Thoắt cái đã ba năm, gần tới tháng giêng.
Hoàng cô tổ mẫu trở về Lạc Dương, dưỡng bệnh ở Nghênh Tiên cung, vốn dĩ ta phải theo ở cùng, nhưng Thẩm Thu tính ngày e là tháng giêng sẽ sinh. Lý Thành Khí không biết dùng thủ đoạn gì, nhiều lần thỉnh chỉ, cuối cùng mang ta ra khỏi Nghênh Tiên cung, tạm ở trong vương phủ lúc trước của Lý Thành Khí.
Đi đứng tay chân đều phù thũng, ta gần như lười xuống giường, Lý Thành Khí liền cả ngày đem ta bế đến bế đi. Ta ôm cổ chàng, cười hỏi: "Nặng không ?" Chàng giả bộ nhíu mày, bước chân lại vô cùng ổn định. Vào đến noãn đình thả ta xuống, lại dùng chăn gấm rất dày phủ kín người ta, mới gật đầu: "Rất nặng." Ta vỗ về cái bụng nhô lên, ôn nhu nói: "Con à, chưa sinh ra phụ vương con đã sủng con như thế, không biết sau này sẽ còn như thế nào nữa ?"
Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười, đợi ta đùa cợt đủ, mới nhẹ than thở: "Mọi người đều nói có vợ chồng tình thâm, có kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chứ chưa có ai nói cốt nhục con cái có duyên ba kiếp. Vĩnh An, nàng cảm nhận rằng ta sẽ thương con còn hơn nàng sao ?" Lòng ta chợt thấy ấm áp, đặt tay lên ngực chàng: "Thiên hạ trong lòng chàng ? Con dân của chàng thì sao ?"
Lý Thành Khí đứng lên, chỉ về phía Trường An rất xa nhìn không tới: "Sau hôm nay, thiên hạ không còn là Đại Chu, phục quốc hào thành 'Đường' ", chàng quay đầu nhìn ta, ý cười từ bên môi lan tràn đến trong mắt, thời gian như phảng phất trở lại lúc chúng ta cùng sóng vai đứng trên lầu ở Phù Dung viên, lắng nghe Khúc Giang yến ẩm.
Lúc đó ta và chàng tự định hôn ước, mẫu phi của chàng còn ở nhân gian.
Mặc dù con đường phía trước khó đi, nhưng vẫn chưa tới đường cùng.
Ta biết ba năm nay Lý Thành Khí hay thường xuyên lui tới cùng Thái Bình, Lý gia lên ngôi đã là việc sớm hay muộn, chỉ cần nhìn cách chàng có thể mang ta tách khỏi Hoàng cô tổ mẫu, đã đoán được bảy tám phần. Nhưng không ngờ chính là hôm nay, càng không ngờ vào thời khắc quan trọng ấy Lý Thành Khí vẫn đang ở cạnh ta. Ta quay đầu, cố gắng muốn ngồi dậy: "Bọn chàng chuẩn bị làm như thế nào?"
Lý Thành Khí mỉm cười cúi người, nhìn thẳng ta: "Đã làm rồi. Giờ phút này, Thái Bình cùng với Thái tử, Tể tướng Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ và các trọng thần đã đi gặp Hoàng tổ mẫu, sắp tới truyền ngôi." Tim ta nhảy dựng lên, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng lời Lý Thành Khí ung dung điềm tĩnh như thế vẫn chấn động người khác: "Truyền ngôi Thái tử ?" Chàng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Truyền ngôi Thái tử."
Năm ngón tay Lý Thành Khí đan vào quấn quít tay ta, vừa muốn nói gì nữa, chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ồn ào. Chàng chuẩn bị đứng dậy, thì đã thấy một thân ảnh đang đi vội tới. Hà Phúc gần như một đường vừa lùi vừa ngăn trở, nhưng không dám cứng rắn cản lại.
Ba năm không gặp, mặt mày hắn lại nẩy nở hơn chút, đôi mắt phượng sắc bén trông giống hệt Hoàng tổ mẫu. Không che giấu chút nào, đi thẳng hướng về phía noãn đình nơi ta và Lý Thành Khí đang ngồi.
