Hài hước
Viên Thụy vội vàng đứng lên đi theo, lại không biết dì có ý gì, vô cùng khẩn trương, nhịn không được quăng ánh mắt đi cầu cứu Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương giả bộ không thấy, cầm quyển tạp chí trên bàn trà lên, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đi rót ly nước cho anh.”
Viên Thụy ngoan ngoãn đi rót nước, còn đun ấm mới đưa tới.
Trịnh Thu Dương chỉ mặc áo tắm, hai chân bắt chéo xem tạp chí, để lộ ra lông chân, ngồi ở đó tướng đại gia vênh mặt hất hàm sai khiến, phân phó nói: “Đi nấu cơm đi, nghe lời mẹ anh, nấu cháo trứng muối, lại chiên thêm bánh mì lát, mẹ anh thích ăn.”
Viên Thụy trả lời “Được”, sau đó nghe lời đi chuẩn bị bữa sáng.
Mẹ Trịnh nhìn thoáng qua con trai mình vẫn còn đang thảnh thơi trở mình xem tạp chí, cũng đi theo Viên Thụy vào nhà bếp.
Không còn ai xem, Trịnh Thu Dương không giả bộ nữa, bỏ tạp chí xuống duỗi dài cổ nhìn sang bên kia.
“Dì.” Viên Thụy chân tay luống cuống nói, “Dì ra ngoài nghỉ một lát đi, con làm một mình được rồi.”
Mẹ Trịnh đứng cạnh cửa, xụ mặt nói: “Tôi không vào, ở đây nhìn.”
Viên Thụy nghĩ thầm, sao phải nhìn a? Là sợ cậu nhổ nước bọt vào trong nồi sao? Cậu mới không có hư hỏng như vậy đâu!
Bất quá cậu cũng không dám nói, yên lặng từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng muối đã lột vỏ, đổ nước ấm lên trên rồi mới cắt trứng muối thành từng miếng nhỏ. Đây là bí quyết, như vậy lòng đỏ trứng muối sẽ không dính vào dao.
Mẹ Trịnh đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng tính tới tính lui, tính ra Viên Thụy cũng không tệ, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn có đầu óc có đầu óc, biết nấu cơm biết làm nội trợ, vừa rồi nhìn con mình sai sử là đoán được bình thường cũng là nó chiều con mình, dù tìm con dâu cũng không ai chịu nỗi cái tính quá đáng như vậy, ngoại trừ giới tính không đúng, không thể sinh cháu trai cho mình.
Trịnh Thu Dương nghe trong phòng bếp một chút động tĩnh cũng không có, có hơi buồn bực, với tính tình của mẹ mà nãy giờ mà không quở trách Viên Thụy, chắc là đang rất nghẹn a?
Hắn kéo dài cổ đến lúc mỏi rồi mới dựa vai vào ghế sô pha nghỉ, lúc này mới giật mình phát hiện sau lưng có nhiều hơn một người, không biết Phương Sĩ Thanh đã đứng sau sô pha từ lúc nào, mặt cười lạnh nhìn hắn.
Trịnh Thu Dương: “...”
Phương Sĩ Thanh miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, giọng nói lại ngọt đến sâu răng, nói ra: “Thu Dương, anh khi nào thì vừa ý em nha~?”
Trịnh Thu Dương nhất thời nổi da gà cả người, thuận tay quơ lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đem làm kính chiếu yêu, thấp giọng quát: “Ha! Yêu nghiệt phương nào! Còn không mau mau hiện hình!”
Phương Sĩ Thanh còn cười lạnh hơn, nói: “Vừa nãy lén nói tao là hồ ly tinh, tưởng tao không nghe hả? Có biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng không?”
Cái gạt tàn kia là do Viên Thụy mua, Trịnh Thu Dương sợ không cẩn thận làm bể, thả lại trên bàn, mắng: “Cút, tao ở nhà mình nói chuyện cần quản cái gì mà tai vách mạch rừng, mày ở ké còn dám nghe lén?”
