quá khứ đẫm nước mắt.
“-Cậu sẽ mãi bên tớ chứ?
-Đương nhiên rồi, tớ sẽ mãi mãi bên cậu.
-Hứa nhé!
-Tớ hứa!
…………………………………………………………
-Chạy đi!
-Không! Tớ không thể bỏ mặc cậu được.
-Xin lỗi cậu nhé! Tớ không ở bên cậu được nữa rồi.
-Đừng!
-Các người có giỏi thì đến đây!
-Đứng lại! Bắt lấy nó!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!…"
-Tìm thằng nhỏ cho ta! Mau lên!
…………………………………………………………
-Tỉnh lại đi! Đừng nằm ngủ nữa! Hức… Cậu hứa mãi mãi bên tớ rồi mà! Làm ơn đi! Hức hức…huhuhuhu…
-Cậu xấu lắm, hứa rồi mà!
-Đã nói là ai không giữ lời…hức… là bao kem mà! Dậy rồi…hức hức…tớ không bắt cậu trả tiền kem đâu! Làm ơn! LÀM ƠN! LÀM ƠN! LÀM ƠN HÃY DẬY ĐI! Xin cậu đấy! Hức hức…huhuhuhuhuhu…
TỈNH DẬY ĐI!!!!!"
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
“Hộc! Hộc!"
Kin bật dậy, thở dốc, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Giấc mơ này đã ám ảnh cậu biết bao nhiêu lần rồi.
-CHẾT TIỆT!
Kin đấm mạnh xuống giường, đôi mắt cà phê sữa hiện lên sự đau khổ tột cùng. 8 năm, 8 năm rồi mà cậu không thể quên được ngày hôm đó, cái ngày đã khiến trái tim cậu trở nên như thế này. Kin ngửa mặt lên trời, lấy tay che ngang đôi mắt-nơi có 2 hàng nước ấm nóng trào ra.
-Hyong Mi à? Cậu đang ở đâu?
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
-Hế lu!! -Kin cười rạng rỡ khi thấy 7 đứa bạn “yêu quái" của mình.
-Mọi ngày là chờ con nhỏ bán nam bán nữ Jen baby gì gì đó sao giờ đến lượt mày vậy? -hắn càu nhàu mà không để ý rằng cả đám đang run rẩy nhìn ra sau lưng mình.
“Bốp!"
-Hơ hơ, sao ở đâu ra mà lắm vậy nè?
Hắn cố điều chỉnh cái đầu óc đang quay mòng mòng, ngoái đầu ra sau xem đứa nào đánh lén mình.
-Aaaaaaa! Con nhỏ bán nam bán nữ kia! Cô làm cái gì vậy hả?-hắn bực tức hét lên khi thấy cái gương mặt “đẹp rạng ngời mà không chói sáng" của nó.
Ren thấy nặt nó tối sầm lại nên tốt bụng nhắc nhở.
-Tốt nhất là anh đừng gọi cậu ấy là bán nam bán nữ nữa, nếu không thì…
-Thì sao? Tôi cứ thích gọi đấy! ĐỒ BÁN NAM BÁN NỮ
Hắn ngoan cố hét lên. Nhưng cừa dứt câu thì gió mùa đông bắc đột ngột tràn tới (lạnh í)
-Tèo em rồi-Ren vỗ tay lên trán.
Cả bọn không hiểu Ren nói gì nhưng chắc chắn là điềm xấu cho hắn (1 phút mặc niệm bắt đầu)
-Vậy tôi sẽ cho anh xem bán nam bán nữ thực sự là gì nhé! -nó vẫn nở nụ cười “quảng cáo kem P/S" nhưng thay vì thấy ấm áp, ta lại thấy lạnh run.
Hắn chưa kịp hiểu gì đã bị nó lôi vào 1 góc, đè che khuất và làm cái gì đó. Hắn kêu gào thảm thiết mà không đứa nào dám coi thử vì sợ người tiếp theo sẽ là mình (bạn bè nó tốt thế đấy)
Ngay lúc hắn bước ra là lúc nguyên đám kia ôm bụng cười bò, không thèm quan tâm đến cái bề ngoài lạnh lùng, thục nữ,…Hắn bây giờ thực sự rất giống thằng GAY chính hiệu. Không biết nó lôi đâu ra mái tóc giả dài màu đen mà đội lên đầu hắn. Gương mặt “mỹ nam Hàn Quốc " bị nó bôi son chát phấn như mấy con mà hắn hay cặp kè.
