Tòa cung điện khổng lồ trước mắt là Vân Ẩn điện? Vì sao gọi là Vân Ẩn?
Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn một con suối
nước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề. Từ xa nhìn lại trông như
ẩn như hiện, ảo ảnh không khác gì chốn Bồng Lai tiên cảnh... có sức hấp dẫn
rất lớn, không khỏi khiến người cảm khái, hóa ra cái tên Vân Ẩn điện xuất
phát từ nguyên nhân này!
Bước lên một cái cầu được đẽo từ đá đen, bề mặt lõm đen kịt phản chiếu ánh
sáng rực rỡ. Hai bên sương mù lãng đãng, nhìn không rõ bên dưới có gì, chỉ
nghe tiếng nước chảy róc rách.
Đi sau Mạc Nhược Thu, theo một bạch y nhân đi vào cổng Vân Ẩn điện thần
bí khó dò. Băng qua lớp lớp đại sảnh, ngang qua vườn hoa xanh tươi, vòng
qua mấy khúc quanh còn nhiều hơn công viên giải trí nữa, đếm hết cây cổ
thụ này tới cây cổ thụ khác. Rốt cục đứng trước cánh cửa đại điện to đùng
làm bằng gỗ lim, cao chừng ba bốn thước.
“Chủ thượng, đã dẫn người đến!”
Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra hai bên, để lộ ra một một lối đi lát bằng đá đen
rộng chừng năm thước. Men theo lối đá đi tới, cảm giác trong nháy mắt
nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ. Không gian rộng lớn làm tâm
người ta trượt dốc, hoảng loạn bất an, Mạc Nhược Thu đi đằng trước bước
chân dường như cũng chậm lại.
Cách chừng hơn mười thước, nhìn thấy một chiếc ghế lớn chạm trổ từ đá
đen. Trên ghế một bạch y nam tử đang ngắm nghía một thanh kiếm cổ. Hai
bạch y nhân đứng sau giống như hai pho tượng, không buồn nhúc nhích!
Nhưng ánh mắt quét qua cực kỳ lợi hại.
Diệp Thiện Thiện cúi đầu, trong lòng suy đoán, những người này có khi nào
là đám người áo trắng chạy đến sau Lưu Vân trang không? Không cần nhìn
đều biết bọn họ không phải dễ chọc! Bọn họ ở chỗ nào, nhiệt độ không khí ở
đó liền giảm xuống hai độ, cái này gọi là gì? Tiểu thuyết võ hiệp chú giải:
cái này kêu là sát khí hiện ra ngoài! Lỡ làm bậy, bọn họ có thể dùng sát khí
giết người cũng không chừng.
“Mạc Nhược Thu ra mắt chủ thượng!” Giọng nói quyến rũ thẹn thùng nhẹ
nhàng vang lên, tản ra bốn bức tường... lại nghe được vọng âm.
Diệp Thiện Thiện cố kềm chế ham muốn nhìn mặt vị chủ thượng Thương
Khung này. Theo khuôn phép gục đầu trong ngực đứng sau lưng Mạc
Nhược Thu, muốn làm người tàng hình triệt để. Không ai nhìn thấy càng tốt,
như thế thì ăn trộm bản đồ còn không phải chỉ là lấy đồ trong túi mình sao?
Trong lòng đang YY vui vẻ, cô nghe tiếng Thương Khung vang lên.
“Nghe đồn Khôi Hương lâu rất biết làm ăn, quả nhiên không giả. Mua một
người còn tặng kèm thêm một?” Giọng điệu châm chọc... khoan khoan!!
Tim Diệp Thiện Thiện đập chậm mất hai nhịp, cái giọng này, nghe hơi...
quen tai...
“Lại đây!” Mệnh lệnh, không cho phép cự tuyệt.
Ngực Diệp Thiện Thiện có chút ngột ngạt, giọng điệu này cũng rất quen
thuộc. Theo Mạc Nhược Thu đến gần Thương Khung, khoảng cách ước
chừng hai thước thì dừng lại... Từ góc độ cúi đầu mà nhìn, miễn cưỡng có
thể nhìn thấy cái chân ghế. Đôi giày nam trắng tinh không vương lấy một hạt
bụi, cùng vạt áo dài màu trắng buông lơi bên đùi, đoán chừng đôi chân này
chắc là thon dài dẻo dai.
“Chủ thượng, mỗi cô nương đầu bảng Khôi Hương lâu khi xuất các đều
được ban cho một tỳ nữ. Đó là quy định trước giờ!” Mạc Nhược Thu hơi
khó xử nói.
