Bảy ngày một thoáng liền qua đi, rất nhanh cũng đã đến lúc quay về thành phố X. Đứng trước giường sắp xếp lại hành lý, Lam Khiên Mạch có chút thất thần nhìn vé máy bay trong tay, mơ hồ có một loại xúc động muốn xé đi. Đúng vậy nàng đang sợ, cảm thấy bất an. Thời gian trong bảy ngày qua quá mức đẹp đã, khiến cho cô cảm giác như là sắp có bão táp xảy ra thì mọi thứ vẫn luôn bình yên. Không biết vì sao, Lam Khiên Mạch luôn cảm thấy quay về thành phố x, nàng và Ngôn Thanh Hạm sẽ không thể tiếp tục vui được như vậy nữa.
"Đang nghĩ gì vậy?" lúc này, thân thể được người từ phía sau ôm lấy. Lam Khiên Mạch nhắm mắt lại, im lặng dựa vào người phía sau, dùng mặt mình cọ lên cổ đối phương. "Thanh Hạm, chỗ này thật đẹp, khiến em luyến tiếc khi trở về." kỳ thực, cũng không phải là do cảnh sắc, mà là cái người đi theo mình cũng ngắm cảnh.
"Không sao đâu, chúng ta sau này sẽ còn rất nhiều thời gian để đến đây." cho dù Ngôn Thanh Hạm có thông minh hơn đi nữa cũng sẽ không hiểu được sự bất an của Lam Khiên Mạch lúc này. Nghe lời cô nói Lam Khiên Mạch tiếp tục thu dọn hành lí, mà Ngôn Thanh Hạm cũng không có phát hiện ra sự khác thường của nàng, mà đang gọi điện cho quản gia của Ngôn gia, nói cho hắn biết 3h chiều mình sẽ về tới thành phố x, để hắn lái xe đến sân bay đón mình.
"Hey, Thanh Hạm, cái này tặng cho chị." trong lúc hai người đang dọn hành lí chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lam Khiên Mạch thảy tới một vật cho mình. Ngôn Thanh Hạm đưa tay chụp lại, phát hiện đó là một cái kéo bằng gỗ. Cây kéo cũng không lớn hơn bàn tay, nhưng được chế tác rất tỉ mỉ. Lúc mở kéo ra tựa như con con chim đang bay lượn, sau khi khép lại, thì lại như một tòa tháp cao.
Ngôn Thanh Hạm không có sở thích đặc biệt, duy nhất thì chỉ có đam mê các tác phẩm nghệ thuật. Mỗi lần đến những hội tham gia triển lãm hay đấu giá, cô cũng sưu tầm được không ít tác phẩm. Giá trị bề ngoài tác phẩm không quan trọng, chỉ cần hợp ý cô, thì sẽ được cô mua về cất giữ trưng bày trong nhà.
Không thể không nói cái kéo Lam Khiên Mạch tặng cô rất là đặc biệt, cũng khiến cô rất thích. Nhưng mà… Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu, nhìn người đối diện mình cười rực rỡ, rất muốn biết đối phương từ khi nào mà mua được cây kéo này. "Thanh Hạm thích món quà này không?" thấy Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác nhìn mình, Lam Khiên Mạch hỏi.
"Ừ, chị rất thích. Nhưng mà, chị không có mua quà gì cho em." Ngôn Thanh Hạm thành thật trả lời, đem cây kéo nhẹ nhàng siết trong tay. Cô nghĩ mình đúng là một người yêu không đủ tiêu chuẩn. Tại sao Lam Khiên Mạch có thể tránh được mình mà mua cho mình cây kéo này, nhưng mình lại không nhớ tới mua quà tặng cho nàng?
"Không sao đâu, Thanh Hạm thích là được rồi, chi không cần tặng em gì cả, chỉ cần chị đưa mình cho em là được rồi." Lam Khiên Mạch nói xong, bỗng nhiên hôn lên mặt Ngôn Thanh Hạm một cái. Thấy thần thái người kia có chút ngốc nghếch, nàng cười càng hài lòng. "Chỉ có em là giỏi ăn đậu hủ, được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ trễ máy bay đó." Ngôn Thanh Hạm nhéo mặt Lam Khiên Mạch một cái, cười nói. Cô phát hiện, sau khi mình và Lam Khiên Mạch ở chung một chỗ thì dường như so với lúc nhỏ ngây thơ hơn nhiều.
Hai người trả phòng trọ, đón xe đến sân bay, mãi cho đến khi ngồi lên máy bay, các nàng cũng chỉ im lặng ngồi chung với nhau xem lại hình mấy ngày qua đã chụp. Mỗi cảnh sắc trong từng tấm hình đều khiến cả hai có chút luyến tiếc tiểu trấn xinh đẹp này. Ngôn Thanh Hạm rất muốn biết, khi Lam Khiên Mạch đến đó một mình thì tâm tư là như thế nào.
