"Sao phải khổ như thế? Tên Dịch Thiên Hành của Đại Dịch Giáo này được xưng là một trong những Thiên Cơ Tam công tử. Là người nổi bật trong môn phái, địa vị không dưới ta, cư nhiên còn ẩn tàng một chiêu tuyệt học Hành Giả Vô Cương này, cuối cùng thân tử đạo tiêu trong cổ mộ." Hư Mộ Vân liên tục cảm khái.
Cũng không còn cách nào, người không giết hổ, hổ cũng sẽ giết người." Bích Ngư Nhi lắc đầu nói: "Chính hắn muốn giết chúng ta trước, rắp tâm hại người, không thể giết chết hắn, cũng không còn cách nào, nếu như hắn thật sư thức thời một chút, lập tức sẽ rời đi. Chúng ta thật sẽ là không đuổi tận giết tuyệt đối với hắn."
"Ta cũng muốn nương tay với người, đáng tiếc hiện tại thế đạo là thế! Từng kẻ từng kẻ chạy tới trước mặt ta làm loạn, để ta giết. Không giết bọn chúng không được. Bọn chúng ngược lại sẽ giết chúng ta." Phương Hàn cũng có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, thật ra nếu như tên Dịch Thiên Hành này thức thời rút đi, hắn cũng không muốn so đo cùng với kẻ này.
Nhưng mà hiện tại đối phương lại tới chịu chết, còn đưa tới một môn tuyệt học Thánh nhân, Phương Hàn cũng tuyệt đối không chê.
"Có môn tuyệt học Hành Giả Vô Cương của Thánh nhân này, kết hợp cùng Tự Do Cửu Biến, đối phó với Vô Thường sẽ có thêm phần nắm chắc. Tổ Tiên thì thế nào? Như thường vẫn bị trấn áp, thậm chí là chết." Phương Hàn một mặt tham ngộ tuyệt học, một mặt quan sát kính tử trên vách tường bốn phía. Sau đó dùng thần niệm tìm kiếm vào sâu trong địa huyệt, tiểu thế giới do đạo trường hà kia ngưng tụ thành.
Ở chỗ sâu trong địa huyệt truyền tới khí tức nồng đậm của Vương cấp linh mạch.
Đó chính thức là một đạo Vương cấp linh mạch, mênh mông mà vô hạn. Giống như đại dương, căn bản không có biện pháp thấy được giới hạn, có thể nhét đầy vũ trụ. Phương Hàn có thể hấp thu một chút linh khí của nó, thế nhưng không cách nào mang cả linh mạch rời đi.
Thật giống như ở thế tục, một người bình thường chứng kiến một con sông dài tới ngàn dặm, có thể uống nước ở trong đó, thế nhưng lại không thể thu đi cả nhánh sông.
Hiện tại đối mặt với đạo Vương cấp linh mạch này, Phương Hàn cũng có cảm giác như vậy.
"Lực bất tòng tâm."
Đối mặt với Vương cấp linh mạch trùng trùng điệp điệp này, hắn cũng không biết làm cách nào mới có thể thu. Hắn có thể thu một vạn đạo linh mạch cấp một, thế nhưng đối với đạo linh mạch này cũng đành lực bất tòng tâm.
Phương Hàn nhắm mắt lại, pháp lực nổi lên, một tay chộp vào trong trường hà vô tận. Ầm ầm, một đạo linh khí thủy trụ như Cự Long lớn tới ngàn dặm bay lên trời, bay tới tiến vào trong cơ thể hắn. Nhưng mà đạo linh mạch kia không hề bị giảm đi chút nào. Tựa hồ như vĩnh viễn vô cùng vô tận, không bao giờ cạn vậy.
Một trảo này của hắn nhiều nhất chỉ hấp thu được một chút linh khí mà thôi.
Đám linh khí này cũng đã tương đương với linh khí của ba đạo linh mạch cấp một.