“Nói như thế, tỳ nữ này tính là của ngươi? Hay là... ?” Giọng nói tà ác.
Diệp Thiện Thiện như bị điện giật. Đứng gần như vậy, cô còn nghe không ra
thì không phải điếc cũng là đồ ngu. Thương Khung chính là ác ma kia, theo
bản năng ngẩng đầu nhìn Thương Khung.
Nếu nói lúc ở trong hầm ngầm, nhìn thấy anh ta – đang bị thương nặng – là
khôi ngô tuấn tú, thì khuôn mặt bây giờ phải gọi là ác ôn. Tóc đen buộc lên
đàng hoàng, đồng tử đen nhánh gian xảo híp lại đầy thích thú, lông mày như
lưỡi kiếm vươn tận mây xanh. Dọc theo sống mũi thẳng đẹp nhìn xuống đôi
môi lạnh như băng, giờ phút này hơi hơi nhếch lên vẽ nên một đường cong
lạnh lẽo.
Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện, Diệp Thiện Thiện nhìn chằm chằm
Thương Khung.
“Thu nhi hiện tại là người của chủ thượng, tỳ nữ của Thu nhi tự nhiên cũng
thuộc về chủ thượng!” Tiếng Mạc Nhược Thu mềm dịu như nước, phá vỡ
khoảnh khắc lặng như tờ đó!
“Có đạo lý...” Thương Khung cười càng thêm sâu xa! Ngược lại Diệp Thiện
Thiện lại có dự cảm không hay. Hiện giờ cô thay đổi rất nhiều! Kiểu tóc đổi
khác, phân nửa tóc trước bị Tô ma ma xách kéo cắt một phát, chỉ lưu lại đến
ngang lông mày. Tóc sau quấn lên giữ bằng hai cái trâm, kiểu đầu xứng với
cái danh nha hoàn! Trong hầm ngầm, ánh sáng lờ mờ, hơn nữa bản thân đầu
bù tóc rối, so với hiện tại thật tình có thể nghĩ là hai người! Diệp Thiện
Thiện cảm thấy may mắn tràn trề, nghĩ bụng... chắc nhìn không ra đâu? Tuy
rằng ác ma có thể giải Cốt Hồng, nhưng với cái người “khát máu” “tàn
nhẫn” “khủng bố” này, sau khi cô đạp anh ta một đạp còn bỏ chạy, đã không
còn hi vọng xa vời là sẽ được cho thuốc giải, ít nhất cô sẽ không ngây thơ
nghĩ vậy. Hiện tại, chỉ cầu xin bình an vượt qua khoảng thời gian còn lại là
Phật Tổ đã phù hộ rồi.
“... Tên?” Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện hỏi.
May quá! Anh ta hỏi cô tên, cái này chứng tỏ anh ta không nhận ra cô. Cám
ơn trời đất! ... Cái gì? Tên??? Diệp Thiện Thiện điên mất! Cô tên là gì? Cô
có thể nói sao? Nói ra không phải lòi tẩy à? Chỉ có vài giây, mặt Diệp Thiện
Thiện hết đỏ rồi trắng, trắng lại chuyển sang xanh, chỉ biết ngơ ngác nhìn
mặt Thương Khung tươi cười đặc biệt gian ác... Cuối cùng gần như chắc
chắn, anh ta đã nhận ra cô từ sớm! Anh ta cố tình!
“Tỳ nữ của Thu nhi tên là Diệp Thiện Thiện, là người mới đến Khôi Hương
lâu!” Mạc Nhược Thu đáp lời.
“Diệp... Thiện... Thiện...” Lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm từng chữ, khôi phục
lại giọng nói ác ma lần đầu gặp mặt. Nghe tên mình bị anh ta vặn vẹo xoay
ngang bổ dọc, lông tơ toàn thân Diệp Thiện Thiện dựng đứng.
“Vào Vân Ẩn Điện, tự nhiên phải tuân thủ quy định! Tả hộ pháp, tỳ nữ vô lễ
nhìn thẳng mặt chủ tử, phải phạt bao nhiêu trượng?” Giọng điệu âm u, hơi
nghiêng mặt nhìn pho tượng bên trái.
“Bẩm chủ thượng, phải phạt hai mươi trượng! Niệm tình nàng ta vi phạm lần
đầu có thể giảm một nửa!” Pho tượng bẩm báo sự thực!
Diệp Thiện Thiện trơ như phỗng... quả nhiên là ác ma!... Quả nhiên không
có nhân tính!