Trong lòng bắt đầu sinh thương cảm khiến Ngôn Thanh Hạm phải nhíu mày,cô xoay người, ngắm Lam Khiên Mạch đang dựa vào ghế có chút buồn ngủ, âu yếm đem nàng ôm vào lòng. Còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bị đụng chạm, người nọ tức tiên là cả kinh, khi phát hiện là mình,liền ngoan ngoãn làm ổ trong ngực mình.
Bởi vì ngồi ở khoang hạng nhất, động tác thân mật của hai người cũng không có gây quá nhiều sự chú ý, chỉ có một nữ nhân đi ngang qua ý tứ hứng thú nhìn các nàng một chút, cười một cái rồi đi ngang qua. Khi cô đi lướt qua, thì có mùi oải hương nhàn nhạt phất qua, khiến Lam Khiên Mạch đang ngủ phải nhíu chặt mày.
Nàng như là con mèo nhỏ bất mãn dùng sức cọ xát chui vào trong ngực Ngôn Thanh Hạm, cuối cùng đem cả khuôn mặt chôn luôn vào ngực người kia. ''Ha ha, tiểu gia hỏa.'' Thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch khả ái như vậy Ngôn Thanh Hạm nhịn không được đưa tay sờ mặt nàng một cái, đồng thời đem đầu đối phương còn vùi trong ngực mình dời lên vai. Người này, ngay cả lúc ngủ cũng không quên ăn đậu hủ của mình, mới vừa rồi ma sát có vài cái cũng đã khiến cho cô khó chịu.
Tiểu trấn cách thành phố X cũng không có quá xa, chỉ không tới ba tiếng. Khi nữ tiếp viên hàng không đến nhắc nhở, Lam Khiên Mạch mới có chút mơ màng từ trong người Ngôn Thanh Hạm đứng dậy. Nhưng sau khi nàng tỉnh dậy chuyện trước tiên nàng làm không phải là chính lại quần áo hay nhìn phản ứng của Ngôn Thanh Hạm, mà nhìn chung quanh đó dường như đang tìm ái đó.
"Sao vậy?" thấy hành động của Lam Khiên Mạch kì lạ, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi.
"À, không có gì, chỉ là ngủ lâu nên cổ hơi đau, cho nên muốn hoạt động một chút."
"Em ngồi xuống trước đi, máy bay hạ cánh chị mát xa cho em." Ngôn Thanh Hạm nói xong, chồm người qua thắt dây an toàn cho Lam Khiên Mạch. Nhìn gò má cô nghiêm túc ôn nhu, Lam Khiên Mạch cố nén xúc động muốn hôn cô, cười cười.
"Có Thanh Hạm ở đây thật tốt."
Xuống máy bay, lấy hành lí, làm xong hết mọi chuyện, hai người ra khỏi sân bay. Thấy quả gia đã đợi trước cửa, Ngôn Thanh Hạm đi đến nói gì đó với hắn, còn Lam Khiên Mạch lại đứng một bên im lặng đợi. Lúc này nàng lại nhìn thấy có một người đàn ông đi cùng quản gia đến bên cạnh Ngôn Thanh Hạm, ánh mắt hắn từ bên ngoài vẫn nhìn theo Ngôn Thanh Hạm trên xe, vô cùng tham lam.
Tưởng là có cướp xe, Lam Khiên Mạch có lòng muốn nhắc nhở Ngôn Thanh Hạm, nhưng người kia đã đi đến, thần sắc mơ hồ còn có chút áy náy.
"Thanh Hạm phải về?" không muốn làm khó dễ cho Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch chủ động mở miệng. Nàng biết, vào lúc này mình nhất định phải cười, không được lộ ra vẻ gì khác.
"Ừ, không được cho phép tự ý đi nghỉ một mình, ông ngoại tức giận không ít."
"Vậy ngày mai chị phải về công tác hả?" Lam Khiên Mạch miễn cưỡng mỉm cười một cái, trong lòng lại khổ sở. Tuy nàng cũng đã nghĩ đến khi trở về thì hai người sẽ không còn như trước nữa mỗi ngày đều có thể ở chung một chỗ, lại không nghĩ đến sẽ phải từ biệt nhanh như vậy.
"Xin lỗi, vậy chị sẽ cố gắng dành thời gian đến thăm em được không?"
"Ừm, vậy chị về nghỉ ngơi đi. Em đem hành lí về trước rồi đến chỗ Lăng Vi đem Cát Cát về."
"Em còn muốn đi đón Cát Cát? để cô ấy tự đem đến cho em không được sao?" nghe Lam Khiên Mạch tự dày vò mình như vậy, Ngôn Thanh Hạm đau lòng nói.
