Khảo hạch thứ hai là khảo hạch ngộ tính.
Khảo hạch ngộ tính phân mười người một tổ, mười tổ tiến hành.
Về phần nội dung khảo hạch rất đơn giản, khi khảo hạch thì trên tay mọi người sẽ có một bí tịch kiếm pháp cơ sở, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ kiếm chiêu càng nhiều thì điểm càng cao.
Lý Phù Trần mở ra bí tịch nhìn, thật là bí tịch kiếm pháp cơ sở. Kiếm pháp cơ sở này còn thấp hơn Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, tinh nghĩa ẩn chứa trong kiếm chiêu rất ít.
Tổng cộng có mười bốn chiêu, cũng không nhiều.
Lý Phù Trần quan sát chăm chú.
Một nén nhang đi qua.
- Được rồi, người thứ nhất bắt đầu.
Mỗi một tổ đều có một trưởng lão khảo hạch, trưởng lão khảo hạch tại tổ của Lý Phù Trần chỉ vào một thiếu niên nói.
Thiếu niên căng thẳng, mang theo Tinh Cương Kiếm bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Sáu chiêu.
Trong thời gian ngắn, thiếu niên tìm hiểu được sáu chiêu.
- Bạch Phi, sáu mươi điểm.
Trưởng lão khảo hạch cầm tư liệu đăng ký của Bạch Phi viết xuống.
Lĩnh ngộ sáu chiêu liền thông qua, lẽ nào lĩnh ngộ thêm một chiêu, tăng thêm năm điểm?
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Không ngoài dự đoán của Lý Phù Trần, sáu chiêu là sáu mươi điểm, bảy chiêu là sáu mươi lăm, tám chiêu là bảy mươi, mỗi một chiêu tăng thêm năm điểm.
- Dương Khai, bảy mươi lăm điểm.
- Thân Đồ Tuyệt, sáu mươi lăm điểm.
- Thân Đồ Lượng, bốn mươi điểm.
- Quan Bằng, sáu mươi điểm.
- Hạ Bình, bảy mươi điểm.
- Chúc Hồng Tú, bảy mươi lăm điểm.
Trong đám người, Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú có ngộ tính cao nhất, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ được chín chiêu, Thân Đồ Lượng có ngộ tính kém nhất, chỉ lĩnh ngộ được bốn chiêu, không hợp cách, còn hai mươi điểm mới đủ sáu mươi.
Lúc này, Thân Đồ Lượng trợn mắt, biểu tình tương phản với lúc khảo hạch căn cốt.
Đến lượt Lý Phù Trần, tất cả mọi người đều nín thở.
Người tham gia thiên tài chiến đều biết, ngộ tính của Lý Phù Trần rất ưu tú, nếu không cũng không thể đánh bại Dương Khai giành quán quân thiên tài chiến, hiện tại mọi người muốn biết, ngộ tính của Lý Phù Trần đến cùng là cao bao nhiêu.
Thời gian một nén nhang đối với Lý Phù Trần mà nói là dư dã, thậm chí có thời gian nối liền kiếm chiêu. Mặc dù kiếm pháp cơ sở chỉ là cơ sở trong kiếm pháp, nhưng kiếm chiêu tương đối nhiều, cho nên cần nối liền lại.
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba . . .
Lý Phù Trần mang theo Tinh Cương Kiếm thi triển kiếm pháp rất trôi chảy.
Con mắt của trưởng lão khảo hạch càng ngày càng sáng, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lý Phù Trần khác với những người khác. Bọn họ chỉ đơn thuần lĩnh ngộ ra kiếm chiêu, cũng không nối liền kiếm chiêu lại, mà Lý Phù Trần có thể làm được chuyện này, hơn nữa rất trôi chảy.
Sáu chiêu, bảy chiêu, tám chiêu . . .
Đám người Dương Khai, Quan Bằng biến sắc.
Mười ba chiêu.
Mười bốn chiêu.
Trong một hơi thở thi triển mười bốn chiêu, Lý Phù Trần vẫn tự nhiên, đút Tinh Cương Kiếm vào vỏ.