Ánh mắt chạm vào nhau, hắn mới dừng mạnh lại, nhìn chằm chằm nơi này, mím môi không nói.
Hà Phúc thấy ta ở đây, càng thêm nóng vội, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống tuyết: "Quận chúa đang mang thai, không chịu được kinh sợ, thỉnh quận vương tháo kiếm xuống trước." "Tháo kiếm?" Lý Long Cơ khẽ nhếch một bên khóe miệng: "Ta với đại ca huynh đệ tình thâm, chẳng lẽ còn cần làm loại sự tình này?" Hắn lại tiến lên hai bước, Hà Phúc liền quỳ lui ra phía sau hai bước, không nhượng bộ chút nào.
Kẻ tiến người lùi, rốt cuộc Lý Long Cơ nổi giận hét lớn: "Cút ngay!"
"Long Cơ", lúc này Lý Thành Khí mới buông tay ta ra, đứng lên nhìn hắn: "Đừng trách Hà Phúc, từ lúc Vĩnh An vào đây ở, ta đã lập ra quy định tháo kiếm. Bất kể là cô cô, Thái tử, hay là võ tướng đi theo ta nhiều năm, đều không có ngoại lệ." Lý Long Cơ đón ánh mắt của chàng, đầu tiên là thu liễm ý cười, rồi bỗng nhiên lại cười lớn tiếng, bắt lấy bội kiếm bên hông ném tới: "Đại ca nói đúng, ta nhất thời tình thế cấp bách, hồ đồ."
Lý Thành Khí chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Không sao." Kiếm đã ném, tâm trạng ta càng trầm xuống, cố ý ho khan hai tiếng, cười hỏi đến Lý Long Cơ: "Trời giá rét, vào đình sưởi ấm trước đi", nói xong mới nhìn người đang quỳ dưới tuyết: "Hà Phúc, mang chút trà nóng đến cho Lâm Tri quận vương."
Hà Phúc tuân lệnh, đứng dậy lui xuống.
Không có người ngoài, mới dễ nới chuyện hơn.
Lý Long Cơ vào đình, tùy ý ngồi vào ghế ở cạnh ta, ngưng thần nhìn một lúc mới hỏi: "Vĩnh An, mấy tháng này có ăn ngủ được không ?" Ta cười gật đầu: "Ăn ngon, ngủ thì khó nói, mỗi đêm đều tỉnh vài lần." Ta liếc nhìn Lý Thành Khí một cái, bỏ lửng nửa câu sau. Người khó ngủ yên nhất là chàng, mỗi lần ta tỉnh lại chàng đều có thể phát hiện, cũng không phiền chán giúp ta xoay người, dỗ ta đi vào giấc ngủ...
Lý Thành Khí nhàn nhạt nhìn lại ta, cười mà không nói.
Ta mới quay sang Lý Long Cơ: "Là chuyện gì làm ngươi nổi giận như vậy?"
Lý Long Cơ tựa hồ nở nụ cười, nhưng vẫn ẩn chứa tức giận: "Có một số việc ta muốn hỏi đại ca một mình." Trái lại ta vẫn mỉm cười: "Thân mình ta thế này, ngươi muốn ta tránh đi như thế nào?" Nói xong mới nhìn Lý Thành Khí: "Ta có thể nghe sao?" Lý Thành Khí chỉ lắc đầu cười, nói với Lý Long Cơ: "Vĩnh An thân mình không tiện, cũng không cần lảng tránh, cứ nói đừng ngại."
Lý Long Cơ tùy tay cầm lấy chén trà trên bàn, ta vội ngăn lại: "Cái này không phải cho ngươi uống, là thuốc an thai của ta." Hắn sửng sốt, đặt chén trà sang một bên: "Vì sao phải an thai? Là có chỗ nào không ổn?" Ta cảm thấy hắn hình như còn có rất nhiều thứ muốn truy hỏi, liền lảng tránh tầm mắt của hắn: "Ngươi là một nam nhân, không tiện hỏi cái này, trước tiên nói về chính sự đi."
