[Cấm trẻ em dưới 18, hehe ] chap này khá dài nhé!
Hắn vừa kí xong một cái hợp đồng lớn, hắn đã làm việc xuyên suốt 1 tuần qua.Hắn có gọi về nhà mấy lần nhưng lúc nào cô cũng đi vắng hoặc là đang ngủ.Chẳng lần nào hắn gặp được cô nhưng nghe bà Năm nói cô vẫn khoẻ thì hắn cũng yên tâm phần nào.Chuyện cty bây giờ đã giải quyết ổn thoả,hắn sẽ dành nhiều thời gian hơn để bù đắp tình cảm với cô, hắn muốn cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này…Hắn sẽ ko phạm sai lầm lần nữa để khiến cô phải buồn…Hắn muốn cô thật sự làm vợ của hắn, nhưng để làm được việc đó, hắn cần giải quyết Khả Vy cho ổn thoả.
Hắn dạo trung tâm mua sắm mua ít quà về cho cô vợ bé bỏng của mình.Hắn sẽ về trước 1 ngày để nói chuyện với Khả Vy.
------------------------------------------
Sân bay ko đông đúc lắm vì hôm nay là thứ sáu.Hắn đón xe đển thẳng khách sạn chổ Khả Vy ở.
- Anh đang dưới khách sạn nè, em xuống gặp anh tí!
- [Vâng em xuống ngay!]
Khả Vy chạy như bay xuống gặp hắn, mặt hiện lên 1 chút riêng tư khó hiểu.
- Anh yêu!- Cô ôm cổ hắn, hôn vào chiếc cằm hắn.
- Em nghiêm túc chút đi,mọi người đang nhìn kìa.
- Có sao đâu!Chúng ta là một cặp mà.
- Anh có chuyện muốn nói,tìm một chỗ yên tĩnh hơn đi!
Hắn đưa Khả Vy đến 1 quán cà phê yên tĩnh, hắn nhìn Khả Vy hơi lo lắng.
- Em cũng có chuyện muốn nói!
- Vậy em nói trước đi!
- Em…em có baby rồi!
Hắn như bị sét đánh, đứng hình 1 lúc lâu.Mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt Khả Vy..Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Hắn chỉ làm việc đó có 1 lần với cô ta ở cty vào tuần rồi, khả năng có con rất thấp…Hắn bình tĩnh lại:
- Em đừng đùa nữa!Khả năng chúng ta có con rất thấp- Hắn lạnh lùng nói
- Anh nghĩ em đang đùa ?
- Ko phải sao? Ngày trứơc quen em chưa bao giờ anh dùng biện pháp tránh thai cả thế mà em có đâu. Bây giờ gặp lại, chỉ 1 lần mà em bảo mình có con,làm sao anh tin được, mà biết đó có phải là con anh ko?
- Anh…anh là thằng khốn nạn!- Cô giận dữ nói.
- Khốn nạn? Đúng vậy! Chưa bao giờ tôi nhận mình là chính nhân quân tử cả.Ngày trước là em
bỏ tôi đi, bây giờ tôi có 1 gia đình hạnh phúc em lại đến quyến rủ tôi.Em bảo em yêu tôi, tôi thật nghi ngờ là em yêu tôi hay ko cam tâm nhìn tôi bên cạnh người khác nên cố tình phá hoại- Hắn phẫn nộ nhìn cô.
Cô ko nói được lời nào chỉ chằm chằm nhìn hắn, sau đó đứng dậy nói:
- Anh tin ko thì tuỳ! Tôi nhất định sinh ra nó, đến lúc đó anh với vợ anh ra sao thì ra,là anh ép
tôi đó!- Cô bỏ đi thật nhanh.
Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ,hoang mang cực độ.Vậy là cô ta nói thật ?Ko thể nào! Phải bình tĩnh lại,phải điều tra rõ mọi chuyện đã.Nhưng nếu là sự thật thì hắn đã gây nên tội ko thể tha thứ.Cô sẽ ko tin hắn…và ko thể yêu hắn…
Hắn về nhà,trong lòng rối như tơ vò.Hắn chẳng biết nói với vợ hắn thế nào, chuyện này hiện tại ko thể để cô biết được.,hắn phải điều tra kĩ nếu ko hắn sẽ hối hận suốt đời!
- Anh về rồi đây!
Cô hớn hở ra đón hắn:- Anh về rồi! Xem ai đến này- Cô cười tươi như hoa ngoắt 2 đứa nhỏ đang núp sau cửa bếp
- Anh hai!- Lani và Lâm vui mừng reo lên
Hắn ngạc nhiên vô cùng:- Sao hai đứa lại ở đây?
