Quay « Shiny Friends »
Tập thứ ba, Viên Thụy đã hợp tác ăn ý hơn với các đồng nghiệp khác, thậm chí còn lập được tình hữu nghị với anh quay phim Hàn Quốc mà nghe không hiểu đối phương đang nói gì. Mặc dù biết sau khi quay xong chương trình mọi người sẽ đường ai nấy đi, rất có thể không bao giờ liên hệ nữa, trong giới showbiz thì đây là chuyện bình thường, nhưng Viên Thụy vẫn rất vui vẻ, cậu rất ít khi kết được bạn, có thể giao tiếp ngắn ngủi như vậy cũng rất đáng quý trọng.
Hôm nay không có trò tranh đồ ăn, đến trưa, mọi người trên đường chạy tới địa điểm thi đấu, biên đạo để các thành viên tự giải quyết bữa trưa.
Viên Thụy rất đói, nhưng lại sợ ăn no quá sẽ ảnh hưởng tiến độ nên chỉ mua bánh bao và hộp sữa bò trong cửa hàng tiện lợi.
Kết quả lúc trở lại xe, khách mời nữ trên xe sau khi ăn xong điểm tâm ngọt nghe mùi bánh bao mặn, rối rít bày tỏ rất muốn ăn, cậu cũng không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là đem bánh bao cho họ, còn mình thì chỉ uống hộp sữa kia.
Đến hiện trường rồi mới biết sẽ tiến hành một trận đấu bóng rổ, khách mời mặc đồng phục đặc chế hình cầu, bên trong quả cầu nhất định phải giữ vững tư thế ngồi xổm, cẳng chân lộ ra ngoài coi như phạm quy.
Viên Thụy rất khổ não, chương trình này sao lại có nhiều hạng mục phù hợp cho mấy người chân ngắn quá vậy a.
Mặc trang bị, che khuất hai chân, cậu nhảy cà tưng đi cướp bóng rồi ném vào rổ, mệt muốn xỉu, dạ dày cũng tưng lên tưng xuống, càng lúc càng thấy không thoải mái.
Trọng tài thổi còi một tiếng, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả mọi người rất mệt mỏi, rốt cục có thể đứng lên thả lỏng một chút, nửa thật nửa giả liên tiếp oán giận tổ tiết mục không có nhân tính.
Viên Thụy lại “phịch” một tiếng nằm liệt dưới đất, hai cái chân dài từ bên trong quả cầu duỗi ra, bộ dáng có chút buồn cười.
Triệu Chính Nghĩa chạy tới, click click mấy tiếng chụp cho cậu tấm hình, còn nói: “Viên Ca, không sao chứ? Uống lon Red Bull bổ sung năng lượng đi, đúng lúc tôi giúp anh chụp một tấm đăng lên weibo, fans khẳng định rất đau lòng, nhà tài trợ cũng sẽ rất vui.”
Viên Thụy “Ừ” một tiếng, cố sức bò dậy, Triệu Chính Nghĩa đem Red Bull đưa cho cậu, cậu lại cầm lon dại ra.
Triệu Chính Nghĩa nói: “Viên Ca? Uống đi nha.”
Viên Thụy: “… Muốn ói.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy ói sữa đầy đất.
Nhà tài trợ có vui hay không cậu không biết, cậu chỉ biết là, cô giáo số học rất không vui.
“Dương tổng, xin lỗi, đã làm lỡ thời gian của mọi người.” Cậu cúi đầu xin lỗi vô cùng thành khẩn, “Tôi đã nghỉ khỏe rồi, có thể lập tức quay.”
Dương Lộ khoanh tay đứng trước mặt cậu, đanh mặt nói: “Cậu lớn như vậy rồi mà chuyện ăn cơm cũng phải để người khác dạy sao? Buổi trưa rõ ràng đủ thời gian cho mọi người ăn cơm, cậu cố tình không ăn, hiện tại ảnh hưởng tiến độ quay phim nói một tiếng xin lỗi là xong? Cậu có biết tôi mời tổ Hàn quốc đến mỗi phút chi hết bao nhiêu tiền không?”
Viên Thụy nghĩ thầm, không phải trả thù lao theo tập sao? Tại sao lại tính phút?
Dương Lộ nói: “Tôi biết làm người mẫu phải giữ dáng, nhưng cậu bây giờ không còn là người mẫu nữa, thói quen ẩm thực này sẽ ảnh hưởng đến công việc, sửa ngay đi. Lại nói, gầy như vậy đep lắm sao?”