- Tốt, tốt.
Đây là lần đầu tiên trưởng lão khảo hạch nói như vậy.
- Lý Phù Trần, một trăm mười điểm.
Hắn viết trong tài liệu đăng ký của Lý Phù Trần:
Người này có ngộ tính kiếm đạo rất tốt, trong vòng một nén nhang, không chỉ lĩnh ngộ toàn bộ kiếm chiêu, mà còn nối liền hoàn mỹ, đặc biệt cộng thêm mười điểm.
- Một trăm mười điểm?
Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú hít sâu một hơi, bọn họ nghi ngời, Lý Phù Trần có phải là loại căn cốt ẩn hình hay không, nếu không, căn cốt phổ thông làm sao có ngộ tính kiếm đạo kinh khủng như vậy.
- Đáng chết.
Vẻ mặt của Quan Bằng rất khó coi, tuy khảo hạch căn cốt của Lý Phù Trần chỉ có bốn mươi điểm, nhưng khảo hạch ngộ tính, tổng cộng đã tới một trăm năm mươi điểm, cao hơn hắn ba mươi điểm.
Dương Khai híp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Nhanh nhìn, bên kia xuất hiện một trăm mười điểm, loại ngộ tính này cũng quá kinh người đi.
- Một trăm mười điểm, trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần trước, hình như chưa có người đạt được như thế, tối đa cũng chỉ một trăm điểm mà thôi.
- Đúng vậy, chỉ có thiên kiêu sớm nhập tông, mới có thể đạt được một trăm mười điểm.
- Tám năm trước từng có một thiên kiêu, lấy được một trăm hai mươi điểm, có người nói hắn trên cơ sở mười bốn chiêu, ngộ ra được chiêu thứ mười lăm, người đó gọi là Kiếm Si, hôm nay đã là đệ tử Chân Truyền.
- Lúc Kiếm Si nhập môn, đã có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, không phải chúng ta có thể so sánh.
Động tĩnh bên Lý Phù Trần, đưa tới chú ý của không ít người, nhưng mọi người đều biết, người mới khảo hạch này, trong khảo hạch căn cốt chỉ có phổ thông.
Có lẽ hắn có khả năng đánh gãy gông xiềng căn cốt phổ thông, đạt được thành tựu cực cao.
Chúc Hồng Tú thầm nghĩ.
Khảo hạch ngộ tính hoàn tất, tiếp đến là khảo hạch trọng yếu nhất, khảo hạch ý chí.
Trong ba hạng khảo hạch, căn cốt do tiên thiên quyết định, không cách nào thay đổi, ngộ tính hơn phân nửa cũng là do tiên thiên quyết định, phân nửa là do hậu thiên quyết định, mà ý chí thì hoàn toàn do hậu thiên quyết định.
Cho nên ở một mức độ nào đó, thì khảo hạch ý chí là quan trọng nhất. Một Võ giả không có ý chí cứng cõi, cho dù có căn cốt tốt, thành tựu trong tương lai cũng có hạn, mà một người không có căn cốt tốt, cho dù tiên thiên thiếu, chỉ cần đủ ý chí, tương lai vẫn có thể bước lên tầng thứ cao hơn.
Đương nhiên, nếu có cả hai, mà tương lại không ngã xuống, cơ bản đều có thành tựu kinh người.
Khảo hạch ý chí cũng không phải trên Bình Sơn, mà là trong một sơn cốc.
Một con đường màu xanh, từ cửa cốc kéo dài sâu vào bên trong, mây mù trùng điệp, khí tức ác liệt cuồn cuộn, giống như có vô số yêu ma ẩn núp trong đó, lúc nào cũng có thể bay ra.
Con đường thật đáng sợ.
Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại, hắn có thể cảm giác được, con đường này rất nguy hiểm, loại nguy hiểm này không phải loại hắn biết, mà là nguy hiểm không cách nào biết rõ, rất vô lý như tồn tại chân thực.