Đáng tiếc đối với một đạo Vương Phẩm linh mạch mà nói, quả thực như muối bỏ biển. Chín trâu mất sợi lông. Một đạo Vương cấp linh mạch trong Vũ Hóa Thiên Quốc trải qua rất nhiều thế, được đám đệ tử hạt giống của Vũ Hóa Môn hấp thu, thế nhưng vẫn không hề thấy hết.
Vương cấp linh mạch, sở dĩ gọi là Vương cấp cũng là bởi vì lực lượng của nó giống như vương giả! Căn bản linh mạch cấp một không thể so được.
"Phong Duyên, ngươi có thu được đạo Vương cấp linh mạch này hay không?" Hư Mộ Vân thấy vậy liền cau mày."
"Vương cấp linh mạch không hề tầm thường, là căn cơ trấn giáo của cả một vương giả đại phái, trong truyền thuyết muốn di động Vương cấp linh mạch, nhất định cần phải có mấy vị Tổ Tiên, thậm chí trên mười vị Tổ Tiên thi triển ra đại thuật khai thiên tích địa, lại liên hợp với vô số đệ tử hạt giống hạch tâm Kim Tiên mới có thể na di. Lực lượng của Phong Duyên tuy cường hoành, thế nhưng vẫn như cũ không cách nào thu lấy Vương cấp linh mạch, cũng không có một loại pháp bảo nào có thể thu Vương cấp linh mạch. Chúng ta hay là trực tiếp thi triển thần thông lớn nhất, thu lấy nguyên khí trong Vương cấp linh mạch này cũng đủ dùng a." Bích Ngư Nhi cũng bắt đầu mãnh liệt thu lấy linh mạch này.
Trong môn phái, mỗi ngày hâp thu linh mach đều có giới hạn, mà trong này có thể liên tục không ngừng thu lấy.
Chỉ chốc lát sau nàng đã trọn vẹn thu lấy lượng nguyên khí tương đương với mười đạo linh mạch cấp một, hồng quang tỏa ra đầy mặt, liên tiếp chứa đựng trong thân thể.
Hư Mộ Vân cũng không yếu thế, tay áo phất lên, trong Vương cấp linh mạch mênh mông này, nàng trọn vẹn hấp thu trên trăm đạo linh mạch cấp một, khi thân thể không thể hấp thu được nữa nàng mới tiếc nuối lắc đầu.
Thần quốc của bản thân, tất cả các pháp bảo của nàng đều tràn đầu nguyên khí linh mạch.
Cũng chỉ có thể hấp thu số lượng nguyên khí tương đương với trên trăm đạo linh mạch cấp một. Nhiều hơn nữa sẽ bạo thể mà chết.
Phương Hàn cũng không đi thu, mà tinh tế tự ngẫm, thôi toán, tựa hồ như đang lên kế hoạch gì đó, thế nhưng trong mắt của hai nàng hắn vẫn tỉnh táo như thường.
"Sao vậy? Phong Duyên, có thể hấp thu được bao nhiêu, với năng lực của ngươi, tuyệt đối có thể hấp thu số lượng nguyên khí hơn ngàn đạo linh mạch cấp một, cũng là một lượng tài phú cự đại, số lượng này đủ có thể khiến ngươi tu luyện đạt tới cảnh giới Tổ Tiên đấy." Hư Mộ Vân vội vàng nói.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên lúc này trong hai mắt của Phương Hàn bắn ra hàn mang, duỗi tay tung trảo, liền trực tiếp bắt lấy hai nàng, sau đó thân thể xoay tròn, dường như tránh thứ gì đó.
Roẹt!
Trong hư không lóe lên một đạo kiếm quang bổ về phía này.
Kiếm quang này sinh tử Vô Thường, tham ngộ huyền diệu của Thương Hải Tang Điền, huyền ảo của vũ trụ Nhật Nguyệt vận chuyển, khiến cho quỷ thần muốn khóc.
"Vô Thường!"
Phương Hàn cước đạp theo nhịp độ huyền ảo, xoay tròn, tránh thoát khỏi đạo kiếm quang này, thế nhưng kiếm quang cũng không biến mất, mà trực tiếp xé rách không gian, tiếp tục truy sát hắn.
