Sau khi đưa chén chè lên miệng uống được một hụm. Chút nữa thì Duy phun ngay cái thứ nước đắng ngắt đó ra khỏi miệng. Tuy nhiên nó còn chưa kịp hành động, một phần vì do Trần Huy vẫn đang nhìn nó, một phần do trong miệng bắt đầu xuất hiện một ít vị ngọt. Dần dần vị ngọt cũng tăng lên, và sau đó nó có cảm giác như mình đang uống nước mía hay một thứ đồ uống gì đó rất ngọt đại loại như vậy .
Bên cạnh nó, Thanh Thanh không nói gì mà chỉ cười. Cô bé sớm đã uống hết nửa chén trà rồi. Đôi mắt nhỏ bé mở thao láo, nhìn chằm chằm vào cái ấm nho nhỏ ở trên cái bàn xinh xinh. Vừa uống cô bé vừa phải cầm chừng, nếu không chỉ sợ sớm đã uống hết cả chén và xin thêm nữa rồi.
- Trà này.. ngon thật đấy.
Sau khi một hơi uống cạn cả thì nó đưa cái chén ra trước mặt Trần Huy với ý định xin thêm một chén nữa. Thanh Thanh thiếu chút nữa rơi cả chén trà. Nó biết rằng loại trà này rất quý và cũng rất hiếm. Không dễ để có thể uống được một chén trà ngon như thế này.
Một dòng nước màu vàng chanh tỏa mùi hương thơm ngát được rót vào trong chén của Duy. Cậu bé khẽ xoa xoa tay trên thành chén. Đôi mắt chăm chú nhìn vào thứ chất lỏng màu vàng kia. Trong khi đó Thanh Thanh cũng đã giải quyết xong phần trà của mình và cũng xin thêm một chén. Chả mấy khi sư phụ thoải mái như thế này.
- Con định ngồi đó và chỉ uống thôi sao. Không có thắc mắc gì chứ.
Duy giật mình. Dù sao thì nó cũng chỉ mà một thằng nhóc. Trẻ con thường ham chơi, đó là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy mà nó cũng quên mất việc quan trọng mà mình phải làm đó là hỏi cho ra những thắc mắc bấy lâu nay trong lòng nó.
- Những người hôm trước tới nhà con là ai.
Trần Huy rót thêm nước vào ấm và cũng cho thêm một chút trà vào trong đó. Sau đó lão trầm ngâm không nói gì cả. Hai đứa bé đều yên lặng lắng nghe.
- Đó là những sát thủ.
- Sát thủ, có phải là những kẻ chuyên đi giết người hay không.
- Theo một góc nhìn nào đó, sát thủ là những kẻ rình rập để lấy đi tính mạng con người. Tuy nhiên đó không phải là tất cả, sát thủ cũng có khi trở thành kẻ bảo hộ cho mọi người. Họ làm việc theo nguyên tắc riêng của họ, và cũng một phần theo tổ chức điều động họ.
- Tại sao họ lại giết hại bố mẹ con.
Nhắc tới đây, đôi vai nhỏ bé của Duy bắt đầu run run. Đôi mắt đỏ hoe chuẩn bị khóc. Bàn tay của cậu bé nắm chặt lấy nhau. Có thể thấy được nỗi đau đớn của Duy đã lên tới cực điểm.
- Đó là một câu truyện dài mà cũng là thứ ta muốn nói với các con. Trên trái đất này thực ra tồn tại ba thế lực ngầm vô cùng khủng bố. Một ở châu Á, một ở châu Âu và thế lực còn lại ở châu Mĩ. Ba thế lực này thường xuyên xảy ra những tranh chấp với nhau. Ba của con cũng do bị trả thù mà chết.
- Bố con có thù oán với họ ư.
- Đúng vậy, thực ra ba của con và cả mẹ con đều là sát thủ. Hơn nữa còn là sát thủ vô cùng kiệt xuất. Trước đây họ được
biết tới với cái tên : Vô Ảnh và Nhật Nguyệt. Hai cái tên này đã từng một thời làm cho những cỗ thế lực kia vô cùng run sợ.
Những nhiệm vụ mà họ chấp hành là những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm.
- Trong một lần ba người chúng ta tới Nga để thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Cả hai thế lực ngầm châu Âu và Châu Mĩ đều đánh hơi thấy được hướng thực hiện nhiệm vụ kia của bọn ta. Vì thế mà bọn chúng tổ chức vây bắt. Phải rất vất vả bọn ta mới có thể thoát ra được. Bảy sát thủ đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời trên đất Nga lạnh giá. Ba con thực sự phẫn nộ vì điều đó. Đó đều là những người cùng ba con lớn lên trong chính học viện này. Vì thế mà bọn ta đã không chạy trốn nữa mà tương kế tựu kế phản kích lại chúng.