Hai người bọn họ mày một câu tao một câu ầm ĩ, hai người ở trong nhà bếp chỉ biết bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Viên Thụy tìm chuyện nói: “Đó là Phương Sĩ Thanh, là bạn của tụi con, trong nhà nó có chút việc nên đến ở tạm thời vài ngày.”
Mẹ Trịnh không yên lòng “Ừ” một tiếng, động tĩnh ở bên ngoài rơi vào lỗ tai bà, chắc chắn là con trai đang lêu lỏng cùng hồ ly tinh kia.
Viên Thụy có ý muốn thân cận với mẹ Trịnh, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ sợ nói sai càng tệ, đành phải buồn bực không lên tiếng nấu cơm.
Mẹ Trịnh cũng không nói chuyện, dùng sức nhìn chằm chằm vào Viên Thụy, trong lòng nghĩ, dù sao con trai cũng thích nam rồi, Viên Thụy tối thiểu nhìn cũng là người đứng đắn, cũng không gây sự, xem như nghe lời, nếu như con bà thật sự ở cùng tiểu yêu tinh bên ngoài kia... Mới nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu, mấy thứ khác không nói, chỉ tính tới cái tính tình của bà, cứ chốc chốc lại chỉ vào mũi người ta mắng chửi, nếu tiểu yêu tinh kia không có khả năng giống Viên Thụy một tiếng cũng không rên, lại muốn tranh cãi với bà…, như vậy thì quá khó khăn, so với mẹ chồng nàng dâu còn khó coi hơn.
Quyết tâm làm một phần mỹ thực đạt tiêu chuẩn, để cho mẹ Trịnh có một chút hảo cảm với mình nên Viên Thụy hết sức chuyên chú cắt bánh mì lát, cắt xong một miếng liền yên lặng cho mình một điểm khen, miếng này cắt thật đẹp, độ dày bằng nhau, 10 điểm! Miếng này cũng không tệ! 10 điểm!
Mẹ Trịnh thấy cậu cắt bánh mì thôi cũng có thể cười ngốc, bên tai nghe tiếng cười đùa như có như không trong phòng khách, trong nội tâm dâng lên vài phần đồng tình.
“Viên Thụy.” Bà nói, “Người trẻ tuổi kia dường như có quan hệ không tệ với Thu Dương, với cậu thì thế nào?”
Viên Thụy không biết bà hỏi chuyện này làm gì, trả lời thành thật: “Rất tốt, tụi con cũng là bạn tốt.”
Mẹ Trịnh ở trong lòng tự nhủ, đúng là ngu xuẩn mà.
Bà còn hỏi: “Cậu dạo này rất bận việc sao?”
Viên Thụy nói: “Không có a.”
Mẹ Trịnh trừng cậu nói: “Không có sao không lo trông coi gia đình, tâm tư dùng ở đâu hả?”
Viên Thụy ù ù cạc cạc không hiểu sao bị giáo huấn, cũng không dám tranh luận, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục cắt bánh mì, hết miếng này tới miếng khác lệch ra, miếng này chỉ được 7 điểm, lập tức càng ủ rũ.
Mẹ Trịnh nhìn bộ dạng ngu xuẩn kia, nội tâm thở dài, thật sự là bùn nhão không dính lên tường!
Ba người ngồi xuống ăn sáng, Viên Thụy một bên múc cháo, một bên nói với Trịnh Thu Dương nói: “Thu Dương, anh đi gọi Phương Sĩ Thanh đi.”
Mẹ Trịnh há miệng muốn nói, Trịnh Thu Dương đã lên tiếng: “Nó mới nói đừng gọi nó, nó không ăn.”
Mẹ Trịnh hừ một tiếng, bà mới không thèm ăn cùng tiểu yêu tinh kia.
Viên Thụy một chút cũng không để ý, còn nói: “Em làm luôn phần cho nó, không ăn sẽ dư.”
Trịnh Thu Dương nói: “Em mặc kệ nó đi.”
