Tháng mười ở thành phố X cũng không qua lạnh, nhưng nhiệt độ của nước biển khiến người ta cảm thấy lạnh. Lăng Vi bơi rất nhanh trong nước, cố gắng để tầm nhìn thật rõ ràng, tìm nơi Tả Tĩnh Nhan rơi xuống. Càng xuống dưới sâu, cô cảm giác hô hấp của mình càng khó khăn, phổi như muốn vỡ tung. Đột nhiên, cô mơ hồ nhìn thấy được phía xa có bóng người màu trắng, vóc người cũng khá giống Tả Tĩnh Nhan lập tức liền chuyển hướng bơi đến chỗ đó.
Khi khoảng cách hai người càng lúc càng gần, Lăng Vi cơ bản mới xác định cái người đã hôn mê một nửa kia chính là Tả Tĩnh Nhan. Tình hình hiện tại vô cùng cấp bách, cờ hồ là phải tranh thủ từng giây từng phút. Nơi Tả Tĩnh Nhan rơi vẫn cách mình khá sâu, với tình trạng bơi của cô lúc này muốn đến đó cũng sẽ mất rất nhiều sức, hơn nữa còn một Tả Tĩnh Nhan không biết bơi kia căn bản là chịu trận, nói không chừng cả hai phải chôn ở đây luôn.
Lăng Vi biết hiện tại không phải lúc cho mình ra vẻ, cô nên thừa dịp này mà ngoi lên lấy khí, sau đó tìm nhân viên đến cứu Tả Tĩnh Nhan. Nhưng mà, nhìn thấy cái bóng người màu trắng kia càng chìm càng sâu, cách mình cũng càng xa. Lăng Vi cũng không biết mình lấy sức cùng dũng cảm từ đâu mà bơi đến chỗ Tả Tĩnh Nhan, trong lòng có một âm thanh không ngừng hò hét với cô.
Không tiếc bất cứ giá nào, phải cứu Tả Tĩnh Nhan về!
Trước đây, Lăng Vi không tin tình yêu có thể làm thay đổi một người thành như vậy. Có lẽ, đến lúc này cô cũng không thể không thừa nhận mình càng lúc càng không còn là chính mình nữa rồi. Cô đã từng không thể vì một cái thân cây mà treo cổ, bỏ cả cánh rừng. Lại không ngờ sẽ có lúc phải kiên trì thật nhiều với nữ nhân này như vậy, thậm chí còn hao hết tâm tư cho nàng hài lòng.
Lăng Vi có can đảm thừa nhận, cũng nguyện ý thừa nhận, cô thật sự thích Tả Tĩnh Nhan rồi. Sư yêu thích này không phải chỉ đơn thuần là muốn có được thân thể của nàng, mà là hy vọng từ nội tâm muốn có được nàng, có được lòng của nàng. Dù cho điều này cũng không phải là do mình, với mình cũng không có nửa điểm quan hệ.
Khí lực trong người dần dần bị nước rút đi, đau đớn trong phổi dần tăng lên. Lăng Vi cắn chặt răng, hai chân đạp nước đã sớm mỏi nhừ hướng đến Tả Tĩnh Nhan bơi đi. Lúc này trước mắt cô không phải là độ sâu của nước biển nữa, cũng không có san hô hay cá, mà chỉ có một cái bóng của Tả Tĩnh Nhan dung nhan cũng càng lúc càng rõ hơn.
Khi bàn tay lần nữa chạm vào thân thể người kia, Lăng Vi như nhặt được báu vật đem Tả Tĩnh Nhan ôm lấy. Bởi vì đã một lúc lâu không được hô hấp, sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, cả người dần rơi vào hôn mê sâu. Không thể nào chống tiếp được, Lăng Vi hôn lên cánh một Tả Tĩnh Nhan, đem khí trong miệng mình độ vào miệng đối phương. Nụ hôn này, có lẽ là từ khi các nàng quen quen biết nhau là nụ hôn ấm áp duy nhất. Lăng Vi hôn rất nhẹ, rất chậm, cô dùng đôi môi mỏng của mình bao lấy cánh một của Tả Tĩnh Nhan lại, tựa như người mẹ bảo vệ đứa con mới sinh vậy.
Có lẽ cảm nhận được động tác của Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan chậm rãi mở mắt ra. Cảm giác thở không được cũng không còn nhiều, đúng là chỉ có khí từ miệng Lăng Vi, hương vị nhàn nhạt thoang thoảng, như là nước biển đã cất qua, như là nước trộn lẫn cùng băng và gió. Tả Tĩnh Nhan biết, đây là mùi vị riêng của Lăng Vi, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lăng Vi mừng rỡ, an tâm, nhưng ánh mắt Tả Tĩnh Nhan lại vô cùng kinh ngạc và khó hiểu. Nàng lại cho là mình xuất hiện ảo giác trước khi chết, nguyện vọng biến thành mơ ước có thực. Nhưng mà, khi nàng phát hiện mười ngón tay đan chặt nhau, nàng mới phát hiện cái người này thực sự đang ở bên cạnh mình.