-Haha…mày b…bị…lưỡng à?-Kin cười đau bụng nằm lên nằm xuống miết. Cười, nhưng trong mắt cậu có tia đau khổ khó thấy nhưng không thể qua mắt 1 người.
-Ui trùi ui, tao có đứa em gái thật xinh~đẹp- Chữ xinh đẹp được Len kéo dài thườn thượt.
-25 (hi-five)…haha…Đừng yêu tao được rồi…há há há…kẻo Mindy ghen giờ-Jun ngày thường ít nói là thế mà bây giờ cũng chịu không nổi, phang cho hắn 1 câu rất “chất"
-Hố hố hố…mi học trang điểm ở đâu rứa Jen? Chỉ ta với-Kara cười đến nỗi vịn vô cái xe màu đỏ của mình.
-Hí hí… há há… hố hố…he he…!! -Ren cười đến mức không nố nổi luôn.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hắn thấy mọi người cứ cười mình hoài mà không biết lý do nên gắt lên. Hồi nãy hắn cứ nhắm tịt mắt nên đâu có biết gì đâu, ai biểu nó cúi sát mặt quá nên đâm ra…ngượng. Hắn chỉ cảm thấy mặt mình có gì đó đè lên khó chịu.
Mindy nãy giờ cố sức nín cười đưa hắn cái gương. Vừa nhìn vào gương thì…
-AHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!
Cái quái gì thế này? Gương mặt đáng giá ngàn vàng của mình sao lại…
Trong lúc hắn đang hoảng hốt 7 đứa yêu quái dơ điện thoại lên và…
“Tách! Tách! Tách! Tách! Tách! Tách! Tách"
7 tiếng “tách" vang lên. Khi hắn hoàn hồn lại thì tụi bạn đã lái xe chạy từ đời nào rồi. Đời quá nhọ!
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
Tụi bạn khốn nạn đến trường nhưng vẫn không ngừng “khoe răng" giúp bệnh viện tăng thêm thu nhập.
Ngay lúc đi qua Kara, nó thì thầm với cô:
-Kin có chuyện buồn. Hỏi lý do và an ủi đi. Đôi mắt.
Kara quay lại, tròn mắt nhìn nó nhưng chỉ thấy nó đang vui đùa với mọi người như không có gì xảy ra. Kara luôn thắc mắc về người bạn bí ẩn này nhưng cô vẫn luôn tin tưởng nó. Kara lấy hết dũng khí, cầm tay Kin kéo đi để một đống cáo mẹt thộn và một ánh mắt đầy ẩn ý. Vừa chạy Kara vừa lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Bàn tay của Kara đang nắm chặt lấy tay Kin và điều đó…không chỉ khiến tim 1 người loạn nhịp.
Cô dẫn Kin ra thảm cỏ sau trường, ngồi xuống. Kin mang vẻ mặt ngơ ngác ngồi bên cạnh, mở lời:
-Cô dẫn tôi tới đây làm gì?
-Anh có chuyện buồn à?-Kara nghiêng đầu.
-Trời ạ, cô nghĩ sao vậy? Tôi buồn á? Tại sao cô lại nghĩ vậy?
Tại sao?
Kara chợt khựng lại.
Tại sao à?
“Đôi mắt"
-Đôi mắt của anh-Kara trả lời.
-Ra vậy! - Kin ngạc nhiên-Dễ đoán thế sao?
Bỗng giọng Kin trầm lại, đôi mắt cà phê sữa không còn sáng lấp lánh, chất giọng, ánh mắt mà Kara chưa thấy bao giờ ở cậu và…cô không thích nó chút nào. Nó đầy sự thống khổ, nỗi bi thương, niềm ân hận và tiếc nuối. Điều đó cho thấy cậu đang đứng trên bờ vực khổ đau. Kara…đau lắm!
-Có chuyện gì?
-Cô thực sự muốn nghe? -Kin cười buồn.
-Uhm-Kara gật đầu
Tốt thôi, Kin đang cần ai đó có thể lắng nghe, thấu hiểu, làm dịu đi cơn ác mộng của bản thân. Có lẽ Kara là người thích hợp nhất.
