Không khí trong gian phòng bỗng trở lên vô cùng ngột ngạt và khó chịu. Vô Ảnh và Nhật Nguyệt đều nhìn chằm chằm vào Trần Huy, trong đôi mắt ẩn chứa vô vàn sự hận thù và căm phẫn. Trái lại thì Trần Huy vẫn luôn luôn giữ một nụ cười bí hiểm trên môi. Hắn bình tĩnh thò tay vào túi áo vest và lôi ra một bao thuốc, rít một hơi thực sự sảng khoái và coi như không có gì đáng phải quá quan tâm trong cái căn phòng như sắp nổ tung này cả.
- Thực ra thì đây là việc đã được sắp đặt của tổ chức. Khi hai người chuẩn bị rời đi.
- Điều đó có nghĩa là..
Trong đôi mắt của Nhật Nguyệt tỏ ra vô cùng mông lung và khó hiểu. Sự việc đã qua hơn mười năm, có một vài chi tiết bà không thể nhớ một cách rõ ràng được nữa. Vô Ảnh vẫn ngồi im, khuôn mặt ông ngày càng nhăn lại và tỏ ra suy tư một cách khó hiểu.
- Đừng cố gắng.. ha ha, từ khi hai người có ý định rời khỏi tổ chức, thì ông trùm đã sắp xếp để lão Tony điều chế ra một loại thuốc làm quà cho hai người….
- Tony.. lão bác học điên khùng trong phòng thí nghiệm ở tổng bộ.. Vô Ảnh vội kêu lên.
- Ha ha, thực ra thì trí nhớ của huynh cũng không hề tệ nha. Chính là lão, ây dà, lúc gặp ta lão còn khoa chân múa tay nói rằng đó là phát minh vô cùng đắc ý của lão nữa. Nghĩ lại cái mặt lão mà phát tởm lên được.
Trần Huy nói xong, khuôn mặt nhăn lại một cách khó chịu. Có vẻ như hắn đang hồi tưởng lại cái khuôn mặt theo như miêu tả thì vô cùng kinh khủng của lão già mang tên Tony kia. Còn hai vợ chồng Vô Ảnh lại càng tỏ ra khó hiểu. Rõ ràng khi họ rời đi cũng không hề tiếp xúc với Tony, vì sao mà sự việc lại có liên quan tới lão được cơ chứ.
- Ngươi đừng có vòng vo, nói rõ hết một lượt xem nào.
Trần Huy cười vang, nụ cười mang cả sự gian xảo và bỉ ổi..
- Ta cũng khát nước rồi, chờ ta uống nước đã chứ nhỉ.
Hắn đưa cốc café lên miệng và bắt đầu uống một cách chậm rãi. Khuôn mặt hắn tỏ ra vô cùng thỏa mãn với những gì mình đang làm. Đôi mắt lim dim, cái cốc café trên miệng, một tay mân mê thành ghế. Cả người thả lỏng một cách vô cùng sung sướng. Điều tối kị với một sát thủ đã được thể hiện. Nếu giờ mà Vô Ảnh bất ngờ giết hắn thì hắn chết chắc. Tuy nhiên thì hắn vẫn chọn cách buông lỏng và thưởng thức. Bởi vì vợ chồng Vô Ảnh sẽ không thể giết hắn lúc này được.
Chừng năm phút sau thì hắn mới chấm dứt cái sự thưởng thức bệnh hoạn của mình. Đặt cái cốc café cạn trơ lên trên bàn, hắn liếm mép cho từng giọt café cuối cùng chui vào trong miệng. Đôi mắt thỏa mãn vô cùng, hắn bắt đầu chỉnh lại cái tư thế ngồi của mình cho nó có chút lịch sự. Hắn cũng không quan tâm hai vợ chồng Vô Ảnh đang nhìn hắn với con mắt: chỉ muốn giết hắn ngay và luôn.
- Café ngon thật.. haizzz, có thể cho ta thêm cốc nữa chăng.
- Ta không rảnh! Hãy nói cho ta biết chân tướng sự việc.
- Thực ra việc này cũng không có liên quan gì tới tiểu đệ. Sau nhiệm vụ cuối cùng của hai người tại Ấn Độ, tổ chức đã sớm biết hai người có ý định rời bỏ. Một đôi sát thủ thiên tài như vậy không thể để cho hai người có thể bỏ đi một cách lãng phí như vậy cơ chứ. Ta dám cá là những phi vụ mà hai người thực hiện có những vụ lên tới cả triệu đô. Ha ha, đang có hai cỗ máy kiếm tiền như vậy mà để mất đi thì thật là đáng tiếc. Tuy nhiên lúc đó nếu như hai người muốn trốn đi thì thực sự là không thể nào cản nổi. Với lại, ông trùm còn có những bước tiến khác xa hơn nữa..