Viên Thụy nói: “Tăng ca cực như vậy, anh gọi nó dậy ăn rồi ngủ tiếp.”
Mẹ Trịnh ngữ khí bất thiện nói: “Người ta buồn ngủ, cậu gọi nhân gia người ta dậy làm gì…,sao nhiều chuyện vậy?”
Viên Thụy sợ tới mức ngậm miệng lại, mặt gần như muốn vùi vào trong chén.
Mẹ Trịnh gắp miếng bánh mì lên cắn một cái, gắng gượng nói: “Chiên được lắm.”
Viên Thụy như trút được gánh nặng, cũng không dám nói nhiều, cúi đầu khò khè húp cháo.
Mẹ Trịnh nhìn cậu, trên mặt không nét chán ghét như ngày thường, ngược lại giống như có một chút thoả mãn.
Cơm nước xong xuôi bà không ở lại lâu, kêu Trịnh Thu Dương ra tiễn.
Ra tới thang máy, bà lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Nhanh đuổi tiểu yêu tinh kia ra đi, ba người ở cùng nhau? Có biết xấu hổ hay không?”
Trịnh Thu Dương xoay xoay chìa khóa xe trong tay, nói: “Cứ lén lúc thế này con cũng thấy mệt mỏi, hôm nào đó con sẽ nói rõ với Viên Thụy, để em ấy dọn đi.”
Mẹ Trịnh: “... Để ai đi?”
Trịnh Thu Dương nói đương nhiên: “Viên Thụy a.”
Viên Thụy vẫn còn dọn dẹp chén đĩa, cửa chính lại mở ra, Trịnh Thu Dương một mình đi vào.
Nguồn:
Cậu kỳ quái hỏi: “Sao trở về rồi? Quên mang đồ sao?”
Trịnh Thu Dương đi tới, ủy khuất bĩu môi nói: “Mẹ anh không cho anh tiễn, nói không muốn nhìn thấy anh.”
Viên Thụy mở to hai mắt, áy náy nói: “Đều tại em không tốt, không để dì thích được.”
Trịnh Thu Dương bày ra vẻ mặt muốn khóc, nói: “Mới không phải, mẹ bây giờ là hướng về em, cho nên mới mắng anh.”
Viên Thụy không rõ anh có ý gì, “Cái gì hướng về em?”
Trịnh Thu Dương sợ lộ tẩy, không nói nhiều với cậu, chỉ nói: “Mẹ anh hiện tại cảm thấy em tốt lắm, nấu cơm ngon, lớn lên cũng đẹp trai, lại biết nghe lời, tốt đến mức không thể tốt hơn, càng nhìn càng cảm thấy anh cái gì cũng tệ, anh sai em rót nước mẹ liền thấy anh khi dễ em.”
Viên Thụy: “...”
Trịnh Thu Dương ôm cậu giả bộ khóc ròng nói: “Làm sao bây giờ a, mẹ ruột của anh duỗi tay ra ngoài rồi [1].”
[1] Đối xử với người ngoài tốt hơn người mình thân cận
Viên Thụy không tin, truy hỏi: “Thật sao? Dì thật sự nói như vậy? Nhưng dì lúc nãy còn chê em phiền đó! Anh đừng có dụ em.”
Trịnh Thu Dương cười rộ lên, nói: “Không có dụ em, thật đó, lúc chúng ta chưa có chuyển nhà, mẹ có mấy lần tới nhà chúng ta, mỗi lần tới đều thấy nhà cửa ngăn nắp, đối với em rất thoả mãn, chỉ là không muốn nói, ngạo kiều lắm.”
Chuyện này cũng không hoàn toàn là nói dối, mẹ hắn vốn cũng không có ý kiến gì về Viên Thụy, trước kia bắt bẻ bới móc thiếu sót thuần túy là bởi vì Viên Thụy là nam, mới đầu còn một mực ôm suy nghĩ giới thiệu con gái tốt cho hắn, muốn tách cậu ra khỏi hắn, hiện tại nhìn lại, dù hắn tách khỏi Viên Thụy thì hắn vẫn muốn tìm nam nhân, tách ra không triệt để thì tách ra làm gì, hiện tại quan trong là hắn chọn nam nhân dạng gì làm vợ.