♦~~~~~~8 năm trước~~~~~~♦
Trên 1 đồng cỏ xanh ấm áp ánh nắng, có 2 đứa bé đáng yêu đang vui đùa với nhau. Nụ cười của chúng ngây thơ, trong sáng như thiên sứ. Chợt, bé trai với mái tóc nâu nhạt, đôi mắt cà phê sữa gọi: (tiếng Hàn hết nhé, tác giả nhác đóng khung quá đi, khi nào có 2 ngôn ngữ trở lên mới dùng ngoặc vuông)
-Hyong Mi này!
-Gì vậy Kin?-cô bé cute với mái tóc đen, đôi mắt nâu khó hiểu.
-Cậu hứa với tớ 1 việc được chứ?
-Việc gì vậy?
- Cậu sẽ mãi bên tớ chứ?
-Đương nhiên rồi, tớ sẽ mãi mãi bên cậu.
-Hứa nhé!
-Tớ hứa!
-Ai thất hứa sẽ bao kem không giới hạn.
-Được!
Tiếng cười giòn tan của chúng như hòa vào khung cảnh yên bình khiến người khác cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Bỗng 1 ngày mưa gió đã đem yêu thương biến thành đau khổ …
-Haha, có giỏi thì bắt tớ nè! Plèzzzz
-Cậu đứng lại đó cho tớ!
-He he, ngu gì đứng.
Vẫn 2 đứa trẻ ấy, đồng cỏ ấy nhưng chúng đang đuổi bắt nhau, cười vui vẻ.
“Đoàng!"
Tiếng súng nổ khiến 2 đứa đứng hình. Từ đâu 1 toán người áo đen thui chạy lại chỗ chúng. Kin nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra liền kéo tay Hyong Mi bỏ chạy, đằng sau đầy những tiếng la hét :
-Là tụi nó!
-Bắt lấy bọn chúng!
-Đại ca sẽ thưởng cho kẻ nào bắt được thằng bé còn con bé thấy không cần thiết thì giết!
……………………………………………………………
Sợ hãi. Hoang mang. Tụi trẻ chạy vào 1 căn nhà hoang gần đấy. Bọn áo đen vẫn đuổi sát nút. Cả 2 vội chạy vào 1 căn phòng ngủ cũ kỹ bám bụi, chui tọt xuống gầm giường ẩm mốc. Bọn áo đen đang lùng sục khắp nơi. Kin lôi chiếc điện thoại ra nhắn tin cho ba mình tới. Trong lúc chờ đợi, 2 đứa nhỉ đã vô tình nghe được lý do bị truy lùng.
-Tìm ra thằng nhãi đó cho ta. Phải có nó làm sức ép với CIA thì chuyến hàng của ta mới đến Tam Giác Vàng trót lọt.
-Rõ!
Kin run rẩy khi hắn muốn bắt mình hù dọa ba mẹ.
Tiếng bước chân tiến đến gần chiếc giường mà 2 đứa ẩn nấp. Ngày càng rõ.
“Roạt!"
-Ở đây không có đại ca ơi!
-Tìm tiếp đi lũ vô dụng!
“Cộp! Cộp! …"
Tiếng giày nện xuống đất nhỏ dần rồi khuất hẳn.
4 cánh tay, 4 cái chân bé nhỏ đang bám chặt vào mấy thanh gỗ làm sạp giường mới từ từ thả lỏng rồi 2 bóng đen nằm xuống đất 1 cách cực kỳ nhẹ nhàng và thận trọng. Kin cầu nguyện ba mình sẽ đến kịp thời.
-Này Kin! Người bọn chúng cần là cậu, cậu mới là người gặp nguy hiểm. Vậy tớ sẽ nhử chúng ra chỗ khác để câu giờ-Hyong Mi thì thào.
-Không được, chúng cần mình nên sẽ không hại mình. Cứ để mình…-Kin phải cố gắng lắm mới không hét lên mà giữ cho giọng nhỏ xíu.
-Vậy lỡ chúng bắt được cậu thì sao? Tớ từng nghe mẹ nói loại hàng mà chúng chuyển đến Tam Giác Vàng là ma túy, cậu biết nó nguy hiểm thế nào rồi mà-Hyong Mi cắt lời.
-Chúng ta có thể lợi dụng bóng tối chạy ra mà-Kin năn nỉ.
Thế là cả 2 cùng rón rén đi ra. Có lẽ Kin và Hyong Mi sẽ ra ngoài trót lọt nếu Kin không vấp phải một hòn đá.
-Chúng kìa đại ca!
2 đứa trẻ cuống cuồng.