Không phải là vọng tưởng, càng không phải ảo giác!
Lăng Vi biết nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm đến cứu mình…
Tả Tĩnh Nhan lăng lăng nhìn Lăng Vi trước mặt không ngừng cùng mình trao đổi hô hấp, nhất thời không kịp hoàn hồn. Trong lòng nàng, mặc dù Lăng Vi không hư hỏng, nhưng cũng không thể gọi là người tốt được. Từ khi cô đối với mình thích làm gì thì làm mỗi ngày đều đến xem mình thì cũng hiểu được cô ấy cũng không phải người làm việc đàng hoàng gì.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cũng đến quá nhanh. Tả Tĩnh Nhan từ lúc không ngờ đến mình sẽ gặp phải nữ nhân như là Lăng Vi, cô chỉ vì một lần miệng lưỡi cãi nhau mà hứng thú với mình, còn dùng đủ mọi cách trả đũa mình. Không sai, Tả Tĩnh Nhan dùng từ trả đũa đó. Bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng Lăng Vi luôn đối xử với mình như thế, là do khi đó trong nhà hàng mình mở miệng chống đối cô ấy, khiến cho đại tiểu thư từ trước đến giờ luôn sống trong nhung lụa phải chịu mất mặt.
Nhưng mà, sau khi ở chung, Tả Tĩnh Nhan lại cảm thấy Lăng Vi không phải là do ghét mình. Có lẽ, cô ấy đến gần mình thì ánh mắt cũng giống như những người đó, cô ấy muốn thân thể của mình, muốn mình nằm dưới người cô chịu nhục nhã. Ngày đó ở bệnh viện, Tả Tĩnh Nhan cũng đã chuẩn bị xong. Nàng cũng không có diễn kịch, mà thật sự muốn dùng thân thể để đổi lấy sự tự do không muốn bị Lăng Vi quấy rầy.
Nàng vốn nghĩ là nữ nhân cũng sẽ như những gì mình nghĩ đến cướp đi tôn nghiêm còn sót lại của nàng, nhưng mà Lăng Vi lại không làm như vậy, thậm chí còn ở lại chăm sóc mình, đút canh cho mình ăn. Có lẽ là khi đó cảm xúc của mình đối với cô ấy đã không còn chán ghét nữa. Vì thế, sau này lại cùng hòa bình ở chung trong đoàn làm phim với nhau, còn yên tâm đến nhà cô ấy, ở trong ngực cô ấy bình yên ngủ một giấc dài.
Tả Tĩnh Nhan cho rằng, Lăng Vi nói thích mình, cũng không phải chỉ là câu nói đùa cho vui. Có lẽ, cô ấy mong muốn không phải chỉ là nhìn thấy mặt xấu của mình, hay là thân thể mình. Nhưng khi nàng nhìn thấy lúc đó Lăng Vi hôn Lam Khiên Mạch, Tả Tĩnh Nhan không hiểu vì sao, cũng không đoán được Lăng Vi đang nghĩ gì.
Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng ôn nhu đó của đối phương, nhất cử nhất động cho đến từng chút một đều rất tỉ mỉ, ngay cả ánh mắt cũng lấp lánh nhu tình. Nghĩ đến Lăng Vi vì Lam Khiên Mạch mà đau lòng còn ở trước mặt mình rơi lệ. Tả Tĩnh Nhan có chút thất vọng, đồng thời nàng cũng không hề phát giác ra từ sâu trong đáy lòng mình đã có sự đố kị không thể biết được.
Tả Tĩnh Nhan không còn là một thiếu nữ ngốc nghếch nữa, nàng biết mình đối với Lăng Vi sinh ra tình cảm rất vi diệu. Không phải tình hữu nghị, không phải tình thân, mà là một khoảng cách yêu rất xa xôi, lại cũng rất gần tình cảm vô hạn. Chỉ là cho dù nàng có nhận ra được phần tình cảm này, thì Tả Tĩnh Nhan cũng không muốn đến bất luận ai, nhất là Lăng Vi biết được. Hai người bọn họ kém nhau rất nhiều, thậm chí còn có cả thế giới riêng của hai người.