"Không sao đâu, cũng không cần phải đến sớm. Lăng Vi nói gần đây chị ấy đang quay phim, bận rộn không thể đi đâu được, Cát Cát ở đoàn phim lại luôn làm loạn, hôm nay em phải đưa nó về a! lâu như vậy không gặp, em cũng rất nhớ nó."
"Ừ, vậy chị đi trước." sợ bị quản gia phát hiện, Ngôn Thanh Hạm chỉ ôm Lam Khiên Mạch một cái, liền xoay người lên xe.
Nhìn chiếc Porsche xám chạy càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch cũng tan theo không còn vết tích. Nàng ngơ ngác đứng một chỗ, không hề nhúc nhích. Nàng không biết vì sao mình lại trở nên lười biếng như vậy, dường như sau khi Ngôn Thanh Hạm rời khỏi, cái gì nàng cũng không muốn làm.
"Tiểu Mạch…" trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang đứng ngẩn người ở đó, âm thanh quen thuộc sau lưng lại vang lên. Hiện tại cũng chỉ có nữ nhân kia, mới gọi nàng như vậy. Lam Khiên Mạch kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thẳng vào chỗ ngồi ghế lái là Ngôn Thanh Hạm. Trơ mắt nhìn cô mở cửa xe, từ bên trong đi ra. Khuôn mặt quen thuộc với mình mang theo nụ cười ôn nhu, có cưng chiều, có cả đau lòng.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng của cô, ánh lên một tầng kim quang, cái bóng cao gầy bị kéo dài, từng bước đang di chuyển đến dưới chân mình. Lúc này, Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy mọi người tấp nập trong sân bay như không còn ai, chỉ có mỗi mình và Ngôn Thanh Hạm đang đứng đây. Nữ nhân kia mặc chiếc váy ngắn màu vàng, như mà nữ hoàng quân lâm thiên hạ đi đến chỗ mình. Ngay sau đó, ôm nàng vào lòng.
"Con bé ngốc, nếu như luyến tiếc chị, vì sao không chịu nói ra?" chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Lam Khiên Mạch kích động không cách nào nói thành lời. Nàng cho là, Ngôn Thanh Hạm căn bản không hiểu được suy nghĩ của mình, cũng cho là đối phương căn bản không quan tâm mình như chính mình quan tâm cho cô. Nhưng mà, hiện tại xem ra nàng đã hiểu lầm.
Nữ nhân cũng luyến tiếc mình.
"Thanh Hạm, em rất nhớ chị. Dù cho chị có ở bên cạnh em, em cũng rất nhớ chị. Mới nhìn thấy chị vừa đi, em cảm thấy sức sống cả người như mất hết." Lam Khiên Mạch khắc chế âm thanh run rẩy của chính mình, giả vờ trấn định nói chuyện. Nàng phát giác, chính mình không còn đủ kiên cường để chống đỡ tiếp, nàng vẫn còn lưu lại cái bóng nhu nhược kia.
"Không sau hết, chị không đi, mãi mãi cũng không đi. Chị sẽ cùng em đi đón Cát Cát, đến tối chúng ta cùng nhau về nhà được không?" Ngôn Thanh Ham nói không nhanh không chậm, ngay cả giọng cũng rất bình thản, khiến Lam Khiên Mạch nghe thấy như sức nặng ngàn cân. Nàng không đáp lại lời Ngôn Thanh Hạm nói, chỉ dùng sức gật đầu, hai tay ôm đối phương vì dùng quá sức mà run rẩy.
"Được rồi, không sao. Ngoan, lên xe về trước." giải quyết xong vấn đề, Ngôn Thanh Hạm dắt Lam Khiên Mạch tâm tình không được ổn định tới xe. Nhìn cô giúp mình đem hành lí bỏ sau cốp xe, rồi giúp mình mở cửa xe. Lam Khiên Mạch có cảm giác thân phận đã bị đảo lộn, mấy chuyện này, phải do nàng làm mới đúng chứ?
Rõ ràng mình mới là công.
"Sao vẫn còn cái bộ dạng ngơ ngác đó vậy? chúng ta đến chỗ Lăng tiểu thư đón Cát Cát đi, sau đó cùng về nhà a!" ngồi lên xe, Ngôn Thanh Hạm xoa đầu Lam Khiên Mạch, hoàn toàn là bộ dạng tiểu hài tử đang thỏa mãn. "Thanh Hạm, chị đừng như vậy mà." lúc này đột nhiên Lam Khiên Mạch mở miệng nói. Nghe xong lời nàng nói, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy nghi ngờ, mình sai chỗ nào sao?
"Thanh Hạm, đừng tưởng là chị được công một lần, thì mãi mãi sẽ được làm công đâu, em còn rất nhiều thứ, chưa có dạy cho chị nha." cằm bị ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, một bên ngực cũng bị bóp nhẹ một cái. Ngôn Thanh Hạm xấu hổ đỏ mặt, trong lòng mắng thầm Lam Khiên Mạch một câu lưu manh, liền xoay người lái xe đi. Nhìn bộ dạng cô ngượng ngùng, lúc này Lam Khiên Mạch mới cao hứng, cả người rốt cuộc cũng trở lại như ban đầu.