Trần Huy vừa nói vừa đắc ý rung rung đùi, hắn tiếp tục châm điếu thuốc thứ hai và thản nhiên kéo một hơi. Rảnh rỗi và nhàn hạ. Chẳng bù cho vợ chồng Vô Ảnh đang càng ngày càng không chịu được sự đủng đỉnh tới phát bực của hắn.
- Sau đó thì tổ chức quyết định cho Tony thử nghiệm một loại thuốc có bí danh là M1 lên trên cơ thể hai người.
- Thuốc cấp độ M. Đó.. đó là sự thật.
- Đúng vậy, ta đâu dám nói dối. Thực sự thì thuốc cấp M của tổ chức là những loại thuốc chuyên nhằm cải thiện về gien và các cơ quan tới cơ thể. Mà M1 lại là một loại thuốc giúp cho những đứa trẻ từ khi ở trong bụng mẹ đã có thể phát triển một cách không bình thường, đó là việc nhân gấp đôi số lượng cơ trong một múi cơ. Hay người ta còn gọi với căn bệnh “ cơ kép”. Với thể chất đặc thù 100% như thế này thì những người như vậy có thể có sức mạnh và sự dẻo dai vô cùng kinh người. Ngoài ra thì M1 còn được đặc chế phù hợp với nguồn gien của hai người, vì thế, có thể nói đứa con trai của hai người là một kiệt tác do tổ chức tạo ra.
- Ngươi không tốt tới mức nói hết tất cả chuyện này ra chỉ vì tình cảm chứ.
- Sao huynh lại có thể nói thế cơ chứ. Chúng ta cùng học chung một thầy, cùng tốt nghiệp. Tình nghĩa của chúng ta có thể nói là sâu nặng tựa bể núi. Ta thực sự buồn bực.
Trần Huy đưa tay lên bóp trán, đôi tay run run như đang khóc. Như thể hắn đang thương tâm một cách thực sự. Trong khi hai vợ chồng Vô ảnh đang cố gắng tiêu hóa cái sự thực khủng khiếp kia. Thì ra ông trùm đã tính trước được họ sẽ rời bỏ tổ chức. Với việc đưa thằng nhóc nhà mình vào một âm mưu to lớn như vậy, thì khó có thể nói là nó sẽ thoát được. Họ đã trải qua đủ mọi thứ gọi là địa ngục ở cái hòn đảo huấn luyện kinh khủng đó. Cuộc sống lấy giết người làm lẽ sống khiến họ sớm đã chán ghét nó một cách kinh khủng. Luôn luôn phải sống trong lo sợ, sợ đối thủ tới trả thù, sợ rằng một ngày nào đó sẽ chết bởi một họng súng đen ngòm nào đó, hay sợ chính thứ gọi là lương tâm trong con người mình.
- Thôi coi như là chỗ thân tình. Ở đây cũng không có người lạ, hai người hãy nhanh chóng kết thúc mình tại đây đi. Phần việc làm sao hai người chết sẽ được tổ chức lo liệu một cách chu đáo và ổn thỏa. Ta không muốn phải tự mình ra tay đâu, dù sao chúng ta cũng từng là đồng đội vào sinh ra tử với nhau mà. He he he
Dứt lời Trần Huy để một con dao găm lên bàn. Vừa thấy nó xuất hiện, hai vợ chồng Vô Ảnh đều cảm thấy khó có thể hô hấp được. Một lưỡi dao sắc bén, với cái chuôi nạm bạc có hình một con rồng đang há miệng được chế tác vô cùng tinh xảo. Đôi mắt rồng với hai viên ngọc xanh biếc được gắn một cách vô cùng tinh tế làm cho nó nổi bật hẳn lên. Hai vợ chồng Vô Ảnh tất nhiên không phải vì sự tinh tế của chuôi dao này làm cho sợ hãi, hay là vì câu nói của Trần Huy. Mà họ cảm thấy thực sự có đôi chút tuyệt vọng. Trần Huy đã đạt tới đẳng cấp mà sư phụ của Vô Ảnh ngày trước đã đạt tới, đó là sát thủ cấp “ bạch long”. Cái mà lúc chia tay, thì Vô Ảnh vẫn chưa thể đạt tới. Sát thủ bạch long cấp là một loại tồn tại có thể nói vô cùng khủng bố. Những nhiệm vụ mà sát thủ bạch long làm không có vụ nào dưới mười triệu đô la. Có rất ít nhiệm vụ như vậy được đưa ra vì cái giá của nó quá đắt và cũng quá nguy hiểm. Cả thế giới có năm sát thủ bạch long phân biệt tồn tại tại năm châu lục. Để đạt được bạch long sát thủ, chỉ có cách khiêu chiến người sở hữu con dao nạm bạc.