- Chạy đi!-Hyong Mi giục
-Không! Tớ không thể bỏ mặc cậu được-Kin vẫn ngoan cố.
Xin lỗi cậu nhé! Tớ không ở bên cậu được nữa rồi-Hyong Mi nở nụ cười buồn. Cô bé đẩy Kin vào một đống gỗ gần đó rồi lấy vải bạt ẩm mốc thêm vài miếng gỗ phủ lên.
-Đừng!-Kin kêu lên yếu ớt.
Hyong Mi nở nụ cười cuối cùng. Cô bé chạy ra trước bọn xã hội đen hét to:
-Các người có giỏi thì đến đây!-rồi bỏ chạy.
-Đứng lại! Bắt lấy nó!-hàng trăm tên đuổi theo.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!…"
-Tìm thằng nhỏ cho ta! Mau lên!
Bọn chúng tản ra tìm. Sau khi chắc chắn là tất cả đã đi hết, Kin mới cực nhọc ra khỏi cỗ trốn. Kin chạy đến bên cạnh bóng dáng nhỏ bé nằm sõng soài trên nền đất. Toàn thân chi chít vết đạn đẫm máu, bất động, đôi mắt vô hồn, khóe miệng rỉ máu nhưng hơi cong lên, tạo thành nụ cười hài lòng. Tất cả đã khắc sâu vào tâm trí của đứa trẻ 8 tuổi.
-Tỉnh lại đi! Đừng nằm ngủ nữa! Hức… Cậu hứa mãi mãi bên tớ rồi mà! Làm ơn đi! Hức hức…huhuhuhu…
-Cậu xấu lắm, hứa rồi mà!
-Đã nói là ai không giữ lời…hức… là bao kem mà! Dậy rồi…hức hức…tớ không bắt cậu trả tiền kem đâu! Làm ơn! LÀM ƠN! LÀM ƠN! LÀM ƠN HÃY DẬY ĐI! Xin cậu đấy! Hức hức…huhuhuhuhuhu…
-TỈNH LẠI ĐI!!!!!!!!!!!!
Sau đó, toàn bộ căn nhà bị bao vây bởi cảnh sát và CIA. Bọn vận chuyển ma túy bị bắt. Kin được cứu thoát. Nhưng cô bé tên Hyong Mi…không còn nữa.
♦~~~~~~~hiện tại~~~~~~~♦
Kara nghe xong mới nhận ra những giọt nước ấm nóng đang lăn dài trên đôi gò má. Tại sao Kin lại không nói ra chứ? Tại sao lại giữ điều đó một mình? Tại sao lại cố gắng cười trong khi bản thân rất đau?
Kin đang thất thần bỗng giật mình khi cảm nhận được vòng tay ấm áp của “ai đó" đang ôm mình. Cậu thừa nhận từ khi gặp Kara, hình ảnh của Hyong Mi đang dần được thay thế. Nhưng lí trí Kin không cho phép quên người con gái đã hi sinh vì mình nên cậu luôn tìm cách phủ nhận tình cảm của mình. Vậy mà con tim cậu lại điều khiển bản thân để yên cho Kara ôm, để tìm chút yên bình.
Kara bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Kara vụt chạy đi mà không để tên kia ú ớ câu gì. Kin thấy vậy chỉ cười nhẹ.
-Đừng tự trách mình khi lỗi không phải của cậu.
-Ai? -Kin cảnh giác
Từ trên cây nhảy xuống một người đẹp đến hoàn hảo.
-Jen?
-Bingo! -nó cười-Cậu muốn bỏ phí lắm à?
-Bỏ phí gì cơ?-Kin khó hiểu
-Bỏ phí…-nó nhấn mạnh-sinh-mạng-của-Hyong Mi.
Kin cứng đờ.
-Liệu cô bé có thích cậu tự làm khổ mình như thế này không? Suy nghĩ đi.
Nó bỏ lại cho Kin 1 câu rồi quay gót.
Kin ngồi đó thẫn thờ, Jen nói đúng. Cậu đã quá ngu ngốc khi đắm chìm trong quá khứ. Có thể trái tim cậu có người khác nhưng Hyong Mi sẽ không biến mất mà trở thành kí ức đẹp. Kin cúi gầm mặt xuống nhắm nghiền mắt.
-Hwang Kyu Bin! Chào mừng quay trở lại! -Kin ngẩng phắt đầu dậy, cười rạng rỡ hơn bất cứ nụ cười nào trước đây của cậu.