Chính mình năm nay cũng đã 42 tuổi rồi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng tuổi thật vẫn bày ở đó. Tả Tĩnh Nhan cũng biết thân thể mình đã sớm không còn được như lúc trẻ, nhất là sau chuyện lần đó, thân thể nàng vào mỗi tối luôn lạnh lẽo không chịu nổi, sức chịu đựng cũng càng lúc càng kém. So với chính mình, thì Lăng Vi chỉ mới có 26 tuổi. Nói theo nghĩa nào đó thì, cô ấy vẫn chỉ là một nữ hài chưa đến 30 tuổi, mà mình cũng đã có một đứa con gái cách cô ấy cũng không bao nhiêu.
Mấy ngày nay, Tả Tĩnh Nhan luôn cố ý cách xa Lăng Vi, ngược lại vô cùng thân thiết với Tạ Sương Sương. Nàng nhìn ra được tình cảm mà Tạ Sương Sương dành cho mình, cho nên nàng mới mặt dày lợi dụng tình cảm của Tạ Sương Sương mà xa lánh Lăng Vi, rồi lại còn đề phòng Tạ Sương Sương đối với mình sản sinh ra những ảo tưởng không nên có. Nàng thực sự rất mệt mỏi.
Tả Tĩnh Nhan nghĩ, nếu Lăng Vi thật sự thích không phải là mình, kỳ thực cũng không phải chuyện gì xấu. Chỉ là, có một chút tiếc nuối mà thôi.
Cũng mới vừa rồi, khi nàng tận mắt nhìn thấy Lăng Vi cùng nữ diễn viên phụ kia không coi ai ra gì ngồi một chỗ hôn nhau. Tả Tĩnh Nhan thừa nhận, nàng sợ hãi. Nàng không phải giận Lăng Vi vì không ngại ngùng gì mà thân mật cùng những nữ nhân khác, mà là nàng sợ nhược điểm của cô rơi vào tay truyền thông, như vậy ảnh hưởng đối với cô ấy cũng sẽ không tốt.
Vì vậy, nàng theo bản năng đẩy Tạ Sương Sương ra, muốn đi ngăn Lăng Vi lại, lại không ngờ mình bị trật khớp chân, ngã xuống biển. Cho dù đáy lòng nàng luôn hy vọng xa vời Lăng Vi có thể đến cứu nàng, nhưng cũng không đành lòng để đối phương phải chịu nguy hiểm. Huống chi Lăng Vi còn thích mình, dường như cũng không thể vì cứu mình mà không quan tâm đến tính mạng được.
Nhưng mà, hiện tại thì đang xảy ra tình trạng gì đây?
Tả Tĩnh Nhan ngốc lăng nhìn Lăng Vi ôm chặt mình ngoi lên mặt được, lúc cô ấy đến đã tiêu hao không ít sức lực, bây giờ còn phải kéo theo một trọng lượng khác, lại càng khó khăn hơn. Thấy trán Lăng Vi vì quá mệt mà nổi cả gân xanh, Tả Tĩnh Nhan đau lòng quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn nữa. Nàng không hiểu được vì sao Lăng Vi lại muốn đến cứu mình.
Cô ấy thích không phải là Lam Khiên Mạch sao?
Khi cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, hai người sống sót sau tai nạn liền vội vàng hít thở lấy không khí. Mắt thấy các nàng đang bơi đến, các nhân viên công tác cũng chuẩn bị nhảy xuống biển liền kéo các nàng lên, giúp các nàng phủ thêm một lớp khăn lông dày. Lăng Vi nằm trên mặt đất mất hết sức lực thở hổn hển, còn có Tả Tĩnh Nhan thân thể cũng kém hơn ngồi chung ghế đang cuộn mình. Thân thể của nàng rất yếu, cho dù đã khoác thêm khăn lông thật dày nhưng cả người vẫn lạnh ngắt đến phát run. Tạ Sương Sương chứng kiến dáng vẻ Tả Tĩnh Nhan khó chịu, cô liền tiến lên trước ôm nàng vào lòng, nói với nàng mình rất lo lắng cho nàng.
Nghe mấy câu sến đặc này, trong lòng Lăng Vi chửi thầm Tạ Sương Sương hỗn đản. Lúc đó cô là người gần nhất sao cô còn không kéo người ta lại đi? còn lo lắng muốn chết ~, muốn chết ~ con mẹ nó cô còn đứng trên bờ làm gì, không nhảy xuống biển mà cứu người ta đi? đ*t, nữ nhân dối trá. Mắng xong mấy câu này, mắt Lăng Vi lại liếc nhìn hai người còn đang ôm nhau. Cô chợt phát hiện, ánh mắt Tả Tĩnh Nhan lại ngốc lăng không có tiêu điểm, mà không di không dời nhìn mình.