- Sư phụ… sư phụ.. sao rồi. Ngươi đã giết sư phụ… Vô Ảnh nắm chặt bàn tay, nói không lên lời.
- Không phải ta.. ta làm sao có gan dám giết ông, người mà ta coi như cha cơ chứ. Chỉ là trong một lần chỉ dẫn, ta nỡ tay mà thôi. Thực sự thì ta không muốn thế mà.. hic hic, sư phụ…
Trần Huy tỏ vẻ vô cùng đau khổ, hai tay chuyển từ để trên đùi sang ôm mặt khóc nức nở như đứa trẻ. Tuy nhiên làm sao mà Vô Ảnh không biết hắn đang diễn trò cơ chứ. Để có được trong tay con dao bạc là cả một vấn đề. Trước tiên cần đưa tới người sở hữu con dao lời mời khiêu chiến. Tiếp theo thì sẽ đệ trình lên trên để sát thủ “ kim long” duy nhất đưa ra lời mời với những người sở hữu dao bạc còn lại.Cuộc chiến sẽ được phân định ở một lôi đài, trong sự chứng kiến của bốn vị “Bạch Long” và một vị “ Kim Long”. Chỉ khi đánh bại và giết chết đối thủ, thì người khiêu chiến mới có đủ tư cách để sử hữu con dao bạc.
- Thôi hai vị cũng lên đường cho sớm đi.. ta còn có việc phải đi giải quyết nữa. còn về phần thằng nhỏ, hãy cứ tin tưởng ở người chú này. Ta sẽ chăm sóc nó thật tốt. Đào tạo nó trở thành một tuyệt đỉnh sát thủ của thế giới.
Vô Ảnh và Nhật Nguyệt cùng nhìn nhau. Không phải cho tới bây giờ, mà là trong suốt hơn hai mươi năm, từ khi hai người quen nhau, thì cái cảm giác mà đối phương mang cho mình nó vô cùng rõ rệt. Không cần nói, cũng chẳng cần phải ra hiệu. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ họ đã hiểu phải làm gì. Đã từng cùng nhau thực hiện vô số những nhiệm vụ hiểm nguy, từng bước từng bước họ tạo cho mình một thứ liên kết vô hình như thần giao cách cảm.
Không một lời nói, cũng chẳng có chút nào ra hiệu. Vô Ảnh vỗ mạnh tay xuống chiếc ghế trong phòng khách. Cả thân hình đứng bật dậy và chằm chằm nhìn vào Trần Huy. Trong khi đó thì Nhật Nguyệt lộn santo một vòng trên bàn uống nước và lao về phía cầu thang, định phi thân lên trên tầng, tuy nhiên thì ba tên sát thủ phía sau Trần Huy đã kịp thời chặn lại trước mặt bà với thân pháp linh hoạt không kém.
- Ha ha, muốn chạy thoát ư, không có khả năng đâu. Trần Huy đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn vào Vô Ảnh cũng đang nắm chặt tay lại và hướng về phía hắn với con mắt đầy sự oán hận và căm thù.
Bất chợt thân hình Vô Ảnh khẽ chuyển động, cả người như một con sóc. Hai chân đạp mạnh xuống dưới sàn, cả người lao về phía cầu thang. Nhật Nguyệt cũng chuyển từ tư thế thủ sang tấn công. Những đòn thế hiểm hóc được tung ra nhằm vào các bộ phận nguy hiểm trên cơ thể như yết hầu, khớp xương… cả người linh hoạt như một bóng trắng đang bay lượn giữa ba thân ảnh đen khác cũng chớp lên liên hồi.
Ba tên này thực lực cũng không hề kém, theo đánh giá của Vô Ảnh thì chúng đã đạt tới trình độ A cấp, tương đương với Nhật Nguyệt. Thế tấn công của chúng vô cùng hiểm ác, Nhật Nguyệt nhất thời lâm vào hiểm nguy, trong khi đó thì Trần Huy vẫn đang đứng yên quan sát trận chiến. Hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, làm cho Vô ảnh vừa hỗ trợ cho Nhật Nguyệt, vừa phải phân tâm ra canh chừng hắn ra tay ám sát. Trình độ của hắn sớm đã vượt qua Vô Ảnh rất nhiều. Ám sát chọn thời cơ là điểm mạnh cực đỉnh của sát thủ. Nếu như không có Trần Huy ở đây thì vợ chồng Vô Ảnh đã có thể ung dung xử lý ba tên sát thủ A cấp này rồi. Mặc dù thực lực của Nhật Nguyệt cũng chỉ là A cấp nhưng Vô Ảnh đã đạt tới S cấp đỉnh.