“-Cậu sẽ mãi bên tớ chứ?
-Đương nhiên rồi, tớ sẽ mãi mãi bên cậu.
-Hứa nhé!
-Tớ hứa!
…………………………………………………………
-Chạy đi!
-Không! Tớ không thể bỏ mặc cậu được.
-Xin lỗi cậu nhé! Tớ không ở bên cậu được nữa rồi.
-Đừng!
-Các người có giỏi thì đến đây!
-Đứng lại! Bắt lấy nó!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!…"
-Tìm thằng nhỏ cho ta! Mau lên!
…………………………………………………………
-Tỉnh lại đi! Đừng nằm ngủ nữa! Hức… Cậu hứa mãi mãi bên tớ rồi mà! Làm ơn đi! Hức hức…huhuhuhu…
-Cậu xấu lắm, hứa rồi mà!
-Đã nói là ai không giữ lời…hức… là bao kem mà! Dậy rồi…hức hức…tớ không bắt cậu trả tiền kem đâu! Làm ơn! LÀM ƠN! LÀM ƠN! LÀM ƠN HÃY DẬY ĐI! Xin cậu đấy! Hức hức…huhuhuhuhuhu…
TỈNH DẬY ĐI!!!!!"
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
“Hộc! Hộc!"
Kin bật dậy, thở dốc, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Giấc mơ này đã ám ảnh cậu biết bao nhiêu lần rồi.
-CHẾT TIỆT!
Kin đấm mạnh xuống giường, đôi mắt cà phê sữa hiện lên sự đau khổ tột cùng. 8 năm, 8 năm rồi mà cậu không thể quên được ngày hôm đó, cái ngày đã khiến trái tim cậu trở nên như thế này. Kin ngửa mặt lên trời, lấy tay che ngang đôi mắt-nơi có 2 hàng nước ấm nóng trào ra.
-Hyong Mi à? Cậu đang ở đâu?
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
-Hế lu!! -Kin cười rạng rỡ khi thấy 7 đứa bạn “yêu quái" của mình.
-Mọi ngày là chờ con nhỏ bán nam bán nữ Jen baby gì gì đó sao giờ đến lượt mày vậy? -hắn càu nhàu mà không để ý rằng cả đám đang run rẩy nhìn ra sau lưng mình.
“Bốp!"
-Hơ hơ, sao ở đâu ra mà lắm vậy nè?
Hắn cố điều chỉnh cái đầu óc đang quay mòng mòng, ngoái đầu ra sau xem đứa nào đánh lén mình.
-Aaaaaaa! Con nhỏ bán nam bán nữ kia! Cô làm cái gì vậy hả?-hắn bực tức hét lên khi thấy cái gương mặt “đẹp rạng ngời mà không chói sáng" của nó.
Ren thấy nặt nó tối sầm lại nên tốt bụng nhắc nhở.
-Tốt nhất là anh đừng gọi cậu ấy là bán nam bán nữ nữa, nếu không thì…
-Thì sao? Tôi cứ thích gọi đấy! ĐỒ BÁN NAM BÁN NỮ
Hắn ngoan cố hét lên. Nhưng cừa dứt câu thì gió mùa đông bắc đột ngột tràn tới (lạnh í)
-Tèo em rồi-Ren vỗ tay lên trán.
Cả bọn không hiểu Ren nói gì nhưng chắc chắn là điềm xấu cho hắn (1 phút mặc niệm bắt đầu)
-Vậy tôi sẽ cho anh xem bán nam bán nữ thực sự là gì nhé! -nó vẫn nở nụ cười “quảng cáo kem P/S" nhưng thay vì thấy ấm áp, ta lại thấy lạnh run.
Hắn chưa kịp hiểu gì đã bị nó lôi vào 1 góc, đè che khuất và làm cái gì đó. Hắn kêu gào thảm thiết mà không đứa nào dám coi thử vì sợ người tiếp theo sẽ là mình (bạn bè nó tốt thế đấy)
Ngay lúc hắn bước ra là lúc nguyên đám kia ôm bụng cười bò, không thèm quan tâm đến cái bề ngoài lạnh lùng, thục nữ,…Hắn bây giờ thực sự rất giống thằng GAY chính hiệu. Không biết nó lôi đâu ra mái tóc giả dài màu đen mà đội lên đầu hắn. Gương mặt “mỹ nam Hàn Quốc " bị nó bôi son chát phấn như mấy con mà hắn hay cặp kè.