Nói tới đây. Trần Huy bỗng nhiên ngừng lại. Ông ta uống một ngụm nước chè và đưa tay lên bóp bóp trán. Có vẻ như những kí ức ban xưa đã hiện về một cách khá rõ ràng và không hề dễ chịu chút nào.
- Nói đúng ra chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không thể quay về. Sát thủ đã tiếp nhận nhiệm vụ thì không có quyền hủy nhiệm vụ đó. Một là hoàn thành, hai là sẽ chết. Lúc đó cả ba chúng ta đều đỏ mắt vì tức giận. Nhìn thấy từng người anh em của mình chết dưới tay của những tên sát thủ kia. Vì vậy chúng ta vừa tiếp tục làm nhiệm vụ, vừa tiến hành trả thù bọn chúng.
- Tuy nhiên bọn ta cũng không ngờ. Nhiệm vụ lần này lại có thể xuất hiện tình huống đặc thù. Con trai của ông trùm thế giới ngầm lớn nhất châu Âu cũng có mặt trong đội vây bắt mà bọn ta không hề hay biết. Nhắc tới hắn, đó là một tên sát thủ vô cùng xuất sắc. Ta phải thừa nhận điều đó. Hắn có đầy đủ những tố chất, vừa lạnh lùng, vừa quyết đoán, vừa khát máu. Đối với hắn việc giết người cũng như ăn cơm hàng ngày, và hắn thích điều đó.
- Ba con và hắn đã đấu trí với nhau suốt một thời gian dài. Không phải ngẫu nhiên mà tên đó xuất hiện. Mà là vì hắn nghe thấy tên của ba con trong nhóm làm nhiệm vụ lần này. Ta phải nói lại một điều, ba con đã nổi lên như một sát thủ hoàn hảo trong cuộc thi đấu sinh tử giữa ba thế giới ngầm. Vì vậy mà tên sát thủ kia muốn so đấu cùng với ba con để thỏa mãn lòng hiếu thắng của hắn.
- Sau đó thì hai người cũng giáp mặt nhau và có một trận chiến không thể kinh khủng hơn. Tên sát thủ kia cũng có thực lực rất khủng bố. Tuy nhiên vẫn còn kém ba con một bậc. Cuối cùng hắn chịu thất bại và chết dưới lưỡi kiếm của ba con.
Nói tới đây. Trần Huy nhìn sâu vào trong ánh mắt của Duy. Còn thằng bé thì vẫn ngồi nghe tới mức xuất thần. Nó không biết bố nó là một sát thủ, cả người mẹ luôn luôn hết mực thương yêu nó nữa. Cả hai người đều rất hiền lành và thân thiện. Họ luôn cười và cũng chưa từng xung đột chút nào với những người hàng xóm sống bên cạnh mình cả.
- Sau đó, tên trùm kia biết được con trai hắn chết trong tay của Vô Ảnh. Trong lúc đó bọn ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ và trở về nước. Vậy là hắn ta không tiếc tất cả để truy tìm ba mẹ con. Từng tốp sát thủ thâm nhập vào sâu châu Á. Tất nhiên để tìm tung tích của Vô Ảnh và Nhật Nguyệt, còn trực tiếp gây tổn thương cho những người trong tổ chức. Vậy nên một cuộc chiến của thế giới ngầm đã xảy ra. Đó có thể nói là một thời khắc vô cùng đen tối. Tên trùm châu Âu kia tuyên bố chỉ khi chúng ta giao Vô Ảnh và Nhật Nguyệt ra thì bọn chúng mới chịu rút quân về. Tất nhiên những ông trùm phía trên không muốn làm vậy. Trực tiếp khai chiến với chúng.
- Hai bên đều tung hết lực lượng của mình ra để hòng tiêu diệt đối phương. Trong khi đó lại muốn mượn thêm lực lượng ngầm tới từ châu Mĩ. Tuy nhiên bọn họ khoanh tay đứng nhìn.Cuộc chiến diễn ra càng lúc càng căng thẳng. Những sát thủ cấp cao cũng trực tiếp ngã xuống. Tổn thất là không thể tính được. Nhìn thấy những người bạn mình vì mình mà người chết, người tàn tật. Ba mẹ con không thể ngồi yên. Vì vậy họ quyết định li khai khỏi tổ chức và chọn cách lẩn trốn để làm giảm đi chiến sự giữa hai bên.
