Đại não hỗn loạn cùng tiếng ong ong tác hưởng, tựa như mấy vạn con ruồi bay vào, phát ra những tạp âm khiến con người khó chịu. Ngôn Thanh Hạm nhíu chặt mày, muốn đưa tay ôm cái đầu đau như muốn nứt ra. Nhưng khi cô vừa vươn tay ra thì cảm giác cả người như bị vật gì đó chặn lại. Mặc dù không quá nặng nhưng vẫn khiến cô không thể nhúc nhích được.
"Thanh Hạm…" lúc này, có âm thanh yếu ớt đang gọi tên mình. Ôn nhu mà chậm rãi, trong đó còn lộ ra chút lo lắng cùng thở dốc nặng nề. Ngôn Thanh Hạm so sánh với âm thanh mà những người mình từng quen biết, cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân của âm thanh này.
"Tiểu Mạch, chúng ta đang ở đâu vậy?" hé mở mí mắt vừa dày vừa nặng, Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng hỏi. Đầu óc cô còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, cho nên cũng chưa kịp nhớ là đã xảy ra chuyện gì. "Ha ha, Thanh Hạm cũng tỉnh rồi, chị đúng là đứa nhỏ hư hỏng, làm em lo lắng như vậy." phát giác Ngôn Thanh Hạm tỉnh lại, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, âm thanh mơ hồ mang theo vài phần run rẩy không dễ cảm giác được.
Nhìn xung quanh con đường lộ là một màu đen nhánh, lúc này Ngôn Thanh Hạm mới nhớ ra một màn nguy hiểm khi nãy. Trước đó các nàng bị một chiếc xe theo dõi, sau đó phanh xe bị đứt, đâm vào hàng rào ven đường. Lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng không biết được vị trí chính xác của cô và Lam Khiên Mạch đang ở đâu, cũng không xác định được khi nào quản gia sẽ đến. Cô cảm giác mình bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, lúc cô đánh tai lái cua đi hướng khác cũng đã cố gắng bảo vệ tránh hướng của Lam Khiên Mạch, đối phương chắc cũng bình an vô sự.
"Tiểu Mạch, em có bị thương chỗ nào không?" Ngôn Thanh Hạm tự tay sờ mó khắp người Lam Khiên Mạch, nhưng cũng không thể phát hiện được vết thương nào rõ ràng, chỉ cảm thấy thân thể kia run lên lợi hại. "Ha ha… tình huống đã thành như vậy rồi, Thanh Ham vẫn còn □□. Chị muốn sờ, thì về nhà rồi sờ chứ." nghe Lam Khiên Mạch lại nói chuyện không đứng đắn, trong lòng Ngôn Thanh Hạm như bị treo lên cũng hạ xuống. Nếu người này còn có tâm tình nói đùa, thì chính là không có chuyện gì rồi.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Ngôn Thanh Hạm nói nhìn ra ngoài xe. Cô thật tò mò, vì sao đằng xa vẫn có ánh đèn xe sáng rực, còn chỗ các nàng thì lại chỉ có một màu đen kịt. "Thanh Hạm, không phải khi nãy chị có nói quản gia sẽ đến tìm chị sao? còn bao lâu nữa thì hắn sẽ đến vậy?"
"Cái này chị cũng không rõ lắm, bất quá chỗ này hẻo lánh, xem ra hắn đến được cũng sẽ rất lâu. Chiếc xe này cũng không biết còn an toàn nữa hay không, thay vì ngồi chờ chết, chúng ta cùng nhau bò ra ngoài trước đi." dưới tình huống như vậy, việc kiêng kị nhất chính là chân tay đụng loạn. Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo phân tích, trong bóng đêm lục lọi di động trong túi của mình.
Cô còn nhớ mình có để túi bên cạnh chỗ ngồi, nhưng bây giờ sờ soạng cũng không thấy đâu. Chắc là do khi nãy chấn động nên rơi ra phía sau xe rồi. Nghĩ tới như vậy, Ngôn Thanh Hạm giật giật người, nhìn ra ghế ngồi phía sau. Cát Cát vốn nằm ở đó dường như đã chạy ra ngoài, cũng không còn trong xe nữa.
"Nói vậy cũng tốt, Thanh Hạm, chị bò ra ngoài trước, sau đó…" nói đến đây, đột nhiên lại không còn âm thanh. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy có gì đó đang nhỏ giọt rơi trên mặt mình, đó là dịch thể trơn nhẵn, rất nóng, rất tinh. "Tiểu Mạch, em làm sao vậy?" không phải nghi vấn, cũng không phải hoảng sợ, mà là giọng nói hoàn toàn mê man.
Ngôn Thanh Hạm lăng lăng đưa tay sờ mặt mình, sau đó đưa ngón tay bỏ vào trong miệng. Đúng như dự đoán trong lòng, đó là vị điềm nị tinh mặn của máu.
"Em làm sao vậy? có phải em bị thương chỗ nào không!?" Ngôn Thanh Hạm hét lên, cô vuốt mặt Lam Khiên Mạch, phát hiện khuôn mặt của đối phương đã một mảnh trơn trượt, cánh môi đóng chặt không ngừng tràn ra dịch thể có chút nóng bỏng, cho dù không nhìn thấy màu sắc của nó, Ngôn Thanh Hạm cũng biết đó chính là màu đỏ tươi.
"Thanh Hạm thật thông minh, quả nhiên…. cái gì cũng không gạt được chị. Em không sao, chỉ là đầu bị… bị va chạm mà thôi. Chị ngoan, mau ra ngoài trước được không? chỗ này đèn đường bị hư, rất khó bị người khác chú ý đến. Chị… mau đi gọi di động, tìm người giúp chúng ta."