"Diệt cho ta!"
Trên tay của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm đồng dạng, khí tức cổ xưa của cự thú từ trên thân kiếm nhộn nạo, diễn dịch ra từn đợt thất lạc.
Là Thất Lạc Chi Kiếm.
Tại thời điểm chém giết sào huyệt Thần Quy Thiên Vương Thú, hắn đã chiếm được bốn đạo kiếm khí Thất Lạc Chi Kiếm, về sau tuy bán cho Mộ Dung Sĩ, thế nhưng sau khi giết chết Mộ Dung Sĩ, hắn lại cướp lấy Ngọc hoàng kiếm quyết của đối phương, lại thu trở về sau đó luyện hóa.
Thương thương thương......
Thất Lạc Chi Kiếm huy sái, tại chỗ liền đánh tan cỗ kiếm khí kia.
"Hảo kiếm thuật... Không thể tưởng được trong đám Kim Tiên lại có người như vậy." Một thanh âm ở chỗ sâu trong địa huyệt, phát ra từ phía trên đạo Vương cấp linh mạch như trường hà kia, kẻ này lướt sóng mà tới, một thân hoàng y, thân hình dựng thẳng như một cây trường thương, toàn thân lù lù bất động, tự nhiên phát ra một cỗ kiếm khí sắc bén ngút trời, đâm rách trời xanh.
"Vô Thường!"
Người tới chính là Vô Thường, siêu việt hơn Kim Tiên, đạt tới cảnh giới Tổ Tiên, đã từng là chiến sĩ thần ngục đáng sợ, về sau trốn tránh trở thành đệ nhất tội phạm truy nã của Thiên Đình.
"Đúng vậym ta chính là lấy mạng vô thường. Ngươi là ai? Thủ đoạn rất độc ác, có thể nói là nhất tuyệt, đầu tiên là giết Mộ Dung Sĩ, sau đó lại dẫn họa lên mình kẻ khác, cư nhiên chính mình hóa thành Mộ Dung Sĩ, biểu diễn một màn đồng quy vu tận với Kim Diệt Ngọc, Kim Diệt Ngọc cuối cùng cũng bị ngươi giết chết. Cướp đoạt toàn bộ bảo tàng trên người hắn, hơn nữa còn không lưu lại chút hậu quả, thủ đoạn này khiến ta phi thường thưởng thức."
Thanh âm của Vô Thường một lần nữa truyền lại.
"Chuyện này mà ngươi cũng có thể nhìn thấu?" Thanh âm của Phương Hàn rất băng lãnh: "Nhưng mà người biết quá nhiều bí mật sẽ không sống lâu, không biết gì mới là hạnh phúc."
"Ha ha! Có ý tứ, có ý tứ, người dám nói với Vô Thường ta như vậy, trên cơ bản đã chết hết rồi." Vô Thường là một kẻ trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa tang thương, trong lúc nói chuyện, không tỏa ra chút sát khí nào, thế nhưng khí tưc bốn phía lại đông cứng lại.
Bích Ngư Nhi, Hư Mộ Vân thậm chí cảm thấy sát khí của đối phương bức bách khiến hai nàng cư nhiên không cách nào phi hành, biến hóa.
"Tên ngươi là gì?" Vô Thường hỏi.
"Phong Duyên. Đệ tử Vũ Hóa Môn." Phương Hàn cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Ta cho ngươi một cơ hội."
"Nói!"
"Đầu nhập vào dưới trướng của ta. Đối chọi với Thiên Đình. Ta có thể giúp ngươi tấn thăng làm Tổ Tiên, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ngươi, khiến ngươi trở thành một chiến sĩ chính thức, là một cỗ máy giết chóc, khiến cho chiến lực của ngươi tăng lên mười lần!" Vô Thường nói: "Nếu không, chỉ có thể chết dưới kiếm của ta, tăng thêm một đạo vong hồn trên kiện Vô Thường Kiếm này. Ta cũng không cần đem chuyện về Mộ Dung Sĩ, Kim Diệt Ngọc để uy hiếp ngươi. Người của Thiên Đình chết thì chết. Chết rất tốt. Hơn nữa Vô Thường ta chưa bao giờ uy hiếp đối thủ yếu hơn ta. Như vậy quả thực làm thân phận của mình tụt xuống."