Tuy nhiên thì ba tên này có vẻ như được đào tạo ra để phối hợp với nhau. Một người tiến công thì hai người phía sau bảo hộ các phần yếu hại. Hai thanh kiếm và một thanh đao cứ loang loáng bóng ảnh, còn hai người Vô Ảnh và Nhật Nguyệt thì bị bóng đao kiếm bao trùm. Những âm thanh va chạm nhau một cách kịch liệt, bàn ghế ,tủ kính.. từng thứ bị phá vỡ thành từng mảnh. Xung quanh khu vực giao chiến, gạch đá hoa sớm đã bị giẫm thành từng mảnh nhỏ. Vừa đánh, Nhật Nguyệt vừa phải phân tâm nhìn lên cầu thang trên gác, những âm thanh ầm ĩ như thế này thì rất dễ khiến cho thằng con trai ngốc của mình chạy xuống dưới tầng. Và nếu nó xuống thì thật quá nguy hiểm.
Vì phân tâm nên Nhật Nguyệt đã bị tên sát thủ cầm đao rất nhanh áp sát và chém ra một đao vô cùng sắc bén. Vô Ảnh kịp thời kéo vợ mình tránh thoát khỏi một đao và chính mình hứng chịu một vết chém vào tay. Vết chém kéo dài từ bả vai xuống tạo thành một vết cắt ghê rợn. Máu từ vết thương chảy xuống càng khiến cho vợ chồng Vô Ảnh bị rơi vào thế phải chống đỡ. Một phần vì đứa con nhỏ trên gác, một phần vì Trần Huy cho tới giờ này vẫn chưa ra tay. Chỉ cần thoáng không cảnh giác thì có thể hai người sẽ phải trả giá.
Giao tranh trong nháy mắt đã khiến cho Vô Ảnh bị thương. Đã mười năm rồi không có luyện tập, mười năm mất đi cảm giác sống như một sát thủ làm cho Vô Ảnh không còn được sự nhạy bén cần thiết của mình. Thời gian càng kéo dài, đôi mắt Vô Ảnh càng đỏ lên. Cánh tay kia sớm đã buông thõng xuống dưới không thể cử động. Hiện giờ ông đang phải đối mặt với hai tên sát thủ cầm kiếm. Tên còn lại đang giao đấu với Nhật Nguyệt. Càng ngày ông càng thấy lạ, khi mà phía trên tầng hai vẫn không có động tĩnh gì cả. Nó vẫn im lìm một cách vô cùng đáng sợ. Không tiếng động, không một bóng người xuất hiện.
Đấm ra một quyền buộc một trong hai tên sát thủ phải lùi lại tạo thành một khoảng trống. Vô ảnh lao nhanh ra phía bên phải cầu thang. Việc mất máu làm cho động tác của ông có phần chậm lại. Hai tên sát thủ kia cùng song song đâm kiếm về phía Vô Ảnh. Lộn một vòng tránh thoát, Vô Ảnh áp lưng vào bức tường và quan sát xung quanh giờ đây đã tan hoang.
Hai tên sát thủ trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ. Bộ mặt khát máu đang được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng. Chúng từ từ, từ từ từng chút một kéo lê hai thanh kiếm ở dươi đất và bước tới bên cạnh Vô Ảnh. Trong cái phút giây đối mặt với sinh tử này, Vô Ảnh mới hiểu được sự thâm độc của cái tổ chức mà mình phục vụ trong bao nhiêu năm. Khi chia tay, chính tay sư phụ của ông đã làm một bữa tiệc cho nhỏ để tiễn đưa hai người. Với một thân phận mới và một cuộc sống mới suốt mười năm. Mới đầu thì Vô Ảnh còn cảnh giác vì sợ rằng tổ chức không dễ buông tha cho họ, và cũng sợ rằng những kẻ thù khi xưa sẽ tới trả thù.
Tuy nhiên thời gian dần qua và chẳng có ai tới làm cho sự cảnh giác của ông cũng tan theo thời gian.
Không ngờ rằng có ngày hôm nay.. sự thực vẫn là sự thực. Cả đời làm cái công việc đuổi giết người khác, lấy mạng sống của người làm lẽ sống của mình. Giờ đây ông đã thấy được báo ứng tới vô cùng nhanh.
Hai tên sát thủ kia phản ứng vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt. những chiêu kiếm âm độc của chúng làm cho Vô Ảnh cảm thấy rất khó có thể đối phó. Vết thương ngày càng trở nên nhức và đau. Bước chân trái lên trước, tay phải đưa về hông, cả người trầm xuống. Trúc Lâm quyền pháp thức thứ hai mươi bảy. Đây cũng là chiêu thức tối cao mà ông có thể đánh ra trong bộ quyền pháp quá mức huyền ảo này.