"Không được, chị sẽ không bỏ em lại chỗ này."
"Thanh Hạm, em thật sự không có sao, chị ra ngoài trước được không? chỉ có chị ra ngoài được thì hai chúng ta mới được cứu…"
Cầu xin chị, Thanh Hạm, em đã…. không còn sức để nói nữa rồi.
Lam Khiên Mạch nói, thân thể cũng đột nhiên chìm xuống vài phần. Ngôn Thanh Hạm cảm giác được trọng lượng trên người mình, cái này không phải thể trọng của đối phương. Trong ký ức, nữ nhân luôn rất nhẹ. Mình còn có thể nhẹ nhàng bế nàng lên giống như ôm con mèo nhỏ. "Được, chị ra ngoài trước, sau đó sẽ kéo em ra, được không?" suy đi nghĩ lại, Ngôn Thanh Hạm vẫn đồng ý kiến nghị của Lam Khiên Mạch. Cô hiểu rõ, chỉ có làm như vậy thì các nàng mới có thể tìm được cứu giúp trong thời gian ngắn nhất.
Ngôn Thanh Hạm di chuyển thân thể hướng ra trước đầu xe, bởi vì đầu xe đâm vào hàng rào, cho nên cửa xe cũng không bị tổn hại quá lớn, chỉ bị móp méo một chút. Cô lục lọi nút mở cửa xe trong bóng tối, lúc này cô cảm giác có thứ gì đó đang nhỏ xuống sau lưng mình, lúc đầu chỉ là một chút, nhưng càng về sau thì lại càng nhiều, giống như là vòi nước bị hỏng.
Sợ hãi trước giờ chưa từng có lan khắp người, cuối cùng đi đến tim. Thân Thể Ngôn Thanh Hạm vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, giống như đồ vật đang bị hỏng, chỉ cần chạm bậy sẽ vỡ nát. Trong xem yên tĩnh mà trống trải, chỉ có thể nghe được tiếng vang kẽo kẹt cũng tạp âm xung quanh. Ngôn Thanh Hạm chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình sẽ phải sợ hãi vô lực như vậy, lúc này trước mắt là một khoảng đen tối, cô không biết được Lam Khiên Mạch thật ra đã bị thương ở đâu, có thương nặng bao nhiêu.
"Tiểu Mạch, em thật ra là bị sao vậy!? nói cho chị biết được không?" Ngôn Thanh Hạm lo lắng hốt hoảng hỏi, đáp lại cô vẫn chỉ là một mảng trầm mặc. Lãnh tĩnh còn sót lại lúc này cũng đã biến mất hầu như không còn, Ngôn Thanh Hạm dừng lại động tác tìm nút mở cửa, dùng lực đạo cực nhẹ sờ soạng người Lam Khiên Mạch, phát hiện nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của đối phương, thì hô hấp của cô cũng trở lại ổn định hơn.
"Thanh Hạm… em đáp ứng chị, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện không may. Chị yên tâm làm chuyện của mình… đi, mau một chút." bởi vì em sẽ không chịu nổi nữa.
"Được, Lam Khiên Mạch, em nên nhớ kỹ những lời em vừa nói."
"Ừm."
Được Lam Khiên Mạch đáp lại, Ngôn Thanh Hạm dựa vào trí nhớ mò đến nút mở cửa xe. Khi vừa tìm được cô kịp đợi vội ấn xuống. Nhưng mà, cho dù cô dùng sức lớn ấn cái nút kia bao nhiều lần, thì cửa xe vẫn không chịu mở ra. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm trầm xuống, bắt đầu dùng tay đập cửa xe. Cô bất chấp tay mình bị mảnh vỡ gây thương tích, cũng không cảm thấy đau đớn. Cô chỉ biết là Lam Khiên Mạch dường như bị thương rất nặng, cần phải điều trị ngay lập tức.
"Tiểu Mạch, em ráng chịu đựng một chút." Ngôn Thanh Hạm nói, tay không ngừng đập lên cửa kính Nghe từng tiếng bộp bộp, Lam Khiên Mạch cắn chặt răng, từng chút dauw tay khởi động vói tới. Theo động tác cô cũng có thể nghe được xương cốt toàn thân đang kháng nghị, phảng phất gân da bị kéo đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gãy.
"Thanh Hạm, chị đừng dùng tay… dùng… điện thoại di động của em, nó hết pin rồi, giữ lại cũng không dùng." Lam Khiên Mạch khẽ nâng người dậy để Ngôn Thanh Hạm lấy di động ra. So với da thịt con người, thì máy móc vẫn cứng hơn nhiều. Chỉ vài cú đánh, thì kính thủy tinh liền xuất hiện vết rạn, mà màn hình di động vì chịu lực mạnh cũng đã vỡ toang.
Ngôn Thanh Hạm tiếp tục đập vỡ kính, cô cảm giác thân thể Lam Khiên Mạch đang gần đè ép xuống. Đối phương thở dốc càng lúc càng nặng, càng lúc càng gấp rút. Trong lòng lắng khiến Ngôn Thanh Hạm tăng nhanh tốc độ, cô biết, cứ mỗi một giây trôi qua, thì tình trạng của Lam Khiên Mạch sẽ càng trở nên nặng hơn. Các nàng đang cùng nhau đoạt lại mạng sống với thời gian.