"Chết ở dưới kiếm của ngươi? Chỉ sợ kiếm của ngươi không có sắc bén như vậy." Phương Hàn quét qua bốn phía: "Chiến sĩ thần ngục của Thiên Đình dường như đang đuổi giết ngươi, ngươi cho rằng có thể đào thoát được sao?"
"Bảy tám tên phế vật, nếu như tấn thăng làm Tổ Tiên, còn có thể chiến một trận với ta, hiện tại chẳng qua chỉ đi tìm chết mà thôi. Ta muốn thu đạo Vương cấp linh mạch này, không có thời gian chiến đấu với bọn chúng. Nhưng mà trong quá trình thu đạo linh mạch này, cư nhiên phát hiên có người đang thu lấy, lại trùng hợp phát hiện ra địa huyệt này, thế cho nên mới chém phá cấm pháp, chạy tới đây. Quả nhiên là một nơi tốt, kết cấu huyền diệu, đúng là mắt trận, linh mạch ở trong này còn tốt hơn rất nhiều so với ở bên ngoài."
Vô Thường vung trường kiếm lên, ánh mắt bắn phá quanh bốn phía: "Nơi tốt, mắt trận hồ vờn rồng lượn, một trong chín mắt trận, Thiên Phi Ô Ma vẽ ra kế hoạch chiếm lĩnh các mắt trận còn lại, chín đạo Vương cấp linh mạch, ta cũng không thể thu hết, chỉ có thể nhường cho Thần tộc, thế nhưng đạo linh mạch này nhất định ta phải thu."
Nguyên lai vừa rồi Vô Thường quả thật đang chiến đấu cùng tám vị chiến sĩ của thần ngục, thế nhưng trong khi chiến đấu, đồng thời cũng tiến hành thu lấy linh mạch. Thế nhưng hắn lại phát hiện linh mạch ba động, vì vậy mới dùng một kiếm chém phá hư không bay tới đây.
Từ một góc độ nào đó, chính Phương Hàn đã khiến cho Vô Thường phát hiện ra nơi này.
"Thế nào? Phong Duyên, cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Đầu nhập vào ta, hoặc là chết!" Vô Thường lại phát ra thanh âm: "Ta chỉ nói lần cuối này thôi. Đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ngươi."
Vèo vèo vèo....
Lúc vừa dứt lời, tám bóng dáng đột nhiên hóa thành tám đạo tia chớp nhân hình xuyên việt qua hư không buông xuống địa huyệt, chìm nổi bất định trên mặt Vương cấp linh mạch.
Đúng là tám chiến sĩ thần ngục truy sát Vô Thường.
Tuy đều là Kim Tiên, thế nhưng mỗi người đều là siêu cấp cường giả biến thái.
"Quả nhiên đây là mắt trận, linh mạch chính thức của Vương cấp linh mạch thì ra là ở chỗ này."
"Đúng vậy, Vô Thường, ngươi ở bên ngoài lãng phí rất nhiều công phu một cách vô ích. Muốn chạy trốn đến đây, chẳng lẽ cho rằng có thể đào thoát được sao?"
"Hừ? Còn có người khác?"....
"Chư vị, chúng ta chính là đệ tử của Vũ Hóa Môn, tên Vô Thường này muốn giết chúng ta, cám ơn các vị đã tới cứu viện. Chúng ta cùng nhau liên thủ giết Vô Thường thôi." Hư Mộ Vân vội vàng cao giọng hét lên.
