“Khoan đã!” Diệp Thiện Thiện gạt tay A Lan, không để ý roi da nhào tới.
Cô ngồi xổm trên tuyết nhìn người đang quỳ trên đất, lưng rỉ máu, miệng vết
thương trên da thịt lật lên, gương mặt quen thuộc bị một mớ tóc che khuất.
“Thương Khung!” Diệp Thiện Thiện run rẩy gọi.
Người đàn ông đờ đẫn không phản ứng. Lúc cô nhìn đến tay anh ta, nước
mắt Diệp Thiện Thiện tuôn ra như vỡ đê. Mấy ngón tay thon dài hoàn mĩ lúc
trước giờ đầy rẫy vết thương nông sâu không đều. Đau thắt lòng! Vì sao lại
đánh anh ấy?
“Nha đầu chết tiệt này từ đâu ra?” Nữ nhân đã quất Thương Khung nổi giận
đùng đùng vung roi, thô lỗ quất vào bọn họ, A Lan kinh hoàng hét lên.
Diệp Thiện Thiện hấp tấp che sau lưng Thương Khung, nhắm mắt chuẩn bị
ăn roi, trong lòng tức giận cô gái này ác độc! Nhưng… vì sao Thương
Khung không phản kháng? Trước nay anh ấy đâu phải là người mặc cho kẻ
khác áp bức chứ?
“A Mỹ! Muội làm gì đó?” Một tiếng quát lớn, roi đã bị A Hi nắm chặt. Nhìn
lại thấy Diệp Thiện Thiện ôm chặt một nam nhân toàn thân đầy máu trên
đất. Lúc này hắn mới thấy sợ, nếu hắn không đến kịp thời, thân mình yếu ớt
vừa mới lành vết thương kia làm sao chịu nổi một roi của A Mỹ? Chẳng
trách sau khi nàng đi, hắn ngồi trong động mà tâm thần không yên, sợ nàng
gặp nguy hiểm. Quả nhiên… đã thế người vung roi lại là muội muội nhà
mình nữa.
“Ca! Huynh đừng xen vào!” Muội muội A Hi thô lỗ nói, muốn giằng lại cây
roi trong tay A Hi.
“Ta nói mà muội không nghe sao?” A Hi lạnh giọng, “Đi về!”
A Mỹ thấy ca ca quăng roi của mình, vẻ mặt tức giận đáng sợ nhưng vẫn
hơi sợ hãi lùi lại một bước, căm tức trừng Diệp Thiện Thiện.
“Muội có thể dẫn người này đi không?” Cánh tay thô kệch chỉ vào Thương
Khung máu me đầm đìa.
“Không được!”
“Nam nhân này là của muội!!!” Nàng ta vừa nghe liền quát ầm lên. Đến khi
nhìn thấy A Hi bẻ tay răng rắc, lập tức im miệng. Nàng ta biết, một đấm của
ca ca có thể đánh chết người, tức anh ách hừ lạnh một tiếng, giẫm mạnh
chân xuống tuyết. Sau cùng liếc Thương Khung đang đờ đẫn một cái,
ngoảnh đầu chạy đi.
Diệp Thiện Thiện run tay vén mớ tóc dài phủ trước mặt Thương Khung ra.
Lộ ra khuôn mặt cô ngày đêm mong nhớ lúc này trở nên gầy gò, có phần xa
lạ.
“Thương Khung…” hai tay Diệp Thiện Thiện ôm lấy mặt hắn.
Nghe tiếng nỉ non, cả người hắn đột nhiên cứng ngắc, miễn cưỡng ngẩng
đầu đối diện với ánh mắt cô. Mắt nàng đẫm nước… lại khiến hắn có cảm
giác thân thiết như thế… ấm áp như thế… tựa như trước đây.
Vì sao? Diệp Thiện Thiện nhìn đôi mắt nguyên bản trống rỗng đột nhiên trở
nên mờ mịt, cảm giác lạ lẫm như vậy. Cô rùng mình, hình như anh không
nhận ra cô, xem cô như người lạ.
Một cơn đau đớn kịch liệt ập tới. Thương Khung ôm đầu khổ não rên rỉ.
Nhìn hắn đau đớn, Diệp Thiện Thiện rớt nước mắt ôm hắn, hỏi không
ngớt…
.
