Một ngày trôi qua thật nặng nề, thật may là dù sao cho tới khi tan học, tôi không đi tìm Mông Thái Tử nhưng hắn cũng không gây phiền phức gì cho tôi.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Tiểu Đới bị thầy hiệu trưởng kéo đi dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp đi ra còng trường.
Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?
Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới một lượt, lấy sợi ren màu hồng phấn ra buộc tóc rồi len vào trong đám người.
He he, mấy kiểu kịch TV bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này không biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình thì hay thật, những vở kịch lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi hiện nay.
Á!
Sao lại là Mông Thái Tử?
Hự... cái đứa bé đứng trước mặt hắn, đang trợn trừng mắt nhìn hắn không phải là tiểu quỷ Y Đằng thì là ai? Hu hu, ai nói với tôi có chuyện gì đang xảy ra không, hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây?
Mông Thái Tử ỷ vào chiều cao 1m80 của hắn, ngạo mạn nhìn Y Đằng rồi quát:
-Ranh con, chỗ này không phải nhà trẻ, mày biết không?
-Xe của anh cản tầm nhìn của tôi.
Giọng điệu của tiểu quỷ Y Đằng rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.
-Tiểu quỷ, đây là địa bàn của tao. - Mông Thái Tử ra vẻ hống hách, dang rộng đôi tay, cúi người véo má Y Đằng. - Tao muốn dừng ở đâu thì dừng.
Tôi nhìn chiếc xe của Mông Thái Tử, đúng là ngang tàng đỗ giữa cồng trường, chiếm mất quá nửa vị trí...
Ấy!
Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Mông Thái Tử thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân đi một chút chẳng phải là xong rồi không? Có điều nói đi cũng phải nói lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi không?
Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?
-Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải tới trường Trung học Thâm Điền điểm danh.
A... chẳng nhẽ những gì nó nói lúc sáng... là thật?
-Bỏ tay anh ra.
Y Đằng trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng nói với Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử dường như càng thích véo má nó hơn, không chịu bỏ tay ra.
-ha ha, tiểu quỷ, bây giờ biết sai rồi chứ? Dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à!
Nhìn Mông Thái tử ỷ lớn ăn hiếp Y Đằng, tôi không thể nhin được nữa, dù sao Y Đằng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi lao lên như một mũi tên, kéo Y Đằng ra sau lưng.
-Sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ con?
-Thú cưng, cô đừng có mà lắm chuyện! - Mông Thái tử nhìn tôi, giọng to lên gấp đôi, ma trảo của hắn đang tiến về phía tôi,, định kéo tôi ra.
-Không được bắt nạt nó. - Tôi bảo vệ Y Đằng như con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể hắn kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.
-Trẻ con? Giọng nói của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu không phải nể tình nó là trẻ con thì tôi đã tẩn cho nó một trận...
Mông Thái Tử còn chưa nói xong, Y Đằng đã khóc thét lên:
-Hu hu hu... chị ơi, má em đau quá, đau quá, cái chú này thật đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em, chị đưa em về nhà đi... hu hu...
-Cái gì? Tiểu quỷ, mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?
Bị Mông Thái tử dọa, Y Đằng càng khóc lớn hơn.
Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Y Đằng như thế này trông thật đáng thường, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Mông Thái tử đúng là một gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!
-Y Đằng ngoan nào, đừng khóc nữa... - Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.
-Á! Thú cưng, cô đừng để thằng ranh này sàm sỡ! - Mông Thái Tử thấy tôi ôm Y Đằng thì nhảy dựng lên như một con khỉ.
Hả, hắn vừa nói cái gì thế?
Một thằng bé 8 tuổi thì sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều...
-Hic, em muốn được thơm, mẹ bảo thơm rồi sẽ không đau nữa. - Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ vô cùng ngây thơ, vô tội.
Hử?
Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái gương mặt lạnh lùng và giọng điệu chết tiệt ban nãy thì giờ nó chẳng khác nào một thiên thần... Chẳng nhẽ nó thực sự sợ Mông Thái Tử?
-Thơm? Hả! Thú cưng, tôi từng nói cô chỉ được thơm một mình tôi, cô mà dám thơm nó thì chết chắc rồi.
Cái đầu sao Chổi đỏ rực của Mông Thái Tử đang bốc hỏa.
Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự, nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, tôi thực sự không thể nào khước từ...
Cho dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con!
Tôi mặc kệ Mông Thái Tử, nhẹ nhàng thơm lên gương mặt Y Đằng, miệng nó lập tức nở một nụ cười đầy ý nghĩa!
Bùm!
Đầu Mông Thái Tử bốc khói đen, hắn chỉ vào tôi và Thánh Y Đằng, giận dữ quát:
-Các người chết chắc rồi!
