“Diệp Thiện Thiện!” Không phải cô cứng đầu cứng cổ không biết thân phận,
mà sự thật là cô không quen cúi đầu trả lời! Tuy không biết Diễm tỷ này là
đen hay trắng, tốt hay xấu, nhưng vừa rồi nghe chị ta bắt bẻ con trâu mập kia
mấy câu, ít ra cô cũng có cảm tình.
“Vừa rồi ở ngoài cửa nghe trong phòng có người la to...” Nói rồi ngừng lại
một lát, nhìn Diệp Thiện Thiện chằm chằm, “Gan lớn cũng không sai, nhưng
nói chuyện với người có địa vị cao hơn ngươi, không cúi đầu là sai rồi, nhớ
kỹ chưa?”
Diệp Thiện Thiện nghe theo, cúi đầu trả lời: “Nhớ kỹ rồi!”
Nhập gia tùy tục, cô cũng không hi vọng người ta không hài lòng, ít nhất
cũng có thể bằng mặt không bằng lòng! Không phải cúi thấp đầu thôi sao?
Diệp Thiện Thiện cô vẫn nói chuyện được mà! Giúp người làm việc tốt,
mình cũng gặp chuyện tốt thôi!
Thấy Diệp Thiện Thiện đã chịu nghe dạy dỗ, vừa lòng quay sang Hương
Nhi: “Ngươi tên là gì?”
“Nhan Hương Nhi!” Hương Nhi cúi đầu nói nhỏ.
“Cô này ngược lại, lịch sự tao nhã!” Diễm tỷ thong thả đi qua đi lại giữa hai
người, chậm rãi nói:
“Bộ dạng đều làm người ta thích, nhưng hôm nay, trong hai người các ngươi
ta chỉ có thể mang đi một. Các ngươi nói ta nên đem ai đi thì tốt đây?” Diệp
Thiện Thiện cúi đầu nghĩ bụng, không biết Diễm tỷ nói câu này có ý gì?
“Ta có một cách.” Diễm tỷ nhìn hai người, “Ta đếm tới ba, ai mở miệng nói
đi theo ta trước, ta liền chọn người đó. Vậy coi như cho các ngươi cơ hội,
cũng tính là công bằng.”
Trong lúc Diệp Thiện Thiện và Hương Nhi hai mặt nhìn nhau, Diễm tỷ đã
bắt đầu đếm “một”. Lòng Diệp Thiện Thiện rối như tơ vò, cái gọi là cơ hội
này chính là dẫm lên trên nỗi đau của người khác. Bất luận ai mở miệng
trước đều sẽ đẩy đối phương xuống thẳng địa ngục. Diệp Thiện Thiện biết
bỏ qua cơ hội này sẽ hối hận, nhưng giờ phút này cô thực sự không làm
được, chỉ biết thẫn thờ bị động chờ Hương Nhi, hi vọng nhanh nhanh chấm
dứt cái gọi là công bằng này. Diễm tỷ đếm tới “ba” rồi ngừng lại.
“Hóa ra hai con nhỏ này đều muốn lưu lại? Xem ra tự ta nhiều chuyện rồi
đây?!!” Diễm tỷ nói vẻ tiếc nuối.
“Không phải!” Diệp Thiện Thiện nhìn Hương Nhi. Đầu Hương Nhi cúi thấp,
tóc dài che hết nửa khuôn mặt, không biết suy nghĩ điều gì. Ít ra một trong
hai người có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, Diệp Thiện Thiện không
muốn đánh mất cơ hội, tranh thủ mở miệng.
“Không phải?” Diễm tỷ nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện, tò mò hỏi lại.
“Diễm tỷ... mang Hương Nhi đi đi!” Câu này nói hết sức khó khăn nhưng
cuối cùng cũng thốt ra được. Cô nhìn ra nghi vấn trong mắt Diễm tỷ cùng
ánh mắt giật mình của Hương Nhi, không rõ vì sao Diệp Thiện Thiện lại
quyết định như vậy. Thực ra Diệp Thiện Thiện nhớ tới Cốt Hồng trong lòng
bàn tay mình, nghĩ bản thân không còn sống được bao lâu, đổi lấy một mạng
của Hương Nhi cũng thực đáng giá!
“Không...” Hương Nhi kích động nói, “Để ta ở lại...” câu này nói rất nhỏ,
gần như thì thào nhưng Diệp Thiện Thiện vẫn rất cảm động. Hai người bọn
họ xem như vừa mới quen, trước vẫn còn xa lạ, vào giây phút liên quan đến
lợi hại thiệt hơn của bản thân, cô ấy có thể nói ra những lời này chứng tỏ tâm
địa thiện lương.
Diễm tỷ đảo mắt xem xét vài lần, khẽ cười rộ lên: “Ta có thể hiểu là, tình
cảm tỷ muội của các ngươi rất sâu nặng sao?”