Viên Thụy nghĩ, đẹp mà, bạn trai tôi nói rất dễ nhìn.
Dương Lộ còn nói: “Cậu vốn đã không linh hoạt, bị đần cũng không biết chạy trước, đừng chờ người khác hối thúc mới biết nỗ lực, lần này xem như bỏ qua, sau này trong quá trình quay tôi không muốn xảy ra mấy chuyện bất ngờ này nữa, để người khác biết được cậu ói ra sữa, có thấy buồn cười hay không?”
Viên Thụy nói thầm, nếu nữ khách mời không ăn bánh bao của tôi, tôi nhất định có thể ói ra một ít chất dinh dưỡng.
Dương Lộ khó chịu nói: “Mắt còn đảo tới đảo lui, không phục? Đừng nghĩ tôi bây giờ là leader, chỉ tính bối phận, tôi nói cậu mấy câu cũng được.”
Viên Thụy vội nói: “Vương lão sư, ngài nói đúng.”
Dương Lộ: “… Tôi họ Dương.”
Viên Thụy: “…”
Cô giáo số học kia của cậu mới họ Vương.
Công tác trắc trở hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, trời đã tối, cậu gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương, nói: “Buổi tối ăn bên ngoài đi, em không muốn làm cơm, mệt quá.”
Trịnh Thu Dương: “Được, muốn ăn gì?”
Viên Thụy: “Beefsteak đi, em làm không ngon bằng bên ngoài.”
Trịnh Thu Dương: “Được, vậy bây giờ em ở đâu?”
Viên Thụy: ” Ở sân vận động, cách công ty của anh không xa, anh tiện đường tới đón em không? Để Tiểu Triệu đưa em tới quán ăn mà lại để người ta đi về, em thấy rất không nên.”
Triệu Chính Nghĩa giúp các em gái manh manh tổ tiết mục dọn dẹp xong đồ vật, đúng lúc bước vào nghe Viên Thụy nói câu nói này, yên lặng đứng ở một bên không lên tiếng. Có lúc hắn thật sự không biết rốt cuộc Viên Thụy có ngốc thật hay không, chỉ số IQ biểu hiện thường thấp hơn người bình thường, nhưng lại thường xuyên để ý tới những việc nhỏ mà người ta không để ý. Từ khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm đến bây giờ, hắn làm trợ lý 5 năm cho nhiều minh tinh, người trước người sau tổng cộng 9 nghệ sĩ, nhiều lần để ý đến cảm nhận của hắn, Viên Thụy là người duy nhất.
Không bao lâu, Trịnh Thu Dương tới đón Viên Thụy, hai người cùng đi đến nhà hàng Tây trước đây.
Viên Thụy ủ rũ cuối đầu nói: “Hôm nay quay chương trình được một nửa, em phun ra sữa.”
Trịnh Thu Dương: “… Phun chỗ nào?”
Viên Thụy không hiểu, nói: “Miệng nha.”
Trịnh Thu Dương muốn nói bậy lại không có người hùa theo, không thể làm gì khác hơn, nói: “Xảy ra chuyện gì? Tổ tiết mục lại cho tụi em uống một đống sữa? Lần trước bắt uống nước chanh, dạ dày em khó chịu đến mấy ngày không thể ăn cơm, bọn họ thật thích hành hạ người khác.”
Viên Thụy nói: “Không trách tổ tiết mục.” Cậu đem chuyện xảy ra kể lại.
Trịnh Thu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Em đừng có luôn người ta muốn cái gì là cho cái đó, gặp lại tình huống như thế em cứ trực tiếp nói tôi còn chưa ăn cơm, bánh bao không thể cho mọi người, không được sao?”
Viên Thụy lại nói: “Họ đều nói muốn, cũng không phải món gì quý giá…”
Trịnh Thu Dương giáo dục cậu: “Cái gì mới gọi là quý? Chỉ cần là thứ mà em muốn, nó liền quý giá, không thể cho người khác.”
Bạn đang �
Viên Thụy: “… Nha.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vậy em thử nghĩ xem, với em mà nói có một thứ rất quý giá, hiện tại có người hỏi xin em, em có cho hay không?”
Viên Thụy suy nghĩ một lát, nói: “Không cho.”
Trịnh Thu Dương hài lòng nói: “Vậy là được rồi, sau này đừng có hào phóng như vậy. Em lúc nãy nghĩ tới thứ gì? Robot vệ sinh? Hay là đống truyện Conan?”
“Cũng không phải.” Viên Thụy xấu hổ nói, “Không nói cho anh.”
