phòng?” Hai cậu nhóc vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Thiệu Bắc dắt chúng tới mấy phòng trống, nói: “Sau này, các con muốn mỗi đứa một phòng hay vẫn ở chung với nhau? Phòng ở đây rất nhiều, các con cứ chọn phòng nào mình thích. Ngày mai, ba sẽ đưa hai đứa đi chọn đồ nội thất.”
“Con muốn ở cùng một phòng với anh trai / Nhạc Nhạc.”
“Haha, được được.”
Kiều Thiệu Bắc đưa bọn nhỏ ra chỗ khác, Cố Khê thoáng thở phào.
***
Trên lầu, trong thư phòng của Triển Tô Nam, hắn đang rất chán nản nghe người nào đó càu nhàu trong điện thoại.
“Về mà cũng không thèm gọi điện báo nhà một câu, còn phải để tôi gọi điện tới. Ông chủ Triển dạo này lớn mật quá.”
“Con đang vội.”
“Vội? Vội làm cha của con kẻ khác chứ gì? Vừa rồi nghe điện chính là con trai của người đó hả? Ba Triển cơ đấy…. Tôi cũng không biết từ khi nào mình được thăng chức làm ông nội.”
Trái tim Triển Tô Nam khẽ đau nhói, khẩu khí của hắn cực kỳ lãnh đạm: “Ba có thể lựa chọn không làm ông nội của chúng. Con không miễn cưỡng.”
“Tôi làm gì thừa hơi đi làm ông nội của ‘người khác’. Ngày mai đến chỗ Kiều thúc, mẹ anh muốn gặp anh.”
“Mai con có hẹn rồi, hôm khác đi.”
“Anh còn muốn tôi phải đến tận nơi mời sao?”
Triển Tô Nam run rẩy khóe miệng, tức giận cái người ngang ngược này, nói: “Mai con còn bận dẫn hai cháu trai mà ba khinh thường đi mua đồ. À, con quên mất, ba không muốn làm ông nội của chúng, vậy bọn nhỏ cũng chẳng có quan hệ gì với ba, càng không phải là cháu nội. Như vậy cũng tốt, con đỡ phải nhọc công nghĩ cách để sau này bọn nhỏ gọi ba một tiếng ‘ông nội’.”
“Triển Tô Nam, anh có thể nhận chúng là con, có thể ở bên người nọ, có thể dính lấy Thiệu Bắc, tôi mặc kệ anh. Nhưng, tôi tuyệt đối không cho phép anh dùng sản nghiệp tôi vất vả đánh đổi để đi lấy lòng người khác. Đừng có ép tôi.”
“À, ” Triển Tô Nam cười lạnh, “Ba, con cũng xin ba nhớ kĩ những lời ba vừa nói, về sau đừng có đổi ý. Còn nữa, con trai con sau này có khi còn chướng mắt cái sản nghiệp của ba đấy, ba khỏi cần nóng vội như thế.”
“Tôi sẽ chống mắt nhìn xem. Mai anh không mò đến thì vĩnh viễn cũng không cần tới nữa.”
Triển Tô Nam tự nói: “Vậy cứ thế đi.”
***
Trong phòng ngủ ở lầu ba, Kiều Thiệu Bắc cùng hai con trai nằm trên một chiếc giường lớn. Dương Dương nằm trên bụng hắn, sắc mặt ngưng trọng.
Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng xoa nắn mặt nó: “Nói đi, con có chuyện gì vậy?”
“Ba Kiều…” Dương Dương có điểm khổ sở hỏi: “Có phải có người… không thích chúng con gọi ba Kiều và Ba Triển là ba đúng không?”
Nhạc Nhạc lộ rõ sự kinh ngạc, xoay người nhìn ba Kiều.
Kiều Thiệu Bắc không khó chịu vì câu hỏi này, nhưng hắn cũng ngây ra một lúc, rồi mới hỏi ngay lại: “Có chuyện gì sao?”
Dương Dương nói: “Vừa rồi cái người tìm ba Triển ấy, khi nghe con gọi ba Triển, hình như có vẻ mất hứng.”
Kiều Thiệu Bắc cười, nói: “Chúng ta không có cách nào khiến cho tất cả mọi người quý mến chúng ta được, nhưng chúng ta có biện pháp khiến bản thân và người mình yêu quý được thoải mái. Các con nói có đúng không?”