Xem ra, trêu đùa Ngôn Thanh Hạm là cách duy nhất để nàng lấy lại tính cách bình thường.
Lam Khiên Mạch cũng không ngờ đến Lăng Vi lại có liên quan đến giới giải trí, mới vừa rồi trong điện thoại đối phương nói chị ấy hiện tại không chỉ là lão bản của Tiêu Tương Các, mamasan, còn là một nhà đầu tư điện ảnh 'cực tốt', hiện tại còn đang quay bộ phim về đề tài 'nữ đồng chí'. Bởi vì bối cảnh phát sinh ở trong trường học, cho nên quay phim cũng làm trong một trường đại học của thành phố X.
Đưa Lam Khiên Mạch đến trước cửa đại học đứng đầu thành phố X về lĩnh vực điện ảnh, còn cách một khoảng xa, Ngôn Thanh Hạm đã nhìn thấy có bảo vệ đứng vây thành vòng tròn, còn có các sinh cùng fan hâm mộ đang đứng bên ngoài. Thấy tình hình như vậy Ngôn Thanh Hạm không thể không dừng xe, đem theo Lam Khiên Mạch xuống.
"Tiểu Mạch, Lăng tiểu thư ở trong này sao?" Ngôn Thanh Hạm nhíu mày hỏi, cô không thích những chỗ đông người.
"À… chờ em gọi điện hỏi một chút." Lam Khiên Mạch lấy di động ra, hỏi Lăng Vi đang ở đâu. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lại cảm giác được vai mình nặng thêm, theo bản năng quay đầu lại, dĩ nhiên liền thấy Tạ Sương Sương.
"Ngôn Ngôn! Bồ thật tốt! biết mình đang quay phim ở đây mà đến thăm! mình yêu bồ chết mất!" không sai, người đến chính là Tạ Sương Sương. Hai người từ lần trước tạm biệt nhau ở bệnh viện xong thì cũng đã lâu không gặp lại. Ngôn Thanh Hạm phát hiện, lần này bạn mình thay đổi rất nhiều.
Trước đó tóc còn nhuộm màu vàng nhạt uốn quăn, giờ đã thành màu đen, còn duỗi thẳng, ngay cả vẻ mặt bán manh cũng biến thành vẻ mặt trưởng thành. Luôn không thích trang phục bán manh mà là khiêu gợi đủ kiểu, giờ đổi thành bộ đồng phục màu trắng váy ngắn, nhìn phá lệ thuần khiết tươi mát.
Ngôn Thanh Hạm nghĩ Tạ Sương Sương lần này xem ra là hi sinh lớn cho nhân vật rồi.
"A, Ngôn Ngôn, có phải mình rất xinh đẹp hay không, cho nên bồ không nhận ra? bồ đến đây có mang theo cái gì cho mình ăn không? mau mau, đem ra đây đi."
"Tiểu Sương, mình…"
"A! Tạ Sương Sương! Tạ Sương Sương ở kia!"
Ngôn Thanh Hạm vừa nói được nửa câu, thì nhanh chóng bị fan hâm mộ bao vây reo hò. Thấy đám người đang lao đến chỗ mình, Tạ Sương Sương lôi theo Ngôn Thanh Hạm bỏ chạy, còn Ngôn Thanh Hạm cũng không quên kéo theo Lam Khiên Mạch đang còn đứng đó gọi điện thoại, ba người cùng nhau chạy về phía trước.
Vì các nàng đều mang giày cao gót, hơn nữa Lam Khiên Mach căn bản cũng không biết là chuyện gì, chạy theo vô cùng chật vật. Cuối cùng thoát khỏi đám người, Lam Khiên Mạch liền dựa vào Ngôn Thanh Hạm thở hổn hển, còn vẻ mặt thì âm trầm không biết đang nghĩ cái gì, cũng chỉ có mỗi Tạ Sương Sương đứng đó ngu ngốc cười ha ha.
"Đ*t, chị đây còn đang tìm cưng, không ngờ lại tự chạy đến rồi sao?" lúc này, âm thanh Lăng Vi từ phía sau truyền đến. Không đợi Lam Khiên Mạch quay đầu lại, cả người nàng đã bị một lực đạo kéo tới, hai tay đối phương còn đang đặt lên hai "khối thịt mềm" quan trọng của nàng.
"Cục cưng, mới vài ngày không thấy, ngực lại to ra."
"Lăng Vi, vài ngày không thấy, chị cũng càng tiện hơn rồi."