Không khí ngưng trọng, đôi mắt nhắm lại và toàn bộ tinh thần của Vô Ảnh tập trung vào tất cả những thứ chuyển động trong căn phòng.
Linh trí mở, sát thủ trở lại.
- Thực ra thì đây là việc đã được sắp đặt của tổ chức. Khi hai người chuẩn bị rời đi.
- Điều đó có nghĩa là..
Trong đôi mắt của Nhật Nguyệt tỏ ra vô cùng mông lung và khó hiểu. Sự việc đã qua hơn mười năm, có một vài chi tiết bà không thể nhớ một cách rõ ràng được nữa. Vô Ảnh vẫn ngồi im, khuôn mặt ông ngày càng nhăn lại và tỏ ra suy tư một cách khó hiểu.
- Đừng cố gắng.. ha ha, từ khi hai người có ý định rời khỏi tổ chức, thì ông trùm đã sắp xếp để lão Tony điều chế ra một loại thuốc làm quà cho hai người….
- Tony.. lão bác học điên khùng trong phòng thí nghiệm ở tổng bộ.. Vô Ảnh vội kêu lên.
- Ha ha, thực ra thì trí nhớ của huynh cũng không hề tệ nha. Chính là lão, ây dà, lúc gặp ta lão còn khoa chân múa tay nói rằng đó là phát minh vô cùng đắc ý của lão nữa. Nghĩ lại cái mặt lão mà phát tởm lên được.
Trần Huy nói xong, khuôn mặt nhăn lại một cách khó chịu. Có vẻ như hắn đang hồi tưởng lại cái khuôn mặt theo như miêu tả thì vô cùng kinh khủng của lão già mang tên Tony kia. Còn hai vợ chồng Vô Ảnh lại càng tỏ ra khó hiểu. Rõ ràng khi họ rời đi cũng không hề tiếp xúc với Tony, vì sao mà sự việc lại có liên quan tới lão được cơ chứ.
- Ngươi đừng có vòng vo, nói rõ hết một lượt xem nào.
Trần Huy cười vang, nụ cười mang cả sự gian xảo và bỉ ổi..
- Ta cũng khát nước rồi, chờ ta uống nước đã chứ nhỉ.
Hắn đưa cốc café lên miệng và bắt đầu uống một cách chậm rãi. Khuôn mặt hắn tỏ ra vô cùng thỏa mãn với những gì mình đang làm. Đôi mắt lim dim, cái cốc café trên miệng, một tay mân mê thành ghế. Cả người thả lỏng một cách vô cùng sung sướng. Điều tối kị với một sát thủ đã được thể hiện. Nếu giờ mà Vô Ảnh bất ngờ giết hắn thì hắn chết chắc. Tuy nhiên thì hắn vẫn chọn cách buông lỏng và thưởng thức. Bởi vì vợ chồng Vô Ảnh sẽ không thể giết hắn lúc này được.
Chừng năm phút sau thì hắn mới chấm dứt cái sự thưởng thức bệnh hoạn của mình. Đặt cái cốc café cạn trơ lên trên bàn, hắn liếm mép cho từng giọt café cuối cùng chui vào trong miệng. Đôi mắt thỏa mãn vô cùng, hắn bắt đầu chỉnh lại cái tư thế ngồi của mình cho nó có chút lịch sự. Hắn cũng không quan tâm hai vợ chồng Vô Ảnh đang nhìn hắn với con mắt: chỉ muốn giết hắn ngay và luôn.
- Café ngon thật.. haizzz, có thể cho ta thêm cốc nữa chăng.
- Ta không rảnh! Hãy nói cho ta biết chân tướng sự việc.
- Thực ra việc này cũng không có liên quan gì tới tiểu đệ. Sau nhiệm vụ cuối cùng của hai người tại Ấn Độ, tổ chức đã sớm biết hai người có ý định rời bỏ. Một đôi sát thủ thiên tài như vậy không thể để cho hai người có thể bỏ đi một cách lãng phí như vậy cơ chứ. Ta dám cá là những phi vụ mà hai người thực hiện có những vụ lên tới cả triệu đô. Ha ha, đang có hai cỗ máy kiếm tiền như vậy mà để mất đi thì thật là đáng tiếc. Tuy nhiên lúc đó nếu như hai người muốn trốn đi thì thực sự là không thể nào cản nổi. Với lại, ông trùm còn có những bước tiến khác xa hơn nữa..
Trần Huy vừa nói vừa đắc ý rung rung đùi, hắn tiếp tục châm điếu thuốc thứ hai và thản nhiên kéo một hơi. Rảnh rỗi và nhàn hạ. Chẳng bù cho vợ chồng Vô Ảnh đang càng ngày càng không chịu được sự đủng đỉnh tới phát bực của hắn.