Hắn trầm mặc, nhưng không hỏi nữa.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có Lý Thành Khí thản nhiên như thường, rót thêm một chén thuốc ấm, đưa tới trước mặt ta. Ta tiếp nhận chén thuốc, khẽ nhấp một ngụm: "Nếu ngươi thực sự khó nói, chờ Hà Phúc đến đây, ta bảo hắn dìu ta trở về phòng, huynh đệ hai người các ngươi đến thư phòng thảo luận được không?"
"Không cần", Lý Long Cơ cuối cùng mở miệng: "Hôm nay ta đến, chẳng qua muốn hỏi đại ca một chút, vì sao vây hãm ta ở Trường An hơn mười ngày, đối đãi như trọng phạm giết người?"
Thì ra là thế, khó trách hắn gần như muốn rút kiếm chém tới đây.
Ta cúi đầu tiếp tục uống thuốc, trong đầu lướt nhanh tất cả tiền căn hậu quả. Bức Hoàng cô tổ mẫu thoái vị, đó là cơ hội ngàn năm một thuở, Lý Long Cơ sẽ không thể không biết, cũng sẽ không thể không có kế hoạch, nhưng cuối cùng lại bị Thành Khí hạ thủ trước. Ta tin tưởng Thành Khí làm như thế, đối với hắn tuyệt đối có trăm lợi mà không hại.
Hôm nay tuy là cung biến, khả năng thay Lý gia cầm lại thiên hạ chỉ có một người —— Thái tử Lý Hiển. Cả triều văn võ có hơn sáu phần là người Hoàng cô tổ mẫu tự tay đề bạt, nếu không phải là Lý Hiển, ai có thể khiến cho các đại thần này cam nguyện bức Hoàng cô tổ mẫu thoái vị? Lý Hiển làm chủ Đông cung nhiều năm, từ lâu đã là Thái tử được thiên hạ nhận định. Mặc dù Thái Bình có thể trợ giúp ông độc chiếm thiên hạ trước, nhưng là do nàng ta đều có mưu tính. Làm sao tới được Lý Long Cơ?
Đạo lý dễ hiểu như thế, ngay cả người ngoài như ta cũng hiểu được, vậy mà hắn không hiểu?
Chỉ có thể nói, hắn thật sự không cam lòng.
Lý Thành Khí chỉ cười thở dài: "Nếu không vây khốn đệ, chỉ sợ lúc này đệ đã bị mọi người cho là loạn thần tặc tử, tống vào Thiên Lao chịu tội." Chàng nói vân đạm phong khinh, Lý Long Cơ đã hơi biến sắc: "Đại ca huynh mưu tính nhiều năm, làm thế nào cam tâm tặng cho Thái tử?" Lý Thành Khí cười lắc đầu: "Chưa phải thời điểm." Lý Long Cơ nhướng mày nói: "Chẳng lẽ đợi cho Thái tử đi lên ngôi hoàng đế, giang sơn củng cố, sau lại hành thích vua soán vị?"
Lý Thành Khí lại lắc đầu: "Có cô cô ở đó, ông ta sẽ không thể ngồi yên ổn." Lý Long Cơ truy vấn: "Chẳng lẽ đại ca muốn trợ giúp cô cô trở thành Hoàng tổ mẫu thứ hai?" Lý Thành Khí nhìn ta liếc mắt một cái, ta bị chàng nhìn có chút không hiểu: "Nhìn ta làm cái gì?" Lý Thành Khí ôn nhu nói: "Đừng uống quá nhanh."
Ta a lên, mới phát hiện lo nghe bọn hắn nói, một chén thuốc đầy không ngờ đã uống thấy đáy. Nhất thời hai tai nóng lên, thì thào ‘đã biết’.
