“ Chào mọi người, mình về đây”- nó vẫy tay với mọi người rồi đạp xe đi về nhà. Nó trông như một cô gái quê mùa trong bộ đồ áo sơ mi quần rỗng, một cái gu thời trang chết người cộng thêm đôi dép lào nhìn đến mà chướng mắt. Tóc cột xệ, vậy mà còn đeo thêm hai cái kiếng to đùng bao hết khuôn mặt. Nhìn nó như một con nhỏ mới trốn viện, tuy vậy nhưng nó lại có một body siêu chuẩn, vòng ngực nở nang ( hẳn là cỡ bé Tưng =) ) cái eo con kiến quyến rũ vì bị cái bộ đồ rộng thùng thình của nó đang mặc che hết mọi ưu điểm. Về đến nhà, nó tắm rửa, tháo chiếc kính ra. Nó nhìn vào gương mà thở dài. Phải chi ba mẹ sinh mình ra xấu một chút sẽ đỡ rắc rối, nhớ tới năm cấp 2, nó bị cả đám con trai trong trường làm phiền làm nó năm đó luôn xếp hạng 2 ( học giỏi tóa ). Và kể từ khi Lên Sài Gòn học, nó liền giả bộ mang theo bộ dạng quê mùa cho đỡ bị làm phiền. Ý kiến của nó rất sáng suốt, đã hai năm nay, kể từ khi nó lên đây, không một người nào dám lại gần bắt chuyện với nó. Nó thật hạnh phúc nha!!!!!
“ Reng, reng, reng”- điện thoại đột nhiên reo lên.
“ Alo”- nó bắt máy trả lời.
“ Cô có phải là cô Lạc Hoa Nghi, con của ông Lạc mạnh Đình và bà Huệ NGân không ạ?”- người bên kia hỏi.
“ Vâng, tôi đây, có chuyện gì không?”- Nó hỏi.
“ Xin chia buồn cùng cô, ông bà đã qua đời vì bị tai nạn giao thông dẫn đến chấn thương sọ não…….”- người bên kia vẫn đang thông báo thì…Cạch… Nó rụng rời tay chân , buông điện thoại rơi xuống đất. Nước mắt nó từ từ chảy ra, nó ngã ạch trên đất, nó khóc, nó khóc một cách thảm thiết… Cha, mẹ…Tại sao..trại sao..lại bỏ con… tại sao…huhuhuhuhu….Cha mẹ ơi, cha mẹ ơi !!!!!!!!!! TRẢ BA MẸ LẠI CHO TÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.
End chương 1( part 1)
“ Reng, reng, reng”- điện thoại đột nhiên reo lên.
“ Alo”- nó bắt máy trả lời.
“ Cô có phải là cô Lạc Hoa Nghi, con của ông Lạc mạnh Đình và bà Huệ NGân không ạ?”- người bên kia hỏi.
“ Vâng, tôi đây, có chuyện gì không?”- Nó hỏi.
“ Xin chia buồn cùng cô, ông bà đã qua đời vì bị tai nạn giao thông dẫn đến chấn thương sọ não…….”- người bên kia vẫn đang thông báo thì…Cạch… Nó rụng rời tay chân , buông điện thoại rơi xuống đất. Nước mắt nó từ từ chảy ra, nó ngã ạch trên đất, nó khóc, nó khóc một cách thảm thiết… Cha, mẹ…Tại sao..trại sao..lại bỏ con… tại sao…huhuhuhuhu….Cha mẹ ơi, cha mẹ ơi !!!!!!!!!! TRẢ BA MẸ LẠI CHO TÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.
End chương 1( part 1)
/27
|