- Sau đó thì tổ chức quyết định cho Tony thử nghiệm một loại thuốc có bí danh là M1 lên trên cơ thể hai người.
- Thuốc cấp độ M. Đó.. đó là sự thật.
- Đúng vậy, ta đâu dám nói dối. Thực sự thì thuốc cấp M của tổ chức là những loại thuốc chuyên nhằm cải thiện về gien và các cơ quan tới cơ thể. Mà M1 lại là một loại thuốc giúp cho những đứa trẻ từ khi ở trong bụng mẹ đã có thể phát triển một cách không bình thường, đó là việc nhân gấp đôi số lượng cơ trong một múi cơ. Hay người ta còn gọi với căn bệnh “ cơ kép”. Với thể chất đặc thù 100% như thế này thì những người như vậy có thể có sức mạnh và sự dẻo dai vô cùng kinh người. Ngoài ra thì M1 còn được đặc chế phù hợp với nguồn gien của hai người, vì thế, có thể nói đứa con trai của hai người là một kiệt tác do tổ chức tạo ra.
- Ngươi không tốt tới mức nói hết tất cả chuyện này ra chỉ vì tình cảm chứ.
- Sao huynh lại có thể nói thế cơ chứ. Chúng ta cùng học chung một thầy, cùng tốt nghiệp. Tình nghĩa của chúng ta có thể nói là sâu nặng tựa bể núi. Ta thực sự buồn bực.
Trần Huy đưa tay lên bóp trán, đôi tay run run như đang khóc. Như thể hắn đang thương tâm một cách thực sự. Trong khi hai vợ chồng Vô ảnh đang cố gắng tiêu hóa cái sự thực khủng khiếp kia. Thì ra ông trùm đã tính trước được họ sẽ rời bỏ tổ chức. Với việc đưa thằng nhóc nhà mình vào một âm mưu to lớn như vậy, thì khó có thể nói là nó sẽ thoát được. Họ đã trải qua đủ mọi thứ gọi là địa ngục ở cái hòn đảo huấn luyện kinh khủng đó. Cuộc sống lấy giết người làm lẽ sống khiến họ sớm đã chán ghét nó một cách kinh khủng. Luôn luôn phải sống trong lo sợ, sợ đối thủ tới trả thù, sợ rằng một ngày nào đó sẽ chết bởi một họng súng đen ngòm nào đó, hay sợ chính thứ gọi là lương tâm trong con người mình.
- Thôi coi như là chỗ thân tình. Ở đây cũng không có người lạ, hai người hãy nhanh chóng kết thúc mình tại đây đi. Phần việc làm sao hai người chết sẽ được tổ chức lo liệu một cách chu đáo và ổn thỏa. Ta không muốn phải tự mình ra tay đâu, dù sao chúng ta cũng từng là đồng đội vào sinh ra tử với nhau mà. He he he
Dứt lời Trần Huy để một con dao găm lên bàn. Vừa thấy nó xuất hiện, hai vợ chồng Vô Ảnh đều cảm thấy khó có thể hô hấp được. Một lưỡi dao sắc bén, với cái chuôi nạm bạc có hình một con rồng đang há miệng được chế tác vô cùng tinh xảo. Đôi mắt rồng với hai viên ngọc xanh biếc được gắn một cách vô cùng tinh tế làm cho nó nổi bật hẳn lên. Hai vợ chồng Vô Ảnh tất nhiên không phải vì sự tinh tế của chuôi dao này làm cho sợ hãi, hay là vì câu nói của Trần Huy. Mà họ cảm thấy thực sự có đôi chút tuyệt vọng. Trần Huy đã đạt tới đẳng cấp mà sư phụ của Vô Ảnh ngày trước đã đạt tới, đó là sát thủ cấp “ bạch long”. Cái mà lúc chia tay, thì Vô Ảnh vẫn chưa thể đạt tới. Sát thủ bạch long cấp là một loại tồn tại có thể nói vô cùng khủng bố. Những nhiệm vụ mà sát thủ bạch long làm không có vụ nào dưới mười triệu đô la. Có rất ít nhiệm vụ như vậy được đưa ra vì cái giá của nó quá đắt và cũng quá nguy hiểm. Cả thế giới có năm sát thủ bạch long phân biệt tồn tại tại năm châu lục. Để đạt được bạch long sát thủ, chỉ có cách khiêu chiến người sở hữu con dao nạm bạc.
- Sư phụ… sư phụ.. sao rồi. Ngươi đã giết sư phụ… Vô Ảnh nắm chặt bàn tay, nói không lên lời.
