Hôn phu sao? Tên biến thái thì đúng hơn!
-HOÀNG THÁI! CON ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Đó không phải giọng của người nào xa lạ mà chính là “mẹ chồng tương lai” của nó - bà Xuân Huyền, người sở hữu giọng nói ‘nhỏ nhẹ’ đến nghiêng thùng đổ thúng, nghiêng nhà đổ cửa.
-Là sao hả mẹ? - Người con trai ngồi trên sofa như một cậu chủ đích thực, xung quanh còn có mấy cô gái ăn mặc khá hở hang, thế này thì thà không mặc nữa cho rồi, quần áo ở đâu mà như giẻ lau nhà, có hơn nhưng không kém.
-MẤY CON NHỎ NÀY LÀ AI? - Bà Xuân Huyền tức giận, nổi hết cả gân xanh trên trán.
-Anh! Mẹ anh nhìn em! - Một cô gái kéo tay áo hắn, giọng nũng với nịu - Em sợ lắm!
Nó đứng trơ ra từ lúc nãy đến giờ nhưng đến khi nghe cô gái kia nói xong thì quay ra nhìn bà Xuân Huyền.
-Cô ơi!
-Sao cháu? - Bà dù giận nhưng với nó vẫn nói nhỏ nhẹ nhất có thể.
-Nhà mình, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? - Nó cười.
-Cháu làm sao hả? - Bà Xuân Huyền hơi hoảng.
-Không, không ạ! - Nó nhìn cô gái vừa rồi nũng nịu với hắn và phun ra một câu - Chị ấy nói xong làm cháu muốn mửa quá thôi ạ!
-Hả? - Bà tròn mắt nhìn đứa “con dâu tương lai” rồi phì cười, nó cũng vui tính đó chứ. Hơn nữa, nó nói như vậy cũng làm bà đỡ tức giận đi bao nhiêu, bà nhìn cô gái kia, muốn xem phản ứng của cô ta ra sao.
-Mày...! - Mặt cô gái tím tái, quả không ngoài dự đoán của nó.
-Thôi đi! - Hắn lúc này mới lên tiếng, đứng dậy rồi nhìn mấy cô nàng - Các chị cũng nên về đi!
-Nhưng mà...! - Một người lên tiếng.
-Nhưng cái gì nữa! - Hắn trừng mắt - Phiền quá!
-À, không! Tụi em về nha anh! - Mấy nàng nhanh chóng xách guốc lên mà chạy.
-Các chị chạy cẩn thận không đâm phải cột nhà đó! - Nó hét theo một câu.
Rầm...!
Việc gì đến cũng phải đến, cô nàng đã ‘ôm hôn’ cột nhà thắm thiết ở khoảng cách thật là gần gũi và thân mật nhưng không phải vì cắm đầu cắm cổ chạy mà nguyên do là tại nó hét lên, làm cô quay lại không kịp nhìn thấy cột nhà đã ngay trước mặt.
-Huh...? - Nó ôm miệng - Chị ơi! Em xin lỗi!
-Mẹ! - Hắn lên tiếng.
-Cái gì? - Bà Xuân Huyền trợn mắt, quát lớn - TAO BIẾT LÀ MÀY RẤT SÁT MẤY CÁI CON NHƯ THẾ NÀY NHƯNG TỪ HÔM QUA ĐẾN BÂY GIỜ, TAO ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN LÀ KHÔNG ĐƯỢC DẪN CON NÀO VỀ ĐÂY CƠ MÀ! MẸ MÀ MÀY CÒN KHÔNG NGHE SAO?
-Mẹ có nói ạ? - Hắn chu mỏ, ‘phản bác’ lại.
-CÁI THẰNG...! - Bà á khẩu vì vốn dĩ bà nói đúng một lần thôi mà!
-Thôi mẹ ơi! - Hắn dìu mẹ vào ghế ngồi xong hỏi - Đây là ai hả mẹ?
-MÀY CÒN HỎI HẢ - Máu lại sôi lên sùng sục, bà quát tiếp - VỢ TƯƠNG LAI CỦA MÀY ĐÓ!
-Dạ? - Hắn tròn mắt nhìn nó rồi tiến lại gần - Đây ạ?
-CÒN SAO NỮA, ĐÚNG LÀ CÁI THẰNG! - Bà Xuân Huyền xoa xoa hai thái dương.
Hắn nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu. Lại gần và... kéo phần áo ở cổ nó rồi phán một câu xanh ơi là là xanh.
-Ba vòng như một!
Nó bị hắn làm vậy thì hốt hoảng ôm lấy người mình, ánh mắt tức tối nhìn hắn. Phải công nhận là hắn rất đẹp trai, cao phải trên 1m80, mái tóc đen nhánh trông lãng tử thì thôi rồi bà con ơi. Hèn chi mà mấy em mê như điếu đổ. Nhưng nó thì không!
-Sao vậy? - Hắn cười cợt
-Đây là con trai cô! Phải không ạ? - Nó không trả lời, chỉ tay vào mặt hắn rồi nhìn bà Xuân Huyền và hỏi.
-Ừm, nó là Hoàng Thái đó cháu! - Bà Xuân Huyền nhìn hắn rồi nói - Sao mày lại nhìn hết vòng một nó hả cái thằng mất nết kia?
-Sao đâu mẹ! - Hắn nói một cách vô tội nhất có thể - Dù gì chẳng làm vợ con mà, phải không?
-Đây là thử xem sao đã! - Nó hét lên, đỏ mặt nhìn hắn.
-Sao mặt cưng đỏ thế hả? - Hắn vẫn cười bằng cái giọng gian hơn con ngan.