Nhận thấy chuyện thú vị này Lăng Vi cười cười, bởi vì dùng sức quá độ mà chân phải đi khập khiễng tới cạnh Tả Tĩnh Nhan. Cô đẩy Tạ Sương Sương ra, đem Tả Tĩnh Nhan ôm vào lòng. Mà người kia chỉ thấy thân thể còn ấm hơn cả khi nãy, giương mắt nhìn lên, thì đúng là Lăng Vi đang mở khăn lông bọc lấy nàng, đem cả người mình ấp bên trong.
"Thế nào, ngực tôi có phải ấm hơn so với nha đầu kia không?" Lăng Vì cười nói bên tai Tả Tĩnh Nhan, dứt lời còn không quên liếm liếm vành tai người ta. Tả Tĩnh Nhan vốn đang lạnh sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy? lập tức cả người run lên lợi hại.
"Cô nói ai là nha đầu? tôi so với cô còn lớn hơn hai tuổi?" động tác khi nãy của Lăng Vi vô cùng bí mật, chỉ có Tạ Sương Sương là người nhìn thấy hết. Nghe đối phương gọi mình là nha đầu, Tạ Sương Sương bất mãn nhíu mày, cần phải tranh luận cùng Lăng Vi. "Tạ Sương Sương, nếu như không phải còn có người khác ở đây, tôi tuyệt đối sẽ dùng một tát tát chết cô. Cô có tư cách gì nói thích Nhan Nhan? vừa rồi nàng ngã xuống cô đang làm cái gì? vì sao không kéo nàng lại?"
Lăng Vi nói ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt hơn. Tướng mạo của cô cũng không hề hiền lành gì, ngược lại càng thêm vài phần anh khí. Khuôn mặt gầy nhỏ, nhìn qua cô có vẻ không vui, đôi mắt phượng bình thường hay híp lại, tựa như con mèo lười biếng, nhưng cũng chỉ có lúc Lăng Vi nổi giận thì mới có cái tác phong đầy tàn nhẫn như vậy. Trong tình huống như vậy, cô rất ít khi nổi giận với nữ nhân, Tạ Sương Sương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, lúc này cũng sợ đến lui về sau vài bước.
Mắt thấy Lăng Vi đem Tả Tĩnh Nhan cao hơn mình 8cm bế lên, Tạ Sương Sương chỉ biết lăng lăng đứng tại chỗ, cũng quên ngăn cản, mà cũng không dám đi ngăn cản. Lúc này, Cao Lâm nhận thấy Lăng Vi muốn đem Tả Tĩnh Nhan đi khỏi, đúng lúc cô vừa chạy đến, ngăn trước mặt hai người. "Lăng lão bản, Tĩnh Nhan là diễn viên chính của bộ phim này, cô ấy xảy ra chuyện, trách nhiệm là do tôi. Tôi đã gọi xe cứu thương qua đây, cô…"
"Không cần, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Lăng Vi nói, cũng không quay đầu lại bế Tả Tĩnh Nhan đến khách sạn mà đoàn làm phim đang bao trọn. Đi thẳng đến phòng, người trong lòng vẫn không ngừng run rẩy. Lăng Vi gọi cho bác sĩ tư của cô đến, tiện đà muốn để Tả Tĩnh Nhan lên giường nghỉ ngơi, lại thấy đối phương chỉ nắm chặt lấy áo mình không chịu buông ra.
"Nhan Nhan, ngoan, tôi phải cởi đồ ướt trên người cô ra, cô thả tôi ra trước được không?"
"Vì sao… vì sao?"
"Cái gì vì sao?" nghe Tả Tĩnh Nhan hỏi mình vì sao, Lăng Vi nghi hoặc hỏi lại.
"Tại sao lại xuống đó cứu tôi?"
"Ha ha…"
Vấn đề Tả Tĩnh Nhan hỏi, Lăng Vi cũng không trả lời, ngược lại cười khẽ một tiếng. Cô mở bàn tay trước đó đã bị mảnh kính mát bóp vỡ làm rách da ra, mơ hồ vệt máu vẫn còn đọng quanh vết thương. Ngoại trừ vết thương này ra thì trên tay còn có một vỏ sò màu trắng. Bề ngoài vỏ sò rất nhẵn, dưới ánh đèn hiện lên một vòng ánh sáng hình cung, vô cùng đẹp.
"Trên ti vi chiếu phim không phải đang thịnh hành cái kiểu lấy cỏ đuôi chó làm nhẫn sao? tôi tặng cô cái vỏ sò này, cô coi như là vòng cổ cũng được. Còn vì sao tôi phải cứu một người lớn tuổi như cô, tính tình thì xấu xa, còn luôn coi thường tôi, là một nữ nhân ngốc mới quay diễn có một chút đã gã xuống biển đây. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là…"
Lăng Vi nói đến đây, đột nhiên đem Tả Tĩnh Nhan trong ngực áp lên giường, cả người nằm đè lên thân thể đối phương.
