Vợ chồng có thời hạn

Chương 3 - Chương 2: Lần Đầu Gặp Gỡ

/24


Văn phòng Tổng giám đốc công ty xây dựng Song lâm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai đối tác đang bàn chuyện làm ăn là Quan Chính Bình và Hoàng Quốc Phú.

Chủ tịch Hoàng Quốc Phú năm nay đã hơn năm mươi tuổi , lúc này khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Quan Chính Bình phía đối diện.

Tổng giám đốc Quan Chính Bình 36 tuổi thì mặt không chút biểu tình nhìn thẳng ông ta.

“Chú không đồng ý! Nơi đó phía trước không gần khu dân cư, sau không có cửa hàng, mua lại thì có thể làm được gì chứ? Thuê lại thì còn nói được.” Hoàng Quốc Phú lớn tiếng nói.

“Nếu như trước không gần khu dân cư, sau không có cửa hàng, vậy chứng tỏ giá sẽ không đắt. Cho dù công ty không muốn bỏ tiền đầu tư thì ngân hàng cũng sẽ đồng ý cho vay.”Quan Chính Bình

Đẩy chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đen lợi hại tỏ ý không thoả hiệp.

“ Ngay cả ngân hàng cháu cũng đã hỏi đến rồi? Rõ ràng là không để chú vào trong mắt”. Hoàng Quốc Phú nghe xong càng tức giận hơn, giọng bỗng chốc cao lên không ít:” Chú là chủ tịch, cháu là Tổng giám đốc, cháu có biết đến tôn ti trật tự nữa không hả?”

“Chú Hoàng”. Môi Quan Chính Bình cong lên, giọng điệu lạnh lùng giống hệt khuôn mặt:” Chú cất nhắc cháu vào Song Lâm có lẽ cũng hiểu rõ hơn ai hết cháu là người không làm việc gì mà không chắc chắn. Nếu như cháu đề nghị mua lại mảnh đất đó thì chắc chắn trong lòng đã có chuẩn bị kỹ càng, cháu dự định khai phá chỗ đó để xây dựng một trung tâm yoga của Đài Loan, khiến nó có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng”

“Cái chỗ đó ngay cả một con đường hoàn thiện cũng không có” Hoàng Quốc Phu lắc đầu, vẫn không tán thành.

“ Nếu cháu đã quyết định, nhất định sẽ làm được”. Giọng điệu Quan Chính Bình không chút nhượng bộ.

“Tuỳ cháu! Dù sao bây giờ cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi”. Hoàng Quốc Phú nghiêm mặt nói cũng không nhìn mặt anh.

“Chú Hoàng, chú là cổ đông lớn nhất của công ty). Cháu chỉ hi vọng chú có thể cho cháu một cơ hội, nếu không cháu cũng chỉ có thể tự mình đầu tư vào khu đất đó”

Hoàng Quốc Phú bỗng ngẩng đầu lên, lời này của Quan Chính Bình tỏ vẻ tình thế bắt buộc.

Công ty xây dựng Song Lâm là hai người một già một trẻ bọn họ sáng lập ra, lúc đó ông dùng tiền đầu tư còn Quan Chính Bình dùng tài năng của mình để cùng tham gia.. Sau đó, Quan Chính Bình lãnh đạo đã tạo ra rất nhiều dự án thành công phát huy tất cả tài năngcùng sở của chính mình, giúp bọn họn thu được lợi nhuận rất lớn đồng thời cũng trở thành người nắm một phần ba cổ phần của công ty.

Hoàng Quốc Phú biết, bây giờ cho dù bọn họ không tiếp tục xây dưng công trình thì dựa vào tiền cho thuê cùng tiền lãi thu được cũng đủ để bọn họ sống cuộc sống giàu sang phú quý sang tận kiếp sau, tất cả đều nhờ công của Quan Chính Bình.

Quan Chính Bình thật ra có khả năng tạo cho mình một đế quốc riêng nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ đến tình cảm cũ, biết ơn ông năm đó đã dẫn dắt nên cho đến bây giờ hai người vẫn tiếp tục cùng hợp tác.