-Kệ tôi! - Bị nhìn thấy gần hết như vậy mà không đỏ mặt mới lạ, hắn hỏi cũng bằng thừa.
-Này này, hai cái đứa kia! - Bà Xuân Huyền gọi - Bà già này còn ngồi đây nghen! Làm gì mà...!
-Không có mà cô! - Nó hét lên, dưng đôi mắt to nhìn bà.
-Thì chẳng phải mẹ là...! - Hắn bắt đầu thấy hửng thú với nó rồi, khi nó bắt đầu đặt chân vào đây, tiếng hét trong vui sướng của nó quả thật rất tự nhiên và hồn nhiên, nó nói to đến nỗi mà hắn nghe thấy luôn!
-Là cái gì hả cái thằng kia! - Bà Xuân Huyên cười lớn rồi hỏi.
-Kì đà cản mũi đó! - Hăn tiến lại gần, vòng tai qua ôm lấy eo nó.
-A! - Nó giật mình, mặt vốn đã đỏ rồi, nay còn đỏ hơn - Tránh ra!
-Bây giờ cũng là chiều rồi đó! - Bà Xuân Huyền quay ra nhìn đồng hồ rồi cười gian - Để tối đi cái thằng này!
-Cái gì ạ? - Nó đỏ mặt, tròn mắt nhìn bà.
-Ta đùa thôi mà! - Bà Xuân Huyền nhấp một ngụm trà.
-Nhưng con không đùa! - Hắn vẫn giữ khư khư eo nó, không chịu buông.
-Ờ, ờ - Bà cười tươi - Mà hai con ở chung phòng đó nhé!
-Ừm... - Nó nhìn bà Xuân Huyền, nhưng rồi khi phân tích và xem xét lại lời nói của bà thì hoảng hồn - Dạ? Cô nói sao cơ ạ?
-Con? Với “vợ con”? Chung một phòng? - Hắn đang buồn rười rượi thì nghe bà Xuân Huyền nói vậy, mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô.
-Ừ! - Bà gật đầu rồi trả lời.
-Nhưng... nhưng... - Nó khóc thầm trong lòng, nhìn xuống tay hắn vẫn đang ôm eo mình và nói lớn - Bộ anh thích lắm hay sao hả?
-Không phải thích! - Hắn hơi lỏng vòng tay.
-Vậy thì sao? - Nó cười vui vì hắn không thích thì chắc chắn sẽ bình an vô sự, không phải ở chung với cái tên biến thái này nữa.
Yeah!
-Là... - Hắn chần chừ làm nó cũng hồi hộp, rồi xiết chặt vòng tay đang ôm eo nó - Mà là quá thích đó chứ!
-What? - Tinh thần sụp đổ, nó cố gắng đẩy hắn ra và không ngừng ‘nói’ - Tránh ra! Tránh ra!
-Sao phải tránh chứ? Cưng là vợ của tôi cơ mà! - Hắn cười vô cùng gian rồi quay qua nhìn bà Xuân Huyền - Phải vậy không mẹ?
-Ờ! - Bà nhấp tiếp một ngụm trà rồi trả lời thản nhiên.
-Dạ? - Nó hoảng hồn, đau lòng nhìn người "mẹ chồng tương lai" của mình mà chỉ biết cười trừ cho bản thân.
-Bây giờ, hai con đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền nói.
-Để làm gì ạ? - Hắn vần ôm eo nó, hỏi.
-Bỏ ra cái tên này! - Mặt nó nhăn nhó trông rất đáng yêu.
-Không bỏ!
-Bỏ, nhanh lên!
-Không!
-Bỏ!
...
Cuộc cãi vã cứ diễn ra như vậy đó.
-Thôi! - Bà Xuân Huyền ngán ngầm nói lớn.
-Dạ? - Cả hai người cùng đồng thanh.
-Hai đứa đi dọn phòng để chuyển đồ vào! Ngay lập tức cho ta! - Bà giao nhiệm vụ, xong nhìn hai đứa bằng một ánh mắt vô cùng dịu dàng.
-Dạ? Dọn phòng? - Hắn hỏi.
-Nhanh lên! - Bà trừng mắt, quát lớn.
-Dạ! Dạ, tụi con đi ngay đây! - Hắn buông nó ra, cả hai cùng tá hỏa chạy loạn, nhưng khi ra được khỏi tầm mắt của bà Xuân Huyền thì bỗng nhiên...
Pặc..!
Nó ôm chặt lấy cánh tay hắn.
-Cưng! - Hắn giật mình rồi nhìn nó - Thích tôi rồi sao?
-Điên! - Nó tuôn một câu nhưng vẫn không buông khỏi cánh tay hắn.
-Vậy sao ôm cánh tay tôi vậy? - Hắn trêu ngươi nó.
-À... ờ thì... - Nó lúng túng - Anh có thể đưa tôi về phòng cần dọn được chứ?
-Với một điều kiện! - Thấy hơi khó hiểu nhưng một ý nghĩ biến thái lại lóe lên trong đầu hắn.
-Điều kiện? - Nó nhíu mày nhìn hắn, xong trả lời - Ok, gì cũng được!
-Gì cũng được? - Nó như tạo cơ hội cho hắn làm cái việc biến thái đó, hắn cười cợt gian tà vô cùng - Hứa đó nhé!
-Ừ! Trông mặt anh gian hơn cả con ngan! - Nó mắng, bàn tay nhỏ vẫn ôm lấy cánh tay hắn rất chặt.
-Hả? - Hắn đau lòng, sao mà "bà xã" lại có thể so sánh khuôn mặt đẹp trai của hắn với mặt của mấy con ngan được chứ.