“Ừm…” Hai con trai gật đầu, sự nặng nề đã không còn trên khuôn mặt Dương Dương.
Nhạc Nhạc cãi cằm, nói: “Ba Kiều, sau này con và anh trai sẽ mặc kệ người khác có thích hay không, cũng sẽ thoải mái gọi ba Kiều và ba Triển.”
“Thế mới phải.”
Ôm Nhạc Nhạc vào trong lòng, Kiều Thiệu Bắc hôn nhẹ lên trán hai đứa, đổi đề tài: “Các con muốn tự trang trí cho căn phòng của mình thế nào, ba Kiều sẽ cho hai đứa một buổi tối suy nghĩ. Sáng mai, sau khi ăn sáng, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Ba Kiều, phòng đã đẹp lắm rồi, không cần trang trí gì nữa đâu.” Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng thanh nói.
“Không được, phòng riêng của các con thì phải mang phong cách riêng của các con chứ. Hơn nữa, góc học tập cũng chưa có. Chẳng nhẽ các con không thấy thích thú khi được tự tay trang hoàng cho căn phòng của mình sao?”
Hai cậu nhóc đã dần động tâm, nhưng vẫn không muốn ba Kiều tốn kém.
“Ba có quen một đôi anh em song sinh, nhỏ hơn các con bốn tuổi. Các con có muốn xem phòng của chúng không?”
“Song sinh?”
“Ừ.”
“CÓ Ạ!”
Thành công di dời lực chú ý của hai con trai, trong lòng Kiều Thiệu Bắc than thầm hộ hai vị lão gia chưa hề hay mọi chuyện. Sau này, hai người đó khóc không ra nước mắt để nhận cháu nội mất.
Bổ nhào vào lòng Cố Khê, dường như Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể bất khóc bất cứ lúc nào.
Không rõ mọi chuyện nên Cố Khê ôm chặt hai con trai, cười nhẹ, nói: “Mới có hai tháng không gặp ba ba mà đã khóc nhè rồi sao?”
“Ba, con nhớ ba.”
“Ba, con luôn nghĩ về ba, rất rất nhớ ba.”
Không chỉ bởi vì hơn hai tháng không được gặp ba, không phải chỉ vậy đâu. Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm chặt ba mình, chôn trong lòng Cố Khê, bật khóc thành tiếng.
Một người đi đến trước mặt Cố Khê, cùng ôm cậu và hai con trai vào lòng.
Thân thể Cố Khê khẽ run, rồi mới phản ứng lại, ôm chầm lấy đối phương: “Tô Nam, vất vả rồi.” Cậu chủ động khiến Triển Tô Nam rất phấn khích.
“Chăm sóc bọn trẻ sao gọi là vất vả được.” Hai tay Triển Tô Nam khẽ dùng sức, giọng nói khàn khàn. Mùi hương trên người Cố Khê khiến hắn thật an tâm, nhưng cũng làm cho hắn đau đớn, làm cho hắn hoài niệm.
Để hai người ôm nhau một lúc, Kiều Thiệu Bắc rất hợp thời lên tiếng: “Về nhà thôi.”
Triển Tô Nam buông Cố Khê ra, hai cậu nhóc thế nhưng vẫn không chịu buông ba ba, vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
Cố Khê nhíu mày, xoa đầu chúng: “Nào, đừng khóc nữa, không phải đã được nhìn thấy ba ba rồi sao?”
Trong lòng biết rõ sự tình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mỗi người nhanh chân nhanh tay bế một đứa, vỗ về chúng, ngoài miệng nói: “Được rồi, được rồi. Về nhà thôi.”
***
Ngụy Hải Trung đi đón Nghê Hồng Nhạn. Kiều Thiệu Bắc lái xe.
Trong xe, Kiều Thiệu Bắc đang cầm bánh lái, Triển Tô Nam không chút ngại ngần ôm Cố Khê; còn Dương Dương và Nhạc Nhạc thì một đứa ngồi vào lòng ba Triển, một đứa ghé người vào ba ba. Cố Khê cười bất đắc dĩ vì độ bám người của hai con trai, ngày nào chúng cũng tuyên bố sẽ làm một nam tử hán, nhưng kết quả mới xa cậu có hai tháng đã mè nheo khóc lóc thế này.