Trâu mập nhào lại cười nói: “Bà cô Diễm ơi! Vẫn là Hương Nhi ngoan
ngoãn nghe lời, ả kia không chịu nghe dạy dỗ, lỡ đâu có gì sơ xuất...”
Diệp Thiện Thiện nghĩ bụng, e là thằng mập chết tiệt này đã xem mình là cái
đinh trong mắt, Hương Nhi đi rồi, chắc chắn sẽ tra tấn cô gấp bội. Nếu vậy
chi bằng cắn lưỡi tự sát cho sướng!
“Mày yên tâm, tao tự nhiên sẽ quản giáo nghiêm, bất quá…” ánh mắt hàm ý
sâu xa của Diễm tỷ đảo qua một lượt, “Tao muốn mang cả hai đứa này đi...”
Lời này lọt vào tai Diệp Thiện Thiện như thiên sứ xuống trần. Thậm chí vừa
rồi cô còn cố lấy dũng khí suy nghĩ xem, cắn lưỡi tự sát chết đau hơn hay lao
đầu vô tường đau hơn?
“Xưa nay Diễm tỷ luôn có mắt hơn người. Lần này lại muốn lấy hai đứa,
thực sự vượt ngoài dự kiến của ta và Ngưu Tử. Nhưng tỷ cũng biết, hai đứa
này dung mạo quả thật trong cả trăm mới chọn được một, về mặt giá cả...”
Gã họ Triệu mở miệng, như lão già lọc lõi tận dụng thời cơ muốn nâng giá
tiền!
“Kiểm hàng giao tiền, lần này tự nhiên sẽ làm chúng mày vừa lòng!” Nói
xong đưa mắt nhìn hai gã võ sĩ tùy thân, một tên lập tức vứt cho họ Triệu
một cái túi gấm. Họ Triệu mở ra nhìn, mặt mày liền hớn hở, cong lưng cúi
gập người như con tôm.
“Diễm tỷ lúc nào cũng nổi tiếng ra tay rộng rãi!”
Lúc đi ngang qua con trâu mập, mặt gã tuy cười nhưng lại mang theo một
chút không cam lòng, đã không trừng trị được hai con nhỏ đẹp đẽ này còn bị
ả họ Diễm chế nhạo! Trong bụng nổi đóa.
Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi còn chưa đi xa liền nghe được một tiếng
động thật lớn. Cô nhìn Hương Nhi, Hương Nhi nhìn cô. Hai người cùng
nghĩ, cánh cửa gỗ thân kinh bách chiến sắp tàn phế kia rốt cục có thể yên
nghỉ được rồi.
Sau này hỏi qua Hương Nhi, vì sao lúc ấy lựa chọn ở lại? Hương Nhi nói,
Thiện Thiện, muội đắc tội con trâu mập kia, lưu lại chắc chắn phải chết, còn
ta có lẽ có cơ hội sống. Huống hồ lúc ấy muội có tình nghĩa với ta trước, ta
làm sao chỉ nghĩ cho mình?
Diệp Thiện Thiện nghe xong, cảm động rơi nước mắt. Trên đời người tốt
vẫn còn. Người bạn tốt này chắc chắn cô kết giao rồi.
Hương Nhi từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân là thầy đồ dạy học, trước đó
không lâu cũng mắc phải bệnh nan y. Hôm đó, nàng đang đau lòng rơi lệ
trước mộ phụ thân thì bị bọn trâu mập bắt được. Hỏi thân thế Diệp Thiện
Thiện, cô ấp a ấp úng, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, cảm thấy nói một chuyện
kéo thêm N chuyện, rất phiền toái. Nói thật Hương Nhi chưa chắc đã tin,
cuối cùng, chỉ nói đơn giản sau khi mắc phải quái bệnh không còn nhớ được
chuyện gì! Vấn đề gì cũng rũ bỏ không còn một mảnh, ngược lại sự việc đơn
giản đi nhiều!
Đi theo Diễm tỷ cùng hai gã võ sĩ, dọc đường đi đều trầm mặc. Tâm lý Diệp
Thiện Thiện từ lúc bị bắt hoảng sợ đến lúc may mắn rời đi đều phai nhạt dần
trên con đường dài dằng dặc, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và nghi hoặc không rõ
vận mệnh tương lai ra sao, thậm chí nghĩ đến ác ma người đầy vết thương
kia, đáy lòng còn cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta là người đầu tiên cô
gặp khi xuyên qua đến đây. Tuy thiếu chút nữa đã chết dưới bàn tay ấy
nhưng con người cô chỉ nhớ người tốt, không nhớ người xấu, cũng không
hận. Huống hồ anh ta sống chết chưa rõ, từ nay về sau biển người mênh
mông, hai bên cách biệt một con đường.
mà sự thật là cô không quen cúi đầu trả lời! Tuy không biết Diễm tỷ này là
đen hay trắng, tốt hay xấu, nhưng vừa rồi nghe chị ta bắt bẻ con trâu mập kia
mấy câu, ít ra cô cũng có cảm tình.