Thế này Lý Thành Khí mới tiếp tục lời nói mới rồi: "Thái Bình là vũ khí để ứng đối với tân đế, không hơn." Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc, lại nói: "Đại ca nói chẳng qua cũng là suy đoán, Thái tử có Uyển Nhi và Võ Tam Tư tương trợ, thế lực ngang ngửa với cô cô. Nếu thật sự là danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế, triều thần sẽ ủng hộ tân đế, làm thế nào để mặc người khác bài bố?"
Lý Thành Khí cười mà không nói, ta đem chén thuốc nhét vào ngực chàng, tiếp lời: "Cô cô còn có Thành Khí", nhìn Lý Long Cơ nghiêm túc một cái, tiếp tục nói: "Cũng còn có ngươi."
Hy vọng đến cuối cùng, hắn thật sự có thể đứng chung một phía cùng chúng ta.
Hôm nay Thành Khí làm gì, đều không có tâm tư hại hắn, nhưng chưa chắc hắn cũng sẽ nghĩ như thế... Nghĩ tới đó, có hơi chút không yên tâm, chợt cảm thấy từng trận đau nhức truyền đến, ta theo bản năng nắm tay thành quyền, hít sâu một hơi. Lý Thành Khí lập tức buông chén, rất nhanh cầm tay ta: "Vừa đau ?" Ta cắn chặt môi, nhẹ gật đầu: "Không khác tối hôm qua mấy, qua một lát là tốt rồi." Tối hôm qua cũng như thế, bỗng nhiên đau bụng, làm tất cả mọi người cuống cuồng nghĩ ta sắp lâm bồn, cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Đoán chừng là khi nãy suy nghĩ lo lắng nhiều quá.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân phân tán lực chú ý, không thèm suy nghĩ nhiều nữa, nhưng bụng còn đau hơn ban nãy, từng đợt đau đánh úp vào. Ta nhịn không được rên rỉ, xoay tay chụp cổ tay Lý Thành Khí. Đang thở hổn hển, liền cảm thấy bị ai bế lên, giọng nói của chàng ngay tại bên tai: "Cố gắng phân tâm một chút."
Ta cố gắng dạ, ôm cổ chàng, chợt nghe thấy chàng nói với Lý Long Cơ: "Hôm nay chuyện đã thành kết cục đã định, nhiều lời vô ích. Đệ phủ về trước, đợi Vĩnh An sinh con xong ta sẽ đi tìm đệ." Nói xong cũng không chờ Lý Long Cơ trả lời, ta cảm giác Lý Thành Khí đã ổn định bước về phía trước, vừa đi còn vừa an ủi: "Đừng sợ, luôn luôn sẽ đau, trước mắt chỉ là dấu hiệu ban đầu, đợi khi đau bụng thường xuyên hơn mới"
Ta nghe mà muốn bật cười, miễn cưỡng trợn mắt nhìn chàng: "Rất có bài bản hẳn hoi, một chút cũng không giống như lần đầu làm cha, chàng có phải gạt ta cái gì hay không?"
Lý Thành Khí bị ta chọc dở khóc dở cười, khẽ hôn lên trán ta: "Đừng nói nữa, sau đó sẽ có lúc nàng khóc." Ta tức giận nhếch miệng, vừa định nói chuyện, lại là một trận đau nhức, chỉ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại mặc chàng bế ta vào phòng.
Đêm hôm đó, ta đau vài lần muốn chết đi sống lại. Mỗi lần nhớ tới chàng nói sẽ có lúc ta khóc, thật sự là vừa khóc vừa cười, không biết bị tra tấn bao lâu, mới nghe thấy có người ở kêu sinh rồi sinh rồi, ý đau chưa giảm cũng là lúc toàn thân thoát lực, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thần Long nguyên niên, ngày hai mươi ba tháng giêng, Thái tử giám quốc, xá thiên hạ. Ngày kế, Thái Hậu truyền ngôi Thái tử, phục quốc hào thành "Đường".
Đồng thời đứa con đầu tiên cũng của ta ra đời, là trưởng tử của Lý Thành Khí, đặt tên Tự Cung.
