*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị Trịnh, xin chào
Trong nhóm chơi bóng cùng có hai người khá lớn tuổi, nhìn dáng vẻ ít nhất phải 50 tuổi, mới chơi chưa được nửa tiếng đã mãnh liệt yêu cầu nghỉ giữa trận, mọi người đành tạm thời ngừng lại.
Viên Thụy rèn luyện thân thể rất tốt nên vẫn có thể tiếp tục, chỉ là hơi khát, lúc nãy cậu thấy cạnh sân bóng có đặt một túi đồ uống, muốn đi lấy nhưng lại không xác định được đó là của khách sạn hay những người ở đây, có cần trả phí khác hay không, đành lưỡng lự nhịn xuống, hai tay chống đầu gối điều chỉnh hô hấp, nghĩ thầm đợi lát nữa xem có ai tới lấy không, tốt nhất là của khách sạn cung cấp miễn phí.
Mạnh Lai ra hiệu cho một thanh niên trẻ bên cạnh, thanh niên kia liền chạy qua sân bên cầm hai chai nước về, trước tiên đưa cho hai bác lớn tuổi, còn những người khác thì tự đi lấy.
Viên Thụy thấy tình hình này, xem ra đồ uống là do Mạnh Lai mua, thất vọng nghĩ hay là khỏi uống. Cậu ưỡn thẳng người lên, lấy vạt áo thun lau mồ hôi trên mặt, lại liếm liếm môi, mồ hôi mặn thật, khát quá làm sao bây giờ a, lúc xuống đây nên ôm trái dừa chưa uống xong xuống luôn mới đúng, nếu không gọi cho Triệu Chính Nghĩa kêu hắn đem dừa tới đây, sờ túi quần, chết rồi, không đem điện thoại theo.
“Viên Thụy, anh cũng uống nước đi.” Thanh niên kia chạy tới đưa cho cậu một chai nước tăng lực, cười híp mắt nói, “Em thấy anh ngại không đi lấy.”
Viên Thụy cảm kích nhìn hắn cười cười, nhưng vẫn không nhận, nói: “Không cần… Anh không khát.”
Thanh niên đó giống như sớm biết cậu sẽ từ chối, nói tiếp: “Cái này không tốn tiền, khách sạn cung cấp miễn phí, cho anh, cầm lấy đi.”
Viên Thụy vừa nghe là của khách sạn, liền ngay tức khắc không biết xấu hổ nhận lấy nói: “Cảm ơn em a.”
Thanh niên kia nhìn cái người nói không khát mà lại uống một hơi hết hơn nửa bình, cảm thấy thật buồn cười, nhưng không tiện vạch trần cậu, nói: “Bạn gái em thường xem chương trình của mọi người, đặc biệt thích anh nhất, lát nữa anh có thể chụp chung với em một tấm không, để em về khoe với cổ.”
Viên Thụy đồng ý, nói: “Nghe khẩu âm của em, hình như là từ Bắc Kinh tới?”
Thanh niên nói: “Đúng vậy, em đi theo Mạnh tổng làm việc, đầu xuân sang năm có một cuộc thi hoa hậu quốc tế tổ chức ở đây, công ty của tụi em là công ty duy nhất chịu trách nhiệm về truyền thông trong nước.” Hắn liếc mắt hướng về hai bác trung niên đằng kia, chép miệng thấp giọng nói, “Hai người đó nằm trong ban lãnh đạo.”
Viên Thụy hiểu rõ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, Mạnh Lai thật sự tới vì công việc, thật tốt quá, mà cậu đúng là quá tự luyến rồi, người ta đào một cái hố, rồi chạy tới phía nam tổ quốc, sao có thể là vì bẫy hắn.
Mạnh Lai nói không biết Dương Lộ nhận cậu làm con nuôi, cũng là thật sao? Hai mẹ con nhà này toàn là doanh nhân thành đạt, suốt ngày chân không chạm đất, loại chuyện nhỏ nhặt như nhận con nuôi không báo cho con ruột, cũng có thể thông cảm. (Đ: Nhỏ chỗ nào….)
Cậu thanh niên kia đi rồi, ảnh đế đi WC trở lại lấy chai nước uống, đi tới trước mặt Viên Thụy uống ừng ực rồi hỏi: “Tiểu Viên, em và Mạnh Lai thật sự là bạn học a?”
Viên Thụy giấu đầu hở đuôi nói: “Vâng, chỉ là bạn học bình thường, một chút cũng không quen.”
Ảnh đế nhìn cậu cười, nhỏ giọng nói: “Em làm trò gì vậy, không quen sao còn nhớ rõ lớn hơn em 4 tháng? Anh còn không biết ngày tháng năm sinh của bạn cũ cao trung.”
Mắt Viên Thụy trợn ngày càng to, khẩn trương nói: “Cậu, cậu ấy là lớp trưởng a, lý lịch vân vân của mọi người đều biết.”
Ảnh đế nói: “Anh cũng là lớp trưởng a, sao anh không nhớ?”
Viên Thụy vắt hết óc suy nghĩ, nói: “Chắc là do anh tốt nghiệp trung học quá lâu?”