Nghe thấy tiếng di động đập vào thủy tinh đã vỡ vụn, vang lên rõ ràng, nhưng mình càng lúc càng mệt, ý thức cũng dần tan rã. Nếu không dựa vào ý chí chống đỡ, Lam Khiên Mạch biết có thể nàng đã sớm gục rồi. Nàng cũng không biết thương nặng bao nhiêu, hay tổn thương ở đâu. Những thứ này đối với cô mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi. Nàng hiện tại chỉ có một mục đích, đó chính là bảo vệ Ngôn Thanh Hạm, không để cô bị chút thương tổn nào.
Người ngoài luôn thấy Ngôn Thanh Hạm cao quý ưu nhã, là một thiên chi kiêu nữ hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Nhưng có lẽ đối với mình mà nói thì Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ như một cô gái mình thường. Cô cũng cần được che chở, cần được ôm trong lòng, cần mình mỗi ngày hỏi han ân cần, cũng cần có người mỗi đêm ôm cô cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Dã tâm của nàng rất nhỏ, mong muốn cũng không nhiều lắm. Có lẽ, chỉ cần mình vì cô ấy làm cơm ngon nước ấm, thì cô ấy cũng đã rất vui rồi. Nữ nhân đó chính là Ngôn Thanh Hạm. Cô ấy là Thanh Hạm của mình, cũng là người mà Lam Khiên Mạch nàng dùng hết tất cả để yêu.
Lam Khiên Mạch thấy rất may mắn với lần gặp nhau đó ở Tiêu Tương Các, nếu như không phải gặp được Ngôn Thanh Hạm, thì mình có lẽ vẫn chỉ là một cái xác không hồn cứ thế sống tạm bợ qua ngày, phải dựa vào tự ngược đãi làm tổn thương chính mình, mới có thể đối lấy cảm giác mình còn sống. Trở thành tình trạng như vậy, cũng là đều do nữ nhân nàng từng yêu đem lại cho nàng. Người kia là kẻ lừa gạt hoàn mỹ nhất trên đời, cô ta gạt đi trái tim mình, tình yêu của mình, sức khỏe, nụ cười. Hiện tại, nữ nhân tên Ngôn Thanh Hạm này lại đem đến cho mình tất cả mọi thứ đó.
Nếu như có thể, Lam Khiên Mạch cũng nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho nữ nhân này.
"Khụ khụ…" mùi máu trong miệng càng lúc càng nặng, từ trong cổ họng máu không ngừng trào ra khiến Lam Khiên Mạch nhịn không được mà ho nhẹ. Nàng cảm thấy may mắn vì đèn đường ở đây đã bị hỏng, nếu không thì bộ dạng xấu xí của mình sẽ bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy hết. Như vậy thì rất là ảnh hưởng đến hình tượng.
"Được rồi, Tiểu Mạch, có thể ra rồi." lúc này, Ngôn Thanh Hạm đang nói chuyện với mình, Lam Khiên Mạch miễn cưỡng cười một cái. Nàng muốn nhích người dậy, nhưng mà… hai tay run rẩy đã không còn nghe theo điều khiển của nàng. Nhất là tay trái, đã sớm không còn cảm giác.
"Thanh Hạm… chị…. chị ra ngoài trước." Lam Khiên Mạch nói âm thanh đã nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được. Nàng có thể cảm giác được, dù chỉ nói được mấy chữ, thì khí lực còn sót lại cũng đã mất hết. Phát hiện hai mắt càng lúc càng mờ dần, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, để mình nhìn thấy dáng dấp Ngôn Thanh Hạm.
E là, sau này cũng không còn cơ hội nữa.
"Tiểu Mạch, chị ra ngoài trước, sau đó sẽ kéo em ra." Ngôn Thanh Hạm nói xong, từ từ leo ra khung cửa sổ xe. Cô bất chấp bị thủy tinh dính lại trên khung cửa xe làm xước dẫn đến bị thương, hai tay dùng lực liền lộn ra ngoài. Khi lưng cùng mặt đất tiếp xúc, thì vụn thủy tinh cũng đã ghim vào trong thịt, đau nhức khiến Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà nhíu mày. Nhưng cô cũng không kiểm tra tình trạng của mình, ngay cả thở cũng không kịp thở gấp được mấy ngụm, liền vội vàng từ bên ngoài mở hết tất cả cửa xe ra, lấy di động của mình ra, nương theo ánh đèn xem tình trạng của Lam Khiên Mạch.
Chiếc xe bị tàn phá không còn gì đập vào tầm nhìn, hai tay run rẩy máy móc cầm di động cũng để nó tùy ý rơi trên mặt đất. Ngôn Thanh Hạm lăng lăng đứng cạnh xe, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lam Khiên Mạch lại nôn nhiều máu như vậy, vì sao nàng lại muốn mình bò ra ngoài trước. Cũng hiểu được vì sao cái góc này không có đèn đường! Mà cái người từ trước đến giờ luôn nhẹ cân như vậy sao hôm nay lại nặng đến vậy.
Đèn đường bị hư, đè lên xe, nếu như không phải Lam Khiên Mạch đỡ nó, thì cả hai sẽ đều bị đè chết rồi.
"Tiểu Mạch, chị kéo em ra ngoài! Chị sẽ kéo em ra ngoài liền!" Ngôn Thanh Hạm nói, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt đầy máu của Lam Khiên Mạch. Con ngươi đối phương đã tan rã không còn gì, tròng trắng trong mắt vì dùng sức quá độ mà hiện lên tia máu. Thân thể gầy yếu kia đang run rẩy kịch liệt, toàn bộ gân xanh đã bảo khỏi nhô lên cao, làn da bị máu nhuộm đỏ.