“Vừa rồi ở ngoài cửa nghe trong phòng có người la to...” Nói rồi ngừng lại
một lát, nhìn Diệp Thiện Thiện chằm chằm, “Gan lớn cũng không sai, nhưng
nói chuyện với người có địa vị cao hơn ngươi, không cúi đầu là sai rồi, nhớ
kỹ chưa?”
Diệp Thiện Thiện nghe theo, cúi đầu trả lời: “Nhớ kỹ rồi!”
Nhập gia tùy tục, cô cũng không hi vọng người ta không hài lòng, ít nhất
cũng có thể bằng mặt không bằng lòng! Không phải cúi thấp đầu thôi sao?
Diệp Thiện Thiện cô vẫn nói chuyện được mà! Giúp người làm việc tốt,
mình cũng gặp chuyện tốt thôi!
Thấy Diệp Thiện Thiện đã chịu nghe dạy dỗ, vừa lòng quay sang Hương
Nhi: “Ngươi tên là gì?”
“Nhan Hương Nhi!” Hương Nhi cúi đầu nói nhỏ.
“Cô này ngược lại, lịch sự tao nhã!” Diễm tỷ thong thả đi qua đi lại giữa hai
người, chậm rãi nói:
“Bộ dạng đều làm người ta thích, nhưng hôm nay, trong hai người các ngươi
ta chỉ có thể mang đi một. Các ngươi nói ta nên đem ai đi thì tốt đây?” Diệp
Thiện Thiện cúi đầu nghĩ bụng, không biết Diễm tỷ nói câu này có ý gì?
“Ta có một cách.” Diễm tỷ nhìn hai người, “Ta đếm tới ba, ai mở miệng nói
đi theo ta trước, ta liền chọn người đó. Vậy coi như cho các ngươi cơ hội,
cũng tính là công bằng.”
Trong lúc Diệp Thiện Thiện và Hương Nhi hai mặt nhìn nhau, Diễm tỷ đã
bắt đầu đếm “một”. Lòng Diệp Thiện Thiện rối như tơ vò, cái gọi là cơ hội
này chính là dẫm lên trên nỗi đau của người khác. Bất luận ai mở miệng
trước đều sẽ đẩy đối phương xuống thẳng địa ngục. Diệp Thiện Thiện biết
bỏ qua cơ hội này sẽ hối hận, nhưng giờ phút này cô thực sự không làm
được, chỉ biết thẫn thờ bị động chờ Hương Nhi, hi vọng nhanh nhanh chấm
dứt cái gọi là công bằng này. Diễm tỷ đếm tới “ba” rồi ngừng lại.
“Hóa ra hai con nhỏ này đều muốn lưu lại? Xem ra tự ta nhiều chuyện rồi
đây?!!” Diễm tỷ nói vẻ tiếc nuối.
“Không phải!” Diệp Thiện Thiện nhìn Hương Nhi. Đầu Hương Nhi cúi thấp,
tóc dài che hết nửa khuôn mặt, không biết suy nghĩ điều gì. Ít ra một trong
hai người có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, Diệp Thiện Thiện không
muốn đánh mất cơ hội, tranh thủ mở miệng.
“Không phải?” Diễm tỷ nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện, tò mò hỏi lại.
“Diễm tỷ... mang Hương Nhi đi đi!” Câu này nói hết sức khó khăn nhưng
cuối cùng cũng thốt ra được. Cô nhìn ra nghi vấn trong mắt Diễm tỷ cùng
ánh mắt giật mình của Hương Nhi, không rõ vì sao Diệp Thiện Thiện lại
quyết định như vậy. Thực ra Diệp Thiện Thiện nhớ tới Cốt Hồng trong lòng
bàn tay mình, nghĩ bản thân không còn sống được bao lâu, đổi lấy một mạng
của Hương Nhi cũng thực đáng giá!
“Không...” Hương Nhi kích động nói, “Để ta ở lại...” câu này nói rất nhỏ,
gần như thì thào nhưng Diệp Thiện Thiện vẫn rất cảm động. Hai người bọn
họ xem như vừa mới quen, trước vẫn còn xa lạ, vào giây phút liên quan đến
lợi hại thiệt hơn của bản thân, cô ấy có thể nói ra những lời này chứng tỏ tâm
địa thiện lương.
Diễm tỷ đảo mắt xem xét vài lần, khẽ cười rộ lên: “Ta có thể hiểu là, tình
cảm tỷ muội của các ngươi rất sâu nặng sao?”