“Thương Khung, đầu anh… đầu anh… rốt cuộc làm sao vậy?....”
Một nam nhân rành y thuật trong tộc giúp Thương Khung băng bó vết
thương xong, hắn nói có khả năng đầu Thương Khung bị té, hỏng rồi!
Diệp Thiện Thiện thương tiếc vỗ về trán hắn. Ngón tay luồn qua tóc, sờ thấy
ba vết sẹo sau gáy, nhất định lúc rơi xuống, đầu va phải đá, rất có thể bị chấn
động não! Nước mắt cô lại đảo quanh.
A Lan nấu cháo gạo và thịt bằm, Diệp Thiện Thiện đút từng muỗng một cho
hắn.
“Thiện Thiện!” A Hi nhìn Thương Khung nằm trên giường, nói: “… Để ta
tìm người chiếu cố hắn đi!” thấy Diệp Thiện Thiện và Thương Khung cùng
một chỗ, lòng hắn đau đớn kịch liệt.
Diệp Thiện Thiện quay đầu, mắt rưng rưng ngập nước lắc đầu: “Không cần!
Tôi tự mình chăm sóc được rồi! A Hi, hôm nay làm phiền anh rồi! Hại anh
và muội muội cãi nhau!”
A Hi cười khổ, “Muội ấy như vậy đều do ta dạy dỗ không nghiêm!”
Diệp Thiện Thiện đặt chén lên bàn, đứng dậy dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng
lau chùi vết thương trên tay Thương Khung. Nhìn miệng vết thương, không
nhịn được lại chảy nước mắt. Đôi mắt đen nhánh của Thương Khung ngơ
ngác, một mực đuổi theo ánh mắt của Diệp Thiện Thiện.
Bỗng nhiên, A Hi có cảm giác bản thân mình trở thành kẻ dư thừa, vôội vã
nói tạm biệt rồi bỏ đi, đứng bên ngoài cửa động nhìn trăng sáng trên cao.
Nhớ đến ánh mắt nồng nàn dịu dàng của Diệp Thiện Thiện mới rồi… lại
không thuộc về hắn.
Hắn muốn thứ gì đó, cũng giống như trăng sáng trên trời này. Trong lành
như nước, tuy khao khát nhưng lại cách xa như thiên sơn vạn thủy, dẫu có
vượt qua không gian thời gian cũng chỉ có thể xa xa nhìn lại…
Diệp Thiện Thiện trải chăn lên giường gỗ, bưng thêm mấy chậu than nóng.
Nháy mắt, trong động ấm áp như mùa xuân, sau đó quấn chăn cho Thương
Khung thật kỹ.
Từ lúc cô đỡ roi cho hắn, hắn cứ im lặng một mực nhìn cô. Vẻ mặt y như
đứa trẻ, ánh mắt lại mờ mịt không rõ.
“Ngủ đi nha!” Diệp Thiện Thiện xoa vết thương nơi trán, đau lòng nói.
Vừa nhỏm dậy định đi, một bàn tay kéo cổ tay cô. Cô cúi đầu, thấy hắn mím
môi nhìn cô không nói, lòng bàn tay cứ nắm chặt tay cô.
Diệp Thiện Thiện thở dài ngồi xuống. “Đầu… còn đau sao?” Thương Khung
nhìn cô chằm chằm, không gật cũng chẳng lắc. Chậm chạp nhích sang bên
cạnh, sau đó buông tay cô ra, vỗ nhè nhẹ xuống chỗ trống kế bên mình.
Diệp Thiện Thiện khó xử, lúng túng nhìn mắt hắn, rủ rỉ: “Ngủ một mình mới
là bé ngoan nha,… đây, em ở ngay cạnh anh!” trỏ tay vào giường gỗ kế bên.
Thật lâu, dưới ánh mắt cố chấp của hắn, bất lực thỏa hiệp. Cho dù mất đi trí
nhớ thì tật cố chấp vẫn còn giữ nguyên. Ngập ngừng cởi giày, chui vào vòng
tay ấm áp của hắn, hai tay ôm lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hắn ngửi thấy mùi hương ấm áp độc đáo trên người nàng, tựa hồ đã từng
biết, hai tay tự nhiên như không ôm lấy eo nàng. Dường như cảm thấy như
vậy còn chưa thỏa mãn, bàn tay to vô thức vuốt ve gáy nàng, kéo vào lòng
mình.