Trịnh Thu Dương biết rõ mẹ hắn không chào đón Phương Sĩ Thanh, lúc trước khi hắn vừa come out với mẹ, mẹ hắn còn tưởng rằng người hắn thân mật một nam nhân là da mịn thịt mềm trang điểm xinh đẹp, kết quả lúc nghe là Viên Thụy, chỉ đơ hết 3 giây, còn nhiều lần hỏi hắn “Thật sự là cái tên người mẫu chân dài kia?” Cho thấy bà vốn không ghét Viên Thụy.
Viên Thụy chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh quá mức đột ngột, vẫn không dám tin tưởng, vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm: “Nếu là thật thì tốt quá rồi, sau này anh rốt cuộc không cần khó xử giữa hai bên nữa. Em chính là quá ngu ngốc, không biết cách nịnh nọt dì, đợi Phương Sĩ Thanh rảnh rỗi em sẽ đi thỉnh giáo nó.”
Trịnh Thu Dương: “... Em đúng là tinh mắt, biết chọn thầy thật.”
Viên Thụy nghe không ra ý sâu xa trong lời nói của anh, còn hâm mộ nói: “Đương nhiên, quan hệ giữa nó và ba mẹ Vương Tề rất tốt a, em thì không được, em ít tiếp xúc cùng trưởng bối nên không có kinh nghiệm... Đúng rồi, còn có chuyện này, thiếu chút nữa quên luôn, điện thoại em đâu?”
Trịnh Thu Dương lấy điện thoại từ trên bàn trà đưa cho cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Gọi điện thoại cho dì Dương a.” Viên Thụy bấm số, trả lời anh, “Xem hôm nào bà ấy rảnh, mời người ta ăn một bữa cơm, em đã lâu không được ra ngoài, không nên kéo dài lâu.”
Trịnh Thu Dương nghe cậu hẹn đối phương 7 giờ tối ngày mai, ở Tiếu Giang Nam.
“Anh đi với em.” Trịnh Thu Dương không cho cự tuyệt nói, “Anh đội mũ đeo khẩu trang, bị chụp thì nói anh là trợ lý của em.”
Viên Thụy nhìn anh, nói: “Không được, ai cũng biết Tiểu Triệu, lại nói, anh dù đeo khẩu trang cũng đẹp trai hơn hắn.”
Trịnh Thu Dương nở nụ cười, nhưng nghiêm mặt nói: “Nịnh anh vô dụng, dù sao anh cũng muốn đi.”
Viên Thụy ngồi xuống bên cạnh anh, tay choàng qua vai anh nói: “Đâu có nói không cho anh đi a, em chỉ nói là không cần giả thành trợ lý, ăn cơm chứ không phải đi khách sạn, chụp thì chụp, có cái gì phải sợ.”
Trịnh Thu Dương có chút tiếc nuối, cảm khái nói: “Lúc trước đi khách sạn em còn không vui, anh nói ngày tốt không được bao lâu, em xem, hiện tại muốn đi ra ngoài với em còn phải lén lút.”
Viên Thụy dựa lên vai, giận dữ nói: “Em thật sự không nên làm minh tinh, mấy tên chó săn kia quá đáng ghét.”
Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Nếu không làm minh tinh, em muốn làm gì nhất?”
Viên Thụy nghĩ nghĩ, nói: “Muốn làm chó săn.”
Trịnh Thu Dương: “...”
Viên Thụy: “Ha ha ha, buồn cười không buồn cười không?”
Trịnh Thu Dương: “... Ha ha.”
Viên Thụy có chút đắc ý nói: “Em quả là rất hài hước.”
Trịnh Thu Dương: “...” Cái quỷ gì.
.:.