“Được rồi, cháu muốn mua thì cứ mua đi” Hoàng Quốc Phú thở dài, gương mặt già nua bất đắc dĩ nhìn Quan Chính Bình:” Chỉ là chú không muốn làm chuyện phiền phức như vậy. Cháu cũng biết mà, Lệ Văn nhà chú vì cháu không có cảm tình với nó mà tức giận qua lại với một tên tiểu tử không có tài cán gì làm cho cả nhà chú đều trở nên lộn xộn”

“Người thành công bây giờ hầu hết là người lúc trước không chút tiếng tăm, có lẽ chú nên thử cho anh ta một cơ hội, cũng giống như chú đã cho cháu cơ hội vậy” Quan Chính Bình nói.

“ Cậu ta tới nhà chú ăn cơm chỉ lo ăn uống no đủ, nói năng bừa bãi, hoàn toàn không quan tâm xem thử Lệ Văn đã no chưa” Hoàng Quốc Phú thở phì phò nói.

“Chi tiết nhỏ đều cần phải cẩn thận, người này không tốt, cháu rảnh thì sẽ khuyên nhủ Lệ Văn một chút”

“Vậy thì nhờ cháu” Hoàng Quốc Phú vỗ vỗ vai anh, nở nụ cười nói:” Cháu cũng biết chú chỉ có một đứa con gái là Lệ Văn, sau này Song Lâm đều để lại cho nó”

Quan Chính Bình lễ phép gật đầu, gương mặt lạnh lùng bên dưới cặp kính không có bất kỳ một biểu tình dư thừa nào.

Đợi Hoàng Quốc Phú rời đi, Quan Chính Bình tháo kính mắt xuống, xoa xoa mi tâm đau nhức.

Sao anh không biết chú Hoàng muốn gả con gái cho anh chứ? Vấn đề là ở chỗ anh vốn không có ý định kết hôn.

Nhưng mà một tháng trước mẹ anh lại đột nhiên từ Canada trở lại Đài Loan, sau đó liền bắt tay vào việc tìm đối tượng xem mắt cho anh.

Anh chưa từng thấy mẹ anh nôn nóng như vậy bao giờ, cũng không biết là từ việc tìm vợ cho anh có thể đem lại cho bà nhiều niềm vui đến vậy, bởi vậy cũng không đành lòng ngăn cản. Dù sao mẹ anh cũng đã hơn 70 tuổi rồi.

Vấn đề là anh sắp vì mấy cuộc xem mắt này mà mắc bệnh u buồn rồi!

Quan Chính Bình đặt kính mắt lên bàn. Thiếu đi sự cản trở của mắt kính, sự lãnh ngạo trong mắt cùng với khí chất nghiêm túc trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm hiện rõ. Kính mắt chẳng qua chỉ là vật làm tăng thêm sự nho nhã của anh mà thôi.

Quan Chính Bình nới lỏng cúc áo sơ mi, ngồi xuống trước máy tính sửa lại bản kế hoạch khảo sát tiến độ xây dựng ở công trường vào ngày mai, còn có kế hoạch khảo sát làng du lịch, rồi chuẩn bị tan tầm.

“Còn có việc gì sao?” Quan Chính Bình nhấn vào bộ đàm nói chuyện với thư kí.

“Có một vị tiểu thư họ Tôn muốn gặp cậu nhưng không có hẹn trước..”Thư kí nói.

“Nói cô ấy về đi” Thư kí của anh rất có kinh nghiệm, nếu như vị Tôn tiểu thư kia có chuyện quan trọng cần bàn thì đã sớm mời vào phòng họp rồi.

“Tôn tiểu thư nói là cô ấy có thể đợi đến khi anh chịu gặp mới thôi”

“Vậy cứ để cô ấy đợi, nếu cô ấy gây ảnh hưởng đến công việc thì gọi cảnh sát tới làm việc”

Quan Chính Bình lạnh lùng cúp điện thoại, đeo kính lên, cầm cặp tài liệu đi ra khỏi văn phòng.