-Haha…mày b…bị…lưỡng à?-Kin cười đau bụng nằm lên nằm xuống miết. Cười, nhưng trong mắt cậu có tia đau khổ khó thấy nhưng không thể qua mắt 1 người.
-Ui trùi ui, tao có đứa em gái thật xinh~đẹp- Chữ xinh đẹp được Len kéo dài thườn thượt.
-25 (hi-five)…haha…Đừng yêu tao được rồi…há há há…kẻo Mindy ghen giờ-Jun ngày thường ít nói là thế mà bây giờ cũng chịu không nổi, phang cho hắn 1 câu rất “chất"
-Hố hố hố…mi học trang điểm ở đâu rứa Jen? Chỉ ta với-Kara cười đến nỗi vịn vô cái xe màu đỏ của mình.
-Hí hí… há há… hố hố…he he…!! -Ren cười đến mức không nố nổi luôn.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hắn thấy mọi người cứ cười mình hoài mà không biết lý do nên gắt lên. Hồi nãy hắn cứ nhắm tịt mắt nên đâu có biết gì đâu, ai biểu nó cúi sát mặt quá nên đâm ra…ngượng. Hắn chỉ cảm thấy mặt mình có gì đó đè lên khó chịu.
Mindy nãy giờ cố sức nín cười đưa hắn cái gương. Vừa nhìn vào gương thì…
-AHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!
Cái quái gì thế này? Gương mặt đáng giá ngàn vàng của mình sao lại…
Trong lúc hắn đang hoảng hốt 7 đứa yêu quái dơ điện thoại lên và…
“Tách! Tách! Tách! Tách! Tách! Tách! Tách"
7 tiếng “tách" vang lên. Khi hắn hoàn hồn lại thì tụi bạn đã lái xe chạy từ đời nào rồi. Đời quá nhọ!
♦~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♦
Tụi bạn khốn nạn đến trường nhưng vẫn không ngừng “khoe răng" giúp bệnh viện tăng thêm thu nhập.
Ngay lúc đi qua Kara, nó thì thầm với cô:
-Kin có chuyện buồn. Hỏi lý do và an ủi đi. Đôi mắt.
Kara quay lại, tròn mắt nhìn nó nhưng chỉ thấy nó đang vui đùa với mọi người như không có gì xảy ra. Kara luôn thắc mắc về người bạn bí ẩn này nhưng cô vẫn luôn tin tưởng nó. Kara lấy hết dũng khí, cầm tay Kin kéo đi để một đống cáo mẹt thộn và một ánh mắt đầy ẩn ý. Vừa chạy Kara vừa lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Bàn tay của Kara đang nắm chặt lấy tay Kin và điều đó…không chỉ khiến tim 1 người loạn nhịp.
Cô dẫn Kin ra thảm cỏ sau trường, ngồi xuống. Kin mang vẻ mặt ngơ ngác ngồi bên cạnh, mở lời:
-Cô dẫn tôi tới đây làm gì?
-Anh có chuyện buồn à?-Kara nghiêng đầu.
-Trời ạ, cô nghĩ sao vậy? Tôi buồn á? Tại sao cô lại nghĩ vậy?
Tại sao?
Kara chợt khựng lại.
Tại sao à?
“Đôi mắt"
-Đôi mắt của anh-Kara trả lời.
-Ra vậy! - Kin ngạc nhiên-Dễ đoán thế sao?
Bỗng giọng Kin trầm lại, đôi mắt cà phê sữa không còn sáng lấp lánh, chất giọng, ánh mắt mà Kara chưa thấy bao giờ ở cậu và…cô không thích nó chút nào. Nó đầy sự thống khổ, nỗi bi thương, niềm ân hận và tiếc nuối. Điều đó cho thấy cậu đang đứng trên bờ vực khổ đau. Kara…đau lắm!
-Có chuyện gì?
-Cô thực sự muốn nghe? -Kin cười buồn.
-Uhm-Kara gật đầu
Tốt thôi, Kin đang cần ai đó có thể lắng nghe, thấu hiểu, làm dịu đi cơn ác mộng của bản thân. Có lẽ Kara là người thích hợp nhất.