"Tả Tĩnh Nhan, tôi thích cô, mặc kệ cô có tin hay không có nguyện ý hay không. Cô, là của tôi."
Khi khoảng cách hai người càng lúc càng gần, Lăng Vi cơ bản mới xác định cái người đã hôn mê một nửa kia chính là Tả Tĩnh Nhan. Tình hình hiện tại vô cùng cấp bách, cờ hồ là phải tranh thủ từng giây từng phút. Nơi Tả Tĩnh Nhan rơi vẫn cách mình khá sâu, với tình trạng bơi của cô lúc này muốn đến đó cũng sẽ mất rất nhiều sức, hơn nữa còn một Tả Tĩnh Nhan không biết bơi kia căn bản là chịu trận, nói không chừng cả hai phải chôn ở đây luôn.
Lăng Vi biết hiện tại không phải lúc cho mình ra vẻ, cô nên thừa dịp này mà ngoi lên lấy khí, sau đó tìm nhân viên đến cứu Tả Tĩnh Nhan. Nhưng mà, nhìn thấy cái bóng người màu trắng kia càng chìm càng sâu, cách mình cũng càng xa. Lăng Vi cũng không biết mình lấy sức cùng dũng cảm từ đâu mà bơi đến chỗ Tả Tĩnh Nhan, trong lòng có một âm thanh không ngừng hò hét với cô.
Không tiếc bất cứ giá nào, phải cứu Tả Tĩnh Nhan về!
Trước đây, Lăng Vi không tin tình yêu có thể làm thay đổi một người thành như vậy. Có lẽ, đến lúc này cô cũng không thể không thừa nhận mình càng lúc càng không còn là chính mình nữa rồi. Cô đã từng không thể vì một cái thân cây mà treo cổ, bỏ cả cánh rừng. Lại không ngờ sẽ có lúc phải kiên trì thật nhiều với nữ nhân này như vậy, thậm chí còn hao hết tâm tư cho nàng hài lòng.
Lăng Vi có can đảm thừa nhận, cũng nguyện ý thừa nhận, cô thật sự thích Tả Tĩnh Nhan rồi. Sư yêu thích này không phải chỉ đơn thuần là muốn có được thân thể của nàng, mà là hy vọng từ nội tâm muốn có được nàng, có được lòng của nàng. Dù cho điều này cũng không phải là do mình, với mình cũng không có nửa điểm quan hệ.
Khí lực trong người dần dần bị nước rút đi, đau đớn trong phổi dần tăng lên. Lăng Vi cắn chặt răng, hai chân đạp nước đã sớm mỏi nhừ hướng đến Tả Tĩnh Nhan bơi đi. Lúc này trước mắt cô không phải là độ sâu của nước biển nữa, cũng không có san hô hay cá, mà chỉ có một cái bóng của Tả Tĩnh Nhan dung nhan cũng càng lúc càng rõ hơn.
Khi bàn tay lần nữa chạm vào thân thể người kia, Lăng Vi như nhặt được báu vật đem Tả Tĩnh Nhan ôm lấy. Bởi vì đã một lúc lâu không được hô hấp, sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, cả người dần rơi vào hôn mê sâu. Không thể nào chống tiếp được, Lăng Vi hôn lên cánh một Tả Tĩnh Nhan, đem khí trong miệng mình độ vào miệng đối phương. Nụ hôn này, có lẽ là từ khi các nàng quen quen biết nhau là nụ hôn ấm áp duy nhất. Lăng Vi hôn rất nhẹ, rất chậm, cô dùng đôi môi mỏng của mình bao lấy cánh một của Tả Tĩnh Nhan lại, tựa như người mẹ bảo vệ đứa con mới sinh vậy.
Có lẽ cảm nhận được động tác của Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan chậm rãi mở mắt ra. Cảm giác thở không được cũng không còn nhiều, đúng là chỉ có khí từ miệng Lăng Vi, hương vị nhàn nhạt thoang thoảng, như là nước biển đã cất qua, như là nước trộn lẫn cùng băng và gió. Tả Tĩnh Nhan biết, đây là mùi vị riêng của Lăng Vi, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lăng Vi mừng rỡ, an tâm, nhưng ánh mắt Tả Tĩnh Nhan lại vô cùng kinh ngạc và khó hiểu. Nàng lại cho là mình xuất hiện ảo giác trước khi chết, nguyện vọng biến thành mơ ước có thực. Nhưng mà, khi nàng phát hiện mười ngón tay đan chặt nhau, nàng mới phát hiện cái người này thực sự đang ở bên cạnh mình.