Người này có lẽ đã sớm không còn ý thức thanh tỉnh, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ.
"Thanh Hạm… chị ra rồi? tốt quá… như vậy, em sẽ… có thể nghỉ ngơi…" Lam Khiên Mạch nói cả người ngã ngồi xuống xe. Thấy nàng vô ý thức vươn tay ra với mình, Ngôn Thanh Hạm nắm chặt lấy, có ý muốn kéo nàng ra ngoài.
"Lam Khiên Mạch, em còn nhớ em đã đáp ứng chị cái gì không? em đã nói em sẽ không xảy ra chuyện gì! Lam Khiên Mạch, em nói với chị em sẽ tiếp tục chống đỡ." Ngôn Thanh Hạm hét khan cả giọng, cổ họng cô vì hét lớn mà khàn đến không chịu nổi. Nhưng mà, cho dù cô có kêu thế nào, gọi thế nào, thì âm thanh yếu ớt này căn bản không thể cứu được đối phương.
"Em vẫn nhớ mà, nhưng mà…. đó là Lam Khiên Mạch mà chị thích nói. Nhưng là, hiện tại em… em không thích Thanh Hạm nữa. Cho nên, cũng không cần phải giữ lời hứa kia…"
"Tiểu Mạch, xin em…" viền mắt cũng đã ẩm ướt quá mức, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ không giải thích được. Ngôn Thanh Hạm đứng đó cúi người, cô lắc đầu, siết chặt tay Lam Khiên Mạch không chịu buông ra.
"Eh… Thanh Hạm… em không thích chị."
Cho nên, đừng khóc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Chúc mọi người buổi tối tốt lành, lần nữa chào mừng đến chuyên mục nhiều chuyện tào lao của tui, tui biết mấy người mỗi ngày đều mong tui viết dùng chữ xanh nhỏ này. Tui đang nghĩ, nếu ngày nào đó thiếu mất dòng chữ xanh nhỏ này, tui sẽ rất nhớ mấy người, đó không phải như một thói quen mà giống như có kinh nguyệt mấy năm trời đột nhiên biến mất vậy á!
Như vậy chương này Hiểu Bạo đã dùng thể loại Quỳnh Dao rồi. Cũng từng nói trước đó rồi, đối với một người con gái, khi lên giường với bạn cô nói yêu bạn, nhưng cũng có thể khi kết hôn cô sẽ nói yêu bạn. Nhưng mà, điều đáng quý nhất là, khi tính mạng cô ấy bị đe dọa, cô ấy lại nói với bạn cô ấy không còn thích bạn nữa.
Ngôn Ngôn khóc, có thể tưởng tượng được Tiểu Lam Lam nhà ta đau lòng biết bao nhiêu, mọi người có nhớ lúc Lam Lam nói câu cuối cùng nhưng sau đó còn có ý nghĩa ẩn dấu bên dưới. Em không thích chị = em yêu chị. Ai yo~ … nói chung, không nỡ làm đứa nhỏ thành sói, tui cũng không muốn ngược Lam Lam, chỉ là nàng thiếu ngực, cho nên tui nhịn không nổi liền… đương nhiên, sau này Ngôn Ngôn cũng sẽ bị ngược, mấy người yên tâm ╮(╯▽╰)╭
Mặt khác, nói đến vấn đề đèn đường, tui cũng sẽ nói lun. Căn cứ vào vị trí đèn đường, cùng chất lượng, trọng lượng cũng không quá. Đây là do chuôi đèn trực tiếp rơi xuống, cộng thêm lực đánh có trọng lượng vào người nàng, đối với Lam Lam mà nói nhất định là áp lực rất lớn.
Như vậy, chương sau mọi người nhớ tới xem nha. Không chỉ có Lăng lão bản, còn có ông ngoại, boss lớn nữa á. Khụ khụ, bầu không khí chương này cũng hơi lắng, cho nên sẽ có một truyện ngắn nho nhỏ a!.
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi nói đi vì sao khi ta viết ngược thì luôn thấy hưng phấn vậy?
Mọi người: còn phải hỏi sao? cái này chứng minh ngươi là một đẩu M.
Cát Cát: meow meow~ meow meow~ [phiên dịch: cho ta ăn tiểu Vi Vi ta sẽ nói cho người biết.]
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi dám thông đồng với Lăng lão bản, vậy mà được hả? nàng đang bị Nhiễm tỷ tỷ truy sát rồi.
Cát Cát: meow meow~ meow meow meow meow~ [phiên dịch: lần trước tiểu Vi Vi cắn lông mông ta, ta cũng muốn căn lông mông nàng.]
Hiểu Bạo: Tĩnh Nhan tỷ, phiền ngươi đến đây một chút. Trên giường ngươi, có cái gì…. giống như lông không, nhanh trả lại cho Cát Cát kìa.
Nói chung truyện ngắn này mấy người cũng hiểu mà! mấy đứa nhỏ trong sáng xem không hiểu thì cũng đừng có đến hỏi tui. Hí hí, mặt khác gần đây nhàm chán ăn ở không no~ có việc gì làm, nên đi tìm hình Cát Cát, hình lần trước không đủ cảm giác bỉ ổi. Vì vậy, mọi người yêu cầu nhiều quá, Hiểu Bạo tìm thêm một tấm hình khác, tuy màu lông và đôi mắt không giống lắm, nhưng trình độ bỉ ổi, tuyệt đối ngang nhau nha. Khụ khụ, đúng như hình này luôn.
Lam Lam: Cát Cát, mau đem giác hút nhỏ trả cho ta! Đem nội y nho nhỏ của Ngôn Ngôn cởi ra!