Viên Thụy vội vàng đứng lên đi theo, lại không biết dì có ý gì, vô cùng khẩn trương, nhịn không được quăng ánh mắt đi cầu cứu Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương giả bộ không thấy, cầm quyển tạp chí trên bàn trà lên, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đi rót ly nước cho anh.”
Viên Thụy ngoan ngoãn đi rót nước, còn đun ấm mới đưa tới.
Trịnh Thu Dương chỉ mặc áo tắm, hai chân bắt chéo xem tạp chí, để lộ ra lông chân, ngồi ở đó tướng đại gia vênh mặt hất hàm sai khiến, phân phó nói: “Đi nấu cơm đi, nghe lời mẹ anh, nấu cháo trứng muối, lại chiên thêm bánh mì lát, mẹ anh thích ăn.”
Viên Thụy trả lời “Được”, sau đó nghe lời đi chuẩn bị bữa sáng.
Mẹ Trịnh nhìn thoáng qua con trai mình vẫn còn đang thảnh thơi trở mình xem tạp chí, cũng đi theo Viên Thụy vào nhà bếp.
Không còn ai xem, Trịnh Thu Dương không giả bộ nữa, bỏ tạp chí xuống duỗi dài cổ nhìn sang bên kia.
“Dì.” Viên Thụy chân tay luống cuống nói, “Dì ra ngoài nghỉ một lát đi, con làm một mình được rồi.”
Mẹ Trịnh đứng cạnh cửa, xụ mặt nói: “Tôi không vào, ở đây nhìn.”
Viên Thụy nghĩ thầm, sao phải nhìn a? Là sợ cậu nhổ nước bọt vào trong nồi sao? Cậu mới không có hư hỏng như vậy đâu!
Bất quá cậu cũng không dám nói, yên lặng từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng muối đã lột vỏ, đổ nước ấm lên trên rồi mới cắt trứng muối thành từng miếng nhỏ. Đây là bí quyết, như vậy lòng đỏ trứng muối sẽ không dính vào dao.
Mẹ Trịnh đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng tính tới tính lui, tính ra Viên Thụy cũng không tệ, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn có đầu óc có đầu óc, biết nấu cơm biết làm nội trợ, vừa rồi nhìn con mình sai sử là đoán được bình thường cũng là nó chiều con mình, dù tìm con dâu cũng không ai chịu nỗi cái tính quá đáng như vậy, ngoại trừ giới tính không đúng, không thể sinh cháu trai cho mình.
Trịnh Thu Dương nghe trong phòng bếp một chút động tĩnh cũng không có, có hơi buồn bực, với tính tình của mẹ mà nãy giờ mà không quở trách Viên Thụy, chắc là đang rất nghẹn a?
Hắn kéo dài cổ đến lúc mỏi rồi mới dựa vai vào ghế sô pha nghỉ, lúc này mới giật mình phát hiện sau lưng có nhiều hơn một người, không biết Phương Sĩ Thanh đã đứng sau sô pha từ lúc nào, mặt cười lạnh nhìn hắn.
Trịnh Thu Dương: “...”
Phương Sĩ Thanh miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, giọng nói lại ngọt đến sâu răng, nói ra: “Thu Dương, anh khi nào thì vừa ý em nha~?”
Trịnh Thu Dương nhất thời nổi da gà cả người, thuận tay quơ lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đem làm kính chiếu yêu, thấp giọng quát: “Ha! Yêu nghiệt phương nào! Còn không mau mau hiện hình!”
Phương Sĩ Thanh còn cười lạnh hơn, nói: “Vừa nãy lén nói tao là hồ ly tinh, tưởng tao không nghe hả? Có biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng không?”
Cái gạt tàn kia là do Viên Thụy mua, Trịnh Thu Dương sợ không cẩn thận làm bể, thả lại trên bàn, mắng: “Cút, tao ở nhà mình nói chuyện cần quản cái gì mà tai vách mạch rừng, mày ở ké còn dám nghe lén?”