Ảnh đế tuổi hơn 40 cười ha ha, sau đó mặt bán manh nói: “Đáng ghét hà, người ta mới tốt nghiệp năm ngoái có biết không?” (Đ: =)))))
Sau đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Ảnh đế trong giới cũng nổi danh là thương nhân, nhân duyên lại vô cùng tốt. Anh ấy và Dương Lộ còn là bạn tốt, « Shiny Friends » có thể mời được ảnh đế là nhờ Dương Lộ, nếu như bị anh ấy nhìn ra mình trước kia cùng Mạnh Lai như vậy như vậy, chắc sẽ tới tai Dương Lộ rất nhanh.
Viên Thụy sợ hết hồn hết vía cả người toát mồ hôi lạnh, nếu mẹ nuôi biết rồi có khi nào đánh chết cậu không a? Cậu nhớ tới mấy câu mà mẹ Trịnh Thu Dương hay nói, “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ”, “Đồ tâm cơ câu dẫn con trai tao”, mấy lời như thế nếu thay mặt mẹ Trịnh thành Dương Lộ… Độ đáng sợ up hơn 100 lần còn chưa hết.
Nghỉ ngơi mười mấy phút, lại chơi thêm nửa tiếng, thể lực hai vị lãnh đạo này thật sự không chịu nỗi nữa liền trở về nghỉ ngơi, ba bốn nhân viên đi theo đành phải về theo họ.
Ảnh đế còn chơi chưa đã: “Gọi mấy người trong đoàn tới chơi luôn đi?”
Viên Thụy vội nói: “Em không chơi nữa, em phải về học lời thoại.”
Bởi vì cậu xin phép nghỉ từ studio tới đây nên lý do này được thông qua, ảnh đế không cưỡng cầu, Mạnh Lai cũng không nói gì, Viên Thụy sau khi tạm biệt mọi người liền vội vàng chạy về.
Vừa về tới phòng, cậu cầm điện thoại di động, thấy Trịnh Thu Dương trả lời weixin của mình.
Trịnh Thu Dương: “Đệt! Trái dừa gì lớn như vậy!”
Trịnh Thu Dương: “Uống ngon không?”
Trịnh Thu Dương: “Cái dừa chắc ăn rất ngon.”
Trịnh Thu Dương: “Anh hồi nãy đang họp.”
Trịnh Thu Dương: “Em đang làm gì vậy?”
Trịnh Thu Dương: “Đăng hai trái dừa xong là không thèm để ý anh?”
Trịnh Thu Dương: “
Chị Trịnh, xin chào
Trong nhóm chơi bóng cùng có hai người khá lớn tuổi, nhìn dáng vẻ ít nhất phải 50 tuổi, mới chơi chưa được nửa tiếng đã mãnh liệt yêu cầu nghỉ giữa trận, mọi người đành tạm thời ngừng lại.
Viên Thụy rèn luyện thân thể rất tốt nên vẫn có thể tiếp tục, chỉ là hơi khát, lúc nãy cậu thấy cạnh sân bóng có đặt một túi đồ uống, muốn đi lấy nhưng lại không xác định được đó là của khách sạn hay những người ở đây, có cần trả phí khác hay không, đành lưỡng lự nhịn xuống, hai tay chống đầu gối điều chỉnh hô hấp, nghĩ thầm đợi lát nữa xem có ai tới lấy không, tốt nhất là của khách sạn cung cấp miễn phí.
Mạnh Lai ra hiệu cho một thanh niên trẻ bên cạnh, thanh niên kia liền chạy qua sân bên cầm hai chai nước về, trước tiên đưa cho hai bác lớn tuổi, còn những người khác thì tự đi lấy.
Viên Thụy thấy tình hình này, xem ra đồ uống là do Mạnh Lai mua, thất vọng nghĩ hay là khỏi uống. Cậu ưỡn thẳng người lên, lấy vạt áo thun lau mồ hôi trên mặt, lại liếm liếm môi, mồ hôi mặn thật, khát quá làm sao bây giờ a, lúc xuống đây nên ôm trái dừa chưa uống xong xuống luôn mới đúng, nếu không gọi cho Triệu Chính Nghĩa kêu hắn đem dừa tới đây, sờ túi quần, chết rồi, không đem điện thoại theo.
“Viên Thụy, anh cũng uống nước đi.” Thanh niên kia chạy tới đưa cho cậu một chai nước tăng lực, cười híp mắt nói, “Em thấy anh ngại không đi lấy.”
Viên Thụy cảm kích nhìn hắn cười cười, nhưng vẫn không nhận, nói: “Không cần… Anh không khát.”
Thanh niên đó giống như sớm biết cậu sẽ từ chối, nói tiếp: “Cái này không tốn tiền, khách sạn cung cấp miễn phí, cho anh, cầm lấy đi.”
Viên Thụy vừa nghe là của khách sạn, liền ngay tức khắc không biết xấu hổ nhận lấy nói: “Cảm ơn em a.”