Khoảnh khắc đó, Diệp Thiện Thiện hình như nhìn thấy hắn của thời điểm
trước khi rơi xuống vách núi. Động tác ngang ngược đó quen thuộc với cô
như vậy. Thảng thốt một hồi, nhìn Thương Khung ôm cô vào lòng mà ngủ…
gượng cười, trong lòng không biết bị cái gì đó lấp đầy.
Chăm chú nhìn khuôn mặt như trẻ thơ, run rẩy ngâm nga trong lòng. Thánh
A la! Thượng đế! Anh còn sống! Mà cô… cuối cùng cũng tìm được anh rồi!
**************************
Sáng sớm hôm đó, hắn đang trầm mặc đột nhiên hỏi Diệp Thiện Thiện:
“Thương Khung nghĩa là gì?”
Diệp Thiện Thiện vừa mừng vừa sợ, hắn… cuối cùng đã chịu mở miệng nói
chuyện rồi…
Dắt tay hắn dẫn ra khỏi động, “Nghĩa là…” nhìn hắn, trỏ ngón tay lên trên
đầu “Bầu trời xanh thẳm!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hắn lóe sáng, nhíu mày
“Ta gọi là…. bầu trời xanh thẳm?”
Diệp Thiện Thiện mím môi cười khẽ, không có kí ức và quá khứ u ám đó,
lúc này hắn giống như bầu trời xanh trong kia, trong veo không nhuốm
bụi…
“Ừ! Thương Khung, bầu trời xanh thẳm…” Hai tay nắm chặt tay hắn.
Nghe cô nói, nhìn cô! Giây phút đó, tim hắn vì nụ cười thuần khiết của cô
mà ấm áp hẳn lên.
Một con thỏ nhảy qua chân bọn họ. Hắn tò mò tóm lấy tai thỏ xách lên, nhìn
nhìn con thỏ rồi lại quay sang nhìn Diệp Thiện Thiện, đột nhiên đưa đến
trước mặt cô.
“Cho nàng!”
Diệp Thiện Thiện cẩn thận đón lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cái tai thỏ bị hắn kéo
đau.
Anh… nhất định quên rồi, anh đã từng tặng cô một con thỏ.
“Vì sao muốn đưa cho em?” ngẩng đầu nhìn hắn. Dưới ánh nắng, mặt hắn
sạch sẽ mà ấm áp.
“Bởi vì nó rất giống nàng!” hắn nghiêm trang nói.
Cúi đầu làm bộ vuốt ve lông thỏ, “Giống chỗ nào?” hỏi nhỏ.
Hắn nhìn nàng (nó) đều trắng giống nhau, khóe miệng cong lên…
“Đều rất dễ thương!”
Trước đây hắn không bao giờ nói những câu như thế.
“Lúc trước ta là người thế nào?” Thương Khung đột nhiên mở miệng. Hắn
nói đến kí ức đã mất lúc trước.
Diệp Thiện Thiện khẽ run lên, chớp mắt, nhìn trời: “Lúc trước anh… rất
thiện lương!”
“Thật sao?” Nhìn nàng! Vì sao lại cảm thấy nàng… đang nói dối?
“… cái gì là thiện lương?” Nhìn cô hỏi, từ đó rất mơ hồ.
“Thiện lương là… chân thật, hiền hòa, không có ác ý, tâm địa tốt…” cô giải
thích rất nghiêm chỉnh.
Thương Khung nhíu mày “Nàng thích người thiện lương?”
“Ừ! Không chỉ em thích. Tất cả mọi người đều thích. Cho nên… anh phải
làm một người thiện lương nha!” Nếu anh đã không nhớ được tất cả chuyện
trước đây, vậy thì để anh trở thành một người thiện lương đi!... Diệp Thiện
Thiện nghĩ thầm.
“Không cần người khác thích, chỉ cần nàng…” Hắn nói.
Nghe xong, mặt cô đỏ ửng.
Diệp Thiện Thiện ôm Tiểu Bạch số hai trong lòng, tay phải hạnh phúc nắmtay Thương Khung dọc theo lối đi còn chưa tan hết tuyết. Sáng sớm mùađông, mặt trời lên cao, rọi ánh nắng ấm áp xuống đằng sau lưng họ… sắcvàng óng rực rỡ trải dài chói mắt.