-Thôi! Đi về phòng đi! - Nó kéo kéo hắn đi.
-Tại sao cưng lại sợ vậy? - Hắn kéo nó vào lòng mình, mặt đối mặt.
-Tôi... tôi... - Nó cúi mặt - Để nói sau được không?
-Ừm...! - Thở dài, hắn tiếp - Nhớ là tối nay, cưng phải nói cho tôi biết và hơn hết là thực hiện điều kiện!
-Được rồi! Tôi nhớ mà! - Nó ngẩng mặt lên, rồi gật gật đầu như một đứa bé biết nghe lời người lớn.
-Nào, chúng ta về phòng nha! - Hắn bế nó lên rồi hét to.
-Ế! - Nó đỏ mặt, hoảng hốt nói lớn - Bỏ tôi xuống, tôi có chân đi mà!
-Nói rồi! Không bỏ đâu! - Hắn chu môi trêu nó.
-Sao anh cứ thích trêu tôi thế hả? - Nó quay đi, nhưng vẫn hét lớn.
-Trêu đâu mà! - Hắn cười cợt một cách kì lạ.
-Rõ ràng! - Nhìn hắn, nó nhăn mặt.
-Không có!
-Có!
-Không có mà!
-Tôi nói là có!
...
Chiến tranh đợt hai đã xảy ra và như thường lệ thì...
-Đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền vẫn ngồi trên sofa uống trà, thấy hai đứa lại "gây chiến" thì lại làm đại sứ giảng hòa bắt hai đứa đi dọn phòng.
Và tiếp sau sẽ luôn luôn là...
-Dạ! - Hắn với nó sợ hãi rồi cuống quýt trả lời - Bọn con đi ngay đây!
Hắn bế nó chạy ngay đi, chưa lúc nào và cũng chưa bao giờ mà hắn lại thấy lo lắng cho một đứa con gái. Tại sao? Tại sao khi nhìn thấy nó, hắn lại thấy hiện lên hình ảnh của bông hoa dịu nhẹ, ấm áp? Những lúc nó đỏ mặt hay thậm chí là nhăn mặt, nhíu mày thì hắn đều thấy tim mình hơi lỗi nhịp nhưng rồi cũng xua đi. Đùa giỡn với tình cảm của người khác, hắn luôn là vậy và nó cũng không phải ngoài lệ. Vì vậy hắn cố ngăn chặn lại cái dòng cảm xúc rạo rực, vui sướng khi ở bên nó. Hắn vừa chạy vừa nhìn nó thật lâu...
Nó im lặng, không nói gì nữa, nó đang phân vân không biết nên nói ra căn bệnh của mình cho hắn nghe không...?
Mà nghe rồi thì hắn có ở bên để giúp đờ nó những khi nó cần không...?
Hắn sẽ đối xử với nó ra sao đây...?
Nó nên nói hay là im lặng đến khi chuyện này kết thúc...? -Ê! - Hắn gọi nó.
Nó không nói gì, vì vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man.
-Tôi bế cưng thế này đỡ mỏi chân hơn nhỉ? - Hắn cười cợt.
-Ừm...! - Nó trr lời vu vơ nhưng rồi tròn mắt, vội vàng lắp bắp - Không! Không có! Bế với bồng, sướng cái nỗi gì chứ hả?
-Nỗi lòng đó! - Hắn trả lời rồi chu mỏ nhìn rất rất rất đáng yêu.
-Grừ...! - Cái bản mặt đáng yêu của hắn làm nó muốn oánh ngay lập tức.
-Sau này, chắc phải áp dụng phương pháp dạy mèo vào dạy cho vợ mình thôi! - Hắn nhìn xa xăm rồi nói.
-Cái gì chứ? - Nó túm cổ áo hắn.
-Đúng mà! - Hắn nhân lúc nó kéo cổ áo mình thì càng tiến khuôn mặt lại sát mặt nó.
-Ơ... - Nó từ từ buông ra, tay buông thõng, mặt lại đỏ một lần nữa.
-Thôi! Chúng ta vào dọn phòng thôi, vợ yêu của anh! - Hắn hét to rồi bế nó, chạy thật nhanh về căn phòng trước mặt.
-Vợ... vợ yêu của... anh? - Nó ngẩn ngơ rồi nói lớn - Hả? Ai là vợ yêu của anh chứ!
-Là cưng đó! - Hắn mỉm cười, nụ cười giết người.
Hắn dừng lại trước cửa gỗ sồi của một căn phòng, khẽ đẩy cánh cửa, nó nghẹn ngào thốt lên...
-Woa!
-Cưng có vẻ thích nhỉ? - Hắn nhìn nó thật âu yếm.
-Ừ! Mà... - Nó dừng lại rồi tiếp - Nhìn cái bản mặt anh làm tôi ngứa tay ngứa chân muốn đạp nát quá!
-Hả? - Hắn trố mắt nhìn nó, ánh mắt này đã đưa bao nhiêu em vô lưới tình của hắn mà nó thì lại không sao. Thú vị rồi đây!
-Vì thế nên đừng nhìn tôi như vậy nữa! - Nó gật gật đầu, tươi cười.
-Không... không... cười? - Lắp ba lắp bắp, hắn chết khổ với "nàng vợ" này mất thôi.
-Ừ! - Nó nói rồi nhìn quanh, tiếp - Mau lau dọn thôi!
Nó nhảy khỏi tay hắn trong lúc hắn không chú ý, vẫn mãi suy nghĩ về câu nói của nó.