♦~~~~~~8 năm trước~~~~~~♦
Trên 1 đồng cỏ xanh ấm áp ánh nắng, có 2 đứa bé đáng yêu đang vui đùa với nhau. Nụ cười của chúng ngây thơ, trong sáng như thiên sứ. Chợt, bé trai với mái tóc nâu nhạt, đôi mắt cà phê sữa gọi: (tiếng Hàn hết nhé, tác giả nhác đóng khung quá đi, khi nào có 2 ngôn ngữ trở lên mới dùng ngoặc vuông)
-Hyong Mi này!
-Gì vậy Kin?-cô bé cute với mái tóc đen, đôi mắt nâu khó hiểu.
-Cậu hứa với tớ 1 việc được chứ?
-Việc gì vậy?
- Cậu sẽ mãi bên tớ chứ?
-Đương nhiên rồi, tớ sẽ mãi mãi bên cậu.
-Hứa nhé!
-Tớ hứa!
-Ai thất hứa sẽ bao kem không giới hạn.
-Được!
Tiếng cười giòn tan của chúng như hòa vào khung cảnh yên bình khiến người khác cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Bỗng 1 ngày mưa gió đã đem yêu thương biến thành đau khổ …
-Haha, có giỏi thì bắt tớ nè! Plèzzzz
-Cậu đứng lại đó cho tớ!
-He he, ngu gì đứng.
Vẫn 2 đứa trẻ ấy, đồng cỏ ấy nhưng chúng đang đuổi bắt nhau, cười vui vẻ.
“Đoàng!"
Tiếng súng nổ khiến 2 đứa đứng hình. Từ đâu 1 toán người áo đen thui chạy lại chỗ chúng. Kin nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra liền kéo tay Hyong Mi bỏ chạy, đằng sau đầy những tiếng la hét :
-Là tụi nó!
-Bắt lấy bọn chúng!
-Đại ca sẽ thưởng cho kẻ nào bắt được thằng bé còn con bé thấy không cần thiết thì giết!
……………………………………………………………
Sợ hãi. Hoang mang. Tụi trẻ chạy vào 1 căn nhà hoang gần đấy. Bọn áo đen vẫn đuổi sát nút. Cả 2 vội chạy vào 1 căn phòng ngủ cũ kỹ bám bụi, chui tọt xuống gầm giường ẩm mốc. Bọn áo đen đang lùng sục khắp nơi. Kin lôi chiếc điện thoại ra nhắn tin cho ba mình tới. Trong lúc chờ đợi, 2 đứa nhỉ đã vô tình nghe được lý do bị truy lùng.
-Tìm ra thằng nhãi đó cho ta. Phải có nó làm sức ép với CIA thì chuyến hàng của ta mới đến Tam Giác Vàng trót lọt.
-Rõ!
Kin run rẩy khi hắn muốn bắt mình hù dọa ba mẹ.
Tiếng bước chân tiến đến gần chiếc giường mà 2 đứa ẩn nấp. Ngày càng rõ.
“Roạt!"
-Ở đây không có đại ca ơi!
-Tìm tiếp đi lũ vô dụng!
“Cộp! Cộp! …"
Tiếng giày nện xuống đất nhỏ dần rồi khuất hẳn.
4 cánh tay, 4 cái chân bé nhỏ đang bám chặt vào mấy thanh gỗ làm sạp giường mới từ từ thả lỏng rồi 2 bóng đen nằm xuống đất 1 cách cực kỳ nhẹ nhàng và thận trọng. Kin cầu nguyện ba mình sẽ đến kịp thời.
-Này Kin! Người bọn chúng cần là cậu, cậu mới là người gặp nguy hiểm. Vậy tớ sẽ nhử chúng ra chỗ khác để câu giờ-Hyong Mi thì thào.
-Không được, chúng cần mình nên sẽ không hại mình. Cứ để mình…-Kin phải cố gắng lắm mới không hét lên mà giữ cho giọng nhỏ xíu.
-Vậy lỡ chúng bắt được cậu thì sao? Tớ từng nghe mẹ nói loại hàng mà chúng chuyển đến Tam Giác Vàng là ma túy, cậu biết nó nguy hiểm thế nào rồi mà-Hyong Mi cắt lời.
-Chúng ta có thể lợi dụng bóng tối chạy ra mà-Kin năn nỉ.
Thế là cả 2 cùng rón rén đi ra. Có lẽ Kin và Hyong Mi sẽ ra ngoài trót lọt nếu Kin không vấp phải một hòn đá.
-Chúng kìa đại ca!
2 đứa trẻ cuống cuồng.