- Họ đã ẩn trốn suốt mười năm. Và cuối cùng cũng bị phát hiện. Tổ chức cũng phái sát thủ âm thầm bảo vệ họ tuy nhiên cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chặn chúng lại và báo tin về cho tổ chức. Vì thế mà ta mới có mặt kịp thời để có thể cứu con thoát khỏi tay bọn chúng.
Lúc này Duy đã không còn giữ được vể mặt bình tĩnh nữa. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Duy. Thanh Thanh cũng khóc. Nước mắt nước mũi tèm lem. Trần Huy cũng khẽ khịt khịt mũi. Khẳng định là ông ta cũng đang khóc. Tuy nhiên đó đâu phải là giọt nước mắt thương xót. Mọi chuyện mà ông ta kể ra cho Duy đều là bịa đặt.
- Con .. con muốn báo thù.. cho cha mẹ con.
- Đúng vậy, thù này tất nhiên phải báo. Tuy nhiên con cần phải có thực lực để có thể làm được chuyện đó.
- Tới tháng sau, học viện sẽ đón một lượng học viên nhất định để bắt đầu đào tạo. Con sẽ trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ
sát thủ của tổ chức và báo thù cho cha mẹ con. Ta tin ngày đó không còn xa nữa. Lúc đó chính con sẽ tự tay hủy diệt thế giới
ngầm của bọn chúng. Hãy cố gắng lên con trai của ta.
- Vâng.. con biết rồi.
- Lúc đó con có thể tùy ý lựa chọn bốn trường phái trong học viện để theo học. Dù con theo trường phái nào thì ta cũng sẽ bảo các giáo sư quan tâm tới con. Vì giờ đây, con cũng giống như là con đẻ của ta. Vô Ảnh đã giao phó con cho ta, ta không thể phụ lòng tin của anh ấy với mình.
- Con sẽ theo trường phái mà bố con đã từng học tập.
- Rất tốt. Vậy thì con sẽ do ta trực tiếp chỉ dạy.
Đôi mắt Trần Huy lóe lên tia nhìn kì dị khác thường. Bước đầu của kế hoạch đã thành công. Giờ đây Duy sẽ trở thành một cỗ máy giết người vô cùng khủng bố của tổ chức. Nó tất nhiên sẽ không tha cho bất kì người nào tới từ hai thế lực kia. Mối thù hận này đã ăn sâu vào xương máu, khó lòng xóa bỏ được.
- Thôi hai con trở về nhà đi. Chờ tới tháng sau để ra nhập vào học viện. Ngày đó sẽ vô cùng đặc sắc đó. Ha ha, ta cũng có việc phải đi.
- Chúng con chào sư phụ.
Hai đứa bé khoanh tay lễ phép chào Trần Huy và ra về. Duy vẫn chưa hết sốc với những gì nó vừa nghe được. Nó cần có thời gian để tiêu hóa hết những gì đã biết. Trong lòng nó giờ chỉ có một ước muốn duy nhất: nhanh chóng lớn mạnh, nhanh chóng đạt tới trình độ như sư phụ, thậm chí vượt lên trên sư phụ để có thể báo thù cho bố mẹ nó.
-------------------------------
Trong một căn phòng khá lớn và u ám có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mờ ảo trong căn phòng kèm theo mùi thuốc xì gà loại sang càng khiến cho khuôn mặt hai người mờ mờ ảo ảo. Tuy nhiên thông quan âm thanh thì cũng có thể biết được một trong hai người đang nói chuyện chính là Trần Huy.
- Mọi việc đã làm xong bước đầu. Thằng bé không có một chút nghi ngờ. Tiếp đến rất mong tổ chức đáp ứng cho thằng bé hưởng đãi ngộ đặc biệt.
- Ha ha, tất nhiên là như vậy. Chúng ta tốn bao công sức để đào tạo lũ nhỏ này, không phải để chúng trở thành một lũ ăn hại. Hãy cho bọn chúng sử dụng gói đào tạo đặc thù của tổ chức. Tuy rằng đắt một chút, tuy nhiên lại có khả năng trực tiếp đào tạo ra những sát thủ siêu việt. Cái gì, cũng cần có giá của nó.
- Vâng, tôi sẽ trực tiếp sử dụng gói đào tạo đó.
- Còn về vật kia, có tìm thấy không.
- Không hề thấy. Chúng ta cũng không thể xác thực được Vô Ảnh có được vật đó hay không. Tuy nhiên lại có một vấn đề. Đó là Tia Chớp đã biết được hành động lần này của chúng ta. Có lẽ cần tăng cường tìm kiếm hắn. Nếu để hắn lại thì quả thực là một hiểm họa.