- Chị hai dẫn tụi em qua!
Hắn nhìn vợ: - Em về nhà bễn à?
- Vâng ! Từ lúc cưới đến giờ chưa về lần nào!
- Ừ!
- Anh sao thế?- Cô lo lắng nhìn hắn.
- Mới về nên mệt.
- Anh tắm rồi nghỉ đi, em đi nấu cơm!- Cô mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
Hắn nhìn cô ko nói nên lời,nếu cô biết được sự thật thì có còn dịu dàng với hắn nữa ko?Hắn lếch lên phòng,cô nhìn theo lo lắng vô cùng.
- Chị đi nấu cơm. 2 đứa muốn ăn gì?
- Gì cũng được ạ!- Lâm vui vẻ đáp.
- Đợi chị một chút!- Cô vội vàng vào bếp nấu bữa tối.Sau 1 tiếng đồng hồ, trên bàn bày rất
nhìu các món ngon.
- Thơm quá!- Lani reo lên – Em muốn ăn, anh Lâm, Lani thích món kia – Lani chỉ vào đĩa thức ăn nhìu màu sắc trước mắt, háo hức.Lâm cười rồi gắp thức ăn cho em.
- Ngon thật!- Lâm ăn thử tắm tắc khen ngon.
- Mấy đứa ăn nhiều vào nhé! Chị lên xem anh hai mấy nhóc thế nào rồi.
Cô đem 1 phần bữa tối lên cho hắn.Hắn đang ngủ say trên giường,đôi chân mày nhíu lại như phiền lòng một chuyện gì đó. 1 tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều,tuy hắn ko yêu cô nhưng khi cô còn là vợ hắn,cô sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình,cô sẽ vẫn yêu hắn như vậy mặc kệ có bao nhiêu người bên ngoài kia quen hắn…cô chỉ có thể làm thế vì tình yêu của mình..
Cô đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống giường nhìn hắn…Gương mặt này,làn da này,bờ môi này thật sự làm cô yêu quá đổi.Cô biết rằng 1 ngày nào đó,cô sẽ phải rời xa hắn nhưng ko sao,bây giờ được bên hắn là cô hạnh phúc lắm rồi.
Cô nhìn hắn,ko kìm lòng được mà chạm vào cặp chân mày kia..Hắn bị sự đụng chạm của cô làm cho tỉnh giấc nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ.Ngón tay cô đi dọc theo sóng mũi xuống vuốt ve làn môi mềm mại, ấm ấm của hắn, trái tim cứ đập liên hồi ko sao kiểm soát được..Cô chầm chậm cuí xuống hôn lên đôi môi hắn…bắt đầu rất nhẹ nhàng…nhưng đột nhiên lưng cô bị cánh táy mạnh mẻ của hắn siết chặt lại..Cô giật mình định đẩy hắn ra nhưng ko sao làm được, chỉ biết nhìn hắn.
- Anh….
Lời nói của cô bị đôi môi hắn nuốt mất,nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng nhưng càng lúc càng nóng bỏng,hút hết mọi sức lực của cô làm cô mềm nhũng tựa sát trên người hắn…Một lúc lâu sau đó,khi cả hai ko còn thở được nữa,hắn mới buông cô ra.
Cả hai thở hổn hển giống như đã lâu lắm rồi ko được thở..Cô bắt đầu đỏ mặt,định vùng dậy thì hắn hét lên:
- Đừng nhúc nhích!- Hắn cắn răng,mặt nhăn nhó.Cô hoảng sợ, nhìn hắn nhăn nhó cứ tưởng hắn bị đau ở đâu nên cứ luống cuống cả lên,lúc lắc qua lại trên người hắn.
- Chết tiệt!- Hắn gầm lên trong một chốc đặt cô ngược lại giường.Đến lúc đó cô mới bắt đầu hiểu ra…nhưng hình như đã muộn.Cô nhìn vào mắt hắn,cặp mắt sáng rực nóng bỏng bởi dục vọng bị kìm nén, hơi thở bắt đầu dồn dập phả vào tai cô.
- Là em ép anh đó…anh chịu hết nổi rồi!- Hắn khàn khàn giọng nói bên tai cô.
Cô vẫn nằm yên bất động,tuy biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.Chuyện này quá bất ngờ nên cô chẳng biết phản ứng ra sao.