Thư kí ở bên ngoài văn phòng theo anh đã mười năm, hiện năm mươi tuổi – thư kí Thạch nhìn thấy anh đi ra thì gật gật đầu nói:” Gặp lại sau, nhớ lái xe cẩn thận”

Quan Chính Bình gật đầu, bước được hai bước lại quay lại hỏi:”Mẹ tôi có còn gọi tới hỏi lịch trình của tôi không?”

“Tôi nói tháng này cậu rất bận, ban ngày phải họp, buổi tối lại phải lập dự án mới”

“Cảm ơn” Quan Chính Bình nhẹ thở ra, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười.

“Thật ra…” Thư kí ho nhẹ hai tiếng, vẫn quyết định nói ra:”Tôi cũng là người làm mẹ nên có thể hiểu được tâm tình của mẹ cậu. Con trai có lớn thế nào thì vẫn là con, bà ấy lớn tuổi mới sinh ra cậu, giờ đã hơn 70 tuổi rồi, muốn có cháu ôm cũng là chuyện bình thường”

“Tôi hiểu rõ tâm tình của bà ấy nhưng tôi không muốn bị ràng buộc với bất kì cô gái nào”Anh mím môi nói

“Đó là bởi vì cậu còn chưa gặp được người thích hợp”Thư kí Thạch nói

Đa tạ ông trời! Ý tứ trong cặp mắt đen của Quan Chính Bình hiện rõ không cho điều này là đúng nhưng cũng không muốn tranh luận với thư kí Thạch…

Nếu anh dễ dàng bị thuyết phục như vậy thì sẽ không phải Quan Chính Bình rồi.

Quan Chính Bình bấm thang máy đi thẳng xuống tầng một, những nhân viên đang làm việc nhìn thấy anh đều cung kính chào”Hẹn gặp lại, Tổng giám đốc” sau đó thì lại tiếp tục công việc của mình.

Nhân viên công ty xây dựng Song Lâm đều biết Quan Chính Bình chính là một người bảo thủ. Trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt nếu không thì mỗi ngày đều sẽ đúng giờ trở về nhà ăn tối, 11h đi ngủ, 4h sáng thức dậy, tới công ty vào đúng 7h sau đó tan tầm vào 5h chiều.

Quan Chính Bình đi ra cổnng chính của công ty, ánh nắng chiều ấm áp nhẹ nhàng bao phủ cơ thể anh.

Môi anh nở nụ cười thoải mái, bả vai cứng nhắc cũng thả lỏng, thời tiết hôm nay rất thích hợp để chạy bộ. Bây giờ về nhà dùng xong bữa tối thì có thể chạy 30 phút.

“Xin chào, Quan tiên sinh”

Đúng lúc đó, một cô gái nở nụ cười thân thiện ngăn cản bước chân của anh

Quan Chính Bình cúi đầu nhìn cô gái miễn cưỡng cũng chỉ cao đến ngực anh, nếu anh không để ý nhìn thì có thể sẽ không phát hiện ra.

“Tôi không biết cô, xin nhường đường” Môi Quan Chính Bình nhả ra mấy chữ.

“Thật xin lỗi, là tôi quên giới thiệu” Tôn Gia Nhạc cầm danh thiếp đưa tới trước mặt anh, thật may là anh so với ảnh trên mạng cũng không khác bao nhiêu nên cô mới có thể dễ dàng tìm thấy :”Xin chào, tôi là Tôn Gia Nhạc, là nhà chế tác của phim điện ảnh “Vợ chồng có thời hạn””

Quan Chính Bình liếc nhìn tấm danh thiếp nhưng cũng không có ý đinh nhận.

Anh nhớ là, bộ phim “Vợ chồng có thời hạn” này cuối tuần sẽ bắt đầu khởi quay tại Làng du lịch Song Lâm, hình như còn muốn mở họp báo, mời phóng viên đến để quảng bá.