- Không phải ta.. ta làm sao có gan dám giết ông, người mà ta coi như cha cơ chứ. Chỉ là trong một lần chỉ dẫn, ta nỡ tay mà thôi. Thực sự thì ta không muốn thế mà.. hic hic, sư phụ…
Trần Huy tỏ vẻ vô cùng đau khổ, hai tay chuyển từ để trên đùi sang ôm mặt khóc nức nở như đứa trẻ. Tuy nhiên làm sao mà Vô Ảnh không biết hắn đang diễn trò cơ chứ. Để có được trong tay con dao bạc là cả một vấn đề. Trước tiên cần đưa tới người sở hữu con dao lời mời khiêu chiến. Tiếp theo thì sẽ đệ trình lên trên để sát thủ “ kim long” duy nhất đưa ra lời mời với những người sở hữu dao bạc còn lại.Cuộc chiến sẽ được phân định ở một lôi đài, trong sự chứng kiến của bốn vị “Bạch Long” và một vị “ Kim Long”. Chỉ khi đánh bại và giết chết đối thủ, thì người khiêu chiến mới có đủ tư cách để sử hữu con dao bạc.
- Thôi hai vị cũng lên đường cho sớm đi.. ta còn có việc phải đi giải quyết nữa. còn về phần thằng nhỏ, hãy cứ tin tưởng ở người chú này. Ta sẽ chăm sóc nó thật tốt. Đào tạo nó trở thành một tuyệt đỉnh sát thủ của thế giới.
Vô Ảnh và Nhật Nguyệt cùng nhìn nhau. Không phải cho tới bây giờ, mà là trong suốt hơn hai mươi năm, từ khi hai người quen nhau, thì cái cảm giác mà đối phương mang cho mình nó vô cùng rõ rệt. Không cần nói, cũng chẳng cần phải ra hiệu. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ họ đã hiểu phải làm gì. Đã từng cùng nhau thực hiện vô số những nhiệm vụ hiểm nguy, từng bước từng bước họ tạo cho mình một thứ liên kết vô hình như thần giao cách cảm.
Không một lời nói, cũng chẳng có chút nào ra hiệu. Vô Ảnh vỗ mạnh tay xuống chiếc ghế trong phòng khách. Cả thân hình đứng bật dậy và chằm chằm nhìn vào Trần Huy. Trong khi đó thì Nhật Nguyệt lộn santo một vòng trên bàn uống nước và lao về phía cầu thang, định phi thân lên trên tầng, tuy nhiên thì ba tên sát thủ phía sau Trần Huy đã kịp thời chặn lại trước mặt bà với thân pháp linh hoạt không kém.
- Ha ha, muốn chạy thoát ư, không có khả năng đâu. Trần Huy đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn vào Vô Ảnh cũng đang nắm chặt tay lại và hướng về phía hắn với con mắt đầy sự oán hận và căm thù.
Bất chợt thân hình Vô Ảnh khẽ chuyển động, cả người như một con sóc. Hai chân đạp mạnh xuống dưới sàn, cả người lao về phía cầu thang. Nhật Nguyệt cũng chuyển từ tư thế thủ sang tấn công. Những đòn thế hiểm hóc được tung ra nhằm vào các bộ phận nguy hiểm trên cơ thể như yết hầu, khớp xương… cả người linh hoạt như một bóng trắng đang bay lượn giữa ba thân ảnh đen khác cũng chớp lên liên hồi.
Ba tên này thực lực cũng không hề kém, theo đánh giá của Vô Ảnh thì chúng đã đạt tới trình độ A cấp, tương đương với Nhật Nguyệt. Thế tấn công của chúng vô cùng hiểm ác, Nhật Nguyệt nhất thời lâm vào hiểm nguy, trong khi đó thì Trần Huy vẫn đang đứng yên quan sát trận chiến. Hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, làm cho Vô ảnh vừa hỗ trợ cho Nhật Nguyệt, vừa phải phân tâm ra canh chừng hắn ra tay ám sát. Trình độ của hắn sớm đã vượt qua Vô Ảnh rất nhiều. Ám sát chọn thời cơ là điểm mạnh cực đỉnh của sát thủ. Nếu như không có Trần Huy ở đây thì vợ chồng Vô Ảnh đã có thể ung dung xử lý ba tên sát thủ A cấp này rồi. Mặc dù thực lực của Nhật Nguyệt cũng chỉ là A cấp nhưng Vô Ảnh đã đạt tới S cấp đỉnh.