Triển Tô Nam ‘báo cáo’ với Cố Khê về cuộc sống và tình hình học tập trong hai tháng này của hắn và các con, vịn cớ đó để dời đi lực chú ý của con trai. Dương Dương và Nhạc Nhạc dính ba ba hơn nửa ngày rồi mới áp chế được đau xót trong lòng, dừng khóc.
Ô tô tiến vào khu biệt thự, tuy trên mặt còn nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng Dương Dương Nhạc Nhạc lập tức ngó đầu ra ngoài cửa xe, liên tục há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi vào đến tòa nhà, hai đứa kêu lên đầy sợ hãi. Liếc nhìn ba ba, từ thương tâm biến thành kinh hỉ.
Dừng xe, Triển Tô Nam xuống mở cửa, Dương Dương và Nhạc Nhạc vọt ra ngoài, mấy người Cố Khê ở phía sau gọi to: “Tới gặp ông bà trước đã.”
Hai đôi mắt trừng lớn nhìn ngó mọi thứ, Dương Dương và Nhạc Nhạc vội vã chạy vào biệt thự, gọi to: “Ông nội, bà nội, chúng cháu đến rồi!”
“DƯƠNG DƯƠNG NHẠC NHẠC!” Một cô gái vừa tan tầm chạy đến, vui mừng ôm lấy hai đứa, “Dương Dương Nhạc Nhạc, cuối cùng các em cũng đã đến.”
“Chị.”
“Mau vào nhà đi, có đói bụng không? Có khát không?”
“Ông bà đâu ạ?”
“Ở phòng khách chờ các em đó.”
“Oa, căn nhà này thật đẹp! Anh, anh xem nè! Sàn nhà có thể soi thấy mặt em đó!”
Tiếng reo hân hoan của Nhạc Nhạc văng vẳng khắp nhà, Cố Khê lắc đầu, xuống xe. Nét mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lẫn lộn chua xót và vui sướng. Hai người rất mực ăn ý, cùng cầm tay Cố Khê, nói: “Vào nhà thôi.”
Người giúp việc chưa tan tầm nên khi vào đến nhà, Cố Khê khéo léo rút tay lại, có mặt người ngoài khiến cậu vẫn chưa thể tự nhiên được. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng không buồn bực mấy, muốn Cố Khê hoàn toàn thoải mái còn cần thêm một thời gian ngắn nữa, ngày đó cũng mau thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy một căn biệt thự chân chính, có cả vườn hoa rộng lớn, gara cùng bể bơi, Dương Dương và Nhạc Nhạc khỏi nói có bao kích động, bao hưng phấn. Căn biệt thự xinh đẹp thế này chúng chỉ mới được nhìn trên TV thôi đó!
Khi thấy được bờ tường tràn ngập ảnh của ba ba, hai đứa suýt bật khóc. Cũng may ba ba và ông bà nội ở dưới nhà, hai cậu nhóc lén lút nhìn ngắm từng bức ảnh, lặng lẽ rơi nước mắt, chúng vì ‘mẹ’ mình rơi lệ.
***
Bọn nhỏ đã trở lại, bầu không khí trong nhà trở nên vô cùng náo nhiệt. Triển Tô Nam ngồi trên sofa hỏi han tình hình sức khỏe của ông bà Từ gia, Kiều Thiệu Bắc ngồi bên cạnh trả lời, tán chuyện; còn Cố Khê và Mạn Mạn thì trong bếp làm vằn thắn. Lo lắng Nghê Hồng Nhạn mang thai cần kiêng khem nên cậu chuẩn bị thêm ba món rau trộn khai vị.
Vừa gói xong sủi cảo thì Ngụy Hải Trung đưa Nghê Hồng Nhạn đến.
Mọi người đều biết hiện giờ Nghê Hồng Nhạn đang mang thai nên đều coi cô như bảo bối để che chở. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy Cố Khê làm quá sức nên ép cậu tới phòng khách nghỉ ngơi, thầm nghĩ có lẽ mấy hôm nữa Cố Khê cũng sẽ giống như Nghê Hồng Nhạn.