Không phải là vọng tưởng, càng không phải ảo giác!
Lăng Vi biết nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm đến cứu mình…
Tả Tĩnh Nhan lăng lăng nhìn Lăng Vi trước mặt không ngừng cùng mình trao đổi hô hấp, nhất thời không kịp hoàn hồn. Trong lòng nàng, mặc dù Lăng Vi không hư hỏng, nhưng cũng không thể gọi là người tốt được. Từ khi cô đối với mình thích làm gì thì làm mỗi ngày đều đến xem mình thì cũng hiểu được cô ấy cũng không phải người làm việc đàng hoàng gì.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cũng đến quá nhanh. Tả Tĩnh Nhan từ lúc không ngờ đến mình sẽ gặp phải nữ nhân như là Lăng Vi, cô chỉ vì một lần miệng lưỡi cãi nhau mà hứng thú với mình, còn dùng đủ mọi cách trả đũa mình. Không sai, Tả Tĩnh Nhan dùng từ trả đũa đó. Bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng Lăng Vi luôn đối xử với mình như thế, là do khi đó trong nhà hàng mình mở miệng chống đối cô ấy, khiến cho đại tiểu thư từ trước đến giờ luôn sống trong nhung lụa phải chịu mất mặt.
Nhưng mà, sau khi ở chung, Tả Tĩnh Nhan lại cảm thấy Lăng Vi không phải là do ghét mình. Có lẽ, cô ấy đến gần mình thì ánh mắt cũng giống như những người đó, cô ấy muốn thân thể của mình, muốn mình nằm dưới người cô chịu nhục nhã. Ngày đó ở bệnh viện, Tả Tĩnh Nhan cũng đã chuẩn bị xong. Nàng cũng không có diễn kịch, mà thật sự muốn dùng thân thể để đổi lấy sự tự do không muốn bị Lăng Vi quấy rầy.
Nàng vốn nghĩ là nữ nhân cũng sẽ như những gì mình nghĩ đến cướp đi tôn nghiêm còn sót lại của nàng, nhưng mà Lăng Vi lại không làm như vậy, thậm chí còn ở lại chăm sóc mình, đút canh cho mình ăn. Có lẽ là khi đó cảm xúc của mình đối với cô ấy đã không còn chán ghét nữa. Vì thế, sau này lại cùng hòa bình ở chung trong đoàn làm phim với nhau, còn yên tâm đến nhà cô ấy, ở trong ngực cô ấy bình yên ngủ một giấc dài.
Tả Tĩnh Nhan cho rằng, Lăng Vi nói thích mình, cũng không phải chỉ là câu nói đùa cho vui. Có lẽ, cô ấy mong muốn không phải chỉ là nhìn thấy mặt xấu của mình, hay là thân thể mình. Nhưng khi nàng nhìn thấy lúc đó Lăng Vi hôn Lam Khiên Mạch, Tả Tĩnh Nhan không hiểu vì sao, cũng không đoán được Lăng Vi đang nghĩ gì.
Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng ôn nhu đó của đối phương, nhất cử nhất động cho đến từng chút một đều rất tỉ mỉ, ngay cả ánh mắt cũng lấp lánh nhu tình. Nghĩ đến Lăng Vi vì Lam Khiên Mạch mà đau lòng còn ở trước mặt mình rơi lệ. Tả Tĩnh Nhan có chút thất vọng, đồng thời nàng cũng không hề phát giác ra từ sâu trong đáy lòng mình đã có sự đố kị không thể biết được.
Tả Tĩnh Nhan không còn là một thiếu nữ ngốc nghếch nữa, nàng biết mình đối với Lăng Vi sinh ra tình cảm rất vi diệu. Không phải tình hữu nghị, không phải tình thân, mà là một khoảng cách yêu rất xa xôi, lại cũng rất gần tình cảm vô hạn. Chỉ là cho dù nàng có nhận ra được phần tình cảm này, thì Tả Tĩnh Nhan cũng không muốn đến bất luận ai, nhất là Lăng Vi biết được. Hai người bọn họ kém nhau rất nhiều, thậm chí còn có cả thế giới riêng của hai người.
Chính mình năm nay cũng đã 42 tuổi rồi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng tuổi thật vẫn bày ở đó. Tả Tĩnh Nhan cũng biết thân thể mình đã sớm không còn được như lúc trẻ, nhất là sau chuyện lần đó, thân thể nàng vào mỗi tối luôn lạnh lẽo không chịu nổi, sức chịu đựng cũng càng lúc càng kém. So với chính mình, thì Lăng Vi chỉ mới có 26 tuổi. Nói theo nghĩa nào đó thì, cô ấy vẫn chỉ là một nữ hài chưa đến 30 tuổi, mà mình cũng đã có một đứa con gái cách cô ấy cũng không bao nhiêu.
