Mấy ngày sau đó, chẳng hiểu vì lí do gì mà lúc nào vợ hắn cũng tránh mặt hắn, lúc nào cũng nở 1 nụ cười nhợt nhạt. Hắn đâu có làm gì để khiến vợ hắn buồn.
Hắn đâu có làm gì để vợ hắn buồn, chuyện của Khả Vy thì ko thể nào vợ hắn biết được.
Khả Vy gọi cho hắn.Hắn ê chề môth nỗi buồn bi thảm :
- Có chuyện gì ko ?
- [ Anh đến gặp em được ko?]
- Bây giờ thì ko được, phải 1 tiếng nữa mới rãnh.
- [OK, nhất định phải đến đó, có chuyện quan trọng lắm]
Hắn cúp máy.Bây giờ thì có chuyện gì quan trọng hơn vợ hắn.Nhưng hắn cũng đã đến gặp Khả Vy như đã hẹn.Cô ta ko quyến rũ hăn như trước mà tỏ vẻ nghiêm túc lạ thường.Cô ta nhìn hắn e ngại :
- Vợ anh có nói gì ko?
- Sao lại hỏi thế?
- Cô ta ko nói gì sao?
- Thật ra là chuyện gì? Sao lại liên quan đến vợ anh ở đây nữa ?Cô ấy vẫn bình thường!- Hắn
chau mày tỏ vẻ khó hiều.
- Vợ anh đã bắt máy cuộc điện thoại của em, em cứ nghĩ cô ấy sẽ hỏi hang anh chứ! Coi bộ tình cảm của 2 người ko tốt như em đã nghĩ!
Hắn như bị sét đánh ngang tai.Vậy là vợ hắn biết thế nên mới có thái độ như thế.Hắn nhớ tới những nụ cười buồn bã của vợ hắn mà thấy thắt cả lòng.Hắn đứng dậy, ko thèm chào hỏi gì ráo mà vội vã về nhà.
- Cậu chủ đã về!
- Cô chủ đâu? – Hắn hỏi bà 5
- Cô ở trên phòng! Chẳng biết cô làm sao mà cả ngày nay chẳng chịu ăn uống gì,cứ ở trong phòng miết làm tôi lo quá!
- Năm cứ làm việc đi, để con đi xem cô ấy!
Hắn vội vã chạy lên phòng, cửa phòng mở, hắn chằm chậm bước vào mà lòng thấp thỏm ko yên.Cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn xa xăm ra bên ngoài những cánh đồng hoa cải vàng ươm…mọi thứ cứ nhàm chán đến vô vị….
Cô đã nghĩ mình sẽ có 1 mái ấm gia đình cùng hắn, thái độ của hắn gần đây thật sự khiến cô vui mừng…ấy vậy mà đùng 1 cái, hắn vẫn chưa từ bỏ các mối quan hệ bên ngoài. Cô biết hắn ko yêu cô nhưng biết được sự thật đó vẫn khiến cô cảm thấy tủi thân và đau lòng quá đổi…Bất giác những giọt nước mắt rơi ra 1 cách âm thầm, chưa bao giờ cô thấy thiếu tự tin như vậy…
Hắn âm thầm bước lại gần cô, cô giật mình khi biết có người đứng sau mình, vội vã lau hàng nước mắt.Cô ko quay lại nhìn hắn, bây giờ cô chẳng muốn nhìn hắn chút nào, cứ nghĩ đến việc hắn đang có quan hệ với người phụ nữ khác là cô giận điên người nhưng biết làm sao hơn, cuộc hôn nhân ko có tình yêu thì chuyện đó là chuyện bình thường, huống chi đến 1 ngày làm vợ thật sự cô cũng chưa có.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô bằng vẻ mặt hối hận…Chắc người đàn bà kia đã nói với hắn:
- Vợ à…
Cô hít 1 hơi thật sâu quay lại nhìn hắn, ánh mắt buồn man mác kèm theo thất vong. Cô biết trái tim mình ko còn nghe lời nữa…nhưng còn hắn, có lẽ hắn vẫn coi cô là 1 người vợ "hữu danh vô thực"
- Sao anh về sớm vậy ?- Cô ko muốn nói đến chuyện kia nữa.
- Anh lo nên về xem em như thế nào.
- Em thì có làm sao – Cô nói dối, thật sự cô thấy đau lòng lắm.
Hắn nhìn cô thở dài:
- Anh xin lỗi! Anh ko nên đối xử với em như vậy
- Anh cứ làm những gì mà anh muốn, đừng bận tâm em nghĩ gì.Là em chen vào cuộc sống của anh, cứ coi như là em đền bù cho việc chen vào chuyện tình cảm của anh đi…anh hãy cứ quay lại với người anh yêu…em sẽ chúc phúc cho 2 người. Đợi 2 năm nữa, mọi chuyện của công ty ổn định, chúng ta sẽ ly hôn!