Hai người bọn họ mày một câu tao một câu ầm ĩ, hai người ở trong nhà bếp chỉ biết bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Viên Thụy tìm chuyện nói: “Đó là Phương Sĩ Thanh, là bạn của tụi con, trong nhà nó có chút việc nên đến ở tạm thời vài ngày.”
Mẹ Trịnh không yên lòng “Ừ” một tiếng, động tĩnh ở bên ngoài rơi vào lỗ tai bà, chắc chắn là con trai đang lêu lỏng cùng hồ ly tinh kia.
Viên Thụy có ý muốn thân cận với mẹ Trịnh, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ sợ nói sai càng tệ, đành phải buồn bực không lên tiếng nấu cơm.
Mẹ Trịnh cũng không nói chuyện, dùng sức nhìn chằm chằm vào Viên Thụy, trong lòng nghĩ, dù sao con trai cũng thích nam rồi, Viên Thụy tối thiểu nhìn cũng là người đứng đắn, cũng không gây sự, xem như nghe lời, nếu như con bà thật sự ở cùng tiểu yêu tinh bên ngoài kia... Mới nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu, mấy thứ khác không nói, chỉ tính tới cái tính tình của bà, cứ chốc chốc lại chỉ vào mũi người ta mắng chửi, nếu tiểu yêu tinh kia không có khả năng giống Viên Thụy một tiếng cũng không rên, lại muốn tranh cãi với bà…, như vậy thì quá khó khăn, so với mẹ chồng nàng dâu còn khó coi hơn.
Quyết tâm làm một phần mỹ thực đạt tiêu chuẩn, để cho mẹ Trịnh có một chút hảo cảm với mình nên Viên Thụy hết sức chuyên chú cắt bánh mì lát, cắt xong một miếng liền yên lặng cho mình một điểm khen, miếng này cắt thật đẹp, độ dày bằng nhau, 10 điểm! Miếng này cũng không tệ! 10 điểm!
Mẹ Trịnh thấy cậu cắt bánh mì thôi cũng có thể cười ngốc, bên tai nghe tiếng cười đùa như có như không trong phòng khách, trong nội tâm dâng lên vài phần đồng tình.
“Viên Thụy.” Bà nói, “Người trẻ tuổi kia dường như có quan hệ không tệ với Thu Dương, với cậu thì thế nào?”
Viên Thụy không biết bà hỏi chuyện này làm gì, trả lời thành thật: “Rất tốt, tụi con cũng là bạn tốt.”
Mẹ Trịnh ở trong lòng tự nhủ, đúng là ngu xuẩn mà.
Bà còn hỏi: “Cậu dạo này rất bận việc sao?”
Viên Thụy nói: “Không có a.”
Mẹ Trịnh trừng cậu nói: “Không có sao không lo trông coi gia đình, tâm tư dùng ở đâu hả?”
Viên Thụy ù ù cạc cạc không hiểu sao bị giáo huấn, cũng không dám tranh luận, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục cắt bánh mì, hết miếng này tới miếng khác lệch ra, miếng này chỉ được 7 điểm, lập tức càng ủ rũ.
Mẹ Trịnh nhìn bộ dạng ngu xuẩn kia, nội tâm thở dài, thật sự là bùn nhão không dính lên tường!
Ba người ngồi xuống ăn sáng, Viên Thụy một bên múc cháo, một bên nói với Trịnh Thu Dương nói: “Thu Dương, anh đi gọi Phương Sĩ Thanh đi.”
Mẹ Trịnh há miệng muốn nói, Trịnh Thu Dương đã lên tiếng: “Nó mới nói đừng gọi nó, nó không ăn.”
Mẹ Trịnh hừ một tiếng, bà mới không thèm ăn cùng tiểu yêu tinh kia.
Viên Thụy một chút cũng không để ý, còn nói: “Em làm luôn phần cho nó, không ăn sẽ dư.”
Trịnh Thu Dương nói: “Em mặc kệ nó đi.”