- Hừ, không ngờ Vô Ảnh còn có chiêu thức âm hiểm như vậy. Toàn bộ những tên sát thủ thực hiện nhiệm vụ đều đã chết cả. Vậy mà vẫn còn sót lại một tên. Nâng mức treo thưởng của Tia Chớp lên mức 100.000$ cộng với chức trưởng quản tổng cục phía bắc.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Dứt lời, Trần Huy đứng dậy và đi ra phía ngoài cửa. Trong khí đó người đàn ông bí ẩn kia vẫn ngồi trong căn phòng ngột ngạt đầy khói thuốc này. Đôi bàn tay hắn xoa nhẹ lên tay vịn của cái ghế gỗ đang ngồi. Miệng vẫn không ngừng phả khói.
- Bốn món bảo vật truyền thuyết, nhất định ta phải có một cái. Không, phải hai cái mới đúng.
Hắn lẩm bẩm một mình, những ngón tay gõ nhịp trên tay ghế gỗ. Tiếng lộc cộc vang lên vô cùng đơn điệu. Ly rượu vang trên bàn sớm đã cạn sạch từ lâu.
Một tháng trôi quan với Duy tại hòn đảo này không tính là dài.
Sau khi nó tỏ ra quyết tâm của mình, liền ngay lập tức hành động. Hàng ngày nó với Thanh Thanh đều ra bờ biển cùng những người khác luyện tập thể lực. Trần Huy cũng trực tiếp hướng dẫn hai đứa trẻ về những thế tấn cơ bản đầu tiên. Duy sớm đã quyết định theo Trúc Lâm phái. Vì thế hàng ngày nó tỏ ra rất bận rộn. Sáng luyện thể lực, chiều luyện công. Chỉ có buổi tối, nó với Thanh Thanh mới có chút thời gian để nghỉ ngơi mà thôi.
- Ở học viện, đánh giá như thế nào thì được coi là lên cấp thưa sư phụ.
- Ở học viện chúng ta đánh giá dựa trên hai tiêu chí. Đó là lực tay và sự linh hoạt. Tất nhiên mỗi năm thì hai tiêu chí trên lại tăng lên để phù hợp với người luyện tập. Ngoài ra có những môn đặc thù bắt buộc phải qua. Ví dụ ở năm thứ hai các con sẽ học cách sử dụng súng. Năm thứ ba trở đi thì ngoài hai tiêu chí trên có một tiêu chí nữa là điểm tích lũy khi làm nhiệm vụ.
- Chúng ta phải làm những nhiệm vụ gì.
- Có rất nhiều nhiệm vụ. Phân biệt từ cấp thấp nhất là cấp một. Tới cấp cao nhất là cấp chín. Bình thường các học viên sẽ nhận nhiệm vụ tới cấp tối đa là cấp năm. Vì khi tới năm thứ năm của học viện thì cũng là sát thủ năm sao. Lúc đó sẽ có một cuộc thi để trực tiếp thăng cấp lên sát thủ cấp B. Sau đó sẽ tiếp nhận các nhiệm vụ nguy hiểm hơn và cũng không còn ở học viện nữa.
- Vậy cao hơn cấp B là gì ạ.
- Cao hơn cấp B còn có cấp A, cấp S và trên S nữa. Lúc nào các con lên tới đó hãy hay. Giờ đây thì phải tích cực tập luyện không được chểnh mảng biết chưa.
- Vâng.
Hai đứa nhỏ sau khi trò truyện với Trần Huy xong thì bắt đầu quay trở về phòng ngủ. Mấy ngày nay chúng nó cảm thấy rất mệt mỏi. Chưa bao giờ phải hoạt động nhiều như vậy. Vì thế cứ về tới phòng là chúng lăn ra ngủ như chết. Không biết trời trăng là gì cả. Tuy nhiên vẫn còn chưa đủ. Khi và kì học thực sự bắt đầu mới là lúc chúng nó chân chính bước vào địa ngục trần gian.
Mặt trời mọc, rồi lại lặn. Cứ đều đều một cái bóng nhỏ bé trên bờ biển. Không chạy bộ thì bơi, rồi luyện tập đứng tấn. Học cách giữ thăng bằng một chân. Luyện từ lúc trời tờ mờ sáng cho tới lúc mặt trời khuất sau những rặng cây phía xa xa. Mồ hôi vẫn chảy trên khuôn mặt non nớt, làn da đã sạm đen đi vì nắng. Những cơn sốt khiến cho Duy nằm bẹp trên giường như người sắp chết. Tất cả chẳng những không cản được tinh thần tập luyện của cậu. Mà còn càng làm tăng thêm quyết tâm. Một ngày nào đó, cậu bé cũng sẽ giỏi như bố của mình.