Cát Cát: Meow meow!!! meow meow~ ! [phiên dịch: tiểu giác hút là của Cát Cát! tiểu nội y cũng là của Cát Cát!]
"Thanh Hạm…" lúc này, có âm thanh yếu ớt đang gọi tên mình. Ôn nhu mà chậm rãi, trong đó còn lộ ra chút lo lắng cùng thở dốc nặng nề. Ngôn Thanh Hạm so sánh với âm thanh mà những người mình từng quen biết, cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân của âm thanh này.
"Tiểu Mạch, chúng ta đang ở đâu vậy?" hé mở mí mắt vừa dày vừa nặng, Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng hỏi. Đầu óc cô còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, cho nên cũng chưa kịp nhớ là đã xảy ra chuyện gì. "Ha ha, Thanh Hạm cũng tỉnh rồi, chị đúng là đứa nhỏ hư hỏng, làm em lo lắng như vậy." phát giác Ngôn Thanh Hạm tỉnh lại, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, âm thanh mơ hồ mang theo vài phần run rẩy không dễ cảm giác được.
Nhìn xung quanh con đường lộ là một màu đen nhánh, lúc này Ngôn Thanh Hạm mới nhớ ra một màn nguy hiểm khi nãy. Trước đó các nàng bị một chiếc xe theo dõi, sau đó phanh xe bị đứt, đâm vào hàng rào ven đường. Lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng không biết được vị trí chính xác của cô và Lam Khiên Mạch đang ở đâu, cũng không xác định được khi nào quản gia sẽ đến. Cô cảm giác mình bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, lúc cô đánh tai lái cua đi hướng khác cũng đã cố gắng bảo vệ tránh hướng của Lam Khiên Mạch, đối phương chắc cũng bình an vô sự.
"Tiểu Mạch, em có bị thương chỗ nào không?" Ngôn Thanh Hạm tự tay sờ mó khắp người Lam Khiên Mạch, nhưng cũng không thể phát hiện được vết thương nào rõ ràng, chỉ cảm thấy thân thể kia run lên lợi hại. "Ha ha… tình huống đã thành như vậy rồi, Thanh Ham vẫn còn □□. Chị muốn sờ, thì về nhà rồi sờ chứ." nghe Lam Khiên Mạch lại nói chuyện không đứng đắn, trong lòng Ngôn Thanh Hạm như bị treo lên cũng hạ xuống. Nếu người này còn có tâm tình nói đùa, thì chính là không có chuyện gì rồi.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Ngôn Thanh Hạm nói nhìn ra ngoài xe. Cô thật tò mò, vì sao đằng xa vẫn có ánh đèn xe sáng rực, còn chỗ các nàng thì lại chỉ có một màu đen kịt. "Thanh Hạm, không phải khi nãy chị có nói quản gia sẽ đến tìm chị sao? còn bao lâu nữa thì hắn sẽ đến vậy?"
"Cái này chị cũng không rõ lắm, bất quá chỗ này hẻo lánh, xem ra hắn đến được cũng sẽ rất lâu. Chiếc xe này cũng không biết còn an toàn nữa hay không, thay vì ngồi chờ chết, chúng ta cùng nhau bò ra ngoài trước đi." dưới tình huống như vậy, việc kiêng kị nhất chính là chân tay đụng loạn. Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo phân tích, trong bóng đêm lục lọi di động trong túi của mình.
Cô còn nhớ mình có để túi bên cạnh chỗ ngồi, nhưng bây giờ sờ soạng cũng không thấy đâu. Chắc là do khi nãy chấn động nên rơi ra phía sau xe rồi. Nghĩ tới như vậy, Ngôn Thanh Hạm giật giật người, nhìn ra ghế ngồi phía sau. Cát Cát vốn nằm ở đó dường như đã chạy ra ngoài, cũng không còn trong xe nữa.
"Nói vậy cũng tốt, Thanh Hạm, chị bò ra ngoài trước, sau đó…" nói đến đây, đột nhiên lại không còn âm thanh. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy có gì đó đang nhỏ giọt rơi trên mặt mình, đó là dịch thể trơn nhẵn, rất nóng, rất tinh. "Tiểu Mạch, em làm sao vậy?" không phải nghi vấn, cũng không phải hoảng sợ, mà là giọng nói hoàn toàn mê man.
Ngôn Thanh Hạm lăng lăng đưa tay sờ mặt mình, sau đó đưa ngón tay bỏ vào trong miệng. Đúng như dự đoán trong lòng, đó là vị điềm nị tinh mặn của máu.
"Em làm sao vậy? có phải em bị thương chỗ nào không!?" Ngôn Thanh Hạm hét lên, cô vuốt mặt Lam Khiên Mạch, phát hiện khuôn mặt của đối phương đã một mảnh trơn trượt, cánh môi đóng chặt không ngừng tràn ra dịch thể có chút nóng bỏng, cho dù không nhìn thấy màu sắc của nó, Ngôn Thanh Hạm cũng biết đó chính là màu đỏ tươi.
"Thanh Hạm thật thông minh, quả nhiên…. cái gì cũng không gạt được chị. Em không sao, chỉ là đầu bị… bị va chạm mà thôi. Chị ngoan, mau ra ngoài trước được không? chỗ này đèn đường bị hư, rất khó bị người khác chú ý đến. Chị… mau đi gọi di động, tìm người giúp chúng ta."
"Không được, chị sẽ không bỏ em lại chỗ này."