Viên Thụy nói: “Tăng ca cực như vậy, anh gọi nó dậy ăn rồi ngủ tiếp.”
Mẹ Trịnh ngữ khí bất thiện nói: “Người ta buồn ngủ, cậu gọi nhân gia người ta dậy làm gì…,sao nhiều chuyện vậy?”
Viên Thụy sợ tới mức ngậm miệng lại, mặt gần như muốn vùi vào trong chén.
Mẹ Trịnh gắp miếng bánh mì lên cắn một cái, gắng gượng nói: “Chiên được lắm.”
Viên Thụy như trút được gánh nặng, cũng không dám nói nhiều, cúi đầu khò khè húp cháo.
Mẹ Trịnh nhìn cậu, trên mặt không nét chán ghét như ngày thường, ngược lại giống như có một chút thoả mãn.
Cơm nước xong xuôi bà không ở lại lâu, kêu Trịnh Thu Dương ra tiễn.
Ra tới thang máy, bà lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Nhanh đuổi tiểu yêu tinh kia ra đi, ba người ở cùng nhau? Có biết xấu hổ hay không?”
Trịnh Thu Dương xoay xoay chìa khóa xe trong tay, nói: “Cứ lén lúc thế này con cũng thấy mệt mỏi, hôm nào đó con sẽ nói rõ với Viên Thụy, để em ấy dọn đi.”
Mẹ Trịnh: “... Để ai đi?”
Trịnh Thu Dương nói đương nhiên: “Viên Thụy a.”
Viên Thụy vẫn còn dọn dẹp chén đĩa, cửa chính lại mở ra, Trịnh Thu Dương một mình đi vào.
Nguồn:
Cậu kỳ quái hỏi: “Sao trở về rồi? Quên mang đồ sao?”
Trịnh Thu Dương đi tới, ủy khuất bĩu môi nói: “Mẹ anh không cho anh tiễn, nói không muốn nhìn thấy anh.”
Viên Thụy mở to hai mắt, áy náy nói: “Đều tại em không tốt, không để dì thích được.”
Trịnh Thu Dương bày ra vẻ mặt muốn khóc, nói: “Mới không phải, mẹ bây giờ là hướng về em, cho nên mới mắng anh.”
Viên Thụy không rõ anh có ý gì, “Cái gì hướng về em?”
Trịnh Thu Dương sợ lộ tẩy, không nói nhiều với cậu, chỉ nói: “Mẹ anh hiện tại cảm thấy em tốt lắm, nấu cơm ngon, lớn lên cũng đẹp trai, lại biết nghe lời, tốt đến mức không thể tốt hơn, càng nhìn càng cảm thấy anh cái gì cũng tệ, anh sai em rót nước mẹ liền thấy anh khi dễ em.”
Viên Thụy: “...”
Trịnh Thu Dương ôm cậu giả bộ khóc ròng nói: “Làm sao bây giờ a, mẹ ruột của anh duỗi tay ra ngoài rồi [1].”
[1] Đối xử với người ngoài tốt hơn người mình thân cận
Viên Thụy không tin, truy hỏi: “Thật sao? Dì thật sự nói như vậy? Nhưng dì lúc nãy còn chê em phiền đó! Anh đừng có dụ em.”
Trịnh Thu Dương cười rộ lên, nói: “Không có dụ em, thật đó, lúc chúng ta chưa có chuyển nhà, mẹ có mấy lần tới nhà chúng ta, mỗi lần tới đều thấy nhà cửa ngăn nắp, đối với em rất thoả mãn, chỉ là không muốn nói, ngạo kiều lắm.”
Chuyện này cũng không hoàn toàn là nói dối, mẹ hắn vốn cũng không có ý kiến gì về Viên Thụy, trước kia bắt bẻ bới móc thiếu sót thuần túy là bởi vì Viên Thụy là nam, mới đầu còn một mực ôm suy nghĩ giới thiệu con gái tốt cho hắn, muốn tách cậu ra khỏi hắn, hiện tại nhìn lại, dù hắn tách khỏi Viên Thụy thì hắn vẫn muốn tìm nam nhân, tách ra không triệt để thì tách ra làm gì, hiện tại quan trong là hắn chọn nam nhân dạng gì làm vợ.