Tuy nhiên thì ba tên này có vẻ như được đào tạo ra để phối hợp với nhau. Một người tiến công thì hai người phía sau bảo hộ các phần yếu hại. Hai thanh kiếm và một thanh đao cứ loang loáng bóng ảnh, còn hai người Vô Ảnh và Nhật Nguyệt thì bị bóng đao kiếm bao trùm. Những âm thanh va chạm nhau một cách kịch liệt, bàn ghế ,tủ kính.. từng thứ bị phá vỡ thành từng mảnh. Xung quanh khu vực giao chiến, gạch đá hoa sớm đã bị giẫm thành từng mảnh nhỏ. Vừa đánh, Nhật Nguyệt vừa phải phân tâm nhìn lên cầu thang trên gác, những âm thanh ầm ĩ như thế này thì rất dễ khiến cho thằng con trai ngốc của mình chạy xuống dưới tầng. Và nếu nó xuống thì thật quá nguy hiểm.
Vì phân tâm nên Nhật Nguyệt đã bị tên sát thủ cầm đao rất nhanh áp sát và chém ra một đao vô cùng sắc bén. Vô Ảnh kịp thời kéo vợ mình tránh thoát khỏi một đao và chính mình hứng chịu một vết chém vào tay. Vết chém kéo dài từ bả vai xuống tạo thành một vết cắt ghê rợn. Máu từ vết thương chảy xuống càng khiến cho vợ chồng Vô Ảnh bị rơi vào thế phải chống đỡ. Một phần vì đứa con nhỏ trên gác, một phần vì Trần Huy cho tới giờ này vẫn chưa ra tay. Chỉ cần thoáng không cảnh giác thì có thể hai người sẽ phải trả giá.
Giao tranh trong nháy mắt đã khiến cho Vô Ảnh bị thương. Đã mười năm rồi không có luyện tập, mười năm mất đi cảm giác sống như một sát thủ làm cho Vô Ảnh không còn được sự nhạy bén cần thiết của mình. Thời gian càng kéo dài, đôi mắt Vô Ảnh càng đỏ lên. Cánh tay kia sớm đã buông thõng xuống dưới không thể cử động. Hiện giờ ông đang phải đối mặt với hai tên sát thủ cầm kiếm. Tên còn lại đang giao đấu với Nhật Nguyệt. Càng ngày ông càng thấy lạ, khi mà phía trên tầng hai vẫn không có động tĩnh gì cả. Nó vẫn im lìm một cách vô cùng đáng sợ. Không tiếng động, không một bóng người xuất hiện.
Đấm ra một quyền buộc một trong hai tên sát thủ phải lùi lại tạo thành một khoảng trống. Vô ảnh lao nhanh ra phía bên phải cầu thang. Việc mất máu làm cho động tác của ông có phần chậm lại. Hai tên sát thủ kia cùng song song đâm kiếm về phía Vô Ảnh. Lộn một vòng tránh thoát, Vô Ảnh áp lưng vào bức tường và quan sát xung quanh giờ đây đã tan hoang.
Hai tên sát thủ trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ. Bộ mặt khát máu đang được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng. Chúng từ từ, từ từ từng chút một kéo lê hai thanh kiếm ở dươi đất và bước tới bên cạnh Vô Ảnh. Trong cái phút giây đối mặt với sinh tử này, Vô Ảnh mới hiểu được sự thâm độc của cái tổ chức mà mình phục vụ trong bao nhiêu năm. Khi chia tay, chính tay sư phụ của ông đã làm một bữa tiệc cho nhỏ để tiễn đưa hai người. Với một thân phận mới và một cuộc sống mới suốt mười năm. Mới đầu thì Vô Ảnh còn cảnh giác vì sợ rằng tổ chức không dễ buông tha cho họ, và cũng sợ rằng những kẻ thù khi xưa sẽ tới trả thù.
Tuy nhiên thời gian dần qua và chẳng có ai tới làm cho sự cảnh giác của ông cũng tan theo thời gian.
Không ngờ rằng có ngày hôm nay.. sự thực vẫn là sự thực. Cả đời làm cái công việc đuổi giết người khác, lấy mạng sống của người làm lẽ sống của mình. Giờ đây ông đã thấy được báo ứng tới vô cùng nhanh.
Hai tên sát thủ kia phản ứng vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt. những chiêu kiếm âm độc của chúng làm cho Vô Ảnh cảm thấy rất khó có thể đối phó. Vết thương ngày càng trở nên nhức và đau. Bước chân trái lên trước, tay phải đưa về hông, cả người trầm xuống. Trúc Lâm quyền pháp thức thứ hai mươi bảy. Đây cũng là chiêu thức tối cao mà ông có thể đánh ra trong bộ quyền pháp quá mức huyền ảo này.
Không khí ngưng trọng, đôi mắt nhắm lại và toàn bộ tinh thần của Vô Ảnh tập trung vào tất cả những thứ chuyển động trong căn phòng.
Linh trí mở, sát thủ trở lại.
/8
|