Thời gian một tháng trôi qua một cách vô cùng nhanh chóng.
Bên cạnh nó, Thanh Thanh không nói gì mà chỉ cười. Cô bé sớm đã uống hết nửa chén trà rồi. Đôi mắt nhỏ bé mở thao láo, nhìn chằm chằm vào cái ấm nho nhỏ ở trên cái bàn xinh xinh. Vừa uống cô bé vừa phải cầm chừng, nếu không chỉ sợ sớm đã uống hết cả chén và xin thêm nữa rồi.
- Trà này.. ngon thật đấy.
Sau khi một hơi uống cạn cả thì nó đưa cái chén ra trước mặt Trần Huy với ý định xin thêm một chén nữa. Thanh Thanh thiếu chút nữa rơi cả chén trà. Nó biết rằng loại trà này rất quý và cũng rất hiếm. Không dễ để có thể uống được một chén trà ngon như thế này.
Một dòng nước màu vàng chanh tỏa mùi hương thơm ngát được rót vào trong chén của Duy. Cậu bé khẽ xoa xoa tay trên thành chén. Đôi mắt chăm chú nhìn vào thứ chất lỏng màu vàng kia. Trong khi đó Thanh Thanh cũng đã giải quyết xong phần trà của mình và cũng xin thêm một chén. Chả mấy khi sư phụ thoải mái như thế này.
- Con định ngồi đó và chỉ uống thôi sao. Không có thắc mắc gì chứ.
Duy giật mình. Dù sao thì nó cũng chỉ mà một thằng nhóc. Trẻ con thường ham chơi, đó là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy mà nó cũng quên mất việc quan trọng mà mình phải làm đó là hỏi cho ra những thắc mắc bấy lâu nay trong lòng nó.
- Những người hôm trước tới nhà con là ai.
Trần Huy rót thêm nước vào ấm và cũng cho thêm một chút trà vào trong đó. Sau đó lão trầm ngâm không nói gì cả. Hai đứa bé đều yên lặng lắng nghe.
- Đó là những sát thủ.
- Sát thủ, có phải là những kẻ chuyên đi giết người hay không.
- Theo một góc nhìn nào đó, sát thủ là những kẻ rình rập để lấy đi tính mạng con người. Tuy nhiên đó không phải là tất cả, sát thủ cũng có khi trở thành kẻ bảo hộ cho mọi người. Họ làm việc theo nguyên tắc riêng của họ, và cũng một phần theo tổ chức điều động họ.
- Tại sao họ lại giết hại bố mẹ con.
Nhắc tới đây, đôi vai nhỏ bé của Duy bắt đầu run run. Đôi mắt đỏ hoe chuẩn bị khóc. Bàn tay của cậu bé nắm chặt lấy nhau. Có thể thấy được nỗi đau đớn của Duy đã lên tới cực điểm.
- Đó là một câu truyện dài mà cũng là thứ ta muốn nói với các con. Trên trái đất này thực ra tồn tại ba thế lực ngầm vô cùng khủng bố. Một ở châu Á, một ở châu Âu và thế lực còn lại ở châu Mĩ. Ba thế lực này thường xuyên xảy ra những tranh chấp với nhau. Ba của con cũng do bị trả thù mà chết.
- Bố con có thù oán với họ ư.
- Đúng vậy, thực ra ba của con và cả mẹ con đều là sát thủ. Hơn nữa còn là sát thủ vô cùng kiệt xuất. Trước đây họ được
biết tới với cái tên : Vô Ảnh và Nhật Nguyệt. Hai cái tên này đã từng một thời làm cho những cỗ thế lực kia vô cùng run sợ.
Những nhiệm vụ mà họ chấp hành là những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm.
- Trong một lần ba người chúng ta tới Nga để thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Cả hai thế lực ngầm châu Âu và Châu Mĩ đều đánh hơi thấy được hướng thực hiện nhiệm vụ kia của bọn ta. Vì thế mà bọn chúng tổ chức vây bắt. Phải rất vất vả bọn ta mới có thể thoát ra được. Bảy sát thủ đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời trên đất Nga lạnh giá. Ba con thực sự phẫn nộ vì điều đó. Đó đều là những người cùng ba con lớn lên trong chính học viện này. Vì thế mà bọn ta đã không chạy trốn nữa mà tương kế tựu kế phản kích lại chúng.