Lam Khiên Mạch thoát khỏi ngực Lăng Vi, ánh mắt nhìn bản mặt đối phương cười đắc ý. Lúc này, nàng còn phát hiện có người đang đứng cách đó không xa, dường như Lăng Vi rất để ý đến nữ minh tinh kia. Hiện tại, trong ngực cô còn đang ôm một con vật nhỏ hư hỏng. Có bộ lông đen xám xen kẽ, đôi mắt màu xanh lam, ánh mắt lúc thì đáng thương lúc thì sắc mị, không phải Cát Cát thì còn là ai?
"Đang nghĩ gì vậy?" lúc này, thân thể được người từ phía sau ôm lấy. Lam Khiên Mạch nhắm mắt lại, im lặng dựa vào người phía sau, dùng mặt mình cọ lên cổ đối phương. "Thanh Hạm, chỗ này thật đẹp, khiến em luyến tiếc khi trở về." kỳ thực, cũng không phải là do cảnh sắc, mà là cái người đi theo mình cũng ngắm cảnh.
"Không sao đâu, chúng ta sau này sẽ còn rất nhiều thời gian để đến đây." cho dù Ngôn Thanh Hạm có thông minh hơn đi nữa cũng sẽ không hiểu được sự bất an của Lam Khiên Mạch lúc này. Nghe lời cô nói Lam Khiên Mạch tiếp tục thu dọn hành lí, mà Ngôn Thanh Hạm cũng không có phát hiện ra sự khác thường của nàng, mà đang gọi điện cho quản gia của Ngôn gia, nói cho hắn biết 3h chiều mình sẽ về tới thành phố x, để hắn lái xe đến sân bay đón mình.
"Hey, Thanh Hạm, cái này tặng cho chị." trong lúc hai người đang dọn hành lí chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lam Khiên Mạch thảy tới một vật cho mình. Ngôn Thanh Hạm đưa tay chụp lại, phát hiện đó là một cái kéo bằng gỗ. Cây kéo cũng không lớn hơn bàn tay, nhưng được chế tác rất tỉ mỉ. Lúc mở kéo ra tựa như con con chim đang bay lượn, sau khi khép lại, thì lại như một tòa tháp cao.
Ngôn Thanh Hạm không có sở thích đặc biệt, duy nhất thì chỉ có đam mê các tác phẩm nghệ thuật. Mỗi lần đến những hội tham gia triển lãm hay đấu giá, cô cũng sưu tầm được không ít tác phẩm. Giá trị bề ngoài tác phẩm không quan trọng, chỉ cần hợp ý cô, thì sẽ được cô mua về cất giữ trưng bày trong nhà.
Không thể không nói cái kéo Lam Khiên Mạch tặng cô rất là đặc biệt, cũng khiến cô rất thích. Nhưng mà… Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu, nhìn người đối diện mình cười rực rỡ, rất muốn biết đối phương từ khi nào mà mua được cây kéo này. "Thanh Hạm thích món quà này không?" thấy Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác nhìn mình, Lam Khiên Mạch hỏi.
"Ừ, chị rất thích. Nhưng mà, chị không có mua quà gì cho em." Ngôn Thanh Hạm thành thật trả lời, đem cây kéo nhẹ nhàng siết trong tay. Cô nghĩ mình đúng là một người yêu không đủ tiêu chuẩn. Tại sao Lam Khiên Mạch có thể tránh được mình mà mua cho mình cây kéo này, nhưng mình lại không nhớ tới mua quà tặng cho nàng?
"Không sao đâu, Thanh Hạm thích là được rồi, chi không cần tặng em gì cả, chỉ cần chị đưa mình cho em là được rồi." Lam Khiên Mạch nói xong, bỗng nhiên hôn lên mặt Ngôn Thanh Hạm một cái. Thấy thần thái người kia có chút ngốc nghếch, nàng cười càng hài lòng. "Chỉ có em là giỏi ăn đậu hủ, được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ trễ máy bay đó." Ngôn Thanh Hạm nhéo mặt Lam Khiên Mạch một cái, cười nói. Cô phát hiện, sau khi mình và Lam Khiên Mạch ở chung một chỗ thì dường như so với lúc nhỏ ngây thơ hơn nhiều.
Hai người trả phòng trọ, đón xe đến sân bay, mãi cho đến khi ngồi lên máy bay, các nàng cũng chỉ im lặng ngồi chung với nhau xem lại hình mấy ngày qua đã chụp. Mỗi cảnh sắc trong từng tấm hình đều khiến cả hai có chút luyến tiếc tiểu trấn xinh đẹp này. Ngôn Thanh Hạm rất muốn biết, khi Lam Khiên Mạch đến đó một mình thì tâm tư là như thế nào.
Trong lòng bắt đầu sinh thương cảm khiến Ngôn Thanh Hạm phải nhíu mày,cô xoay người, ngắm Lam Khiên Mạch đang dựa vào ghế có chút buồn ngủ, âu yếm đem nàng ôm vào lòng. Còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bị đụng chạm, người nọ tức tiên là cả kinh, khi phát hiện là mình,liền ngoan ngoãn làm ổ trong ngực mình.