-Này! - Nó chạy lại phía giữa căn phong, hét to gọi hắn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
-Ơ.. - Hắn lấy lại phong độ rồi đi thật... chậm rãi đến chỗ nó.
-Đúng là rùa bò mà! - Nó cười lớn rồi lấy trên cái bàn gần đó một chiếc bút chì gỗ.
Nó lấy thêm cái tạp dề dùng để dọn dẹp đã được bà Xuân Huyền chuẩn bị sẵn gần đó. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn và chiếc váy màu trắng của nó - một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc ngắn được búi gọn lên cao bằng chiếc bút chì vừa lấy được. Lúc này, nó trông không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh như vì sao biết nói biết cười, dôi môi đỏ mọng. Nó đẹp lắm, một vẻ đẹp thuần khiết mà khó ngòi bút nào có thể miêu tả được.
-Cưng... - Hắn dừng lại, đứng hình trước nó.
Thịch, thịch...
Trái tim của hắn đã bắt đầu đập loạn xạ, mặt bắt đầu... dỏ lên. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy tim mình đập nhanh trước một người con gái xa lạ đến vậy, còn đỏ mặt thì hầu như không bao giờ mà sao tự nhiên ngày hôm nay lại...
-Nè! - Nó chạy lại, tay không ngừng xua xua trước mắt hắn.
-Hả? - Bất ngờ quá, cũng may là hắn đã định thần lại được, vui vẻ trả lời nó.
-Bệnh hả? - Nó hỏi, đây liệu có được cho là một sự quan tâm không?
-Không! - Hắn trả lời gọn rồi kéo tay nó - Lau dọn thôi... vợ yêu!
-Mẹ ơi! Khụ... khụ... - Nó ôm cổ, trêu hắn rồi "khó khăn nói" - Nghe muốn mửa quá!
-Mửa ra đây là cưng dọn đó nghe! - Hắn đập đập vai nó.
-Biết rồi! - Nó trả lời rồi lăng xăng đi lấy chổi, cây lau nhà,... v... v và bắt đầu lau dọn rất chăm chỉ.
Không ai nói với ai câu gì cả, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí yên lặng khác thường.
6 giờ tối.
Nó đang lau chiếc kệ nhỏ thì hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
-Nói cho tôi biết bệnh của cưng được chưa?
-Bệnh? - Nó cố nhớ lại lời hứa với hắn vào bữa chiều - À! Ừm...
-Bệnh gì? Nói đi, cưng! - Hắn có vẻ hơi sốt ruột, vội vàng lên tiếng.
-Tôi bị bệnh... bệnh mù đường... - Cúi mặt, tay nó bấu víu vào chiếc tạm dề màu hồng phấn.
-Mù đương? - Hắn hỏi lại.
-Ừ! Tôi không thể phân bệt được phương hướng! Nhất là vào buổi tối hoặc ban đêm... - Giọng nó buồn, như đang có điều gì đó nặng nề ở trong lòng mình. Một nỗi niềm khó có thể nói ra cho người khác biết.
-Vậy hồi nhỏ..? - Hắn hơi thắc mắc.
-Sau một lần lạc trong rừng thì cũng là lúc mà tôi không phân biệt được nữa! - Nó cười nhạt, cười cho cái số phận khổ sở của mình.
-Không ai ở bên cưng sao? Ngoài ba mẹ! - Đi lại gần nó, hắn hỏi, lòng ngày càng lo lắng, hắn hôm nay thật kì là mà!
-Chị họ tôi! - Nó trả lời, nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục - Kém tôi một tuổi! Nhưng sống với tôi từ nhỏ nên hai chị em tôi coi nhau như ruột thịt vậy đó!
-Vậy sao? - Hắn trầm lại, nó cũng có nỗi khổ riêng của mình, vậy tại sao hắn không làm một chỗ tựa cho nó nhỉ? Không, không được, hắn đang trêu đùa nó cơ mà! Hắn chìm trong dòng suy nghĩ, một phần lo ch nó, một phần lại lo cho thứ tình cảm đang xuất hiện trong tâm trí mình...
-Thôi! - Nó không muốn nói tiếp nữa dù bỗng dưng nhớ đến người chị họ của mình, không biết là bây giờ, chị ra sao rồi? - Điều kiện là gì?
-Điều kiện... - Hắn cười gian tà nhìn nó, căn phòng cũng đã được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc giường đôi với hai chiếc gối, một gối ôm to đùng đoàng, một chiếc chăn và tất cả đều màu đỏ. Phía trên đầu hai người là chiếc đèn pha lê lập lờ những tia ánh sáng huyền ảo đến lung linh tuyệt đẹp.
-Nói nhanh lên! - Nó giục hắn.
-Hay là... - Hắn cười khì khì rồi nói - Làm theo những gì anh nói!
-Ơ... - Nó suy nghĩ, nhưng vì lỡ hứa rồi nên đành chấp nhận mà miễn cưỡng gật đầu.
-Hoàng Thái! - Bà Xuân Huyền ở dưới gọi vọng lên.
-Dạ, mẹ! - Hắn hét to trả lời lại.
-Mẹ có việc bận nên hai đứa hôm nay ở nhà nhé! Con nhớ chăm sóc thật kĩ càng cho Thúy Quỳnh đó, nghe chưa Hoàng Thái?
-Vâng! - Không ngờ là ông trời lại giúp hắn - Con biết rồi mà mẹ!
-Cái gì? - Nó nhìn hắn, lòng đau đớn và vô cùng lo lắng khi thấy nụ cười chết... ruồi của hắn, nhưng chỉ là đối với nó mà thôi.
Sau khi tiếng khóa cửa vừa dứt thì hắn cười rất nham hiểm...