Trịnh Thu Dương biết rõ mẹ hắn không chào đón Phương Sĩ Thanh, lúc trước khi hắn vừa come out với mẹ, mẹ hắn còn tưởng rằng người hắn thân mật một nam nhân là da mịn thịt mềm trang điểm xinh đẹp, kết quả lúc nghe là Viên Thụy, chỉ đơ hết 3 giây, còn nhiều lần hỏi hắn “Thật sự là cái tên người mẫu chân dài kia?” Cho thấy bà vốn không ghét Viên Thụy.
Viên Thụy chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh quá mức đột ngột, vẫn không dám tin tưởng, vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm: “Nếu là thật thì tốt quá rồi, sau này anh rốt cuộc không cần khó xử giữa hai bên nữa. Em chính là quá ngu ngốc, không biết cách nịnh nọt dì, đợi Phương Sĩ Thanh rảnh rỗi em sẽ đi thỉnh giáo nó.”
Trịnh Thu Dương: “... Em đúng là tinh mắt, biết chọn thầy thật.”
Viên Thụy nghe không ra ý sâu xa trong lời nói của anh, còn hâm mộ nói: “Đương nhiên, quan hệ giữa nó và ba mẹ Vương Tề rất tốt a, em thì không được, em ít tiếp xúc cùng trưởng bối nên không có kinh nghiệm... Đúng rồi, còn có chuyện này, thiếu chút nữa quên luôn, điện thoại em đâu?”
Trịnh Thu Dương lấy điện thoại từ trên bàn trà đưa cho cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Gọi điện thoại cho dì Dương a.” Viên Thụy bấm số, trả lời anh, “Xem hôm nào bà ấy rảnh, mời người ta ăn một bữa cơm, em đã lâu không được ra ngoài, không nên kéo dài lâu.”
Trịnh Thu Dương nghe cậu hẹn đối phương 7 giờ tối ngày mai, ở Tiếu Giang Nam.
“Anh đi với em.” Trịnh Thu Dương không cho cự tuyệt nói, “Anh đội mũ đeo khẩu trang, bị chụp thì nói anh là trợ lý của em.”
Viên Thụy nhìn anh, nói: “Không được, ai cũng biết Tiểu Triệu, lại nói, anh dù đeo khẩu trang cũng đẹp trai hơn hắn.”
Trịnh Thu Dương nở nụ cười, nhưng nghiêm mặt nói: “Nịnh anh vô dụng, dù sao anh cũng muốn đi.”
Viên Thụy ngồi xuống bên cạnh anh, tay choàng qua vai anh nói: “Đâu có nói không cho anh đi a, em chỉ nói là không cần giả thành trợ lý, ăn cơm chứ không phải đi khách sạn, chụp thì chụp, có cái gì phải sợ.”
Trịnh Thu Dương có chút tiếc nuối, cảm khái nói: “Lúc trước đi khách sạn em còn không vui, anh nói ngày tốt không được bao lâu, em xem, hiện tại muốn đi ra ngoài với em còn phải lén lút.”
Viên Thụy dựa lên vai, giận dữ nói: “Em thật sự không nên làm minh tinh, mấy tên chó săn kia quá đáng ghét.”
Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Nếu không làm minh tinh, em muốn làm gì nhất?”
Viên Thụy nghĩ nghĩ, nói: “Muốn làm chó săn.”
Trịnh Thu Dương: “...”
Viên Thụy: “Ha ha ha, buồn cười không buồn cười không?”
Trịnh Thu Dương: “... Ha ha.”
Viên Thụy có chút đắc ý nói: “Em quả là rất hài hước.”
Trịnh Thu Dương: “...” Cái quỷ gì.
.:.
/92
|