Cô ngồi xổm trên tuyết nhìn người đang quỳ trên đất, lưng rỉ máu, miệng vết
thương trên da thịt lật lên, gương mặt quen thuộc bị một mớ tóc che khuất.
“Thương Khung!” Diệp Thiện Thiện run rẩy gọi.
Người đàn ông đờ đẫn không phản ứng. Lúc cô nhìn đến tay anh ta, nước
mắt Diệp Thiện Thiện tuôn ra như vỡ đê. Mấy ngón tay thon dài hoàn mĩ lúc
trước giờ đầy rẫy vết thương nông sâu không đều. Đau thắt lòng! Vì sao lại
đánh anh ấy?
“Nha đầu chết tiệt này từ đâu ra?” Nữ nhân đã quất Thương Khung nổi giận
đùng đùng vung roi, thô lỗ quất vào bọn họ, A Lan kinh hoàng hét lên.
Diệp Thiện Thiện hấp tấp che sau lưng Thương Khung, nhắm mắt chuẩn bị
ăn roi, trong lòng tức giận cô gái này ác độc! Nhưng… vì sao Thương
Khung không phản kháng? Trước nay anh ấy đâu phải là người mặc cho kẻ
khác áp bức chứ?
“A Mỹ! Muội làm gì đó?” Một tiếng quát lớn, roi đã bị A Hi nắm chặt. Nhìn
lại thấy Diệp Thiện Thiện ôm chặt một nam nhân toàn thân đầy máu trên
đất. Lúc này hắn mới thấy sợ, nếu hắn không đến kịp thời, thân mình yếu ớt
vừa mới lành vết thương kia làm sao chịu nổi một roi của A Mỹ? Chẳng
trách sau khi nàng đi, hắn ngồi trong động mà tâm thần không yên, sợ nàng
gặp nguy hiểm. Quả nhiên… đã thế người vung roi lại là muội muội nhà
mình nữa.
“Ca! Huynh đừng xen vào!” Muội muội A Hi thô lỗ nói, muốn giằng lại cây
roi trong tay A Hi.
“Ta nói mà muội không nghe sao?” A Hi lạnh giọng, “Đi về!”
A Mỹ thấy ca ca quăng roi của mình, vẻ mặt tức giận đáng sợ nhưng vẫn
hơi sợ hãi lùi lại một bước, căm tức trừng Diệp Thiện Thiện.
“Muội có thể dẫn người này đi không?” Cánh tay thô kệch chỉ vào Thương
Khung máu me đầm đìa.
“Không được!”
“Nam nhân này là của muội!!!” Nàng ta vừa nghe liền quát ầm lên. Đến khi
nhìn thấy A Hi bẻ tay răng rắc, lập tức im miệng. Nàng ta biết, một đấm của
ca ca có thể đánh chết người, tức anh ách hừ lạnh một tiếng, giẫm mạnh
chân xuống tuyết. Sau cùng liếc Thương Khung đang đờ đẫn một cái,
ngoảnh đầu chạy đi.
Diệp Thiện Thiện run tay vén mớ tóc dài phủ trước mặt Thương Khung ra.
Lộ ra khuôn mặt cô ngày đêm mong nhớ lúc này trở nên gầy gò, có phần xa
lạ.
“Thương Khung…” hai tay Diệp Thiện Thiện ôm lấy mặt hắn.
Nghe tiếng nỉ non, cả người hắn đột nhiên cứng ngắc, miễn cưỡng ngẩng
đầu đối diện với ánh mắt cô. Mắt nàng đẫm nước… lại khiến hắn có cảm
giác thân thiết như thế… ấm áp như thế… tựa như trước đây.
Vì sao? Diệp Thiện Thiện nhìn đôi mắt nguyên bản trống rỗng đột nhiên trở
nên mờ mịt, cảm giác lạ lẫm như vậy. Cô rùng mình, hình như anh không
nhận ra cô, xem cô như người lạ.
Một cơn đau đớn kịch liệt ập tới. Thương Khung ôm đầu khổ não rên rỉ.
Nhìn hắn đau đớn, Diệp Thiện Thiện rớt nước mắt ôm hắn, hỏi không
ngớt…
.
“Thương Khung, đầu anh… đầu anh… rốt cuộc làm sao vậy?....”