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả?
-HOÀNG THÁI! CON ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Đó không phải giọng của người nào xa lạ mà chính là “mẹ chồng tương lai” của nó - bà Xuân Huyền, người sở hữu giọng nói ‘nhỏ nhẹ’ đến nghiêng thùng đổ thúng, nghiêng nhà đổ cửa.
-Là sao hả mẹ? - Người con trai ngồi trên sofa như một cậu chủ đích thực, xung quanh còn có mấy cô gái ăn mặc khá hở hang, thế này thì thà không mặc nữa cho rồi, quần áo ở đâu mà như giẻ lau nhà, có hơn nhưng không kém.
-MẤY CON NHỎ NÀY LÀ AI? - Bà Xuân Huyền tức giận, nổi hết cả gân xanh trên trán.
-Anh! Mẹ anh nhìn em! - Một cô gái kéo tay áo hắn, giọng nũng với nịu - Em sợ lắm!
Nó đứng trơ ra từ lúc nãy đến giờ nhưng đến khi nghe cô gái kia nói xong thì quay ra nhìn bà Xuân Huyền.
-Cô ơi!
-Sao cháu? - Bà dù giận nhưng với nó vẫn nói nhỏ nhẹ nhất có thể.
-Nhà mình, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? - Nó cười.
-Cháu làm sao hả? - Bà Xuân Huyền hơi hoảng.
-Không, không ạ! - Nó nhìn cô gái vừa rồi nũng nịu với hắn và phun ra một câu - Chị ấy nói xong làm cháu muốn mửa quá thôi ạ!
-Hả? - Bà tròn mắt nhìn đứa “con dâu tương lai” rồi phì cười, nó cũng vui tính đó chứ. Hơn nữa, nó nói như vậy cũng làm bà đỡ tức giận đi bao nhiêu, bà nhìn cô gái kia, muốn xem phản ứng của cô ta ra sao.
-Mày...! - Mặt cô gái tím tái, quả không ngoài dự đoán của nó.
-Thôi đi! - Hắn lúc này mới lên tiếng, đứng dậy rồi nhìn mấy cô nàng - Các chị cũng nên về đi!
-Nhưng mà...! - Một người lên tiếng.
-Nhưng cái gì nữa! - Hắn trừng mắt - Phiền quá!
-À, không! Tụi em về nha anh! - Mấy nàng nhanh chóng xách guốc lên mà chạy.
-Các chị chạy cẩn thận không đâm phải cột nhà đó! - Nó hét theo một câu.
Rầm...!
Việc gì đến cũng phải đến, cô nàng đã ‘ôm hôn’ cột nhà thắm thiết ở khoảng cách thật là gần gũi và thân mật nhưng không phải vì cắm đầu cắm cổ chạy mà nguyên do là tại nó hét lên, làm cô quay lại không kịp nhìn thấy cột nhà đã ngay trước mặt.
-Huh...? - Nó ôm miệng - Chị ơi! Em xin lỗi!
-Mẹ! - Hắn lên tiếng.
-Cái gì? - Bà Xuân Huyền trợn mắt, quát lớn - TAO BIẾT LÀ MÀY RẤT SÁT MẤY CÁI CON NHƯ THẾ NÀY NHƯNG TỪ HÔM QUA ĐẾN BÂY GIỜ, TAO ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN LÀ KHÔNG ĐƯỢC DẪN CON NÀO VỀ ĐÂY CƠ MÀ! MẸ MÀ MÀY CÒN KHÔNG NGHE SAO?
-Mẹ có nói ạ? - Hắn chu mỏ, ‘phản bác’ lại.
-CÁI THẰNG...! - Bà á khẩu vì vốn dĩ bà nói đúng một lần thôi mà!
-Thôi mẹ ơi! - Hắn dìu mẹ vào ghế ngồi xong hỏi - Đây là ai hả mẹ?
-MÀY CÒN HỎI HẢ - Máu lại sôi lên sùng sục, bà quát tiếp - VỢ TƯƠNG LAI CỦA MÀY ĐÓ!
-Dạ? - Hắn tròn mắt nhìn nó rồi tiến lại gần - Đây ạ?
-CÒN SAO NỮA, ĐÚNG LÀ CÁI THẰNG! - Bà Xuân Huyền xoa xoa hai thái dương.
Hắn nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu. Lại gần và... kéo phần áo ở cổ nó rồi phán một câu xanh ơi là là xanh.
-Ba vòng như một!
Nó bị hắn làm vậy thì hốt hoảng ôm lấy người mình, ánh mắt tức tối nhìn hắn. Phải công nhận là hắn rất đẹp trai, cao phải trên 1m80, mái tóc đen nhánh trông lãng tử thì thôi rồi bà con ơi. Hèn chi mà mấy em mê như điếu đổ. Nhưng nó thì không!
-Sao vậy? - Hắn cười cợt
-Đây là con trai cô! Phải không ạ? - Nó không trả lời, chỉ tay vào mặt hắn rồi nhìn bà Xuân Huyền và hỏi.
-Ừm, nó là Hoàng Thái đó cháu! - Bà Xuân Huyền nhìn hắn rồi nói - Sao mày lại nhìn hết vòng một nó hả cái thằng mất nết kia?
-Sao đâu mẹ! - Hắn nói một cách vô tội nhất có thể - Dù gì chẳng làm vợ con mà, phải không?
-Đây là thử xem sao đã! - Nó hét lên, đỏ mặt nhìn hắn.
-Sao mặt cưng đỏ thế hả? - Hắn vẫn cười bằng cái giọng gian hơn con ngan.