Cô nói mà lòng đau nhói, cô ko muốn hắn quan tâm ai khác ngoài cô nhưng biết làm sao hơn, cô ko thể mang lại hạnh phúc cho hắn thì chấp nhận để người con gái khác mang lại điều đó cho hắn " Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng " mà .Cô lỡ yêu hắn mất rồi!
Hai chữ "ly hôn" như rạch một đường thật sâu vào tim hắn…làm sao hắn có thể để chuyện đó xảy ra được chứ! Nếu là 2 tháng trước, hắn vẫn thờ ơ, lạnh lùng với cô, ko biết được cô đánh yêu như thế nào thì có lẽ hắn có thể hoàn thành chuyện đó sau 2 năm…nhưng bây giờ hắn ko thể!Ánh mắt hắn hằn lên sự đau khổ, hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như sợ 1 sẽ bỏ hắn đi.Trong trái tim hắn, giờ đây đã lấp đầy hình bóng của cô mất rồi, hắn chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho cô, ko bao giờ muốn cô khóc vì hắn…nhưng hắn đã lỡ làm cô khóc mất rồi.Hắn chỉ muốn 1 mình cô…chỉ mình cô thôi…
- Anh…làm em…nghẹt thở quá!- Cô khó khăn nói với hắn
Hắn giật mình buông cô ra, cô ho sặc sụa :
- Xin lỗi em!
Cô búng nhẹ đầu mũi hắn:
- Ngốc ạ! Chuyện em phải làm thôi mà!
Hắn lại nhăn mặt, tại sao phải ly hôn ?Vì Khả Vy sao- người con gái mà hắn chỉ còn chút ít vương vấn đó à ?
Ko thể nào! Khả Vy ko đáng để hắn phải vứt bỏ hạnh phúc mình đang có
- Em nghe anh nói đây! Dù công ty có đi vào quỹ đạo hay ko thì anh cũng ko li hôn đâu.
Hắn nhấn mạnh từng chữ, nghiêm túc vô cùng.Thế rồi cả 2 ko nói gì với nhau nữa. Tối đó hắn ngủ trên sofa và ko nằm cạnh cô nữa…tuy thấy buồn nhưng cô nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, biết đâu chừng hôm sau hắn sẽ đổi ý…Đêm thật dài quá!!!
Hắn đâu có làm gì để vợ hắn buồn, chuyện của Khả Vy thì ko thể nào vợ hắn biết được.
Khả Vy gọi cho hắn.Hắn ê chề môth nỗi buồn bi thảm :
- Có chuyện gì ko ?
- [ Anh đến gặp em được ko?]
- Bây giờ thì ko được, phải 1 tiếng nữa mới rãnh.
- [OK, nhất định phải đến đó, có chuyện quan trọng lắm]
Hắn cúp máy.Bây giờ thì có chuyện gì quan trọng hơn vợ hắn.Nhưng hắn cũng đã đến gặp Khả Vy như đã hẹn.Cô ta ko quyến rũ hăn như trước mà tỏ vẻ nghiêm túc lạ thường.Cô ta nhìn hắn e ngại :
- Vợ anh có nói gì ko?
- Sao lại hỏi thế?
- Cô ta ko nói gì sao?
- Thật ra là chuyện gì? Sao lại liên quan đến vợ anh ở đây nữa ?Cô ấy vẫn bình thường!- Hắn
chau mày tỏ vẻ khó hiều.
- Vợ anh đã bắt máy cuộc điện thoại của em, em cứ nghĩ cô ấy sẽ hỏi hang anh chứ! Coi bộ tình cảm của 2 người ko tốt như em đã nghĩ!
Hắn như bị sét đánh ngang tai.Vậy là vợ hắn biết thế nên mới có thái độ như thế.Hắn nhớ tới những nụ cười buồn bã của vợ hắn mà thấy thắt cả lòng.Hắn đứng dậy, ko thèm chào hỏi gì ráo mà vội vã về nhà.
- Cậu chủ đã về!
- Cô chủ đâu? – Hắn hỏi bà 5
- Cô ở trên phòng! Chẳng biết cô làm sao mà cả ngày nay chẳng chịu ăn uống gì,cứ ở trong phòng miết làm tôi lo quá!
- Năm cứ làm việc đi, để con đi xem cô ấy!
Hắn vội vã chạy lên phòng, cửa phòng mở, hắn chằm chậm bước vào mà lòng thấp thỏm ko yên.Cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn xa xăm ra bên ngoài những cánh đồng hoa cải vàng ươm…mọi thứ cứ nhàm chán đến vô vị….