Một nam nhân rành y thuật trong tộc giúp Thương Khung băng bó vết
thương xong, hắn nói có khả năng đầu Thương Khung bị té, hỏng rồi!
Diệp Thiện Thiện thương tiếc vỗ về trán hắn. Ngón tay luồn qua tóc, sờ thấy
ba vết sẹo sau gáy, nhất định lúc rơi xuống, đầu va phải đá, rất có thể bị chấn
động não! Nước mắt cô lại đảo quanh.
A Lan nấu cháo gạo và thịt bằm, Diệp Thiện Thiện đút từng muỗng một cho
hắn.
“Thiện Thiện!” A Hi nhìn Thương Khung nằm trên giường, nói: “… Để ta
tìm người chiếu cố hắn đi!” thấy Diệp Thiện Thiện và Thương Khung cùng
một chỗ, lòng hắn đau đớn kịch liệt.
Diệp Thiện Thiện quay đầu, mắt rưng rưng ngập nước lắc đầu: “Không cần!
Tôi tự mình chăm sóc được rồi! A Hi, hôm nay làm phiền anh rồi! Hại anh
và muội muội cãi nhau!”
A Hi cười khổ, “Muội ấy như vậy đều do ta dạy dỗ không nghiêm!”
Diệp Thiện Thiện đặt chén lên bàn, đứng dậy dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng
lau chùi vết thương trên tay Thương Khung. Nhìn miệng vết thương, không
nhịn được lại chảy nước mắt. Đôi mắt đen nhánh của Thương Khung ngơ
ngác, một mực đuổi theo ánh mắt của Diệp Thiện Thiện.
Bỗng nhiên, A Hi có cảm giác bản thân mình trở thành kẻ dư thừa, vôội vã
nói tạm biệt rồi bỏ đi, đứng bên ngoài cửa động nhìn trăng sáng trên cao.
Nhớ đến ánh mắt nồng nàn dịu dàng của Diệp Thiện Thiện mới rồi… lại
không thuộc về hắn.
Hắn muốn thứ gì đó, cũng giống như trăng sáng trên trời này. Trong lành
như nước, tuy khao khát nhưng lại cách xa như thiên sơn vạn thủy, dẫu có
vượt qua không gian thời gian cũng chỉ có thể xa xa nhìn lại…
Diệp Thiện Thiện trải chăn lên giường gỗ, bưng thêm mấy chậu than nóng.
Nháy mắt, trong động ấm áp như mùa xuân, sau đó quấn chăn cho Thương
Khung thật kỹ.
Từ lúc cô đỡ roi cho hắn, hắn cứ im lặng một mực nhìn cô. Vẻ mặt y như
đứa trẻ, ánh mắt lại mờ mịt không rõ.
“Ngủ đi nha!” Diệp Thiện Thiện xoa vết thương nơi trán, đau lòng nói.
Vừa nhỏm dậy định đi, một bàn tay kéo cổ tay cô. Cô cúi đầu, thấy hắn mím
môi nhìn cô không nói, lòng bàn tay cứ nắm chặt tay cô.
Diệp Thiện Thiện thở dài ngồi xuống. “Đầu… còn đau sao?” Thương Khung
nhìn cô chằm chằm, không gật cũng chẳng lắc. Chậm chạp nhích sang bên
cạnh, sau đó buông tay cô ra, vỗ nhè nhẹ xuống chỗ trống kế bên mình.
Diệp Thiện Thiện khó xử, lúng túng nhìn mắt hắn, rủ rỉ: “Ngủ một mình mới
là bé ngoan nha,… đây, em ở ngay cạnh anh!” trỏ tay vào giường gỗ kế bên.
Thật lâu, dưới ánh mắt cố chấp của hắn, bất lực thỏa hiệp. Cho dù mất đi trí
nhớ thì tật cố chấp vẫn còn giữ nguyên. Ngập ngừng cởi giày, chui vào vòng
tay ấm áp của hắn, hai tay ôm lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hắn ngửi thấy mùi hương ấm áp độc đáo trên người nàng, tựa hồ đã từng
biết, hai tay tự nhiên như không ôm lấy eo nàng. Dường như cảm thấy như
vậy còn chưa thỏa mãn, bàn tay to vô thức vuốt ve gáy nàng, kéo vào lòng
mình.