*Tự Cung: tự = con cháu, kế thừa, cung = cung kính, kính cẩn
Hoàng cô tổ mẫu trở về Lạc Dương, dưỡng bệnh ở Nghênh Tiên cung, vốn dĩ ta phải theo ở cùng, nhưng Thẩm Thu tính ngày e là tháng giêng sẽ sinh. Lý Thành Khí không biết dùng thủ đoạn gì, nhiều lần thỉnh chỉ, cuối cùng mang ta ra khỏi Nghênh Tiên cung, tạm ở trong vương phủ lúc trước của Lý Thành Khí.
Đi đứng tay chân đều phù thũng, ta gần như lười xuống giường, Lý Thành Khí liền cả ngày đem ta bế đến bế đi. Ta ôm cổ chàng, cười hỏi: "Nặng không ?" Chàng giả bộ nhíu mày, bước chân lại vô cùng ổn định. Vào đến noãn đình thả ta xuống, lại dùng chăn gấm rất dày phủ kín người ta, mới gật đầu: "Rất nặng." Ta vỗ về cái bụng nhô lên, ôn nhu nói: "Con à, chưa sinh ra phụ vương con đã sủng con như thế, không biết sau này sẽ còn như thế nào nữa ?"
Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười, đợi ta đùa cợt đủ, mới nhẹ than thở: "Mọi người đều nói có vợ chồng tình thâm, có kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chứ chưa có ai nói cốt nhục con cái có duyên ba kiếp. Vĩnh An, nàng cảm nhận rằng ta sẽ thương con còn hơn nàng sao ?" Lòng ta chợt thấy ấm áp, đặt tay lên ngực chàng: "Thiên hạ trong lòng chàng ? Con dân của chàng thì sao ?"
Lý Thành Khí đứng lên, chỉ về phía Trường An rất xa nhìn không tới: "Sau hôm nay, thiên hạ không còn là Đại Chu, phục quốc hào thành 'Đường' ", chàng quay đầu nhìn ta, ý cười từ bên môi lan tràn đến trong mắt, thời gian như phảng phất trở lại lúc chúng ta cùng sóng vai đứng trên lầu ở Phù Dung viên, lắng nghe Khúc Giang yến ẩm.
Lúc đó ta và chàng tự định hôn ước, mẫu phi của chàng còn ở nhân gian.
Mặc dù con đường phía trước khó đi, nhưng vẫn chưa tới đường cùng.
Ta biết ba năm nay Lý Thành Khí hay thường xuyên lui tới cùng Thái Bình, Lý gia lên ngôi đã là việc sớm hay muộn, chỉ cần nhìn cách chàng có thể mang ta tách khỏi Hoàng cô tổ mẫu, đã đoán được bảy tám phần. Nhưng không ngờ chính là hôm nay, càng không ngờ vào thời khắc quan trọng ấy Lý Thành Khí vẫn đang ở cạnh ta. Ta quay đầu, cố gắng muốn ngồi dậy: "Bọn chàng chuẩn bị làm như thế nào?"
Lý Thành Khí mỉm cười cúi người, nhìn thẳng ta: "Đã làm rồi. Giờ phút này, Thái Bình cùng với Thái tử, Tể tướng Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ và các trọng thần đã đi gặp Hoàng tổ mẫu, sắp tới truyền ngôi." Tim ta nhảy dựng lên, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng lời Lý Thành Khí ung dung điềm tĩnh như thế vẫn chấn động người khác: "Truyền ngôi Thái tử ?" Chàng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Truyền ngôi Thái tử."
Năm ngón tay Lý Thành Khí đan vào quấn quít tay ta, vừa muốn nói gì nữa, chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ồn ào. Chàng chuẩn bị đứng dậy, thì đã thấy một thân ảnh đang đi vội tới. Hà Phúc gần như một đường vừa lùi vừa ngăn trở, nhưng không dám cứng rắn cản lại.
Ba năm không gặp, mặt mày hắn lại nẩy nở hơn chút, đôi mắt phượng sắc bén trông giống hệt Hoàng tổ mẫu. Không che giấu chút nào, đi thẳng hướng về phía noãn đình nơi ta và Lý Thành Khí đang ngồi.