"Thanh Hạm, em thật sự không có sao, chị ra ngoài trước được không? chỉ có chị ra ngoài được thì hai chúng ta mới được cứu…"
Cầu xin chị, Thanh Hạm, em đã…. không còn sức để nói nữa rồi.
Lam Khiên Mạch nói, thân thể cũng đột nhiên chìm xuống vài phần. Ngôn Thanh Hạm cảm giác được trọng lượng trên người mình, cái này không phải thể trọng của đối phương. Trong ký ức, nữ nhân luôn rất nhẹ. Mình còn có thể nhẹ nhàng bế nàng lên giống như ôm con mèo nhỏ. "Được, chị ra ngoài trước, sau đó sẽ kéo em ra, được không?" suy đi nghĩ lại, Ngôn Thanh Hạm vẫn đồng ý kiến nghị của Lam Khiên Mạch. Cô hiểu rõ, chỉ có làm như vậy thì các nàng mới có thể tìm được cứu giúp trong thời gian ngắn nhất.
Ngôn Thanh Hạm di chuyển thân thể hướng ra trước đầu xe, bởi vì đầu xe đâm vào hàng rào, cho nên cửa xe cũng không bị tổn hại quá lớn, chỉ bị móp méo một chút. Cô lục lọi nút mở cửa xe trong bóng tối, lúc này cô cảm giác có thứ gì đó đang nhỏ xuống sau lưng mình, lúc đầu chỉ là một chút, nhưng càng về sau thì lại càng nhiều, giống như là vòi nước bị hỏng.
Sợ hãi trước giờ chưa từng có lan khắp người, cuối cùng đi đến tim. Thân Thể Ngôn Thanh Hạm vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, giống như đồ vật đang bị hỏng, chỉ cần chạm bậy sẽ vỡ nát. Trong xem yên tĩnh mà trống trải, chỉ có thể nghe được tiếng vang kẽo kẹt cũng tạp âm xung quanh. Ngôn Thanh Hạm chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình sẽ phải sợ hãi vô lực như vậy, lúc này trước mắt là một khoảng đen tối, cô không biết được Lam Khiên Mạch thật ra đã bị thương ở đâu, có thương nặng bao nhiêu.
"Tiểu Mạch, em thật ra là bị sao vậy!? nói cho chị biết được không?" Ngôn Thanh Hạm lo lắng hốt hoảng hỏi, đáp lại cô vẫn chỉ là một mảng trầm mặc. Lãnh tĩnh còn sót lại lúc này cũng đã biến mất hầu như không còn, Ngôn Thanh Hạm dừng lại động tác tìm nút mở cửa, dùng lực đạo cực nhẹ sờ soạng người Lam Khiên Mạch, phát hiện nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của đối phương, thì hô hấp của cô cũng trở lại ổn định hơn.
"Thanh Hạm… em đáp ứng chị, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện không may. Chị yên tâm làm chuyện của mình… đi, mau một chút." bởi vì em sẽ không chịu nổi nữa.
"Được, Lam Khiên Mạch, em nên nhớ kỹ những lời em vừa nói."
"Ừm."
Được Lam Khiên Mạch đáp lại, Ngôn Thanh Hạm dựa vào trí nhớ mò đến nút mở cửa xe. Khi vừa tìm được cô kịp đợi vội ấn xuống. Nhưng mà, cho dù cô dùng sức lớn ấn cái nút kia bao nhiều lần, thì cửa xe vẫn không chịu mở ra. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm trầm xuống, bắt đầu dùng tay đập cửa xe. Cô bất chấp tay mình bị mảnh vỡ gây thương tích, cũng không cảm thấy đau đớn. Cô chỉ biết là Lam Khiên Mạch dường như bị thương rất nặng, cần phải điều trị ngay lập tức.
"Tiểu Mạch, em ráng chịu đựng một chút." Ngôn Thanh Hạm nói, tay không ngừng đập lên cửa kính Nghe từng tiếng bộp bộp, Lam Khiên Mạch cắn chặt răng, từng chút dauw tay khởi động vói tới. Theo động tác cô cũng có thể nghe được xương cốt toàn thân đang kháng nghị, phảng phất gân da bị kéo đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gãy.
"Thanh Hạm, chị đừng dùng tay… dùng… điện thoại di động của em, nó hết pin rồi, giữ lại cũng không dùng." Lam Khiên Mạch khẽ nâng người dậy để Ngôn Thanh Hạm lấy di động ra. So với da thịt con người, thì máy móc vẫn cứng hơn nhiều. Chỉ vài cú đánh, thì kính thủy tinh liền xuất hiện vết rạn, mà màn hình di động vì chịu lực mạnh cũng đã vỡ toang.
Ngôn Thanh Hạm tiếp tục đập vỡ kính, cô cảm giác thân thể Lam Khiên Mạch đang gần đè ép xuống. Đối phương thở dốc càng lúc càng nặng, càng lúc càng gấp rút. Trong lòng lắng khiến Ngôn Thanh Hạm tăng nhanh tốc độ, cô biết, cứ mỗi một giây trôi qua, thì tình trạng của Lam Khiên Mạch sẽ càng trở nên nặng hơn. Các nàng đang cùng nhau đoạt lại mạng sống với thời gian.
Nghe thấy tiếng di động đập vào thủy tinh đã vỡ vụn, vang lên rõ ràng, nhưng mình càng lúc càng mệt, ý thức cũng dần tan rã. Nếu không dựa vào ý chí chống đỡ, Lam Khiên Mạch biết có thể nàng đã sớm gục rồi. Nàng cũng không biết thương nặng bao nhiêu, hay tổn thương ở đâu. Những thứ này đối với cô mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi. Nàng hiện tại chỉ có một mục đích, đó chính là bảo vệ Ngôn Thanh Hạm, không để cô bị chút thương tổn nào.