Nói tới đây. Trần Huy bỗng nhiên ngừng lại. Ông ta uống một ngụm nước chè và đưa tay lên bóp bóp trán. Có vẻ như những kí ức ban xưa đã hiện về một cách khá rõ ràng và không hề dễ chịu chút nào.
- Nói đúng ra chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không thể quay về. Sát thủ đã tiếp nhận nhiệm vụ thì không có quyền hủy nhiệm vụ đó. Một là hoàn thành, hai là sẽ chết. Lúc đó cả ba chúng ta đều đỏ mắt vì tức giận. Nhìn thấy từng người anh em của mình chết dưới tay của những tên sát thủ kia. Vì vậy chúng ta vừa tiếp tục làm nhiệm vụ, vừa tiến hành trả thù bọn chúng.
- Tuy nhiên bọn ta cũng không ngờ. Nhiệm vụ lần này lại có thể xuất hiện tình huống đặc thù. Con trai của ông trùm thế giới ngầm lớn nhất châu Âu cũng có mặt trong đội vây bắt mà bọn ta không hề hay biết. Nhắc tới hắn, đó là một tên sát thủ vô cùng xuất sắc. Ta phải thừa nhận điều đó. Hắn có đầy đủ những tố chất, vừa lạnh lùng, vừa quyết đoán, vừa khát máu. Đối với hắn việc giết người cũng như ăn cơm hàng ngày, và hắn thích điều đó.
- Ba con và hắn đã đấu trí với nhau suốt một thời gian dài. Không phải ngẫu nhiên mà tên đó xuất hiện. Mà là vì hắn nghe thấy tên của ba con trong nhóm làm nhiệm vụ lần này. Ta phải nói lại một điều, ba con đã nổi lên như một sát thủ hoàn hảo trong cuộc thi đấu sinh tử giữa ba thế giới ngầm. Vì vậy mà tên sát thủ kia muốn so đấu cùng với ba con để thỏa mãn lòng hiếu thắng của hắn.
- Sau đó thì hai người cũng giáp mặt nhau và có một trận chiến không thể kinh khủng hơn. Tên sát thủ kia cũng có thực lực rất khủng bố. Tuy nhiên vẫn còn kém ba con một bậc. Cuối cùng hắn chịu thất bại và chết dưới lưỡi kiếm của ba con.
Nói tới đây. Trần Huy nhìn sâu vào trong ánh mắt của Duy. Còn thằng bé thì vẫn ngồi nghe tới mức xuất thần. Nó không biết bố nó là một sát thủ, cả người mẹ luôn luôn hết mực thương yêu nó nữa. Cả hai người đều rất hiền lành và thân thiện. Họ luôn cười và cũng chưa từng xung đột chút nào với những người hàng xóm sống bên cạnh mình cả.
- Sau đó, tên trùm kia biết được con trai hắn chết trong tay của Vô Ảnh. Trong lúc đó bọn ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ và trở về nước. Vậy là hắn ta không tiếc tất cả để truy tìm ba mẹ con. Từng tốp sát thủ thâm nhập vào sâu châu Á. Tất nhiên để tìm tung tích của Vô Ảnh và Nhật Nguyệt, còn trực tiếp gây tổn thương cho những người trong tổ chức. Vậy nên một cuộc chiến của thế giới ngầm đã xảy ra. Đó có thể nói là một thời khắc vô cùng đen tối. Tên trùm châu Âu kia tuyên bố chỉ khi chúng ta giao Vô Ảnh và Nhật Nguyệt ra thì bọn chúng mới chịu rút quân về. Tất nhiên những ông trùm phía trên không muốn làm vậy. Trực tiếp khai chiến với chúng.
- Hai bên đều tung hết lực lượng của mình ra để hòng tiêu diệt đối phương. Trong khi đó lại muốn mượn thêm lực lượng ngầm tới từ châu Mĩ. Tuy nhiên bọn họ khoanh tay đứng nhìn.Cuộc chiến diễn ra càng lúc càng căng thẳng. Những sát thủ cấp cao cũng trực tiếp ngã xuống. Tổn thất là không thể tính được. Nhìn thấy những người bạn mình vì mình mà người chết, người tàn tật. Ba mẹ con không thể ngồi yên. Vì vậy họ quyết định li khai khỏi tổ chức và chọn cách lẩn trốn để làm giảm đi chiến sự giữa hai bên.
- Họ đã ẩn trốn suốt mười năm. Và cuối cùng cũng bị phát hiện. Tổ chức cũng phái sát thủ âm thầm bảo vệ họ tuy nhiên cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chặn chúng lại và báo tin về cho tổ chức. Vì thế mà ta mới có mặt kịp thời để có thể cứu con thoát khỏi tay bọn chúng.