Trịnh Thu Dương suy nghĩ một chút, khó chịu nói: “Chữ ký của Bách Đồ, đúng không?”
Viên Thụy nghĩ thầm em cần nhất chính là anh a, thế nhưng cậu cảm thấy quá buồn nôn không tiện nói, liền chuyển đề tài nói: “Lát nữa anh thả em trước cửa rồi hãy đi gửi xe, em vào gọi món trước, nhà hàng này rất đông, đưa món lên có thể chậm.”
Cậu vào phòng ăn trước, Trịnh Thu Dương đi tìm chỗ đậu xe.
Phục vụ nhận ra Viên Thụy, vô cùng nhiệt tình dẫn cậu ngồi xuống, đem thực đơn để trước mặt cậu, thầm nghĩ một hồi gọi món xong, nhân lúc quản lý không để ý lén xin chữ ký.
Viên Thụy lật thực đơn, gọi: “Hai phần beefsteak, một phần để sốt tiêu đen, một phần để nước sốt nấm.” Trịnh Thu Dương một chút cay cũng không ăn được.
“Một miếng bánh phô mai, một phần tôm tươi măng tây trộn salad, hai kem ly, một ly Cabernet[1], một ly nước nho.” Trịnh Thu Dương lái xe không thể uống rượu.
[1] 1 loại rượu nho
Phục vụ nói: “Đã ghi, ngài có muốn thử món mới của chúng tôi không?”
Viên Thụy lại hỏi: “Đủ 300 chưa?”
Phục vụ không hiểu, nhanh chóng tính toán, nói rằng: “Tổng cộng 301 tệ.”
Viên Thụy hỏi: “Hôm nay có thể trả tiền Mỹ Đoàn[2] không?”
[2] Trang web meituan.com, là một trang web thanh toán tiền ăn qua mạng, được giảm phần % (theo như Đậu search tìm là vậy)
Phục vụ: “… Có thể, chỉ những ngày lễ không thể dùng.”
Viên Thụy hài lòng đem thực đơn trả lại, nói: “Cứ như thế đi, cảm ơn cậu.”
Phục vụ xốc xếch đi ra, ngay cả xin ký tên cũng quên luôn. Nhà hàng này ở trên Mỹ Đoàn có ưu đãi, đủ 300 giảm 30.
Tập thứ ba, Viên Thụy đã hợp tác ăn ý hơn với các đồng nghiệp khác, thậm chí còn lập được tình hữu nghị với anh quay phim Hàn Quốc mà nghe không hiểu đối phương đang nói gì. Mặc dù biết sau khi quay xong chương trình mọi người sẽ đường ai nấy đi, rất có thể không bao giờ liên hệ nữa, trong giới showbiz thì đây là chuyện bình thường, nhưng Viên Thụy vẫn rất vui vẻ, cậu rất ít khi kết được bạn, có thể giao tiếp ngắn ngủi như vậy cũng rất đáng quý trọng.
Hôm nay không có trò tranh đồ ăn, đến trưa, mọi người trên đường chạy tới địa điểm thi đấu, biên đạo để các thành viên tự giải quyết bữa trưa.
Viên Thụy rất đói, nhưng lại sợ ăn no quá sẽ ảnh hưởng tiến độ nên chỉ mua bánh bao và hộp sữa bò trong cửa hàng tiện lợi.
Kết quả lúc trở lại xe, khách mời nữ trên xe sau khi ăn xong điểm tâm ngọt nghe mùi bánh bao mặn, rối rít bày tỏ rất muốn ăn, cậu cũng không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là đem bánh bao cho họ, còn mình thì chỉ uống hộp sữa kia.
Đến hiện trường rồi mới biết sẽ tiến hành một trận đấu bóng rổ, khách mời mặc đồng phục đặc chế hình cầu, bên trong quả cầu nhất định phải giữ vững tư thế ngồi xổm, cẳng chân lộ ra ngoài coi như phạm quy.
Viên Thụy rất khổ não, chương trình này sao lại có nhiều hạng mục phù hợp cho mấy người chân ngắn quá vậy a.
Mặc trang bị, che khuất hai chân, cậu nhảy cà tưng đi cướp bóng rồi ném vào rổ, mệt muốn xỉu, dạ dày cũng tưng lên tưng xuống, càng lúc càng thấy không thoải mái.
Trọng tài thổi còi một tiếng, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả mọi người rất mệt mỏi, rốt cục có thể đứng lên thả lỏng một chút, nửa thật nửa giả liên tiếp oán giận tổ tiết mục không có nhân tính.