Người ngoài luôn thấy Ngôn Thanh Hạm cao quý ưu nhã, là một thiên chi kiêu nữ hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Nhưng có lẽ đối với mình mà nói thì Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ như một cô gái mình thường. Cô cũng cần được che chở, cần được ôm trong lòng, cần mình mỗi ngày hỏi han ân cần, cũng cần có người mỗi đêm ôm cô cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Dã tâm của nàng rất nhỏ, mong muốn cũng không nhiều lắm. Có lẽ, chỉ cần mình vì cô ấy làm cơm ngon nước ấm, thì cô ấy cũng đã rất vui rồi. Nữ nhân đó chính là Ngôn Thanh Hạm. Cô ấy là Thanh Hạm của mình, cũng là người mà Lam Khiên Mạch nàng dùng hết tất cả để yêu.
Lam Khiên Mạch thấy rất may mắn với lần gặp nhau đó ở Tiêu Tương Các, nếu như không phải gặp được Ngôn Thanh Hạm, thì mình có lẽ vẫn chỉ là một cái xác không hồn cứ thế sống tạm bợ qua ngày, phải dựa vào tự ngược đãi làm tổn thương chính mình, mới có thể đối lấy cảm giác mình còn sống. Trở thành tình trạng như vậy, cũng là đều do nữ nhân nàng từng yêu đem lại cho nàng. Người kia là kẻ lừa gạt hoàn mỹ nhất trên đời, cô ta gạt đi trái tim mình, tình yêu của mình, sức khỏe, nụ cười. Hiện tại, nữ nhân tên Ngôn Thanh Hạm này lại đem đến cho mình tất cả mọi thứ đó.
Nếu như có thể, Lam Khiên Mạch cũng nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho nữ nhân này.
"Khụ khụ…" mùi máu trong miệng càng lúc càng nặng, từ trong cổ họng máu không ngừng trào ra khiến Lam Khiên Mạch nhịn không được mà ho nhẹ. Nàng cảm thấy may mắn vì đèn đường ở đây đã bị hỏng, nếu không thì bộ dạng xấu xí của mình sẽ bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy hết. Như vậy thì rất là ảnh hưởng đến hình tượng.
"Được rồi, Tiểu Mạch, có thể ra rồi." lúc này, Ngôn Thanh Hạm đang nói chuyện với mình, Lam Khiên Mạch miễn cưỡng cười một cái. Nàng muốn nhích người dậy, nhưng mà… hai tay run rẩy đã không còn nghe theo điều khiển của nàng. Nhất là tay trái, đã sớm không còn cảm giác.
"Thanh Hạm… chị…. chị ra ngoài trước." Lam Khiên Mạch nói âm thanh đã nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được. Nàng có thể cảm giác được, dù chỉ nói được mấy chữ, thì khí lực còn sót lại cũng đã mất hết. Phát hiện hai mắt càng lúc càng mờ dần, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, để mình nhìn thấy dáng dấp Ngôn Thanh Hạm.
E là, sau này cũng không còn cơ hội nữa.
"Tiểu Mạch, chị ra ngoài trước, sau đó sẽ kéo em ra." Ngôn Thanh Hạm nói xong, từ từ leo ra khung cửa sổ xe. Cô bất chấp bị thủy tinh dính lại trên khung cửa xe làm xước dẫn đến bị thương, hai tay dùng lực liền lộn ra ngoài. Khi lưng cùng mặt đất tiếp xúc, thì vụn thủy tinh cũng đã ghim vào trong thịt, đau nhức khiến Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà nhíu mày. Nhưng cô cũng không kiểm tra tình trạng của mình, ngay cả thở cũng không kịp thở gấp được mấy ngụm, liền vội vàng từ bên ngoài mở hết tất cả cửa xe ra, lấy di động của mình ra, nương theo ánh đèn xem tình trạng của Lam Khiên Mạch.
Chiếc xe bị tàn phá không còn gì đập vào tầm nhìn, hai tay run rẩy máy móc cầm di động cũng để nó tùy ý rơi trên mặt đất. Ngôn Thanh Hạm lăng lăng đứng cạnh xe, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lam Khiên Mạch lại nôn nhiều máu như vậy, vì sao nàng lại muốn mình bò ra ngoài trước. Cũng hiểu được vì sao cái góc này không có đèn đường! Mà cái người từ trước đến giờ luôn nhẹ cân như vậy sao hôm nay lại nặng đến vậy.
Đèn đường bị hư, đè lên xe, nếu như không phải Lam Khiên Mạch đỡ nó, thì cả hai sẽ đều bị đè chết rồi.
"Tiểu Mạch, chị kéo em ra ngoài! Chị sẽ kéo em ra ngoài liền!" Ngôn Thanh Hạm nói, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt đầy máu của Lam Khiên Mạch. Con ngươi đối phương đã tan rã không còn gì, tròng trắng trong mắt vì dùng sức quá độ mà hiện lên tia máu. Thân thể gầy yếu kia đang run rẩy kịch liệt, toàn bộ gân xanh đã bảo khỏi nhô lên cao, làn da bị máu nhuộm đỏ.
Người này có lẽ đã sớm không còn ý thức thanh tỉnh, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ.