Lúc này Duy đã không còn giữ được vể mặt bình tĩnh nữa. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Duy. Thanh Thanh cũng khóc. Nước mắt nước mũi tèm lem. Trần Huy cũng khẽ khịt khịt mũi. Khẳng định là ông ta cũng đang khóc. Tuy nhiên đó đâu phải là giọt nước mắt thương xót. Mọi chuyện mà ông ta kể ra cho Duy đều là bịa đặt.
- Con .. con muốn báo thù.. cho cha mẹ con.
- Đúng vậy, thù này tất nhiên phải báo. Tuy nhiên con cần phải có thực lực để có thể làm được chuyện đó.
- Tới tháng sau, học viện sẽ đón một lượng học viên nhất định để bắt đầu đào tạo. Con sẽ trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ
sát thủ của tổ chức và báo thù cho cha mẹ con. Ta tin ngày đó không còn xa nữa. Lúc đó chính con sẽ tự tay hủy diệt thế giới
ngầm của bọn chúng. Hãy cố gắng lên con trai của ta.
- Vâng.. con biết rồi.
- Lúc đó con có thể tùy ý lựa chọn bốn trường phái trong học viện để theo học. Dù con theo trường phái nào thì ta cũng sẽ bảo các giáo sư quan tâm tới con. Vì giờ đây, con cũng giống như là con đẻ của ta. Vô Ảnh đã giao phó con cho ta, ta không thể phụ lòng tin của anh ấy với mình.
- Con sẽ theo trường phái mà bố con đã từng học tập.
- Rất tốt. Vậy thì con sẽ do ta trực tiếp chỉ dạy.
Đôi mắt Trần Huy lóe lên tia nhìn kì dị khác thường. Bước đầu của kế hoạch đã thành công. Giờ đây Duy sẽ trở thành một cỗ máy giết người vô cùng khủng bố của tổ chức. Nó tất nhiên sẽ không tha cho bất kì người nào tới từ hai thế lực kia. Mối thù hận này đã ăn sâu vào xương máu, khó lòng xóa bỏ được.
- Thôi hai con trở về nhà đi. Chờ tới tháng sau để ra nhập vào học viện. Ngày đó sẽ vô cùng đặc sắc đó. Ha ha, ta cũng có việc phải đi.
- Chúng con chào sư phụ.
Hai đứa bé khoanh tay lễ phép chào Trần Huy và ra về. Duy vẫn chưa hết sốc với những gì nó vừa nghe được. Nó cần có thời gian để tiêu hóa hết những gì đã biết. Trong lòng nó giờ chỉ có một ước muốn duy nhất: nhanh chóng lớn mạnh, nhanh chóng đạt tới trình độ như sư phụ, thậm chí vượt lên trên sư phụ để có thể báo thù cho bố mẹ nó.
-------------------------------
Trong một căn phòng khá lớn và u ám có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mờ ảo trong căn phòng kèm theo mùi thuốc xì gà loại sang càng khiến cho khuôn mặt hai người mờ mờ ảo ảo. Tuy nhiên thông quan âm thanh thì cũng có thể biết được một trong hai người đang nói chuyện chính là Trần Huy.
- Mọi việc đã làm xong bước đầu. Thằng bé không có một chút nghi ngờ. Tiếp đến rất mong tổ chức đáp ứng cho thằng bé hưởng đãi ngộ đặc biệt.
- Ha ha, tất nhiên là như vậy. Chúng ta tốn bao công sức để đào tạo lũ nhỏ này, không phải để chúng trở thành một lũ ăn hại. Hãy cho bọn chúng sử dụng gói đào tạo đặc thù của tổ chức. Tuy rằng đắt một chút, tuy nhiên lại có khả năng trực tiếp đào tạo ra những sát thủ siêu việt. Cái gì, cũng cần có giá của nó.
- Vâng, tôi sẽ trực tiếp sử dụng gói đào tạo đó.
- Còn về vật kia, có tìm thấy không.
- Không hề thấy. Chúng ta cũng không thể xác thực được Vô Ảnh có được vật đó hay không. Tuy nhiên lại có một vấn đề. Đó là Tia Chớp đã biết được hành động lần này của chúng ta. Có lẽ cần tăng cường tìm kiếm hắn. Nếu để hắn lại thì quả thực là một hiểm họa.