"Hử? Liên thủ cùng chúng ta? Ba con kiến hôi các ngươi cũng xứng liên thủ với chúng ta?" Một kẻ ở trong đội ngũ chấp pháp thần ngục cười nói: "Muốn cướp phần thưởng, hưởng chút công lao khi giết chết Vô Thường với chúng ta?"
Cũng không còn cách nào, người không giết hổ, hổ cũng sẽ giết người." Bích Ngư Nhi lắc đầu nói: "Chính hắn muốn giết chúng ta trước, rắp tâm hại người, không thể giết chết hắn, cũng không còn cách nào, nếu như hắn thật sư thức thời một chút, lập tức sẽ rời đi. Chúng ta thật sẽ là không đuổi tận giết tuyệt đối với hắn."
"Ta cũng muốn nương tay với người, đáng tiếc hiện tại thế đạo là thế! Từng kẻ từng kẻ chạy tới trước mặt ta làm loạn, để ta giết. Không giết bọn chúng không được. Bọn chúng ngược lại sẽ giết chúng ta." Phương Hàn cũng có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, thật ra nếu như tên Dịch Thiên Hành này thức thời rút đi, hắn cũng không muốn so đo cùng với kẻ này.
Nhưng mà hiện tại đối phương lại tới chịu chết, còn đưa tới một môn tuyệt học Thánh nhân, Phương Hàn cũng tuyệt đối không chê.
"Có môn tuyệt học Hành Giả Vô Cương của Thánh nhân này, kết hợp cùng Tự Do Cửu Biến, đối phó với Vô Thường sẽ có thêm phần nắm chắc. Tổ Tiên thì thế nào? Như thường vẫn bị trấn áp, thậm chí là chết." Phương Hàn một mặt tham ngộ tuyệt học, một mặt quan sát kính tử trên vách tường bốn phía. Sau đó dùng thần niệm tìm kiếm vào sâu trong địa huyệt, tiểu thế giới do đạo trường hà kia ngưng tụ thành.
Ở chỗ sâu trong địa huyệt truyền tới khí tức nồng đậm của Vương cấp linh mạch.
Đó chính thức là một đạo Vương cấp linh mạch, mênh mông mà vô hạn. Giống như đại dương, căn bản không có biện pháp thấy được giới hạn, có thể nhét đầy vũ trụ. Phương Hàn có thể hấp thu một chút linh khí của nó, thế nhưng không cách nào mang cả linh mạch rời đi.
Thật giống như ở thế tục, một người bình thường chứng kiến một con sông dài tới ngàn dặm, có thể uống nước ở trong đó, thế nhưng lại không thể thu đi cả nhánh sông.
Hiện tại đối mặt với đạo Vương cấp linh mạch này, Phương Hàn cũng có cảm giác như vậy.
"Lực bất tòng tâm."
Đối mặt với Vương cấp linh mạch trùng trùng điệp điệp này, hắn cũng không biết làm cách nào mới có thể thu. Hắn có thể thu một vạn đạo linh mạch cấp một, thế nhưng đối với đạo linh mạch này cũng đành lực bất tòng tâm.
Phương Hàn nhắm mắt lại, pháp lực nổi lên, một tay chộp vào trong trường hà vô tận. Ầm ầm, một đạo linh khí thủy trụ như Cự Long lớn tới ngàn dặm bay lên trời, bay tới tiến vào trong cơ thể hắn. Nhưng mà đạo linh mạch kia không hề bị giảm đi chút nào. Tựa hồ như vĩnh viễn vô cùng vô tận, không bao giờ cạn vậy.
Một trảo này của hắn nhiều nhất chỉ hấp thu được một chút linh khí mà thôi.
Đám linh khí này cũng đã tương đương với linh khí của ba đạo linh mạch cấp một.
Đáng tiếc đối với một đạo Vương Phẩm linh mạch mà nói, quả thực như muối bỏ biển. Chín trâu mất sợi lông. Một đạo Vương cấp linh mạch trong Vũ Hóa Thiên Quốc trải qua rất nhiều thế, được đám đệ tử hạt giống của Vũ Hóa Môn hấp thu, thế nhưng vẫn không hề thấy hết.