- Đây chính là Thanh Vân Lộ của Thương Lan Tông ta, xông qua, từ nay về sau một bước lên mây, không qua, cho dù có căn cốt thật tốt, cũng không được trọng dụng, ta sẽ căn cứ theo thời gian mà tính điểm.
Trưởng lão khảo hạch ý chí có rất nhiều, lão giả đứng đầu có khí tức sâu không lường, hiển nhiên là cao hơn những trưởng lão khác, nếu Lý Phù Trần đoán không nhầm, lão giả này chắc là Đại trưởng lão có quyền lực lớn nhất Ngoại Tông.
- Được rồi, tất cả đi vào!
Đại trưởng lão Ngoại Tông phất tay.
Nghe vậy, mọi người bao gồm Lý Phù Trần nối đuôi nhau đi vào. Mà trước đó, có không ít người đi vào Thanh Vân Lộ, dần dần tiến vào mây mù trùng điệp.
Vừa bước lên Thanh Vân Lộ, Lý Phù Trần liền cảm giác thân thể trầm xuống.
Áp lực thật lớn, giống như đeo mấy trăm cân vậy.
Lý Phù Trần hơi biến sắc, hắn còn không biết Thanh Vân Lộ dài bao nhiêu, nếu dài hơn so với dự đoán của hắn, dưới trọng lực mấy trăm cân, đủ đem hắn ép vỡ.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều tiến vào trong mây mù.
- Tiêu trưởng lão, ngươi nói trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần này, sẽ có mấy người trọn điểm?
Trần Tông Minh thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng Đại trưởng lão Ngoại Tông Tiêu Trường Phong nói.
Tiêu Trường Phong trầm ngâm nói:
- Chỉ sợ không có, Thanh Vân Lộ ẩn chứa trọng áp cùng ảo cảnh, trong mười năm này, chỉ có ba người trọn điểm trong khảo hạch ý chí, hơn nữa đều là đệ tử sớm nhập Thương Lan Tông, có căn cốt tứ, ngũ tinh.
Khảo hạch ngộ tính phân mười người một tổ, mười tổ tiến hành.
Về phần nội dung khảo hạch rất đơn giản, khi khảo hạch thì trên tay mọi người sẽ có một bí tịch kiếm pháp cơ sở, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ kiếm chiêu càng nhiều thì điểm càng cao.
Lý Phù Trần mở ra bí tịch nhìn, thật là bí tịch kiếm pháp cơ sở. Kiếm pháp cơ sở này còn thấp hơn Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, tinh nghĩa ẩn chứa trong kiếm chiêu rất ít.
Tổng cộng có mười bốn chiêu, cũng không nhiều.
Lý Phù Trần quan sát chăm chú.
Một nén nhang đi qua.
- Được rồi, người thứ nhất bắt đầu.
Mỗi một tổ đều có một trưởng lão khảo hạch, trưởng lão khảo hạch tại tổ của Lý Phù Trần chỉ vào một thiếu niên nói.
Thiếu niên căng thẳng, mang theo Tinh Cương Kiếm bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Sáu chiêu.
Trong thời gian ngắn, thiếu niên tìm hiểu được sáu chiêu.
- Bạch Phi, sáu mươi điểm.
Trưởng lão khảo hạch cầm tư liệu đăng ký của Bạch Phi viết xuống.
Lĩnh ngộ sáu chiêu liền thông qua, lẽ nào lĩnh ngộ thêm một chiêu, tăng thêm năm điểm?
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Không ngoài dự đoán của Lý Phù Trần, sáu chiêu là sáu mươi điểm, bảy chiêu là sáu mươi lăm, tám chiêu là bảy mươi, mỗi một chiêu tăng thêm năm điểm.
- Dương Khai, bảy mươi lăm điểm.
- Thân Đồ Tuyệt, sáu mươi lăm điểm.
- Thân Đồ Lượng, bốn mươi điểm.
- Quan Bằng, sáu mươi điểm.
- Hạ Bình, bảy mươi điểm.