Viên Thụy lại “phịch” một tiếng nằm liệt dưới đất, hai cái chân dài từ bên trong quả cầu duỗi ra, bộ dáng có chút buồn cười.
Triệu Chính Nghĩa chạy tới, click click mấy tiếng chụp cho cậu tấm hình, còn nói: “Viên Ca, không sao chứ? Uống lon Red Bull bổ sung năng lượng đi, đúng lúc tôi giúp anh chụp một tấm đăng lên weibo, fans khẳng định rất đau lòng, nhà tài trợ cũng sẽ rất vui.”
Viên Thụy “Ừ” một tiếng, cố sức bò dậy, Triệu Chính Nghĩa đem Red Bull đưa cho cậu, cậu lại cầm lon dại ra.
Triệu Chính Nghĩa nói: “Viên Ca? Uống đi nha.”
Viên Thụy: “… Muốn ói.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy ói sữa đầy đất.
Nhà tài trợ có vui hay không cậu không biết, cậu chỉ biết là, cô giáo số học rất không vui.
“Dương tổng, xin lỗi, đã làm lỡ thời gian của mọi người.” Cậu cúi đầu xin lỗi vô cùng thành khẩn, “Tôi đã nghỉ khỏe rồi, có thể lập tức quay.”
Dương Lộ khoanh tay đứng trước mặt cậu, đanh mặt nói: “Cậu lớn như vậy rồi mà chuyện ăn cơm cũng phải để người khác dạy sao? Buổi trưa rõ ràng đủ thời gian cho mọi người ăn cơm, cậu cố tình không ăn, hiện tại ảnh hưởng tiến độ quay phim nói một tiếng xin lỗi là xong? Cậu có biết tôi mời tổ Hàn quốc đến mỗi phút chi hết bao nhiêu tiền không?”
Viên Thụy nghĩ thầm, không phải trả thù lao theo tập sao? Tại sao lại tính phút?
Dương Lộ nói: “Tôi biết làm người mẫu phải giữ dáng, nhưng cậu bây giờ không còn là người mẫu nữa, thói quen ẩm thực này sẽ ảnh hưởng đến công việc, sửa ngay đi. Lại nói, gầy như vậy đep lắm sao?”
Viên Thụy nghĩ, đẹp mà, bạn trai tôi nói rất dễ nhìn.
Dương Lộ còn nói: “Cậu vốn đã không linh hoạt, bị đần cũng không biết chạy trước, đừng chờ người khác hối thúc mới biết nỗ lực, lần này xem như bỏ qua, sau này trong quá trình quay tôi không muốn xảy ra mấy chuyện bất ngờ này nữa, để người khác biết được cậu ói ra sữa, có thấy buồn cười hay không?”
Viên Thụy nói thầm, nếu nữ khách mời không ăn bánh bao của tôi, tôi nhất định có thể ói ra một ít chất dinh dưỡng.
Dương Lộ khó chịu nói: “Mắt còn đảo tới đảo lui, không phục? Đừng nghĩ tôi bây giờ là leader, chỉ tính bối phận, tôi nói cậu mấy câu cũng được.”
Viên Thụy vội nói: “Vương lão sư, ngài nói đúng.”
Dương Lộ: “… Tôi họ Dương.”
Viên Thụy: “…”
Cô giáo số học kia của cậu mới họ Vương.
Công tác trắc trở hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, trời đã tối, cậu gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương, nói: “Buổi tối ăn bên ngoài đi, em không muốn làm cơm, mệt quá.”
Trịnh Thu Dương: “Được, muốn ăn gì?”
Viên Thụy: “Beefsteak đi, em làm không ngon bằng bên ngoài.”
Trịnh Thu Dương: “Được, vậy bây giờ em ở đâu?”
Viên Thụy: ” Ở sân vận động, cách công ty của anh không xa, anh tiện đường tới đón em không? Để Tiểu Triệu đưa em tới quán ăn mà lại để người ta đi về, em thấy rất không nên.”
Triệu Chính Nghĩa giúp các em gái manh manh tổ tiết mục dọn dẹp xong đồ vật, đúng lúc bước vào nghe Viên Thụy nói câu nói này, yên lặng đứng ở một bên không lên tiếng. Có lúc hắn thật sự không biết rốt cuộc Viên Thụy có ngốc thật hay không, chỉ số IQ biểu hiện thường thấp hơn người bình thường, nhưng lại thường xuyên để ý tới những việc nhỏ mà người ta không để ý. Từ khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm đến bây giờ, hắn làm trợ lý 5 năm cho nhiều minh tinh, người trước người sau tổng cộng 9 nghệ sĩ, nhiều lần để ý đến cảm nhận của hắn, Viên Thụy là người duy nhất.