“Tốt lắm!” Thương Khung vừa nói, hai gã áo trắng từ phía sau tiến lên tóm
lấy Diệp Thiện Thiện. Cô mấp máy đôi môi khô nẻ, mở miệng nói:
“... Tôi... Vừa rồi nhất thời thán phục phong thái tuyệt thế của chủ thượng,
nên xin tha thứ cho nô tỳ vô tình!”
“Không cố tình?” Thương Khung có vẻ hứng thú nói, “Nếu kẻ nào cũng như
ngươi, một câu không cố tình là xong, vậy chẳng lẽ nói gì cũng không có lỗi
sao?”
“...” Muốn đổ tội cho người khác, cần gì chứng cớ??? Diệp Thiện Thiện nhìn
chằm chằm gương mặt hết sức đáng giận kia, nghiến răng nghiến lợi.
“Chủ thượng nói phải, đều là lỗi của nô tỳ! Trước kia ta một mực cho rằng,
con người lớn lên có mặt là để cho người khác nhìn, giờ rốt cuộc đã biết,
cũng có người sinh ra không thể cho người khác nhìn mặt, thật là quái lạ.
Xin hỏi chủ thượng, ngài không che mặt, ở nơi đông người làm sao có thể
che đi bao nhiêu cặp mắt của mọi người chứ?”
Vừa nói xong vài ánh mắt bén ngót tập trung trên người cô. Hai gã áo trắng
đằng sau lại tăng thêm sức lực trên hai tay cô, nhưng cô quật cường chịu
đựng. Đã sớm nhận ra, hôm nay đống gậy gộc này không tránh được rồi, dù
thế nào đi nữa cô cũng không sợ.
Thương Khung thế nhưng lại nở nụ cười, trong mắt Diệp Thiện Thiện, so
với khi không cười còn khủng bố hơn. Thình lình, hắn vươn người đứng
dậy, đôi chân thon dài thong thả bước qua, đứng trước mặt Diệp Thiện
Thiện.
Diệp Thiện Thiện nhìn Thương Khung còn cao hơn mình một cái đầu, nuốt
nuốt nước miếng, vết thương của thằng nhãi này lành hết rồi sao? Thật tình
hồi phục còn nhanh hơn thằn lằn đứt đuôi nữa? Chênh lệch chiều cao quá
lớn khiến cô nháy mắt cảm thấy một thứ áp lực không thể cự tuyệt, không
thể khinh thường! Chỉ thấy anh ta hơi cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ lại
lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi nói.
“Dấu không được, vậy đành phải móc mắt xuống.” Nói xong thực hài lòng
nhìn mặt Diệp Thiện Thiện nháy mắt chuyển từ đỏ sang tái mét, ánh mắt
tràn ngập đủ thứ cảm xúc nói không nên lời. Từ trong mắt cô hắn thấy được
giãy dụa cùng phản kháng... Phản kháng? Thương Khung nhếch môi, thú vị!
“Hai mươi!” Thương Khung đứng thẳng lưng, nói với hai tên bạch y đằng
sau lưng cô, sau đó nhàn nhã ngồi xuống quan sát phản ứng của cô.
Người này thật sự là khát máu! Nhìn một cái đã muốn móc mắt người khác.
Diệp Thiện Thiện từ trong cơn giận hoàn hồn, hai mươi? Có ý gì? Hai luồng
suy nghĩ đang đi du lịch trong đầu nhanh chóng tập hợp, phạt hai... mươi
trượng? Đôi mắt vừa to vừa tròn giận dữ trừng anh ta. Chưa từng gặp người
nào lấy oán trả ơn như vậy! Cho dù cô từng lời qua tiếng lại, nhưng mạng
anh ta tốt xấu gì cũng là do cô cứu! Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện đòi thuốc
giải, anh ta không thể buông tha cô sao?
Tuy mặt đầy giận dữ, nhưng Diệp Thiện Thiện cắn chặt môi dưới, lựa chọnngậm miệng không nói. Ai biết đâu sau khi mở miệng lại đổi thành đánh bamươi trượng? Hành vi tiểu nhân của anh ta, cô lĩnh giáo đủ rồi! Lỡ chọc giậnanh ta nữa, sai người móc mắt cô xuống, cô phải khóc cho ai xem? Nhớ tớicuộc trò chuyện với Hương Nhi, kết quả bị cô ấy xui xẻo đoán trúng! Đườngđường điện chủ Vân Ẩn điện thế nhưng vô sỉ đến độ khó dễ với một tỳ nữ.
Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn một con suối
nước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề. Từ xa nhìn lại trông như
ẩn như hiện, ảo ảnh không khác gì chốn Bồng Lai tiên cảnh... có sức hấp dẫn
rất lớn, không khỏi khiến người cảm khái, hóa ra cái tên Vân Ẩn điện xuất
phát từ nguyên nhân này!
Bước lên một cái cầu được đẽo từ đá đen, bề mặt lõm đen kịt phản chiếu ánh
sáng rực rỡ. Hai bên sương mù lãng đãng, nhìn không rõ bên dưới có gì, chỉ
nghe tiếng nước chảy róc rách.
Đi sau Mạc Nhược Thu, theo một bạch y nhân đi vào cổng Vân Ẩn điện thần
bí khó dò. Băng qua lớp lớp đại sảnh, ngang qua vườn hoa xanh tươi, vòng
qua mấy khúc quanh còn nhiều hơn công viên giải trí nữa, đếm hết cây cổ
thụ này tới cây cổ thụ khác. Rốt cục đứng trước cánh cửa đại điện to đùng
làm bằng gỗ lim, cao chừng ba bốn thước.
“Chủ thượng, đã dẫn người đến!”
Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra hai bên, để lộ ra một một lối đi lát bằng đá đen
rộng chừng năm thước. Men theo lối đá đi tới, cảm giác trong nháy mắt
nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ. Không gian rộng lớn làm tâm
người ta trượt dốc, hoảng loạn bất an, Mạc Nhược Thu đi đằng trước bước
chân dường như cũng chậm lại.
Cách chừng hơn mười thước, nhìn thấy một chiếc ghế lớn chạm trổ từ đá
đen. Trên ghế một bạch y nam tử đang ngắm nghía một thanh kiếm cổ. Hai
bạch y nhân đứng sau giống như hai pho tượng, không buồn nhúc nhích!
Nhưng ánh mắt quét qua cực kỳ lợi hại.
Diệp Thiện Thiện cúi đầu, trong lòng suy đoán, những người này có khi nào
là đám người áo trắng chạy đến sau Lưu Vân trang không? Không cần nhìn
đều biết bọn họ không phải dễ chọc! Bọn họ ở chỗ nào, nhiệt độ không khí ở
đó liền giảm xuống hai độ, cái này gọi là gì? Tiểu thuyết võ hiệp chú giải:
cái này kêu là sát khí hiện ra ngoài! Lỡ làm bậy, bọn họ có thể dùng sát khí
giết người cũng không chừng.
“Mạc Nhược Thu ra mắt chủ thượng!” Giọng nói quyến rũ thẹn thùng nhẹ
nhàng vang lên, tản ra bốn bức tường... lại nghe được vọng âm.
Diệp Thiện Thiện cố kềm chế ham muốn nhìn mặt vị chủ thượng Thương
Khung này. Theo khuôn phép gục đầu trong ngực đứng sau lưng Mạc
Nhược Thu, muốn làm người tàng hình triệt để. Không ai nhìn thấy càng tốt,
như thế thì ăn trộm bản đồ còn không phải chỉ là lấy đồ trong túi mình sao?
Trong lòng đang YY vui vẻ, cô nghe tiếng Thương Khung vang lên.
“Nghe đồn Khôi Hương lâu rất biết làm ăn, quả nhiên không giả. Mua một
người còn tặng kèm thêm một?” Giọng điệu châm chọc... khoan khoan!!
Tim Diệp Thiện Thiện đập chậm mất hai nhịp, cái giọng này, nghe hơi...
quen tai...
“Lại đây!” Mệnh lệnh, không cho phép cự tuyệt.
Ngực Diệp Thiện Thiện có chút ngột ngạt, giọng điệu này cũng rất quen
thuộc. Theo Mạc Nhược Thu đến gần Thương Khung, khoảng cách ước
chừng hai thước thì dừng lại... Từ góc độ cúi đầu mà nhìn, miễn cưỡng có
thể nhìn thấy cái chân ghế. Đôi giày nam trắng tinh không vương lấy một hạt
bụi, cùng vạt áo dài màu trắng buông lơi bên đùi, đoán chừng đôi chân này
chắc là thon dài dẻo dai.
“Chủ thượng, mỗi cô nương đầu bảng Khôi Hương lâu khi xuất các đều
được ban cho một tỳ nữ. Đó là quy định trước giờ!” Mạc Nhược Thu hơi
khó xử nói.