Ở trên lầu khôi phục lại bình tĩnh, Dương Dương Nhạc Nhạc mới chịu xuống nhà ngồi trò chuyện cùng ông bà, thúc thúc và dì Hồng Nhạn. Khi biết dì Hồng Nhạn đang có em bé trong bụng, hai đứa lập tức bám Cố Khê, ôm chặt lấy ba ba. Cố Khê dở khóc dở cười, bóp yêu chóp mũi chúng. Tất nhiên Dương Dương và Nhạc Nhạc không thể tâm sự nỗi niềm với ba ba được. Chuyện cũng đã rồi, kệ mọi người chê cười thì chúng cũng quyết dính lấy ba ba.
Sủi cảo được bày trên bàn, Ngụy Hải Trung rất không khách sáo gắp một miếng cho thẳng vào mồm, vì nóng quá còn phải hà hơi, nhưng vẫn tấm tắc khen ngon, khiến mọi người cười to khoái trá.
Cố khê gắp mấy miếng sủi cảo cho vào bát rau, đứng dậy tới ngồi bên cạnh cha nuôi để bón cho ông ăn.
Nhìn cậu tỉ mỉ chăm sóc Từ lão gia như vậy, nhìn thấy nét cười hạnh phúc trên mặt hai ông bà, trong lòng mỗi người đều có những cảm nghĩ riêng.
“Ba, ba ăn sủi cảo đi.” Dương Dương gắp một miếng sủi cảo đưa đến miệng ba ba. Cố Khê nhai, nói: “Con cũng ăn đi, chốc nữa ba ba ăn.”
“Ba, con và anh sẽ bón cho ba.” Sau khi thấy ba ba đã nuốt xuống, Nhạc Nhạc lại thổi nguội thêm một miếng sủi cảo nữa, đưa đến bên miệng Cố Khê.
Chỉ đơn thuần cảm thấy lần này hai con trai đặc biệt bám mình, Cố Khê vẫn thoải mái ăn sủi cảo do con trai đưa tới, rồi khuyên: “Các con cứ ăn đi, ba phải giúp ông nội ăn cơm. Nghe lời đi nhé.”
Dương Dương kéo em trai về chỗ, cầm bát của mình chuyên tâm ăn sủi cảo, nó ăn rất nhanh, nhồm nhoàm từng miếng. Nhạc Nhạc hiểu ý, cũng chăm chú ăn phần của mình.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận tối lại đầy bụng khó tiêu.” Cố khê dặn dò.
“Vâng.” Hai cậu nhóc cố gắng nhai kỹ, mau chóng nuốt xuống.
“Tiểu Hà, vỏ bánh thật ngon.” Tối nay ăn uống rất ngon miệng, Nghê Hồng Nhạn vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt: “Từ sau lần đến Phổ Hà được nếm thử sủi cảo của em làm thì chị đã thề là sẽ không bao giờ đến mấy quán bán sủi cảo ở Doanh Hải nữa. Chưa nói đến chuyện đắt hơn rất nhiều, mà hương vị so với Tiểu Hà làm còn kém xa. Sủi cảo của Tiểu Hà là tuyệt nhất. ”
Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội nói: “Em và Tô Nam tính đầu tư mở một quán bán sủi cảo, Tiểu Hà phụ trách nấu nướng, giờ đang bắt đầu các công đoạn chuẩn bị.” Rồi hắn ngẩng đầu nói với Dương Dương Nhạc Nhạc: “Ba Kiều định dùng tiền mừng tuổi của các con đầu tư. Cuối năm sẽ chia hoa hồng theo tỷ lệ phần trăm, coi như phần đó cho các con tiêu vặt. Các con cũng phải tham gia quản lý cửa hàng đó nhé. Cuối tuần và ngày lễ, ngày nghỉ cũng phải đến quán hỗ trợ.”
“CON ĐỒNG Ý!” Dương Dương giơ tay.
“CON CŨNG ĐỒNG Ý.” Nhạc Nhạc giơ cả hai tay.
Ngụy Hải Trung bất mãn: “Này này này, các em không tốt chút nào. Chuyện tốt như thế sao không để anh một chân?”
Kiều Thiệu Bắc cười to, nói: “Anh Hải Trung, phần anh sao có thể thiếu được? Em đã sớm tính cả anh rồi.”