- Hừ, không ngờ Vô Ảnh còn có chiêu thức âm hiểm như vậy. Toàn bộ những tên sát thủ thực hiện nhiệm vụ đều đã chết cả. Vậy mà vẫn còn sót lại một tên. Nâng mức treo thưởng của Tia Chớp lên mức 100.000$ cộng với chức trưởng quản tổng cục phía bắc.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Dứt lời, Trần Huy đứng dậy và đi ra phía ngoài cửa. Trong khí đó người đàn ông bí ẩn kia vẫn ngồi trong căn phòng ngột ngạt đầy khói thuốc này. Đôi bàn tay hắn xoa nhẹ lên tay vịn của cái ghế gỗ đang ngồi. Miệng vẫn không ngừng phả khói.
- Bốn món bảo vật truyền thuyết, nhất định ta phải có một cái. Không, phải hai cái mới đúng.
Hắn lẩm bẩm một mình, những ngón tay gõ nhịp trên tay ghế gỗ. Tiếng lộc cộc vang lên vô cùng đơn điệu. Ly rượu vang trên bàn sớm đã cạn sạch từ lâu.
Một tháng trôi quan với Duy tại hòn đảo này không tính là dài.
Sau khi nó tỏ ra quyết tâm của mình, liền ngay lập tức hành động. Hàng ngày nó với Thanh Thanh đều ra bờ biển cùng những người khác luyện tập thể lực. Trần Huy cũng trực tiếp hướng dẫn hai đứa trẻ về những thế tấn cơ bản đầu tiên. Duy sớm đã quyết định theo Trúc Lâm phái. Vì thế hàng ngày nó tỏ ra rất bận rộn. Sáng luyện thể lực, chiều luyện công. Chỉ có buổi tối, nó với Thanh Thanh mới có chút thời gian để nghỉ ngơi mà thôi.
- Ở học viện, đánh giá như thế nào thì được coi là lên cấp thưa sư phụ.
- Ở học viện chúng ta đánh giá dựa trên hai tiêu chí. Đó là lực tay và sự linh hoạt. Tất nhiên mỗi năm thì hai tiêu chí trên lại tăng lên để phù hợp với người luyện tập. Ngoài ra có những môn đặc thù bắt buộc phải qua. Ví dụ ở năm thứ hai các con sẽ học cách sử dụng súng. Năm thứ ba trở đi thì ngoài hai tiêu chí trên có một tiêu chí nữa là điểm tích lũy khi làm nhiệm vụ.
- Chúng ta phải làm những nhiệm vụ gì.
- Có rất nhiều nhiệm vụ. Phân biệt từ cấp thấp nhất là cấp một. Tới cấp cao nhất là cấp chín. Bình thường các học viên sẽ nhận nhiệm vụ tới cấp tối đa là cấp năm. Vì khi tới năm thứ năm của học viện thì cũng là sát thủ năm sao. Lúc đó sẽ có một cuộc thi để trực tiếp thăng cấp lên sát thủ cấp B. Sau đó sẽ tiếp nhận các nhiệm vụ nguy hiểm hơn và cũng không còn ở học viện nữa.
- Vậy cao hơn cấp B là gì ạ.
- Cao hơn cấp B còn có cấp A, cấp S và trên S nữa. Lúc nào các con lên tới đó hãy hay. Giờ đây thì phải tích cực tập luyện không được chểnh mảng biết chưa.
- Vâng.
Hai đứa nhỏ sau khi trò truyện với Trần Huy xong thì bắt đầu quay trở về phòng ngủ. Mấy ngày nay chúng nó cảm thấy rất mệt mỏi. Chưa bao giờ phải hoạt động nhiều như vậy. Vì thế cứ về tới phòng là chúng lăn ra ngủ như chết. Không biết trời trăng là gì cả. Tuy nhiên vẫn còn chưa đủ. Khi và kì học thực sự bắt đầu mới là lúc chúng nó chân chính bước vào địa ngục trần gian.
Mặt trời mọc, rồi lại lặn. Cứ đều đều một cái bóng nhỏ bé trên bờ biển. Không chạy bộ thì bơi, rồi luyện tập đứng tấn. Học cách giữ thăng bằng một chân. Luyện từ lúc trời tờ mờ sáng cho tới lúc mặt trời khuất sau những rặng cây phía xa xa. Mồ hôi vẫn chảy trên khuôn mặt non nớt, làn da đã sạm đen đi vì nắng. Những cơn sốt khiến cho Duy nằm bẹp trên giường như người sắp chết. Tất cả chẳng những không cản được tinh thần tập luyện của cậu. Mà còn càng làm tăng thêm quyết tâm. Một ngày nào đó, cậu bé cũng sẽ giỏi như bố của mình.
Thời gian một tháng trôi qua một cách vô cùng nhanh chóng.
/8
|