Ánh mắt chạm vào nhau, hắn mới dừng mạnh lại, nhìn chằm chằm nơi này, mím môi không nói.
Hà Phúc thấy ta ở đây, càng thêm nóng vội, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống tuyết: "Quận chúa đang mang thai, không chịu được kinh sợ, thỉnh quận vương tháo kiếm xuống trước." "Tháo kiếm?" Lý Long Cơ khẽ nhếch một bên khóe miệng: "Ta với đại ca huynh đệ tình thâm, chẳng lẽ còn cần làm loại sự tình này?" Hắn lại tiến lên hai bước, Hà Phúc liền quỳ lui ra phía sau hai bước, không nhượng bộ chút nào.
Kẻ tiến người lùi, rốt cuộc Lý Long Cơ nổi giận hét lớn: "Cút ngay!"
"Long Cơ", lúc này Lý Thành Khí mới buông tay ta ra, đứng lên nhìn hắn: "Đừng trách Hà Phúc, từ lúc Vĩnh An vào đây ở, ta đã lập ra quy định tháo kiếm. Bất kể là cô cô, Thái tử, hay là võ tướng đi theo ta nhiều năm, đều không có ngoại lệ." Lý Long Cơ đón ánh mắt của chàng, đầu tiên là thu liễm ý cười, rồi bỗng nhiên lại cười lớn tiếng, bắt lấy bội kiếm bên hông ném tới: "Đại ca nói đúng, ta nhất thời tình thế cấp bách, hồ đồ."
Lý Thành Khí chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Không sao." Kiếm đã ném, tâm trạng ta càng trầm xuống, cố ý ho khan hai tiếng, cười hỏi đến Lý Long Cơ: "Trời giá rét, vào đình sưởi ấm trước đi", nói xong mới nhìn người đang quỳ dưới tuyết: "Hà Phúc, mang chút trà nóng đến cho Lâm Tri quận vương."
Hà Phúc tuân lệnh, đứng dậy lui xuống.
Không có người ngoài, mới dễ nới chuyện hơn.
Lý Long Cơ vào đình, tùy ý ngồi vào ghế ở cạnh ta, ngưng thần nhìn một lúc mới hỏi: "Vĩnh An, mấy tháng này có ăn ngủ được không ?" Ta cười gật đầu: "Ăn ngon, ngủ thì khó nói, mỗi đêm đều tỉnh vài lần." Ta liếc nhìn Lý Thành Khí một cái, bỏ lửng nửa câu sau. Người khó ngủ yên nhất là chàng, mỗi lần ta tỉnh lại chàng đều có thể phát hiện, cũng không phiền chán giúp ta xoay người, dỗ ta đi vào giấc ngủ...
Lý Thành Khí nhàn nhạt nhìn lại ta, cười mà không nói.
Ta mới quay sang Lý Long Cơ: "Là chuyện gì làm ngươi nổi giận như vậy?"
Lý Long Cơ tựa hồ nở nụ cười, nhưng vẫn ẩn chứa tức giận: "Có một số việc ta muốn hỏi đại ca một mình." Trái lại ta vẫn mỉm cười: "Thân mình ta thế này, ngươi muốn ta tránh đi như thế nào?" Nói xong mới nhìn Lý Thành Khí: "Ta có thể nghe sao?" Lý Thành Khí chỉ lắc đầu cười, nói với Lý Long Cơ: "Vĩnh An thân mình không tiện, cũng không cần lảng tránh, cứ nói đừng ngại."
Lý Long Cơ tùy tay cầm lấy chén trà trên bàn, ta vội ngăn lại: "Cái này không phải cho ngươi uống, là thuốc an thai của ta." Hắn sửng sốt, đặt chén trà sang một bên: "Vì sao phải an thai? Là có chỗ nào không ổn?" Ta cảm thấy hắn hình như còn có rất nhiều thứ muốn truy hỏi, liền lảng tránh tầm mắt của hắn: "Ngươi là một nam nhân, không tiện hỏi cái này, trước tiên nói về chính sự đi."