Vương cấp linh mạch, sở dĩ gọi là Vương cấp cũng là bởi vì lực lượng của nó giống như vương giả! Căn bản linh mạch cấp một không thể so được.
"Phong Duyên, ngươi có thu được đạo Vương cấp linh mạch này hay không?" Hư Mộ Vân thấy vậy liền cau mày."
"Vương cấp linh mạch không hề tầm thường, là căn cơ trấn giáo của cả một vương giả đại phái, trong truyền thuyết muốn di động Vương cấp linh mạch, nhất định cần phải có mấy vị Tổ Tiên, thậm chí trên mười vị Tổ Tiên thi triển ra đại thuật khai thiên tích địa, lại liên hợp với vô số đệ tử hạt giống hạch tâm Kim Tiên mới có thể na di. Lực lượng của Phong Duyên tuy cường hoành, thế nhưng vẫn như cũ không cách nào thu lấy Vương cấp linh mạch, cũng không có một loại pháp bảo nào có thể thu Vương cấp linh mạch. Chúng ta hay là trực tiếp thi triển thần thông lớn nhất, thu lấy nguyên khí trong Vương cấp linh mạch này cũng đủ dùng a." Bích Ngư Nhi cũng bắt đầu mãnh liệt thu lấy linh mạch này.
Trong môn phái, mỗi ngày hâp thu linh mach đều có giới hạn, mà trong này có thể liên tục không ngừng thu lấy.
Chỉ chốc lát sau nàng đã trọn vẹn thu lấy lượng nguyên khí tương đương với mười đạo linh mạch cấp một, hồng quang tỏa ra đầy mặt, liên tiếp chứa đựng trong thân thể.
Hư Mộ Vân cũng không yếu thế, tay áo phất lên, trong Vương cấp linh mạch mênh mông này, nàng trọn vẹn hấp thu trên trăm đạo linh mạch cấp một, khi thân thể không thể hấp thu được nữa nàng mới tiếc nuối lắc đầu.
Thần quốc của bản thân, tất cả các pháp bảo của nàng đều tràn đầu nguyên khí linh mạch.
Cũng chỉ có thể hấp thu số lượng nguyên khí tương đương với trên trăm đạo linh mạch cấp một. Nhiều hơn nữa sẽ bạo thể mà chết.
Phương Hàn cũng không đi thu, mà tinh tế tự ngẫm, thôi toán, tựa hồ như đang lên kế hoạch gì đó, thế nhưng trong mắt của hai nàng hắn vẫn tỉnh táo như thường.
"Sao vậy? Phong Duyên, có thể hấp thu được bao nhiêu, với năng lực của ngươi, tuyệt đối có thể hấp thu số lượng nguyên khí hơn ngàn đạo linh mạch cấp một, cũng là một lượng tài phú cự đại, số lượng này đủ có thể khiến ngươi tu luyện đạt tới cảnh giới Tổ Tiên đấy." Hư Mộ Vân vội vàng nói.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên lúc này trong hai mắt của Phương Hàn bắn ra hàn mang, duỗi tay tung trảo, liền trực tiếp bắt lấy hai nàng, sau đó thân thể xoay tròn, dường như tránh thứ gì đó.
Roẹt!
Trong hư không lóe lên một đạo kiếm quang bổ về phía này.
Kiếm quang này sinh tử Vô Thường, tham ngộ huyền diệu của Thương Hải Tang Điền, huyền ảo của vũ trụ Nhật Nguyệt vận chuyển, khiến cho quỷ thần muốn khóc.
"Vô Thường!"
Phương Hàn cước đạp theo nhịp độ huyền ảo, xoay tròn, tránh thoát khỏi đạo kiếm quang này, thế nhưng kiếm quang cũng không biến mất, mà trực tiếp xé rách không gian, tiếp tục truy sát hắn.
"Diệt cho ta!"