-Kệ tôi! - Bị nhìn thấy gần hết như vậy mà không đỏ mặt mới lạ, hắn hỏi cũng bằng thừa.
-Này này, hai cái đứa kia! - Bà Xuân Huyền gọi - Bà già này còn ngồi đây nghen! Làm gì mà...!
-Không có mà cô! - Nó hét lên, dưng đôi mắt to nhìn bà.
-Thì chẳng phải mẹ là...! - Hắn bắt đầu thấy hửng thú với nó rồi, khi nó bắt đầu đặt chân vào đây, tiếng hét trong vui sướng của nó quả thật rất tự nhiên và hồn nhiên, nó nói to đến nỗi mà hắn nghe thấy luôn!
-Là cái gì hả cái thằng kia! - Bà Xuân Huyên cười lớn rồi hỏi.
-Kì đà cản mũi đó! - Hăn tiến lại gần, vòng tai qua ôm lấy eo nó.
-A! - Nó giật mình, mặt vốn đã đỏ rồi, nay còn đỏ hơn - Tránh ra!
-Bây giờ cũng là chiều rồi đó! - Bà Xuân Huyền quay ra nhìn đồng hồ rồi cười gian - Để tối đi cái thằng này!
-Cái gì ạ? - Nó đỏ mặt, tròn mắt nhìn bà.
-Ta đùa thôi mà! - Bà Xuân Huyền nhấp một ngụm trà.
-Nhưng con không đùa! - Hắn vẫn giữ khư khư eo nó, không chịu buông.
-Ờ, ờ - Bà cười tươi - Mà hai con ở chung phòng đó nhé!
-Ừm... - Nó nhìn bà Xuân Huyền, nhưng rồi khi phân tích và xem xét lại lời nói của bà thì hoảng hồn - Dạ? Cô nói sao cơ ạ?
-Con? Với “vợ con”? Chung một phòng? - Hắn đang buồn rười rượi thì nghe bà Xuân Huyền nói vậy, mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô.
-Ừ! - Bà gật đầu rồi trả lời.
-Nhưng... nhưng... - Nó khóc thầm trong lòng, nhìn xuống tay hắn vẫn đang ôm eo mình và nói lớn - Bộ anh thích lắm hay sao hả?
-Không phải thích! - Hắn hơi lỏng vòng tay.
-Vậy thì sao? - Nó cười vui vì hắn không thích thì chắc chắn sẽ bình an vô sự, không phải ở chung với cái tên biến thái này nữa.
Yeah!
-Là... - Hắn chần chừ làm nó cũng hồi hộp, rồi xiết chặt vòng tay đang ôm eo nó - Mà là quá thích đó chứ!
-What? - Tinh thần sụp đổ, nó cố gắng đẩy hắn ra và không ngừng ‘nói’ - Tránh ra! Tránh ra!
-Sao phải tránh chứ? Cưng là vợ của tôi cơ mà! - Hắn cười vô cùng gian rồi quay qua nhìn bà Xuân Huyền - Phải vậy không mẹ?
-Ờ! - Bà nhấp tiếp một ngụm trà rồi trả lời thản nhiên.
-Dạ? - Nó hoảng hồn, đau lòng nhìn người "mẹ chồng tương lai" của mình mà chỉ biết cười trừ cho bản thân.
-Bây giờ, hai con đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền nói.
-Để làm gì ạ? - Hắn vần ôm eo nó, hỏi.
-Bỏ ra cái tên này! - Mặt nó nhăn nhó trông rất đáng yêu.
-Không bỏ!
-Bỏ, nhanh lên!
-Không!
-Bỏ!
...
Cuộc cãi vã cứ diễn ra như vậy đó.
-Thôi! - Bà Xuân Huyền ngán ngầm nói lớn.
-Dạ? - Cả hai người cùng đồng thanh.
-Hai đứa đi dọn phòng để chuyển đồ vào! Ngay lập tức cho ta! - Bà giao nhiệm vụ, xong nhìn hai đứa bằng một ánh mắt vô cùng dịu dàng.
-Dạ? Dọn phòng? - Hắn hỏi.
-Nhanh lên! - Bà trừng mắt, quát lớn.
-Dạ! Dạ, tụi con đi ngay đây! - Hắn buông nó ra, cả hai cùng tá hỏa chạy loạn, nhưng khi ra được khỏi tầm mắt của bà Xuân Huyền thì bỗng nhiên...
Pặc..!
Nó ôm chặt lấy cánh tay hắn.
-Cưng! - Hắn giật mình rồi nhìn nó - Thích tôi rồi sao?
-Điên! - Nó tuôn một câu nhưng vẫn không buông khỏi cánh tay hắn.
-Vậy sao ôm cánh tay tôi vậy? - Hắn trêu ngươi nó.
-À... ờ thì... - Nó lúng túng - Anh có thể đưa tôi về phòng cần dọn được chứ?
-Với một điều kiện! - Thấy hơi khó hiểu nhưng một ý nghĩ biến thái lại lóe lên trong đầu hắn.
-Điều kiện? - Nó nhíu mày nhìn hắn, xong trả lời - Ok, gì cũng được!
-Gì cũng được? - Nó như tạo cơ hội cho hắn làm cái việc biến thái đó, hắn cười cợt gian tà vô cùng - Hứa đó nhé!
-Ừ! Trông mặt anh gian hơn cả con ngan! - Nó mắng, bàn tay nhỏ vẫn ôm lấy cánh tay hắn rất chặt.
-Hả? - Hắn đau lòng, sao mà "bà xã" lại có thể so sánh khuôn mặt đẹp trai của hắn với mặt của mấy con ngan được chứ.