Mấy ngày nay, Tả Tĩnh Nhan luôn cố ý cách xa Lăng Vi, ngược lại vô cùng thân thiết với Tạ Sương Sương. Nàng nhìn ra được tình cảm mà Tạ Sương Sương dành cho mình, cho nên nàng mới mặt dày lợi dụng tình cảm của Tạ Sương Sương mà xa lánh Lăng Vi, rồi lại còn đề phòng Tạ Sương Sương đối với mình sản sinh ra những ảo tưởng không nên có. Nàng thực sự rất mệt mỏi.
Tả Tĩnh Nhan nghĩ, nếu Lăng Vi thật sự thích không phải là mình, kỳ thực cũng không phải chuyện gì xấu. Chỉ là, có một chút tiếc nuối mà thôi.
Cũng mới vừa rồi, khi nàng tận mắt nhìn thấy Lăng Vi cùng nữ diễn viên phụ kia không coi ai ra gì ngồi một chỗ hôn nhau. Tả Tĩnh Nhan thừa nhận, nàng sợ hãi. Nàng không phải giận Lăng Vi vì không ngại ngùng gì mà thân mật cùng những nữ nhân khác, mà là nàng sợ nhược điểm của cô rơi vào tay truyền thông, như vậy ảnh hưởng đối với cô ấy cũng sẽ không tốt.
Vì vậy, nàng theo bản năng đẩy Tạ Sương Sương ra, muốn đi ngăn Lăng Vi lại, lại không ngờ mình bị trật khớp chân, ngã xuống biển. Cho dù đáy lòng nàng luôn hy vọng xa vời Lăng Vi có thể đến cứu nàng, nhưng cũng không đành lòng để đối phương phải chịu nguy hiểm. Huống chi Lăng Vi còn thích mình, dường như cũng không thể vì cứu mình mà không quan tâm đến tính mạng được.
Nhưng mà, hiện tại thì đang xảy ra tình trạng gì đây?
Tả Tĩnh Nhan ngốc lăng nhìn Lăng Vi ôm chặt mình ngoi lên mặt được, lúc cô ấy đến đã tiêu hao không ít sức lực, bây giờ còn phải kéo theo một trọng lượng khác, lại càng khó khăn hơn. Thấy trán Lăng Vi vì quá mệt mà nổi cả gân xanh, Tả Tĩnh Nhan đau lòng quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn nữa. Nàng không hiểu được vì sao Lăng Vi lại muốn đến cứu mình.
Cô ấy thích không phải là Lam Khiên Mạch sao?
Khi cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, hai người sống sót sau tai nạn liền vội vàng hít thở lấy không khí. Mắt thấy các nàng đang bơi đến, các nhân viên công tác cũng chuẩn bị nhảy xuống biển liền kéo các nàng lên, giúp các nàng phủ thêm một lớp khăn lông dày. Lăng Vi nằm trên mặt đất mất hết sức lực thở hổn hển, còn có Tả Tĩnh Nhan thân thể cũng kém hơn ngồi chung ghế đang cuộn mình. Thân thể của nàng rất yếu, cho dù đã khoác thêm khăn lông thật dày nhưng cả người vẫn lạnh ngắt đến phát run. Tạ Sương Sương chứng kiến dáng vẻ Tả Tĩnh Nhan khó chịu, cô liền tiến lên trước ôm nàng vào lòng, nói với nàng mình rất lo lắng cho nàng.
Nghe mấy câu sến đặc này, trong lòng Lăng Vi chửi thầm Tạ Sương Sương hỗn đản. Lúc đó cô là người gần nhất sao cô còn không kéo người ta lại đi? còn lo lắng muốn chết ~, muốn chết ~ con mẹ nó cô còn đứng trên bờ làm gì, không nhảy xuống biển mà cứu người ta đi? đ*t, nữ nhân dối trá. Mắng xong mấy câu này, mắt Lăng Vi lại liếc nhìn hai người còn đang ôm nhau. Cô chợt phát hiện, ánh mắt Tả Tĩnh Nhan lại ngốc lăng không có tiêu điểm, mà không di không dời nhìn mình.
Nhận thấy chuyện thú vị này Lăng Vi cười cười, bởi vì dùng sức quá độ mà chân phải đi khập khiễng tới cạnh Tả Tĩnh Nhan. Cô đẩy Tạ Sương Sương ra, đem Tả Tĩnh Nhan ôm vào lòng. Mà người kia chỉ thấy thân thể còn ấm hơn cả khi nãy, giương mắt nhìn lên, thì đúng là Lăng Vi đang mở khăn lông bọc lấy nàng, đem cả người mình ấp bên trong.