Bởi vì ngồi ở khoang hạng nhất, động tác thân mật của hai người cũng không có gây quá nhiều sự chú ý, chỉ có một nữ nhân đi ngang qua ý tứ hứng thú nhìn các nàng một chút, cười một cái rồi đi ngang qua. Khi cô đi lướt qua, thì có mùi oải hương nhàn nhạt phất qua, khiến Lam Khiên Mạch đang ngủ phải nhíu chặt mày.
Nàng như là con mèo nhỏ bất mãn dùng sức cọ xát chui vào trong ngực Ngôn Thanh Hạm, cuối cùng đem cả khuôn mặt chôn luôn vào ngực người kia. ''Ha ha, tiểu gia hỏa.'' Thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch khả ái như vậy Ngôn Thanh Hạm nhịn không được đưa tay sờ mặt nàng một cái, đồng thời đem đầu đối phương còn vùi trong ngực mình dời lên vai. Người này, ngay cả lúc ngủ cũng không quên ăn đậu hủ của mình, mới vừa rồi ma sát có vài cái cũng đã khiến cho cô khó chịu.
Tiểu trấn cách thành phố X cũng không có quá xa, chỉ không tới ba tiếng. Khi nữ tiếp viên hàng không đến nhắc nhở, Lam Khiên Mạch mới có chút mơ màng từ trong người Ngôn Thanh Hạm đứng dậy. Nhưng sau khi nàng tỉnh dậy chuyện trước tiên nàng làm không phải là chính lại quần áo hay nhìn phản ứng của Ngôn Thanh Hạm, mà nhìn chung quanh đó dường như đang tìm ái đó.
"Sao vậy?" thấy hành động của Lam Khiên Mạch kì lạ, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi.
"À, không có gì, chỉ là ngủ lâu nên cổ hơi đau, cho nên muốn hoạt động một chút."
"Em ngồi xuống trước đi, máy bay hạ cánh chị mát xa cho em." Ngôn Thanh Hạm nói xong, chồm người qua thắt dây an toàn cho Lam Khiên Mạch. Nhìn gò má cô nghiêm túc ôn nhu, Lam Khiên Mạch cố nén xúc động muốn hôn cô, cười cười.
"Có Thanh Hạm ở đây thật tốt."
Xuống máy bay, lấy hành lí, làm xong hết mọi chuyện, hai người ra khỏi sân bay. Thấy quả gia đã đợi trước cửa, Ngôn Thanh Hạm đi đến nói gì đó với hắn, còn Lam Khiên Mạch lại đứng một bên im lặng đợi. Lúc này nàng lại nhìn thấy có một người đàn ông đi cùng quản gia đến bên cạnh Ngôn Thanh Hạm, ánh mắt hắn từ bên ngoài vẫn nhìn theo Ngôn Thanh Hạm trên xe, vô cùng tham lam.
Tưởng là có cướp xe, Lam Khiên Mạch có lòng muốn nhắc nhở Ngôn Thanh Hạm, nhưng người kia đã đi đến, thần sắc mơ hồ còn có chút áy náy.
"Thanh Hạm phải về?" không muốn làm khó dễ cho Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch chủ động mở miệng. Nàng biết, vào lúc này mình nhất định phải cười, không được lộ ra vẻ gì khác.
"Ừ, không được cho phép tự ý đi nghỉ một mình, ông ngoại tức giận không ít."
"Vậy ngày mai chị phải về công tác hả?" Lam Khiên Mạch miễn cưỡng mỉm cười một cái, trong lòng lại khổ sở. Tuy nàng cũng đã nghĩ đến khi trở về thì hai người sẽ không còn như trước nữa mỗi ngày đều có thể ở chung một chỗ, lại không nghĩ đến sẽ phải từ biệt nhanh như vậy.
"Xin lỗi, vậy chị sẽ cố gắng dành thời gian đến thăm em được không?"
"Ừm, vậy chị về nghỉ ngơi đi. Em đem hành lí về trước rồi đến chỗ Lăng Vi đem Cát Cát về."
"Em còn muốn đi đón Cát Cát? để cô ấy tự đem đến cho em không được sao?" nghe Lam Khiên Mạch tự dày vò mình như vậy, Ngôn Thanh Hạm đau lòng nói.
"Không sao đâu, cũng không cần phải đến sớm. Lăng Vi nói gần đây chị ấy đang quay phim, bận rộn không thể đi đâu được, Cát Cát ở đoàn phim lại luôn làm loạn, hôm nay em phải đưa nó về a! lâu như vậy không gặp, em cũng rất nhớ nó."
"Ừ, vậy chị đi trước." sợ bị quản gia phát hiện, Ngôn Thanh Hạm chỉ ôm Lam Khiên Mạch một cái, liền xoay người lên xe.
