Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 100: Cô Hai, cô thông minh từ lúc nào thế?

/133


“Cô Hai này, không dễ gì ra ngoài được, cô không định mua gì cho mình à?” Tiểu Phương thắc mắc hỏi Lý Ngôn Hi, cô muốn mua rất nhiều thứ, nhưng cô không có tiền, còn Lý Ngôn Hi thì khác, cô ấy có người ba có tiền, tuy không được cưng chiều, nhưng cô ấy vẫn mang họ Lý.

Lý Ngôn Hi lên tiếng : “Có.”

“ Mua gì, chúng ta cùng mua.” Nhãn tình Tiểu Phương sáng lên, cô còn tưởng rằng cô hai đã biến thành ni cô, vô cầu vô dục.

“Con gấu.” Lý Ngôn Hi đặt tay trước ngực, tim ở nơi này vẫn có cảm giác kỳ lạ.

Giống như đã từng quen biết, sau khi cô tỉnh lại, có cảm giác duy nhất này….

“Cô hai, sao cô lại muốn mua nó? Con gấu này đẹp hơn nhiều.” Tiểu Phương không rõ, có phải quá cố chấp rồi không?

“Con gấu kia trông giống tôi.” Lý Ngôn Hi quay lại thoáng nhìn Tiểu Phương, cô không cho là như vậy sao?

“Cô Hai…” Khóe mắt Tiểu Phương co giật, loại này dường như chỉ có cô hai nhà cô mới có.

Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng giương khóe môi, mặc cho gió thu bên ngoài thổi tung bay làm tóc trở nên rối tung.

“Cô hai ơi, chúng ta về luôn à?” Tiểu Phương ở sau lưng thở dài, lại trở về.

“Đúng vậy.” Lý Ngôn Hi cho Tiểu Phương một đáp án không mong muốn, Tiểu Phương chỉ có thể nhận mệnh đi theo phía sau cô, từng bước đi về phía trước, giờ là tản bộ, giờ là đi chịu tội.

Mà bọn họ đi không lâu, người đàn ông cầm con gấu đi ra, anh tựa người ở bên cạnh, khóe môi mỏng khẽ giơ lên, có chút lạnh lùng ở trong lòng : “ Lý Ngôn Hi, chúng ta sẽ gặp nhau rất nhanh thôi.”

Anh đang cười, nhưng rất lạnh nhạt.

Lý Ngôn Hi đứng trước cửa sổ, cô sờ vào lỗ tai vừa bấm, lỗ tai vừa đỏ vừa sưng, người kia nói đúng, bấm không đau, nhưng bây giờ rất đau, bụng cô réo lên, cô thả tay xuống, ngơ ngác nhìn bên ngoài, cô trở lại, cô bị phạt không thể ăn cơm, nhưng cô có cảm giác như vậy cũng giá trị. Tiểu Phương nói, trước kia cô bị nhịn đói rất nhiều lần, cho nên, chỉ cần chịu đựng là được.

Cô không sợ lạnh, không sợ đói, cô sợ cô đơn, sợ cái trống rỗng trong đầu mình.

Cô nghĩ, cô nhất định có một người cực gì quan trọng, nhưng bọn họ nói không có, Tiểu Phương cũng nói không có, cô biết mình nhất định có, vì sao, cô lại quên, quên đi tất cả.

Cửa ở phía sau bị mở ra, cô xoay người thấy Lý Nhiên đứng ở cửa.

“Chị…” Môi cô khẽ động đậy, cuối cùng cũng kêu một tiếng chị, cô không có quên, nếu không phải vì người chị này, cô cũng sẽ không bị đói.

Lý Nhiên nhìn bên ngoài, sau đó mới đi vào, cô tới bên giường, mở tay mình ra, trên giường rơi ra rất nhiều đồ ăn vặt.

“Ngôn Hi, em quá thật thà đó, giống như trước đây, chắc em không chuẩn bị cho mình chút đồ ăn vặt, nhưng giờ đang bị đói, ăn thứ này đi …” Lý Nhiên lắc đầu, đối với cô em gái thật thà này cũng hết cách.

“ Cảm ơn chị.” Lý Ngôn Hi cười nhìn Lý Nhiên, ở trước mặt chị ấy, cô đã mở trái tim mình ra, cô tin rằng, người chị này thật lòng yêu quý cô.