-Thôi! Đi về phòng đi! - Nó kéo kéo hắn đi.
-Tại sao cưng lại sợ vậy? - Hắn kéo nó vào lòng mình, mặt đối mặt.
-Tôi... tôi... - Nó cúi mặt - Để nói sau được không?
-Ừm...! - Thở dài, hắn tiếp - Nhớ là tối nay, cưng phải nói cho tôi biết và hơn hết là thực hiện điều kiện!
-Được rồi! Tôi nhớ mà! - Nó ngẩng mặt lên, rồi gật gật đầu như một đứa bé biết nghe lời người lớn.
-Nào, chúng ta về phòng nha! - Hắn bế nó lên rồi hét to.
-Ế! - Nó đỏ mặt, hoảng hốt nói lớn - Bỏ tôi xuống, tôi có chân đi mà!
-Nói rồi! Không bỏ đâu! - Hắn chu môi trêu nó.
-Sao anh cứ thích trêu tôi thế hả? - Nó quay đi, nhưng vẫn hét lớn.
-Trêu đâu mà! - Hắn cười cợt một cách kì lạ.
-Rõ ràng! - Nhìn hắn, nó nhăn mặt.
-Không có!
-Có!
-Không có mà!
-Tôi nói là có!
...
Chiến tranh đợt hai đã xảy ra và như thường lệ thì...
-Đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền vẫn ngồi trên sofa uống trà, thấy hai đứa lại "gây chiến" thì lại làm đại sứ giảng hòa bắt hai đứa đi dọn phòng.
Và tiếp sau sẽ luôn luôn là...
-Dạ! - Hắn với nó sợ hãi rồi cuống quýt trả lời - Bọn con đi ngay đây!
Hắn bế nó chạy ngay đi, chưa lúc nào và cũng chưa bao giờ mà hắn lại thấy lo lắng cho một đứa con gái. Tại sao? Tại sao khi nhìn thấy nó, hắn lại thấy hiện lên hình ảnh của bông hoa dịu nhẹ, ấm áp? Những lúc nó đỏ mặt hay thậm chí là nhăn mặt, nhíu mày thì hắn đều thấy tim mình hơi lỗi nhịp nhưng rồi cũng xua đi. Đùa giỡn với tình cảm của người khác, hắn luôn là vậy và nó cũng không phải ngoài lệ. Vì vậy hắn cố ngăn chặn lại cái dòng cảm xúc rạo rực, vui sướng khi ở bên nó. Hắn vừa chạy vừa nhìn nó thật lâu...
Nó im lặng, không nói gì nữa, nó đang phân vân không biết nên nói ra căn bệnh của mình cho hắn nghe không...?
Mà nghe rồi thì hắn có ở bên để giúp đờ nó những khi nó cần không...?
Hắn sẽ đối xử với nó ra sao đây...?
Nó nên nói hay là im lặng đến khi chuyện này kết thúc...? -Ê! - Hắn gọi nó.
Nó không nói gì, vì vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man.
-Tôi bế cưng thế này đỡ mỏi chân hơn nhỉ? - Hắn cười cợt.
-Ừm...! - Nó trr lời vu vơ nhưng rồi tròn mắt, vội vàng lắp bắp - Không! Không có! Bế với bồng, sướng cái nỗi gì chứ hả?
-Nỗi lòng đó! - Hắn trả lời rồi chu mỏ nhìn rất rất rất đáng yêu.
-Grừ...! - Cái bản mặt đáng yêu của hắn làm nó muốn oánh ngay lập tức.
-Sau này, chắc phải áp dụng phương pháp dạy mèo vào dạy cho vợ mình thôi! - Hắn nhìn xa xăm rồi nói.
-Cái gì chứ? - Nó túm cổ áo hắn.
-Đúng mà! - Hắn nhân lúc nó kéo cổ áo mình thì càng tiến khuôn mặt lại sát mặt nó.
-Ơ... - Nó từ từ buông ra, tay buông thõng, mặt lại đỏ một lần nữa.
-Thôi! Chúng ta vào dọn phòng thôi, vợ yêu của anh! - Hắn hét to rồi bế nó, chạy thật nhanh về căn phòng trước mặt.
-Vợ... vợ yêu của... anh? - Nó ngẩn ngơ rồi nói lớn - Hả? Ai là vợ yêu của anh chứ!
-Là cưng đó! - Hắn mỉm cười, nụ cười giết người.
Hắn dừng lại trước cửa gỗ sồi của một căn phòng, khẽ đẩy cánh cửa, nó nghẹn ngào thốt lên...
-Woa!
-Cưng có vẻ thích nhỉ? - Hắn nhìn nó thật âu yếm.
-Ừ! Mà... - Nó dừng lại rồi tiếp - Nhìn cái bản mặt anh làm tôi ngứa tay ngứa chân muốn đạp nát quá!
-Hả? - Hắn trố mắt nhìn nó, ánh mắt này đã đưa bao nhiêu em vô lưới tình của hắn mà nó thì lại không sao. Thú vị rồi đây!
-Vì thế nên đừng nhìn tôi như vậy nữa! - Nó gật gật đầu, tươi cười.
-Không... không... cười? - Lắp ba lắp bắp, hắn chết khổ với "nàng vợ" này mất thôi.
-Ừ! - Nó nói rồi nhìn quanh, tiếp - Mau lau dọn thôi!
Nó nhảy khỏi tay hắn trong lúc hắn không chú ý, vẫn mãi suy nghĩ về câu nói của nó.
-Này! - Nó chạy lại phía giữa căn phong, hét to gọi hắn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
-Ơ.. - Hắn lấy lại phong độ rồi đi thật... chậm rãi đến chỗ nó.