Khoảnh khắc đó, Diệp Thiện Thiện hình như nhìn thấy hắn của thời điểm
trước khi rơi xuống vách núi. Động tác ngang ngược đó quen thuộc với cô
như vậy. Thảng thốt một hồi, nhìn Thương Khung ôm cô vào lòng mà ngủ…
gượng cười, trong lòng không biết bị cái gì đó lấp đầy.
Chăm chú nhìn khuôn mặt như trẻ thơ, run rẩy ngâm nga trong lòng. Thánh
A la! Thượng đế! Anh còn sống! Mà cô… cuối cùng cũng tìm được anh rồi!
**************************
Sáng sớm hôm đó, hắn đang trầm mặc đột nhiên hỏi Diệp Thiện Thiện:
“Thương Khung nghĩa là gì?”
Diệp Thiện Thiện vừa mừng vừa sợ, hắn… cuối cùng đã chịu mở miệng nói
chuyện rồi…
Dắt tay hắn dẫn ra khỏi động, “Nghĩa là…” nhìn hắn, trỏ ngón tay lên trên
đầu “Bầu trời xanh thẳm!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hắn lóe sáng, nhíu mày
“Ta gọi là…. bầu trời xanh thẳm?”
Diệp Thiện Thiện mím môi cười khẽ, không có kí ức và quá khứ u ám đó,
lúc này hắn giống như bầu trời xanh trong kia, trong veo không nhuốm
bụi…
“Ừ! Thương Khung, bầu trời xanh thẳm…” Hai tay nắm chặt tay hắn.
Nghe cô nói, nhìn cô! Giây phút đó, tim hắn vì nụ cười thuần khiết của cô
mà ấm áp hẳn lên.
Một con thỏ nhảy qua chân bọn họ. Hắn tò mò tóm lấy tai thỏ xách lên, nhìn
nhìn con thỏ rồi lại quay sang nhìn Diệp Thiện Thiện, đột nhiên đưa đến
trước mặt cô.
“Cho nàng!”
Diệp Thiện Thiện cẩn thận đón lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cái tai thỏ bị hắn kéo
đau.
Anh… nhất định quên rồi, anh đã từng tặng cô một con thỏ.
“Vì sao muốn đưa cho em?” ngẩng đầu nhìn hắn. Dưới ánh nắng, mặt hắn
sạch sẽ mà ấm áp.
“Bởi vì nó rất giống nàng!” hắn nghiêm trang nói.
Cúi đầu làm bộ vuốt ve lông thỏ, “Giống chỗ nào?” hỏi nhỏ.
Hắn nhìn nàng (nó) đều trắng giống nhau, khóe miệng cong lên…
“Đều rất dễ thương!”
Trước đây hắn không bao giờ nói những câu như thế.
“Lúc trước ta là người thế nào?” Thương Khung đột nhiên mở miệng. Hắn
nói đến kí ức đã mất lúc trước.
Diệp Thiện Thiện khẽ run lên, chớp mắt, nhìn trời: “Lúc trước anh… rất
thiện lương!”
“Thật sao?” Nhìn nàng! Vì sao lại cảm thấy nàng… đang nói dối?
“… cái gì là thiện lương?” Nhìn cô hỏi, từ đó rất mơ hồ.
“Thiện lương là… chân thật, hiền hòa, không có ác ý, tâm địa tốt…” cô giải
thích rất nghiêm chỉnh.
Thương Khung nhíu mày “Nàng thích người thiện lương?”
“Ừ! Không chỉ em thích. Tất cả mọi người đều thích. Cho nên… anh phải
làm một người thiện lương nha!” Nếu anh đã không nhớ được tất cả chuyện
trước đây, vậy thì để anh trở thành một người thiện lương đi!... Diệp Thiện
Thiện nghĩ thầm.
“Không cần người khác thích, chỉ cần nàng…” Hắn nói.
Nghe xong, mặt cô đỏ ửng.
Diệp Thiện Thiện ôm Tiểu Bạch số hai trong lòng, tay phải hạnh phúc nắmtay Thương Khung dọc theo lối đi còn chưa tan hết tuyết. Sáng sớm mùađông, mặt trời lên cao, rọi ánh nắng ấm áp xuống đằng sau lưng họ… sắcvàng óng rực rỡ trải dài chói mắt.
/46
|