“Vậy còn được.” Ngụy Hải Trung an tâm ăn sủi cảo.
Cố khê cũng thương lượng với cha nuôi: “Ba, tiền của ba và mẹ gửi ngân hàng, con cũng muốn đầu tư vào cửa hàng sủi cảo, được chứ ạ?”
Từ lão gia lập tức gật đầu: “Con, cứ tự, quyết định.”
Từ nãi nãi nói: “Tiểu Hà, phần của ba mẹ, con cứ tùy ý. Mẹ và ông ấy nghe theo con.”
“Vâng.”
Cố Khê lau khóe miệng cho cha nuôi, dằm miếng sủi cảo thành từng miếng nhỏ, rồi mới đút cho Từ lão gia. Đợi ông chậm rãi nuốt xuống thì cậu lại tiếp tục đút miếng thứ hai. Từ lão gia ăn rất chậm nhưng Cố Khê không vồn vã, cậu rất nhẫn nại đút cho ông.
Nghê Hồng Nhạn vuốt bụng mình, hy vọng đứa nhỏ của mình sau này lớn lên cũng có thể hiếu thuận với cô và Ngụy Hải Trung như thế.
Dương Dương và Nhạc Nhạc ăn xong, mỗi đứa uống một bát canh thật lớn, nhanh chóng lau miệng.
“Ba, để con đút cho ông nội. Ba đi ăn cơm đi.” Dương Dương đứng dậy, nói.
Nhạc Nhạc giành bát trong tay Cố Khê: “Ba, để con và anh giúp ông nội ăn cơm.”
“Tiểu Hà, con, đi ăn, đi.” Từ lão gia giục Cố Khê.
Biết hai con trai có kinh nghiệm chăm sóc ông bà nội, Cố Khê nghĩ ngợi một lúc rồi đưa đũa cho Nhạc Nhạc, nhượng lại chỗ ngồi, dặn dò: “Đừng đút nhanh quá, đợi ông nội nuốt hết thì đút tiếp.”
“Con biết ạ.”
Dương Dương ngồi xuống, cầm đũa và bát trong tay em trai, Nhạc Nhạc vào bếp lấy một chén canh nhỏ để đút cho Từ lão gia.
Động tác của hai cậu nhóc thuần thục đút ông nội ăn. Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn cùng chứng kiến khỏi nói có bao nhiêu hâm mộ. Ngụy Hải Trung đấm nhẹ vào người Kiều Thiệu bắc và Triển Tô Nam, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
***
Cơm nước xong xuôi, Nghê Hồng Nhạn cùng Ngụy Hải Trung lập tức ra về. Từ Mạn Mạn ngồi trò chuyện với ông bà nội một lát rồi cũng lên lầu, giờ là đến lịch gọi điện tâm sự với người nào đó. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu Từ lão gia đi tản bộ trong vườn để tiêu cơm. Cố Khê ngồi lại bôi thuốc để xoa bóp lưng cho mẹ nuôi. Anh em Dương Nhạc thì đi tắm… Không khí trong biệt thự tuy im lặng nhưng rất ấm cúng, hài hòa.
Tiếng điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh trong nhà, trên tay Cố Khê đang dính đầy thuốc, vừa may đúng lúc hai con trai tắm rửa xong đi xuống, cậu vội vàng nói: “Dương Dương, nghe điện thoại đi con.”
Dương Dương đang mặc mỗi quần đùi áo may ô, vội chạy tới nhận điện: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai ạ?”
Đầu bên kia điện thoại không nghĩ sẽ là một đứa trẻ nhận máy, nhất thời sửng sốt.
Dương Dương nhìn điện thoại, lại hỏi: “Alo, xin hỏi tìm ai ạ?”
Đối phương đoán ra đứa bé này là ai, giọng nói rất hời hợt: “Tôi tìm Triển Tô Nam, cậu ta về chưa?”
“A, ngài …..”
Dương Dương che điện thoại hướng Nhạc Nhạc nói: “Điện thoại của ba Triển.”
Nhạc Nhạc lập tức chạy ra cửa nhà, gọi to: “Ba Triển, điện thoại —— ”
Dương Dương buông tay đang bịt ống nghe: “Ba Triển đang ở bên ngoài, sẽ vào ngay ạ, ngài…”
Đối phương nhăn mặt: “Ba Triển?”