-Đúng là rùa bò mà! - Nó cười lớn rồi lấy trên cái bàn gần đó một chiếc bút chì gỗ.
Nó lấy thêm cái tạp dề dùng để dọn dẹp đã được bà Xuân Huyền chuẩn bị sẵn gần đó. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn và chiếc váy màu trắng của nó - một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc ngắn được búi gọn lên cao bằng chiếc bút chì vừa lấy được. Lúc này, nó trông không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh như vì sao biết nói biết cười, dôi môi đỏ mọng. Nó đẹp lắm, một vẻ đẹp thuần khiết mà khó ngòi bút nào có thể miêu tả được.
-Cưng... - Hắn dừng lại, đứng hình trước nó.
Thịch, thịch...
Trái tim của hắn đã bắt đầu đập loạn xạ, mặt bắt đầu... dỏ lên. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy tim mình đập nhanh trước một người con gái xa lạ đến vậy, còn đỏ mặt thì hầu như không bao giờ mà sao tự nhiên ngày hôm nay lại...
-Nè! - Nó chạy lại, tay không ngừng xua xua trước mắt hắn.
-Hả? - Bất ngờ quá, cũng may là hắn đã định thần lại được, vui vẻ trả lời nó.
-Bệnh hả? - Nó hỏi, đây liệu có được cho là một sự quan tâm không?
-Không! - Hắn trả lời gọn rồi kéo tay nó - Lau dọn thôi... vợ yêu!
-Mẹ ơi! Khụ... khụ... - Nó ôm cổ, trêu hắn rồi "khó khăn nói" - Nghe muốn mửa quá!
-Mửa ra đây là cưng dọn đó nghe! - Hắn đập đập vai nó.
-Biết rồi! - Nó trả lời rồi lăng xăng đi lấy chổi, cây lau nhà,... v... v và bắt đầu lau dọn rất chăm chỉ.
Không ai nói với ai câu gì cả, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí yên lặng khác thường.
6 giờ tối.
Nó đang lau chiếc kệ nhỏ thì hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
-Nói cho tôi biết bệnh của cưng được chưa?
-Bệnh? - Nó cố nhớ lại lời hứa với hắn vào bữa chiều - À! Ừm...
-Bệnh gì? Nói đi, cưng! - Hắn có vẻ hơi sốt ruột, vội vàng lên tiếng.
-Tôi bị bệnh... bệnh mù đường... - Cúi mặt, tay nó bấu víu vào chiếc tạm dề màu hồng phấn.
-Mù đương? - Hắn hỏi lại.
-Ừ! Tôi không thể phân bệt được phương hướng! Nhất là vào buổi tối hoặc ban đêm... - Giọng nó buồn, như đang có điều gì đó nặng nề ở trong lòng mình. Một nỗi niềm khó có thể nói ra cho người khác biết.
-Vậy hồi nhỏ..? - Hắn hơi thắc mắc.
-Sau một lần lạc trong rừng thì cũng là lúc mà tôi không phân biệt được nữa! - Nó cười nhạt, cười cho cái số phận khổ sở của mình.
-Không ai ở bên cưng sao? Ngoài ba mẹ! - Đi lại gần nó, hắn hỏi, lòng ngày càng lo lắng, hắn hôm nay thật kì là mà!
-Chị họ tôi! - Nó trả lời, nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục - Kém tôi một tuổi! Nhưng sống với tôi từ nhỏ nên hai chị em tôi coi nhau như ruột thịt vậy đó!
-Vậy sao? - Hắn trầm lại, nó cũng có nỗi khổ riêng của mình, vậy tại sao hắn không làm một chỗ tựa cho nó nhỉ? Không, không được, hắn đang trêu đùa nó cơ mà! Hắn chìm trong dòng suy nghĩ, một phần lo ch nó, một phần lại lo cho thứ tình cảm đang xuất hiện trong tâm trí mình...
-Thôi! - Nó không muốn nói tiếp nữa dù bỗng dưng nhớ đến người chị họ của mình, không biết là bây giờ, chị ra sao rồi? - Điều kiện là gì?
-Điều kiện... - Hắn cười gian tà nhìn nó, căn phòng cũng đã được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc giường đôi với hai chiếc gối, một gối ôm to đùng đoàng, một chiếc chăn và tất cả đều màu đỏ. Phía trên đầu hai người là chiếc đèn pha lê lập lờ những tia ánh sáng huyền ảo đến lung linh tuyệt đẹp.
-Nói nhanh lên! - Nó giục hắn.
-Hay là... - Hắn cười khì khì rồi nói - Làm theo những gì anh nói!
-Ơ... - Nó suy nghĩ, nhưng vì lỡ hứa rồi nên đành chấp nhận mà miễn cưỡng gật đầu.
-Hoàng Thái! - Bà Xuân Huyền ở dưới gọi vọng lên.
-Dạ, mẹ! - Hắn hét to trả lời lại.
-Mẹ có việc bận nên hai đứa hôm nay ở nhà nhé! Con nhớ chăm sóc thật kĩ càng cho Thúy Quỳnh đó, nghe chưa Hoàng Thái?
-Vâng! - Không ngờ là ông trời lại giúp hắn - Con biết rồi mà mẹ!
-Cái gì? - Nó nhìn hắn, lòng đau đớn và vô cùng lo lắng khi thấy nụ cười chết... ruồi của hắn, nhưng chỉ là đối với nó mà thôi.
Sau khi tiếng khóa cửa vừa dứt thì hắn cười rất nham hiểm...
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả?
/35
|