“Nói như thế, tỳ nữ này tính là của ngươi? Hay là... ?” Giọng nói tà ác.
Diệp Thiện Thiện như bị điện giật. Đứng gần như vậy, cô còn nghe không ra
thì không phải điếc cũng là đồ ngu. Thương Khung chính là ác ma kia, theo
bản năng ngẩng đầu nhìn Thương Khung.
Nếu nói lúc ở trong hầm ngầm, nhìn thấy anh ta – đang bị thương nặng – là
khôi ngô tuấn tú, thì khuôn mặt bây giờ phải gọi là ác ôn. Tóc đen buộc lên
đàng hoàng, đồng tử đen nhánh gian xảo híp lại đầy thích thú, lông mày như
lưỡi kiếm vươn tận mây xanh. Dọc theo sống mũi thẳng đẹp nhìn xuống đôi
môi lạnh như băng, giờ phút này hơi hơi nhếch lên vẽ nên một đường cong
lạnh lẽo.
Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện, Diệp Thiện Thiện nhìn chằm chằm
Thương Khung.
“Thu nhi hiện tại là người của chủ thượng, tỳ nữ của Thu nhi tự nhiên cũng
thuộc về chủ thượng!” Tiếng Mạc Nhược Thu mềm dịu như nước, phá vỡ
khoảnh khắc lặng như tờ đó!
“Có đạo lý...” Thương Khung cười càng thêm sâu xa! Ngược lại Diệp Thiện
Thiện lại có dự cảm không hay. Hiện giờ cô thay đổi rất nhiều! Kiểu tóc đổi
khác, phân nửa tóc trước bị Tô ma ma xách kéo cắt một phát, chỉ lưu lại đến
ngang lông mày. Tóc sau quấn lên giữ bằng hai cái trâm, kiểu đầu xứng với
cái danh nha hoàn! Trong hầm ngầm, ánh sáng lờ mờ, hơn nữa bản thân đầu
bù tóc rối, so với hiện tại thật tình có thể nghĩ là hai người! Diệp Thiện
Thiện cảm thấy may mắn tràn trề, nghĩ bụng... chắc nhìn không ra đâu? Tuy
rằng ác ma có thể giải Cốt Hồng, nhưng với cái người “khát máu” “tàn
nhẫn” “khủng bố” này, sau khi cô đạp anh ta một đạp còn bỏ chạy, đã không
còn hi vọng xa vời là sẽ được cho thuốc giải, ít nhất cô sẽ không ngây thơ
nghĩ vậy. Hiện tại, chỉ cầu xin bình an vượt qua khoảng thời gian còn lại là
Phật Tổ đã phù hộ rồi.
“... Tên?” Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện hỏi.
May quá! Anh ta hỏi cô tên, cái này chứng tỏ anh ta không nhận ra cô. Cám
ơn trời đất! ... Cái gì? Tên??? Diệp Thiện Thiện điên mất! Cô tên là gì? Cô
có thể nói sao? Nói ra không phải lòi tẩy à? Chỉ có vài giây, mặt Diệp Thiện
Thiện hết đỏ rồi trắng, trắng lại chuyển sang xanh, chỉ biết ngơ ngác nhìn
mặt Thương Khung tươi cười đặc biệt gian ác... Cuối cùng gần như chắc
chắn, anh ta đã nhận ra cô từ sớm! Anh ta cố tình!
“Tỳ nữ của Thu nhi tên là Diệp Thiện Thiện, là người mới đến Khôi Hương
lâu!” Mạc Nhược Thu đáp lời.
“Diệp... Thiện... Thiện...” Lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm từng chữ, khôi phục
lại giọng nói ác ma lần đầu gặp mặt. Nghe tên mình bị anh ta vặn vẹo xoay
ngang bổ dọc, lông tơ toàn thân Diệp Thiện Thiện dựng đứng.
“Vào Vân Ẩn Điện, tự nhiên phải tuân thủ quy định! Tả hộ pháp, tỳ nữ vô lễ
nhìn thẳng mặt chủ tử, phải phạt bao nhiêu trượng?” Giọng điệu âm u, hơi
nghiêng mặt nhìn pho tượng bên trái.
“Bẩm chủ thượng, phải phạt hai mươi trượng! Niệm tình nàng ta vi phạm lần
đầu có thể giảm một nửa!” Pho tượng bẩm báo sự thực!
Diệp Thiện Thiện trơ như phỗng... quả nhiên là ác ma!... Quả nhiên không
có nhân tính!