Trên tay của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm đồng dạng, khí tức cổ xưa của cự thú từ trên thân kiếm nhộn nạo, diễn dịch ra từn đợt thất lạc.
Là Thất Lạc Chi Kiếm.
Tại thời điểm chém giết sào huyệt Thần Quy Thiên Vương Thú, hắn đã chiếm được bốn đạo kiếm khí Thất Lạc Chi Kiếm, về sau tuy bán cho Mộ Dung Sĩ, thế nhưng sau khi giết chết Mộ Dung Sĩ, hắn lại cướp lấy Ngọc hoàng kiếm quyết của đối phương, lại thu trở về sau đó luyện hóa.
Thương thương thương......
Thất Lạc Chi Kiếm huy sái, tại chỗ liền đánh tan cỗ kiếm khí kia.
"Hảo kiếm thuật... Không thể tưởng được trong đám Kim Tiên lại có người như vậy." Một thanh âm ở chỗ sâu trong địa huyệt, phát ra từ phía trên đạo Vương cấp linh mạch như trường hà kia, kẻ này lướt sóng mà tới, một thân hoàng y, thân hình dựng thẳng như một cây trường thương, toàn thân lù lù bất động, tự nhiên phát ra một cỗ kiếm khí sắc bén ngút trời, đâm rách trời xanh.
"Vô Thường!"
Người tới chính là Vô Thường, siêu việt hơn Kim Tiên, đạt tới cảnh giới Tổ Tiên, đã từng là chiến sĩ thần ngục đáng sợ, về sau trốn tránh trở thành đệ nhất tội phạm truy nã của Thiên Đình.
"Đúng vậym ta chính là lấy mạng vô thường. Ngươi là ai? Thủ đoạn rất độc ác, có thể nói là nhất tuyệt, đầu tiên là giết Mộ Dung Sĩ, sau đó lại dẫn họa lên mình kẻ khác, cư nhiên chính mình hóa thành Mộ Dung Sĩ, biểu diễn một màn đồng quy vu tận với Kim Diệt Ngọc, Kim Diệt Ngọc cuối cùng cũng bị ngươi giết chết. Cướp đoạt toàn bộ bảo tàng trên người hắn, hơn nữa còn không lưu lại chút hậu quả, thủ đoạn này khiến ta phi thường thưởng thức."
Thanh âm của Vô Thường một lần nữa truyền lại.
"Chuyện này mà ngươi cũng có thể nhìn thấu?" Thanh âm của Phương Hàn rất băng lãnh: "Nhưng mà người biết quá nhiều bí mật sẽ không sống lâu, không biết gì mới là hạnh phúc."
"Ha ha! Có ý tứ, có ý tứ, người dám nói với Vô Thường ta như vậy, trên cơ bản đã chết hết rồi." Vô Thường là một kẻ trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa tang thương, trong lúc nói chuyện, không tỏa ra chút sát khí nào, thế nhưng khí tưc bốn phía lại đông cứng lại.
Bích Ngư Nhi, Hư Mộ Vân thậm chí cảm thấy sát khí của đối phương bức bách khiến hai nàng cư nhiên không cách nào phi hành, biến hóa.
"Tên ngươi là gì?" Vô Thường hỏi.
"Phong Duyên. Đệ tử Vũ Hóa Môn." Phương Hàn cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Ta cho ngươi một cơ hội."
"Nói!"
"Đầu nhập vào dưới trướng của ta. Đối chọi với Thiên Đình. Ta có thể giúp ngươi tấn thăng làm Tổ Tiên, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ngươi, khiến ngươi trở thành một chiến sĩ chính thức, là một cỗ máy giết chóc, khiến cho chiến lực của ngươi tăng lên mười lần!" Vô Thường nói: "Nếu không, chỉ có thể chết dưới kiếm của ta, tăng thêm một đạo vong hồn trên kiện Vô Thường Kiếm này. Ta cũng không cần đem chuyện về Mộ Dung Sĩ, Kim Diệt Ngọc để uy hiếp ngươi. Người của Thiên Đình chết thì chết. Chết rất tốt. Hơn nữa Vô Thường ta chưa bao giờ uy hiếp đối thủ yếu hơn ta. Như vậy quả thực làm thân phận của mình tụt xuống."