Nói xong hắn nhảy lên, tóm lấy Y Đằng lôi ra khỏi lòng tôi.
-Này, thả nó ra!
Tôi vốn yếu ớt, muốn giằng Y Đằng từ tay Mông Thái Tửlà điều không thể, chỉ đành trợn mắt nhìn hắn nhấc bổng Y Đằng lên không trung.
- Hu hu hu... người lớn bắt nạt trẻ con, các anh các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với... hu hu...
Các bạn đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Mông Thái Tử, không ai dám lên tiếng, nhưng Y Đằng vừa kêu thế, một số cô gái dấy lên tình thương.
-Anh Thái Tử, anh... anh tha cho nó đi, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con thì vô tội...
-Đúng thế, Thái Tử, anh là người lớn, độ lượng, đừng chấp nhặt một đứa trẻ con!
-Thái Tử, anh vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế thì ảnh hưởng tới hình ánh quá...
...
Mỗi người một câu khiến Mông Thái Tử đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Y Đằng xuống, sầm mặt nhìn nó.
-Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày, nếu không chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu.
Sau đó hắn nhảy lên cái xe đua, lái đi với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe.
Cuối cùng cũng đi rồi!
-Chị ơi, em đói rồi, mình về nhà thôi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa. - Cái quần chíp hình chú cừu của chị và quần áo bẩn em đều bỏ vào máy giặt rồi, có phải em giỏi lắm không?
Mọi người xung quanh cười ngặt nghẽo.
-Ha ha, cô ta còn mặc quần chip hình con cừu!
-Sao mà ấu trĩ thế, mất mặt quá...
-Chậc chậc, có phải trẻ con nữa đâu mà còn có thói quen đấy, đáng ghét!
...
Tiếng cười giễu cợt vang lên tứ phía, mặt tôi đỏ như gấc chín, trong lòng thầm oán hận thằng tiểu quỷ này.
Chắc chắn là nó cố ý! Vừa nãy còn giả bộ vô tội, ngây thơ! Nó đúng là một thằng tiểu quỷ xấu xa!
Tôi không bao giờ tin nó nữa!
-Mọi người đừng tin lời thằng tiểu quỷ này, trẻ con hay nói xằng mà. Em trai, muộn rồi, trăng mọc rồi kìa, chị em mình mau về nhà thôi.
Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người.
Oa oa oa, nếu ở đó thêm nữa thì tôi không biết nó còn nói những gì nữa!
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Tiểu Đới bị thầy hiệu trưởng kéo đi dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp đi ra còng trường.
Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?
Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới một lượt, lấy sợi ren màu hồng phấn ra buộc tóc rồi len vào trong đám người.
He he, mấy kiểu kịch TV bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này không biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình thì hay thật, những vở kịch lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi hiện nay.
Á!
Sao lại là Mông Thái Tử?
Hự... cái đứa bé đứng trước mặt hắn, đang trợn trừng mắt nhìn hắn không phải là tiểu quỷ Y Đằng thì là ai? Hu hu, ai nói với tôi có chuyện gì đang xảy ra không, hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây?
Mông Thái Tử ỷ vào chiều cao 1m80 của hắn, ngạo mạn nhìn Y Đằng rồi quát:
-Ranh con, chỗ này không phải nhà trẻ, mày biết không?
-Xe của anh cản tầm nhìn của tôi.
Giọng điệu của tiểu quỷ Y Đằng rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.
-Tiểu quỷ, đây là địa bàn của tao. - Mông Thái Tử ra vẻ hống hách, dang rộng đôi tay, cúi người véo má Y Đằng. - Tao muốn dừng ở đâu thì dừng.
Tôi nhìn chiếc xe của Mông Thái Tử, đúng là ngang tàng đỗ giữa cồng trường, chiếm mất quá nửa vị trí...
Ấy!
Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Mông Thái Tử thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân đi một chút chẳng phải là xong rồi không? Có điều nói đi cũng phải nói lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi không?
Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?
-Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải tới trường Trung học Thâm Điền điểm danh.
A... chẳng nhẽ những gì nó nói lúc sáng... là thật?
-Bỏ tay anh ra.
Y Đằng trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng nói với Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử dường như càng thích véo má nó hơn, không chịu bỏ tay ra.
-ha ha, tiểu quỷ, bây giờ biết sai rồi chứ? Dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à!
Nhìn Mông Thái tử ỷ lớn ăn hiếp Y Đằng, tôi không thể nhin được nữa, dù sao Y Đằng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi lao lên như một mũi tên, kéo Y Đằng ra sau lưng.
-Sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ con?