Nhìn chiếc Porsche xám chạy càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch cũng tan theo không còn vết tích. Nàng ngơ ngác đứng một chỗ, không hề nhúc nhích. Nàng không biết vì sao mình lại trở nên lười biếng như vậy, dường như sau khi Ngôn Thanh Hạm rời khỏi, cái gì nàng cũng không muốn làm.
"Tiểu Mạch…" trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang đứng ngẩn người ở đó, âm thanh quen thuộc sau lưng lại vang lên. Hiện tại cũng chỉ có nữ nhân kia, mới gọi nàng như vậy. Lam Khiên Mạch kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thẳng vào chỗ ngồi ghế lái là Ngôn Thanh Hạm. Trơ mắt nhìn cô mở cửa xe, từ bên trong đi ra. Khuôn mặt quen thuộc với mình mang theo nụ cười ôn nhu, có cưng chiều, có cả đau lòng.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng của cô, ánh lên một tầng kim quang, cái bóng cao gầy bị kéo dài, từng bước đang di chuyển đến dưới chân mình. Lúc này, Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy mọi người tấp nập trong sân bay như không còn ai, chỉ có mỗi mình và Ngôn Thanh Hạm đang đứng đây. Nữ nhân kia mặc chiếc váy ngắn màu vàng, như mà nữ hoàng quân lâm thiên hạ đi đến chỗ mình. Ngay sau đó, ôm nàng vào lòng.
"Con bé ngốc, nếu như luyến tiếc chị, vì sao không chịu nói ra?" chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Lam Khiên Mạch kích động không cách nào nói thành lời. Nàng cho là, Ngôn Thanh Hạm căn bản không hiểu được suy nghĩ của mình, cũng cho là đối phương căn bản không quan tâm mình như chính mình quan tâm cho cô. Nhưng mà, hiện tại xem ra nàng đã hiểu lầm.
Nữ nhân cũng luyến tiếc mình.
"Thanh Hạm, em rất nhớ chị. Dù cho chị có ở bên cạnh em, em cũng rất nhớ chị. Mới nhìn thấy chị vừa đi, em cảm thấy sức sống cả người như mất hết." Lam Khiên Mạch khắc chế âm thanh run rẩy của chính mình, giả vờ trấn định nói chuyện. Nàng phát giác, chính mình không còn đủ kiên cường để chống đỡ tiếp, nàng vẫn còn lưu lại cái bóng nhu nhược kia.
"Không sau hết, chị không đi, mãi mãi cũng không đi. Chị sẽ cùng em đi đón Cát Cát, đến tối chúng ta cùng nhau về nhà được không?" Ngôn Thanh Ham nói không nhanh không chậm, ngay cả giọng cũng rất bình thản, khiến Lam Khiên Mạch nghe thấy như sức nặng ngàn cân. Nàng không đáp lại lời Ngôn Thanh Hạm nói, chỉ dùng sức gật đầu, hai tay ôm đối phương vì dùng quá sức mà run rẩy.
"Được rồi, không sao. Ngoan, lên xe về trước." giải quyết xong vấn đề, Ngôn Thanh Hạm dắt Lam Khiên Mạch tâm tình không được ổn định tới xe. Nhìn cô giúp mình đem hành lí bỏ sau cốp xe, rồi giúp mình mở cửa xe. Lam Khiên Mạch có cảm giác thân phận đã bị đảo lộn, mấy chuyện này, phải do nàng làm mới đúng chứ?
Rõ ràng mình mới là công.
"Sao vẫn còn cái bộ dạng ngơ ngác đó vậy? chúng ta đến chỗ Lăng tiểu thư đón Cát Cát đi, sau đó cùng về nhà a!" ngồi lên xe, Ngôn Thanh Hạm xoa đầu Lam Khiên Mạch, hoàn toàn là bộ dạng tiểu hài tử đang thỏa mãn. "Thanh Hạm, chị đừng như vậy mà." lúc này đột nhiên Lam Khiên Mạch mở miệng nói. Nghe xong lời nàng nói, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy nghi ngờ, mình sai chỗ nào sao?
"Thanh Hạm, đừng tưởng là chị được công một lần, thì mãi mãi sẽ được làm công đâu, em còn rất nhiều thứ, chưa có dạy cho chị nha." cằm bị ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, một bên ngực cũng bị bóp nhẹ một cái. Ngôn Thanh Hạm xấu hổ đỏ mặt, trong lòng mắng thầm Lam Khiên Mạch một câu lưu manh, liền xoay người lái xe đi. Nhìn bộ dạng cô ngượng ngùng, lúc này Lam Khiên Mạch mới cao hứng, cả người rốt cuộc cũng trở lại như ban đầu.
Xem ra, trêu đùa Ngôn Thanh Hạm là cách duy nhất để nàng lấy lại tính cách bình thường.