“Vâng…” Nghe giọng điệu của đối phương có vẻ khó chịu, nét mặt Dương Dương không còn tươi cười nữa. Đúng lúc này Triển Tô Nam đi tới, Dương Dương lập tức giao điện thoại cho hắn, nhỏ giọng nói: “Ba Triển nè, có điện thoại.”
Xoa đầu Dương Dương, Triển Tô Nam hỏi: “Alo? Ai đấy?”
“Con thử nói xem ai?” Người trong điện thoại rất mất hứng.
“À.” Thấy được sự bất an trên mặt Dương Dương, Triển Tô Nam nói: “Con sẽ gọi lại sau.”
Không đợi đối phương đáp lời, hắn đã cúp máy. Nhìn ba Triển rời đi, Dương Dương mím môi, Cố Khê hỏi: “Sao vậy?”
Dương Dương lắc đầu, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ba, con và Nhạc Nhạc đêm nay muốn ngủ cùng ba.”
“Đêm nay ba Kiều sẽ ngủ cùng các con.” Một người thay Cố Khê trả lời, là Kiều Thiệu Bắc đang dìu Từ lão gia vào nhà. Hắn nói: “Suốt hai tháng nay ba Kiều không được gặp hai đứa nên đặc biệt nhớ các con. Đêm nay ngủ cùng ba đi, đêm mai các con ngủ cùng ba ba được không?”
Trong lòng Cố khê khẽ run, mượn động tác xoa bóp thắt lưng cho mẹ nuôi để che giấu sự bối rối.
Dương Dương và Nhạc Nhạc nghĩ, rồi gật đầu. “Vâng, đêm mai chúng con sẽ ngủ cùng ba ba.”
Đỡ Từ lão gia ngồi xuống ghế, Kiều Thiệu Bắc hỏi Cố Khê: “Ai gọi điện đến thế? Tô Nam đâu rồi?”
Cố Khê lắc đầu: “Không biết, Dương Dương cầm máy.”
Dương Dương lập tức nói: “Con cũng không biết, là của ba Triển.”
Chuyện gì mà khiến Tô Nam không muốn Cố Khê và bọn nhỏ nghe thấy? Kiều Thiệu Bắc nghĩ ngay tới một người. Thấy Dương Dương cúi đầu trầm tư, hắn đứng dậy cầm tay hai con trai, nói: “Để ba Kiều dẫn các con đi chọn phòng nhé.”
“Chọn phòng?” Hai cậu nhóc vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Thiệu Bắc dắt chúng tới mấy phòng trống, nói: “Sau này, các con muốn mỗi đứa một phòng hay vẫn ở chung với nhau? Phòng ở đây rất nhiều, các con cứ chọn phòng nào mình thích. Ngày mai, ba sẽ đưa hai đứa đi chọn đồ nội thất.”
“Con muốn ở cùng một phòng với anh trai / Nhạc Nhạc.”
“Haha, được được.”
Kiều Thiệu Bắc đưa bọn nhỏ ra chỗ khác, Cố Khê thoáng thở phào.
***
Trên lầu, trong thư phòng của Triển Tô Nam, hắn đang rất chán nản nghe người nào đó càu nhàu trong điện thoại.
“Về mà cũng không thèm gọi điện báo nhà một câu, còn phải để tôi gọi điện tới. Ông chủ Triển dạo này lớn mật quá.”
“Con đang vội.”
“Vội? Vội làm cha của con kẻ khác chứ gì? Vừa rồi nghe điện chính là con trai của người đó hả? Ba Triển cơ đấy…. Tôi cũng không biết từ khi nào mình được thăng chức làm ông nội.”
Trái tim Triển Tô Nam khẽ đau nhói, khẩu khí của hắn cực kỳ lãnh đạm: “Ba có thể lựa chọn không làm ông nội của chúng. Con không miễn cưỡng.”
“Tôi làm gì thừa hơi đi làm ông nội của ‘người khác’. Ngày mai đến chỗ Kiều thúc, mẹ anh muốn gặp anh.”
“Mai con có hẹn rồi, hôm khác đi.”
“Anh còn muốn tôi phải đến tận nơi mời sao?”