- Chạy đi!-Hyong Mi giục
-Không! Tớ không thể bỏ mặc cậu được-Kin vẫn ngoan cố.
Xin lỗi cậu nhé! Tớ không ở bên cậu được nữa rồi-Hyong Mi nở nụ cười buồn. Cô bé đẩy Kin vào một đống gỗ gần đó rồi lấy vải bạt ẩm mốc thêm vài miếng gỗ phủ lên.
-Đừng!-Kin kêu lên yếu ớt.
Hyong Mi nở nụ cười cuối cùng. Cô bé chạy ra trước bọn xã hội đen hét to:
-Các người có giỏi thì đến đây!-rồi bỏ chạy.
-Đứng lại! Bắt lấy nó!-hàng trăm tên đuổi theo.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!…"
-Tìm thằng nhỏ cho ta! Mau lên!
Bọn chúng tản ra tìm. Sau khi chắc chắn là tất cả đã đi hết, Kin mới cực nhọc ra khỏi cỗ trốn. Kin chạy đến bên cạnh bóng dáng nhỏ bé nằm sõng soài trên nền đất. Toàn thân chi chít vết đạn đẫm máu, bất động, đôi mắt vô hồn, khóe miệng rỉ máu nhưng hơi cong lên, tạo thành nụ cười hài lòng. Tất cả đã khắc sâu vào tâm trí của đứa trẻ 8 tuổi.
-Tỉnh lại đi! Đừng nằm ngủ nữa! Hức… Cậu hứa mãi mãi bên tớ rồi mà! Làm ơn đi! Hức hức…huhuhuhu…
-Cậu xấu lắm, hứa rồi mà!
-Đã nói là ai không giữ lời…hức… là bao kem mà! Dậy rồi…hức hức…tớ không bắt cậu trả tiền kem đâu! Làm ơn! LÀM ƠN! LÀM ƠN! LÀM ƠN HÃY DẬY ĐI! Xin cậu đấy! Hức hức…huhuhuhuhuhu…
-TỈNH LẠI ĐI!!!!!!!!!!!!
Sau đó, toàn bộ căn nhà bị bao vây bởi cảnh sát và CIA. Bọn vận chuyển ma túy bị bắt. Kin được cứu thoát. Nhưng cô bé tên Hyong Mi…không còn nữa.
♦~~~~~~~hiện tại~~~~~~~♦
Kara nghe xong mới nhận ra những giọt nước ấm nóng đang lăn dài trên đôi gò má. Tại sao Kin lại không nói ra chứ? Tại sao lại giữ điều đó một mình? Tại sao lại cố gắng cười trong khi bản thân rất đau?
Kin đang thất thần bỗng giật mình khi cảm nhận được vòng tay ấm áp của “ai đó" đang ôm mình. Cậu thừa nhận từ khi gặp Kara, hình ảnh của Hyong Mi đang dần được thay thế. Nhưng lí trí Kin không cho phép quên người con gái đã hi sinh vì mình nên cậu luôn tìm cách phủ nhận tình cảm của mình. Vậy mà con tim cậu lại điều khiển bản thân để yên cho Kara ôm, để tìm chút yên bình.
Kara bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Kara vụt chạy đi mà không để tên kia ú ớ câu gì. Kin thấy vậy chỉ cười nhẹ.
-Đừng tự trách mình khi lỗi không phải của cậu.
-Ai? -Kin cảnh giác
Từ trên cây nhảy xuống một người đẹp đến hoàn hảo.
-Jen?
-Bingo! -nó cười-Cậu muốn bỏ phí lắm à?
-Bỏ phí gì cơ?-Kin khó hiểu
-Bỏ phí…-nó nhấn mạnh-sinh-mạng-của-Hyong Mi.
Kin cứng đờ.
-Liệu cô bé có thích cậu tự làm khổ mình như thế này không? Suy nghĩ đi.
Nó bỏ lại cho Kin 1 câu rồi quay gót.
Kin ngồi đó thẫn thờ, Jen nói đúng. Cậu đã quá ngu ngốc khi đắm chìm trong quá khứ. Có thể trái tim cậu có người khác nhưng Hyong Mi sẽ không biến mất mà trở thành kí ức đẹp. Kin cúi gầm mặt xuống nhắm nghiền mắt.
-Hwang Kyu Bin! Chào mừng quay trở lại! -Kin ngẩng phắt đầu dậy, cười rạng rỡ hơn bất cứ nụ cười nào trước đây của cậu.
/44
|