Hắn trầm mặc, nhưng không hỏi nữa.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có Lý Thành Khí thản nhiên như thường, rót thêm một chén thuốc ấm, đưa tới trước mặt ta. Ta tiếp nhận chén thuốc, khẽ nhấp một ngụm: "Nếu ngươi thực sự khó nói, chờ Hà Phúc đến đây, ta bảo hắn dìu ta trở về phòng, huynh đệ hai người các ngươi đến thư phòng thảo luận được không?"
"Không cần", Lý Long Cơ cuối cùng mở miệng: "Hôm nay ta đến, chẳng qua muốn hỏi đại ca một chút, vì sao vây hãm ta ở Trường An hơn mười ngày, đối đãi như trọng phạm giết người?"
Thì ra là thế, khó trách hắn gần như muốn rút kiếm chém tới đây.
Ta cúi đầu tiếp tục uống thuốc, trong đầu lướt nhanh tất cả tiền căn hậu quả. Bức Hoàng cô tổ mẫu thoái vị, đó là cơ hội ngàn năm một thuở, Lý Long Cơ sẽ không thể không biết, cũng sẽ không thể không có kế hoạch, nhưng cuối cùng lại bị Thành Khí hạ thủ trước. Ta tin tưởng Thành Khí làm như thế, đối với hắn tuyệt đối có trăm lợi mà không hại.
Hôm nay tuy là cung biến, khả năng thay Lý gia cầm lại thiên hạ chỉ có một người —— Thái tử Lý Hiển. Cả triều văn võ có hơn sáu phần là người Hoàng cô tổ mẫu tự tay đề bạt, nếu không phải là Lý Hiển, ai có thể khiến cho các đại thần này cam nguyện bức Hoàng cô tổ mẫu thoái vị? Lý Hiển làm chủ Đông cung nhiều năm, từ lâu đã là Thái tử được thiên hạ nhận định. Mặc dù Thái Bình có thể trợ giúp ông độc chiếm thiên hạ trước, nhưng là do nàng ta đều có mưu tính. Làm sao tới được Lý Long Cơ?
Đạo lý dễ hiểu như thế, ngay cả người ngoài như ta cũng hiểu được, vậy mà hắn không hiểu?
Chỉ có thể nói, hắn thật sự không cam lòng.
Lý Thành Khí chỉ cười thở dài: "Nếu không vây khốn đệ, chỉ sợ lúc này đệ đã bị mọi người cho là loạn thần tặc tử, tống vào Thiên Lao chịu tội." Chàng nói vân đạm phong khinh, Lý Long Cơ đã hơi biến sắc: "Đại ca huynh mưu tính nhiều năm, làm thế nào cam tâm tặng cho Thái tử?" Lý Thành Khí cười lắc đầu: "Chưa phải thời điểm." Lý Long Cơ nhướng mày nói: "Chẳng lẽ đợi cho Thái tử đi lên ngôi hoàng đế, giang sơn củng cố, sau lại hành thích vua soán vị?"
Lý Thành Khí lại lắc đầu: "Có cô cô ở đó, ông ta sẽ không thể ngồi yên ổn." Lý Long Cơ truy vấn: "Chẳng lẽ đại ca muốn trợ giúp cô cô trở thành Hoàng tổ mẫu thứ hai?" Lý Thành Khí nhìn ta liếc mắt một cái, ta bị chàng nhìn có chút không hiểu: "Nhìn ta làm cái gì?" Lý Thành Khí ôn nhu nói: "Đừng uống quá nhanh."
Ta a lên, mới phát hiện lo nghe bọn hắn nói, một chén thuốc đầy không ngờ đã uống thấy đáy. Nhất thời hai tai nóng lên, thì thào ‘đã biết’.