Ánh mắt hắn nhìn cô nóng rực sớm đã bị lu mờ vì khát vọng mún cô trở thành người của hắn. Hắn cuối xuống hôn cô,nụ hôn dịu dàng nhưng nóng bỏng,như thiêu như đốt hết mọi suy nghĩ của cô, làm cô chỉ biết cảm nhận những cảm xúc mới lạ đang lan toả trong cơ thể
mình.Nụ hôn của hắn bắt đầu di chuyển sang tai, cằm, cổ cô..rồi xuống nữa…
Tay hắn cũng ko yên phận mà chui vào áo cô, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô…Hắn dùng răng mở nút áo cô ra…Cô bắt đầu thở dồn dập,ko nhịn được than thở:
- Anh…có thể dừng lại ko? Em sợ…- Cô bật khóc.
Hắn ngẩn đầu nhìn cô bất giác đau lòng.Dù gì cũng là lần đầu của cô,hắn ko thể khinh suất như vậy, với lại chuyện của Khả Vy chưa biết thật giả…bây giờ mà làm thế này chỉ khiến cô đau khổ.Hắn thở dài,dừng mọi động tác lại.Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, nói dịu dàng:
- Xin lỗi! Anh ko cố ý…em đừng khóc nữa,anh ko làm gì em đâu…
Mặc dù chuyện đó đối với hắn lúc này còn khó hơn là chết nhưng hắn phải nhịn.Vì hắn muốn tôn trọng quyết định của cô..cô vợ hắn còn bé lắm…Hắn ôm cô vào lòng,nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng như ổn định lại hơi thở của mình.
- Anh đói rồi!
Cô nghe thế ngồi dậy:
- Đây, anh ăn đi!!- Cô bưng khay thức ăn để trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy ngạc nhiên vô cùng.Mới có 1 tuần mà cô đã nấu ăn giỏi như vậy.
- Em nấu hết sao?
Cô gật đầu :- Anh ăn đi!
Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
- Sao thế? Ko giống lần trước đâu!
- Em đút anh mới ăn – Hắn làm nũng với cô.Cô cười thành tiếng nhưng vẫn đáp ứng theo yêu cầu của hắn.
- A…ùm!- Hắn phụ hoạ theo- Ngon thật!
Hắn hi vọng thời gian này sẽ ko bao giờ chấm dứt.Người ta nói “hạnh phúc thường ngắn ngủi” nhưng hắn nhất quyết phải bảo vệ hạnh phúc của mình..vì hắn yêu cô mất rồi!
Hắn vừa kí xong một cái hợp đồng lớn, hắn đã làm việc xuyên suốt 1 tuần qua.Hắn có gọi về nhà mấy lần nhưng lúc nào cô cũng đi vắng hoặc là đang ngủ.Chẳng lần nào hắn gặp được cô nhưng nghe bà Năm nói cô vẫn khoẻ thì hắn cũng yên tâm phần nào.Chuyện cty bây giờ đã giải quyết ổn thoả,hắn sẽ dành nhiều thời gian hơn để bù đắp tình cảm với cô, hắn muốn cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này…Hắn sẽ ko phạm sai lầm lần nữa để khiến cô phải buồn…Hắn muốn cô thật sự làm vợ của hắn, nhưng để làm được việc đó, hắn cần giải quyết Khả Vy cho ổn thoả.
Hắn dạo trung tâm mua sắm mua ít quà về cho cô vợ bé bỏng của mình.Hắn sẽ về trước 1 ngày để nói chuyện với Khả Vy.
------------------------------------------
Sân bay ko đông đúc lắm vì hôm nay là thứ sáu.Hắn đón xe đển thẳng khách sạn chổ Khả Vy ở.
- Anh đang dưới khách sạn nè, em xuống gặp anh tí!
- [Vâng em xuống ngay!]
Khả Vy chạy như bay xuống gặp hắn, mặt hiện lên 1 chút riêng tư khó hiểu.
- Anh yêu!- Cô ôm cổ hắn, hôn vào chiếc cằm hắn.
- Em nghiêm túc chút đi,mọi người đang nhìn kìa.
- Có sao đâu!Chúng ta là một cặp mà.
- Anh có chuyện muốn nói,tìm một chỗ yên tĩnh hơn đi!
Hắn đưa Khả Vy đến 1 quán cà phê yên tĩnh, hắn nhìn Khả Vy hơi lo lắng.
- Em cũng có chuyện muốn nói!
- Vậy em nói trước đi!
- Em…em có baby rồi!
Hắn như bị sét đánh, đứng hình 1 lúc lâu.Mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt Khả Vy..Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Hắn chỉ làm việc đó có 1 lần với cô ta ở cty vào tuần rồi, khả năng có con rất thấp…Hắn bình tĩnh lại:
- Em đừng đùa nữa!Khả năng chúng ta có con rất thấp- Hắn lạnh lùng nói
- Anh nghĩ em đang đùa ?