Tôn Gia Nhạc lúng túng thu hồi danh thiếp, nụ cười trên mặt vẫn không có giảm bớt. Là nhà làm phim, phẩm chất đầu tiên cần có là co được dãn được, Quan Chính Bình cũng không phải là kim chủ đầu tiên bày ra vẻ mặt chán ghét với cô..

“Muốn bàn chuyện quay phim thì đến tìm người trong bộ phận PR của làng du lịch Song Lâm” Quan Chính Bình bước sang bên cạnh, muốn đi qua cô.

Tôn Gia Nhạc bước nhanh đuổi theo, lại ngăn trước mặt anh.

“Thật cảm ơn anh vẫn còn nhớ rõ “Vợ chồng có thời hạn” được quay tại khu vực của công ty anh, còn có nửa tháng trước lúc chúng tôi quay phim các anh đã cho sử dụng miễn phí phòng tổng thống”

“Cô muốn cám ơn? Trong kia có rất nhiều nhân viên, cô có thể đi nói lời cảm ơn với bọn họ” Quan Chính Bình không kiên nhẫn bước qua người cô, tiếp tục đi về phía trước.

“Quan tiên sinh thật là vui tính” Cô lại vội vàng đuổi theo.

Con mắt lạnh lùng của Quan Chính Bình khẽ nhíu, liếc mắt nhìn cô “Nếu còn tiếp tục nịnh nọt thì tôi sẽ lập tức gọi cho bộ phận PR huỷ bỏ hợp tác quay phim với các cô”

“Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng nha”Tôn Gia Nhạc buột miệng nói.

Quan Chính Bình trừng mắt nhìn khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen như muốn toé lên ánh lửa bình tĩnh nhìn cô.

“Tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng tôi sẽ trả” Quan Chính Bình chậm rãi nói.

“Không!!!” Tôn Gia Nhạc kêu thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đám”. Anh ngàn vạn lần đừng làm như thế! Nghìn sai vạn sai đều là do tôi, hôm nay tôi đến đây là do nhìn thấy tin anh trả nợ cũ thay bố trên báo, cho nên…”

“Đó đã là tin tức từ nhiều năm trước” Anh cắt ngang lời cô, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cô muốn diễn cái gì.

“Cho nên nó mới bị lấy để che lên thiết bị cũ” Tôn Gia Nhạc nhỏ giọng nói, nhưng rất nhanh lại đề cao âm lượng, tinh thần sáng láng nói “Nhưng mà, sự tình nhiều năm như vậy vẫn còn khiến tôi rất cảm động, đây mới là điều quan trọng nhất”

Quan Chính Bình từ trên cao cúi xuống quan sát cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú cùng với một đôi mắt hạnh tràn ngập cảm xúc trước mặt.

Tôn Gia Nhạc cũng nhìn lại anh, không thể không chú ý đến khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt sâu thẳm và đôi mắt kiếng trên gương mặt anh. Anh vừa đẹp trai vừa có tiền lại có tài, thật sự là trời không có mắt mà.

“Cô đã nói xong rồi?” Anh hỏi

“Đúng vậy”

“Nói xong vậy thì nhanh cút đi”

Tôn Gia Nhạc trợn tròn mắt nhìn anh, cứ nghĩ là mình nghe lầm.

“Quan tiên sinh, anh có đùa không? Anh bảo tôi cút” Cô cười khan hỏi.

“Tôi chưa bao giờ nói đùa”Quan Chính Bình bước qua người cô, đi nhanh về phía trước.

Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng anh, lửa giận bốc lên tận não. Cô thật muốn tạt cho anh một chậu nước, nếu không thì đá cho anh một cái ngã sấp xuống cũng được.

Nhưng mà cô là nhà làm phim, cô là người phải gánh lấy cả bộ phim, mà sự thật thì…… Kim chủ của cô chạy rồi! Bộ phim của cô đang cần gấp 500 vạn!

/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status