“Được rồi, ăn đi, sau này đừng chống đối ba nữa, chỉ có em chịu thiệt thôi.” Lý Nhiên đi tới, xoa tóc Lý Ngôn Hi, nhìn thấy lỗ tai đang sưng lên, trong mắt có chút tự trách : “ Chị xin lỗi, đều là lỗi của chị, không nên đưa bông tai cho em, nói đi nói lại, đều tại chiếc bông tai kia.

Lý Ngôn Hi lắc đầu : “ Không liên quan đến chị, là do em quên …” cô nhìn Lý Nhiên, tuy cười nhưng vẫn rất xa lạ.

“Được, chị biết em không thích bị nhốt, nhưng đừng lo lắng, em sẽ ra ngoài rất nhanh thôi.”

Lý Ngôn Hi nhìn chị ấy khó hiểu, câu nói chẳng rõ ràng gì cả.

“Không lâu nữa, là ngày gặp gỡ các nhà doanh nghiệp, ba nói chúng ta sẽ cùng đi, nói là gặp gỡ, nhưng gọi là mai mối thì đúng hơn, chúng ta đều như vậy, chỉ cần đến tuổi , lúc đó em phải cố gắng tìm người em thích, không thì về sau không lấy chồng được, so với bây giờ còn khó chịu hơn.”

Lý Ngôn Hi gật đầu, những chuyện này cô cũng nghe Tiểu Phương nói, kiểu gặp gỡ này mang lợi ích rất lớn, thí dụ như hợp tác, thí dụ như hôn nhân, mà bây giờ cô có cảm giác, vận mệnh của cô hoàn toàn không tự nắm giữ được, ngay cả hôn nhân cũng vậy.

“Ừ, không có chuyện gì đâu, chị đi trước đây.” Lý Nhiên vỗ bả vai an ủi Lý Ngôn Hi : “ Ăn thứ này đi cho đỡ đói.”

Lý Ngôn Hi gật dầu, nhưng đột nhiên lại mở miệng.

“Chị, chị cho em biết, trước kia em xảy ra chuyện gì?” Cô muốn biết chuyện đó, bọn họ đều nói dối cô, Tiểu Phương cũng không chịu nói cho cô biết, mà Lý Nhiên có thể chứ.

Lý Nhiên sửng sốt : “ Ngôn Hi à, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em không nên biết thì hơn, quên chuyện này đi, em mới có thể sống tốt, biết không?”

Lý Ngôn Hi rủ mắt xuống, có lẽ chuyện đó cực kì đau lòng, có lẽ cô biết lúc đó đau khổ hơn bây giờ nhiều, nhưng đó là chuyện của cô, cô có quyền được biết.

Lý Nhiên đi từ lúc nào, cô cũng không biết, cô chỉ ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm mấy đồ ăn vặt, cửa lại mở lần nữa, Tiểu Phương nhìn không có người, giống như kẻ trộm, nhanh chân nhanh tay đi vào phòng.

“Cô hai, là em đây.” Tiểu Phương nhỏ giọng, cô vội vã chạy tới, nhét một bát cơm đưa cho Lý Ngôn Hi : “ Cô ăn chút đi, nơi này không có ai đâu.”

Lý Ngôn Hi nhìn bát trong tay, đứng một lúc lâu cũng không động đậy.

Bát vẫn còn nóng, trái tim cũng ấm dần lên.

Hóa ra, trong nhà này vẫn còn ấm áp.

“Cô hai, hóa ra lần này cô rất thông minh nha, tự chuẩn bị đồ ăn vặt cho mình nữa.” Tiểu Phương bất ngờ, cô hai nhà bọn họ hiền lành cực kì, cho tới giờ đều không tự tích trữ đồ ăn, nhưng không giống cô cả, cô cả rất thông minh, cho nên, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần trong nhà có thức ăn gì bị hỏng, rơi, đều do cô hai đảm nhiệm….

“Là chị cho tôi.” Lý Ngôn Hi ăn bát cơm trong tay, cười trong sáng.

“Cô cả ?” Tiểu Phương vội vàng sửng sốt, sao lại là cô cả cơ chứ?

“Cô hai ơi…” Tiểu Phương đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn cô có chút lo lắng.

“Sao vậy, Tiểu Phương.” Nghe mấy thứ này do Lý Nhiên đưa, sao sắc mặt của cô lại thay đổi thế?


/133

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status