- Ko phải sao? Ngày trứơc quen em chưa bao giờ anh dùng biện pháp tránh thai cả thế mà em có đâu. Bây giờ gặp lại, chỉ 1 lần mà em bảo mình có con,làm sao anh tin được, mà biết đó có phải là con anh ko?
- Anh…anh là thằng khốn nạn!- Cô giận dữ nói.
- Khốn nạn? Đúng vậy! Chưa bao giờ tôi nhận mình là chính nhân quân tử cả.Ngày trước là em
bỏ tôi đi, bây giờ tôi có 1 gia đình hạnh phúc em lại đến quyến rủ tôi.Em bảo em yêu tôi, tôi thật nghi ngờ là em yêu tôi hay ko cam tâm nhìn tôi bên cạnh người khác nên cố tình phá hoại- Hắn phẫn nộ nhìn cô.
Cô ko nói được lời nào chỉ chằm chằm nhìn hắn, sau đó đứng dậy nói:
- Anh tin ko thì tuỳ! Tôi nhất định sinh ra nó, đến lúc đó anh với vợ anh ra sao thì ra,là anh ép
tôi đó!- Cô bỏ đi thật nhanh.
Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ,hoang mang cực độ.Vậy là cô ta nói thật ?Ko thể nào! Phải bình tĩnh lại,phải điều tra rõ mọi chuyện đã.Nhưng nếu là sự thật thì hắn đã gây nên tội ko thể tha thứ.Cô sẽ ko tin hắn…và ko thể yêu hắn…
Hắn về nhà,trong lòng rối như tơ vò.Hắn chẳng biết nói với vợ hắn thế nào, chuyện này hiện tại ko thể để cô biết được.,hắn phải điều tra kĩ nếu ko hắn sẽ hối hận suốt đời!
- Anh về rồi đây!
Cô hớn hở ra đón hắn:- Anh về rồi! Xem ai đến này- Cô cười tươi như hoa ngoắt 2 đứa nhỏ đang núp sau cửa bếp
- Anh hai!- Lani và Lâm vui mừng reo lên
Hắn ngạc nhiên vô cùng:- Sao hai đứa lại ở đây?
- Chị hai dẫn tụi em qua!
Hắn nhìn vợ: - Em về nhà bễn à?
- Vâng ! Từ lúc cưới đến giờ chưa về lần nào!
- Ừ!
- Anh sao thế?- Cô lo lắng nhìn hắn.
- Mới về nên mệt.
- Anh tắm rồi nghỉ đi, em đi nấu cơm!- Cô mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
Hắn nhìn cô ko nói nên lời,nếu cô biết được sự thật thì có còn dịu dàng với hắn nữa ko?Hắn lếch lên phòng,cô nhìn theo lo lắng vô cùng.
- Chị đi nấu cơm. 2 đứa muốn ăn gì?
- Gì cũng được ạ!- Lâm vui vẻ đáp.
- Đợi chị một chút!- Cô vội vàng vào bếp nấu bữa tối.Sau 1 tiếng đồng hồ, trên bàn bày rất
nhìu các món ngon.
- Thơm quá!- Lani reo lên – Em muốn ăn, anh Lâm, Lani thích món kia – Lani chỉ vào đĩa thức ăn nhìu màu sắc trước mắt, háo hức.Lâm cười rồi gắp thức ăn cho em.
- Ngon thật!- Lâm ăn thử tắm tắc khen ngon.
- Mấy đứa ăn nhiều vào nhé! Chị lên xem anh hai mấy nhóc thế nào rồi.
Cô đem 1 phần bữa tối lên cho hắn.Hắn đang ngủ say trên giường,đôi chân mày nhíu lại như phiền lòng một chuyện gì đó. 1 tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều,tuy hắn ko yêu cô nhưng khi cô còn là vợ hắn,cô sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình,cô sẽ vẫn yêu hắn như vậy mặc kệ có bao nhiêu người bên ngoài kia quen hắn…cô chỉ có thể làm thế vì tình yêu của mình..
Cô đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống giường nhìn hắn…Gương mặt này,làn da này,bờ môi này thật sự làm cô yêu quá đổi.Cô biết rằng 1 ngày nào đó,cô sẽ phải rời xa hắn nhưng ko sao,bây giờ được bên hắn là cô hạnh phúc lắm rồi.