Lam Khiên Mạch cũng không ngờ đến Lăng Vi lại có liên quan đến giới giải trí, mới vừa rồi trong điện thoại đối phương nói chị ấy hiện tại không chỉ là lão bản của Tiêu Tương Các, mamasan, còn là một nhà đầu tư điện ảnh 'cực tốt', hiện tại còn đang quay bộ phim về đề tài 'nữ đồng chí'. Bởi vì bối cảnh phát sinh ở trong trường học, cho nên quay phim cũng làm trong một trường đại học của thành phố X.
Đưa Lam Khiên Mạch đến trước cửa đại học đứng đầu thành phố X về lĩnh vực điện ảnh, còn cách một khoảng xa, Ngôn Thanh Hạm đã nhìn thấy có bảo vệ đứng vây thành vòng tròn, còn có các sinh cùng fan hâm mộ đang đứng bên ngoài. Thấy tình hình như vậy Ngôn Thanh Hạm không thể không dừng xe, đem theo Lam Khiên Mạch xuống.
"Tiểu Mạch, Lăng tiểu thư ở trong này sao?" Ngôn Thanh Hạm nhíu mày hỏi, cô không thích những chỗ đông người.
"À… chờ em gọi điện hỏi một chút." Lam Khiên Mạch lấy di động ra, hỏi Lăng Vi đang ở đâu. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lại cảm giác được vai mình nặng thêm, theo bản năng quay đầu lại, dĩ nhiên liền thấy Tạ Sương Sương.
"Ngôn Ngôn! Bồ thật tốt! biết mình đang quay phim ở đây mà đến thăm! mình yêu bồ chết mất!" không sai, người đến chính là Tạ Sương Sương. Hai người từ lần trước tạm biệt nhau ở bệnh viện xong thì cũng đã lâu không gặp lại. Ngôn Thanh Hạm phát hiện, lần này bạn mình thay đổi rất nhiều.
Trước đó tóc còn nhuộm màu vàng nhạt uốn quăn, giờ đã thành màu đen, còn duỗi thẳng, ngay cả vẻ mặt bán manh cũng biến thành vẻ mặt trưởng thành. Luôn không thích trang phục bán manh mà là khiêu gợi đủ kiểu, giờ đổi thành bộ đồng phục màu trắng váy ngắn, nhìn phá lệ thuần khiết tươi mát.
Ngôn Thanh Hạm nghĩ Tạ Sương Sương lần này xem ra là hi sinh lớn cho nhân vật rồi.
"A, Ngôn Ngôn, có phải mình rất xinh đẹp hay không, cho nên bồ không nhận ra? bồ đến đây có mang theo cái gì cho mình ăn không? mau mau, đem ra đây đi."
"Tiểu Sương, mình…"
"A! Tạ Sương Sương! Tạ Sương Sương ở kia!"
Ngôn Thanh Hạm vừa nói được nửa câu, thì nhanh chóng bị fan hâm mộ bao vây reo hò. Thấy đám người đang lao đến chỗ mình, Tạ Sương Sương lôi theo Ngôn Thanh Hạm bỏ chạy, còn Ngôn Thanh Hạm cũng không quên kéo theo Lam Khiên Mạch đang còn đứng đó gọi điện thoại, ba người cùng nhau chạy về phía trước.
Vì các nàng đều mang giày cao gót, hơn nữa Lam Khiên Mach căn bản cũng không biết là chuyện gì, chạy theo vô cùng chật vật. Cuối cùng thoát khỏi đám người, Lam Khiên Mạch liền dựa vào Ngôn Thanh Hạm thở hổn hển, còn vẻ mặt thì âm trầm không biết đang nghĩ cái gì, cũng chỉ có mỗi Tạ Sương Sương đứng đó ngu ngốc cười ha ha.
"Đ*t, chị đây còn đang tìm cưng, không ngờ lại tự chạy đến rồi sao?" lúc này, âm thanh Lăng Vi từ phía sau truyền đến. Không đợi Lam Khiên Mạch quay đầu lại, cả người nàng đã bị một lực đạo kéo tới, hai tay đối phương còn đang đặt lên hai "khối thịt mềm" quan trọng của nàng.
"Cục cưng, mới vài ngày không thấy, ngực lại to ra."
"Lăng Vi, vài ngày không thấy, chị cũng càng tiện hơn rồi."
Lam Khiên Mạch thoát khỏi ngực Lăng Vi, ánh mắt nhìn bản mặt đối phương cười đắc ý. Lúc này, nàng còn phát hiện có người đang đứng cách đó không xa, dường như Lăng Vi rất để ý đến nữ minh tinh kia. Hiện tại, trong ngực cô còn đang ôm một con vật nhỏ hư hỏng. Có bộ lông đen xám xen kẽ, đôi mắt màu xanh lam, ánh mắt lúc thì đáng thương lúc thì sắc mị, không phải Cát Cát thì còn là ai?
/174
|