"Thế nào, ngực tôi có phải ấm hơn so với nha đầu kia không?" Lăng Vì cười nói bên tai Tả Tĩnh Nhan, dứt lời còn không quên liếm liếm vành tai người ta. Tả Tĩnh Nhan vốn đang lạnh sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy? lập tức cả người run lên lợi hại.
"Cô nói ai là nha đầu? tôi so với cô còn lớn hơn hai tuổi?" động tác khi nãy của Lăng Vi vô cùng bí mật, chỉ có Tạ Sương Sương là người nhìn thấy hết. Nghe đối phương gọi mình là nha đầu, Tạ Sương Sương bất mãn nhíu mày, cần phải tranh luận cùng Lăng Vi. "Tạ Sương Sương, nếu như không phải còn có người khác ở đây, tôi tuyệt đối sẽ dùng một tát tát chết cô. Cô có tư cách gì nói thích Nhan Nhan? vừa rồi nàng ngã xuống cô đang làm cái gì? vì sao không kéo nàng lại?"
Lăng Vi nói ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt hơn. Tướng mạo của cô cũng không hề hiền lành gì, ngược lại càng thêm vài phần anh khí. Khuôn mặt gầy nhỏ, nhìn qua cô có vẻ không vui, đôi mắt phượng bình thường hay híp lại, tựa như con mèo lười biếng, nhưng cũng chỉ có lúc Lăng Vi nổi giận thì mới có cái tác phong đầy tàn nhẫn như vậy. Trong tình huống như vậy, cô rất ít khi nổi giận với nữ nhân, Tạ Sương Sương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, lúc này cũng sợ đến lui về sau vài bước.
Mắt thấy Lăng Vi đem Tả Tĩnh Nhan cao hơn mình 8cm bế lên, Tạ Sương Sương chỉ biết lăng lăng đứng tại chỗ, cũng quên ngăn cản, mà cũng không dám đi ngăn cản. Lúc này, Cao Lâm nhận thấy Lăng Vi muốn đem Tả Tĩnh Nhan đi khỏi, đúng lúc cô vừa chạy đến, ngăn trước mặt hai người. "Lăng lão bản, Tĩnh Nhan là diễn viên chính của bộ phim này, cô ấy xảy ra chuyện, trách nhiệm là do tôi. Tôi đã gọi xe cứu thương qua đây, cô…"
"Không cần, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Lăng Vi nói, cũng không quay đầu lại bế Tả Tĩnh Nhan đến khách sạn mà đoàn làm phim đang bao trọn. Đi thẳng đến phòng, người trong lòng vẫn không ngừng run rẩy. Lăng Vi gọi cho bác sĩ tư của cô đến, tiện đà muốn để Tả Tĩnh Nhan lên giường nghỉ ngơi, lại thấy đối phương chỉ nắm chặt lấy áo mình không chịu buông ra.
"Nhan Nhan, ngoan, tôi phải cởi đồ ướt trên người cô ra, cô thả tôi ra trước được không?"
"Vì sao… vì sao?"
"Cái gì vì sao?" nghe Tả Tĩnh Nhan hỏi mình vì sao, Lăng Vi nghi hoặc hỏi lại.
"Tại sao lại xuống đó cứu tôi?"
"Ha ha…"
Vấn đề Tả Tĩnh Nhan hỏi, Lăng Vi cũng không trả lời, ngược lại cười khẽ một tiếng. Cô mở bàn tay trước đó đã bị mảnh kính mát bóp vỡ làm rách da ra, mơ hồ vệt máu vẫn còn đọng quanh vết thương. Ngoại trừ vết thương này ra thì trên tay còn có một vỏ sò màu trắng. Bề ngoài vỏ sò rất nhẵn, dưới ánh đèn hiện lên một vòng ánh sáng hình cung, vô cùng đẹp.
"Trên ti vi chiếu phim không phải đang thịnh hành cái kiểu lấy cỏ đuôi chó làm nhẫn sao? tôi tặng cô cái vỏ sò này, cô coi như là vòng cổ cũng được. Còn vì sao tôi phải cứu một người lớn tuổi như cô, tính tình thì xấu xa, còn luôn coi thường tôi, là một nữ nhân ngốc mới quay diễn có một chút đã gã xuống biển đây. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là…"
Lăng Vi nói đến đây, đột nhiên đem Tả Tĩnh Nhan trong ngực áp lên giường, cả người nằm đè lên thân thể đối phương.
"Tả Tĩnh Nhan, tôi thích cô, mặc kệ cô có tin hay không có nguyện ý hay không. Cô, là của tôi."
/174
|