Thế này Lý Thành Khí mới tiếp tục lời nói mới rồi: "Thái Bình là vũ khí để ứng đối với tân đế, không hơn." Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc, lại nói: "Đại ca nói chẳng qua cũng là suy đoán, Thái tử có Uyển Nhi và Võ Tam Tư tương trợ, thế lực ngang ngửa với cô cô. Nếu thật sự là danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế, triều thần sẽ ủng hộ tân đế, làm thế nào để mặc người khác bài bố?"
Lý Thành Khí cười mà không nói, ta đem chén thuốc nhét vào ngực chàng, tiếp lời: "Cô cô còn có Thành Khí", nhìn Lý Long Cơ nghiêm túc một cái, tiếp tục nói: "Cũng còn có ngươi."
Hy vọng đến cuối cùng, hắn thật sự có thể đứng chung một phía cùng chúng ta.
Hôm nay Thành Khí làm gì, đều không có tâm tư hại hắn, nhưng chưa chắc hắn cũng sẽ nghĩ như thế... Nghĩ tới đó, có hơi chút không yên tâm, chợt cảm thấy từng trận đau nhức truyền đến, ta theo bản năng nắm tay thành quyền, hít sâu một hơi. Lý Thành Khí lập tức buông chén, rất nhanh cầm tay ta: "Vừa đau ?" Ta cắn chặt môi, nhẹ gật đầu: "Không khác tối hôm qua mấy, qua một lát là tốt rồi." Tối hôm qua cũng như thế, bỗng nhiên đau bụng, làm tất cả mọi người cuống cuồng nghĩ ta sắp lâm bồn, cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Đoán chừng là khi nãy suy nghĩ lo lắng nhiều quá.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân phân tán lực chú ý, không thèm suy nghĩ nhiều nữa, nhưng bụng còn đau hơn ban nãy, từng đợt đau đánh úp vào. Ta nhịn không được rên rỉ, xoay tay chụp cổ tay Lý Thành Khí. Đang thở hổn hển, liền cảm thấy bị ai bế lên, giọng nói của chàng ngay tại bên tai: "Cố gắng phân tâm một chút."
Ta cố gắng dạ, ôm cổ chàng, chợt nghe thấy chàng nói với Lý Long Cơ: "Hôm nay chuyện đã thành kết cục đã định, nhiều lời vô ích. Đệ phủ về trước, đợi Vĩnh An sinh con xong ta sẽ đi tìm đệ." Nói xong cũng không chờ Lý Long Cơ trả lời, ta cảm giác Lý Thành Khí đã ổn định bước về phía trước, vừa đi còn vừa an ủi: "Đừng sợ, luôn luôn sẽ đau, trước mắt chỉ là dấu hiệu ban đầu, đợi khi đau bụng thường xuyên hơn mới"
Ta nghe mà muốn bật cười, miễn cưỡng trợn mắt nhìn chàng: "Rất có bài bản hẳn hoi, một chút cũng không giống như lần đầu làm cha, chàng có phải gạt ta cái gì hay không?"
Lý Thành Khí bị ta chọc dở khóc dở cười, khẽ hôn lên trán ta: "Đừng nói nữa, sau đó sẽ có lúc nàng khóc." Ta tức giận nhếch miệng, vừa định nói chuyện, lại là một trận đau nhức, chỉ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại mặc chàng bế ta vào phòng.
Đêm hôm đó, ta đau vài lần muốn chết đi sống lại. Mỗi lần nhớ tới chàng nói sẽ có lúc ta khóc, thật sự là vừa khóc vừa cười, không biết bị tra tấn bao lâu, mới nghe thấy có người ở kêu sinh rồi sinh rồi, ý đau chưa giảm cũng là lúc toàn thân thoát lực, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thần Long nguyên niên, ngày hai mươi ba tháng giêng, Thái tử giám quốc, xá thiên hạ. Ngày kế, Thái Hậu truyền ngôi Thái tử, phục quốc hào thành "Đường".
Đồng thời đứa con đầu tiên cũng của ta ra đời, là trưởng tử của Lý Thành Khí, đặt tên Tự Cung.
*Tự Cung: tự = con cháu, kế thừa, cung = cung kính, kính cẩn
/81
|