Cô nhìn hắn,ko kìm lòng được mà chạm vào cặp chân mày kia..Hắn bị sự đụng chạm của cô làm cho tỉnh giấc nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ.Ngón tay cô đi dọc theo sóng mũi xuống vuốt ve làn môi mềm mại, ấm ấm của hắn, trái tim cứ đập liên hồi ko sao kiểm soát được..Cô chầm chậm cuí xuống hôn lên đôi môi hắn…bắt đầu rất nhẹ nhàng…nhưng đột nhiên lưng cô bị cánh táy mạnh mẻ của hắn siết chặt lại..Cô giật mình định đẩy hắn ra nhưng ko sao làm được, chỉ biết nhìn hắn.
- Anh….
Lời nói của cô bị đôi môi hắn nuốt mất,nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng nhưng càng lúc càng nóng bỏng,hút hết mọi sức lực của cô làm cô mềm nhũng tựa sát trên người hắn…Một lúc lâu sau đó,khi cả hai ko còn thở được nữa,hắn mới buông cô ra.
Cả hai thở hổn hển giống như đã lâu lắm rồi ko được thở..Cô bắt đầu đỏ mặt,định vùng dậy thì hắn hét lên:
- Đừng nhúc nhích!- Hắn cắn răng,mặt nhăn nhó.Cô hoảng sợ, nhìn hắn nhăn nhó cứ tưởng hắn bị đau ở đâu nên cứ luống cuống cả lên,lúc lắc qua lại trên người hắn.
- Chết tiệt!- Hắn gầm lên trong một chốc đặt cô ngược lại giường.Đến lúc đó cô mới bắt đầu hiểu ra…nhưng hình như đã muộn.Cô nhìn vào mắt hắn,cặp mắt sáng rực nóng bỏng bởi dục vọng bị kìm nén, hơi thở bắt đầu dồn dập phả vào tai cô.
- Là em ép anh đó…anh chịu hết nổi rồi!- Hắn khàn khàn giọng nói bên tai cô.
Cô vẫn nằm yên bất động,tuy biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.Chuyện này quá bất ngờ nên cô chẳng biết phản ứng ra sao.
Ánh mắt hắn nhìn cô nóng rực sớm đã bị lu mờ vì khát vọng mún cô trở thành người của hắn. Hắn cuối xuống hôn cô,nụ hôn dịu dàng nhưng nóng bỏng,như thiêu như đốt hết mọi suy nghĩ của cô, làm cô chỉ biết cảm nhận những cảm xúc mới lạ đang lan toả trong cơ thể
mình.Nụ hôn của hắn bắt đầu di chuyển sang tai, cằm, cổ cô..rồi xuống nữa…
Tay hắn cũng ko yên phận mà chui vào áo cô, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô…Hắn dùng răng mở nút áo cô ra…Cô bắt đầu thở dồn dập,ko nhịn được than thở:
- Anh…có thể dừng lại ko? Em sợ…- Cô bật khóc.
Hắn ngẩn đầu nhìn cô bất giác đau lòng.Dù gì cũng là lần đầu của cô,hắn ko thể khinh suất như vậy, với lại chuyện của Khả Vy chưa biết thật giả…bây giờ mà làm thế này chỉ khiến cô đau khổ.Hắn thở dài,dừng mọi động tác lại.Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, nói dịu dàng:
- Xin lỗi! Anh ko cố ý…em đừng khóc nữa,anh ko làm gì em đâu…
Mặc dù chuyện đó đối với hắn lúc này còn khó hơn là chết nhưng hắn phải nhịn.Vì hắn muốn tôn trọng quyết định của cô..cô vợ hắn còn bé lắm…Hắn ôm cô vào lòng,nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng như ổn định lại hơi thở của mình.
- Anh đói rồi!
Cô nghe thế ngồi dậy:
- Đây, anh ăn đi!!- Cô bưng khay thức ăn để trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy ngạc nhiên vô cùng.Mới có 1 tuần mà cô đã nấu ăn giỏi như vậy.
- Em nấu hết sao?
Cô gật đầu :- Anh ăn đi!
Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
- Sao thế? Ko giống lần trước đâu!
- Em đút anh mới ăn – Hắn làm nũng với cô.Cô cười thành tiếng nhưng vẫn đáp ứng theo yêu cầu của hắn.
- A…ùm!- Hắn phụ hoạ theo- Ngon thật!
Hắn hi vọng thời gian này sẽ ko bao giờ chấm dứt.Người ta nói “hạnh phúc thường ngắn ngủi” nhưng hắn nhất quyết phải bảo vệ hạnh phúc của mình..vì hắn yêu cô mất rồi!
/11
|