“Tốt lắm!” Thương Khung vừa nói, hai gã áo trắng từ phía sau tiến lên tóm
lấy Diệp Thiện Thiện. Cô mấp máy đôi môi khô nẻ, mở miệng nói:
“... Tôi... Vừa rồi nhất thời thán phục phong thái tuyệt thế của chủ thượng,
nên xin tha thứ cho nô tỳ vô tình!”
“Không cố tình?” Thương Khung có vẻ hứng thú nói, “Nếu kẻ nào cũng như
ngươi, một câu không cố tình là xong, vậy chẳng lẽ nói gì cũng không có lỗi
sao?”
“...” Muốn đổ tội cho người khác, cần gì chứng cớ??? Diệp Thiện Thiện nhìn
chằm chằm gương mặt hết sức đáng giận kia, nghiến răng nghiến lợi.
“Chủ thượng nói phải, đều là lỗi của nô tỳ! Trước kia ta một mực cho rằng,
con người lớn lên có mặt là để cho người khác nhìn, giờ rốt cuộc đã biết,
cũng có người sinh ra không thể cho người khác nhìn mặt, thật là quái lạ.
Xin hỏi chủ thượng, ngài không che mặt, ở nơi đông người làm sao có thể
che đi bao nhiêu cặp mắt của mọi người chứ?”
Vừa nói xong vài ánh mắt bén ngót tập trung trên người cô. Hai gã áo trắng
đằng sau lại tăng thêm sức lực trên hai tay cô, nhưng cô quật cường chịu
đựng. Đã sớm nhận ra, hôm nay đống gậy gộc này không tránh được rồi, dù
thế nào đi nữa cô cũng không sợ.
Thương Khung thế nhưng lại nở nụ cười, trong mắt Diệp Thiện Thiện, so
với khi không cười còn khủng bố hơn. Thình lình, hắn vươn người đứng
dậy, đôi chân thon dài thong thả bước qua, đứng trước mặt Diệp Thiện
Thiện.
Diệp Thiện Thiện nhìn Thương Khung còn cao hơn mình một cái đầu, nuốt
nuốt nước miếng, vết thương của thằng nhãi này lành hết rồi sao? Thật tình
hồi phục còn nhanh hơn thằn lằn đứt đuôi nữa? Chênh lệch chiều cao quá
lớn khiến cô nháy mắt cảm thấy một thứ áp lực không thể cự tuyệt, không
thể khinh thường! Chỉ thấy anh ta hơi cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ lại
lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi nói.
“Dấu không được, vậy đành phải móc mắt xuống.” Nói xong thực hài lòng
nhìn mặt Diệp Thiện Thiện nháy mắt chuyển từ đỏ sang tái mét, ánh mắt
tràn ngập đủ thứ cảm xúc nói không nên lời. Từ trong mắt cô hắn thấy được
giãy dụa cùng phản kháng... Phản kháng? Thương Khung nhếch môi, thú vị!
“Hai mươi!” Thương Khung đứng thẳng lưng, nói với hai tên bạch y đằng
sau lưng cô, sau đó nhàn nhã ngồi xuống quan sát phản ứng của cô.
Người này thật sự là khát máu! Nhìn một cái đã muốn móc mắt người khác.
Diệp Thiện Thiện từ trong cơn giận hoàn hồn, hai mươi? Có ý gì? Hai luồng
suy nghĩ đang đi du lịch trong đầu nhanh chóng tập hợp, phạt hai... mươi
trượng? Đôi mắt vừa to vừa tròn giận dữ trừng anh ta. Chưa từng gặp người
nào lấy oán trả ơn như vậy! Cho dù cô từng lời qua tiếng lại, nhưng mạng
anh ta tốt xấu gì cũng là do cô cứu! Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện đòi thuốc
giải, anh ta không thể buông tha cô sao?
Tuy mặt đầy giận dữ, nhưng Diệp Thiện Thiện cắn chặt môi dưới, lựa chọnngậm miệng không nói. Ai biết đâu sau khi mở miệng lại đổi thành đánh bamươi trượng? Hành vi tiểu nhân của anh ta, cô lĩnh giáo đủ rồi! Lỡ chọc giậnanh ta nữa, sai người móc mắt cô xuống, cô phải khóc cho ai xem? Nhớ tớicuộc trò chuyện với Hương Nhi, kết quả bị cô ấy xui xẻo đoán trúng! Đườngđường điện chủ Vân Ẩn điện thế nhưng vô sỉ đến độ khó dễ với một tỳ nữ.
/46
|