- Chúc Hồng Tú, bảy mươi lăm điểm.
Trong đám người, Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú có ngộ tính cao nhất, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ được chín chiêu, Thân Đồ Lượng có ngộ tính kém nhất, chỉ lĩnh ngộ được bốn chiêu, không hợp cách, còn hai mươi điểm mới đủ sáu mươi.
Lúc này, Thân Đồ Lượng trợn mắt, biểu tình tương phản với lúc khảo hạch căn cốt.
Đến lượt Lý Phù Trần, tất cả mọi người đều nín thở.
Người tham gia thiên tài chiến đều biết, ngộ tính của Lý Phù Trần rất ưu tú, nếu không cũng không thể đánh bại Dương Khai giành quán quân thiên tài chiến, hiện tại mọi người muốn biết, ngộ tính của Lý Phù Trần đến cùng là cao bao nhiêu.
Thời gian một nén nhang đối với Lý Phù Trần mà nói là dư dã, thậm chí có thời gian nối liền kiếm chiêu. Mặc dù kiếm pháp cơ sở chỉ là cơ sở trong kiếm pháp, nhưng kiếm chiêu tương đối nhiều, cho nên cần nối liền lại.
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba . . .
Lý Phù Trần mang theo Tinh Cương Kiếm thi triển kiếm pháp rất trôi chảy.
Con mắt của trưởng lão khảo hạch càng ngày càng sáng, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lý Phù Trần khác với những người khác. Bọn họ chỉ đơn thuần lĩnh ngộ ra kiếm chiêu, cũng không nối liền kiếm chiêu lại, mà Lý Phù Trần có thể làm được chuyện này, hơn nữa rất trôi chảy.
Sáu chiêu, bảy chiêu, tám chiêu . . .
Đám người Dương Khai, Quan Bằng biến sắc.
Mười ba chiêu.
Mười bốn chiêu.
Trong một hơi thở thi triển mười bốn chiêu, Lý Phù Trần vẫn tự nhiên, đút Tinh Cương Kiếm vào vỏ.
- Tốt, tốt.
Đây là lần đầu tiên trưởng lão khảo hạch nói như vậy.
- Lý Phù Trần, một trăm mười điểm.
Hắn viết trong tài liệu đăng ký của Lý Phù Trần:
Người này có ngộ tính kiếm đạo rất tốt, trong vòng một nén nhang, không chỉ lĩnh ngộ toàn bộ kiếm chiêu, mà còn nối liền hoàn mỹ, đặc biệt cộng thêm mười điểm.
- Một trăm mười điểm?
Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú hít sâu một hơi, bọn họ nghi ngời, Lý Phù Trần có phải là loại căn cốt ẩn hình hay không, nếu không, căn cốt phổ thông làm sao có ngộ tính kiếm đạo kinh khủng như vậy.
- Đáng chết.
Vẻ mặt của Quan Bằng rất khó coi, tuy khảo hạch căn cốt của Lý Phù Trần chỉ có bốn mươi điểm, nhưng khảo hạch ngộ tính, tổng cộng đã tới một trăm năm mươi điểm, cao hơn hắn ba mươi điểm.
Dương Khai híp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Nhanh nhìn, bên kia xuất hiện một trăm mười điểm, loại ngộ tính này cũng quá kinh người đi.
- Một trăm mười điểm, trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần trước, hình như chưa có người đạt được như thế, tối đa cũng chỉ một trăm điểm mà thôi.
- Đúng vậy, chỉ có thiên kiêu sớm nhập tông, mới có thể đạt được một trăm mười điểm.
- Tám năm trước từng có một thiên kiêu, lấy được một trăm hai mươi điểm, có người nói hắn trên cơ sở mười bốn chiêu, ngộ ra được chiêu thứ mười lăm, người đó gọi là Kiếm Si, hôm nay đã là đệ tử Chân Truyền.
- Lúc Kiếm Si nhập môn, đã có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, không phải chúng ta có thể so sánh.