"Thanh Hạm… chị ra rồi? tốt quá… như vậy, em sẽ… có thể nghỉ ngơi…" Lam Khiên Mạch nói cả người ngã ngồi xuống xe. Thấy nàng vô ý thức vươn tay ra với mình, Ngôn Thanh Hạm nắm chặt lấy, có ý muốn kéo nàng ra ngoài.
"Lam Khiên Mạch, em còn nhớ em đã đáp ứng chị cái gì không? em đã nói em sẽ không xảy ra chuyện gì! Lam Khiên Mạch, em nói với chị em sẽ tiếp tục chống đỡ." Ngôn Thanh Hạm hét khan cả giọng, cổ họng cô vì hét lớn mà khàn đến không chịu nổi. Nhưng mà, cho dù cô có kêu thế nào, gọi thế nào, thì âm thanh yếu ớt này căn bản không thể cứu được đối phương.
"Em vẫn nhớ mà, nhưng mà…. đó là Lam Khiên Mạch mà chị thích nói. Nhưng là, hiện tại em… em không thích Thanh Hạm nữa. Cho nên, cũng không cần phải giữ lời hứa kia…"
"Tiểu Mạch, xin em…" viền mắt cũng đã ẩm ướt quá mức, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ không giải thích được. Ngôn Thanh Hạm đứng đó cúi người, cô lắc đầu, siết chặt tay Lam Khiên Mạch không chịu buông ra.
"Eh… Thanh Hạm… em không thích chị."
Cho nên, đừng khóc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Chúc mọi người buổi tối tốt lành, lần nữa chào mừng đến chuyên mục nhiều chuyện tào lao của tui, tui biết mấy người mỗi ngày đều mong tui viết dùng chữ xanh nhỏ này. Tui đang nghĩ, nếu ngày nào đó thiếu mất dòng chữ xanh nhỏ này, tui sẽ rất nhớ mấy người, đó không phải như một thói quen mà giống như có kinh nguyệt mấy năm trời đột nhiên biến mất vậy á!
Như vậy chương này Hiểu Bạo đã dùng thể loại Quỳnh Dao rồi. Cũng từng nói trước đó rồi, đối với một người con gái, khi lên giường với bạn cô nói yêu bạn, nhưng cũng có thể khi kết hôn cô sẽ nói yêu bạn. Nhưng mà, điều đáng quý nhất là, khi tính mạng cô ấy bị đe dọa, cô ấy lại nói với bạn cô ấy không còn thích bạn nữa.
Ngôn Ngôn khóc, có thể tưởng tượng được Tiểu Lam Lam nhà ta đau lòng biết bao nhiêu, mọi người có nhớ lúc Lam Lam nói câu cuối cùng nhưng sau đó còn có ý nghĩa ẩn dấu bên dưới. Em không thích chị = em yêu chị. Ai yo~ … nói chung, không nỡ làm đứa nhỏ thành sói, tui cũng không muốn ngược Lam Lam, chỉ là nàng thiếu ngực, cho nên tui nhịn không nổi liền… đương nhiên, sau này Ngôn Ngôn cũng sẽ bị ngược, mấy người yên tâm ╮(╯▽╰)╭
Mặt khác, nói đến vấn đề đèn đường, tui cũng sẽ nói lun. Căn cứ vào vị trí đèn đường, cùng chất lượng, trọng lượng cũng không quá. Đây là do chuôi đèn trực tiếp rơi xuống, cộng thêm lực đánh có trọng lượng vào người nàng, đối với Lam Lam mà nói nhất định là áp lực rất lớn.
Như vậy, chương sau mọi người nhớ tới xem nha. Không chỉ có Lăng lão bản, còn có ông ngoại, boss lớn nữa á. Khụ khụ, bầu không khí chương này cũng hơi lắng, cho nên sẽ có một truyện ngắn nho nhỏ a!.
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi nói đi vì sao khi ta viết ngược thì luôn thấy hưng phấn vậy?
Mọi người: còn phải hỏi sao? cái này chứng minh ngươi là một đẩu M.
Cát Cát: meow meow~ meow meow~ [phiên dịch: cho ta ăn tiểu Vi Vi ta sẽ nói cho người biết.]
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi dám thông đồng với Lăng lão bản, vậy mà được hả? nàng đang bị Nhiễm tỷ tỷ truy sát rồi.
Cát Cát: meow meow~ meow meow meow meow~ [phiên dịch: lần trước tiểu Vi Vi cắn lông mông ta, ta cũng muốn căn lông mông nàng.]
Hiểu Bạo: Tĩnh Nhan tỷ, phiền ngươi đến đây một chút. Trên giường ngươi, có cái gì…. giống như lông không, nhanh trả lại cho Cát Cát kìa.
Nói chung truyện ngắn này mấy người cũng hiểu mà! mấy đứa nhỏ trong sáng xem không hiểu thì cũng đừng có đến hỏi tui. Hí hí, mặt khác gần đây nhàm chán ăn ở không no~ có việc gì làm, nên đi tìm hình Cát Cát, hình lần trước không đủ cảm giác bỉ ổi. Vì vậy, mọi người yêu cầu nhiều quá, Hiểu Bạo tìm thêm một tấm hình khác, tuy màu lông và đôi mắt không giống lắm, nhưng trình độ bỉ ổi, tuyệt đối ngang nhau nha. Khụ khụ, đúng như hình này luôn.
Lam Lam: Cát Cát, mau đem giác hút nhỏ trả cho ta! Đem nội y nho nhỏ của Ngôn Ngôn cởi ra!
Cát Cát: Meow meow!!! meow meow~ ! [phiên dịch: tiểu giác hút là của Cát Cát! tiểu nội y cũng là của Cát Cát!]
/174
|