Triển Tô Nam run rẩy khóe miệng, tức giận cái người ngang ngược này, nói: “Mai con còn bận dẫn hai cháu trai mà ba khinh thường đi mua đồ. À, con quên mất, ba không muốn làm ông nội của chúng, vậy bọn nhỏ cũng chẳng có quan hệ gì với ba, càng không phải là cháu nội. Như vậy cũng tốt, con đỡ phải nhọc công nghĩ cách để sau này bọn nhỏ gọi ba một tiếng ‘ông nội’.”
“Triển Tô Nam, anh có thể nhận chúng là con, có thể ở bên người nọ, có thể dính lấy Thiệu Bắc, tôi mặc kệ anh. Nhưng, tôi tuyệt đối không cho phép anh dùng sản nghiệp tôi vất vả đánh đổi để đi lấy lòng người khác. Đừng có ép tôi.”
“À, ” Triển Tô Nam cười lạnh, “Ba, con cũng xin ba nhớ kĩ những lời ba vừa nói, về sau đừng có đổi ý. Còn nữa, con trai con sau này có khi còn chướng mắt cái sản nghiệp của ba đấy, ba khỏi cần nóng vội như thế.”
“Tôi sẽ chống mắt nhìn xem. Mai anh không mò đến thì vĩnh viễn cũng không cần tới nữa.”
Triển Tô Nam tự nói: “Vậy cứ thế đi.”
***
Trong phòng ngủ ở lầu ba, Kiều Thiệu Bắc cùng hai con trai nằm trên một chiếc giường lớn. Dương Dương nằm trên bụng hắn, sắc mặt ngưng trọng.
Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng xoa nắn mặt nó: “Nói đi, con có chuyện gì vậy?”
“Ba Kiều…” Dương Dương có điểm khổ sở hỏi: “Có phải có người… không thích chúng con gọi ba Kiều và Ba Triển là ba đúng không?”
Nhạc Nhạc lộ rõ sự kinh ngạc, xoay người nhìn ba Kiều.
Kiều Thiệu Bắc không khó chịu vì câu hỏi này, nhưng hắn cũng ngây ra một lúc, rồi mới hỏi ngay lại: “Có chuyện gì sao?”
Dương Dương nói: “Vừa rồi cái người tìm ba Triển ấy, khi nghe con gọi ba Triển, hình như có vẻ mất hứng.”
Kiều Thiệu Bắc cười, nói: “Chúng ta không có cách nào khiến cho tất cả mọi người quý mến chúng ta được, nhưng chúng ta có biện pháp khiến bản thân và người mình yêu quý được thoải mái. Các con nói có đúng không?”
“Ừm…” Hai con trai gật đầu, sự nặng nề đã không còn trên khuôn mặt Dương Dương.
Nhạc Nhạc cãi cằm, nói: “Ba Kiều, sau này con và anh trai sẽ mặc kệ người khác có thích hay không, cũng sẽ thoải mái gọi ba Kiều và ba Triển.”
“Thế mới phải.”
Ôm Nhạc Nhạc vào trong lòng, Kiều Thiệu Bắc hôn nhẹ lên trán hai đứa, đổi đề tài: “Các con muốn tự trang trí cho căn phòng của mình thế nào, ba Kiều sẽ cho hai đứa một buổi tối suy nghĩ. Sáng mai, sau khi ăn sáng, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Ba Kiều, phòng đã đẹp lắm rồi, không cần trang trí gì nữa đâu.” Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng thanh nói.
“Không được, phòng riêng của các con thì phải mang phong cách riêng của các con chứ. Hơn nữa, góc học tập cũng chưa có. Chẳng nhẽ các con không thấy thích thú khi được tự tay trang hoàng cho căn phòng của mình sao?”
Hai cậu nhóc đã dần động tâm, nhưng vẫn không muốn ba Kiều tốn kém.
“Ba có quen một đôi anh em song sinh, nhỏ hơn các con bốn tuổi. Các con có muốn xem phòng của chúng không?”
“Song sinh?”
“Ừ.”
“CÓ Ạ!”
Thành công di dời lực chú ý của hai con trai, trong lòng Kiều Thiệu Bắc than thầm hộ hai vị lão gia chưa hề hay mọi chuyện. Sau này, hai người đó khóc không ra nước mắt để nhận cháu nội mất.
/147
|