Thanh niên kia nhìn cái người nói không khát mà lại uống một hơi hết hơn nửa bình, cảm thấy thật buồn cười, nhưng không tiện vạch trần cậu, nói: “Bạn gái em thường xem chương trình của mọi người, đặc biệt thích anh nhất, lát nữa anh có thể chụp chung với em một tấm không, để em về khoe với cổ.”
Viên Thụy đồng ý, nói: “Nghe khẩu âm của em, hình như là từ Bắc Kinh tới?”
Thanh niên nói: “Đúng vậy, em đi theo Mạnh tổng làm việc, đầu xuân sang năm có một cuộc thi hoa hậu quốc tế tổ chức ở đây, công ty của tụi em là công ty duy nhất chịu trách nhiệm về truyền thông trong nước.” Hắn liếc mắt hướng về hai bác trung niên đằng kia, chép miệng thấp giọng nói, “Hai người đó nằm trong ban lãnh đạo.”
Viên Thụy hiểu rõ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, Mạnh Lai thật sự tới vì công việc, thật tốt quá, mà cậu đúng là quá tự luyến rồi, người ta đào một cái hố, rồi chạy tới phía nam tổ quốc, sao có thể là vì bẫy hắn.
Mạnh Lai nói không biết Dương Lộ nhận cậu làm con nuôi, cũng là thật sao? Hai mẹ con nhà này toàn là doanh nhân thành đạt, suốt ngày chân không chạm đất, loại chuyện nhỏ nhặt như nhận con nuôi không báo cho con ruột, cũng có thể thông cảm. (Đ: Nhỏ chỗ nào….)
Cậu thanh niên kia đi rồi, ảnh đế đi WC trở lại lấy chai nước uống, đi tới trước mặt Viên Thụy uống ừng ực rồi hỏi: “Tiểu Viên, em và Mạnh Lai thật sự là bạn học a?”
Viên Thụy giấu đầu hở đuôi nói: “Vâng, chỉ là bạn học bình thường, một chút cũng không quen.”
Ảnh đế nhìn cậu cười, nhỏ giọng nói: “Em làm trò gì vậy, không quen sao còn nhớ rõ lớn hơn em 4 tháng? Anh còn không biết ngày tháng năm sinh của bạn cũ cao trung.”
Mắt Viên Thụy trợn ngày càng to, khẩn trương nói: “Cậu, cậu ấy là lớp trưởng a, lý lịch vân vân của mọi người đều biết.”
Ảnh đế nói: “Anh cũng là lớp trưởng a, sao anh không nhớ?”
Viên Thụy vắt hết óc suy nghĩ, nói: “Chắc là do anh tốt nghiệp trung học quá lâu?”
Ảnh đế tuổi hơn 40 cười ha ha, sau đó mặt bán manh nói: “Đáng ghét hà, người ta mới tốt nghiệp năm ngoái có biết không?” (Đ: =)))))
Sau đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Ảnh đế trong giới cũng nổi danh là thương nhân, nhân duyên lại vô cùng tốt. Anh ấy và Dương Lộ còn là bạn tốt, « Shiny Friends » có thể mời được ảnh đế là nhờ Dương Lộ, nếu như bị anh ấy nhìn ra mình trước kia cùng Mạnh Lai như vậy như vậy, chắc sẽ tới tai Dương Lộ rất nhanh.
Viên Thụy sợ hết hồn hết vía cả người toát mồ hôi lạnh, nếu mẹ nuôi biết rồi có khi nào đánh chết cậu không a? Cậu nhớ tới mấy câu mà mẹ Trịnh Thu Dương hay nói, “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ”, “Đồ tâm cơ câu dẫn con trai tao”, mấy lời như thế nếu thay mặt mẹ Trịnh thành Dương Lộ… Độ đáng sợ up hơn 100 lần còn chưa hết.
Nghỉ ngơi mười mấy phút, lại chơi thêm nửa tiếng, thể lực hai vị lãnh đạo này thật sự không chịu nỗi nữa liền trở về nghỉ ngơi, ba bốn nhân viên đi theo đành phải về theo họ.
Ảnh đế còn chơi chưa đã: “Gọi mấy người trong đoàn tới chơi luôn đi?”
Viên Thụy vội nói: “Em không chơi nữa, em phải về học lời thoại.”
Bởi vì cậu xin phép nghỉ từ studio tới đây nên lý do này được thông qua, ảnh đế không cưỡng cầu, Mạnh Lai cũng không nói gì, Viên Thụy sau khi tạm biệt mọi người liền vội vàng chạy về.
Vừa về tới phòng, cậu cầm điện thoại di động, thấy Trịnh Thu Dương trả lời weixin của mình.
Trịnh Thu Dương: “Đệt! Trái dừa gì lớn như vậy!”
Trịnh Thu Dương: “Uống ngon không?”
Trịnh Thu Dương: “Cái dừa chắc ăn rất ngon.”
Trịnh Thu Dương: “Anh hồi nãy đang họp.”
Trịnh Thu Dương: “Em đang làm gì vậy?”
Trịnh Thu Dương: “Đăng hai trái dừa xong là không thèm để ý anh?”
Trịnh Thu Dương: “
/92
|