Trâu mập nhào lại cười nói: “Bà cô Diễm ơi! Vẫn là Hương Nhi ngoan
ngoãn nghe lời, ả kia không chịu nghe dạy dỗ, lỡ đâu có gì sơ xuất...”
Diệp Thiện Thiện nghĩ bụng, e là thằng mập chết tiệt này đã xem mình là cái
đinh trong mắt, Hương Nhi đi rồi, chắc chắn sẽ tra tấn cô gấp bội. Nếu vậy
chi bằng cắn lưỡi tự sát cho sướng!
“Mày yên tâm, tao tự nhiên sẽ quản giáo nghiêm, bất quá…” ánh mắt hàm ý
sâu xa của Diễm tỷ đảo qua một lượt, “Tao muốn mang cả hai đứa này đi...”
Lời này lọt vào tai Diệp Thiện Thiện như thiên sứ xuống trần. Thậm chí vừa
rồi cô còn cố lấy dũng khí suy nghĩ xem, cắn lưỡi tự sát chết đau hơn hay lao
đầu vô tường đau hơn?
“Xưa nay Diễm tỷ luôn có mắt hơn người. Lần này lại muốn lấy hai đứa,
thực sự vượt ngoài dự kiến của ta và Ngưu Tử. Nhưng tỷ cũng biết, hai đứa
này dung mạo quả thật trong cả trăm mới chọn được một, về mặt giá cả...”
Gã họ Triệu mở miệng, như lão già lọc lõi tận dụng thời cơ muốn nâng giá
tiền!
“Kiểm hàng giao tiền, lần này tự nhiên sẽ làm chúng mày vừa lòng!” Nói
xong đưa mắt nhìn hai gã võ sĩ tùy thân, một tên lập tức vứt cho họ Triệu
một cái túi gấm. Họ Triệu mở ra nhìn, mặt mày liền hớn hở, cong lưng cúi
gập người như con tôm.
“Diễm tỷ lúc nào cũng nổi tiếng ra tay rộng rãi!”
Lúc đi ngang qua con trâu mập, mặt gã tuy cười nhưng lại mang theo một
chút không cam lòng, đã không trừng trị được hai con nhỏ đẹp đẽ này còn bị
ả họ Diễm chế nhạo! Trong bụng nổi đóa.
Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi còn chưa đi xa liền nghe được một tiếng
động thật lớn. Cô nhìn Hương Nhi, Hương Nhi nhìn cô. Hai người cùng
nghĩ, cánh cửa gỗ thân kinh bách chiến sắp tàn phế kia rốt cục có thể yên
nghỉ được rồi.
Sau này hỏi qua Hương Nhi, vì sao lúc ấy lựa chọn ở lại? Hương Nhi nói,
Thiện Thiện, muội đắc tội con trâu mập kia, lưu lại chắc chắn phải chết, còn
ta có lẽ có cơ hội sống. Huống hồ lúc ấy muội có tình nghĩa với ta trước, ta
làm sao chỉ nghĩ cho mình?
Diệp Thiện Thiện nghe xong, cảm động rơi nước mắt. Trên đời người tốt
vẫn còn. Người bạn tốt này chắc chắn cô kết giao rồi.
Hương Nhi từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân là thầy đồ dạy học, trước đó
không lâu cũng mắc phải bệnh nan y. Hôm đó, nàng đang đau lòng rơi lệ
trước mộ phụ thân thì bị bọn trâu mập bắt được. Hỏi thân thế Diệp Thiện
Thiện, cô ấp a ấp úng, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, cảm thấy nói một chuyện
kéo thêm N chuyện, rất phiền toái. Nói thật Hương Nhi chưa chắc đã tin,
cuối cùng, chỉ nói đơn giản sau khi mắc phải quái bệnh không còn nhớ được
chuyện gì! Vấn đề gì cũng rũ bỏ không còn một mảnh, ngược lại sự việc đơn
giản đi nhiều!
Đi theo Diễm tỷ cùng hai gã võ sĩ, dọc đường đi đều trầm mặc. Tâm lý Diệp
Thiện Thiện từ lúc bị bắt hoảng sợ đến lúc may mắn rời đi đều phai nhạt dần
trên con đường dài dằng dặc, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và nghi hoặc không rõ
vận mệnh tương lai ra sao, thậm chí nghĩ đến ác ma người đầy vết thương
kia, đáy lòng còn cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta là người đầu tiên cô
gặp khi xuyên qua đến đây. Tuy thiếu chút nữa đã chết dưới bàn tay ấy
nhưng con người cô chỉ nhớ người tốt, không nhớ người xấu, cũng không
hận. Huống hồ anh ta sống chết chưa rõ, từ nay về sau biển người mênh
mông, hai bên cách biệt một con đường.
/46
|