"Chết ở dưới kiếm của ngươi? Chỉ sợ kiếm của ngươi không có sắc bén như vậy." Phương Hàn quét qua bốn phía: "Chiến sĩ thần ngục của Thiên Đình dường như đang đuổi giết ngươi, ngươi cho rằng có thể đào thoát được sao?"
"Bảy tám tên phế vật, nếu như tấn thăng làm Tổ Tiên, còn có thể chiến một trận với ta, hiện tại chẳng qua chỉ đi tìm chết mà thôi. Ta muốn thu đạo Vương cấp linh mạch này, không có thời gian chiến đấu với bọn chúng. Nhưng mà trong quá trình thu đạo linh mạch này, cư nhiên phát hiên có người đang thu lấy, lại trùng hợp phát hiện ra địa huyệt này, thế cho nên mới chém phá cấm pháp, chạy tới đây. Quả nhiên là một nơi tốt, kết cấu huyền diệu, đúng là mắt trận, linh mạch ở trong này còn tốt hơn rất nhiều so với ở bên ngoài."
Vô Thường vung trường kiếm lên, ánh mắt bắn phá quanh bốn phía: "Nơi tốt, mắt trận hồ vờn rồng lượn, một trong chín mắt trận, Thiên Phi Ô Ma vẽ ra kế hoạch chiếm lĩnh các mắt trận còn lại, chín đạo Vương cấp linh mạch, ta cũng không thể thu hết, chỉ có thể nhường cho Thần tộc, thế nhưng đạo linh mạch này nhất định ta phải thu."
Nguyên lai vừa rồi Vô Thường quả thật đang chiến đấu cùng tám vị chiến sĩ của thần ngục, thế nhưng trong khi chiến đấu, đồng thời cũng tiến hành thu lấy linh mạch. Thế nhưng hắn lại phát hiện linh mạch ba động, vì vậy mới dùng một kiếm chém phá hư không bay tới đây.
Từ một góc độ nào đó, chính Phương Hàn đã khiến cho Vô Thường phát hiện ra nơi này.
"Thế nào? Phong Duyên, cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Đầu nhập vào ta, hoặc là chết!" Vô Thường lại phát ra thanh âm: "Ta chỉ nói lần cuối này thôi. Đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ngươi."
Vèo vèo vèo....
Lúc vừa dứt lời, tám bóng dáng đột nhiên hóa thành tám đạo tia chớp nhân hình xuyên việt qua hư không buông xuống địa huyệt, chìm nổi bất định trên mặt Vương cấp linh mạch.
Đúng là tám chiến sĩ thần ngục truy sát Vô Thường.
Tuy đều là Kim Tiên, thế nhưng mỗi người đều là siêu cấp cường giả biến thái.
"Quả nhiên đây là mắt trận, linh mạch chính thức của Vương cấp linh mạch thì ra là ở chỗ này."
"Đúng vậy, Vô Thường, ngươi ở bên ngoài lãng phí rất nhiều công phu một cách vô ích. Muốn chạy trốn đến đây, chẳng lẽ cho rằng có thể đào thoát được sao?"
"Hừ? Còn có người khác?"....
"Chư vị, chúng ta chính là đệ tử của Vũ Hóa Môn, tên Vô Thường này muốn giết chúng ta, cám ơn các vị đã tới cứu viện. Chúng ta cùng nhau liên thủ giết Vô Thường thôi." Hư Mộ Vân vội vàng cao giọng hét lên.
"Hử? Liên thủ cùng chúng ta? Ba con kiến hôi các ngươi cũng xứng liên thủ với chúng ta?" Một kẻ ở trong đội ngũ chấp pháp thần ngục cười nói: "Muốn cướp phần thưởng, hưởng chút công lao khi giết chết Vô Thường với chúng ta?"
/1566
|