Không bao lâu, Trịnh Thu Dương tới đón Viên Thụy, hai người cùng đi đến nhà hàng Tây trước đây.
Viên Thụy ủ rũ cuối đầu nói: “Hôm nay quay chương trình được một nửa, em phun ra sữa.”
Trịnh Thu Dương: “… Phun chỗ nào?”
Viên Thụy không hiểu, nói: “Miệng nha.”
Trịnh Thu Dương muốn nói bậy lại không có người hùa theo, không thể làm gì khác hơn, nói: “Xảy ra chuyện gì? Tổ tiết mục lại cho tụi em uống một đống sữa? Lần trước bắt uống nước chanh, dạ dày em khó chịu đến mấy ngày không thể ăn cơm, bọn họ thật thích hành hạ người khác.”
Viên Thụy nói: “Không trách tổ tiết mục.” Cậu đem chuyện xảy ra kể lại.
Trịnh Thu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Em đừng có luôn người ta muốn cái gì là cho cái đó, gặp lại tình huống như thế em cứ trực tiếp nói tôi còn chưa ăn cơm, bánh bao không thể cho mọi người, không được sao?”
Viên Thụy lại nói: “Họ đều nói muốn, cũng không phải món gì quý giá…”
Trịnh Thu Dương giáo dục cậu: “Cái gì mới gọi là quý? Chỉ cần là thứ mà em muốn, nó liền quý giá, không thể cho người khác.”
Bạn đang �
Viên Thụy: “… Nha.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vậy em thử nghĩ xem, với em mà nói có một thứ rất quý giá, hiện tại có người hỏi xin em, em có cho hay không?”
Viên Thụy suy nghĩ một lát, nói: “Không cho.”
Trịnh Thu Dương hài lòng nói: “Vậy là được rồi, sau này đừng có hào phóng như vậy. Em lúc nãy nghĩ tới thứ gì? Robot vệ sinh? Hay là đống truyện Conan?”
“Cũng không phải.” Viên Thụy xấu hổ nói, “Không nói cho anh.”
Trịnh Thu Dương suy nghĩ một chút, khó chịu nói: “Chữ ký của Bách Đồ, đúng không?”
Viên Thụy nghĩ thầm em cần nhất chính là anh a, thế nhưng cậu cảm thấy quá buồn nôn không tiện nói, liền chuyển đề tài nói: “Lát nữa anh thả em trước cửa rồi hãy đi gửi xe, em vào gọi món trước, nhà hàng này rất đông, đưa món lên có thể chậm.”
Cậu vào phòng ăn trước, Trịnh Thu Dương đi tìm chỗ đậu xe.
Phục vụ nhận ra Viên Thụy, vô cùng nhiệt tình dẫn cậu ngồi xuống, đem thực đơn để trước mặt cậu, thầm nghĩ một hồi gọi món xong, nhân lúc quản lý không để ý lén xin chữ ký.
Viên Thụy lật thực đơn, gọi: “Hai phần beefsteak, một phần để sốt tiêu đen, một phần để nước sốt nấm.” Trịnh Thu Dương một chút cay cũng không ăn được.
“Một miếng bánh phô mai, một phần tôm tươi măng tây trộn salad, hai kem ly, một ly Cabernet[1], một ly nước nho.” Trịnh Thu Dương lái xe không thể uống rượu.
[1] 1 loại rượu nho
Phục vụ nói: “Đã ghi, ngài có muốn thử món mới của chúng tôi không?”
Viên Thụy lại hỏi: “Đủ 300 chưa?”
Phục vụ không hiểu, nhanh chóng tính toán, nói rằng: “Tổng cộng 301 tệ.”
Viên Thụy hỏi: “Hôm nay có thể trả tiền Mỹ Đoàn[2] không?”
[2] Trang web meituan.com, là một trang web thanh toán tiền ăn qua mạng, được giảm phần % (theo như Đậu search tìm là vậy)
Phục vụ: “… Có thể, chỉ những ngày lễ không thể dùng.”
Viên Thụy hài lòng đem thực đơn trả lại, nói: “Cứ như thế đi, cảm ơn cậu.”
Phục vụ xốc xếch đi ra, ngay cả xin ký tên cũng quên luôn. Nhà hàng này ở trên Mỹ Đoàn có ưu đãi, đủ 300 giảm 30.
/92
|