Động tĩnh bên Lý Phù Trần, đưa tới chú ý của không ít người, nhưng mọi người đều biết, người mới khảo hạch này, trong khảo hạch căn cốt chỉ có phổ thông.
Có lẽ hắn có khả năng đánh gãy gông xiềng căn cốt phổ thông, đạt được thành tựu cực cao.
Chúc Hồng Tú thầm nghĩ.
Khảo hạch ngộ tính hoàn tất, tiếp đến là khảo hạch trọng yếu nhất, khảo hạch ý chí.
Trong ba hạng khảo hạch, căn cốt do tiên thiên quyết định, không cách nào thay đổi, ngộ tính hơn phân nửa cũng là do tiên thiên quyết định, phân nửa là do hậu thiên quyết định, mà ý chí thì hoàn toàn do hậu thiên quyết định.
Cho nên ở một mức độ nào đó, thì khảo hạch ý chí là quan trọng nhất. Một Võ giả không có ý chí cứng cõi, cho dù có căn cốt tốt, thành tựu trong tương lai cũng có hạn, mà một người không có căn cốt tốt, cho dù tiên thiên thiếu, chỉ cần đủ ý chí, tương lai vẫn có thể bước lên tầng thứ cao hơn.
Đương nhiên, nếu có cả hai, mà tương lại không ngã xuống, cơ bản đều có thành tựu kinh người.
Khảo hạch ý chí cũng không phải trên Bình Sơn, mà là trong một sơn cốc.
Một con đường màu xanh, từ cửa cốc kéo dài sâu vào bên trong, mây mù trùng điệp, khí tức ác liệt cuồn cuộn, giống như có vô số yêu ma ẩn núp trong đó, lúc nào cũng có thể bay ra.
Con đường thật đáng sợ.
Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại, hắn có thể cảm giác được, con đường này rất nguy hiểm, loại nguy hiểm này không phải loại hắn biết, mà là nguy hiểm không cách nào biết rõ, rất vô lý như tồn tại chân thực.
- Đây chính là Thanh Vân Lộ của Thương Lan Tông ta, xông qua, từ nay về sau một bước lên mây, không qua, cho dù có căn cốt thật tốt, cũng không được trọng dụng, ta sẽ căn cứ theo thời gian mà tính điểm.
Trưởng lão khảo hạch ý chí có rất nhiều, lão giả đứng đầu có khí tức sâu không lường, hiển nhiên là cao hơn những trưởng lão khác, nếu Lý Phù Trần đoán không nhầm, lão giả này chắc là Đại trưởng lão có quyền lực lớn nhất Ngoại Tông.
- Được rồi, tất cả đi vào!
Đại trưởng lão Ngoại Tông phất tay.
Nghe vậy, mọi người bao gồm Lý Phù Trần nối đuôi nhau đi vào. Mà trước đó, có không ít người đi vào Thanh Vân Lộ, dần dần tiến vào mây mù trùng điệp.
Vừa bước lên Thanh Vân Lộ, Lý Phù Trần liền cảm giác thân thể trầm xuống.
Áp lực thật lớn, giống như đeo mấy trăm cân vậy.
Lý Phù Trần hơi biến sắc, hắn còn không biết Thanh Vân Lộ dài bao nhiêu, nếu dài hơn so với dự đoán của hắn, dưới trọng lực mấy trăm cân, đủ đem hắn ép vỡ.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều tiến vào trong mây mù.
- Tiêu trưởng lão, ngươi nói trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần này, sẽ có mấy người trọn điểm?
Trần Tông Minh thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng Đại trưởng lão Ngoại Tông Tiêu Trường Phong nói.
Tiêu Trường Phong trầm ngâm nói:
- Chỉ sợ không có, Thanh Vân Lộ ẩn chứa trọng áp cùng ảo cảnh, trong mười năm này, chỉ có ba người trọn điểm trong khảo hạch ý chí, hơn nữa đều là đệ tử sớm nhập Thương Lan Tông, có căn cốt tứ, ngũ tinh.
/225
|