-Thú cưng, cô đừng có mà lắm chuyện! - Mông Thái tử nhìn tôi, giọng to lên gấp đôi, ma trảo của hắn đang tiến về phía tôi,, định kéo tôi ra.
-Không được bắt nạt nó. - Tôi bảo vệ Y Đằng như con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể hắn kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.
-Trẻ con? Giọng nói của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu không phải nể tình nó là trẻ con thì tôi đã tẩn cho nó một trận...
Mông Thái Tử còn chưa nói xong, Y Đằng đã khóc thét lên:
-Hu hu hu... chị ơi, má em đau quá, đau quá, cái chú này thật đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em, chị đưa em về nhà đi... hu hu...
-Cái gì? Tiểu quỷ, mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?
Bị Mông Thái tử dọa, Y Đằng càng khóc lớn hơn.
Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Y Đằng như thế này trông thật đáng thường, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Mông Thái tử đúng là một gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!
-Y Đằng ngoan nào, đừng khóc nữa... - Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.
-Á! Thú cưng, cô đừng để thằng ranh này sàm sỡ! - Mông Thái Tử thấy tôi ôm Y Đằng thì nhảy dựng lên như một con khỉ.
Hả, hắn vừa nói cái gì thế?
Một thằng bé 8 tuổi thì sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều...
-Hic, em muốn được thơm, mẹ bảo thơm rồi sẽ không đau nữa. - Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ vô cùng ngây thơ, vô tội.
Hử?
Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái gương mặt lạnh lùng và giọng điệu chết tiệt ban nãy thì giờ nó chẳng khác nào một thiên thần... Chẳng nhẽ nó thực sự sợ Mông Thái Tử?
-Thơm? Hả! Thú cưng, tôi từng nói cô chỉ được thơm một mình tôi, cô mà dám thơm nó thì chết chắc rồi.
Cái đầu sao Chổi đỏ rực của Mông Thái Tử đang bốc hỏa.
Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự, nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, tôi thực sự không thể nào khước từ...
Cho dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con!
Tôi mặc kệ Mông Thái Tử, nhẹ nhàng thơm lên gương mặt Y Đằng, miệng nó lập tức nở một nụ cười đầy ý nghĩa!
Bùm!
Đầu Mông Thái Tử bốc khói đen, hắn chỉ vào tôi và Thánh Y Đằng, giận dữ quát:
-Các người chết chắc rồi!
Nói xong hắn nhảy lên, tóm lấy Y Đằng lôi ra khỏi lòng tôi.
-Này, thả nó ra!
Tôi vốn yếu ớt, muốn giằng Y Đằng từ tay Mông Thái Tửlà điều không thể, chỉ đành trợn mắt nhìn hắn nhấc bổng Y Đằng lên không trung.
- Hu hu hu... người lớn bắt nạt trẻ con, các anh các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với... hu hu...
Các bạn đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Mông Thái Tử, không ai dám lên tiếng, nhưng Y Đằng vừa kêu thế, một số cô gái dấy lên tình thương.
-Anh Thái Tử, anh... anh tha cho nó đi, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con thì vô tội...
-Đúng thế, Thái Tử, anh là người lớn, độ lượng, đừng chấp nhặt một đứa trẻ con!
-Thái Tử, anh vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế thì ảnh hưởng tới hình ánh quá...
...
Mỗi người một câu khiến Mông Thái Tử đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Y Đằng xuống, sầm mặt nhìn nó.
-Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày, nếu không chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu.
Sau đó hắn nhảy lên cái xe đua, lái đi với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe.
Cuối cùng cũng đi rồi!
-Chị ơi, em đói rồi, mình về nhà thôi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa. - Cái quần chíp hình chú cừu của chị và quần áo bẩn em đều bỏ vào máy giặt rồi, có phải em giỏi lắm không?
Mọi người xung quanh cười ngặt nghẽo.
-Ha ha, cô ta còn mặc quần chip hình con cừu!
-Sao mà ấu trĩ thế, mất mặt quá...
-Chậc chậc, có phải trẻ con nữa đâu mà còn có thói quen đấy, đáng ghét!
...
Tiếng cười giễu cợt vang lên tứ phía, mặt tôi đỏ như gấc chín, trong lòng thầm oán hận thằng tiểu quỷ này.
Chắc chắn là nó cố ý! Vừa nãy còn giả bộ vô tội, ngây thơ! Nó đúng là một thằng tiểu quỷ xấu xa!
Tôi không bao giờ tin nó nữa!
-Mọi người đừng tin lời thằng tiểu quỷ này, trẻ con hay nói xằng mà. Em trai, muộn rồi, trăng mọc rồi kìa, chị em mình mau về nhà thôi.
Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người.
Oa oa oa, nếu ở đó thêm nữa thì tôi không biết nó còn nói những gì nữa!
/34
|