Cô đã nghĩ mình sẽ có 1 mái ấm gia đình cùng hắn, thái độ của hắn gần đây thật sự khiến cô vui mừng…ấy vậy mà đùng 1 cái, hắn vẫn chưa từ bỏ các mối quan hệ bên ngoài. Cô biết hắn ko yêu cô nhưng biết được sự thật đó vẫn khiến cô cảm thấy tủi thân và đau lòng quá đổi…Bất giác những giọt nước mắt rơi ra 1 cách âm thầm, chưa bao giờ cô thấy thiếu tự tin như vậy…
Hắn âm thầm bước lại gần cô, cô giật mình khi biết có người đứng sau mình, vội vã lau hàng nước mắt.Cô ko quay lại nhìn hắn, bây giờ cô chẳng muốn nhìn hắn chút nào, cứ nghĩ đến việc hắn đang có quan hệ với người phụ nữ khác là cô giận điên người nhưng biết làm sao hơn, cuộc hôn nhân ko có tình yêu thì chuyện đó là chuyện bình thường, huống chi đến 1 ngày làm vợ thật sự cô cũng chưa có.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô bằng vẻ mặt hối hận…Chắc người đàn bà kia đã nói với hắn:
- Vợ à…
Cô hít 1 hơi thật sâu quay lại nhìn hắn, ánh mắt buồn man mác kèm theo thất vong. Cô biết trái tim mình ko còn nghe lời nữa…nhưng còn hắn, có lẽ hắn vẫn coi cô là 1 người vợ "hữu danh vô thực"
- Sao anh về sớm vậy ?- Cô ko muốn nói đến chuyện kia nữa.
- Anh lo nên về xem em như thế nào.
- Em thì có làm sao – Cô nói dối, thật sự cô thấy đau lòng lắm.
Hắn nhìn cô thở dài:
- Anh xin lỗi! Anh ko nên đối xử với em như vậy
- Anh cứ làm những gì mà anh muốn, đừng bận tâm em nghĩ gì.Là em chen vào cuộc sống của anh, cứ coi như là em đền bù cho việc chen vào chuyện tình cảm của anh đi…anh hãy cứ quay lại với người anh yêu…em sẽ chúc phúc cho 2 người. Đợi 2 năm nữa, mọi chuyện của công ty ổn định, chúng ta sẽ ly hôn!
Cô nói mà lòng đau nhói, cô ko muốn hắn quan tâm ai khác ngoài cô nhưng biết làm sao hơn, cô ko thể mang lại hạnh phúc cho hắn thì chấp nhận để người con gái khác mang lại điều đó cho hắn " Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng " mà .Cô lỡ yêu hắn mất rồi!
Hai chữ "ly hôn" như rạch một đường thật sâu vào tim hắn…làm sao hắn có thể để chuyện đó xảy ra được chứ! Nếu là 2 tháng trước, hắn vẫn thờ ơ, lạnh lùng với cô, ko biết được cô đánh yêu như thế nào thì có lẽ hắn có thể hoàn thành chuyện đó sau 2 năm…nhưng bây giờ hắn ko thể!Ánh mắt hắn hằn lên sự đau khổ, hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như sợ 1 sẽ bỏ hắn đi.Trong trái tim hắn, giờ đây đã lấp đầy hình bóng của cô mất rồi, hắn chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho cô, ko bao giờ muốn cô khóc vì hắn…nhưng hắn đã lỡ làm cô khóc mất rồi.Hắn chỉ muốn 1 mình cô…chỉ mình cô thôi…
- Anh…làm em…nghẹt thở quá!- Cô khó khăn nói với hắn
Hắn giật mình buông cô ra, cô ho sặc sụa :
- Xin lỗi em!
Cô búng nhẹ đầu mũi hắn:
- Ngốc ạ! Chuyện em phải làm thôi mà!
Hắn lại nhăn mặt, tại sao phải ly hôn ?Vì Khả Vy sao- người con gái mà hắn chỉ còn chút ít vương vấn đó à ?
Ko thể nào! Khả Vy ko đáng để hắn phải vứt bỏ hạnh phúc mình đang có
- Em nghe anh nói đây! Dù công ty có đi vào quỹ đạo hay ko thì anh cũng ko li hôn đâu.
Hắn nhấn mạnh từng chữ, nghiêm túc vô cùng.Thế rồi cả 2 ko nói gì với nhau nữa. Tối đó hắn ngủ trên sofa và ko nằm cạnh cô nữa…tuy thấy buồn nhưng cô nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, biết đâu chừng hôm sau hắn sẽ đổi ý…Đêm thật dài quá!!!
/11
|